Khi Tổng Tài Không Yêu Nữ Chính
Chương 51
CHƯƠNG 51:
Tin nhắn gửi đến điện thoại Sở Ca rất ngắn gọn cũng rất bi thương, tổng cộng có bốn chữ – (tôi thất tình rồi.)
Nhưng mà khi bốn chữ này kết hợp với số điện thoại của Hiên Viên Hàn thì độ đồng tình của tất cả mọi người nhìn thấy nó đều giảm hơn một nửa. Dù sao cũng chỉ có một mình Hiên Viên Hàn không biết, mối tình đầu này của cậu chắc chắn sẽ thất bại thảm hại rồi.
Sở Ca cầm điện thoại nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên, làm bạn bè mấy năm, cậu quá hiểu Hiên Viên Hàn nhắn cho cậu tin này kỳ thực là gọi người qua đó tâm sự với mình mà thôi. Cậu còn có thể khẳng định, bên Mặc Kỳ Lân nhất định cũng nhận được một tin nhắn y hệt như vậy.
Nhưng mà bây giờ cậu còn đang trong quá trình gặp ba mẹ vợ, Sở Ca tuyệt đối sẽ không làm khó trí thông minh của mình bắt nó phải suy nghĩ hiện giờ nên làm thế nào, cho nên việc này cứ giao cho Hiên Viên Ngạo Thiên nghĩ là tốt rồi.
Hiên Viên Ngạo Thiên ngẫm nghĩ một chút rồi bảo với ba mẹ anh: “Tiểu Hàn thất tình nên buồn lắm. Tiểu Ca là bạn thằng bé, để em ấy đi an ủi Tiểu Hàn một chút.”
Vợ chồng Hiên Viên Vũ đã sớm từ miệng Hiên Viên Hàn nghe được về quan hệ của con trai út với Sở Ca rồi, cũng biết Sở Ca có thể cùng một chỗ với Hiên Viên Ngạo Thiên, trợ công của Hiên Viên Hàn không thể không có, vì vậy liền gật đầu bảo Hiên Viên Ngạo Thiên đưa Sở Ca đi tìm Hiên Viên Hàn, hai người tiếp tục xem tivi.
Sau khi ra khỏi nhà Sở Ca lập tức gọi điện cho Hiên Viên Hàn để xác định xem cậu ấy ở nơi nào, giọng Hiên Viên Hàn có vẻ rất suy sụp, nói địa điểm rồi thuận tiện bỏ thêm một câu đừng cho anh trai cậu cùng đi.
Sở Ca cúp điện thoại và bất đắc dĩ nói: “A Hàn không cho anh đến.”
Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu nói: “Anh cũng đoán được.”
Sở Ca nghi ngờ nói: “Vì sao?”
“Khác biệt.” Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Thằng ranh này từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng không muốn nói với anh, toàn chê anh hơn hơn nó nhiều tuổi quá.”
Sở Ca gật đầu đồng ý, cậu nói: “Em cũng cùng anh…”
Hiên Viên Ngạo Thiên không chờ cậu nói xong liền ngắt lời: “Trong thân thể em là một linh hồn 26 tuổi, cho nên hai chúng ta không có khác biệt.”
“Thế nhưng em và A hàn cũng không có khác biệt mà.”
Hiên Viên Ngạo Thiên giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn ấn lời nói đã nhảy đến mép xuống bụng. Anh nghĩ nếu như nói cho Sở Ca em ấy với Hiên Viên Hàn không có khác biệt là do tuổi linh hồn tuy lớn nhưng tuổi đầu óc thì vẫn ấu trĩ lắm, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt hài hòa của phu phu.
Phương hướng động não của Tổng tài đại nhân cuối cùng cũng mở mang được một lần.
Anh suy nghĩ một chút, hỏi Sở Ca: “Lúc nãy ba mẹ hỏi khi nào kết hôn, sao em không trả lời?”
Sở Ca: “…” Hiện giờ em đang đi an ủi em trai anh thất tình, trên đường anh còn hỏi em lúc nào thì kết hôn, như vậy thực sự không có vấn đề gì chứ?
Cậu nói: “Trước khi xuyên việt em chưa từng bước chân ra khỏi biên giới, cho nên hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đồng tính luyến ái còn muốn kết hôn.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Chuyện trước kia anh có thể hiểu, hiện giờ em không phải là Sở Ca trước kia nữa nên bắt đầu nghĩ đến vấn đề này đi nhé.”
Sở Ca cau mày nói: “Để em suy tính một chút đã.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Em thật già mồm.”
Sở Ca phẫn nộ trừng anh, cậu phát hiện ra, nếu như Hiên Viên Ngạo Thiên có tâm nguyện gì cực kỳ muốn đạt được nhưng cậu cự tuyệt thì lập tức anh sẽ bảo mình già mồm với ngoan cố, để cho mình suy ngẫm lại rồi sẽ đồng ý. Thế nhưng đây là kết hôn hiểu không! Nếu như phép khích tướng đều dùng được trong trường hợp này thì quá là bôi bác rồi!
Hiên Viên Ngạo Thiên thấy Sở Ca không lên tiếng, nhân lúc đèn đỏ liếc liếc về phía cậu và kinh ngạc nhận ra chiêu thức trăm thử trăm trúng này của mình cư nhiên lại thất bại. Hơn nữa nhìn vợ như này hình như có chút tức giận? Làm sao bây giờ, đây không phải là điềm báo chia tay chứ?
Tư duy của Hiên Viên Ngạo Thiên còn chưa thoát tuyến hết thì đã bị tiếng quát đầy giận dữ của Sở Ca kéo về –
“Lo lái xe đi chứ ngồi đó ảo tưởng cái lông! Vạn nhất xảy ra tai nạn chết người thì phải làm sao hả!”
Hiên Viên Ngạo Thiên vừa nghe đến từ ‘chết’ lập tức ngồi nghiêm đứng đắn, từ khi biết được cái phương pháp xuyên việt không đáng tin cậy kia, ngày thường Sở Ca dù có va chạm nhẹ thôi thì anh cũng sợ hãi đến nửa ngày, rất sợ Sở Giao nói quá nghiêm trọng nhưng thật ra chỉ cần vết thương nhỏ hay bệnh nhẹ là có thể xuyên việt rồi.
Đại khái tầm 10 phút sau, hai người đã đến trước cửa ngôi biệt thự Hiên Viên Hàn ở.
Hiên Viên Ngạo Thiên trước khi đi đã nhắc lại với Sở Ca bảo cậu suy nghĩ đến vấn đề kết hôn rồi mới lưu luyến lái xe rời đi.
Sở Ca nhìn theo xe của Hiên Viên Ngạo Thiên cho đến khi nó biến thành hình dưa hấu thì mới xoay người đi đến trước biệt thự và gõ cửa.
Bất động sản nhà Hiên Viên rất nhiều, căn biệt thự mini này nằm tại khu đất bằng trên đỉnh núi ngoại ô phía Bắc thành phố D, toàn căn lấy xanh lam và trắng tinh làm màu chủ đạo, không quá xa hoa nhưng lại đầy ấm áp.
Cậu gõ vài tiếng, cửa được người bên trong mở ra.
Người mở cửa là Mặc Kỳ Lân.
Sau khi Sở Ca vào nhà rồi mới nhỏ giọng nói với cậu: “Đừng có nhắc đến cô ả kia trước mặt A Hàn, hiện giờ cậu ta đang trong trạng thái tâm tình down xuống kịch âm rồi, tôi lo lắng không biết cậu ta có chịu nổi không hay là đi tự sát mất.”
Sở Ca gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Hai người đi tới phòng khách, cậu nhìn thấy Hiên Viên Hàn đang ngồi bệt dưới đất ôm chân dựa vào sô pha, điện thoại cầm trong tay thì vứt lên vứt xuống.
Sở Ca nhìn cậu trong tình trạng chán chường thế nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo như trước thì ngờ vực hỏi Mặc Kỳ Lân: “A Hàn không uống rượu?”
“Không uống.” Mặc Kỳ Lân chưa kịp nói thì Hiên Viên Hàn đã trả lời trước. Thanh âm nhẹ nhàng lại mang theo ưu thương ngập tràn. Sở Ca cảm thấy rất khó chịu, loại giọng điệu này không thích hợp với Hiên Viên Hàn.
Hiên Viên Hàn nói: “Muốn biết vì sao tôi lại chia tay không?”
Hai vị đồng đội lợn này lập tức trăm miệng một lời rất kiên định nói: “Muốn!”
Sau khi nói xong mới phát hiện như vậy có phầnkhông hay lắm, liền bất đắc dĩ trăm miệng một lời lần nữa: “Không muốn.”
Hiên Viên Hàn: “…” Một việc đau khổ như thế mà sao hai tên tấu hài này xuất hiện là lại không nghiêm túc nổi vậy.
“A Hàn, không sao đâu, chuyện này không nói cho chúng tôi biết cũng được, điều chúng tôi quan tâm chỉ là tâm tình của cậu thôi.” Mặc Kỳ Lân thấy Hiên Viên Hàn im lặng liền vội vàng nói, sau khi nói rồi còn nhỏ giọng với Sở Ca đứng bên: “Vừa rồi vào nhà đã nhắc cậu không nên hỏi rồi mà cậu còn bát quái như thế!”
Sở Ca nói: “Lẽ nào cậu không muốn biết? Đừng nói cho tôi là vừa rồi chỉ một mình tôi nói muốn thôi.”
Mặc Kỳ Lân cau mày bảo: “Muốn biết thì chúng ta cũng có thể đổi một trường hợp khác, chờ đến khi Tiểu Hàn có thể tươi cười nhìn lại quá khứ, đến lúc đó chúng ta cùng cậu ấy nhìn về những ngày tháng đã qua cũng không muộn mà.”
Sở Ca đồng ý gật đầu.
Hiên Viên Hàn: “…” Hai người kia không biết khoảng cách giữa ba người họ gần đến mức nhỏ giọng thì thầm thì cũng hoàn toàn nghe được hết à? Loại tiết tấu cậu có chuyện gì không vui nói ra cho mọi người cùng vui này thì chúng ta có thể chơi tiếp được sao?
Cậu hít thật sâu, xác định mình sẽ không mở miệng ra là mắng người mới lên tiếng: “Hôm nay đưa ba mẹ tôi đến chỗ anh tôi xong thì định đi học luôn, nhưng phát hiện ra đã muộn rồi nên tôi bùng học.”
“Sau đó bị thần học tập nguyền rủa.” Sở Ca không kiềm chế được mà đem suy nghĩ trong lòng nói ra khỏi miệng, Hiên Viên Hàn lập tức trừng cậu. Sở Ca khoát khoát tay, làm một hành động kéo khóa miệng lại tỏ vẻ mình sẽ không chen vào nữa để cậu ta tiếp tục kể.
Hiên Viên Hàn thấy cậu thành tâm sửa đổi liền tiếp tục nói: “Tôi nghĩ về nhà cũng không có chuyện gì làm liền đi tìm ả tiện nhân kia. Kết quả khi tôi mở cửa phòng cô ta thuê thì thấy ả…”
Câu nói kế tiếp Hiên Viên Hàn nghiến chặt răng không nói ra miệng.
Mặc Kỳ Lân suy đoán: “Nhất định là thấy cô ả đang cút lên giường với thằng khác!”
Sở Ca vô cùng đồng ý với Mặc Kỳ Lân, vươn ngón cái và nói: “Cậu thật thông minh!”
Hiên Viên Hàn cả giận nói: “Hai tên các cậu cút cho tôi!”
Sở Ca nhanh chóng cười cười chạy đến vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Hàn nói: “Người anh em, đây không phải muốn giúp cậu bước ra khỏi bi thương một chút sao?”
Hiên Viên Hàn nhướn mày, “Sau đó trực tiếp bước vào tức giận?”
Sở Ca: “…” Cậu đột nhiên phát hiện ra căm uất có thể làm đề cao trí thông minh của người ta.
Mặc Kỳ Lân nhanh chóng hòa giải: “Tiểu Hàn cậu đừng nóng giận, chúng ta nói tiếp thôi, cậu nhìn thấy gì?”
Hiên Viên Hàn nhìn cậu, bĩu môi nói: “Vừa rồi không phải cậu đã nói hết ra rồi còn gì.”
Sở Ca, Mặc Kỳ Lân: “…”
Bọn họ thật ra chỉ là miệng tiện nói lung tung thôi. Loại cảm giác đâm thủng chân tướng này sao lại thấy rất ngược tâm chứ?
Hiên Viên Hàn nói: “Các cậu có biết không, trước đâu tôi vẫn coi cô ả như thiên sứ, tôi cho là cô ta vô cùng thuần khiết. Không ngờ rằng…”
Thiên sứ biến thành đống phân.
Sở Ca yên lặng giúp cậu bổ sung thêm.
Để không chọc Hiên Viên Hàn phẫn nộ, hiện giờ cậu phải ngậm chặt miệng kiên quyết không nói.
Hiên Viên Hàn cũng không để ý đến chuyện không ai tiếp lời, có lẽ nên nói cậu căn bản không có ý định để Sở Ca với Mặc Kỳ Lân tiếp lời. Cậu nói tiếp: “Vừa nãy trước khi Kỳ Lân đến tôi đã suy nghĩ rất lâu, đột nhiên cảm thấy còn không bằng tìm một người đàn ông cho xong. Cậu xem đời sống tình cảm của hai tên gay các cậu trôi chảy biết bao.”
Sở Ca vô cùng muốn che mặt cười ngây ngô nói trôi chảy là vì chúng tôi rất ân ái. Thế nhưng làm bạn bè tốt và anh rể chuẩn của Hiên Viên Hàn, cậu vẫn nói:
“Kỳ thực tình yêu đi đến hạnh phúc hay bất hạnh không phải do giới tính, chủ yếu là ở trái tim. Trái tim hướng về nhau thì đương nhiên sẽ ở bên nhau.”
Hiên Viên Hàn có chút mơ hồ nhìn cậu, sửng sốt một lúc rồi bật cười. Cậu nói: “Không ngờ rằng cậu yêu đương mấy tháng thôi cũng có thể biến thành tình thánh được rồi.”
Sở Ca lắc đầu nói: “Quý ở nghiên cứu.”
Hiên Viên Hàn và Mặc Kỳ Lân đều không hiểu đáp án này là ý gì.
Sở Ca cũng không giải thích.
Hỏi thừa, anh đây có thể nói cho mi biết anh đây thấu hiểu như thế là do trước khi xuyên qua xem tám giờ quá nhiều rồi hả!
Đương nhiên không thể!
Hiện giờ đại não Hiên Viên Hàn rất loạn, Sở Ca nói gì cũng chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi.
Cậu trầm mặc một lúc rồi bất ngờ nói: “Nếu nhưng cùng với đàn ông, có phải sẽ đâm cúc hoặc bị đâm cúc không?”
Hai tên gay Sở Ca và Mặc Kỳ Lân: “…”
Câu hỏi lộ liễu này bọn họ đều không tiện trả lời.
Sở Ca nói: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Chuẩn bị sẵn sàng, nếu từ nay về sau tôi phát hiện mình không yêu phụ nữ, nói không chừng có thể thử cùng ở bên đàn ông. Bằng không cả đời chỉ có thể nhìn người khác ân ái mặn nồng mà không tìm được người ân ái với mình thì thật quá cô đơn.”
Hiên Viên Hàn nói rất nhẹ nhàng, Sở Ca và Mặc Kỳ Lân nghe lại thấy sợ hãi không gì sánh được.
Đây là tiết tấu Nhị thiếu tìm đường chết nhiều năm cuối cùng muốn bẻ cong chính mình sao?
Sở Ca rất muốn nhắn tin ngay cho bạn trai mình, nếu như thế hệ này của nhà Hiên Viên đều là gay thì hương khói nhà họ phải truyền tiếp xuống kiểu gì đây?
Tin nhắn gửi đến điện thoại Sở Ca rất ngắn gọn cũng rất bi thương, tổng cộng có bốn chữ – (tôi thất tình rồi.)
Nhưng mà khi bốn chữ này kết hợp với số điện thoại của Hiên Viên Hàn thì độ đồng tình của tất cả mọi người nhìn thấy nó đều giảm hơn một nửa. Dù sao cũng chỉ có một mình Hiên Viên Hàn không biết, mối tình đầu này của cậu chắc chắn sẽ thất bại thảm hại rồi.
Sở Ca cầm điện thoại nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên, làm bạn bè mấy năm, cậu quá hiểu Hiên Viên Hàn nhắn cho cậu tin này kỳ thực là gọi người qua đó tâm sự với mình mà thôi. Cậu còn có thể khẳng định, bên Mặc Kỳ Lân nhất định cũng nhận được một tin nhắn y hệt như vậy.
Nhưng mà bây giờ cậu còn đang trong quá trình gặp ba mẹ vợ, Sở Ca tuyệt đối sẽ không làm khó trí thông minh của mình bắt nó phải suy nghĩ hiện giờ nên làm thế nào, cho nên việc này cứ giao cho Hiên Viên Ngạo Thiên nghĩ là tốt rồi.
Hiên Viên Ngạo Thiên ngẫm nghĩ một chút rồi bảo với ba mẹ anh: “Tiểu Hàn thất tình nên buồn lắm. Tiểu Ca là bạn thằng bé, để em ấy đi an ủi Tiểu Hàn một chút.”
Vợ chồng Hiên Viên Vũ đã sớm từ miệng Hiên Viên Hàn nghe được về quan hệ của con trai út với Sở Ca rồi, cũng biết Sở Ca có thể cùng một chỗ với Hiên Viên Ngạo Thiên, trợ công của Hiên Viên Hàn không thể không có, vì vậy liền gật đầu bảo Hiên Viên Ngạo Thiên đưa Sở Ca đi tìm Hiên Viên Hàn, hai người tiếp tục xem tivi.
Sau khi ra khỏi nhà Sở Ca lập tức gọi điện cho Hiên Viên Hàn để xác định xem cậu ấy ở nơi nào, giọng Hiên Viên Hàn có vẻ rất suy sụp, nói địa điểm rồi thuận tiện bỏ thêm một câu đừng cho anh trai cậu cùng đi.
Sở Ca cúp điện thoại và bất đắc dĩ nói: “A Hàn không cho anh đến.”
Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu nói: “Anh cũng đoán được.”
Sở Ca nghi ngờ nói: “Vì sao?”
“Khác biệt.” Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Thằng ranh này từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng không muốn nói với anh, toàn chê anh hơn hơn nó nhiều tuổi quá.”
Sở Ca gật đầu đồng ý, cậu nói: “Em cũng cùng anh…”
Hiên Viên Ngạo Thiên không chờ cậu nói xong liền ngắt lời: “Trong thân thể em là một linh hồn 26 tuổi, cho nên hai chúng ta không có khác biệt.”
“Thế nhưng em và A hàn cũng không có khác biệt mà.”
Hiên Viên Ngạo Thiên giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn ấn lời nói đã nhảy đến mép xuống bụng. Anh nghĩ nếu như nói cho Sở Ca em ấy với Hiên Viên Hàn không có khác biệt là do tuổi linh hồn tuy lớn nhưng tuổi đầu óc thì vẫn ấu trĩ lắm, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt hài hòa của phu phu.
Phương hướng động não của Tổng tài đại nhân cuối cùng cũng mở mang được một lần.
Anh suy nghĩ một chút, hỏi Sở Ca: “Lúc nãy ba mẹ hỏi khi nào kết hôn, sao em không trả lời?”
Sở Ca: “…” Hiện giờ em đang đi an ủi em trai anh thất tình, trên đường anh còn hỏi em lúc nào thì kết hôn, như vậy thực sự không có vấn đề gì chứ?
Cậu nói: “Trước khi xuyên việt em chưa từng bước chân ra khỏi biên giới, cho nên hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đồng tính luyến ái còn muốn kết hôn.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Chuyện trước kia anh có thể hiểu, hiện giờ em không phải là Sở Ca trước kia nữa nên bắt đầu nghĩ đến vấn đề này đi nhé.”
Sở Ca cau mày nói: “Để em suy tính một chút đã.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Em thật già mồm.”
Sở Ca phẫn nộ trừng anh, cậu phát hiện ra, nếu như Hiên Viên Ngạo Thiên có tâm nguyện gì cực kỳ muốn đạt được nhưng cậu cự tuyệt thì lập tức anh sẽ bảo mình già mồm với ngoan cố, để cho mình suy ngẫm lại rồi sẽ đồng ý. Thế nhưng đây là kết hôn hiểu không! Nếu như phép khích tướng đều dùng được trong trường hợp này thì quá là bôi bác rồi!
Hiên Viên Ngạo Thiên thấy Sở Ca không lên tiếng, nhân lúc đèn đỏ liếc liếc về phía cậu và kinh ngạc nhận ra chiêu thức trăm thử trăm trúng này của mình cư nhiên lại thất bại. Hơn nữa nhìn vợ như này hình như có chút tức giận? Làm sao bây giờ, đây không phải là điềm báo chia tay chứ?
Tư duy của Hiên Viên Ngạo Thiên còn chưa thoát tuyến hết thì đã bị tiếng quát đầy giận dữ của Sở Ca kéo về –
“Lo lái xe đi chứ ngồi đó ảo tưởng cái lông! Vạn nhất xảy ra tai nạn chết người thì phải làm sao hả!”
Hiên Viên Ngạo Thiên vừa nghe đến từ ‘chết’ lập tức ngồi nghiêm đứng đắn, từ khi biết được cái phương pháp xuyên việt không đáng tin cậy kia, ngày thường Sở Ca dù có va chạm nhẹ thôi thì anh cũng sợ hãi đến nửa ngày, rất sợ Sở Giao nói quá nghiêm trọng nhưng thật ra chỉ cần vết thương nhỏ hay bệnh nhẹ là có thể xuyên việt rồi.
Đại khái tầm 10 phút sau, hai người đã đến trước cửa ngôi biệt thự Hiên Viên Hàn ở.
Hiên Viên Ngạo Thiên trước khi đi đã nhắc lại với Sở Ca bảo cậu suy nghĩ đến vấn đề kết hôn rồi mới lưu luyến lái xe rời đi.
Sở Ca nhìn theo xe của Hiên Viên Ngạo Thiên cho đến khi nó biến thành hình dưa hấu thì mới xoay người đi đến trước biệt thự và gõ cửa.
Bất động sản nhà Hiên Viên rất nhiều, căn biệt thự mini này nằm tại khu đất bằng trên đỉnh núi ngoại ô phía Bắc thành phố D, toàn căn lấy xanh lam và trắng tinh làm màu chủ đạo, không quá xa hoa nhưng lại đầy ấm áp.
Cậu gõ vài tiếng, cửa được người bên trong mở ra.
Người mở cửa là Mặc Kỳ Lân.
Sau khi Sở Ca vào nhà rồi mới nhỏ giọng nói với cậu: “Đừng có nhắc đến cô ả kia trước mặt A Hàn, hiện giờ cậu ta đang trong trạng thái tâm tình down xuống kịch âm rồi, tôi lo lắng không biết cậu ta có chịu nổi không hay là đi tự sát mất.”
Sở Ca gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Hai người đi tới phòng khách, cậu nhìn thấy Hiên Viên Hàn đang ngồi bệt dưới đất ôm chân dựa vào sô pha, điện thoại cầm trong tay thì vứt lên vứt xuống.
Sở Ca nhìn cậu trong tình trạng chán chường thế nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo như trước thì ngờ vực hỏi Mặc Kỳ Lân: “A Hàn không uống rượu?”
“Không uống.” Mặc Kỳ Lân chưa kịp nói thì Hiên Viên Hàn đã trả lời trước. Thanh âm nhẹ nhàng lại mang theo ưu thương ngập tràn. Sở Ca cảm thấy rất khó chịu, loại giọng điệu này không thích hợp với Hiên Viên Hàn.
Hiên Viên Hàn nói: “Muốn biết vì sao tôi lại chia tay không?”
Hai vị đồng đội lợn này lập tức trăm miệng một lời rất kiên định nói: “Muốn!”
Sau khi nói xong mới phát hiện như vậy có phầnkhông hay lắm, liền bất đắc dĩ trăm miệng một lời lần nữa: “Không muốn.”
Hiên Viên Hàn: “…” Một việc đau khổ như thế mà sao hai tên tấu hài này xuất hiện là lại không nghiêm túc nổi vậy.
“A Hàn, không sao đâu, chuyện này không nói cho chúng tôi biết cũng được, điều chúng tôi quan tâm chỉ là tâm tình của cậu thôi.” Mặc Kỳ Lân thấy Hiên Viên Hàn im lặng liền vội vàng nói, sau khi nói rồi còn nhỏ giọng với Sở Ca đứng bên: “Vừa rồi vào nhà đã nhắc cậu không nên hỏi rồi mà cậu còn bát quái như thế!”
Sở Ca nói: “Lẽ nào cậu không muốn biết? Đừng nói cho tôi là vừa rồi chỉ một mình tôi nói muốn thôi.”
Mặc Kỳ Lân cau mày bảo: “Muốn biết thì chúng ta cũng có thể đổi một trường hợp khác, chờ đến khi Tiểu Hàn có thể tươi cười nhìn lại quá khứ, đến lúc đó chúng ta cùng cậu ấy nhìn về những ngày tháng đã qua cũng không muộn mà.”
Sở Ca đồng ý gật đầu.
Hiên Viên Hàn: “…” Hai người kia không biết khoảng cách giữa ba người họ gần đến mức nhỏ giọng thì thầm thì cũng hoàn toàn nghe được hết à? Loại tiết tấu cậu có chuyện gì không vui nói ra cho mọi người cùng vui này thì chúng ta có thể chơi tiếp được sao?
Cậu hít thật sâu, xác định mình sẽ không mở miệng ra là mắng người mới lên tiếng: “Hôm nay đưa ba mẹ tôi đến chỗ anh tôi xong thì định đi học luôn, nhưng phát hiện ra đã muộn rồi nên tôi bùng học.”
“Sau đó bị thần học tập nguyền rủa.” Sở Ca không kiềm chế được mà đem suy nghĩ trong lòng nói ra khỏi miệng, Hiên Viên Hàn lập tức trừng cậu. Sở Ca khoát khoát tay, làm một hành động kéo khóa miệng lại tỏ vẻ mình sẽ không chen vào nữa để cậu ta tiếp tục kể.
Hiên Viên Hàn thấy cậu thành tâm sửa đổi liền tiếp tục nói: “Tôi nghĩ về nhà cũng không có chuyện gì làm liền đi tìm ả tiện nhân kia. Kết quả khi tôi mở cửa phòng cô ta thuê thì thấy ả…”
Câu nói kế tiếp Hiên Viên Hàn nghiến chặt răng không nói ra miệng.
Mặc Kỳ Lân suy đoán: “Nhất định là thấy cô ả đang cút lên giường với thằng khác!”
Sở Ca vô cùng đồng ý với Mặc Kỳ Lân, vươn ngón cái và nói: “Cậu thật thông minh!”
Hiên Viên Hàn cả giận nói: “Hai tên các cậu cút cho tôi!”
Sở Ca nhanh chóng cười cười chạy đến vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Hàn nói: “Người anh em, đây không phải muốn giúp cậu bước ra khỏi bi thương một chút sao?”
Hiên Viên Hàn nhướn mày, “Sau đó trực tiếp bước vào tức giận?”
Sở Ca: “…” Cậu đột nhiên phát hiện ra căm uất có thể làm đề cao trí thông minh của người ta.
Mặc Kỳ Lân nhanh chóng hòa giải: “Tiểu Hàn cậu đừng nóng giận, chúng ta nói tiếp thôi, cậu nhìn thấy gì?”
Hiên Viên Hàn nhìn cậu, bĩu môi nói: “Vừa rồi không phải cậu đã nói hết ra rồi còn gì.”
Sở Ca, Mặc Kỳ Lân: “…”
Bọn họ thật ra chỉ là miệng tiện nói lung tung thôi. Loại cảm giác đâm thủng chân tướng này sao lại thấy rất ngược tâm chứ?
Hiên Viên Hàn nói: “Các cậu có biết không, trước đâu tôi vẫn coi cô ả như thiên sứ, tôi cho là cô ta vô cùng thuần khiết. Không ngờ rằng…”
Thiên sứ biến thành đống phân.
Sở Ca yên lặng giúp cậu bổ sung thêm.
Để không chọc Hiên Viên Hàn phẫn nộ, hiện giờ cậu phải ngậm chặt miệng kiên quyết không nói.
Hiên Viên Hàn cũng không để ý đến chuyện không ai tiếp lời, có lẽ nên nói cậu căn bản không có ý định để Sở Ca với Mặc Kỳ Lân tiếp lời. Cậu nói tiếp: “Vừa nãy trước khi Kỳ Lân đến tôi đã suy nghĩ rất lâu, đột nhiên cảm thấy còn không bằng tìm một người đàn ông cho xong. Cậu xem đời sống tình cảm của hai tên gay các cậu trôi chảy biết bao.”
Sở Ca vô cùng muốn che mặt cười ngây ngô nói trôi chảy là vì chúng tôi rất ân ái. Thế nhưng làm bạn bè tốt và anh rể chuẩn của Hiên Viên Hàn, cậu vẫn nói:
“Kỳ thực tình yêu đi đến hạnh phúc hay bất hạnh không phải do giới tính, chủ yếu là ở trái tim. Trái tim hướng về nhau thì đương nhiên sẽ ở bên nhau.”
Hiên Viên Hàn có chút mơ hồ nhìn cậu, sửng sốt một lúc rồi bật cười. Cậu nói: “Không ngờ rằng cậu yêu đương mấy tháng thôi cũng có thể biến thành tình thánh được rồi.”
Sở Ca lắc đầu nói: “Quý ở nghiên cứu.”
Hiên Viên Hàn và Mặc Kỳ Lân đều không hiểu đáp án này là ý gì.
Sở Ca cũng không giải thích.
Hỏi thừa, anh đây có thể nói cho mi biết anh đây thấu hiểu như thế là do trước khi xuyên qua xem tám giờ quá nhiều rồi hả!
Đương nhiên không thể!
Hiện giờ đại não Hiên Viên Hàn rất loạn, Sở Ca nói gì cũng chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi.
Cậu trầm mặc một lúc rồi bất ngờ nói: “Nếu nhưng cùng với đàn ông, có phải sẽ đâm cúc hoặc bị đâm cúc không?”
Hai tên gay Sở Ca và Mặc Kỳ Lân: “…”
Câu hỏi lộ liễu này bọn họ đều không tiện trả lời.
Sở Ca nói: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Chuẩn bị sẵn sàng, nếu từ nay về sau tôi phát hiện mình không yêu phụ nữ, nói không chừng có thể thử cùng ở bên đàn ông. Bằng không cả đời chỉ có thể nhìn người khác ân ái mặn nồng mà không tìm được người ân ái với mình thì thật quá cô đơn.”
Hiên Viên Hàn nói rất nhẹ nhàng, Sở Ca và Mặc Kỳ Lân nghe lại thấy sợ hãi không gì sánh được.
Đây là tiết tấu Nhị thiếu tìm đường chết nhiều năm cuối cùng muốn bẻ cong chính mình sao?
Sở Ca rất muốn nhắn tin ngay cho bạn trai mình, nếu như thế hệ này của nhà Hiên Viên đều là gay thì hương khói nhà họ phải truyền tiếp xuống kiểu gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất