Chương 41: Thực Lực Của Lam Tiểu Bố (2)
Phong Bác khẽ mỉm cười, đi về phía trước thêm mấy bước: "Ôi chao, vẫn kém một chút so với dự đoán của ta. Ta đoán ngươi có thể né tránh được một đao này, nhưng không ngờ ngươi chưa hoàn toàn né thật. Thực ra từ đầu tới giờ ta chưa muốn giết ngươi đâu. Ngươi xem, không phải ngươi đã tránh ra một chút hay sao?"
Lam Tiểu Bố mắng thầm trong lòng, tên chết dẫm này. Nếu không phải vừa rồi hắn tránh được thì sẽ thực sự bị giết.
...
Cũng trong lúc đó, mặt Tô Sầm cực kì nhợt nhạt.
Ngay khi Lam Tiểu Bố vừa vào phòng họp kia cô đã nhìn thấy rõ ràng rồi. Ngay cả khi Lam Tiểu Bố bị đâm một đao vào bả vai, máu tươi chảy ướt dẫm thì đầu cô lập tức bị choáng váng.
Rốt cuộc Lam Tiểu Bố đã chọc phải hạng người nào thế, sao chúng lại hung tàn khát máu như vậy? Đây thực sự là thế giới mà cô lớn lên sao?
"Ha ha, ngươi thấy chưa. Một lúc nữa nếu ngươi muốn bảo vệ cái mạng của hắn thì phải phối hợp với chúng ta để hắn nôn đồ đang giữ trong tay ra. Nếu không thì còn có thứ đáng sợ hơn nữa xảy ra đấy." Một người đàn ông đứng bên cạnh Tô Sầm cười ha ha mấy tiếng nói.
"Ta...." Đầu Tô Sầm trống rỗng, cô chỉ đi tìm Lam Tiểu Bố, muốn hỏi tại sao hắn lại nghỉ học mà thôi? Dĩ nhiên, quan trọng nhất, cô muốn biết tại sao gần đây mình lại mơ đi mơ lại một giấc mộng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng không nghĩ tới bản thân lại bị người ta bắt cóc tới nơi này, còn nhìn thấy Lam Tiểu Bố sắp mất mạng nữa? Rơi vào tay đám người hung tàn này liệu họ có còn sống thoát được hay không?
Phong Bác nhìn Cơ Đầu một cái, nói: "Ở xa tới là khách, sao lại đối xử với khách quý như thế? Còn không rút dao ra?"
"Bác sĩ Lam, ngươi đừng vọng động, nếu động thì ta không dám bảo đảm cho an toàn của Tô Sầm đâu." Phong Bác nhìn Lam Tiểu Bố nói.
Lam Tiểu Bố không nhúc nhích, không cần người này nhắc hắn cũng không động, hắn đang lo lắng cho Tô Sầm, hơn nữa hình như vừa rồi hắn nghe được giọng của Tô Sầm. Nếu Tô Sầm đang ở đây thì chỉ cần hắn giữ được Tô Sầm là có thể ra tay được.
Cơ Đầu kích động nói: "Dạ, bang chủ."
Nói xong hắn ta bước ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Lam Tiểu Bố, sau đó giơ tay rút thanh đao sau lưng Lam Tiểu Bố ra."
"Phốc!" Một dòng máu đỏ bắn ra, Tô Sầm đứng sau cánh cửa thủy tinh một chiều nhìn mà kinh hãi hô lên, đồng thời hôn mê bất tỉnh. Cô học khoa y học lâm sàng, theo lý thì không có chuyện nhìn thấy máu rồi choáng váng được. Có lẽ trong đời này, cô sẽ không thể học khoa y học lâm sàng được nữa.
Lam Tiểu Bố luôn chú ý tới vị trí của Tô Sầm vừa nghe thấy tiếng liền không chút do dự xông về phía trước mấy bước, sau đó đá mạnh một cái lên mặt tường.
Uỳnh! Tường bị Lam Tiểu Bố đá văng, hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tô Sầm đang ngất xỉu nằm một bên. Mà đứng bên cạnh Tô Sầm là một người đàn ông. Tên kia còn chưa kịp ra tay thì Lam Tiểu Bố đã rút thanh đoản đao dắt bên hông, thanh đoản đao lập tức hóa thành một luồng ánh sáng trắng lướt qua cổ họng của tên đàn ông kia.
Máu tươi hôi hổi từ cổ hắn ta bắn ra ngoài, đồng thời Lam Tiểu Bố đã bế Tô Sầm đang ngất xỉu đi tới góc tường.
"Đoàng đoàng!" Hai tiếng súng vang lên, tuy nhiên Lam Tiểu Bố đã không đứng ở nơi cũ nữa.
"Đồ phế vật..." Phong Bác đang nói thì nhìn thấy Lam Tiểu Bố đã xuất hiện ở phía sau trung tướng Lãnh Hàn: "Để ý..."
Hắn ta chuẩn bị nhắc đàn em thì Lam Tiểu Bố đã đấm một quyền vào lưng Lãnh Hàn. Cũng trong lúc này, tả tướng Đỗ Dịch Bồng và hậu tướng Cố Đinh cùng lúc xông về phía Lam Tiểu Bố.
Phong Bác bắt đầu lui về phía sau, trong lòng không nhịn được nảy sinh sự kinh hãi. Lam Tiểu Bố tuyệt đối không phải là cường giả nội công, mà là cường giả vượt qua cả nội công. Trong bang Sinh Ngạc, Lãnh Hàn là người cẩn trọng nhất, thực lực cũng tương đương với tiền tướng Đới Cưu Sơn.
Lấy thực lực mạnh mẽ của Lãnh Hàn, Lam Tiểu Bố không thể đánh lén được, thậm chí còn không có năng lực phản kháng luôn.
Nên nhớ, hành động của Lam Tiểu Bố không coi là đánh lén được, trước hết Lam Tiểu Bố vừa giết chết Khuyết Cẩu canh giữ Tô Sầm, cứu Tô Sầm xong mới quay ra ra tay với Lãnh Hàn, nhưng dù là vậy thì Lãnh Hàn vẫn không có năng lực phản kháng.
Vì thế Phong Bác không quá tin Đỗ Dịch Bồng và Cốt Đinh có thể đánh bại Lam Tiểu Bố, hơn nữa lấy sự hiểu biết của hắn ta với Cốt Đinh, chỉ sợ sau khi nhìn ra thực lực thật sự của Lam Tiểu Bố thì tên này sẽ chạy trốn ngay. Mà sau khi Lam Tiểu Bố giết Lãnh Hàn hắn ta đã cảm thấy nghi ngờ rồi, bây giờ thì hắn khẳng định một đao vừa rồi không phải Lam Tiểu Bố không thể tránh thoát, mà là cố tình để bị bắn trúng. Chỉ có như vậy thì bọn họ mới cảm thấy Lam Tiểu Bố cũng chỉ có như thế. Nếu không trong khoảng thời gian ngắn, Lam Tiểu Bố tuyệt đối không thể giết chết mấy người họ được.
Đúng như Phong Bác đã đoán, khi Đỗ Dịch Bồng và Cốt Đinh cùng lúc xông về phía Lam Tiểu Bố, thậm chí chỉ còn cách Lam Tiểu Bố có hơn hai mét thì cơ thể Cốt Đinh đột nhiên chuyển sang hướng khác, trực tiếp trốn ra ngoài trước cả Phong Bác.
Lam Tiểu Bố tung người như bay lên, chân trái mang theo một cái bóng đá ngang vào cổ Đỗ Dịch Bồng.
Dù gì Đỗ Dịch Bồng cũng đã bước chân vào võ giả nội công, khi một chân của Lam Tiểu Bố sắp phi tới, hắn ta cố gắng né tránh nhưng lại không thể tránh thoát được. Chỉ đành hét thảm một tiếng rồi ngã đùng xuống đất, xương cổ vỡ vụn hoàn toàn.
Người Lam Tiểu Bố chưa hạ xuống thì đoản đao trong tay đã phi ra ngoài.
"Phục!" Đoản đao cắm vào cổ họng một tên đang cầm súng không biết nên bắt chỗ nào. Tốc độ của Lam Tiểu Bố thực sự quá nhanh, đặc biệt từ lúc hắn ra tay tới giờ đều chưa từng dừng lại một chỗ nào khiến hắn ta không biết nên nổ súng ở đâu, một khi bắn nhầm một trong năm vị tướng hoặc là bang chủ thì hắn ta đi đời.
"A!" Lại một tiếng hét thảm khác vang lên, bước chân lùi về phía sau của Phong Bác dừng lại, một con dao giải phẫu sắc bén đã găm vào bàn chân hắn, trực tiếp cố định chân hắn ta dưới đất.
Lúc này Lam Tiểu Bố mới hạ người xuống đất, nơi hắn đứng vừa hay là cửa phòng họp. Cốt Đinh dừng chân, lớp mỡ trên mặt run lẩy bẩy.
"Bác sĩ Lam, tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, trong chuyện này từ đầu ta không hề..."
Cốt Đinh mới chỉ nói được một nửa thì quả đấm của Lam Tiểu Bố đã đấm về phía đầu của hắn ta, Lam Tiểu Bố nói: "Để ta cho ngươi nghe thử một chút âm thanh tuyệt diệu nhất thế giới."
Lam Tiểu Bố mắng thầm trong lòng, tên chết dẫm này. Nếu không phải vừa rồi hắn tránh được thì sẽ thực sự bị giết.
...
Cũng trong lúc đó, mặt Tô Sầm cực kì nhợt nhạt.
Ngay khi Lam Tiểu Bố vừa vào phòng họp kia cô đã nhìn thấy rõ ràng rồi. Ngay cả khi Lam Tiểu Bố bị đâm một đao vào bả vai, máu tươi chảy ướt dẫm thì đầu cô lập tức bị choáng váng.
Rốt cuộc Lam Tiểu Bố đã chọc phải hạng người nào thế, sao chúng lại hung tàn khát máu như vậy? Đây thực sự là thế giới mà cô lớn lên sao?
"Ha ha, ngươi thấy chưa. Một lúc nữa nếu ngươi muốn bảo vệ cái mạng của hắn thì phải phối hợp với chúng ta để hắn nôn đồ đang giữ trong tay ra. Nếu không thì còn có thứ đáng sợ hơn nữa xảy ra đấy." Một người đàn ông đứng bên cạnh Tô Sầm cười ha ha mấy tiếng nói.
"Ta...." Đầu Tô Sầm trống rỗng, cô chỉ đi tìm Lam Tiểu Bố, muốn hỏi tại sao hắn lại nghỉ học mà thôi? Dĩ nhiên, quan trọng nhất, cô muốn biết tại sao gần đây mình lại mơ đi mơ lại một giấc mộng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng không nghĩ tới bản thân lại bị người ta bắt cóc tới nơi này, còn nhìn thấy Lam Tiểu Bố sắp mất mạng nữa? Rơi vào tay đám người hung tàn này liệu họ có còn sống thoát được hay không?
Phong Bác nhìn Cơ Đầu một cái, nói: "Ở xa tới là khách, sao lại đối xử với khách quý như thế? Còn không rút dao ra?"
"Bác sĩ Lam, ngươi đừng vọng động, nếu động thì ta không dám bảo đảm cho an toàn của Tô Sầm đâu." Phong Bác nhìn Lam Tiểu Bố nói.
Lam Tiểu Bố không nhúc nhích, không cần người này nhắc hắn cũng không động, hắn đang lo lắng cho Tô Sầm, hơn nữa hình như vừa rồi hắn nghe được giọng của Tô Sầm. Nếu Tô Sầm đang ở đây thì chỉ cần hắn giữ được Tô Sầm là có thể ra tay được.
Cơ Đầu kích động nói: "Dạ, bang chủ."
Nói xong hắn ta bước ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Lam Tiểu Bố, sau đó giơ tay rút thanh đao sau lưng Lam Tiểu Bố ra."
"Phốc!" Một dòng máu đỏ bắn ra, Tô Sầm đứng sau cánh cửa thủy tinh một chiều nhìn mà kinh hãi hô lên, đồng thời hôn mê bất tỉnh. Cô học khoa y học lâm sàng, theo lý thì không có chuyện nhìn thấy máu rồi choáng váng được. Có lẽ trong đời này, cô sẽ không thể học khoa y học lâm sàng được nữa.
Lam Tiểu Bố luôn chú ý tới vị trí của Tô Sầm vừa nghe thấy tiếng liền không chút do dự xông về phía trước mấy bước, sau đó đá mạnh một cái lên mặt tường.
Uỳnh! Tường bị Lam Tiểu Bố đá văng, hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tô Sầm đang ngất xỉu nằm một bên. Mà đứng bên cạnh Tô Sầm là một người đàn ông. Tên kia còn chưa kịp ra tay thì Lam Tiểu Bố đã rút thanh đoản đao dắt bên hông, thanh đoản đao lập tức hóa thành một luồng ánh sáng trắng lướt qua cổ họng của tên đàn ông kia.
Máu tươi hôi hổi từ cổ hắn ta bắn ra ngoài, đồng thời Lam Tiểu Bố đã bế Tô Sầm đang ngất xỉu đi tới góc tường.
"Đoàng đoàng!" Hai tiếng súng vang lên, tuy nhiên Lam Tiểu Bố đã không đứng ở nơi cũ nữa.
"Đồ phế vật..." Phong Bác đang nói thì nhìn thấy Lam Tiểu Bố đã xuất hiện ở phía sau trung tướng Lãnh Hàn: "Để ý..."
Hắn ta chuẩn bị nhắc đàn em thì Lam Tiểu Bố đã đấm một quyền vào lưng Lãnh Hàn. Cũng trong lúc này, tả tướng Đỗ Dịch Bồng và hậu tướng Cố Đinh cùng lúc xông về phía Lam Tiểu Bố.
Phong Bác bắt đầu lui về phía sau, trong lòng không nhịn được nảy sinh sự kinh hãi. Lam Tiểu Bố tuyệt đối không phải là cường giả nội công, mà là cường giả vượt qua cả nội công. Trong bang Sinh Ngạc, Lãnh Hàn là người cẩn trọng nhất, thực lực cũng tương đương với tiền tướng Đới Cưu Sơn.
Lấy thực lực mạnh mẽ của Lãnh Hàn, Lam Tiểu Bố không thể đánh lén được, thậm chí còn không có năng lực phản kháng luôn.
Nên nhớ, hành động của Lam Tiểu Bố không coi là đánh lén được, trước hết Lam Tiểu Bố vừa giết chết Khuyết Cẩu canh giữ Tô Sầm, cứu Tô Sầm xong mới quay ra ra tay với Lãnh Hàn, nhưng dù là vậy thì Lãnh Hàn vẫn không có năng lực phản kháng.
Vì thế Phong Bác không quá tin Đỗ Dịch Bồng và Cốt Đinh có thể đánh bại Lam Tiểu Bố, hơn nữa lấy sự hiểu biết của hắn ta với Cốt Đinh, chỉ sợ sau khi nhìn ra thực lực thật sự của Lam Tiểu Bố thì tên này sẽ chạy trốn ngay. Mà sau khi Lam Tiểu Bố giết Lãnh Hàn hắn ta đã cảm thấy nghi ngờ rồi, bây giờ thì hắn khẳng định một đao vừa rồi không phải Lam Tiểu Bố không thể tránh thoát, mà là cố tình để bị bắn trúng. Chỉ có như vậy thì bọn họ mới cảm thấy Lam Tiểu Bố cũng chỉ có như thế. Nếu không trong khoảng thời gian ngắn, Lam Tiểu Bố tuyệt đối không thể giết chết mấy người họ được.
Đúng như Phong Bác đã đoán, khi Đỗ Dịch Bồng và Cốt Đinh cùng lúc xông về phía Lam Tiểu Bố, thậm chí chỉ còn cách Lam Tiểu Bố có hơn hai mét thì cơ thể Cốt Đinh đột nhiên chuyển sang hướng khác, trực tiếp trốn ra ngoài trước cả Phong Bác.
Lam Tiểu Bố tung người như bay lên, chân trái mang theo một cái bóng đá ngang vào cổ Đỗ Dịch Bồng.
Dù gì Đỗ Dịch Bồng cũng đã bước chân vào võ giả nội công, khi một chân của Lam Tiểu Bố sắp phi tới, hắn ta cố gắng né tránh nhưng lại không thể tránh thoát được. Chỉ đành hét thảm một tiếng rồi ngã đùng xuống đất, xương cổ vỡ vụn hoàn toàn.
Người Lam Tiểu Bố chưa hạ xuống thì đoản đao trong tay đã phi ra ngoài.
"Phục!" Đoản đao cắm vào cổ họng một tên đang cầm súng không biết nên bắt chỗ nào. Tốc độ của Lam Tiểu Bố thực sự quá nhanh, đặc biệt từ lúc hắn ra tay tới giờ đều chưa từng dừng lại một chỗ nào khiến hắn ta không biết nên nổ súng ở đâu, một khi bắn nhầm một trong năm vị tướng hoặc là bang chủ thì hắn ta đi đời.
"A!" Lại một tiếng hét thảm khác vang lên, bước chân lùi về phía sau của Phong Bác dừng lại, một con dao giải phẫu sắc bén đã găm vào bàn chân hắn, trực tiếp cố định chân hắn ta dưới đất.
Lúc này Lam Tiểu Bố mới hạ người xuống đất, nơi hắn đứng vừa hay là cửa phòng họp. Cốt Đinh dừng chân, lớp mỡ trên mặt run lẩy bẩy.
"Bác sĩ Lam, tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, trong chuyện này từ đầu ta không hề..."
Cốt Đinh mới chỉ nói được một nửa thì quả đấm của Lam Tiểu Bố đã đấm về phía đầu của hắn ta, Lam Tiểu Bố nói: "Để ta cho ngươi nghe thử một chút âm thanh tuyệt diệu nhất thế giới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất