Chương 52
Chiều nay, bà cụ cười tủm tỉm đến gõ phòng Hứa Vân, "Vân Vân, con cùng mẹ đến hiệu sách đi."
Hứa Vân nói dạ, rồi vội vã mặc áo khoác đi ra ngoài với bà cụ.
Không giống như ba mùa còn lại, tiết trời của mùa đông sẽ vô hình gợi lên một ít cảm xúc vi diệu, một chút bơ vơ nhưng lại rất đỗi mềm mại. Hứa Vân đẩy xe lăn của bà cụ trên vỉa hè, những cây ngô đồng cao lớn chỉ còn lại vài cảnh mảnh, ánh mặt trời rọi xuống người họ không còn bị cản trở.
Trong lòng bà cụ biết rõ mọi chuyện, nhưng không nói nhiều, im lặng đi đến tận cửa hiệu sách.
Vừa lúc có nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới một lô sách mới, mấy cái thùng lớn chất đống ở cửa, bà cụ chốt đơn xong thì bắt đầu thở dài, "Ai nha, mẹ quên mất mấy cái này, xếp sách là chuyện cần thể lực, không thì con gọi điện cho tiểu Cửu qua đây giúp?"
Hứa Vân thử bê một thùng, không nặng lắm nên bà tự động nói: "Con làm được mà, mẹ, mẹ cứ uống trà nghỉ ngơi đi."
"Vậy vất vả cho con rồi," bà cụ cười gật đầu, "Mấy cuốn sách này có thể để ở kệ thứ hai, cố gắng sắp xếp màu bìa từ nhạt đến đậm."
Hứa Vân chỉnh lại tấm chăn lông trên đùi bà cụ, rồi bê cái thùng lớn nhất đi vào trong. Bà cụ nhìn tấm lưng hơi cong của Hứa Vân mà cười đầy ẩn ý.
Hứa Vân chọn những cuốn sách trắng tinh trước tiên và xếp chúng ngay ngắn ở góc ngoài cùng bên trái của giá sách. Ban đầu bà không để ý lắm, chỉ đơn giản là xếp từng cuốn lên, nhưng khi xếp đến phía sau, bà sửng sốt khi vô tình lướt qua tên sách.
——《 Lịch sử đồng tính luyến ái 》.
Động tác Hứa Vân chợt dừng lại, bà chỉ tay vào những cuốn sách xếp trước đó, xem từng cuốn một, hóa ra chúng đều là về đồng tính luyến ái.
Bà ngạc nhiên quay đầu nhìn bà nội, bà cụ đang nhắm mắt ngâm nga nghe theo nhạc kịch hoàng mai, bàn tay chỉ hoa lan xoay trước ngực và tai. Bà nuốt xuống câu hỏi sắp sửa bật khỏi miệng, cúi đầu mở sách.
Trong sách có rất nhiều trường hợp, bà nhận ra đồng tình luyến ái không chỉ giới hạn trong phạm vi hiểu biết của bà mà thậm chỉ còn có những người có sở thích mặc đồ khác giới, chuyển giới, rối loạn nhận thức giới tính, càng đáng sợ chính là chỉ vì thế mà có rất nhiều cha mẹ đã đưa con mình tới "Trung tâm điều trị".
Hứa Vân nhìn những hàng chữ trong sách mà run sợ, huyệt Thái Dương giật bình bịch, dòng điện với mức 80 mi-li ăm-pe trực tiếp truyền đến thân thể những đứa trẻ. Bà không thể tin được sẽ có những bậc cha mẹ sẵn sàng để cho con mình đi chịu đựng sự đau khổ như thế này chỉ vì những lí do vô lí đó.
Có quá nhiều ví dụ tàn nhẫn, cha mẹ không chỉ trở thành bức tường ngăn cuộc đời đứa trẻ mà còn trở thành con dao đâm chết đứa trẻ.
Hứa Vân không ngừng suy nghĩ về những gì mình đã nói ngày hôm qua, vì sợ vô tình làm tổn thương trái tim của hai đứa trẻ.
Bà cắn môi dưới, do dự lật trang sách tiếp theo, hy vọng có thể tìm được một gia đình ấm áp an lành nào đó để bà được an ủi và giúp đỡ.
Rồi bà nhìn thấy một câu chuyện về một cậu bé thanh tú và ít nói thích lén lút mặc những bộ quần áo nữ tính, cũng bởi vì thế mà cậu đã bị bắt nặt và phân biệt đối xử trên trường. Dù bề ngoài cậu bé có yếu ớt nhưng trái tim cậu lại mạnh mẽ, cắn răng chịu đựng tất cả. Sau đó khi mẹ cậu bé đến trường để họp phụ huynh cho cậu mới biết được tình huống của con trai mình qua ánh mắt nghiền ngẫm và cuộc trò chuyện của những người khác. Người mẹ trầm mặc dẫn cậu bé về nhà, cậu nhóc căng thẳng đi bên cạnh bà, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại thành nắm đấm sau lưng, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên xem xét vẻ mặt bà. Người mẹ cảm thấy đau lòng, ngồi xổm xuống xoa đầu con trai, nở nụ cười
Cậu bé nói: "Mẹ ơi, mẹ cũng kỳ thị con sao?"
Lông mi Hứa Vân run run, nước mắt rơi xuống đọng lại trên trang sách. Ngày hôm qua tiểu Cửu của bà cũng như vậy, thấp thỏm hỏi bà rằng, mẹ ơi mẹ có kỳ thị con không?
Bà giơ tay qua loa lau đi nước mắt, vội vàng lật đến trang sau.
Mẹ cậu bé mỉm cười, chọc lên khuôn mặt buồn bã của cậu bé, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao mẹ lại kì thị con?"
Cậu bé mỉm cười, "Bởi vì con...... Con không giống một nam tử hán, con thích mặc quần áo của con gái, con còn thích những món đồ có màu hồng...... Con là biến thái."
"Đó không gọi là biến thái," người mẹ không đồng ý lắc đầu, "Trên thế giới này có con gái để tóc ngắn không thích mặc váy, mà tương tự cũng có con trai thích mặc váy và thích màu hồng, đó là quyền của con, không một ai có thể đoạt chúng, đến cả mẹ cũng không thể."
Lời người mẹ nói làm Hứa Vân ngơ ngẩn, bà thật sự không có quyền gì để can thiệp vào sở thích và cuộc đời của con trai mình. Trong nhà họ Sở, thứ hạng của sự yêu thương luôn rõ ràng, tình yêu của ba mẹ dành cho nhau đứng đầu, tình yêu thương dành cho con cái đứng thứ hai. Theo lời của Sở Tín nói thì vợ chính là tự ông chọn, nhưng với con cái thì nó sẽ là trách nhiệm, nó giống như một trong những sản phẩm mà ông đã dành phần lớn cuộc đời mình trước khi sẵn sàng mua, một cái khác là món đồ tốt nhất trong trung tâm mua sắm, đối với món đồ này, đương nhiên là ông thích cái tốt nhất.
Suy bụng ta ra bụng người, Hứa Vân cũng mong con trai có thể tìm được người mình thích nhất, sau đó không ngần ngại tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình để đưa người ấy về nhà. Nghĩ đến đây, bà cũng có hơi yên tâm, khi bà dạy con mình sự tử tế và chân thành, đồng thời cũng đã giao tiền cho con mình rồi, những chuyện sau này không phải là chuyện mà ba mẹ có thể tiếp tục tham gia vào nữa.
Bà hít mũi, nén những giọt nước mắt, khi ngẩng đầu khi mới phát hiện không biết từ khi nào mà bà nội đã tới gần bà, cười tủm tỉm nhìn bà.
"Con cháu đều có phúc của con cháu," bà cụ nói lời thấm thía, "Là kẹo hay thuốc độc, phải để cho nó tự nếm thử mới biết được."
Hứa Vân muốn nói gì đó thì bà cụ giơ tay vô lên eo bà, "Ai nha nha mẹ nghe kịch, nghe kịch sắp ù tai rồi, chúng ta xếp sách nhanh rồi về nhà nào."
Hứa Vân nín khóc mỉm cười, vừa làm nũng với bà cụ, vừa xếp sách lên kệ, rất nhanh đã xếp xong.
Khi khóa cửa hiệu sách đi ra, khăn quàng cổ của bà cụ bị vướng vào xe lăn, làn gió lạnh lướt qua cổ, "Vừa rồi vẫn còn nắng, nhưng giờ thì trở lạnh rồi."
Hứa Vân nghe thế thì ngẩng đầu, những đám mây xám nhẹ trôi ngang qua che đi ánh mặt trời, quả thật đã lạnh rồi. Bà quấn khăn lại cho bà cụ rồi mới đi tiếp.
Trên đường về, bà quá mẫn cảm, không khống chế được mình nhìn những cặp đôi trẻ tuổi nắm tay nhau, đều không ngoại lệ là một nam một nữ. Lo lắng, vô lực, tiếc nuối và vui mừng trộn lẫn vào nhau, bà không biết rốt cuộc là mình đang có tâm trạng nào. Sự cẩn thận này sau khi tiến vào tiểu khu thì hoàn toàn bùng nổ, những người hàng xóm không hề quen biết nhìn bà bằng ánh mắt tò mò, lúc này bà mới chợt nhận ra "Pê đê" trong lời nói của họ là đang chỉ ai.
Hứa Vân sụp đổ mất, đứa con trai thích làm nũng bên người nàng bị người khác chỉ trích rẻ rúng như vậy, tùy tiện có thể áp đặt lên người cục cưng nhà bà những từ ngữ xấu xa và ghê tởm. Bà nhìn chằm chằm một người trong số họ, nghiến răng hỏi: "Cô nhìn thấy cảnh con trai tôi bị bệnh AIDS hay nhìn thấy cảnh nó lăng nhăng?"
Người đó không nói lời nào, cười xùy một tiếng quay đầu sang chỗ khác.
Có rất nhiều chuyện như thế, những tin đồn vốn không cần bất kì chứng cứ nào, há mồm ra nói thì quơ tay một cái liền quên mất, nhân vật chính của câu chuyện đang sống hay đã chết, buồn hay vui có liên can gì tới họ đâu. Giống như khi một con đê bị sập và lũ lụt ấp tới, không có con kiến nào sẽ cảm thấy đó là trách nhiệm của mình.
Hứa Vân bất lực, đến một câu mắng bà cũng không kiếm được câu nào. Nếu bà sớm biết rằng sẽ có một ngày mình xé rách mặt nạ với đám người này, bà nhất định sẽ nghiêm túc xem《 Chân Hoàn Truyện [1] 》 một trăm tám chục lần.
Nhưng bà cụ lại rất thờ ơ, vỗ lên mu bàn tay bà lắc đầu.
Hứa Vân bị bà nội kéo đi, bà giận đến phát run nhưng lại không có cách nào. Tâm sự nặng nề bước đi phía trước, bà không rõ hai đứa nhỏ có tâm địa thiện lương như vậy, yêu đương thôi thì làm hại đến ai?
Hứa Vân cúi đầu, đến cửa nhà thì đụng phải một người.
Bà ngước mặt nhìn qua, vừa lúc mây đen tản đi, những tia nắng mặt trời ấm áp rọi xuống, như thế dựng lên một tấm rào chắn giữa những sự ác ý ban nãy. Bà nằm lấy tay Kỷ Triệu Uyên lùi ra sau trong vô thức, chưa kịp nghĩ gì đã yêu cầu anh ở lại ăn tối.
Bà nội ở một bên nhẹ mỉm cười, sau đó đẩy xe lăn đi vào trước.
Trong lòng Hứa Vân vẫn hơi giằng co, nhưng bà vẫn không buông ra, ngược lại để hai bàn tay của họ lại với nhau.
Cho dù là mùa đông, cũng nên có một đóa hồng.
Chú thích:
[1]: Chân Hoàn truyện (phồn thể: 甄嬛傳; giản thể: 甄嬛传, tiếng Anh: Empresses in the Palace), thường được gọi luôn theo tên tiểu thuyết gốc thành Hậu cung Chân Hoàn truyện (後宮甄嬛传), là một bộ phim truyền hình cổ trang Trung Quốc. Đây là bộ phim cung đình ăn khách nhất trên màn ảnh Đại lục năm 2012 và được đánh giá là tác phẩm cổ trang kinh điển của Trung Quốc trong nhiều năm trở lại đây.
Hứa Vân nói dạ, rồi vội vã mặc áo khoác đi ra ngoài với bà cụ.
Không giống như ba mùa còn lại, tiết trời của mùa đông sẽ vô hình gợi lên một ít cảm xúc vi diệu, một chút bơ vơ nhưng lại rất đỗi mềm mại. Hứa Vân đẩy xe lăn của bà cụ trên vỉa hè, những cây ngô đồng cao lớn chỉ còn lại vài cảnh mảnh, ánh mặt trời rọi xuống người họ không còn bị cản trở.
Trong lòng bà cụ biết rõ mọi chuyện, nhưng không nói nhiều, im lặng đi đến tận cửa hiệu sách.
Vừa lúc có nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới một lô sách mới, mấy cái thùng lớn chất đống ở cửa, bà cụ chốt đơn xong thì bắt đầu thở dài, "Ai nha, mẹ quên mất mấy cái này, xếp sách là chuyện cần thể lực, không thì con gọi điện cho tiểu Cửu qua đây giúp?"
Hứa Vân thử bê một thùng, không nặng lắm nên bà tự động nói: "Con làm được mà, mẹ, mẹ cứ uống trà nghỉ ngơi đi."
"Vậy vất vả cho con rồi," bà cụ cười gật đầu, "Mấy cuốn sách này có thể để ở kệ thứ hai, cố gắng sắp xếp màu bìa từ nhạt đến đậm."
Hứa Vân chỉnh lại tấm chăn lông trên đùi bà cụ, rồi bê cái thùng lớn nhất đi vào trong. Bà cụ nhìn tấm lưng hơi cong của Hứa Vân mà cười đầy ẩn ý.
Hứa Vân chọn những cuốn sách trắng tinh trước tiên và xếp chúng ngay ngắn ở góc ngoài cùng bên trái của giá sách. Ban đầu bà không để ý lắm, chỉ đơn giản là xếp từng cuốn lên, nhưng khi xếp đến phía sau, bà sửng sốt khi vô tình lướt qua tên sách.
——《 Lịch sử đồng tính luyến ái 》.
Động tác Hứa Vân chợt dừng lại, bà chỉ tay vào những cuốn sách xếp trước đó, xem từng cuốn một, hóa ra chúng đều là về đồng tính luyến ái.
Bà ngạc nhiên quay đầu nhìn bà nội, bà cụ đang nhắm mắt ngâm nga nghe theo nhạc kịch hoàng mai, bàn tay chỉ hoa lan xoay trước ngực và tai. Bà nuốt xuống câu hỏi sắp sửa bật khỏi miệng, cúi đầu mở sách.
Trong sách có rất nhiều trường hợp, bà nhận ra đồng tình luyến ái không chỉ giới hạn trong phạm vi hiểu biết của bà mà thậm chỉ còn có những người có sở thích mặc đồ khác giới, chuyển giới, rối loạn nhận thức giới tính, càng đáng sợ chính là chỉ vì thế mà có rất nhiều cha mẹ đã đưa con mình tới "Trung tâm điều trị".
Hứa Vân nhìn những hàng chữ trong sách mà run sợ, huyệt Thái Dương giật bình bịch, dòng điện với mức 80 mi-li ăm-pe trực tiếp truyền đến thân thể những đứa trẻ. Bà không thể tin được sẽ có những bậc cha mẹ sẵn sàng để cho con mình đi chịu đựng sự đau khổ như thế này chỉ vì những lí do vô lí đó.
Có quá nhiều ví dụ tàn nhẫn, cha mẹ không chỉ trở thành bức tường ngăn cuộc đời đứa trẻ mà còn trở thành con dao đâm chết đứa trẻ.
Hứa Vân không ngừng suy nghĩ về những gì mình đã nói ngày hôm qua, vì sợ vô tình làm tổn thương trái tim của hai đứa trẻ.
Bà cắn môi dưới, do dự lật trang sách tiếp theo, hy vọng có thể tìm được một gia đình ấm áp an lành nào đó để bà được an ủi và giúp đỡ.
Rồi bà nhìn thấy một câu chuyện về một cậu bé thanh tú và ít nói thích lén lút mặc những bộ quần áo nữ tính, cũng bởi vì thế mà cậu đã bị bắt nặt và phân biệt đối xử trên trường. Dù bề ngoài cậu bé có yếu ớt nhưng trái tim cậu lại mạnh mẽ, cắn răng chịu đựng tất cả. Sau đó khi mẹ cậu bé đến trường để họp phụ huynh cho cậu mới biết được tình huống của con trai mình qua ánh mắt nghiền ngẫm và cuộc trò chuyện của những người khác. Người mẹ trầm mặc dẫn cậu bé về nhà, cậu nhóc căng thẳng đi bên cạnh bà, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại thành nắm đấm sau lưng, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên xem xét vẻ mặt bà. Người mẹ cảm thấy đau lòng, ngồi xổm xuống xoa đầu con trai, nở nụ cười
Cậu bé nói: "Mẹ ơi, mẹ cũng kỳ thị con sao?"
Lông mi Hứa Vân run run, nước mắt rơi xuống đọng lại trên trang sách. Ngày hôm qua tiểu Cửu của bà cũng như vậy, thấp thỏm hỏi bà rằng, mẹ ơi mẹ có kỳ thị con không?
Bà giơ tay qua loa lau đi nước mắt, vội vàng lật đến trang sau.
Mẹ cậu bé mỉm cười, chọc lên khuôn mặt buồn bã của cậu bé, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao mẹ lại kì thị con?"
Cậu bé mỉm cười, "Bởi vì con...... Con không giống một nam tử hán, con thích mặc quần áo của con gái, con còn thích những món đồ có màu hồng...... Con là biến thái."
"Đó không gọi là biến thái," người mẹ không đồng ý lắc đầu, "Trên thế giới này có con gái để tóc ngắn không thích mặc váy, mà tương tự cũng có con trai thích mặc váy và thích màu hồng, đó là quyền của con, không một ai có thể đoạt chúng, đến cả mẹ cũng không thể."
Lời người mẹ nói làm Hứa Vân ngơ ngẩn, bà thật sự không có quyền gì để can thiệp vào sở thích và cuộc đời của con trai mình. Trong nhà họ Sở, thứ hạng của sự yêu thương luôn rõ ràng, tình yêu của ba mẹ dành cho nhau đứng đầu, tình yêu thương dành cho con cái đứng thứ hai. Theo lời của Sở Tín nói thì vợ chính là tự ông chọn, nhưng với con cái thì nó sẽ là trách nhiệm, nó giống như một trong những sản phẩm mà ông đã dành phần lớn cuộc đời mình trước khi sẵn sàng mua, một cái khác là món đồ tốt nhất trong trung tâm mua sắm, đối với món đồ này, đương nhiên là ông thích cái tốt nhất.
Suy bụng ta ra bụng người, Hứa Vân cũng mong con trai có thể tìm được người mình thích nhất, sau đó không ngần ngại tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình để đưa người ấy về nhà. Nghĩ đến đây, bà cũng có hơi yên tâm, khi bà dạy con mình sự tử tế và chân thành, đồng thời cũng đã giao tiền cho con mình rồi, những chuyện sau này không phải là chuyện mà ba mẹ có thể tiếp tục tham gia vào nữa.
Bà hít mũi, nén những giọt nước mắt, khi ngẩng đầu khi mới phát hiện không biết từ khi nào mà bà nội đã tới gần bà, cười tủm tỉm nhìn bà.
"Con cháu đều có phúc của con cháu," bà cụ nói lời thấm thía, "Là kẹo hay thuốc độc, phải để cho nó tự nếm thử mới biết được."
Hứa Vân muốn nói gì đó thì bà cụ giơ tay vô lên eo bà, "Ai nha nha mẹ nghe kịch, nghe kịch sắp ù tai rồi, chúng ta xếp sách nhanh rồi về nhà nào."
Hứa Vân nín khóc mỉm cười, vừa làm nũng với bà cụ, vừa xếp sách lên kệ, rất nhanh đã xếp xong.
Khi khóa cửa hiệu sách đi ra, khăn quàng cổ của bà cụ bị vướng vào xe lăn, làn gió lạnh lướt qua cổ, "Vừa rồi vẫn còn nắng, nhưng giờ thì trở lạnh rồi."
Hứa Vân nghe thế thì ngẩng đầu, những đám mây xám nhẹ trôi ngang qua che đi ánh mặt trời, quả thật đã lạnh rồi. Bà quấn khăn lại cho bà cụ rồi mới đi tiếp.
Trên đường về, bà quá mẫn cảm, không khống chế được mình nhìn những cặp đôi trẻ tuổi nắm tay nhau, đều không ngoại lệ là một nam một nữ. Lo lắng, vô lực, tiếc nuối và vui mừng trộn lẫn vào nhau, bà không biết rốt cuộc là mình đang có tâm trạng nào. Sự cẩn thận này sau khi tiến vào tiểu khu thì hoàn toàn bùng nổ, những người hàng xóm không hề quen biết nhìn bà bằng ánh mắt tò mò, lúc này bà mới chợt nhận ra "Pê đê" trong lời nói của họ là đang chỉ ai.
Hứa Vân sụp đổ mất, đứa con trai thích làm nũng bên người nàng bị người khác chỉ trích rẻ rúng như vậy, tùy tiện có thể áp đặt lên người cục cưng nhà bà những từ ngữ xấu xa và ghê tởm. Bà nhìn chằm chằm một người trong số họ, nghiến răng hỏi: "Cô nhìn thấy cảnh con trai tôi bị bệnh AIDS hay nhìn thấy cảnh nó lăng nhăng?"
Người đó không nói lời nào, cười xùy một tiếng quay đầu sang chỗ khác.
Có rất nhiều chuyện như thế, những tin đồn vốn không cần bất kì chứng cứ nào, há mồm ra nói thì quơ tay một cái liền quên mất, nhân vật chính của câu chuyện đang sống hay đã chết, buồn hay vui có liên can gì tới họ đâu. Giống như khi một con đê bị sập và lũ lụt ấp tới, không có con kiến nào sẽ cảm thấy đó là trách nhiệm của mình.
Hứa Vân bất lực, đến một câu mắng bà cũng không kiếm được câu nào. Nếu bà sớm biết rằng sẽ có một ngày mình xé rách mặt nạ với đám người này, bà nhất định sẽ nghiêm túc xem《 Chân Hoàn Truyện [1] 》 một trăm tám chục lần.
Nhưng bà cụ lại rất thờ ơ, vỗ lên mu bàn tay bà lắc đầu.
Hứa Vân bị bà nội kéo đi, bà giận đến phát run nhưng lại không có cách nào. Tâm sự nặng nề bước đi phía trước, bà không rõ hai đứa nhỏ có tâm địa thiện lương như vậy, yêu đương thôi thì làm hại đến ai?
Hứa Vân cúi đầu, đến cửa nhà thì đụng phải một người.
Bà ngước mặt nhìn qua, vừa lúc mây đen tản đi, những tia nắng mặt trời ấm áp rọi xuống, như thế dựng lên một tấm rào chắn giữa những sự ác ý ban nãy. Bà nằm lấy tay Kỷ Triệu Uyên lùi ra sau trong vô thức, chưa kịp nghĩ gì đã yêu cầu anh ở lại ăn tối.
Bà nội ở một bên nhẹ mỉm cười, sau đó đẩy xe lăn đi vào trước.
Trong lòng Hứa Vân vẫn hơi giằng co, nhưng bà vẫn không buông ra, ngược lại để hai bàn tay của họ lại với nhau.
Cho dù là mùa đông, cũng nên có một đóa hồng.
Chú thích:
[1]: Chân Hoàn truyện (phồn thể: 甄嬛傳; giản thể: 甄嬛传, tiếng Anh: Empresses in the Palace), thường được gọi luôn theo tên tiểu thuyết gốc thành Hậu cung Chân Hoàn truyện (後宮甄嬛传), là một bộ phim truyền hình cổ trang Trung Quốc. Đây là bộ phim cung đình ăn khách nhất trên màn ảnh Đại lục năm 2012 và được đánh giá là tác phẩm cổ trang kinh điển của Trung Quốc trong nhiều năm trở lại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất