Chương 48
Sở Cửu Ca đã nói là sẽ giữ lời, cậu dẫn Kỷ Triệu Uyên đến trường mẫu giáo của cậu hồi trước.
Điều kiện và cơ sở vật chất của trường mẫu giáo của cậu bây giờ so với hồi trước đúng là quăng tám sào cũng không bằng nổi. Trên tường ở lối vào có một màn hình LED, bên trên sẽ thông báo ba bữa một ngày, có cá có tôm có trái cây, Sở Cửu Ca nhìn mà thèm nhỏ dãi, "Đám nhóc con này sướng quá đi mất, ngủ trưa xong còn được ăn điểm tâm ngọt, em cũng muốn ăn!"
Kỷ Triệu Uyên nghiêng đầu nhìn cậu một cái, thừa dịp không ai vòng tay qua vai cậu kéo cậu lại gần, sau đó nhẹ nhàng chụt một cái lên khóe miệng cậu, "Ngọt không?"
Sở Cửu Ca sững sờ, chớp mắt, "Anh thế mà lại thả thính em......" Cậu lắc lắc đầu, quét sạch đống suy nghĩ lung tung, "Xém nữa là bị anh bắt mất rồi, em phải giữ chút liêm sỉ."
Kỷ Triệu Uyên không nói lời nào, cười nhìn cậu.
Sở Cửu Ca đỡ trán thở dài, "Trầm mê sắc đẹp, em thật là vô dụng." Cậu xoa xoa vỗ vỗ mặt mình, rồi kéo Kỷ Triệu Uyên ngồi xuống ghế dành cho phụ huynh trước cửa trường mẫu giáo, cởi khăn quàng cổ của mình xuống bọc Kỷ Triệu Uyên kín mít, "Bắt đầu làm việc chính sự nè. Bây giờ anh là Kỷ meow meow lớp lá, em là người lạ muốn bắt cóc anh về nhà." [ chơi cái trò gì trẻ trâu vậy:)))) ]
Kỷ Triệu Uyên ngửa đầu nhìn cậu từ dưới lên trên, để mặc cậu nghịch.
Cánh tay Sở Cửu Ca lướt qua Kỷ Triệu Uyên, chống lên lưng ghế phía sau, cậu nhéo mặt Kỷ Triệu Uyên qua chiếc khăn quàng cổ, "Bạn nhỏ này, bé tên gì?"
Kỷ Triệu Uyên mặt không cảm xúc trả lời: "...... Kỷ meow meow."
Sở Cửu Ca nhịn cười, tiếp tục hỏi, "Bé đi với anh không?"
Kỷ Triệu Uyên chưa nghĩ mà đã trả lời: "Được."
"Cục cưng ơi, anh không thể như vậy," Sở Cửu Ca bất đắc dĩ kéo khăn quàng cổ xuống, "Em là người lạ mà! Em còn chưa lấy kẹo ra mà anh đã đi theo em rồi sao?"
Kỷ Triệu Uyên dựa đầu vào cánh tay cậu, cả khuôn mặt được quấn trong chiếc khăn, chỉ có lộ mỗi đôi mắt, "Cam ca ca." [*]
[*]: Ban đầu tính để Anh quả cam, mà nghe nó thiểu năng quá cho nên tui đành để Cam ca ca ít nhiều nó cũng đỡ thiểu năng hơn.
"Chậc......" Tâm Sở Cửu Ca lập tức mềm nhũn, "Cam ca ca đưa em mười cây kẹo, em có đồng ý đi theo anh không?"
Kỷ Triệu Uyên gật đầu nói: "Đồng ý."
Sở Cửu Ca đảo tròng mắt, cố ý đùa anh, "Vậy nếu chỉ có một cây thì sao?"
Kỷ Triệu Uyên nói: "Một cây cũng đồng ý."
"Nói ra chắc em không tin đâu," Sở Cửu Ca cúi người ôm lấy Kỷ Triệu Uyên, trán chạm trán anh, "Nhưng Cam ca ca là người đến từ tương lai."
Kỷ Triệu Uyên một chút cũng không phối hợp, đến cả vẻ mặt kinh ngạc cũng không làm, "Ồ vậy sao."
"Lần này anh tới có hai nhiệm vụ," Sở Cửu Ca nói hợp lý vô cùng, "Một là đem mức độ hạnh phúc của em lên cao nhất, nếu ai đó ngoài anh muốn đưa em đi, ít nhất họ phải gửi cho em... một xe tải kẹo mút."
Kỷ Triệu Uyên ôm eo Sở Cửu Ca, mở ra một góc khăn quàng cổ quấn cho cậu, "Nhiệm vụ còn lại là gì?"
"Nhiệm vụ còn lại là yêu anh, em đã sớm hoàn thành rồi." Sở Cửu Ca cười cụng đầu anh một cái, ngồi xổm xuống bên cạnh anh cuộn lại thành một cục, "Giờ thì tới lượt em, em sẽ là bé Cam đáng yêu nhất trường mẫu giáo."
Sở Cửu Ca ôm đầu gối mình ngẩng mặt cười ngây ngô, cậu có phải là người đáng yêu nhất trường mẫu giáo không Kỷ Triệu Uyên không biết, nhưng cậu thật sự là bé Cam đáng yêu nhất trong lòng anh.
Một người có lẽ cũng phải cần một xe tải tình yêu mới có thể giữ được sự hồn nhiên của mình, Kỷ Triệu Uyên nghĩ thầm, có lẽ cậu đã từng yêu cầu những thứ nhưng không phải vì mục đích bảo toàn vật chất, chỉ có như vậy thì chúa mới cho phép thật nhiều người yêu thương Sở Cửu Ca.
Thật tốt khi bé Cam của anh được rất nhiều người yêu thương.
Kỷ Triệu Uyên xoa đầu cậu, đứng dậy giúp cậu chặn cơn gió lạnh buốt thổi vào người. "Đi theo tôi đi."
"Chú là ai, cháu không biết chú!" Sở Cửu Ca nhìn anh cười, ôm lấy chân anh, "Chú tên là gì?"
"Tên của tôi sẽ được em đặt, em sẽ biết tôi khi em hai mươi." Kỷ Triệu Uyên dán bên tai cậu, giọng anh thấp xuống, "Tôi là một con mèo của em...... Meow."
Sở Cửu Ca ngốc, cậu ngơ ngác dựa vào đùi Kỷ Triệu Uyên, chỉ hận vì sao vừa này mình lại không ghi lại tiếng meow vừa rồi. Khi cậu ngẩng đầu lại lần nữa, Kỷ Triệu Uyên đã khôi phục như bình thường, hai tay anh bỏ vào túi, nhìn cậu một cách bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
"Chú ơi, cháu không biết tại sao, trong đầu cháu luôn có một giọng nói không thể giải thích được." Sở Cửu Ca bối rối.
Kỷ Triệu Uyên hỏi: "Người đó nói gì?"
"Nói cháu nên kêu chú là cục cưng." Sở Cửu Ca nói xong đã cười xỉu trước, "Trời ạ, sao anh lại nghiêm túc diễn với em đến vậy, chúng ta ngốc quá đi mất."
Kỷ Triệu Uyên mím môi, thấp giọng nói: "Không ngốc, người đó nói cảm ơn em."
Sở Cửu Ca kinh ngạc, ngẩng đầu, "Ai cơ ạ?"
Kỷ Triệu Uyên kéo cậu dậy, lòng bàn tay dán lên má lạnh lẽo của cậu, "Kỷ meow meow năm tuổi, nó nói cảm ơn tình yêu và kẹo mút của em."
Sở Cửu Ca có hơi vui mừng, thật ra cậu đã lên kế hoạch cho "Hành trình cỗ máy thời gian" ngớ ngẩn này từ lâu rồi, mỗi lần mà cậu nhớ tới những năm tháng cô đơn mà Kỷ Triệu Uyên từng bước đi một mình, lại càng khiến cậu khó để bình tĩnh. Kế hoạch là kế hoạch, nhưng chỉ mới nghĩ thôi mà đã khiến cậu ngượng muốn chết rồi, làm sao cậu đoán được là Kỷ Triệu Uyên sẽ ngốc chung với cậu chứ. Giống như đã được cổ vũ, cậu bật dậy ôm Kỷ Triệu Uyên, "Nó thật sự hiệu quả sao?"
Kỷ Triệu Uyên nghiêm tục gật đầu, tiếp lời cậu: "Năm mặc định hiện tại là 2004. Có xác nhận về đó không?"
"Xác nhận." Sở Cửu Ca kéo tay anh, cùng anh chậm rãi đi bộ dọc theo con đường quen thuộc, "Cục cưng ơi, anh thiếu cái gì, em sẽ trả lại cho anh từng chút một."
Họ đi thăm khuôn viên trường tiểu học, trường trung học cơ sở và trung học phổ thông, cùng nhau ngầm diễn ra màn "Xuyên qua". Sở Cửu Ca cười vui vẻ vô cùng, Kỷ Triệu Uyên đi cùng chiều cậu nghịch, như thể tất cả mong muốn của anh đã được hoàn thành ngay lập tức.
Sở Cưu Ca dựa vào cái rổ, nhặt một khúc cây khô nhỏ dưới mặt đất, xoay xoay nó trong tay, từ trên mặt đất nhặt lên một đoạn cành khô ngắn, cầm ở trong tay tùy ý chuyển, "Em dành phần lớn thời gian của mình ở sân bóng rổ, khi đó tâm em còn cao hơn cả trời, ngày nào cũng nghĩ rằng mình có thể vào NBA. Còn anh thì sao? Anh đã mơ ước gì khi học cấp ba?"
Kỷ Triệu Uyên nói: "Học sinh học, làm nhà nghiên cứu khoa học."
"Vậy thì bây giờ anh đã làm được rồi!" Hình như cậu vừa nghĩ tới điều gì, cành cây khô thả xuống bên chân. Cậu nhíu mày, "Em nghe Lạc Mễ nói rằng rất khó để xin việc trong ngành sinh học, nhưng chắc chắn là anh sẽ chẳng gặp khó khăn nào đâu. Anh có kế hoạch nào khi tốt nghiệp vào năm sau không?"
Kỷ Triệu Uyên nghĩ rồi nói: "Có hai loại của ngành liên quan đến sinh học. Các viện nghiên cứu khoa học và các công ty nghiên cứu, phát triển sinh học."
Sở Cửu Ca vỗ vai anh, "Em đoán là anh sẽ chọn viện nghiên cứu."
Kỷ Triệu Uyên gật đầu nói: "Đúng."
Sở Cửu Ca ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, thì thầm: "Thật ra em rất tò mò về tương lai, không biết rằng lúc đó sẽ xảy ra những chuyện thú vị nào. Nhưng đôi khi em cũng cảm thấy lạc lõng, như bây giờ vậy."
Kỷ Triệu Uyên nắm tay cậu, cũng nhìn lên bầu trời.
Bầu trời xám xít đến nghèo nàn, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy màu xám, một đám mây cũng không nhìn thấy. Sở Cửu Ca rụt cổ, "Em vẫn có rất nhiều thời gian trước khi tốt nghiệp, nhưng đến khi tốt nghiệp rồi thì lại sứt đầu mẻ trán với cuộc sống và công việc. Em thật sự không biết mình đang cách càng ngày càng gần với tương lai mình chờ mong hay là cách càng ngày càng xa?"
"Càng ngày càng gần." Kỷ Triệu Uyên nói.
Sở Cửu Ca bật cười, "Anh chắc chắn như vậy à?!"
"Ừm." Kỷ Triệu Uyên bước lên một bước nhìn thẳng vào mắt cậu, chóp mũi hai người gần như chạm mạnh vào nhau, "Tương lai của tôi rất gần, em thì sao?"
Sở Cửu Ca cười đến gần cắn lấy môi anh, cậu hôn còn hơi mạnh, "Em cũng gần ngay trước mắt."
Sở Cửu Ca kéo Kỷ Triệu Uyên dành cả buổi chiều trong khuôn viên trường cấp ba, hai người thân mật chia nhau một chiếc khăn quàng cổ, cuối cùng thì cả hai đều lạnh run cả người.
Có lẽ là đã tan học, sau khi tiếng chuông đổ, một vài học sinh thưa thớt ra về trước. Một lúc sau, một đám học sinh cấp ba đeo cặp sách chen chúc nhau chạy ra từ cổng trường.
Sở Cửu Ca lạnh tới mức mặt sắp cứng ngắt rồi, cậu hít hít mũi, run run lấy điện thoại trong túi nhìn thời gian, "Hơn 6 giờ rồi, chúng ta đi uống gì đó nóng rồi về thôi."
Kỷ Triệu Uyên cũng lạnh, gáy anh đã nổi lên một tầng nổi da gà, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như thường, "Được."
"Ủa? Sao lại có nhiều cuộc gọi chưa nhận như vậy," Sở Cửu Ca bật điện thoại lên lần nữa, "Bình thường thì chả ai tìm em, tới lúc mà tắt thông báo thì lại một đống cuộc gọi nhỡ."
Cậu bấm vào danh bạ để tìm cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều là từ Hứa Vân.
Điều kiện và cơ sở vật chất của trường mẫu giáo của cậu bây giờ so với hồi trước đúng là quăng tám sào cũng không bằng nổi. Trên tường ở lối vào có một màn hình LED, bên trên sẽ thông báo ba bữa một ngày, có cá có tôm có trái cây, Sở Cửu Ca nhìn mà thèm nhỏ dãi, "Đám nhóc con này sướng quá đi mất, ngủ trưa xong còn được ăn điểm tâm ngọt, em cũng muốn ăn!"
Kỷ Triệu Uyên nghiêng đầu nhìn cậu một cái, thừa dịp không ai vòng tay qua vai cậu kéo cậu lại gần, sau đó nhẹ nhàng chụt một cái lên khóe miệng cậu, "Ngọt không?"
Sở Cửu Ca sững sờ, chớp mắt, "Anh thế mà lại thả thính em......" Cậu lắc lắc đầu, quét sạch đống suy nghĩ lung tung, "Xém nữa là bị anh bắt mất rồi, em phải giữ chút liêm sỉ."
Kỷ Triệu Uyên không nói lời nào, cười nhìn cậu.
Sở Cửu Ca đỡ trán thở dài, "Trầm mê sắc đẹp, em thật là vô dụng." Cậu xoa xoa vỗ vỗ mặt mình, rồi kéo Kỷ Triệu Uyên ngồi xuống ghế dành cho phụ huynh trước cửa trường mẫu giáo, cởi khăn quàng cổ của mình xuống bọc Kỷ Triệu Uyên kín mít, "Bắt đầu làm việc chính sự nè. Bây giờ anh là Kỷ meow meow lớp lá, em là người lạ muốn bắt cóc anh về nhà." [ chơi cái trò gì trẻ trâu vậy:)))) ]
Kỷ Triệu Uyên ngửa đầu nhìn cậu từ dưới lên trên, để mặc cậu nghịch.
Cánh tay Sở Cửu Ca lướt qua Kỷ Triệu Uyên, chống lên lưng ghế phía sau, cậu nhéo mặt Kỷ Triệu Uyên qua chiếc khăn quàng cổ, "Bạn nhỏ này, bé tên gì?"
Kỷ Triệu Uyên mặt không cảm xúc trả lời: "...... Kỷ meow meow."
Sở Cửu Ca nhịn cười, tiếp tục hỏi, "Bé đi với anh không?"
Kỷ Triệu Uyên chưa nghĩ mà đã trả lời: "Được."
"Cục cưng ơi, anh không thể như vậy," Sở Cửu Ca bất đắc dĩ kéo khăn quàng cổ xuống, "Em là người lạ mà! Em còn chưa lấy kẹo ra mà anh đã đi theo em rồi sao?"
Kỷ Triệu Uyên dựa đầu vào cánh tay cậu, cả khuôn mặt được quấn trong chiếc khăn, chỉ có lộ mỗi đôi mắt, "Cam ca ca." [*]
[*]: Ban đầu tính để Anh quả cam, mà nghe nó thiểu năng quá cho nên tui đành để Cam ca ca ít nhiều nó cũng đỡ thiểu năng hơn.
"Chậc......" Tâm Sở Cửu Ca lập tức mềm nhũn, "Cam ca ca đưa em mười cây kẹo, em có đồng ý đi theo anh không?"
Kỷ Triệu Uyên gật đầu nói: "Đồng ý."
Sở Cửu Ca đảo tròng mắt, cố ý đùa anh, "Vậy nếu chỉ có một cây thì sao?"
Kỷ Triệu Uyên nói: "Một cây cũng đồng ý."
"Nói ra chắc em không tin đâu," Sở Cửu Ca cúi người ôm lấy Kỷ Triệu Uyên, trán chạm trán anh, "Nhưng Cam ca ca là người đến từ tương lai."
Kỷ Triệu Uyên một chút cũng không phối hợp, đến cả vẻ mặt kinh ngạc cũng không làm, "Ồ vậy sao."
"Lần này anh tới có hai nhiệm vụ," Sở Cửu Ca nói hợp lý vô cùng, "Một là đem mức độ hạnh phúc của em lên cao nhất, nếu ai đó ngoài anh muốn đưa em đi, ít nhất họ phải gửi cho em... một xe tải kẹo mút."
Kỷ Triệu Uyên ôm eo Sở Cửu Ca, mở ra một góc khăn quàng cổ quấn cho cậu, "Nhiệm vụ còn lại là gì?"
"Nhiệm vụ còn lại là yêu anh, em đã sớm hoàn thành rồi." Sở Cửu Ca cười cụng đầu anh một cái, ngồi xổm xuống bên cạnh anh cuộn lại thành một cục, "Giờ thì tới lượt em, em sẽ là bé Cam đáng yêu nhất trường mẫu giáo."
Sở Cửu Ca ôm đầu gối mình ngẩng mặt cười ngây ngô, cậu có phải là người đáng yêu nhất trường mẫu giáo không Kỷ Triệu Uyên không biết, nhưng cậu thật sự là bé Cam đáng yêu nhất trong lòng anh.
Một người có lẽ cũng phải cần một xe tải tình yêu mới có thể giữ được sự hồn nhiên của mình, Kỷ Triệu Uyên nghĩ thầm, có lẽ cậu đã từng yêu cầu những thứ nhưng không phải vì mục đích bảo toàn vật chất, chỉ có như vậy thì chúa mới cho phép thật nhiều người yêu thương Sở Cửu Ca.
Thật tốt khi bé Cam của anh được rất nhiều người yêu thương.
Kỷ Triệu Uyên xoa đầu cậu, đứng dậy giúp cậu chặn cơn gió lạnh buốt thổi vào người. "Đi theo tôi đi."
"Chú là ai, cháu không biết chú!" Sở Cửu Ca nhìn anh cười, ôm lấy chân anh, "Chú tên là gì?"
"Tên của tôi sẽ được em đặt, em sẽ biết tôi khi em hai mươi." Kỷ Triệu Uyên dán bên tai cậu, giọng anh thấp xuống, "Tôi là một con mèo của em...... Meow."
Sở Cửu Ca ngốc, cậu ngơ ngác dựa vào đùi Kỷ Triệu Uyên, chỉ hận vì sao vừa này mình lại không ghi lại tiếng meow vừa rồi. Khi cậu ngẩng đầu lại lần nữa, Kỷ Triệu Uyên đã khôi phục như bình thường, hai tay anh bỏ vào túi, nhìn cậu một cách bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
"Chú ơi, cháu không biết tại sao, trong đầu cháu luôn có một giọng nói không thể giải thích được." Sở Cửu Ca bối rối.
Kỷ Triệu Uyên hỏi: "Người đó nói gì?"
"Nói cháu nên kêu chú là cục cưng." Sở Cửu Ca nói xong đã cười xỉu trước, "Trời ạ, sao anh lại nghiêm túc diễn với em đến vậy, chúng ta ngốc quá đi mất."
Kỷ Triệu Uyên mím môi, thấp giọng nói: "Không ngốc, người đó nói cảm ơn em."
Sở Cửu Ca kinh ngạc, ngẩng đầu, "Ai cơ ạ?"
Kỷ Triệu Uyên kéo cậu dậy, lòng bàn tay dán lên má lạnh lẽo của cậu, "Kỷ meow meow năm tuổi, nó nói cảm ơn tình yêu và kẹo mút của em."
Sở Cửu Ca có hơi vui mừng, thật ra cậu đã lên kế hoạch cho "Hành trình cỗ máy thời gian" ngớ ngẩn này từ lâu rồi, mỗi lần mà cậu nhớ tới những năm tháng cô đơn mà Kỷ Triệu Uyên từng bước đi một mình, lại càng khiến cậu khó để bình tĩnh. Kế hoạch là kế hoạch, nhưng chỉ mới nghĩ thôi mà đã khiến cậu ngượng muốn chết rồi, làm sao cậu đoán được là Kỷ Triệu Uyên sẽ ngốc chung với cậu chứ. Giống như đã được cổ vũ, cậu bật dậy ôm Kỷ Triệu Uyên, "Nó thật sự hiệu quả sao?"
Kỷ Triệu Uyên nghiêm tục gật đầu, tiếp lời cậu: "Năm mặc định hiện tại là 2004. Có xác nhận về đó không?"
"Xác nhận." Sở Cửu Ca kéo tay anh, cùng anh chậm rãi đi bộ dọc theo con đường quen thuộc, "Cục cưng ơi, anh thiếu cái gì, em sẽ trả lại cho anh từng chút một."
Họ đi thăm khuôn viên trường tiểu học, trường trung học cơ sở và trung học phổ thông, cùng nhau ngầm diễn ra màn "Xuyên qua". Sở Cửu Ca cười vui vẻ vô cùng, Kỷ Triệu Uyên đi cùng chiều cậu nghịch, như thể tất cả mong muốn của anh đã được hoàn thành ngay lập tức.
Sở Cưu Ca dựa vào cái rổ, nhặt một khúc cây khô nhỏ dưới mặt đất, xoay xoay nó trong tay, từ trên mặt đất nhặt lên một đoạn cành khô ngắn, cầm ở trong tay tùy ý chuyển, "Em dành phần lớn thời gian của mình ở sân bóng rổ, khi đó tâm em còn cao hơn cả trời, ngày nào cũng nghĩ rằng mình có thể vào NBA. Còn anh thì sao? Anh đã mơ ước gì khi học cấp ba?"
Kỷ Triệu Uyên nói: "Học sinh học, làm nhà nghiên cứu khoa học."
"Vậy thì bây giờ anh đã làm được rồi!" Hình như cậu vừa nghĩ tới điều gì, cành cây khô thả xuống bên chân. Cậu nhíu mày, "Em nghe Lạc Mễ nói rằng rất khó để xin việc trong ngành sinh học, nhưng chắc chắn là anh sẽ chẳng gặp khó khăn nào đâu. Anh có kế hoạch nào khi tốt nghiệp vào năm sau không?"
Kỷ Triệu Uyên nghĩ rồi nói: "Có hai loại của ngành liên quan đến sinh học. Các viện nghiên cứu khoa học và các công ty nghiên cứu, phát triển sinh học."
Sở Cửu Ca vỗ vai anh, "Em đoán là anh sẽ chọn viện nghiên cứu."
Kỷ Triệu Uyên gật đầu nói: "Đúng."
Sở Cửu Ca ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, thì thầm: "Thật ra em rất tò mò về tương lai, không biết rằng lúc đó sẽ xảy ra những chuyện thú vị nào. Nhưng đôi khi em cũng cảm thấy lạc lõng, như bây giờ vậy."
Kỷ Triệu Uyên nắm tay cậu, cũng nhìn lên bầu trời.
Bầu trời xám xít đến nghèo nàn, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy màu xám, một đám mây cũng không nhìn thấy. Sở Cửu Ca rụt cổ, "Em vẫn có rất nhiều thời gian trước khi tốt nghiệp, nhưng đến khi tốt nghiệp rồi thì lại sứt đầu mẻ trán với cuộc sống và công việc. Em thật sự không biết mình đang cách càng ngày càng gần với tương lai mình chờ mong hay là cách càng ngày càng xa?"
"Càng ngày càng gần." Kỷ Triệu Uyên nói.
Sở Cửu Ca bật cười, "Anh chắc chắn như vậy à?!"
"Ừm." Kỷ Triệu Uyên bước lên một bước nhìn thẳng vào mắt cậu, chóp mũi hai người gần như chạm mạnh vào nhau, "Tương lai của tôi rất gần, em thì sao?"
Sở Cửu Ca cười đến gần cắn lấy môi anh, cậu hôn còn hơi mạnh, "Em cũng gần ngay trước mắt."
Sở Cửu Ca kéo Kỷ Triệu Uyên dành cả buổi chiều trong khuôn viên trường cấp ba, hai người thân mật chia nhau một chiếc khăn quàng cổ, cuối cùng thì cả hai đều lạnh run cả người.
Có lẽ là đã tan học, sau khi tiếng chuông đổ, một vài học sinh thưa thớt ra về trước. Một lúc sau, một đám học sinh cấp ba đeo cặp sách chen chúc nhau chạy ra từ cổng trường.
Sở Cửu Ca lạnh tới mức mặt sắp cứng ngắt rồi, cậu hít hít mũi, run run lấy điện thoại trong túi nhìn thời gian, "Hơn 6 giờ rồi, chúng ta đi uống gì đó nóng rồi về thôi."
Kỷ Triệu Uyên cũng lạnh, gáy anh đã nổi lên một tầng nổi da gà, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như thường, "Được."
"Ủa? Sao lại có nhiều cuộc gọi chưa nhận như vậy," Sở Cửu Ca bật điện thoại lên lần nữa, "Bình thường thì chả ai tìm em, tới lúc mà tắt thông báo thì lại một đống cuộc gọi nhỡ."
Cậu bấm vào danh bạ để tìm cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều là từ Hứa Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất