Chương 27: Có Hóa Thành Tro Cũng Sẽ Không Quên.
Ngồi trên xe, Lam Tiểu Bố có thể cảm nhận được xe này có tốc độ ít nhất là 100km/h, người điều khiển hoàn toàn không quan tâm đến đèn xanh đèn đỏ trong nội thành. Chỉ hơn mười phút đồng hồ, xe đã tiến vào Thâm Phủ Hồ, sau đó lại lượn quanh Thâm Phủ Hồ nửa vòng, bắt đầu đi tiếp.
Trong lòng Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, nơi này chắc hẳn là nơi ở của những người có tiền nhất Thâm Phủ. Ở Thâm Phủ, Thâm Phủ Hồ là nơi sang quý nhất, mà Phủ Vân sơn lại là nơi đắt nhất ở Thâm Phủ Hồ, muốn ở Phủ Vân sơn, cũng không phải có tiền là được. Xe này rõ ràng là đang đi về phía Phủ Vân sơn.
Lam Tiểu Bố vừa nghĩ đến đây, xe đã ngừng lại.
Mở cửa xe, trước mắt là một ngôi biệt thự vô cùng hùng vĩ. Bao quanh bên ngoài biệt thự là một mảng lớn rừng trúc và hồ nhân tạo, còn có một mảnh thảo nguyên nhỏ.
Đây là Thâm Phủ, chính xác là Phủ Vân sơn của Thâm Phủ, ở nơi tấc đất tấc vàng như thế này, phải có bao nhiêu tiền mới có thể làm ra được như thế này?
“Bác sĩ Lam, xin mời đi theo ta.” Cử Phi cực kỳ khách khí khẽ vươn tay, sau đó dẫn Lam Tiểu Bố đi về phía cửa lớn biệt thự.
Hai bên cửa lớn đều có nhân viên bảo an, giờ phút này đều đang kính cẩn xoay người chờ đợi Cử Phi tiến vào.
Lam Tiểu Bố khẽ nhíu mày, nơi này...
Hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
Chỉ là chưa đợi Lam Tiểu Bố tìm ra nguyên nhân, Cử Phi đã dẫn Lam Tiểu Bố lên đến lầu ba, sau đó kính cẩn nói, “Gia chủ, bác sĩ Lam đã đến.”
“Vào đi.” Một giọng nói khàn khàn cực kỳ uy nghiêm vang lên.
Lam Tiểu Bố chấn động, theo bản năng dừng lại một chút. Cho dù đối phương có hóa thành bụi, hắn cũng sẽ không bao giờ quên giọng nói này.
Sở dĩ hắn nhớ kỹ giọng nói này, là do lúc trước người này chỉ nói một câu, “Ném xuống Thâm Phủ Hải đi.”
Lúc trước hắn không chữa được cho một người quan trọng nào đó, nói chính xác là hắn còn chưa kịp trị, chỉ nói trị không hết mà thôi. Kết quả còn chưa biết đối phương là ai đã bị ném xuống Thâm Phủ Hải.
“Bác sĩ Lam, mời đi cùng ta vào trong, trước khi chữa bệnh cho thiếu gia, gia chủ muốn gặp ngươi.” Cử Phi thấy Lam Tiểu Bố dừng lại vội vàng nói.
Lam Tiểu Bố than khẽ, thở ra một hơi, chậm rãi tiến vào phòng khách to lớn.
Phòng khách bố trí vô cùng xa hoa, Lam Tiểu Bố cũng chẳng buồn nhìn, ánh mắt hắn rơi vào trên người một vị nam tử mặt trắng không râu. Chính người này đã ném hắn xuống biển, hôm nay hắn lại đến nơi này một lần nữa.
“Người chính là bác sĩ Lam Tiểu Bố?” Nam tử đánh giá Lam Tiểu Bố một chút, nhíu mày hỏi. Ông ta chính là gia chủ Cử Kiệt của Cử gia, chính là ông ta đã hạ lệnh, chỉ cần Lam Tiểu Bố dám chạy trốn, chỉ cần giữ lại cho Lam Tiểu Bố một hơi thở có thể cứu người là được.
Tuổi Lam Tiểu Bố thực sự quá nhỏ, nhỏ đến mức khiến ông ta hoài nghi những tin tức ông ta lấy được trước đó có phải giả hay không. Ông ta biết tuổi của Lam Tiểu Bố không lớn, cũng có thể nói là quá nhỏ. Nhưng mà đối phương là người Lam gia, Lam gia đều có một vài gia hỏa cổ quái. Nếu không thì Lam Hướng Thần cũng sẽ không từ bỏ tập đoàn Lam Tung, ngược lại đi mua một hòn đảo đi làm phi hành khí vào vũ trụ, Lam Hành cũng sẽ không kiên quyết giao tập đoàn Lam Tung cho Lam Hướng Thần.
Cho dù đối phương không hề lễ phép, Lam Tiểu Bố vẫn đi đến sa lon ngồi xuống, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn nói, “Không sai ta chính là bác sĩ Lam Tiểu Bố.”
Kẻ thù gặp nhau đỏ cả mắt.
“Bệnh đống tằm của Địch Mạn là cho ngươi trị?” Nhìn thấy Lam Tiểu Bố tự mình ngồi xuống, Cử Kiệt khẽ nhíu mày. Cho dù có ở Thâm Phủ, hay là ở những nơi khác ở Hoa Hạ, Cử Kiệt ông còn chưa thấy có người nào to gan như Lam Tiểu Bố, dám tùy tiện ngồi trước mặt ông ta, người Lam gia cũng không được.
Nếu như không phải vì cháu trai bị bệnh, bây giờ ông ta đã lập tức sai người kéo Lam Tiểu Bố đi chôn sống rồi. Người Lam gia, không cần sống trên đời.
“Không sai, hơn nữa ta khẳng định, bây giờ khắp toàn cầu người có thể trị bệnh đống tằm chỉ có mình ta mà thôi.” Lam Tiểu Bố thản nhiên nói.
Cử Kiệt từ tốn nói, “Người có bản lĩnh thì luôn kiêu ngạo. Cử Phi, Quân nhi đến chưa?”
“Còn hơn một giờ nữa.” Cử Phi vội vàng nói.
Ngay khi biết Lam Tiểu Bố đang ở đây, Cử Quân đã lập tức rời khỏi bệnh viện Côn Hồ, quay về Thâm Phủ. Bây giờ Lam Tiểu Bố đã đến Cử gia, Cử Quân vẫn còn đang ở trên máy bay.
“Ngươi đi chuẩn bị trước đi, một tiếng sau phẫu thuật cho Quân nhi.” Lời nói của Cử Kiệt tựa như đang ra mệnh lệnh mà người khác phải phục tùng.
Hoàn toàn không nói đến việc phẫu thuật thất bại sẽ như thế nào, ở trong mắt Cử Kiệt, cho dù phẫu thuật thành công hay thất bại, Lam Tiểu Bố cũng đều phải chết.
Lam Tiểu Bố cười nhạt một tiếng, “Ta có một quy tắc, trước khi phẫu thuật phải nhận được tiền, nếu không thì ta lo rằng tay của ta sẽ bị run. Một khi tay ta run thì quá trình phẫu thuật như thế nào ta cũng không đảm bảo được đâu.”
Một luồng sát ý lạnh lẽo phóng về phía Lam Tiểu Bố, qua mấy giây, lúc này Cử Kiệt mới cười một tiếng, “Bác sĩ Lam, lá gan của ngươi rất lớn.”
Lam Tiểu Bố vẫn từ tốn nói, “Lá gan của ta không lớn, chỉ vì kiếm miếng cơm ăn mà phải hối hả ngược xuôi, trốn đông trốn tây cũng không phải chuyện dễ đàng gì. Hôm nay vất vả lắm mới có được một đơn hàng, ta lo lắng cuối cùng sẽ chỉ thành công dã tràng, dứt khoát đòi tiền trước đã.”
“Rất tốt.” Cử Kiệt cố gắng đè ép lửa giận và sát ý trong lòng, đã chữa bệnh cho người Cử gia ông mà còn dám chủ động đòi tiền? Còn là đưa tiền trước chữa bệnh sau. Ha ha, chắc là Cử Kiệt ông đã già rồi? Hay là đã ở ẩn quá lâu? Người trẻ tuổi bây giờ đã không còn biết gì về Cử Kiệt ông nữa. Cho đến bây giờ đều là Cử gia ông chủ động cho, chưa có người nào dám đưa tay ra đòi. Nếu như Cử gia ông quên đưa tiền, ngươi cũng phải nín ở trong lòng.
“Cử Phi, hắn muốn bao nhiêu tiền thì chuyển cho hắn đi.” Lúc Cử Kiệt nói câu này, sát ý đã giấu đi, thậm chí giọng điệu còn nhàn nhã hơn rất nhiều.
So đo với một người chết, không phải là tính cách của Cử Kiệt ông.
Trong lòng Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, nơi này chắc hẳn là nơi ở của những người có tiền nhất Thâm Phủ. Ở Thâm Phủ, Thâm Phủ Hồ là nơi sang quý nhất, mà Phủ Vân sơn lại là nơi đắt nhất ở Thâm Phủ Hồ, muốn ở Phủ Vân sơn, cũng không phải có tiền là được. Xe này rõ ràng là đang đi về phía Phủ Vân sơn.
Lam Tiểu Bố vừa nghĩ đến đây, xe đã ngừng lại.
Mở cửa xe, trước mắt là một ngôi biệt thự vô cùng hùng vĩ. Bao quanh bên ngoài biệt thự là một mảng lớn rừng trúc và hồ nhân tạo, còn có một mảnh thảo nguyên nhỏ.
Đây là Thâm Phủ, chính xác là Phủ Vân sơn của Thâm Phủ, ở nơi tấc đất tấc vàng như thế này, phải có bao nhiêu tiền mới có thể làm ra được như thế này?
“Bác sĩ Lam, xin mời đi theo ta.” Cử Phi cực kỳ khách khí khẽ vươn tay, sau đó dẫn Lam Tiểu Bố đi về phía cửa lớn biệt thự.
Hai bên cửa lớn đều có nhân viên bảo an, giờ phút này đều đang kính cẩn xoay người chờ đợi Cử Phi tiến vào.
Lam Tiểu Bố khẽ nhíu mày, nơi này...
Hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
Chỉ là chưa đợi Lam Tiểu Bố tìm ra nguyên nhân, Cử Phi đã dẫn Lam Tiểu Bố lên đến lầu ba, sau đó kính cẩn nói, “Gia chủ, bác sĩ Lam đã đến.”
“Vào đi.” Một giọng nói khàn khàn cực kỳ uy nghiêm vang lên.
Lam Tiểu Bố chấn động, theo bản năng dừng lại một chút. Cho dù đối phương có hóa thành bụi, hắn cũng sẽ không bao giờ quên giọng nói này.
Sở dĩ hắn nhớ kỹ giọng nói này, là do lúc trước người này chỉ nói một câu, “Ném xuống Thâm Phủ Hải đi.”
Lúc trước hắn không chữa được cho một người quan trọng nào đó, nói chính xác là hắn còn chưa kịp trị, chỉ nói trị không hết mà thôi. Kết quả còn chưa biết đối phương là ai đã bị ném xuống Thâm Phủ Hải.
“Bác sĩ Lam, mời đi cùng ta vào trong, trước khi chữa bệnh cho thiếu gia, gia chủ muốn gặp ngươi.” Cử Phi thấy Lam Tiểu Bố dừng lại vội vàng nói.
Lam Tiểu Bố than khẽ, thở ra một hơi, chậm rãi tiến vào phòng khách to lớn.
Phòng khách bố trí vô cùng xa hoa, Lam Tiểu Bố cũng chẳng buồn nhìn, ánh mắt hắn rơi vào trên người một vị nam tử mặt trắng không râu. Chính người này đã ném hắn xuống biển, hôm nay hắn lại đến nơi này một lần nữa.
“Người chính là bác sĩ Lam Tiểu Bố?” Nam tử đánh giá Lam Tiểu Bố một chút, nhíu mày hỏi. Ông ta chính là gia chủ Cử Kiệt của Cử gia, chính là ông ta đã hạ lệnh, chỉ cần Lam Tiểu Bố dám chạy trốn, chỉ cần giữ lại cho Lam Tiểu Bố một hơi thở có thể cứu người là được.
Tuổi Lam Tiểu Bố thực sự quá nhỏ, nhỏ đến mức khiến ông ta hoài nghi những tin tức ông ta lấy được trước đó có phải giả hay không. Ông ta biết tuổi của Lam Tiểu Bố không lớn, cũng có thể nói là quá nhỏ. Nhưng mà đối phương là người Lam gia, Lam gia đều có một vài gia hỏa cổ quái. Nếu không thì Lam Hướng Thần cũng sẽ không từ bỏ tập đoàn Lam Tung, ngược lại đi mua một hòn đảo đi làm phi hành khí vào vũ trụ, Lam Hành cũng sẽ không kiên quyết giao tập đoàn Lam Tung cho Lam Hướng Thần.
Cho dù đối phương không hề lễ phép, Lam Tiểu Bố vẫn đi đến sa lon ngồi xuống, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn nói, “Không sai ta chính là bác sĩ Lam Tiểu Bố.”
Kẻ thù gặp nhau đỏ cả mắt.
“Bệnh đống tằm của Địch Mạn là cho ngươi trị?” Nhìn thấy Lam Tiểu Bố tự mình ngồi xuống, Cử Kiệt khẽ nhíu mày. Cho dù có ở Thâm Phủ, hay là ở những nơi khác ở Hoa Hạ, Cử Kiệt ông còn chưa thấy có người nào to gan như Lam Tiểu Bố, dám tùy tiện ngồi trước mặt ông ta, người Lam gia cũng không được.
Nếu như không phải vì cháu trai bị bệnh, bây giờ ông ta đã lập tức sai người kéo Lam Tiểu Bố đi chôn sống rồi. Người Lam gia, không cần sống trên đời.
“Không sai, hơn nữa ta khẳng định, bây giờ khắp toàn cầu người có thể trị bệnh đống tằm chỉ có mình ta mà thôi.” Lam Tiểu Bố thản nhiên nói.
Cử Kiệt từ tốn nói, “Người có bản lĩnh thì luôn kiêu ngạo. Cử Phi, Quân nhi đến chưa?”
“Còn hơn một giờ nữa.” Cử Phi vội vàng nói.
Ngay khi biết Lam Tiểu Bố đang ở đây, Cử Quân đã lập tức rời khỏi bệnh viện Côn Hồ, quay về Thâm Phủ. Bây giờ Lam Tiểu Bố đã đến Cử gia, Cử Quân vẫn còn đang ở trên máy bay.
“Ngươi đi chuẩn bị trước đi, một tiếng sau phẫu thuật cho Quân nhi.” Lời nói của Cử Kiệt tựa như đang ra mệnh lệnh mà người khác phải phục tùng.
Hoàn toàn không nói đến việc phẫu thuật thất bại sẽ như thế nào, ở trong mắt Cử Kiệt, cho dù phẫu thuật thành công hay thất bại, Lam Tiểu Bố cũng đều phải chết.
Lam Tiểu Bố cười nhạt một tiếng, “Ta có một quy tắc, trước khi phẫu thuật phải nhận được tiền, nếu không thì ta lo rằng tay của ta sẽ bị run. Một khi tay ta run thì quá trình phẫu thuật như thế nào ta cũng không đảm bảo được đâu.”
Một luồng sát ý lạnh lẽo phóng về phía Lam Tiểu Bố, qua mấy giây, lúc này Cử Kiệt mới cười một tiếng, “Bác sĩ Lam, lá gan của ngươi rất lớn.”
Lam Tiểu Bố vẫn từ tốn nói, “Lá gan của ta không lớn, chỉ vì kiếm miếng cơm ăn mà phải hối hả ngược xuôi, trốn đông trốn tây cũng không phải chuyện dễ đàng gì. Hôm nay vất vả lắm mới có được một đơn hàng, ta lo lắng cuối cùng sẽ chỉ thành công dã tràng, dứt khoát đòi tiền trước đã.”
“Rất tốt.” Cử Kiệt cố gắng đè ép lửa giận và sát ý trong lòng, đã chữa bệnh cho người Cử gia ông mà còn dám chủ động đòi tiền? Còn là đưa tiền trước chữa bệnh sau. Ha ha, chắc là Cử Kiệt ông đã già rồi? Hay là đã ở ẩn quá lâu? Người trẻ tuổi bây giờ đã không còn biết gì về Cử Kiệt ông nữa. Cho đến bây giờ đều là Cử gia ông chủ động cho, chưa có người nào dám đưa tay ra đòi. Nếu như Cử gia ông quên đưa tiền, ngươi cũng phải nín ở trong lòng.
“Cử Phi, hắn muốn bao nhiêu tiền thì chuyển cho hắn đi.” Lúc Cử Kiệt nói câu này, sát ý đã giấu đi, thậm chí giọng điệu còn nhàn nhã hơn rất nhiều.
So đo với một người chết, không phải là tính cách của Cử Kiệt ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất