Chương 32: Đây Không Phải Là Thói Quen.
Trong thư viện của đại học y khoa Hải Dương, đã một giờ rồi Tô Sầm vẫn chưa lật quyển sách đang cầm trong tay sang trang tiếp theo, nàng không biết vì sao từ sau ngày đó, cái tên Lam Tiểu Bố vẫn luôn quẩn quanh trong đầu nàng chưa từng biến mất. Không chỉ như vậy, hình ảnh Lam Tiểu Bố lại càng ngày càng rõ ràng hơn.
Nàng quay đầu theo bản năng, trong tiềm thức, mỗi lần nàng đến thư viện, Lam Tiểu Bố đều sẽ ngồi ở một nơi xa xa nhìn nàng. Mỗi khi nàng ra ngoài, trong lúc lơ đãng quay đầu lại, luôn luôn có thể nhìn thấy Lam Tiểu Bố.
Tô Sầm lắc đầu thật mạnh, nàng biết những thứ đó đều không có thật, Lam Tiểu Bố có thật sự thích nàng hay không thì nàng không rõ, nhưng nàng khẳng định Lam Tiểu Bố chưa từng để ý đến Tô Sầm nàng như vậy.
Trong ấn tượng của nàng, Lam Tiểu Bố rất ít khi đến thư viện, hắn quá thông minh, có rất nhiều thứ chỉ cần nói qua là biết. Cho nên mỗi lần đến kì ôn tập để chuẩn bị thi, sách giáo khoa của hắn vẫn hoàn toàn mới, thậm chí còn không lật ra được mấy lần Còn ôn tập, điều đó hoàn toàn không xảy ra. Kỳ lạ là mỗi lần thi, hắn đều đứng nhất lớp, học bổng hạng nhất luôn luôn dành cho hắn.
Thế nhưng nàng càng không muốn nghĩ đến, bóng dáng Lam Tiểu Bố lại càng rõ ràng hơn. Nàng nhìn thấy chính mình chủ động tìm Lam Tiểu Bố, chủ động gả cho Lam Tiểu Bố...
Tô Sầm gãi gãi tóc mình, sao có thể như vậy được. Nàng hoàn toàn không hề yêu Lam Tiểu Bố, đó chỉ là một người bạn học bình thường mà thôi, cho dù Lam Tiểu Bố có phát biểu luận văn trên Y Chi Đạo, nàng cũng không thể nào yêu Lam Tiểu Bố được, chứ đừng nói đến việc chủ động tìm Lam Tiểu Bố rồi gả cho hắn. Cái ý nghĩ này quá kỳ quái, không thể nào hiểu được, Tô Sầm nàng cũng không phải người hay suy nghĩ lung tung.
Tô Sầm nằm trên bàn, nàng cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn.
Bên trong phòng hơi mờ tối, dường như Tô Sầm nghe thấy tiếng cửa vang lên kẽo kẹt. Cái tiếng cửa gỗ cũ kỹ này nói cho Tô Sầm biết, là Lam Tiểu Bố trở về.
Tô Sầm cố gắng mở to mắt, nàng nhìn thấy Lam Tiểu Bố mệt mỏi đi vào phòng, đầu tiên đi đến bên cạnh nàng, sau đó nắm lấy cổ tay nàng, hình như đang cảm nhận mạch đập của nàng.
“Tiểu Bố, ngươi về rồi.” Tô Sầm cảm thấy mình nói một chữ cũng thật gian nan.
“Ừm, Sầm Sầm. Hôm nay ta có mười ca phẫu thuật, trong đó có một vị quan viên lai lịch không nhỏ, xem ra tiền thưởng cuối tháng sẽ không thấp. Chờ một chút, ta sẽ mang thuốc về cho ngươi...”
Lam Tiểu Bố vừa nói, vừa đi đến ấm nước nóng rót ra một chén nước nóng. Sau đó bưng chén nước nóng đến bên giường ngồi xuống, lấy trong túi áo ra một cái hộp, cẩn thận lấy từ trong đó ra một viên thuốc màu vàng nhạt đưa đến bên miệng Tô Sầm, “Sầm Sầm, uống thuốc trước đi.
Tô Sầm không uống thuốc, nàng duỗi cánh tay gầy còm của mình ra nắm lấy tay Lam Tiểu Bố, “Tiểu Bố, thuốc này quá đắt, vốn không thể trị hết bệnh của ta, chúng ta từ bỏ đi...”
“Không, Sầm Sầm, ta nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi, ngươi cố gắng thêm một thời gian nữa, gần đây ta đang đi theo một vị tiền bối vô cùng lợi hại học Trung y, đã có chút hiểu biết về bệnh của ngươi rồi. Tin ta, cuối cùng sẽ có một ngày ta có thể trị được bệnh của ngươi...”
Tô Sầm vươn tay ra muốn vuốt tóc Lam Tiểu Bố, nhưng tay nàng không có sức, hoàn toàn không thể duỗi lên được. Lam Tiểu Bố ngồi xổm xuống, tay Tô Sầm cuối cùng cũng có thể đặt lên tóc Lam Tiểu Bố.
“Tóc của ngươi đã trắng rồi, ngươi còn chưa đến bốn mươi, cũng đã già rồi...” Giọng nói Tô Sầm càng lúc càng yếu, “Tiểu Bố, hãy nhớ, nếu có kiếp sau, đừng cưới ta nữa. Ích kỷ giống ta một chút, tìm một người yêu ngươi... Thật xin lỗi, Tiểu Bố, ta mệt quá...”
“Không, nếu có kiếp sau, ta càng phải cưới ngươi.” Lam Tiểu Bố cầm tay Tô Sầm, trong giọng không cho phép từ chối.
“Vì sao? Ta...” Tô Sầm không nói nữa, nàng biết Lam Tiểu Bố hiểu nàng muốn nói gì, từ khi kết hôn đến bây giờ, cho dù nàng có bị bệnh nằm liệt giường, nàng cũng chưa từng yêu Lam Tiểu Bố. Nàng cảm thấy thật có lỗi với Lam Tiểu Bố, nhưng tình yêu không phải muốn cho là có thể cho được.
Trong mắt Lam Tiểu Bố tràn đầy nhu hòa, “Sầm Sầm, ta lo ngươi sẽ không có người chăm sóc. Ta lo lắng ngươi sẽ ngủ không ngon, càng lo lắng ban đêm ngươi một mình khóc thầm, không có người lau nước mắt cho ngươi. Lâu như vậy rồi, ta vẫn không nói một tiếng cảm ơn với ngươi. Cảm ơn ngươi có thể gả cho ta, gả cho một người bình thường như ta. Ta chỉ hận ta không thể chữa khỏi bệnh cho ngươi, không thể khiến ngươi vui vẻ, thoải mái một chút.”
“Tiểu Bố...” Tô Sầm không nhịn được rơi nước mắt đầu mặt, nàng nhắm mắt lại, trong lòng đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến Lam Tiểu Bố, liên lụy đến chồng của nàng.
Tô Sầm không biết mình bò dậy như thế nào, sau đó nàng xông ra khỏi tường phòng hộ...
Tường phòng hộ là cái gì? Tô Sầm cảm thấy đầu hơi đau.
Nhưng nàng đã nhanh chóng nghe thấy tiếng gào thét của Lam Tiểu Bố, “Vì sao, vì sao các ngươi không ngăn nàng lại?”
Nàng biết Lam Tiểu Bố đang tức giận với binh sĩ đang canh giữ lối đi vào ở tường phòng hộ, nếu như có binh sĩ cản lại, nàng cũng không thể xông ra ngoài tường phòng hộ được. Có thể trong lòng nàng càng hiểu rõ, binh sĩ sẽ không bao giờ cản nàng lại. Loại người vướng víu như nàng, chết càng nhanh càng tốt, ít nhất thì trong tường phòng hộ không cần chi thêm tài nguyên cho nàng.
“Ha ha, tại sao chúng ta phải ngăn nàng lại?” Một binh sĩ lạnh lùng nói.
“Thả ta ra ngoài.” Lam Tiểu Bố tỉnh táo lại, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
“Thật xin lỗi, bác sĩ Lam, ngươi không thể ra ngoài.” Binh sĩ canh cửa lạnh nhạt nói.
Tô Sầm có thể đi ra ngoài, bởi vì loại người như Tô Sầm ở lại bên trong tường phòng hộ cũng chỉ lãng phí tài nguyên mà thôi. Nhưng Lam Tiểu Bố thì không thể ra ngoài, Lam Tiểu Bố là một bác sĩ, còn là một bác sĩ cực kỳ xuất sắc. Vào thời đại ô nhiễm như thế này, một bác sĩ quan trọng như thế nào, ai ai cũng biết rõ.
Tô Sầm nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói thì vô cùng sợ hãi, “Tiểu Bố, ngươi tuyệt đối không được ra ngoài, không được...”
Mặt Lam Tiểu Bố đầy nước mắt, nắm chặt lan can ngay lối đi, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Tô Sầm bên ngoài tường phòng hộ, “Sầm Sầm, ngươi cảm thấy không có ngươi ở đây, một mình ta có thể tiếp tục sống được sao? Không có ngươi, ta cũng không biết mình tiếp tục sống vì cái gì.”
“Tiểu Bố, thật xin lỗi, ta phải đi trước...” Tô Sầm đột nhiên có chút hối hận vì hành vi xông ra khỏi tường phòng hộ của mình, sự tuyệt vọng trong mắt Lam Tiểu Bố khiến linh hồn nàng run rẩy. Giờ khắc này, trong lòng nàng đột nhiên rung động, chẳng lẽ đây chính là tình yêu sao?
Nàng quay đầu theo bản năng, trong tiềm thức, mỗi lần nàng đến thư viện, Lam Tiểu Bố đều sẽ ngồi ở một nơi xa xa nhìn nàng. Mỗi khi nàng ra ngoài, trong lúc lơ đãng quay đầu lại, luôn luôn có thể nhìn thấy Lam Tiểu Bố.
Tô Sầm lắc đầu thật mạnh, nàng biết những thứ đó đều không có thật, Lam Tiểu Bố có thật sự thích nàng hay không thì nàng không rõ, nhưng nàng khẳng định Lam Tiểu Bố chưa từng để ý đến Tô Sầm nàng như vậy.
Trong ấn tượng của nàng, Lam Tiểu Bố rất ít khi đến thư viện, hắn quá thông minh, có rất nhiều thứ chỉ cần nói qua là biết. Cho nên mỗi lần đến kì ôn tập để chuẩn bị thi, sách giáo khoa của hắn vẫn hoàn toàn mới, thậm chí còn không lật ra được mấy lần Còn ôn tập, điều đó hoàn toàn không xảy ra. Kỳ lạ là mỗi lần thi, hắn đều đứng nhất lớp, học bổng hạng nhất luôn luôn dành cho hắn.
Thế nhưng nàng càng không muốn nghĩ đến, bóng dáng Lam Tiểu Bố lại càng rõ ràng hơn. Nàng nhìn thấy chính mình chủ động tìm Lam Tiểu Bố, chủ động gả cho Lam Tiểu Bố...
Tô Sầm gãi gãi tóc mình, sao có thể như vậy được. Nàng hoàn toàn không hề yêu Lam Tiểu Bố, đó chỉ là một người bạn học bình thường mà thôi, cho dù Lam Tiểu Bố có phát biểu luận văn trên Y Chi Đạo, nàng cũng không thể nào yêu Lam Tiểu Bố được, chứ đừng nói đến việc chủ động tìm Lam Tiểu Bố rồi gả cho hắn. Cái ý nghĩ này quá kỳ quái, không thể nào hiểu được, Tô Sầm nàng cũng không phải người hay suy nghĩ lung tung.
Tô Sầm nằm trên bàn, nàng cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn.
Bên trong phòng hơi mờ tối, dường như Tô Sầm nghe thấy tiếng cửa vang lên kẽo kẹt. Cái tiếng cửa gỗ cũ kỹ này nói cho Tô Sầm biết, là Lam Tiểu Bố trở về.
Tô Sầm cố gắng mở to mắt, nàng nhìn thấy Lam Tiểu Bố mệt mỏi đi vào phòng, đầu tiên đi đến bên cạnh nàng, sau đó nắm lấy cổ tay nàng, hình như đang cảm nhận mạch đập của nàng.
“Tiểu Bố, ngươi về rồi.” Tô Sầm cảm thấy mình nói một chữ cũng thật gian nan.
“Ừm, Sầm Sầm. Hôm nay ta có mười ca phẫu thuật, trong đó có một vị quan viên lai lịch không nhỏ, xem ra tiền thưởng cuối tháng sẽ không thấp. Chờ một chút, ta sẽ mang thuốc về cho ngươi...”
Lam Tiểu Bố vừa nói, vừa đi đến ấm nước nóng rót ra một chén nước nóng. Sau đó bưng chén nước nóng đến bên giường ngồi xuống, lấy trong túi áo ra một cái hộp, cẩn thận lấy từ trong đó ra một viên thuốc màu vàng nhạt đưa đến bên miệng Tô Sầm, “Sầm Sầm, uống thuốc trước đi.
Tô Sầm không uống thuốc, nàng duỗi cánh tay gầy còm của mình ra nắm lấy tay Lam Tiểu Bố, “Tiểu Bố, thuốc này quá đắt, vốn không thể trị hết bệnh của ta, chúng ta từ bỏ đi...”
“Không, Sầm Sầm, ta nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi, ngươi cố gắng thêm một thời gian nữa, gần đây ta đang đi theo một vị tiền bối vô cùng lợi hại học Trung y, đã có chút hiểu biết về bệnh của ngươi rồi. Tin ta, cuối cùng sẽ có một ngày ta có thể trị được bệnh của ngươi...”
Tô Sầm vươn tay ra muốn vuốt tóc Lam Tiểu Bố, nhưng tay nàng không có sức, hoàn toàn không thể duỗi lên được. Lam Tiểu Bố ngồi xổm xuống, tay Tô Sầm cuối cùng cũng có thể đặt lên tóc Lam Tiểu Bố.
“Tóc của ngươi đã trắng rồi, ngươi còn chưa đến bốn mươi, cũng đã già rồi...” Giọng nói Tô Sầm càng lúc càng yếu, “Tiểu Bố, hãy nhớ, nếu có kiếp sau, đừng cưới ta nữa. Ích kỷ giống ta một chút, tìm một người yêu ngươi... Thật xin lỗi, Tiểu Bố, ta mệt quá...”
“Không, nếu có kiếp sau, ta càng phải cưới ngươi.” Lam Tiểu Bố cầm tay Tô Sầm, trong giọng không cho phép từ chối.
“Vì sao? Ta...” Tô Sầm không nói nữa, nàng biết Lam Tiểu Bố hiểu nàng muốn nói gì, từ khi kết hôn đến bây giờ, cho dù nàng có bị bệnh nằm liệt giường, nàng cũng chưa từng yêu Lam Tiểu Bố. Nàng cảm thấy thật có lỗi với Lam Tiểu Bố, nhưng tình yêu không phải muốn cho là có thể cho được.
Trong mắt Lam Tiểu Bố tràn đầy nhu hòa, “Sầm Sầm, ta lo ngươi sẽ không có người chăm sóc. Ta lo lắng ngươi sẽ ngủ không ngon, càng lo lắng ban đêm ngươi một mình khóc thầm, không có người lau nước mắt cho ngươi. Lâu như vậy rồi, ta vẫn không nói một tiếng cảm ơn với ngươi. Cảm ơn ngươi có thể gả cho ta, gả cho một người bình thường như ta. Ta chỉ hận ta không thể chữa khỏi bệnh cho ngươi, không thể khiến ngươi vui vẻ, thoải mái một chút.”
“Tiểu Bố...” Tô Sầm không nhịn được rơi nước mắt đầu mặt, nàng nhắm mắt lại, trong lòng đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến Lam Tiểu Bố, liên lụy đến chồng của nàng.
Tô Sầm không biết mình bò dậy như thế nào, sau đó nàng xông ra khỏi tường phòng hộ...
Tường phòng hộ là cái gì? Tô Sầm cảm thấy đầu hơi đau.
Nhưng nàng đã nhanh chóng nghe thấy tiếng gào thét của Lam Tiểu Bố, “Vì sao, vì sao các ngươi không ngăn nàng lại?”
Nàng biết Lam Tiểu Bố đang tức giận với binh sĩ đang canh giữ lối đi vào ở tường phòng hộ, nếu như có binh sĩ cản lại, nàng cũng không thể xông ra ngoài tường phòng hộ được. Có thể trong lòng nàng càng hiểu rõ, binh sĩ sẽ không bao giờ cản nàng lại. Loại người vướng víu như nàng, chết càng nhanh càng tốt, ít nhất thì trong tường phòng hộ không cần chi thêm tài nguyên cho nàng.
“Ha ha, tại sao chúng ta phải ngăn nàng lại?” Một binh sĩ lạnh lùng nói.
“Thả ta ra ngoài.” Lam Tiểu Bố tỉnh táo lại, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
“Thật xin lỗi, bác sĩ Lam, ngươi không thể ra ngoài.” Binh sĩ canh cửa lạnh nhạt nói.
Tô Sầm có thể đi ra ngoài, bởi vì loại người như Tô Sầm ở lại bên trong tường phòng hộ cũng chỉ lãng phí tài nguyên mà thôi. Nhưng Lam Tiểu Bố thì không thể ra ngoài, Lam Tiểu Bố là một bác sĩ, còn là một bác sĩ cực kỳ xuất sắc. Vào thời đại ô nhiễm như thế này, một bác sĩ quan trọng như thế nào, ai ai cũng biết rõ.
Tô Sầm nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói thì vô cùng sợ hãi, “Tiểu Bố, ngươi tuyệt đối không được ra ngoài, không được...”
Mặt Lam Tiểu Bố đầy nước mắt, nắm chặt lan can ngay lối đi, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Tô Sầm bên ngoài tường phòng hộ, “Sầm Sầm, ngươi cảm thấy không có ngươi ở đây, một mình ta có thể tiếp tục sống được sao? Không có ngươi, ta cũng không biết mình tiếp tục sống vì cái gì.”
“Tiểu Bố, thật xin lỗi, ta phải đi trước...” Tô Sầm đột nhiên có chút hối hận vì hành vi xông ra khỏi tường phòng hộ của mình, sự tuyệt vọng trong mắt Lam Tiểu Bố khiến linh hồn nàng run rẩy. Giờ khắc này, trong lòng nàng đột nhiên rung động, chẳng lẽ đây chính là tình yêu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất