Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Thành Pháo Hôi Linh Dị Văn
Chương 10
Trải qua một lần lại một lần cùng Giải Trinh và Du Phi Trần tiếp xúc, Thời An càng ngày càng có thể cảm giác được cậu là pháo hôi bị kẹp ở giữa thế giới thần quái.
Loại sự kiện thần quái muôn hình vạn trạng này làm cậu có cảm giác bất an.
Cậu thúc giục hỏi hệ thống, rốt cuộc thời điểm nào cậu mới thoát ly khỏi thế giới này.
Hệ thống đi dạo quanh một vòng, đáp án vẫn như cũ, cục mau xuyên BUG chồng chất như núi, nó cũng không biết lúc nào mới xử lý vấn đề của Thời An, phỏng chừng phải chờ một tháng cũng không chừng.
Nghe được câu trả lời này, Thời An không thể nói rõ cảm giác của bản thân.
Thất vọng, chắc chắn có. Nhưng cũng giống không mấy thất vọng, vì cậu đã đoán được đại khái kết quả.
Buổi chiều khóa học kết thúc, Thời An không có ăn cơm, mà là đến sân thể dục tản bộ.
Bởi vì đến giờ ăn cơm, sân thể dục không nhiều người lắm, sân bóng rổ đều có vị trí trống.
Thời An đi hai vòng, bước chân dần dần chậm lại. Cậu thấy được một hình bóng quen thuộc.
Kha Càn.
Kỳ thật cậu cùng Kha Càn mới hai ngày không gặp mặt, nhưng hai ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên Thời An có cảm giác cậu cùng Kha Càn đã lâu rồi không gặp.
Kha Càn đứng ở sân bóng rổ bên cạnh nhìn người khác chơi bóng rổ, trên chân y còn bó thạch cao, trong tay kẹp một cây nạn, hành động đi đứng có chút không tiện.
Lúc Thời An chuẩn bị thu hồi ánh mắt, Kha Càn vừa lúc nhìn qua, tầm mắt hai người cứ thế giao nhau. Thời An cảm thấy mình cùng Kha Càn không mấy thân quen, chỉ là bạn học bình thường mà thôi, cái quan hệ mỏng manh này không cần cậu phải nhiệt tình chào hỏi, huống hồ quan hệ hai người từ đầu đã không tốt.
Thời An xoay đầu, thay đổi phương hướng chuẩn bị đi về phòng học. Vừa đi được hai bước, cậu nghe từ phía sau truyền đến tiếng bước chân, bước chân có chút gấp gáp lại không chỉnh tề.
Trong lòng Thời An dâng lên một dự cảm bất an, bước chân đình trệ, cậu quay đầu lại. Quả nhiên, Kha Càn một bên chống nạn, bước thấp bước cao chạy tới.
Thời An nhíu mày.
Biết Kha Càn đang đi về phía mình, cậu cũng không đi tiếp, sảng khoái đứng đợi đối phương.
Kha Càn vốn bởi cái chân bị thương nên đi đường không nhanh nhẹn, chạy được vài bước mồ hôi đầy đầu, cả người đều tỏa ra nhiệt.
Kha Càn như một bếp lò mini, Thời An bất động thanh sắc lùi lại phía sau: "Tìm tôi có việc gì?"
Hai ngày ở bệnh viện, Kha Càn từng vô số lần nghĩ đến việc gặp lại Thời An giải thích một chút, nhưng khi gặp được người thật, y một câu cũng không nặn ra.
(Giống tui hẹn crush đi mua hũ tiếu gõ:(()
Kha Càn muốn hỏi Thời An tại sao lại tới đây? Không, không phải, y muốn hỏi Thời An có phải chán ghét mình không? Nhưng nếu y hỏi như thế, có phải quá là kỳ cục?
Nửa ngày không nghe được câu nói của Kha Càn, Thời An lại nói: "Cậu tìm tôi có việc?"
Kha Càn hít sâu vài hơi, nghĩ ra một đống câu hỏi trong đầu, lời ra tới miệng liền biến thành: "Không có việc gì không thể nói chuyện với cậu?"
Ngữ khí chua lè.
Thời An nhấp môi, cậu không nên ôm ảo tưởng với người bạo lực sẽ thay đổi tính nết.
"Không có gì tôi đi đây"
Nói xong, cậu cũng không màn chân cẳng Kha Càn có tiện hay không, quay đầu liền đi. Kha Càn sức lực lớn, dù chân bị thương nhưng so với Thời An còn tốt hơn, y đi theo Thời An, nhanh hơn một chút đã đem cánh tay Thời An bắt được, túm người trở về.
"Cậu làm cái gì dậy?"
Thời An không khác con mèo xù lông, dùng sức hất tung cánh tay kia. Cậu thật sự tức giận.
Kha Càn gắt gao nắm chặt cổ tay của cậu, ánh mắt âm trầm nhìn xuống xương quai xanh của cậu, con ngươi sáng quắt như muốn nhìn xuyên lớp da.
Thời An đem cổ áo kéo lên, lại bị bàn tay khác của Kha Càn bóp lấy. Y đem hai tay Thời An gạc ra, một tay khác kéo cổ áo của cậu.
"Đây là cái gì?" Âm thanh Kha Càn lạnh lẽo như hồ băng "Dấu vết này, là ai làm?"
Thời An cúi đầu nhìn một chút, chính cậu không thể nhìn đến xương vai xanh của mình, bất quá hiện tại cậu thực sự tức giận. Kha Càn thấy được động tác của Thời An, đại khái biết được cậu không rõ được tình huống của bản thân mình, vì thế chủ động mở camara trước của điện thoại, đem vệt đỏ trên xương quai xanh cho Thời An xem.
"Cậu tự xem đi, đó là cái gì? Ai là người lưu lại, cậu là học sinh cao trung chưa tốt nghiệp, như thế nào không biết tiết chế?"
Thời An nhìn đến vệt đỏ, có chút ngốc lăng, cậu đã trưởng thành, cái dấu vết ái muội thế này chẳng lẽ không biết. Buổi sáng ở nhà vệ sinh, chắc chắn Giải Trinh đã lưu lại nó.
Xương vai xác thật có dấu hôn làm người ta nhìn vào rất xấu hổ, nhưng phản ứng Kha Càn có phần thô bạo, Thời An hoài nghi y lấy cái gì mà đi quản mình.
"Cậu lấy cái gì hỏi tôi, ai lưu lại dấu vết, người đó cũng không phải là cậu!!!" Thời An thử dùng sức, cánh tay vẫn bị Kha Càn ghì chặt, cậu càng tức giận: "Liền tính tôi không biết kiềm chế, đó cũng là bản thân tôi, cậu quản được à?"
Ánh mắt Kha Càn lập tức trở nên khủng bố, khí áp quanh thân phản phất hạ xuống mấy độ.
Thời An trước nay chưa từng thấy qua bộ dạng này của đối phương. Từ lần đầu gặp, Kha Càn ở trước mặt cậu là người nóng tính, cậu cho rằng bộ dạng nóng nảy kia chính là lúc Kha Càn tức giận.
Hiện tại cậu mới ý thức được, không phải. Như vậy, bộ dáng tối tăm khi tức giận của Kha Càn giống như giây tiếp theo liền đi giết người.
Thời An nuốt nước miếng, lực đạo giãy dụa nhỏ dần.
"Buông ra" âm thanh Thời An hạ xuống, Kha Càn nhìn chằm chằm dấu hôn nơi xương vai, lại nói: "Dấu vết này, là ai làm?"
Thời An rũ mắt, không có dũng khí trả lời: "Muỗi cắn"
Trạng thái của Kha Càn thoạt nhìn không tốt, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, vẫn là lừa gạt cho qua sau này hả nói.
Kha Càn không tin, tiếp tục chất vấn: “Muỗi cắn? Muỗi giống người biết mút ra thứ này?"
Thời An không trả lời, cúi đầu như đà đểu.
Kha Càn không có kiên nhẫn, trực tiếp nhéo cằm cậu: "Trả lời..."
Kha Càn lệ khí đầy mặt, lại nhìn đến đôi mắt Thời An ướt nhẹp, biểu tình liền tan vỡ, toàn bộ biến thành không biết làm sao.
Thời An cảm thấy ủy khuất cực kỳ, cậu vẫn luôn như thế đảm đương nhân vật bị người người khi dễ, dù ở đời sống hiện thực hay trong thế giới khủng bố. Cậu cũng không nghĩ trên người lưu lại dấu vết này, chính cậu cũng không có biện pháp.
Ngay cả tay Kha Càn cậu cũng không thể tránh thoát, huống hồ sự trói buộc của Giải Trinh.
Hốc mắt vốn dĩ đỏ rực, ánh mắt có chút ươn ướt, chỉ là càng nghĩ càng tức, cuối cùng vẫn nhịn không được, nước mắt cứ thế chảy xuống. Ở trước mặt người mình ghét rơi nước mắt, Thời An cảm thấy xấu hổ, vì thế nước mắt lại rớt nhiều hơn.
Thời An không hề chống cự Kha Càn nhưng rất kỳ quái, lúc nãy cậu mới dùng sức chống cự không thể tránh khỏi Kha Càn, bây giờ không giãy dụa, Kha Càn ngược lại buông cậu ra.
"Cậu, cậu đừng khóc... thật xin lỗi"
Cậu nhìn Kha Càn sắc mặt hoảng loạn, tay chân cũng không biết nên làm thế nào, xem động tác như muốn đến gần cầu, kết quả lại không có.
Thời An không muốn bản thân mất mặt, đem đầu vùi vào ngực. Hai tay thay phiên lau nước mắt, muốn cho cảm xúc mau mau lặng xuống.
Kha Càn cảm thấy đau lòng vô cùng, như là có vô số cây kim nhọn liên tục đâm vào trái tim, chua xót tê dại, ngay cả hô hấp đều khó khăn.
Không phải như thế, y không muốn quát Thời An, cũng không muốn làm cậu khóc, y chỉ muốn cùng Thời An nói chuyện vài câu.
Làm sao bây giờ, y hình như lại phạm lỗi, Thời An giống như càng chán ghét mình.
Chính là không thể trách y, y cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhìn đến vệt đỏ ở xương quai Thời An, lý trí y đều biến mất, chỉ còn lại phẫn nộ.
Trong nháy mắt, y chỉ nghĩ muốn bắt được hung thủ làm ra dấu vết trên người Thời An, hung hăng đấm một trận để giải hận. Thậm chí còn có một ít tâm tư dơ bẩn, bị y giấu trong một góc không cho ai biết.
Nếu như y có thể ở trên người Thời An lưu lại dấu vết thì tốt rồi.
Ý nghĩ trong đầu cơ hồ không chịu khống chế, càng có phương hướng đi lên, vẫn là tiếng hút khí của Thời An đem lý trí y gọi lại.
Kha Càn hít sâu, y cảm giác chính mình chưa từng có một một giây phút nào thông minh như hiện tại. Y đem tâm tư của mình giấu đi, bằng không Thời An khẳng định càng thêm chán ghét y.
Kha Càn nhéo nhéo cánh tay như là cỗ vũ bản thân, lúc này y nhớ kỹ, phải cùng Thời An làm quen, tạo dựng mối quan hệ, nói chuyện thật tốt với người ta.
Y hơi hạ cổ họng, phóng thấp âm thanh: "Cậu, cậu sao rồi. Tôi xin lỗi"
"Không sao" Thời An ngẩn đầu, nước mắt đã lau khô, chỉ là mắt cùng chóp mũi hồng hồng làm người khác liếc mắt một cái đều nhìn ra cậu mới vừa khóc xong.
Kha Càn có chút thất thố, ngón tay vô ý gãi gãi quần: "Không có việc gì là tốt"
"Tôi về đây" Thời An mới vừa khóc, giọng mũi làm âm thanh có phần dính dính, nghe như làm nũng.
Nhưng ánh mắt quá mức rõ ràng, mặc cho ai thấy đều không cảm thấy cậu đang làm nũng.
Kha Càn nào dám nói không, tuy rằng y thật sự muốn hỏi dấu vết trên cổ Thời An rốt cuộc là chuyện thế nào, nhưng y ngu ngốc thế nào cũng biết, bây giờ mà hỏi chỉ làm Thời An thêm chán ghét mình.
Y vội vàng gật đầu, nói: "Cậu muốn về thì về"
Thời An xoay người liền đi, Kha Càn nhìn bóng lưng cậu, yên lặng cảm nhận trái tim chính mình đang đau nhói.
Tuy lần này cùng Thời An bắt chuyện thất bại, khác biệt hoàn toàn lúc y nằm trong bệnh viện mơ tưởng, nhưng cũng không phải một chút thu hoặc đều không có.
Y hiện tại minh bạch, chính mình đối với Thời An rốt cuộc là tình cảm gì.
Vì cái gì đối phương lộ ra biểu tình như thế y sẽ bực bội, vì cái gì nhìn đến Thời An cười với người khác y sẽ sinh khí, còn có, vừa rồi trong đầu y sinh ra một ý niệm kỳ lạ.
Đều vì y thích Thời An.
Y muốn, được đến bên cạnh Thời An, làm Thời An hoàn toàn thuộc về một mình y.
***
Bên này Thời An trở lại phòng học, cậu ngồi một mình, đến khi các bạn học khác cơm nước xong trở về, cậu mới giật mình, thoát khỏi hình ảnh bức tượng điêu khắc.
Cậu gọi hệ thống.
Hệ thống tự nhiên cũng thấy được sự tình vừa rồi trên sân thể dục, biết Thời An hiện tại tâm tình khẳng định không tốt, cho nên rất nhanh trả lời, thậm chí có chút lấy lòng hỏi: "Ký chủ có việc gì?"
"Tôi muốn hỏi, nếu thế giới này do một quyển sách kinh dị cấu thành, nó tự có chủ tuyến, có phải hay không đợi cốt truyện hoàn thành liền xong, dù cục mau xuyên không xử lý Bug của tôi, tôi cũng có thể rời khỏi đây?"
Theo đạo lý này, chính là cái dạng này.
"Tôi có thể hay không đi hoàn thành cốt truyện?" Thời An hỏi: ""Tôi đi hóa giải oán niệm của Giải Trinh... Hoặc là tiêu diệt Giải Trinh?"
Cái ý tưởng này Thời An phải suy nghĩ rất cặn kẽ. Đợi cục mau xuyên xử lý Bug, không biết phải đợi đến ngày nào, chờ Du Phi Trần, vai chính đi hoàn thành cốt truyện, cũng không biết phải chờ đến năm nào.
Như vậy, mỗi ngày ở đây đều chịu khi dễ, còn không bằng tự mình cứu mình, đẩy nhanh cốt truyện, nhanh chóng thoát ly.
Loại sự kiện thần quái muôn hình vạn trạng này làm cậu có cảm giác bất an.
Cậu thúc giục hỏi hệ thống, rốt cuộc thời điểm nào cậu mới thoát ly khỏi thế giới này.
Hệ thống đi dạo quanh một vòng, đáp án vẫn như cũ, cục mau xuyên BUG chồng chất như núi, nó cũng không biết lúc nào mới xử lý vấn đề của Thời An, phỏng chừng phải chờ một tháng cũng không chừng.
Nghe được câu trả lời này, Thời An không thể nói rõ cảm giác của bản thân.
Thất vọng, chắc chắn có. Nhưng cũng giống không mấy thất vọng, vì cậu đã đoán được đại khái kết quả.
Buổi chiều khóa học kết thúc, Thời An không có ăn cơm, mà là đến sân thể dục tản bộ.
Bởi vì đến giờ ăn cơm, sân thể dục không nhiều người lắm, sân bóng rổ đều có vị trí trống.
Thời An đi hai vòng, bước chân dần dần chậm lại. Cậu thấy được một hình bóng quen thuộc.
Kha Càn.
Kỳ thật cậu cùng Kha Càn mới hai ngày không gặp mặt, nhưng hai ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên Thời An có cảm giác cậu cùng Kha Càn đã lâu rồi không gặp.
Kha Càn đứng ở sân bóng rổ bên cạnh nhìn người khác chơi bóng rổ, trên chân y còn bó thạch cao, trong tay kẹp một cây nạn, hành động đi đứng có chút không tiện.
Lúc Thời An chuẩn bị thu hồi ánh mắt, Kha Càn vừa lúc nhìn qua, tầm mắt hai người cứ thế giao nhau. Thời An cảm thấy mình cùng Kha Càn không mấy thân quen, chỉ là bạn học bình thường mà thôi, cái quan hệ mỏng manh này không cần cậu phải nhiệt tình chào hỏi, huống hồ quan hệ hai người từ đầu đã không tốt.
Thời An xoay đầu, thay đổi phương hướng chuẩn bị đi về phòng học. Vừa đi được hai bước, cậu nghe từ phía sau truyền đến tiếng bước chân, bước chân có chút gấp gáp lại không chỉnh tề.
Trong lòng Thời An dâng lên một dự cảm bất an, bước chân đình trệ, cậu quay đầu lại. Quả nhiên, Kha Càn một bên chống nạn, bước thấp bước cao chạy tới.
Thời An nhíu mày.
Biết Kha Càn đang đi về phía mình, cậu cũng không đi tiếp, sảng khoái đứng đợi đối phương.
Kha Càn vốn bởi cái chân bị thương nên đi đường không nhanh nhẹn, chạy được vài bước mồ hôi đầy đầu, cả người đều tỏa ra nhiệt.
Kha Càn như một bếp lò mini, Thời An bất động thanh sắc lùi lại phía sau: "Tìm tôi có việc gì?"
Hai ngày ở bệnh viện, Kha Càn từng vô số lần nghĩ đến việc gặp lại Thời An giải thích một chút, nhưng khi gặp được người thật, y một câu cũng không nặn ra.
(Giống tui hẹn crush đi mua hũ tiếu gõ:(()
Kha Càn muốn hỏi Thời An tại sao lại tới đây? Không, không phải, y muốn hỏi Thời An có phải chán ghét mình không? Nhưng nếu y hỏi như thế, có phải quá là kỳ cục?
Nửa ngày không nghe được câu nói của Kha Càn, Thời An lại nói: "Cậu tìm tôi có việc?"
Kha Càn hít sâu vài hơi, nghĩ ra một đống câu hỏi trong đầu, lời ra tới miệng liền biến thành: "Không có việc gì không thể nói chuyện với cậu?"
Ngữ khí chua lè.
Thời An nhấp môi, cậu không nên ôm ảo tưởng với người bạo lực sẽ thay đổi tính nết.
"Không có gì tôi đi đây"
Nói xong, cậu cũng không màn chân cẳng Kha Càn có tiện hay không, quay đầu liền đi. Kha Càn sức lực lớn, dù chân bị thương nhưng so với Thời An còn tốt hơn, y đi theo Thời An, nhanh hơn một chút đã đem cánh tay Thời An bắt được, túm người trở về.
"Cậu làm cái gì dậy?"
Thời An không khác con mèo xù lông, dùng sức hất tung cánh tay kia. Cậu thật sự tức giận.
Kha Càn gắt gao nắm chặt cổ tay của cậu, ánh mắt âm trầm nhìn xuống xương quai xanh của cậu, con ngươi sáng quắt như muốn nhìn xuyên lớp da.
Thời An đem cổ áo kéo lên, lại bị bàn tay khác của Kha Càn bóp lấy. Y đem hai tay Thời An gạc ra, một tay khác kéo cổ áo của cậu.
"Đây là cái gì?" Âm thanh Kha Càn lạnh lẽo như hồ băng "Dấu vết này, là ai làm?"
Thời An cúi đầu nhìn một chút, chính cậu không thể nhìn đến xương vai xanh của mình, bất quá hiện tại cậu thực sự tức giận. Kha Càn thấy được động tác của Thời An, đại khái biết được cậu không rõ được tình huống của bản thân mình, vì thế chủ động mở camara trước của điện thoại, đem vệt đỏ trên xương quai xanh cho Thời An xem.
"Cậu tự xem đi, đó là cái gì? Ai là người lưu lại, cậu là học sinh cao trung chưa tốt nghiệp, như thế nào không biết tiết chế?"
Thời An nhìn đến vệt đỏ, có chút ngốc lăng, cậu đã trưởng thành, cái dấu vết ái muội thế này chẳng lẽ không biết. Buổi sáng ở nhà vệ sinh, chắc chắn Giải Trinh đã lưu lại nó.
Xương vai xác thật có dấu hôn làm người ta nhìn vào rất xấu hổ, nhưng phản ứng Kha Càn có phần thô bạo, Thời An hoài nghi y lấy cái gì mà đi quản mình.
"Cậu lấy cái gì hỏi tôi, ai lưu lại dấu vết, người đó cũng không phải là cậu!!!" Thời An thử dùng sức, cánh tay vẫn bị Kha Càn ghì chặt, cậu càng tức giận: "Liền tính tôi không biết kiềm chế, đó cũng là bản thân tôi, cậu quản được à?"
Ánh mắt Kha Càn lập tức trở nên khủng bố, khí áp quanh thân phản phất hạ xuống mấy độ.
Thời An trước nay chưa từng thấy qua bộ dạng này của đối phương. Từ lần đầu gặp, Kha Càn ở trước mặt cậu là người nóng tính, cậu cho rằng bộ dạng nóng nảy kia chính là lúc Kha Càn tức giận.
Hiện tại cậu mới ý thức được, không phải. Như vậy, bộ dáng tối tăm khi tức giận của Kha Càn giống như giây tiếp theo liền đi giết người.
Thời An nuốt nước miếng, lực đạo giãy dụa nhỏ dần.
"Buông ra" âm thanh Thời An hạ xuống, Kha Càn nhìn chằm chằm dấu hôn nơi xương vai, lại nói: "Dấu vết này, là ai làm?"
Thời An rũ mắt, không có dũng khí trả lời: "Muỗi cắn"
Trạng thái của Kha Càn thoạt nhìn không tốt, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, vẫn là lừa gạt cho qua sau này hả nói.
Kha Càn không tin, tiếp tục chất vấn: “Muỗi cắn? Muỗi giống người biết mút ra thứ này?"
Thời An không trả lời, cúi đầu như đà đểu.
Kha Càn không có kiên nhẫn, trực tiếp nhéo cằm cậu: "Trả lời..."
Kha Càn lệ khí đầy mặt, lại nhìn đến đôi mắt Thời An ướt nhẹp, biểu tình liền tan vỡ, toàn bộ biến thành không biết làm sao.
Thời An cảm thấy ủy khuất cực kỳ, cậu vẫn luôn như thế đảm đương nhân vật bị người người khi dễ, dù ở đời sống hiện thực hay trong thế giới khủng bố. Cậu cũng không nghĩ trên người lưu lại dấu vết này, chính cậu cũng không có biện pháp.
Ngay cả tay Kha Càn cậu cũng không thể tránh thoát, huống hồ sự trói buộc của Giải Trinh.
Hốc mắt vốn dĩ đỏ rực, ánh mắt có chút ươn ướt, chỉ là càng nghĩ càng tức, cuối cùng vẫn nhịn không được, nước mắt cứ thế chảy xuống. Ở trước mặt người mình ghét rơi nước mắt, Thời An cảm thấy xấu hổ, vì thế nước mắt lại rớt nhiều hơn.
Thời An không hề chống cự Kha Càn nhưng rất kỳ quái, lúc nãy cậu mới dùng sức chống cự không thể tránh khỏi Kha Càn, bây giờ không giãy dụa, Kha Càn ngược lại buông cậu ra.
"Cậu, cậu đừng khóc... thật xin lỗi"
Cậu nhìn Kha Càn sắc mặt hoảng loạn, tay chân cũng không biết nên làm thế nào, xem động tác như muốn đến gần cầu, kết quả lại không có.
Thời An không muốn bản thân mất mặt, đem đầu vùi vào ngực. Hai tay thay phiên lau nước mắt, muốn cho cảm xúc mau mau lặng xuống.
Kha Càn cảm thấy đau lòng vô cùng, như là có vô số cây kim nhọn liên tục đâm vào trái tim, chua xót tê dại, ngay cả hô hấp đều khó khăn.
Không phải như thế, y không muốn quát Thời An, cũng không muốn làm cậu khóc, y chỉ muốn cùng Thời An nói chuyện vài câu.
Làm sao bây giờ, y hình như lại phạm lỗi, Thời An giống như càng chán ghét mình.
Chính là không thể trách y, y cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhìn đến vệt đỏ ở xương quai Thời An, lý trí y đều biến mất, chỉ còn lại phẫn nộ.
Trong nháy mắt, y chỉ nghĩ muốn bắt được hung thủ làm ra dấu vết trên người Thời An, hung hăng đấm một trận để giải hận. Thậm chí còn có một ít tâm tư dơ bẩn, bị y giấu trong một góc không cho ai biết.
Nếu như y có thể ở trên người Thời An lưu lại dấu vết thì tốt rồi.
Ý nghĩ trong đầu cơ hồ không chịu khống chế, càng có phương hướng đi lên, vẫn là tiếng hút khí của Thời An đem lý trí y gọi lại.
Kha Càn hít sâu, y cảm giác chính mình chưa từng có một một giây phút nào thông minh như hiện tại. Y đem tâm tư của mình giấu đi, bằng không Thời An khẳng định càng thêm chán ghét y.
Kha Càn nhéo nhéo cánh tay như là cỗ vũ bản thân, lúc này y nhớ kỹ, phải cùng Thời An làm quen, tạo dựng mối quan hệ, nói chuyện thật tốt với người ta.
Y hơi hạ cổ họng, phóng thấp âm thanh: "Cậu, cậu sao rồi. Tôi xin lỗi"
"Không sao" Thời An ngẩn đầu, nước mắt đã lau khô, chỉ là mắt cùng chóp mũi hồng hồng làm người khác liếc mắt một cái đều nhìn ra cậu mới vừa khóc xong.
Kha Càn có chút thất thố, ngón tay vô ý gãi gãi quần: "Không có việc gì là tốt"
"Tôi về đây" Thời An mới vừa khóc, giọng mũi làm âm thanh có phần dính dính, nghe như làm nũng.
Nhưng ánh mắt quá mức rõ ràng, mặc cho ai thấy đều không cảm thấy cậu đang làm nũng.
Kha Càn nào dám nói không, tuy rằng y thật sự muốn hỏi dấu vết trên cổ Thời An rốt cuộc là chuyện thế nào, nhưng y ngu ngốc thế nào cũng biết, bây giờ mà hỏi chỉ làm Thời An thêm chán ghét mình.
Y vội vàng gật đầu, nói: "Cậu muốn về thì về"
Thời An xoay người liền đi, Kha Càn nhìn bóng lưng cậu, yên lặng cảm nhận trái tim chính mình đang đau nhói.
Tuy lần này cùng Thời An bắt chuyện thất bại, khác biệt hoàn toàn lúc y nằm trong bệnh viện mơ tưởng, nhưng cũng không phải một chút thu hoặc đều không có.
Y hiện tại minh bạch, chính mình đối với Thời An rốt cuộc là tình cảm gì.
Vì cái gì đối phương lộ ra biểu tình như thế y sẽ bực bội, vì cái gì nhìn đến Thời An cười với người khác y sẽ sinh khí, còn có, vừa rồi trong đầu y sinh ra một ý niệm kỳ lạ.
Đều vì y thích Thời An.
Y muốn, được đến bên cạnh Thời An, làm Thời An hoàn toàn thuộc về một mình y.
***
Bên này Thời An trở lại phòng học, cậu ngồi một mình, đến khi các bạn học khác cơm nước xong trở về, cậu mới giật mình, thoát khỏi hình ảnh bức tượng điêu khắc.
Cậu gọi hệ thống.
Hệ thống tự nhiên cũng thấy được sự tình vừa rồi trên sân thể dục, biết Thời An hiện tại tâm tình khẳng định không tốt, cho nên rất nhanh trả lời, thậm chí có chút lấy lòng hỏi: "Ký chủ có việc gì?"
"Tôi muốn hỏi, nếu thế giới này do một quyển sách kinh dị cấu thành, nó tự có chủ tuyến, có phải hay không đợi cốt truyện hoàn thành liền xong, dù cục mau xuyên không xử lý Bug của tôi, tôi cũng có thể rời khỏi đây?"
Theo đạo lý này, chính là cái dạng này.
"Tôi có thể hay không đi hoàn thành cốt truyện?" Thời An hỏi: ""Tôi đi hóa giải oán niệm của Giải Trinh... Hoặc là tiêu diệt Giải Trinh?"
Cái ý tưởng này Thời An phải suy nghĩ rất cặn kẽ. Đợi cục mau xuyên xử lý Bug, không biết phải đợi đến ngày nào, chờ Du Phi Trần, vai chính đi hoàn thành cốt truyện, cũng không biết phải chờ đến năm nào.
Như vậy, mỗi ngày ở đây đều chịu khi dễ, còn không bằng tự mình cứu mình, đẩy nhanh cốt truyện, nhanh chóng thoát ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất