Khi Tổng Tài Không Yêu Nữ Chính

Chương 64

Trước Sau
CHƯƠNG 64 PN3

Sau khi Sở Ca và Hiên Viên Ngạo Thiên kết hôn, hai người dự định đi vòng quanh thế giới để hưởng tuần trăng mật. Nhưng mà kế hoạch này vốn nên bắt đầu từ sáng sớm ngày hôm sau thì do nguyên nhân từ phía Hiên Viên Ngạo Thiên nên đã trực tiếp chết non trong bụng.

Về vấn đề chi tiết của nguyên nhân này –

Sở Ca nằm trên giường tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi như con cún đại bự bên giường. Hoan ái từ đêm hôm qua kéo dài liên tục cho đến tận lúc mặt trời ngoi lên từ sáng sớm cũng không thèm dừng lại, dẫn đến kết quả hiện giờ Sở Ca ngay cả chút sức lực nhúc nhích người cũng không có.

Hiên Viên Ngạo Thiên như một học sinh tiểu học mắc lỗi đến nhận sai, ngoan ngoãn ngồi bên giường nhìn cậu, ánh mắt cực kỳ thành thật giống như kẻ điên cuồng cả đêm qua không phải là anh.

Sở Ca trừng Hiên Viên Ngạo Thiên một hồi rồi thấy thật mệt mỏi. Tên hàng này cứ dùng vẻ mặt thế kia nhìn cậu thì muốn tức cũng không tức được.

Cậu nói: “Anh đừng có giả nai, lúc này ra vẻ cứ như thật, lên giường sao không thấy anh khiêm tốn một chút vậy.”

Hiên Viên Ngạo Thiên lập tức thu hồi lại vẻ mặt đáng thương, anh nói: “Hôm qua là động phòng, quá kích động cho nên không nhịn được…”

Sở Ca liếc xéo anh, âm u nói: “Một tháng trước lúc chúng ta đi đăng ký, sáng hôm sau anh cũng dùng lý do này.”

Hiên Viên Ngạo Thiên lập tức cúi đầu, quay về trạng thái nhận lỗi.

Sở Ca: “…”

Tên đần giả nai càng ngày càng thuần thục này là ai! Tôi không quen anh ta! Mau trả Tổng tài đại nhân suốt ngày não động mà không lần nào chọn đúng hướng lại đây!

Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn lặng lẽ quan sát Sở Ca, thấy vẻ mặt cậu từ phẫn nộ chuyển sang rối rắm rồi đến bất đắc dĩ, là biết Sở Ca không giận nữa. Vì vậy can đảm hôn lên má cậu và hỏi: “Hôm nay định đi du lịch ở đâu?”

Sở Ca cả giận nói: “Anh xem bộ dạng em thế này thì đi được chỗ nào?”

Hiên Viên Ngạo Thiên cẩn thận suy nghĩ về tình trạng hiện tại của Sở Ca, nghiêm mặt nói: “Nếu như em muốn thì anh đi tìm một xe lăn đến rồi đẩy em đi.”

Bị đâm đến mức chân mềm chỉ có thể ngồi xe lăn mà còn muốn chạy khắp nơi.

Hiên Viên Ngạo Thiên anh không thấy mất mặt hả? Được rồi anh ta không ngại mất mặt đâu, chuyện này từ góc độ Hiên Viên Ngạo Thiên mà nói thì còn là thành tích đáng kiêu ngạo mới đúng.

Sở Ca có chút đau lòng, ngay cả ánh mắt nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên cũng thêm một phần oán niệm.

Phát hiện ra ánh mắt vợ nhìn mình đã thay đổi thì Tổng tài đại nhân lập tức thấy kinh hoàng, chẳng nhẽ mình vừa nói gì sai làm vợ mất hứng à? Xong đời rồi, vừa mới kết hôn xong sẽ không phát sinh tình huống ly hôn luôn chứ?

Sở Ca cầm chiếc gối bên cạnh lên và ném vào mặt Hiên Viên Ngạo Thiên.

Vẻ mặt Hiên Viên Ngạo Thiên đau xót, quả nhiên muốn ly hôn à? Thế nhưng lý do là gì chứ? Đêm qua rõ ràng anh rất cố gắng mà.

Sở Ca nói: “Sao vừa mới kết hôn xong mà anh đã bắt đầu ảo tưởng chuyện bi thương gì vậy!!!!!”

Hiên Viên Ngạo Thiên lập tức vuốt mặt, thay vẻ đau khổ vừa rồi bằng nụ cười tươi sáng nhìn Sở Ca. Anh nói: “Là sợ em ghét bỏ anh.”

Sở Ca nhìn bộ dạng học sinh ngoan ngoãn của Hiên Viên Ngạo Thiên thì thở dài nói: “Anh thoát tuyến như vậy, công ty nhà anh dùng cách gì để leo lên top 1 thế giới vậy?”

Hiên Viên Ngạo Thiên giải thích rất nghiêm túc: “Vì lúc anh làm việc sẽ không như vậy, nếu như công việc và sinh hoạt thường ngày giống nhau thì sẽ rất mệt mỏi.

Sở Ca đồng tình vuốt vuốt mặt Hiên Viên Ngạo Thiên, có thể phân chia thời gian để phát bệnh kỳ thực cũng không dễ dàng.

Kết quả còn chưa đồng tình nổi vài giây, Sở Ca nhìn thấy những vết hôn trên cánh tay mình thì trong nháy mắt lại không muốn để ý đến Hiên Viên Ngạo Thiên nữa. Không cần nghĩ cũng biết, những dấu hôn trên cổ tuyệt đối sẽ không ít hơn ở cánh tay đâu.

Cậu nói: “Hiên Viên Ngạo Thiên, bây giờ là mùa hè, em còn muốn ra ngoài, anh có thể bớt phóng túng được không.”

Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn theo tầm mắt của Sở Ca, chớp chớp mắt và nói: “Ý em là chỉ cần không chạm đến những nơi có thể lộ ra ngoài là được?” Nói xong, anh một chút cũng không e ngại dùng mắt YY Sở Ca qua chăn.

Sở Ca: “…”

Tên sắc quỷ từng giây từng phút cũng không quên mưu lợi cho mình này nhất định không phải là Hiên Viên Ngạo Thiên! Cầu trả lại Tổng tài đại nhân thuần khiết cho tôi!

Hai người nói chuyện một lúc, những vấn đề cần giải quyết còn chưa xong thì dạ dày đã lên cơn đói, vì thế cậu nói với Hiên Viên Ngạo Thiên: “Đi chuẩn bị cơm đi, em đói rồi.”

Hiên Viên Ngạo Thiên ngoan ngoãn đi mua đồ ăn, sau khi về hai người vừa ăn vừa xem TV.

Vẫn là một bộ film tổng tài cẩu huyết não tàn.

Sở Ca chỉ vào vị tổng tài khốc suất cuồng bá duệ đang gào ‘Nữ nhân, cả đời này em chỉ có thể là người của tôi’ trên TV và quay sang nói với Hiên Viên Ngạo Thiên: “Anh thấy chưa, đây mới là dáng vẻ tổng tài nên có. Anh nhìn lại anh xem, chẹp chẹp.”



Hiên Viên Ngạo Thiên vươn tay lấy hạt cơm bên khóe miệng Sở Ca và cho vào miệng, sau đó nói: “Nhìn vậy có giống dáng vẻ tổng tài nên có không?”

Sở Ca rối rắm nhìn anh, cuối cùng vẻ mặt quỷ dị nói: “Sáng nay em vẫn chưa rửa mặt đâu.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Còn có thể vui vẻ làm gay được hay không đây!

Tổng tài đại nhân Hiên Viên Ngạo Thiên yêu vợ cả đời cảm giác mình có chút ngược tâm. Càng đau đớn hơn là mình lại nghĩ loại ngược tâm nho nhỏ này ngược mãi thành quen rồi. Nếu ngày nào đó Sở Ca cùng anh ấm áp lãng mạn bên nhau thì anh còn cho rằng Sở Ca uống nhầm thuốc hoặc là quên chưa uống thuốc cơ.

Lúc này nghe thấy trên TV nữ chính đang thâm tình gọi chữ cuối cùng trong tên nam chính, nam chính cũng thâm tình gọi lại như vậy.

Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Chúng ta đều kết hôn rồi, em không thể đổi một xưng hô nào thân mật một chút cho anh à?”

Sở Ca liếc nhìn anh và nói: “Gọi anh là Ngao Ngao hay Ngọt Ngọt?”

(Chữ Ngạo – 傲 [ào] có cách đọc na ná chữ Ngao – 嗷 [áo], chữ Thiên – 天 [tiān] thì tương tự chữ Điềm – 甜 [tián], mà Ngao Ngao là tiếng gào khóc, còn Điềm Điềm = Ngọt Ngọt, hết sức nữ tính và … uốn éo)

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Đừng nói là Sở Ca, ngay cả anh cũng tuyệt vọng với cái tên dở hơi của mình.

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Kỳ thực nick name cũng không cần phải gọi tên…” Ví dụ như chồng ơi, anata (あなた= chồng), phu quân, anh đều chấp nhận hết.

Sở Ca nói: “Em gọi anh là bảo bối anh không thấy ghê tởm à?”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Này thật sự không có cách vui vẻ làm gay được.

Hiên Viên Ngạo Thiên dưới sự đả kích luân phiên của Sở Ca đã sớm luyện được một trái tim thép rồi, anh dừng một giây rồi nói: “Kỳ thực em có thể gọi anh là chồng, hay phu quân cũng được.”

Sở Ca gật đầu nói: “Vậy anh gọi trước em nghe xem nào.”

Hiên Viên Ngạo Thiên tiến lại gần Sở Ca muốn hôn cậu, miệng thì thầm gọi: “Vợ à.”

Sở Ca trừng anh. “Anh ăn xong còn chưa lau miệng!”

Hiên Viên Ngạo Thiên ngay cả “…” cũng không muốn làm, anh yên lặng thu dọn bát đũa, nghiêm túc đi rửa mặt rồi quay về nằm bên cạnh Sở Ca.

Sở Ca nói: “Vừa mới ăn trưa xong, anh không định nằm cho đủ một ngày một đêm chứ?”

Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu nói: “Ừ, em không đi đâu thì anh chạy loạn làm gì?”

Sở Ca nhíu mày, hỏi: “Anh hoàn toàn mặc kệ công việc như vậy thực sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Hiên Viên Ngạo Thiên vô tâm nói: “Hoàng Thượng còn có thể cải trang vi hành mà, công việc cứ để Trình Hi quản trước, chuyện gì không quản được thì sẽ gọi điện cho anh.”

Sở Ca nhìn anh không mấy để tâm thì cũng không nói thêm về chủ đề này nữa. Cậu xoay người ôm lấy Hiên Viên Ngạo Thiên, vùi đầu vào lòng anh cọ cọ, tìm một vị trí thoải mái để dựa.

Khó được một lần vợ ngoan như vậy, Hiên Viên Ngạo Thiên tự nhiên sẽ không lãng phí cơ hội này, hai người ôm nhau một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Ánh nắng rạng rỡ xuyên qua tấm lụa mỏng màu trắng phủ lên hai người họ, làm bầu không khí vốn ngọt ngào ấm áp thêm phần an tĩnh yên bình.

“Sở Ca, Sở Ca!”

Thanh âm quen thuộc vang bên tai, Sở Ca mở mắt.

Khuôn mặt người đứng trước cậu quen thuộc đến mức mở miệng có thể gọi ra, cậu khó hiểu hỏi: “Mẹ? Sao mẹ lại ở đây!”

“Thằng nhóc ngứa da này, mẹ không ở nhà thì còn có thể ở đâu?” Người phụ nữ trung niên lườm cậu và nói.

Sở Ca nhìn xung quanh, phát hiện mình không ở trong biệt thự ven biển lúc trước. Đây là nơi trước đây cậu đã ở hơn hai mươi năm, cũng chính là ngôi nhà trước khi cậu xuyên qua.

Một căn nhà nhỏ thông thường, thậm chí không rộng bằng bất cứ bất động sản nào của Hiên Viên Ngạo Thiên, trên mặt tường lâu không quét vôi lại đã có chút ố vàng.

Sở Ca mơ hồ nhìn mẹ mình, kết quả bị dính một chưởng lên đầu.

“Con làm sao vậy hả? Nhanh rời giường đi! Tình Tình còn đang chờ con đấy.”



Sở Ca xoa đầu đứng dậy thay quần áo.

Tại sao lại ở đây? Hiên Viên Ngạo Thiên đâu? Tình Tình trong miệng mẹ cậu chính là cô em họ, đây là muốn ầm ĩ loại nào thế?

Chờ cậu thay quần áo rồi bước ra ngoài rửa mặt xong xuôi, thì thấy em họ ló đầu từ phòng sách ra và ngoắc ngoắc cậu lại: “Anh, đến đây xem tiếp với em đi.”

“Xem cái gì?” Sở Ca hỏi, bước về phía phòng sách.

Cô em họ ngồi trước máy tính, trên màn hình hiện thị trang chủ một web tiểu thuyết.

Sở Tình di di chuột, ấn ấn vài cái mở ra một cuốn tiểu thuyết, tên là ‘Nhật ký tình yêu với tổng tài Satan’.

Sở Ca không nói chuyện, cậu ngồi bên cạnh Sở Tình đọc tiếp đoạn truyện trước khi bọn họ tắt máy, cũng chính là từ lúc Mặc Kỳ Lân chết, một mạch đọc cho đến cuối cùng miêu tả hôn lễ của Sở Giao và Hiên Viên Ngạo Thiên, rốt cuộc Sở Ca không nhịn được và cau mày nói: “Không phải như vậy.”

Sở Tình gật đầu đồng ý nói: “Em cũng hiểu là không nên như vậy, Sở Giao và Mặc Kỳ Lân ở bên nhau mới là chính đạo.”

Sở Ca: “…” Em gái à, nói như em thì Vương Dục Vương và Mặc Kỳ Lân sẽ khóc mất.

Sở Tình quay sang nhìn Sở Ca, thấy vẻ mặt cậu như ăn phải ruồi thì nói: “Đương nhiên nếu anh nghĩ tên Sở Ca pháo hôi kia và Sở Giao mới là tình yêu đích thực thì em cũng không phản đối.”

Sở Ca vươn tay vuốt đầu em gái mình, đau lòng nói: “Tiểu Tình, từ lúc nào mà khẩu vị em đã nặng đô đến vậy?”

Sở Tình nói: “Kỳ thực em vẫn luôn là trái mơ xanh chát, anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Sở Ca gật đầu, chỉ vào đoạn kết trên màn hình và nói: “Kỳ thực kết thúc là Hiên Viên Ngạo Thiên đạp thất thải tường vân đi đón Sở Ca, sau đó nam chính và nhân vật phản diện sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.”

Sở Tình gật đầu nói: “Anh, chuyện anh là gay còn yêu thầm một nhân vật hư cấu này em sẽ không nói cho cô đâu.”

Sở Ca: “…”

Nhân vật hư cấu? Vậy là những chuyện liên quan đến Hiên Viên Ngạo Thiên đều là do mình nằm mơ sao? Sở Ca cúi đầu, phát hiện nhẫn cưới trên tay cũng đã biến mất. Sẽ không phải nằm mơ thật chứ?

Hỏi, tôi và bạn trai hẹn hò, yêu đương, lên giường, kết hôn chỉ thiếu sinh con thôi thì tôi phát hiện mọi thứ đều là do mình nằm mơ, nên phá thế nào?

Sở Ca che mặt, nếu quả thật là một giấc mộng thì mình đã ngao du đến phương trời nào.

Đúng lúc này, cậu cảm giác có người đang bóp mặt mình, trong miệng hình như có vật gì đó chen vào. Sở Ca mở to mắt.

Khuôn mặt phóng đại của Hiên Viên Ngạo Thiên đang đối diện với cậu, thứ trong miệng kia là đầu lưỡi của anh.

Anh thấy Sở Ca tỉnh thì chủ động kết thúc nụ hôn này, chỉ là đôi môi dán lấy cậu không muốn rời đi.

Sở Ca nói: “Em nằm mơ.”

Hiên Viên Ngạo Thiên vươn đầu lưỡi liếm bờ môi ướt át của Sở Ca, ý bảo cậu nói tiếp.

Sở Ca nói: “Em mơ thấy em trở về.”

Hiên Viên Ngạo Thiên ngừng lại, hơi nhỏm người dậy quan sát Sở Ca một hồi rồi nói: “Anh nhìn em rất lâu, xác định khi em ngủ thì không có biến mất.”

Sở Ca vươn tay vuốt mái tóc ngắn ngủi của Hiên Viên Ngạo Thiên, cậu nói: “Anh suy nghĩ nhiều, đây không phải huyền huyễn. Em chỉ mộng là sau khi trở về em còn tưởng tất cả mọi chuyện ở đây đều do em nằm mơ thôi.”

Hiên Viên Ngạo Thiên nghe cậu nói như vậy thì an tâm, anh ôm chặt Sở Ca, ghé sát vào tai cậu nói: “Anh là thật, không tin em sờ xem?”

Anh vừa nói vừa kéo tay Sở Ca đưa về phía bộ phận không thể miêu tả của mình.

Vẻ mặt Sở Ca như ăn phải ruồi chết nhìn anh, mọe nó rõ ràng là câu chuyện hết sức ngược tâm, anh không thể đứng đắn một chút hả?

Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn cậu như vậy thì nghiêm túc giải thích: “Anh chỉ muốn cho em toàn thân toàn ý cảm nhận sự tồn tại đầy chân thực của mình thôi.”

Sở Ca nói: “Hiện giờ thì em biết anh là thật rồi.”

Cậu nhìn bàn tay mình, chiếc nhẫn cùng một đôi với chiếc trên bàn tay Hiên Viên Ngạo Thiên kia vẫn còn.

Hiên Viên Ngạo Thiên đè Sở Ca lại, thì thầm bên tai cậu: “Một lần nữa nhé?”

Sở Ca: “…”

Tôi thật sự tuyệt vọng với cái thế giới Hiên Viên Ngạo Thiên tỉnh dậy, ăn cơm rồi lại một lần nữa này lắm rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau