Chương 15
Họ lên đường đi Mojave vào sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Triệu Uyên vẫn như bình thường, Sở Cửu Ca cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra vào đêm qua.
Chuyến đi này tổng cộng chỉ có sáu người, ngoài Lâm Dục ra thì còn có ba nghiên cứu sinh khác của giáo sư Hassan, nhân viên mượn bên ngoài Kỷ Triệu Uyên và người nhà rảnh rỗi Sở Cửu Ca. Vốn dĩ giáo sư Hassan muốn đi cùng bọn họ, nhưng bởi vì đúng lúc đó nhận được lời mời giảng dạy của đại học Dresden nên đành phải từ bỏ Jenny của ông.
Theo bình thường thì sau khi rùa biển sinh sản, chúng nó sẽ bò từ bãi cát ra biển rộng theo bản năng, sau đó đi du lịch vòng quanh thế giới. Sau hơn hai mươi, ba mươi năm thậm chí còn lâu hơn, chúng nó sẽ quay trở lại nơi sinh để đẻ trứng. Nơi sinh của Jenny là bờ biển Florida, theo lý thuyết, nơi nó lựa chọn đẻ trứng đầu tiên phải là Florida. Giáo sư Hassan cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã gây ảnh hưởng đến cảm ứng của Jenny với từ trường Trái Đất, khiến nó chuyển địa điểm đẻ trứng tới sa mạc Harvey cằn cỗi. Bởi vậy mà lần này đám Lâm Dục bèn lấy xe chuyên dùng để đi thực nghiệm, mang theo tất cả những dụng cụ chữa bệnh và thiết bị cứu trợ có thể mang, bảo đảm sau khi Jenny đẻ trứng thì trứng sẽ được chuyển đến bãi cát gần bờ biển một cách an toàn.
Kỷ Triệu Uyên vẫn lái chiếc Audi SQ5 của mình, Sở Cửu Ca vẫn kiên trì chiếm ghế phó lái như cũ. Nơi bọn họ cần đến là trung tâm tác chiến Mojave Palm, nhóm Lâm Dục đi trước để đặt thiết bị thí nghiệm ở khu bảo vệ, Kỷ Triệu Uyên thì dẫn theo Sở Cửu Ca, dự định tìm khách sạn ngủ lại.
Đối với chuyện này, không phải Lâm Dục không phản đối. Trước khi xuất phát hắn đến gần tựa lên xe Kỷ Triệu Uyên, cau mày nói rằng: "Weller, lượng công việc lần này rất lớn, chúng ta cần đảm bảo Jenny thuận lợi đẻ trứng ở đây trong vòng hai tuần. Cậu dẫn cậu ta theo thì bất tiện lắm."
Kỷ Triệu Uyên liếc Sở Cửu Ca một cái, Sở Cửu Ca lập tức giơ cặp sách nặng trịch trong ngực cậu lên quơ quơ: "Mang rồi! Mang hết tất cả rồi!"
Kỷ Triệu Uyên cong môi mỉm cười, nói với Lâm Dục: "Cậu ấy sẽ ngoan ngoãn ngồi học trong khách sạn."
Ánh mắt Lâm Dục rơi trên người Sở Cửu Ca, mang ý dò xét giây lát, mới thở dài nói: "Được rồi."
Ánh mắt Lâm Dục rất không có thiện cảm, mãi cho đến lúc bọn họ rời khỏi thị trấn Berkeley, Sở Cửu Ca vẫn cảm thấy khó chịu. Cậu nghiêng đầu qua chỗ khác, có hơi nghi ngờ: "Bạn của anh hình như có ác cảm với em."
Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, tỏ ý mình không biết.
Kỷ Triệu Uyên gạt cần, thờ ơ liếc mắt nhìn cậu. Sở Cửu Ca không thể nào ngồi yên, cậu lúc thì vỗ cửa kính xe, lúc thì đá chân, Kỷ Triệu Uyên đề nghị: "Cậu có thể đọc sách."
"Không đâu!" Sở Cửu Ca lập tức ngồi lại cực kỳ nghiêm túc, chỉ kém mỗi việc khoanh tay đặt lên bàn học mà thôi, "Xe xóc quá, đọc sách sẽ không tốt cho mắt." Cậu nói rồi chớp mắt, "Mẹ em nói rằng em có đôi mắt rất đẹp, đeo kính sẽ xấu đi đó."
Kỷ tiên sinh đeo kính không nói gì.
Sở Cửu Ca cười nịnh bợ: "Nhưng anh đeo rất đẹp, thật đấy!" Cậu vừa nói vừa giơ ba ngón tay lên thề với trời, chân thành vô cùng.
Mặt Kỷ Triệu Uyên không cảm xúc, anh đỡ kính, đạp chân ga.
Sở Cửu Ca nhìn sườn mặt của anh, hình dáng lông mày và sống mũi đều có thể nói là hoàn mỹ, bờ môi mỏng có hơi khô, cằm nhỏ.
Một khuôn mặt siêu siêu siêu siêu cấm dục, Sở Cửu Ca định nghĩa. Sau đó đột nhiên cậu lại gần bên tai Kỷ Triệu Uyên với sự tò mò thuần túy: "Anh có... sinh hoạt tình dục không vậy?"
Nếu như đổi thành người khác hỏi Kỷ Triệu Uyên câu này, anh sẽ chỉ tấp xe vào lề và đuổi người đó xuống xe mà không nói một lời. Nhưng gặp phải Sở Cửu Ca mặt dày không đạt được sẽ không chịu bỏ qua, Kỷ Triệu Uyên cũng có chút đau đầu.
Anh quay lại nhìn Sở Cửu Ca một cái, khuôn mặt Sở Cửu Ca kề sát rạt anh. Đôi mắt cậu mở lớn, lông mi thẳng dài giống như đuôi phượng hoàng rợp trên mắt, phủ xuống khóe mắt tạo thành một bóng mờ, tỏ vẻ ngay thẳng và ngây thơ.
Sở Cửu Ca cách anh quá gần, thậm chí Kỷ Triệu Uyên cảm thấy chỉ cần cậu khẽ chớp mắt một cái là lông mi sẽ nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi anh ngay.
Tầm nhìn của Kỷ Triệu Uyên không kịp đề phòng đối diện một đôi mắt như vậy, thoáng chốc trở nên mơ màng. Anh vừa sắp xếp xong những luận điểm dài dặc về việc không được xâm phạm chuyện riêng tư của người khác, vậy mà giờ đây lại quên sạch, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ – mắt đúng là đẹp thật.
Anh im lặng rất lâu cũng không xóa bỏ sự tò mò của Sở Cửu Ca. Sở Cửu Ca mỉm cười hiểu rõ, nói tiếp: "Xem ra là có phải không~"
"Về mặt quan hệ lưỡng tính... thì không có." Kỷ Triệu Uyên nói, "Nhưng sẽ định kỳ DIY [1]."
[1] DIY: Do it yourself (thủ dâm đó các bác).
Sở Cửu Ca không ngờ anh sẽ thẳng thắn như vậy, ngỡ ngàng bật ngửa trong chốc lát cũng không biết mình nên nói gì bây giờ.
Chiếc xe đằng trước đột nhiên tăng tốc, Kỷ Triệu Uyên cũng tăng tốc theo: "Thủ dâm theo quy luật hợp lý, ở một mức độ nào đó có thể hạ thấp tỉ lệ viêm tuyến tiền liệt." Hai tay anh cầm vô lăng, mắt nhìn về phía trước." Ví dụ như chủ nhật tuần trước."
"Khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ khụ..." Sở Cửu Ca bị nghẹn, ho không ngừng.
Hai giờ chiều chủ nhật tuần trước, Kỷ Triệu Uyên nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó tóm Sở Cửu Ca đang nằm trên giường ngủ không biết trời đất dậy, ngay cả cơ hội phản ứng Sở Cửu Ca cũng không có đã bị ném ra ngoài.
Cậu xoa xoa mặt, tỉnh táo lại một chút rồi vui vẻ đi tới bờ hồ công viên tìm Tề Uy chơi bóng. Sau đó chơi bóng chưa xong đã phải vào đồn cảnh sát, trong lúc bối rối hoàng loạn cũng quên mất phải tính sổ với Kỷ Triệu Uyên.
Giờ nghĩ lại... Hóa ra là vì để làm chuyện xấu hổ đó.
Vẻ mặt Sở Cửu Ca có chút kỳ lạ, cậu nhìn Kỷ Triệu Uyên, lại nhìn đũng quần anh, nhưng không đáp lời.
Đường xá ở Harvey thưa thớt dân cư, phong cảnh đơn điệu, ngoài họ ra chỉ có chiếc xe của Lâm Dục trước mặt họ trên con đường cao tốc thẳng tắp. Sở Cửu Ca ngồi không thôi mà cũng thấy mệt.
"Nếu anh không còn gì muốn nói thì em ngủ một lát đây." Sở Cửu Ca ngáp một cái, hạ thấp ghế, nằm phịch xuống.
Một tay Kỷ Triệu Uyên xoa xoa vai, "Ừ" một tiếng. Sở Cửu Ca thấy anh thực sự không nói về chuyện tình dục với mình, bĩu môi, nhắm mắt ngủ.
Dần dần cậu cảm thấy nóng như bị thiêu đốt, giống như một con tôm hùm lớn được bọc trong giấy thiếc, được nướng đỏ rực và bốc khói nóng hổi.
Sở Cửu Ca vô thức đưa tay tìm kiếm điều khiển điều hòa, đang muốn hạ nhiệt độ xuống, nhưng lại bị một bàn tay có chút mát lạnh nắm chặt trên cổ tay.. Bàn tay kia lại nhẹ nhàng chạm vào thái dương cậu một cái, tiếp đó dùng sức đẩy cậu.
Trong nháy mắt ngã xuống, Sở Cửu Ca chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Phía sau cậu là một cái giường, là giường của Kỷ Triệu Uyên.
Cậu giật mình ngẩng đầu, nhưng đôi mắt cậu lại bị bàn tay đó chê mất. Mắt cậu bị giam cầm bởi lòng bàn tay của người kia, lông mi khẽ run, lộ ra một chút bất an. Người nọ khẽ cười, đôi môi khô khốc áp sát vào gò má cậu rồi sượt xuống khóe miệng.
Sở Cửu Ca hồi hộp, lồng ngực nâng lên hạ xuống một cách nhanh chóng.
Sau đó người nọ hôn lên bên má lúm hạt gạo của cậu, rồi buông cậu ra.
Ánh sáng trở lại đột ngột khiến Sở Cửu Ca không thích ứng được, cậu chớp chớp mắt, thị giác chậm rãi hồi phục. Kỷ Triệu Uyên dường như đang đứng ngược sáng, anh đi từ xa đến gần, hòa cùng cảm giác choáng váng tạo thành ngôi sao nhỏ trên võng mạc cậu, làm cậu trợn tròn hai mắt vì khó tin.
Kỷ Triệu Uyên khẽ cười một tiếng, cúi người, một nụ hôn lành lạnh in chuẩn xác lên môi cậu, mang theo hương bạc hà lạnh lẽo. Môi Kỷ Triệu Uyên rõ ràng mang theo một tia lạnh lẽo, nhưng Sở Cửu Ca lại cảm giác bản thân mình càng nóng hơn.
Cậu bất giác nhổm người, muốn nhận được nhiều hơn nữa.
Kỷ Triệu Uyên cười một cách chiều chuộng, nhưng lại cách cậu xa hơn, giơ tay xoa đầu cậu. Năm ngón tay luồn vào mái tóc xoăn của cậu, lưu luyến đến kỳ lạ. Sở Cửu Ca cảm giác nhất định mặt mình đã đỏ giống như một quả cà chua lớn rồi, cậu khẽ cắn răng, kéo cổ áo Kỷ Triệu Uyên, hôn lên.
Kỷ Triệu Uyên ôm cậu, phối hợp cúi người, để cậu muốn làm gì thì làm. Bàn tay Kỷ Triệu Uyên vỗ lưng cậu, vỗ về báo con giương nanh múa vuốt thành một con mèo nhỏ hiền lành.
"Ư..." Cậu dùng giọng mũi làm nũng với Kỷ Triệu Uyên, đầu lưỡi ló ra cẩn thận liếm những vân môi của Kỷ Triệu Uyên. Kỷ Triệu Uyên vẫn cười, không né tránh cũng không ngăn cậu. Sở Cửu Ca giống như nhận được sự dỗ dành, răng nanh nhòn nhọn như một con chó con gặm cắn đôi môi của Kỷ Triệu Uyên, đầu lưỡi đưa vào quấy rối, dựa vào nhịp điệu cảm xúc mãnh liệt mà hôn tới đắm đuối.
Cậu có chút mê đắm, hô hấp gần như ngừng lại, nhưng vẫn không muốn rời đi.
"Lấy hơi đi." Kỷ Triệu Uyên đỡ eo cậu lạnh giọng.
Sở Cửu Ca thở hổn hển, cậu không còn nghe thấy cái gì cả, bên tai chỉ có tiếng tim đập như sấm của mình. Kỷ Triệu Uyên bất đắc dĩ nắm cằm cậu, ngón tay cái đặt trên lúm hạt gạo của cậu, đẩy mặt cậu ra xa hơn.
Kỷ Triệu Uyên cười nói: "Vui vậy cơ à."
Không phải hỏi cậu, không hỏi cậu.
Đây là một câu trần thuật.
Kỷ Triệu Uyên thậm chí có thể không hiểu hết cảm xúc của chính mình, làm thế nào anh ta có thể cảm nhận cảm xúc của người khác chính xác như vậy?
Người trước mặt là ai? Sở Cửu Ca cảm thấy máu nóng sắp sôi của mình giảm xuống hai mươi độ dưới 0 ngay lập tức và nó đang bắt đầu đông cứng lại. Đột nhiên cậu giật mình tỉnh lại, bất giác rùng mình một cái.
"Làm sao vậy?" Bên cạnh truyền đến giọng nói của Kỷ Triệu Uyên, âm sắc giống hệt như trong giấc mơ, nhưng thiếu đi cái gì đó.
Sở Cửu Ca hoảng sợ quay đầu nhìn anh, tim đập không ngừng, ngày càng dồn dập, giống như ngay giây sau nó sẽ thoát khỏi khống chế bay về phía nơi nó muốn đi.
Sở Cửu Ca lắc đầu, hai tay ôm ngực, chỉ lo nó thật sự không biết xấu hổ bay đến trước mặt Kỷ Triệu Uyên. Cậu liếc trộm anh một cái, lặng lẽ cầm cặp sách bên chân đặt lên chân.
Cậu cứng rồi.
Chuyên mục hỏi đáp nào: Các bác cận bao nhiêu độ?
– Tôi trước nhé: Mắt phải và cả mắt trái của tôi đều 3.5 độ, rõ ràng là hồi cấp hai tôi ăn ngủ healthy cực mà vẫn bị cận. Hồi cấp hai tôi ít đụng vào điện thoại hay máy tính lắm, còn đi ngủ trước 9h30 cơ, vậy mà lên lớp 8 tôi vẫn bị cận ấy =)) trong khi đám bạn thức khuya chơi game tới 1, 2h sáng mà mắt vẫn sáng tinh.
Chuyến đi này tổng cộng chỉ có sáu người, ngoài Lâm Dục ra thì còn có ba nghiên cứu sinh khác của giáo sư Hassan, nhân viên mượn bên ngoài Kỷ Triệu Uyên và người nhà rảnh rỗi Sở Cửu Ca. Vốn dĩ giáo sư Hassan muốn đi cùng bọn họ, nhưng bởi vì đúng lúc đó nhận được lời mời giảng dạy của đại học Dresden nên đành phải từ bỏ Jenny của ông.
Theo bình thường thì sau khi rùa biển sinh sản, chúng nó sẽ bò từ bãi cát ra biển rộng theo bản năng, sau đó đi du lịch vòng quanh thế giới. Sau hơn hai mươi, ba mươi năm thậm chí còn lâu hơn, chúng nó sẽ quay trở lại nơi sinh để đẻ trứng. Nơi sinh của Jenny là bờ biển Florida, theo lý thuyết, nơi nó lựa chọn đẻ trứng đầu tiên phải là Florida. Giáo sư Hassan cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã gây ảnh hưởng đến cảm ứng của Jenny với từ trường Trái Đất, khiến nó chuyển địa điểm đẻ trứng tới sa mạc Harvey cằn cỗi. Bởi vậy mà lần này đám Lâm Dục bèn lấy xe chuyên dùng để đi thực nghiệm, mang theo tất cả những dụng cụ chữa bệnh và thiết bị cứu trợ có thể mang, bảo đảm sau khi Jenny đẻ trứng thì trứng sẽ được chuyển đến bãi cát gần bờ biển một cách an toàn.
Kỷ Triệu Uyên vẫn lái chiếc Audi SQ5 của mình, Sở Cửu Ca vẫn kiên trì chiếm ghế phó lái như cũ. Nơi bọn họ cần đến là trung tâm tác chiến Mojave Palm, nhóm Lâm Dục đi trước để đặt thiết bị thí nghiệm ở khu bảo vệ, Kỷ Triệu Uyên thì dẫn theo Sở Cửu Ca, dự định tìm khách sạn ngủ lại.
Đối với chuyện này, không phải Lâm Dục không phản đối. Trước khi xuất phát hắn đến gần tựa lên xe Kỷ Triệu Uyên, cau mày nói rằng: "Weller, lượng công việc lần này rất lớn, chúng ta cần đảm bảo Jenny thuận lợi đẻ trứng ở đây trong vòng hai tuần. Cậu dẫn cậu ta theo thì bất tiện lắm."
Kỷ Triệu Uyên liếc Sở Cửu Ca một cái, Sở Cửu Ca lập tức giơ cặp sách nặng trịch trong ngực cậu lên quơ quơ: "Mang rồi! Mang hết tất cả rồi!"
Kỷ Triệu Uyên cong môi mỉm cười, nói với Lâm Dục: "Cậu ấy sẽ ngoan ngoãn ngồi học trong khách sạn."
Ánh mắt Lâm Dục rơi trên người Sở Cửu Ca, mang ý dò xét giây lát, mới thở dài nói: "Được rồi."
Ánh mắt Lâm Dục rất không có thiện cảm, mãi cho đến lúc bọn họ rời khỏi thị trấn Berkeley, Sở Cửu Ca vẫn cảm thấy khó chịu. Cậu nghiêng đầu qua chỗ khác, có hơi nghi ngờ: "Bạn của anh hình như có ác cảm với em."
Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, tỏ ý mình không biết.
Kỷ Triệu Uyên gạt cần, thờ ơ liếc mắt nhìn cậu. Sở Cửu Ca không thể nào ngồi yên, cậu lúc thì vỗ cửa kính xe, lúc thì đá chân, Kỷ Triệu Uyên đề nghị: "Cậu có thể đọc sách."
"Không đâu!" Sở Cửu Ca lập tức ngồi lại cực kỳ nghiêm túc, chỉ kém mỗi việc khoanh tay đặt lên bàn học mà thôi, "Xe xóc quá, đọc sách sẽ không tốt cho mắt." Cậu nói rồi chớp mắt, "Mẹ em nói rằng em có đôi mắt rất đẹp, đeo kính sẽ xấu đi đó."
Kỷ tiên sinh đeo kính không nói gì.
Sở Cửu Ca cười nịnh bợ: "Nhưng anh đeo rất đẹp, thật đấy!" Cậu vừa nói vừa giơ ba ngón tay lên thề với trời, chân thành vô cùng.
Mặt Kỷ Triệu Uyên không cảm xúc, anh đỡ kính, đạp chân ga.
Sở Cửu Ca nhìn sườn mặt của anh, hình dáng lông mày và sống mũi đều có thể nói là hoàn mỹ, bờ môi mỏng có hơi khô, cằm nhỏ.
Một khuôn mặt siêu siêu siêu siêu cấm dục, Sở Cửu Ca định nghĩa. Sau đó đột nhiên cậu lại gần bên tai Kỷ Triệu Uyên với sự tò mò thuần túy: "Anh có... sinh hoạt tình dục không vậy?"
Nếu như đổi thành người khác hỏi Kỷ Triệu Uyên câu này, anh sẽ chỉ tấp xe vào lề và đuổi người đó xuống xe mà không nói một lời. Nhưng gặp phải Sở Cửu Ca mặt dày không đạt được sẽ không chịu bỏ qua, Kỷ Triệu Uyên cũng có chút đau đầu.
Anh quay lại nhìn Sở Cửu Ca một cái, khuôn mặt Sở Cửu Ca kề sát rạt anh. Đôi mắt cậu mở lớn, lông mi thẳng dài giống như đuôi phượng hoàng rợp trên mắt, phủ xuống khóe mắt tạo thành một bóng mờ, tỏ vẻ ngay thẳng và ngây thơ.
Sở Cửu Ca cách anh quá gần, thậm chí Kỷ Triệu Uyên cảm thấy chỉ cần cậu khẽ chớp mắt một cái là lông mi sẽ nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi anh ngay.
Tầm nhìn của Kỷ Triệu Uyên không kịp đề phòng đối diện một đôi mắt như vậy, thoáng chốc trở nên mơ màng. Anh vừa sắp xếp xong những luận điểm dài dặc về việc không được xâm phạm chuyện riêng tư của người khác, vậy mà giờ đây lại quên sạch, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ – mắt đúng là đẹp thật.
Anh im lặng rất lâu cũng không xóa bỏ sự tò mò của Sở Cửu Ca. Sở Cửu Ca mỉm cười hiểu rõ, nói tiếp: "Xem ra là có phải không~"
"Về mặt quan hệ lưỡng tính... thì không có." Kỷ Triệu Uyên nói, "Nhưng sẽ định kỳ DIY [1]."
[1] DIY: Do it yourself (thủ dâm đó các bác).
Sở Cửu Ca không ngờ anh sẽ thẳng thắn như vậy, ngỡ ngàng bật ngửa trong chốc lát cũng không biết mình nên nói gì bây giờ.
Chiếc xe đằng trước đột nhiên tăng tốc, Kỷ Triệu Uyên cũng tăng tốc theo: "Thủ dâm theo quy luật hợp lý, ở một mức độ nào đó có thể hạ thấp tỉ lệ viêm tuyến tiền liệt." Hai tay anh cầm vô lăng, mắt nhìn về phía trước." Ví dụ như chủ nhật tuần trước."
"Khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ khụ..." Sở Cửu Ca bị nghẹn, ho không ngừng.
Hai giờ chiều chủ nhật tuần trước, Kỷ Triệu Uyên nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó tóm Sở Cửu Ca đang nằm trên giường ngủ không biết trời đất dậy, ngay cả cơ hội phản ứng Sở Cửu Ca cũng không có đã bị ném ra ngoài.
Cậu xoa xoa mặt, tỉnh táo lại một chút rồi vui vẻ đi tới bờ hồ công viên tìm Tề Uy chơi bóng. Sau đó chơi bóng chưa xong đã phải vào đồn cảnh sát, trong lúc bối rối hoàng loạn cũng quên mất phải tính sổ với Kỷ Triệu Uyên.
Giờ nghĩ lại... Hóa ra là vì để làm chuyện xấu hổ đó.
Vẻ mặt Sở Cửu Ca có chút kỳ lạ, cậu nhìn Kỷ Triệu Uyên, lại nhìn đũng quần anh, nhưng không đáp lời.
Đường xá ở Harvey thưa thớt dân cư, phong cảnh đơn điệu, ngoài họ ra chỉ có chiếc xe của Lâm Dục trước mặt họ trên con đường cao tốc thẳng tắp. Sở Cửu Ca ngồi không thôi mà cũng thấy mệt.
"Nếu anh không còn gì muốn nói thì em ngủ một lát đây." Sở Cửu Ca ngáp một cái, hạ thấp ghế, nằm phịch xuống.
Một tay Kỷ Triệu Uyên xoa xoa vai, "Ừ" một tiếng. Sở Cửu Ca thấy anh thực sự không nói về chuyện tình dục với mình, bĩu môi, nhắm mắt ngủ.
Dần dần cậu cảm thấy nóng như bị thiêu đốt, giống như một con tôm hùm lớn được bọc trong giấy thiếc, được nướng đỏ rực và bốc khói nóng hổi.
Sở Cửu Ca vô thức đưa tay tìm kiếm điều khiển điều hòa, đang muốn hạ nhiệt độ xuống, nhưng lại bị một bàn tay có chút mát lạnh nắm chặt trên cổ tay.. Bàn tay kia lại nhẹ nhàng chạm vào thái dương cậu một cái, tiếp đó dùng sức đẩy cậu.
Trong nháy mắt ngã xuống, Sở Cửu Ca chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Phía sau cậu là một cái giường, là giường của Kỷ Triệu Uyên.
Cậu giật mình ngẩng đầu, nhưng đôi mắt cậu lại bị bàn tay đó chê mất. Mắt cậu bị giam cầm bởi lòng bàn tay của người kia, lông mi khẽ run, lộ ra một chút bất an. Người nọ khẽ cười, đôi môi khô khốc áp sát vào gò má cậu rồi sượt xuống khóe miệng.
Sở Cửu Ca hồi hộp, lồng ngực nâng lên hạ xuống một cách nhanh chóng.
Sau đó người nọ hôn lên bên má lúm hạt gạo của cậu, rồi buông cậu ra.
Ánh sáng trở lại đột ngột khiến Sở Cửu Ca không thích ứng được, cậu chớp chớp mắt, thị giác chậm rãi hồi phục. Kỷ Triệu Uyên dường như đang đứng ngược sáng, anh đi từ xa đến gần, hòa cùng cảm giác choáng váng tạo thành ngôi sao nhỏ trên võng mạc cậu, làm cậu trợn tròn hai mắt vì khó tin.
Kỷ Triệu Uyên khẽ cười một tiếng, cúi người, một nụ hôn lành lạnh in chuẩn xác lên môi cậu, mang theo hương bạc hà lạnh lẽo. Môi Kỷ Triệu Uyên rõ ràng mang theo một tia lạnh lẽo, nhưng Sở Cửu Ca lại cảm giác bản thân mình càng nóng hơn.
Cậu bất giác nhổm người, muốn nhận được nhiều hơn nữa.
Kỷ Triệu Uyên cười một cách chiều chuộng, nhưng lại cách cậu xa hơn, giơ tay xoa đầu cậu. Năm ngón tay luồn vào mái tóc xoăn của cậu, lưu luyến đến kỳ lạ. Sở Cửu Ca cảm giác nhất định mặt mình đã đỏ giống như một quả cà chua lớn rồi, cậu khẽ cắn răng, kéo cổ áo Kỷ Triệu Uyên, hôn lên.
Kỷ Triệu Uyên ôm cậu, phối hợp cúi người, để cậu muốn làm gì thì làm. Bàn tay Kỷ Triệu Uyên vỗ lưng cậu, vỗ về báo con giương nanh múa vuốt thành một con mèo nhỏ hiền lành.
"Ư..." Cậu dùng giọng mũi làm nũng với Kỷ Triệu Uyên, đầu lưỡi ló ra cẩn thận liếm những vân môi của Kỷ Triệu Uyên. Kỷ Triệu Uyên vẫn cười, không né tránh cũng không ngăn cậu. Sở Cửu Ca giống như nhận được sự dỗ dành, răng nanh nhòn nhọn như một con chó con gặm cắn đôi môi của Kỷ Triệu Uyên, đầu lưỡi đưa vào quấy rối, dựa vào nhịp điệu cảm xúc mãnh liệt mà hôn tới đắm đuối.
Cậu có chút mê đắm, hô hấp gần như ngừng lại, nhưng vẫn không muốn rời đi.
"Lấy hơi đi." Kỷ Triệu Uyên đỡ eo cậu lạnh giọng.
Sở Cửu Ca thở hổn hển, cậu không còn nghe thấy cái gì cả, bên tai chỉ có tiếng tim đập như sấm của mình. Kỷ Triệu Uyên bất đắc dĩ nắm cằm cậu, ngón tay cái đặt trên lúm hạt gạo của cậu, đẩy mặt cậu ra xa hơn.
Kỷ Triệu Uyên cười nói: "Vui vậy cơ à."
Không phải hỏi cậu, không hỏi cậu.
Đây là một câu trần thuật.
Kỷ Triệu Uyên thậm chí có thể không hiểu hết cảm xúc của chính mình, làm thế nào anh ta có thể cảm nhận cảm xúc của người khác chính xác như vậy?
Người trước mặt là ai? Sở Cửu Ca cảm thấy máu nóng sắp sôi của mình giảm xuống hai mươi độ dưới 0 ngay lập tức và nó đang bắt đầu đông cứng lại. Đột nhiên cậu giật mình tỉnh lại, bất giác rùng mình một cái.
"Làm sao vậy?" Bên cạnh truyền đến giọng nói của Kỷ Triệu Uyên, âm sắc giống hệt như trong giấc mơ, nhưng thiếu đi cái gì đó.
Sở Cửu Ca hoảng sợ quay đầu nhìn anh, tim đập không ngừng, ngày càng dồn dập, giống như ngay giây sau nó sẽ thoát khỏi khống chế bay về phía nơi nó muốn đi.
Sở Cửu Ca lắc đầu, hai tay ôm ngực, chỉ lo nó thật sự không biết xấu hổ bay đến trước mặt Kỷ Triệu Uyên. Cậu liếc trộm anh một cái, lặng lẽ cầm cặp sách bên chân đặt lên chân.
Cậu cứng rồi.
Chuyên mục hỏi đáp nào: Các bác cận bao nhiêu độ?
– Tôi trước nhé: Mắt phải và cả mắt trái của tôi đều 3.5 độ, rõ ràng là hồi cấp hai tôi ăn ngủ healthy cực mà vẫn bị cận. Hồi cấp hai tôi ít đụng vào điện thoại hay máy tính lắm, còn đi ngủ trước 9h30 cơ, vậy mà lên lớp 8 tôi vẫn bị cận ấy =)) trong khi đám bạn thức khuya chơi game tới 1, 2h sáng mà mắt vẫn sáng tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất