Chương 58
Mặc dù họ không thể chân chính chinh phục dãy núi Alps, Kỷ Triệu Uyên cũng không thể tham quan bảo tàng như mong muốn, nhưng chuyến du lịch Giáng Sinh của họ vẫn vô cùng hoàn mỹ, không có tiếc nuối nào.
Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, tuy bọn họ lưu luyến nhau vô cùng nhưng cũng không thể không trở về cuộc sống của riêng mình. Kỷ Triệu Uyên về Kansas góp sức cho khoa học, Sở Cửu Ca trở về California để chiến đấu với thang điểm GPA của mình.
Thời gian chậm rãi trôi về phía trước, mỗi ngày không có chuyện gì hiếm lạ xảy ra, nhưng bọn họ sẽ ở bên nhau một năm rồi lại một năm nữa thì sẽ có ý nghĩa phi thường.
Như Phật đã nói, những ngày tháng vụn vặt bình thường khiêm tốn sẽ cứ như vậy trở nên vĩnh hằng.
Mà khi Sở Cửu Ca nhìn thấy những câu này, cậu cũng không có tâm trạng đâu mà cảm nhận tế thủy trường lưu [*]. Khi đó cậu sắp chuẩn bị tốt nghiệp, cuộc sống vốn đang diễn ra suôn sẻ lại bị đề án tốt nghiệp chết tiệt mà cậu bỗng trở nên khổ sở bốn bề.
Tuy rằng sự kỳ vọng của cậu đối với đề án tốt nghiệp chưa bằng một phần ba so với đại học của Kỷ Triệu Uyên, cậu chỉ cầu mình có thể hoàn thành nó một cách ổn định, có được một con điểm trung bình để cậu có thể thuận lợi nhận bằng tốt nghiệp là được.
Nhưng trời không chiều lòng người, nhất định phải để cậu vượt qua màn chơi này ở chế độ khó.
Giáo sư của cậu Từ, là người Châu Á, các nghiên cứu sinh và sinh viên khoa chính quy đều bị ông áp bức bóc lột một cách cực kỳ tàn ác. Mà tính tình của giáo sư cũng không kém, chỉ cần trong báo cáo xuất hiện một vấn đề nhỏ sẽ bắt bọn họ bỏ hết làm lại từ đầu, Sở Cửu Ca bị tra tấn khổ tới mức không nói thành lời.
Kết quả phân tích mà Sở Cửu Ca đã biên soạn, sửa sang thâu đêm suốt tháng đã bị giáo sư dùng ba lần xé thành từng mảnh nhỏ, cậu nhìn mảnh vụn rơi đầy đất, lòng mệt đến mức chỉ muốn lập tức bay đến Kansas ôm người nọ một cái.
Cậu cúi đầu bước ra từ văn phòng giáo sư, vừa đóng cửa liền bước chân chạy như bay đến sân bay.
Sở Cửu Ca bay mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng được vùi đầu vào cổ Kỷ Triệu Uyên, không chịu rời ra. Quả đầu xù xù của cậu nghịch ngợm cọ cổ cọ cằm Kỷ Triệu Uyên, Kỷ Triệu Uyên ôm cậu khẽ ngửa về phía sau, "Sao em lại đột nhiên đến đây thế?"
"Anh lo làm việc của anh đi," Sở Cửu Ca lầu bầu, "Anh đừng hỏi em, anh cứ ôm em đi đã."
Kỷ Triệu Uyên mím môi, an tĩnh ôm cậu đứng trong phòng khách. Ánh đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng từ trên trần nhà rọi xuống, rọi mái đầu của Sở Cửu Ca thành màu xám nhạt, Kỷ Triệu Uyên lại mím môi, có hơi không vui che đầu cậu lại.
Sở Cửu Ca cảm giác được động tác nhỏ của anh, quay đầu chớp chớp mắt, giọng có hơi khàn hỏi, "Anh làm gì đấy?"
"Ánh đèn rọi tóc em trắng," Kỷ Triệu Uyên cau mày, "Tôi không thích."
"Ai nha...... Ai nha......" Sở Cửu Ca bẹp miệng thở dài, "Đèn tiết kiệm năng lượng là đứa trẻ ngoan, chuyện này không liên quan đến nó, đều là do giáo sư của em hết, sầu chết em rồi! Em sắp biến thành thanh niên tóc bạc."
Kỷ Triệu Uyên nghe vậy thì cẩn thận vén tóc cậu hai lần, không nhìn thấy sợi tóc bạc nào mới yên lòng, "Nói bậy."
Tóc của Sở Cửu Ca tuy rằng xoăn tự nhiên nhưng chất tóc lại vô cùng tốt, sờ vào có cảm giác lạnh, mềm như tơ lụa. Kỷ Triệu Uyên không muốn buông tay, đặt tay lên xoa xoa mái đầu đang ủ rũ.
"Em không nói quá đâu!" Sở Cửu Ca than không ngừng, cậu ngậm lấy má mình, phì cơ miệng ra như cá vàng, "Anh nhìn đi, em gầy tới mức mặt không còn chút thịt......"
Chút suy sụp này của cậu trong mắt Kỷ Triệu Uyên hoàn toàn y như con nít chơi đồ hàng, Kỷ Triệu Uyên cũng không mua đồ, thay vào đó hai ngón tay còn bóp nhẹ phần thịt mềm không giảm bớt tí nào trên cằm cậu, hỏi: "Vậy đây là cái gì?"
"Em thật sự rất vất vả đấy!" Sở Cửu Ca chết cũng không thừa nhận, ôm lấy Kỷ Triệu Uyên bắt đầu càn quấy, "Em không muốn nghe giảng, em muốn được an ủi!"
Hơn một tháng không gặp nhau, Kỷ Triệu Uyên cũng rất nhớ cậu, ỡm ờ chiều theo ý cậu. Cả hai đã dành cả buổi chiều trong phòng ngủ cho đến khi đói đến mức uống nước cũng không no nổi nữa, họ đành phải đứng dậy và vào bếp nấu ăn.
Sở Cửu Ca phải ăn thịt kho tàu cùng tôm kho cho buổi tối, nói rằng là muốn bồi bổ bản thân, Kỷ Triệu Uyên nhanh chóng rã đông tôm, sau đó xắn tay áo bắt đầu bóc vỏ tôm.
Sở Cửu Ca ngồi xổm bên cạnh nhặt rau, một lát sau đột nhiên rầu rĩ hỏi: "Cục cưng ơi, có phải anh chính là người anh biết ơn nhất trong bất kì lúc nào không?"
Kỷ Triệu Uyên xoay qua nghiêm túc nhìn cậu, "Đúng vậy."
Sở Cửu Ca lại hỏi: "Vậy trong tình yêu của chúng ta, anh cũng là người anh muốn cảm ơn đầu tiên sao?"
"Phải," Kỷ Triệu Uyên gật đầu, "Điều kiện tiên quyết để tôi chấp nhận mối quan hệ này là sự tự khẳng định mình, tôi phải hoàn toàn xác định rằng bản thân xứng đáng được yêu mới có thể yêu em."
Sở Cửu Ca là điểm kết thúc của anh, hành lý của anh chứa đầy sự tin tưởng và tình yêu của Sở Cửu Ca đã trao cho anh, nhưng sau tất cả thì chính anh mới là người đi tiếp cuộc hành trình này, từ từ bước tới ánh sáng màu cam của mình với đôi cánh còn sót lại.
Sở Cửu Ca ngồi xổm nên chân tê rần, cả người có chút cáu kính, cậu đặt mông ngồi xuống đất luôn, "Nhưng em hoàn toàn không biết đó là cảm giác gì, có đôi khi em cũng tự hỏi sao mình lại xui xẻo như vậy, gặp phải giáo sư Từ. Ông ấy cảm thấy việc hướng dẫn bọn em là một việc vô cùng lãng phí thời gian, chưa bao giờ nói em biết là em đã sai ở chỗ nào, em đã siêng năng làm theo hướng đó, ông ấy chỉ lạnh mặt nói chỗ này không được chỗ kia cũng không được," cậu ngẩng đầu nhìn Kỷ Triệu Uyên, "Nó khiến em cảm thấy mình không được gì cả."
Kỷ Triệu Uyên dừng động tác, chợt anh rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xổm xuống bưng kín tai Sở Cửu Ca.
Anh mở miệng nhẹ nhàng nói câu gì đó, Sở Cửu Ca nhìn khẩu hình miệng của anh, nở nụ cười, giây tiếp theo liền ôm lấy cổ anh hôn hai cái thật mạnh.
"Cục cưng ơi," Sở Cửu Ca giống như con thú nhỏ cọ xát môi dưới của anh, "Anh cũng biết chửi người khác sao!"
"Không phải ai cũng có thể đảm nhận hai chữ giáo viên," vẻ mặt Kỷ Triệu Uyên đương nhiên, "Tôi chưa từng gặp người nào như vậy, nên chỉ có thể cùng em có chung kẻ địch."
"Như vậy là đủ rồi, giờ em đã dễ chịu hơn rất nhiều," Sở Cửu Ca như qua cơn mưa trời lại sáng, "Anh đúng là cục cưng của em!"
Sở Cửu Ca ở lại với cục cưng nhà mình một ngày, ngày hôm sau mới không tình nguyện quay về trường. Mấy tháng tiếp theo, giáo sư Từ càng thêm tàn bạo, ngoài việc cố ý tìm lỗi, ông còn sắp xếp rất nhiều việc vặt cho đám người Sở Cửu Ca, xem họ như lao động miễn phí. Ban đầu cậu còn kể khổ với Kỷ Triệu Uyên, sau đó thì trực tiệp bị áp bức đến sức nói chuyện cũng không còn.
Cuộc video trò chuyện cố định hàng đêm Sở Cửu Ca nói càng ngày càng ít, tuy rằng Kỷ Triệu Uyên đã nhận ra nhưng anh không nói, anh vẫn như mọi khi, chúc cậu ngủ ngon, hôn lên cái má lúm hạt gạo nhỏ yêu thích của mình qua màn hình, rồi tắt video để Sở Cửu Ca nghỉ ngơi.
Sở Cửu Ca có một cuộc sống khổ không nói thành lời với giáo Từ, ngày nào cũng thức dậy sớm hơn bất kì ai, ăn mắng cũng nhiều hơn tất cả mọi người. Chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến lần nộp cuối cùng, giáo sư Tư lại mắng mọi người tới máu chó phun đầu. Có một học muội cùng ngành, bởi vì thành tích kiểm tra nên đã tới tìm giáo sư hỏi, đứng bên cạnh vô tội bị chửi.
Ở trong miệng giáo sư, nhóm đầu tóc xoăn xù bọn họ không bao giờ ổn. Sở Cửu Ca đã sửa bản thảo của mình ba lần, Kỷ Triệu Uyên còn thức đêm để giúp cậu phân loại nó, nhưng giờ lại bị giáo sư Từ ném thẳng xuống đất. Gió mạnh lùa vào qua cửa sổ, thổi tung đống giấy lộn xộn, vương vãi trên chân cậu không chút trang nghiêm.
Từ góc nhìn của học muội, Sở Cửu Ca cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, lông mi rũ xuống giấu đi mọi cảm xúc trên mặt cậu, bình tĩnh giống như đã ngốc rồi.
Học muội căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô ngừng thở không dám tức giận, thấp thỏm lui về sau một bước.
Vẻ mặt Sở Cửu Ca nhẫn nại, sau khi giáo sư mắng mệt rồi cậu mới im lặng ngồi xuống nhặt bài luận của mình, cẩn thận vuốt phẳng trang giấy, sắp xếp lại theo số trang.
Học muội nhìn thấy cậu nắm chặt nắm tay, như thể tiếp theo sẽ ném thẳng giấy vô mặt giáo sư. Nhưng cậu chỉ thở ra một hơi, xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt cậu trống rỗng, ngẩn ngơ bước tới cửa sổ cuối hành lang. Mặt trời bị ngăn lại bởi kính cửa sổ nặng nề, độ ấm không thể lọt vào.
Học muội có hơi lo lắng, nhìn từ phía xa. Đầu tiên cậu bấm gọi một cuộc điện thoại mà không nói lời nào, sau đó chậm rãi nở nụ cười, trong mắt hiện lên tia vui vẻ như nắng ấm ngoài cửa sổ.
Kỷ Triệu Uyên không hỏi gì, sau khi nhấc máy, anh nhỏ giọng gọi: "Tiểu Cửu."
Sau đó anh dán gần mic, kêu một tiếng đã lâu không gọi: "Meow ~"
[*] Tế thủy trường lưu là một thành ngữ Trung Quốc. Nó là một ẩn dụ của việc sử dụng tài sản một cách tiết kiệm, để không thiếu khi sử dụng. Nó cũng là một phép ẩn dụ về việc làm từng chút một mà không bị gián đoạn, sắp xếp cẩn thận và lên kế hoạch lâu dài. Cũng đề cập đến tình yêu hoặc tình bạn lâu dài, tích cóp từng chút một thành dòng sông hay biển cả.
Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, tuy bọn họ lưu luyến nhau vô cùng nhưng cũng không thể không trở về cuộc sống của riêng mình. Kỷ Triệu Uyên về Kansas góp sức cho khoa học, Sở Cửu Ca trở về California để chiến đấu với thang điểm GPA của mình.
Thời gian chậm rãi trôi về phía trước, mỗi ngày không có chuyện gì hiếm lạ xảy ra, nhưng bọn họ sẽ ở bên nhau một năm rồi lại một năm nữa thì sẽ có ý nghĩa phi thường.
Như Phật đã nói, những ngày tháng vụn vặt bình thường khiêm tốn sẽ cứ như vậy trở nên vĩnh hằng.
Mà khi Sở Cửu Ca nhìn thấy những câu này, cậu cũng không có tâm trạng đâu mà cảm nhận tế thủy trường lưu [*]. Khi đó cậu sắp chuẩn bị tốt nghiệp, cuộc sống vốn đang diễn ra suôn sẻ lại bị đề án tốt nghiệp chết tiệt mà cậu bỗng trở nên khổ sở bốn bề.
Tuy rằng sự kỳ vọng của cậu đối với đề án tốt nghiệp chưa bằng một phần ba so với đại học của Kỷ Triệu Uyên, cậu chỉ cầu mình có thể hoàn thành nó một cách ổn định, có được một con điểm trung bình để cậu có thể thuận lợi nhận bằng tốt nghiệp là được.
Nhưng trời không chiều lòng người, nhất định phải để cậu vượt qua màn chơi này ở chế độ khó.
Giáo sư của cậu Từ, là người Châu Á, các nghiên cứu sinh và sinh viên khoa chính quy đều bị ông áp bức bóc lột một cách cực kỳ tàn ác. Mà tính tình của giáo sư cũng không kém, chỉ cần trong báo cáo xuất hiện một vấn đề nhỏ sẽ bắt bọn họ bỏ hết làm lại từ đầu, Sở Cửu Ca bị tra tấn khổ tới mức không nói thành lời.
Kết quả phân tích mà Sở Cửu Ca đã biên soạn, sửa sang thâu đêm suốt tháng đã bị giáo sư dùng ba lần xé thành từng mảnh nhỏ, cậu nhìn mảnh vụn rơi đầy đất, lòng mệt đến mức chỉ muốn lập tức bay đến Kansas ôm người nọ một cái.
Cậu cúi đầu bước ra từ văn phòng giáo sư, vừa đóng cửa liền bước chân chạy như bay đến sân bay.
Sở Cửu Ca bay mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng được vùi đầu vào cổ Kỷ Triệu Uyên, không chịu rời ra. Quả đầu xù xù của cậu nghịch ngợm cọ cổ cọ cằm Kỷ Triệu Uyên, Kỷ Triệu Uyên ôm cậu khẽ ngửa về phía sau, "Sao em lại đột nhiên đến đây thế?"
"Anh lo làm việc của anh đi," Sở Cửu Ca lầu bầu, "Anh đừng hỏi em, anh cứ ôm em đi đã."
Kỷ Triệu Uyên mím môi, an tĩnh ôm cậu đứng trong phòng khách. Ánh đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng từ trên trần nhà rọi xuống, rọi mái đầu của Sở Cửu Ca thành màu xám nhạt, Kỷ Triệu Uyên lại mím môi, có hơi không vui che đầu cậu lại.
Sở Cửu Ca cảm giác được động tác nhỏ của anh, quay đầu chớp chớp mắt, giọng có hơi khàn hỏi, "Anh làm gì đấy?"
"Ánh đèn rọi tóc em trắng," Kỷ Triệu Uyên cau mày, "Tôi không thích."
"Ai nha...... Ai nha......" Sở Cửu Ca bẹp miệng thở dài, "Đèn tiết kiệm năng lượng là đứa trẻ ngoan, chuyện này không liên quan đến nó, đều là do giáo sư của em hết, sầu chết em rồi! Em sắp biến thành thanh niên tóc bạc."
Kỷ Triệu Uyên nghe vậy thì cẩn thận vén tóc cậu hai lần, không nhìn thấy sợi tóc bạc nào mới yên lòng, "Nói bậy."
Tóc của Sở Cửu Ca tuy rằng xoăn tự nhiên nhưng chất tóc lại vô cùng tốt, sờ vào có cảm giác lạnh, mềm như tơ lụa. Kỷ Triệu Uyên không muốn buông tay, đặt tay lên xoa xoa mái đầu đang ủ rũ.
"Em không nói quá đâu!" Sở Cửu Ca than không ngừng, cậu ngậm lấy má mình, phì cơ miệng ra như cá vàng, "Anh nhìn đi, em gầy tới mức mặt không còn chút thịt......"
Chút suy sụp này của cậu trong mắt Kỷ Triệu Uyên hoàn toàn y như con nít chơi đồ hàng, Kỷ Triệu Uyên cũng không mua đồ, thay vào đó hai ngón tay còn bóp nhẹ phần thịt mềm không giảm bớt tí nào trên cằm cậu, hỏi: "Vậy đây là cái gì?"
"Em thật sự rất vất vả đấy!" Sở Cửu Ca chết cũng không thừa nhận, ôm lấy Kỷ Triệu Uyên bắt đầu càn quấy, "Em không muốn nghe giảng, em muốn được an ủi!"
Hơn một tháng không gặp nhau, Kỷ Triệu Uyên cũng rất nhớ cậu, ỡm ờ chiều theo ý cậu. Cả hai đã dành cả buổi chiều trong phòng ngủ cho đến khi đói đến mức uống nước cũng không no nổi nữa, họ đành phải đứng dậy và vào bếp nấu ăn.
Sở Cửu Ca phải ăn thịt kho tàu cùng tôm kho cho buổi tối, nói rằng là muốn bồi bổ bản thân, Kỷ Triệu Uyên nhanh chóng rã đông tôm, sau đó xắn tay áo bắt đầu bóc vỏ tôm.
Sở Cửu Ca ngồi xổm bên cạnh nhặt rau, một lát sau đột nhiên rầu rĩ hỏi: "Cục cưng ơi, có phải anh chính là người anh biết ơn nhất trong bất kì lúc nào không?"
Kỷ Triệu Uyên xoay qua nghiêm túc nhìn cậu, "Đúng vậy."
Sở Cửu Ca lại hỏi: "Vậy trong tình yêu của chúng ta, anh cũng là người anh muốn cảm ơn đầu tiên sao?"
"Phải," Kỷ Triệu Uyên gật đầu, "Điều kiện tiên quyết để tôi chấp nhận mối quan hệ này là sự tự khẳng định mình, tôi phải hoàn toàn xác định rằng bản thân xứng đáng được yêu mới có thể yêu em."
Sở Cửu Ca là điểm kết thúc của anh, hành lý của anh chứa đầy sự tin tưởng và tình yêu của Sở Cửu Ca đã trao cho anh, nhưng sau tất cả thì chính anh mới là người đi tiếp cuộc hành trình này, từ từ bước tới ánh sáng màu cam của mình với đôi cánh còn sót lại.
Sở Cửu Ca ngồi xổm nên chân tê rần, cả người có chút cáu kính, cậu đặt mông ngồi xuống đất luôn, "Nhưng em hoàn toàn không biết đó là cảm giác gì, có đôi khi em cũng tự hỏi sao mình lại xui xẻo như vậy, gặp phải giáo sư Từ. Ông ấy cảm thấy việc hướng dẫn bọn em là một việc vô cùng lãng phí thời gian, chưa bao giờ nói em biết là em đã sai ở chỗ nào, em đã siêng năng làm theo hướng đó, ông ấy chỉ lạnh mặt nói chỗ này không được chỗ kia cũng không được," cậu ngẩng đầu nhìn Kỷ Triệu Uyên, "Nó khiến em cảm thấy mình không được gì cả."
Kỷ Triệu Uyên dừng động tác, chợt anh rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xổm xuống bưng kín tai Sở Cửu Ca.
Anh mở miệng nhẹ nhàng nói câu gì đó, Sở Cửu Ca nhìn khẩu hình miệng của anh, nở nụ cười, giây tiếp theo liền ôm lấy cổ anh hôn hai cái thật mạnh.
"Cục cưng ơi," Sở Cửu Ca giống như con thú nhỏ cọ xát môi dưới của anh, "Anh cũng biết chửi người khác sao!"
"Không phải ai cũng có thể đảm nhận hai chữ giáo viên," vẻ mặt Kỷ Triệu Uyên đương nhiên, "Tôi chưa từng gặp người nào như vậy, nên chỉ có thể cùng em có chung kẻ địch."
"Như vậy là đủ rồi, giờ em đã dễ chịu hơn rất nhiều," Sở Cửu Ca như qua cơn mưa trời lại sáng, "Anh đúng là cục cưng của em!"
Sở Cửu Ca ở lại với cục cưng nhà mình một ngày, ngày hôm sau mới không tình nguyện quay về trường. Mấy tháng tiếp theo, giáo sư Từ càng thêm tàn bạo, ngoài việc cố ý tìm lỗi, ông còn sắp xếp rất nhiều việc vặt cho đám người Sở Cửu Ca, xem họ như lao động miễn phí. Ban đầu cậu còn kể khổ với Kỷ Triệu Uyên, sau đó thì trực tiệp bị áp bức đến sức nói chuyện cũng không còn.
Cuộc video trò chuyện cố định hàng đêm Sở Cửu Ca nói càng ngày càng ít, tuy rằng Kỷ Triệu Uyên đã nhận ra nhưng anh không nói, anh vẫn như mọi khi, chúc cậu ngủ ngon, hôn lên cái má lúm hạt gạo nhỏ yêu thích của mình qua màn hình, rồi tắt video để Sở Cửu Ca nghỉ ngơi.
Sở Cửu Ca có một cuộc sống khổ không nói thành lời với giáo Từ, ngày nào cũng thức dậy sớm hơn bất kì ai, ăn mắng cũng nhiều hơn tất cả mọi người. Chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến lần nộp cuối cùng, giáo sư Tư lại mắng mọi người tới máu chó phun đầu. Có một học muội cùng ngành, bởi vì thành tích kiểm tra nên đã tới tìm giáo sư hỏi, đứng bên cạnh vô tội bị chửi.
Ở trong miệng giáo sư, nhóm đầu tóc xoăn xù bọn họ không bao giờ ổn. Sở Cửu Ca đã sửa bản thảo của mình ba lần, Kỷ Triệu Uyên còn thức đêm để giúp cậu phân loại nó, nhưng giờ lại bị giáo sư Từ ném thẳng xuống đất. Gió mạnh lùa vào qua cửa sổ, thổi tung đống giấy lộn xộn, vương vãi trên chân cậu không chút trang nghiêm.
Từ góc nhìn của học muội, Sở Cửu Ca cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, lông mi rũ xuống giấu đi mọi cảm xúc trên mặt cậu, bình tĩnh giống như đã ngốc rồi.
Học muội căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô ngừng thở không dám tức giận, thấp thỏm lui về sau một bước.
Vẻ mặt Sở Cửu Ca nhẫn nại, sau khi giáo sư mắng mệt rồi cậu mới im lặng ngồi xuống nhặt bài luận của mình, cẩn thận vuốt phẳng trang giấy, sắp xếp lại theo số trang.
Học muội nhìn thấy cậu nắm chặt nắm tay, như thể tiếp theo sẽ ném thẳng giấy vô mặt giáo sư. Nhưng cậu chỉ thở ra một hơi, xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt cậu trống rỗng, ngẩn ngơ bước tới cửa sổ cuối hành lang. Mặt trời bị ngăn lại bởi kính cửa sổ nặng nề, độ ấm không thể lọt vào.
Học muội có hơi lo lắng, nhìn từ phía xa. Đầu tiên cậu bấm gọi một cuộc điện thoại mà không nói lời nào, sau đó chậm rãi nở nụ cười, trong mắt hiện lên tia vui vẻ như nắng ấm ngoài cửa sổ.
Kỷ Triệu Uyên không hỏi gì, sau khi nhấc máy, anh nhỏ giọng gọi: "Tiểu Cửu."
Sau đó anh dán gần mic, kêu một tiếng đã lâu không gọi: "Meow ~"
[*] Tế thủy trường lưu là một thành ngữ Trung Quốc. Nó là một ẩn dụ của việc sử dụng tài sản một cách tiết kiệm, để không thiếu khi sử dụng. Nó cũng là một phép ẩn dụ về việc làm từng chút một mà không bị gián đoạn, sắp xếp cẩn thận và lên kế hoạch lâu dài. Cũng đề cập đến tình yêu hoặc tình bạn lâu dài, tích cóp từng chút một thành dòng sông hay biển cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất