Chương 8: Sờ vú (hơi H) (2)
Editor: Gypsy
Lâm Yên luôn cảm thấy trong lời nói của hắn có mang theo chút ý chế nhạo, cô suýt chút nữa đã bị sặc cơm.
Lâm Thời Hằng vội vàng đưa tay vỗ vỗ lưng cô: “Ăn từ từ nào, có ai định giành ăn với con đâu.”
“Nó vẫn còn… Đau.”
“Hả?” Lâm Thời Hằng không nghe rõ.
Lâm Yên đỏ mặt uống một miếng canh, quay đầu lại nhìn hắn.
“Còn đau ạ…”
“Không phải mới vừa mát xa rồi sao?”
“Không giống… Tối qua.”
Đôi mắt Lâm Thời Hằng sâu thẳm, lẳng lặng nhìn cô, không biết đang nghĩ gì.
“Ăn cơm trước đi.”
Lâm Yên lùa qua loa hai miếng cơm rồi dừng lại.
Buổi sáng Lâm Thời Hằng ăn muộn, bây giờ vẫn chưa đói, thấy cô dừng đũa, hắn nhìn thẳng vào cô.
Lâm Yên bị hắn nhìn nên cảm thấy sợ hãi trong lòng, luôn cảm thấy dường như hắn nhìn thấu trong lòng cô.
Khi cô sắp không thể chịu đựng nổi nữa, mới nghe hắn hỏi, “Do đau quá, nên ăn không ngon?”
Ma xui quỷ khiến làm sao mà Lâm Yên ừ một tiếng.
Lâm Thời Hằng gật đầu, bảo cô đi qua, kéo cô lại ngồi trên đùi hắn.
Không để ý tới cơ thể cứng ngắc của Lâm Yên, hắn đưa tay kéo cơm đến trước mặt, lạnh nhạt nói, “Ăn từ từ, giờ ba sẽ mát xa cho con.”
Lâm Yên vốn cho rằng lại giống như vừa rồi, xoa bóp qua lớp áo, không ngờ cô vừa cầm thìa lên, tay Lâm Thời Hằng đã luồn vào vạt áo ngắn của cô.
“!!!”
Loảng xoảng một tiếng, chiếc thìa rơi vào bát.
Hắn xoa xoa eo cô, “Cầm cho chắc một chút, ăn từ từ.”
Tiếng rên rỉ của Lâm Yên sắp vọt tới cổ họng.
Lâm Thời Hằng hiển nhiên là bình tĩnh hơn cô rất nhiều, tay hắn dọc theo eo cô di chuyển lên trên, sờ đến mép vú dưới, trong lúc Lâm Yên run rẩy, đẩy chiếc áo ngực lên một cách dứt khoát, nhanh nhẹn nắm lấy bộ ngực nhấp nhô của Lâm Yên mà không có bất kỳ cách trở nào.
Nắm chặt, nhào nặn, khớp xương bàn tay to chơi đùa thịt vú dưới lớp áo đến thay hình đổi dạng nổi lên rõ ràng.
Lâm Yên đỏ hốc mắt, trong con ngươi tràn ngập nước mắt sinh lý tích tụ do bị kích thích.
Cô muốn rên rỉ, muốn thét chói tai, nhưng nghĩ đến đây là đâu, phía sau là ai, một tiếng cũng không phát ra được.
Ánh mắt không có tiêu điểm, cô nhấp từng ngụm muỗng canh nhỏ gần như một cách máy móc, buộc mình không nhìn vào áo đang không ngừng thay đổi hình dạng.
Nhưng làm sao có thể không nhìn được?
Lâm Yên luôn cảm thấy trong lời nói của hắn có mang theo chút ý chế nhạo, cô suýt chút nữa đã bị sặc cơm.
Lâm Thời Hằng vội vàng đưa tay vỗ vỗ lưng cô: “Ăn từ từ nào, có ai định giành ăn với con đâu.”
“Nó vẫn còn… Đau.”
“Hả?” Lâm Thời Hằng không nghe rõ.
Lâm Yên đỏ mặt uống một miếng canh, quay đầu lại nhìn hắn.
“Còn đau ạ…”
“Không phải mới vừa mát xa rồi sao?”
“Không giống… Tối qua.”
Đôi mắt Lâm Thời Hằng sâu thẳm, lẳng lặng nhìn cô, không biết đang nghĩ gì.
“Ăn cơm trước đi.”
Lâm Yên lùa qua loa hai miếng cơm rồi dừng lại.
Buổi sáng Lâm Thời Hằng ăn muộn, bây giờ vẫn chưa đói, thấy cô dừng đũa, hắn nhìn thẳng vào cô.
Lâm Yên bị hắn nhìn nên cảm thấy sợ hãi trong lòng, luôn cảm thấy dường như hắn nhìn thấu trong lòng cô.
Khi cô sắp không thể chịu đựng nổi nữa, mới nghe hắn hỏi, “Do đau quá, nên ăn không ngon?”
Ma xui quỷ khiến làm sao mà Lâm Yên ừ một tiếng.
Lâm Thời Hằng gật đầu, bảo cô đi qua, kéo cô lại ngồi trên đùi hắn.
Không để ý tới cơ thể cứng ngắc của Lâm Yên, hắn đưa tay kéo cơm đến trước mặt, lạnh nhạt nói, “Ăn từ từ, giờ ba sẽ mát xa cho con.”
Lâm Yên vốn cho rằng lại giống như vừa rồi, xoa bóp qua lớp áo, không ngờ cô vừa cầm thìa lên, tay Lâm Thời Hằng đã luồn vào vạt áo ngắn của cô.
“!!!”
Loảng xoảng một tiếng, chiếc thìa rơi vào bát.
Hắn xoa xoa eo cô, “Cầm cho chắc một chút, ăn từ từ.”
Tiếng rên rỉ của Lâm Yên sắp vọt tới cổ họng.
Lâm Thời Hằng hiển nhiên là bình tĩnh hơn cô rất nhiều, tay hắn dọc theo eo cô di chuyển lên trên, sờ đến mép vú dưới, trong lúc Lâm Yên run rẩy, đẩy chiếc áo ngực lên một cách dứt khoát, nhanh nhẹn nắm lấy bộ ngực nhấp nhô của Lâm Yên mà không có bất kỳ cách trở nào.
Nắm chặt, nhào nặn, khớp xương bàn tay to chơi đùa thịt vú dưới lớp áo đến thay hình đổi dạng nổi lên rõ ràng.
Lâm Yên đỏ hốc mắt, trong con ngươi tràn ngập nước mắt sinh lý tích tụ do bị kích thích.
Cô muốn rên rỉ, muốn thét chói tai, nhưng nghĩ đến đây là đâu, phía sau là ai, một tiếng cũng không phát ra được.
Ánh mắt không có tiêu điểm, cô nhấp từng ngụm muỗng canh nhỏ gần như một cách máy móc, buộc mình không nhìn vào áo đang không ngừng thay đổi hình dạng.
Nhưng làm sao có thể không nhìn được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất