Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương

Chương 37

Trước Sau
Sau khi bọn họ trở lại Berkeley, người đầu tiên tới chúc phúc cho bọn họ đó là vợ chồng Mạch Đinh.

Ông Mạch Đinh trong tay xách theo một hộp bánh quy thủ công tinh xảo, mà bà Mạch Đinh thì bưng một đĩa bánh kem chanh hình con thỏ, "Hôm trước tiểu Cửu có đi ngang qua nhà bà, đến đường cũng không thèm nhìn, chỉ cười ngốc mãi nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay thôi." Bà hiền lành nở nụ cười, đưa đĩa bánh kem sang cho Sở Cửu Ca chúc, "Chúc hai đứa tân hôn vui vẻ!"

Kỷ Triệu Uyên nhìn chiếc đĩa sứ trắng có hoa văn quen thuộc, ngoài cười nhưng trong không cười liếc xéo Sở Cửu Ca, cậu lập tức nhớ tới ngày đâu tiên khi cậu mới đến đã mặt dày đi xin ăn nhà người ta. Cậu ngượng ngùng cười cúi đầu, vừa nói cảm ơn vừa mời vợ chồng Mạch Đinh vào nhà.

Ông Mạch Đinh ngồi chơi cờ vua với Kỷ Triệu Uyên, còn bà Mạch Đinh thì ngồi trên sô pha nói chuyện với Sở Cửu Ca. Bà tháo đóng gói bên ngoài của bánh quy, lấy ra từng cái đưa cho Sử Cửu Ca xem, "Bà đã giúp mấy đứa chia thành từng gói nhỏ rồi, có thể trực tiếp mang đến đưa cho đồng nghiệp và bạn bè luôn, chuyện đáng mừng như kết hôn phải chia sẻ cho nhiều người!"

"Vâng ạ, tất cả đều nghe bà đẹp hết!" Sở Cửu Ca cười gật đầu, gõ lên cái đầu nhỏ của Love đang thò qua, "Mày không ăn được."

Bà Mạch Đinh thoải mái uống ngụm trà, sau đó bế Love lên, cặp mắt nheo lại sau cặp kính viễn thị, "Weller đã thay đổi rất nhiều."

Sở Cửu Ca cười ngẩng đầu, nghịch ngợm nháy mắt với bà mấy cái, "Đó chắc chắn là nhờ cháu rồi!"

"Nhóc nghịch ngợm," Bà Mạch Đinh trừng cậu một cái, "Cháu nhất định phải nhớ rõ một câu, trong quan hệ hôn nhân sẽ có lúc tức giận và cãi vã, nhưng đừng bao giờ sử dụng bạo lực, sự im lặng là điều sẽ gây ra mâu thuẫn và tổn thương tình cảm nhất."

Sở Cửu Ca ngồi thẳng lên, nghiêm túc nhìn bà Mạch Đinh, "Cháu hiểu ạ."

"Biết vì sao bà lại nói với cháu mà không nói với Weller không?" Bà Mạch Đinh hỏi cậu.

Đối với người ngoài, Kỷ Triệu Uyên chỉ là một nam thần lạnh lùng, không giỏi ăn nói, không ai sẽ nghĩ tới anh có bệnh tâm thần hay bệnh Asperger, Sở Cửu Ca không rõ bà Mạch Đinh có biết tình huống của Kỷ Triệu Uyên không. Cậu suy nghĩ một lúc, ngập ngừng nói: "Chắc do cháu dễ nói chuyện hơn?"

Bà Mạch Đinh cười ranh mãnh, hàm răng sún mấy cái lộ rõ ra, "Bởi vì bà thích!"

Sở Cửu Ca cạn lời, chỉ có thể tùy ý để bà Mạch Đinh như lão ngoan đồng chơi tiếp mấy lần.

Ông Mạch Đinh kết thúc ba ván cờ, thắng hiểm Kỷ Triệu Uyên. Ông chống nạng đứng dậy, đi tới vén mái tóc mai của bà Mạch Đinh ra sau tai, "Chúng ta đi thôi, tiểu Cửu bị em chọc tức sắp khóc rồi kìa."

"Hôm nay tha cho nhóc trước đó," bà chưa đã thèm xoa bộ lông Love, để ông Mạch Đinh đỡ lên rồi gật đầu với họ, "Bà đi trước nhé, bánh quy không thể để lâu, ngày mai đem đi tặng liền đi."

Sở Cửu Ca liên tục vâng dạ, sau khi nhìn họ tay trong tay rời đi mới quay sang nói với Kỷ Triệu Uyên: "Ngày mai em muốn tới UCLA chơi, chúng ta mỗi người một nửa ha. Anh mang cho đồng nghiệp anh, em mang cho đám Tề Uy."

Kỷ Triệu Uyên nói: "Được."

Sở Cửu Ca mỉm cười lấy hộp bánh ra, xếp bánh ngọt và bánh quy theo tỉ lệ 1-1, còn thêm một tấm thiệp bên ngoài hộp có hình một chú mèo hoạt hình đang cầm một quả cam trên đó. Cậu siết chặt ngón tay của Kỷ Triệu Uyên, sau đó tháo chiếc nhẫn trên ngón tay anh, nhìn vết lõm trên ngón tay cười, "Thật hạnh phúc, em nóng lòng muốn nói cho toàn thế giới biết!"

Kỷ Triệu Uyên nửa dựa vào bàn ăn, để cậu tùy ý nắm tay mình, "Nói cái gì?"

"Tôi kết hôn rồi, mau chúc phúc tôi đi." Sở Cửu Ca liếm khóe miệng, "Anh lặp lại đi, để ngày mai anh nói luôn."

Kỷ Triệu Uyên nở nụ cười, nghiêm túc lặp lại: "Tôi kết hôn rồi, mau......" Anh không thể nói một lời tùy hứng như vậy, vì thế đổi một từ khác, "Mong mọi người sẽ chúc phúc tôi."



Sở Cửu Ca ngước nhìn anh, ánh hoàng hôn như màu rượu Cocktail chiếu vào từ cửa sổ theo đường chéo, ánh vàng ảo ảnh quanh họ. Bọn họ nhìn nhau, trong con ngươi chỉ có mỗi nhau.

"Vậy em cũng sẽ chúc phúc cho anh." Sở Cửu Ca vươn người hôn anh, "Có được không?"

"Được." Kỷ Triệu Uyên gật đầu, cúi người ôm lấy cậu, chỉ vậy thôi không còn tham vọng gì khác.

Họ ôm nhau rồi trao nhau một nụ hôn, Sở Cửu Ca mỉm cười nói, từng lời nói ngọt ngào như được gói trong mật: "Chúc hai người nhanh chóng làm hòa dù có cãi vã, chúc hai người dù có bí mật nhưng sẽ thành thật với nhau, chúc hai người yêu nhau một ngày càng trẻ thêm một ngày."

Sáng ngày hôm sau, còn chưa tới 5 giờ, Sở Cửu Ca bàng hoàng bị đánh thức. Cậu cau mày bò tới bên mép giường, nhìn thấy Lạc Mễ đứng trước cửa sân vui vẻ vẫy tay với cậu, mà Griss vẫn còn điên cuồng ấn còi chiếc xe second-hand rách nát kia.

Sở Cửu Ca gãi đầu, la: "Hai người ngừng hộ tôi với! Xuống giờ đây."

Kỷ Triệu Uyên cũng tỉnh, xoay người nhìn cậu, "Phải đi rồi sao?"

"Vâng," Sở Cửu Ca tháo bít mắt ra rồi ghé tới bên anh, "Em đi đây, tí nữa anh nhớ mang bánh quy đi làm nhé."

Kỷ Triệu Uyên móc lấy ngón út cậu, thấp giọng nói: "Ngày mai...... Em nhớ về sớm."

"Em biết rồi," Sở Cửu Ca bật cười, hôn lên mặt anh, "Không quên cá khô nhỏ của anh đâu!"

Sở Cửu Ca đi được hai tiếng Kỷ Triệu Uyên mới rời giường. Anh mở hai hộp đồ ăn mới cho Love, đi vào sân tưới nước rồi mới xách hộp bánh quy đi làm.

Bởi vì cuối tuần nên không khí trong văn phòng nhãn nhã hơn ngày thường nhiều, lúc anh đến mấy đồng nghiệp còn đang tụm vào một chỗ trò chuyện.

Kỷ Triệu Uyên đặt hộp bánh lên chiếc bàn lớn, xếp chiếc bánh nhỏ xung quanh tấm thiệp thành hình trái tim theo yêu cầu của Sở Cửu Ca. Anh nhìn nét chữ đơn giản trên tấm thiệp, trong lòng có hơi tiếc, sau đó lặng lẽ cất lại vào túi.

Một đồng nghiệp nữ nhìn thấy thứ mà anh đang cầm trên tay, đi đôi giày cao gót bước tới với vẻ ngạc nhiên, "Weller, anh có tin vui muốn nói cho chúng tôi à?"

Mấy đồng nghiệp còn lại cũng tò mò xông tới, Kỷ Triệu Uyên cảm thấy thở không nổi, anh mất tự nhiên lùi về sau một bước, rồi siết chặt chiếc nhẫn của mình, "Đúng vậy."

"Đáng yêu quá đi!" Nữ đồng nghiệp lấy điện thoại ra chụp bánh con thỏ, "Tôi có thể lấy một cái không?"

"Tôi mang để tặng cho mọi người mà," Kỷ Triệu Uyên làm động tác "mời", ánh mắt chạm vào chiếc nhẫn rồi dần thả lòng. Anh mím môi, nghiêm túc nói: "Tôi kết hôn rồi, mong......"

Anh còn chưa nói xong, nữ đồng nghiệp đang cắn bánh đã kinh ngạc reo lên trước, "Tân hôn vui vẻ!"

Kỷ Triệu Uyên nở nụ cười nhạt, "Cảm ơn."

Các đồng nghiệp khác cũng đi lại lấy chiếc bánh nhỏ của họ, mỗi người chúc phúc cho anh, sau đó chủ đề dần chuyển sang những câu chuyện phiếm khác.

Kỷ Triệu Uyên đứng ở giữa bọn họ, chiếc nhẫn nhỏ đeo trên tay giống như bùa hộ mệnh của quỷ hút máu, thực sự giúp anh giấu đi cảm giác không thoải mái. Cho dù trầm mặc không nói, cũng sẽ không bị bài xích.



Mọi người đang tán gẫu nhiệt tình, không ai để ý đến hai bóng người đang vụt sáng bên cửa.

"Anh có ổn không vậy?" Khang Lai Lệ kéo Lâm Dục đến cửa thang máy, "Em ở ngoài đây với anh một lát nhé."

Lâm Dục cắn môi dưới, nhẹ giọng hỏi: "Lúc trước em có hỏi tại sao anh thua phải không?", Hắn cười cay đắng,"Weller không biết rằng tôi thích cậu ấy, bởi vì tôi chưa bao giờ nói với cậu ấy."

"Nhưng anh ấy đã kết hôn rồi,"Khang Lai Lệ thở dài: "Bây giờ có nói ra điều này cũng chằng có ý nghĩa gì, anh phải nhìn về phía trước, anh sẽ gặp được người thích hợp......"

Lâm Dục nắm chặt tay, ánh mắt tàn nhẫn xé toạc," Bởi vì Weller là Asperger. "

Nói đến chỗ này, Khang Lai Lệ đương nhiên hiểu được. Người bình thường ai lại nguyện ý ở chung với một người có bệnh tâm thần, tất cả cảm xúc của bạn, bạn yêu người đó hay bạn hận người đó đều giống như đàn gảy tai trâu, ngoài làm người bạn đời, bạn còn phải gánh thêm trách nhiệm lắng nghe, hướng dẫn, bạn phải cắt bỏ rất nhiều hoạt động xã hội chỉ để hòa nhịp với anh ấy.

Con người có xu hướng sống một cuộc sống dễ dàng, sẽ không ai chủ động gánh vác những điều khó chịu như vậy.

"Aspie!" Cô giật mình há miệng thở dốc, nghẹn vài giây mới có thể phát ra tiếng: "Vậy......đối tượng kết hôn của Weller có biết chuyện này không?"

"Tuổi còn trẻ như vậy, cho dù biết, cậu ta cũng chưa chắc hiểu được sự nghiêm túc và trách nhiệm mình phải gánh chịu", Lâm Dục dựa vào tường, trầm mặc nhìn cô, để cho bộ não của cô tùy ý bịa ra những tình tiết hoàn toàn sai lệch so với sự thật.

Khang Lai Lệ tức giận đến mức giậm chân, gương mặt trang điểm tinh xảo đỏ bừng. Cô ép mình hít một hơi thật sâu, sau đó nghiến răng hỏi Lâm Dục: "Anh có chắc chắn anh ta mắc bệnh Asberger không?"

Lâm Dục gật gật đầu: "Tôi chắc chắn."

"Vậy sao anh không nói sớm?! Cái hôm điền thông tin anh rõ ràng là có cơ hội nhắc nhớ thanh niên kia rồi mà!" Khang Lai Lệ trừng mắt nhìn hắn, đập mạnh túi xách của cô lên người hắn, rồi chạy trở lại văn phòng.

Mọi người vẫn còn đang xúm quanh bàn, nữ đồng nghiệp thích ăn đồ ngọt đang cầm một cái bánh, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Khang Lai Lệ đứng ở cửa, "Khang, sao giờ cậu mới tới!" Cô nàng vẫy tay với Khang Lai Lệ, "Mau tới đây ăn thử nè, Weller mang cho bọn mình đó, anh ấy kết hôn rồi!"

Khang Lai Lệ không trả lời, cô nhìn chằm chằm Kỷ Triệu Uyên, cười khinh bỉ một cái, sau đó bước về phía anh.

"Chúng tôi đều cho rằng anh chỉ là không thích nói chuyện, tính cách có hơi quái gở mà thôi. Hóa ra tới tận hôm nay tôi mới biết anh ghê tởm đến như vậy!" Cô cười lạnh, ném miếng bánh nhỏ do nữ đồng nghiệp đưa xuống đất.

Mọi người đều sững sờ, nữ đồng nghiệp là người phản ứng đầu tiên, vội vàng kéo tay Khang Lai Lệ, "Khang, cậu làm gì thế?!"

"Tôi làm gì?" Khang Lai Lệ không thể tin được lắc đầu, ngón tay cô chỉ Kỷ Triệu Uyên, "Những lời này cậu phải hỏi anh ta mới đúng!"

Kỷ Triệu Uyên nhìn chiếc bánh vỡ nát dưới đất, thất vọng nhíu mày. Những lời mà Khang Lai Lệ đang nói anh một câu cũng không hiểu, anh không hiểu rằng rõ ràng bản thân chỉ muốn một câu chúc phúc thôi, vì sao lại bị đối xử như thế này.

Có lẽ khí thế của Khang Lai Lệ quá mạnh, mọi người không ai dám chen ngang, tới cả nữ đồng nghiệp kia cũng vô thức buông lỏng tay. Cô hừ lạnh một tiếng, vươn tay gõ huyệt thái dương của mình, "Có muốn tôi nói tiếp nữa không?" Sau đó dùng khẩu hình nói: "Đồ bệnh tâm thần."

Phần lưng Kỷ Triệu Uyên căng cứng, anh cố gắng nắm chặt lấy chiếc nhẫn, chỉ sợ giây tiếp theo bản thân sẽ run lên không tự chủ. Cảnh tượng như thế này anh thường gặp khi còn nhỏ, lần đầu tiên bắt nguồn từ người cha ruột của anh. Như thể bị lột sạch quần áo dưới ánh mắt soi mói của mọi người, ai nấy đều dữ tợn, một bên chọc xương sống anh, một bên nói anh rằng "Mày có bệnh!"

Khang Lai Lệ vẫn chưa hả giận, cô liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Kỷ Triệu Uyên, "Người như anh mà cũng dám kết hôn sao, anh muốn hại ai hả?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau