Khiêu Khích

Chương 20: Hoàn

Trước
liệu anh có thể ở bên em hay không?

giữa chúng ta đã có rất nhiều kỷ niệm

yêu em không quản bất kỳ đạo lý

vừa hay gặp được em, mối tình đầu đẹp nhất

anh không hy vọng tương lai của mình không phải em

chỉ nguyện mong chúng ta mãi không xa rời

nhân lúc anh còn chưa bỏ lỡ,

nhân lúc em vẫn đang bằng lòng.

bgm: youtube.com/watch?v=5W84GWmnl4s

Lý Đế Nỗ đem chăn lông bao người thành một bọc nho nhỏ kéo vào lồng ngực, vật nhỏ này ngay cả trong mơ cũng biết tìm nơi ấm áp mà chui vào.

Ghế sofa thừa nhận sức nặng hai người, đệm gối êm ái lún xuống, khoảng cách thu lại càng gần.

Lý Đế Nỗ gần như tham lam mà nhìn người trước mặt, dùng ánh mắt mô tả hình dáng lông mày, đôi môi của cậu, hơi thở thoát ra biến thành nhiệt khí, quẩn quanh mặt hắn, hốc mắt cũng dần trở nên ẩm ướt.

Nhớ cậu, muốn ôm, muốn hôn cậu.

Lý trí còn chưa kịp tìm ra biện pháp đối phó, đôi môi đã sớm tìm về nơi chốn quen thuộc. Đầu tiên là chạm nhẹ đầu môi, cánh môi ẩm ướt trơn bóng, tiếp đó là đầu lưỡi đỏ hồng, đối phương vẫn như cũ ngủ mơ ngoan ngoãn, mặc hắn tuỳ ý giao triền.

La Tại Dân mơ một giấc mơ, trong mơ cậu thấy ghế sofa mình đang nằm biến thành biển lớn, thân thể không tự chủ [1] chìm xuống, nước biển tràn vào miệng mũi, ngập đến đỉnh đầu, thế nhưng cơ thể lại bắt đầu nóng lên, giống như đang có lửa đốt.

Không khí ngày một cạn kiệt, La Tại Dân muốn ngoi lên mặt nước, rốt cục thân thể lại không thể làm được gì [2].

''Ngô---''

La Tại Dân cảm thấy hít thở không thông, cố gắng mở mắt ra, tầm mắt lại bị đám tóc màu đen che khuất, hòa vào cùng bóng đêm tối đen như mực, làm cho cậu không nhìn rõ được khuôn mặt người phía trước.

Nhưng cho dù không thấy rõ, La Tại Dân vẫn có thể nhận ra.

Là Lý Đế Nỗ.

Là thuốc độc, cũng là thuốc giải mang tên Lý Đế Nỗ.

Tỉnh táo lại bị người phát hiện, nụ hôn sâu ban đầu chậm rãi rút đi, dần biến thành nụ hôn phớt, bờ môi mềm mại nhẹ nhàng cọ xát, giống như lại muốn rời đi.

Thuốc độc như thế nào lại muốn rời đi?

La Tại Dân vươn tay vòng qua cổ Lý Đế Nỗ đang muốn lui về, dùng lực một chút, môi hôn dính vào nhau, trong miệng truyền tới mùi vị tanh nồng.

Nếu đây là mơ, cậu muốn mê đắm một lần cuối cùng.

Nụ hôn càng lúc càng trở nên mãnh liệt, chăn lông trên người không biết từ khi nào đã rơi xuống, quần áo lộn xộn cũng theo đó giải khai, La Tại Dân trên người khắp nơi như có lửa đốt, gió đêm vẫn như cũ thổi qua khiến cơ thể trần trụi của cậu khẽ run rẩy, lòng bàn tay mơn trớn, cả người lại bắt đầu nóng lên.

Đã lâu không có làm qua, thân thể lại trở nên căng thẳng, Lý Đế Nỗ mới chỉ đi vào một ngón tay, La Tại Dân đã không nhịn được rên rỉ, thắt lưng như nhũn ra.

''Nana, đừng sợ.''

Lý Đế Nỗ cúi đầu, hôn lấy từng hơi thở dốc của đối phương, vai gầy toàn bộ bị bao vây, giống như hai động vật nhỏ sưởi ấm, thân thể dính sát vào nhau.

Thời điểm Lý Đế Nỗ tiến vào, La Tại Dân cả người run lên, đau đớn lẫn khoái cảm đan xen, ngón tay gắt gao bấu chặt cánh tay hắn, lưu lại dấu vết nhợt nhạt.

Lý Đế Nỗ thoáng chốc dừng lại, chính hắn cũng không chịu nổi, hắn không muốn tổn thương La Tại Dân, ''Đau không?''

Cho dù chia tay đã lâu, thân thể vẫn như cũ nhớ rõ người kia, La Tại Dân ngồi ở trên người Lý Đế Nỗ, đầu rúc vào hõm cổ hắn, dục vọng trong cơ thể lại bắt đầu trỗi dậy.

''Không đau, anh...anh động một chút.''

Thanh âm nho nhỏ dán vào bên tai, thật giống như mèo nhỏ dùng móng vuốt khẽ cào, thật ngứa, thật dụ người.

Ghế sofa bắt đầu kêu lên tiếng kẽo kẹt, rõ ràng là mới mua về không lâu, giờ phút này đây lại giống như ghế cũ đã qua nhiều năm sử dụng, chỉ một lát sau liền có thể sập.

Ban đầu vốn chỉ là nhỏ giọng thở dốc, sau dần không chịu nổi thanh âm biến thành tiếng nức nở nhàn nhạt, Lý Đế Nỗ đem người bế đứng lên, hướng về phía phòng ngủ. Giường ngủ rất lớn, chân tay vẫn đang cuộn tròn cũng có thể thoải mái duỗi ra. La Tại Dân cả người giống như một quả đào được rửa sạch lột vỏ, cùi mềm nước ngọt tụ lại một chỗ. Hai chân đã không còn khí lực, khép cũng không khép lại được, ngay đến quỳ lên cũng cảm giác như đang nhũn ra. La Tại Dân giọng như lạc đi, há mồm không biết mình đang kêu loạn cái gì.

Lý Đế Nỗ biết rõ, hắn nghe được rất rõ ràng.

La Tại Dân đang gọi tên hắn, mỗi một lần đều là tên hắn.



Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, giờ phút này đây tất cả phong trần bụi bặm, lang thang trôi dạt đều được người nhặt lên, một lần nữa dụng tâm che chở.

Động tác dưới thân ngày một nhanh hơn, hai tay La Tại Dân không thể chống đỡ được nữa, cả người đổ sụp xuống, bả vai theo một đường kéo xuống dưới hông, Lý Đế Nỗ xoa eo cậu, mồ hôi trên người từng giọt rơi xuống.

''Tại Dân, Tại Dân...''

Cuối cùng vào lúc cao trào hai người gọi tên nhau, cùng nhau phóng thích.

Lúc bắt đầu quá mức thuận lý thành chương, thẳng đến khi kết thúc, La Tại Dân mới tỉnh táo trở lại.

Không phải là mơ, đây là thật, là Lý Đế Nỗ, hắn đã trở lại.

Vì cái gì mà trở lại? La Tại Dân nghiêng đầu, Lý Đế Nỗ nằm bên cạnh cậu. Rõ ràng vóc dáng hai người không có nhiều chênh lệch, như thế nào La Tại Dân luôn là người được bế lên, chỉ cần hơi cuộn người lại là có thể chui vào lòng hắn, như thể cả người bị Lý Đế Nỗ ngăn trở, tất cả khó chịu cùng uỷ khuất đều có thể ở trong lòng hắn mà trút xuống.

''Tại sao lại quay lại?''

La Tại Dân còn chưa mở miệng, Lý Đế Nỗ đã vội hỏi cậu, trong lời nói ẩn ẩn hy vọng cùng chờ mong.

Chính là bởi vì thích hắn, bởi vì không thể quên được hắn sao?

''Vậy anh vì sao quay lại?'' La Tại Dân không trả lời, cả người dính dớp mồ hôi có điểm khó chịu.

''Bởi vì tôi không muốn rời đi.''

Có đôi lúc La Tại Dân cảm thấy rất hâm mộ Lý Đế Nỗ, hắn giống như một chú cún con, rõ ràng không hay nói lời yêu, nhưng lại luôn một lòng một dạ đem trái tim đến trước mặt cậu, mỗi một nhịp tim đập đều nói cho cậu biết hắn thích cậu bao nhiêu.

''Bởi vì không muốn rời xa em, nên dù không có tương lai tôi cũng không sợ hãi.''

Ánh mắt Lý Đế Nỗ sáng rõ, tựa như ánh trăng soi trên mặt nước, như viên ngọc sáng trên chiếc nhẫn kim cương.

''Bởi vì yêu thích em, cho nên chỉ cần được ở bên em, dẫu có thế nào tôi cũng chấp nhận.''

La Tại Dân trong nháy mắt trái tim đánh rơi một nhịp, đêm khuya luôn là thời điểm dễ khiến con người ta mềm lòng. Băn khoăn lo lắng muốn buông tay, tất thảy vào giờ phút này hoàn toàn biến mất. Người cậu yêu nói thích cậu, người cậu yêu nói không muốn rời xa cậu.

''Lý Đế Nỗ.''

La Tại Dân ngồi dậy, nhìn về phía hắn.

Lần đầu tiên cậu thầm biết ơn sự yếu đuổi của bản thân, bởi vì không đủ dũng cảm, cho nên muốn ngủ lại căn nhà này một đêm.

Từ trước đến nay sự yếu đuối này đều được Lý Đế Nỗ che chở, vẫn nghĩ lần này là ngoại lệ, lại chẳng thể ngờ số mệnh sắp đặt, khiến Lý Đế Nỗ lần nữa mang cậu trở về, ôm vào trong ngực chở che.

''Anh biết vì sao em quay lại không?''

''Bởi vì em thích anh. Thích anh, rất thích anh, mỗi giây mỗi phút rời khỏi anh em đều muốn phát điên rồi.''

''Chúng ta kết hôn đi.''

Không cho đối phương thời gian phản ứng, La Tại Dân một giây nhào tới, Lý Đế Nỗ theo bản năng giang hai cánh tay, vững vàng ôm lấy người yêu bé nhỏ.

- --

Lý Đế Nỗ không chấp nhận lời cầu hôn của La Tại Dân.

Làm nũng hay đùa bỡn cũng được, Lý Đế Nỗ chính là không đáp ứng lời này của La Tại Dân.

Dù là chính hắn đem nhẫn cầu hôn trước kia lồng vào dây chuyền, ngày ngày đeo ở trên cổ, ai nhìn vào cũng thấy dáng vẻ hắn muốn kết hôn, thế nhưng hắn vẫn như cũ kiên trì không nói.

''Anh sẽ không cùng người khác kết hôn đi?''

La Tại Dân càng nghĩ càng giận, ở trên vai hắn hung hăng cắn một cái.

Bên tai truyền tới tiếng hít thở không thông, La Tại Dân lại thấy đau lòng, buông miệng hôn nhẹ hai cái, chu miệng vừa thổi vừa nói mau hết đau.

Lý Đế Nỗ hoàn toàn không thể tập trung xem tài liệu, đem người ôm đến trên đùi, đè lại đỉnh đầu không an phận, cố gắng hoàn thành công việc.

Phòng làm việc khôi phục lại dáng vẻ như trước, trên ghế dựa lần nữa xuất hiện gối ôm thỏ con mềm mại. La Tại Dân cả người dán lên người Lý Đế Nỗ, chỉ có hai tay rảnh rang, một hồi xoa nắn hai bên tai thỏ, một hồi lại sờ lên cơ bụng săn chắc.

Lý Đế Nỗ bị khiêu khích đến không làm gì được, muốn hung dữ cũng không được, không thể làm gì khác hơn là đem văn kiện trên tay ném sang một bên, trói lại hai tay không an phận của cậu.

''Tôi không nghĩ sẽ cưới người khác, tôi chỉ là sợ em hối hận.''

Sợ em hối hận vì ở bên tôi, sợ hôn nhân này biến thành xiềng xích trói buộc người.

''Em mới không hối hận!'' Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng La Tại Dân lại lặng lẽ lay chuyển.

Thật lòng mà nói ngày hôm đó là cậu nhất thời xúc động đưa ra lời cầu hôn, ngày thứ hai tỉnh lại lý trí dường như cũng kéo nhau về.



Ban đầu chỉ là đơn thuần nghĩ kết hôn cũng được, vạn nhất không hợp nhau nữa thì ly hôn.

Sau đó lại nghĩ, không ở bên nhau cũng được, Lý Đế Nỗ ở bên ai khác cũng có thể, miễn là hắn có được hôn nhân lâu dài mà hắn hằng mong ước.

Hai dòng suy nghĩ ở trong đầu La Tại Dân đấu tranh, Lý Đế Nỗ vô tình biến thành đồ chơi nhỏ, bị quăng vào giữa kéo tới kéo lui.

Chỉ cần nhìn nét mặt cũng có thể đoán được suy nghĩ của tiểu tâm can, Lý Đế Nỗ ngả người ra sau, để La Tại Dân còn đang mải suy tư có thể thoải mái dựa vào, bàn tay như có như không nhéo lấy thịt mềm bên hông cậu.

Cuối cùng La Tại Dân không tiếp tục nói chủ đề này nữa, phần vì Lý Đế Nỗ nhất mực cự tuyệt cậu, phần vì chính bản thân cậu cũng không chắc chắn.

Cứ ở bên nhau như vậy cũng tốt, sau này nếu có chia tay cũng thật đơn giản.

Về phần thanh xuân bị cậu làm cho chậm trễ của Lý Đế Nỗ, La Tại Dân chột dạ ho khan một tiếng, ngẩng đầu lấy lòng cắn yết hầu Lý Đế Nỗ, không ngoài dự đoán được đáp trả một nụ hôn dài.

Thanh xuân của cậu cùng là vì hắn mà chậm trễ, như vậy cũng tính là hòa đi?

- --

Năm thứ nhất hai người ở bên nhau, Lý Đế Nỗ cùng La Tại Dân ra nước ngoài, La Tại Dân tiếp tục hoàn thành chương trình trao đổi, Lý Đế Nỗ lập một trụ sở ở nước này.

Năm thứ hai bên nhau cả hai cùng trở về nước. Bệnh viện cách công ty chỉ mười phút đi lại, dù là bình minh nắng lên hay hoàng hôn buông xuống, tất cả cảnh đẹp đều có thể thấy rõ, mỗi khối đá xanh đều ghi lại dấu vết của hai người.

Năm thứ năm bên nhau hai người được thăng chức, đổi một căn nhà lớn hơn. Thời điểm dọn khỏi nhà cũ, Lý Đế Nỗ nhịn không được sụt sùi rơi nước mắt, La Tại Dân lập tức mở điện thoại ra ghi lại, cuối cùng dỗ người mất ba ngày mới coi như ổn.

Năm thứ sáu hai người bên nhau, Lý Mã Khắc cùng Lý Giai Xán phân phân hợp hợp cũng quyết định tiến tới hôn nhân. La Tại Dân và Lý Đế Nỗ lại một lần nữa trở thành phù rể. Lý Giai Xán không tung hoa cưới, trực tiếp đem đến nhét vào trong tay Lý Đế Nỗ, để cho hắn treo ở cửa nhà, cầu chúc phúc cho hắn.

Lý Đế Nỗ hỏi cậu đây là cầu chúc điều gì, Lý Giai Xán lại nói cầu chúc cho La Tại Dân mỗi ngày đều bị bó hoa dằn vặt, để cho lương tâm nguyện ý cùng Lý Đế Nỗ kết hôn.

Năm thứ bảy bên nhau, La Tại Dân cuối cùng cũng kết hôn với Lý Đế Nỗ.

Ngày lĩnh giấy hôn thú là một ngày rất bình thường. Dưới lầu mới mở một nhà hàng phu thê phế phiến [3], ngày đầu tiên khai trương thông báo chỉ cần mang theo giấy hôn thú của hai người, liền có thể đến ăn miễn phí.

La Tại Dân nhìn chằm chằm tấm áp phích nửa ngày, nghiêng đầu nói với Lý Đế Nỗ: ''Chúng ta kết hôn đi.''

Lý Đế Nỗ cũng nhìn ngắm hồi lâu, để La Tại Dân đứng đó chờ mình một hồi.

Đại khái là mười phút sau đó Lý Đế Nỗ hùng hùng hổ hổ từ trên lầu chạy xuống, nửa đường còn có chút lảo đảo không vững, từ xa đã thấy La Tại Dân đứng trước tấm biển miễn phí nhìn hắn cười.

Lý Đế Nỗ lòng bàn tay siết chặt hộp nhẫn, tay còn lại âm thầm đổ mồ hôi, một chân quỳ trên mặt đất, ''Xin hỏi, La Tại Dân tiên sinh, em có nguyện ý gả cho tôi không?''

Sau này cửa tiệm kia còn lưu truyền một câu chuyện, một đôi tình nhân vì để được ăn miễn phí nên đã ngay tại chỗ này kết hôn.

Lý Giai Xán hỏi bọn họ như thế nào lại quyết định kết hôn rồi?

Hai người đang hưởng tuần trăng mật, cái tin nhắn này cách mười ngày nửa tháng mới có hồi âm.

- -Bởi vì tao đã quyết định từ bỏ việc kiếm tìm lý trí.

Cái gì loạn thất bát tao đây, Lý Giai Xán liếc mắt, tắt điện thoại đi tìm Lý Mã Khắc.

Bởi vì là đối phương, cho nên là phi lý trí cũng cũng có thể chấp nhận. Bời vì là đối phương, cho nên tất thảy đều là lý trí.

Lý Đế Nỗ xoay người, hôn La Tại Dân còn đang say ngủ.

Ngủ ngon, vợ yêu của anh.

- -

[1] nguyên văn: 身不由己 – thân bất do kỷ: bản thân không do mình làm chủ, phải làm những chuyện bản thân không muốn.

[2] nguyên văn: 无济于事 – vô tế vu sự: chẳng thấm vào đâu, vô tích sự, không giải quyết được vấn đề.

[3] nguyên văn: 夫妻肺片 – phu thê phê phiến (lá phổi vợ chồng): là một món ăn nổi tiếng ở Thành Đô (Tứ Xuyên) do một cặp vợ chồng tên Quách Triều Hoa và Trương Điền đồng sáng tạo. Nguyên liệu chính là da đầu, tim, lưỡi, ba chỉ bò, được tẩm ướp rồi thái mỏng, sau đó cho thêm ớt đỏ, hoa tiêu và các phụ gia khác để tạo nên lớp dầu màu đỏ rưới lên trên bề mặt (theo Baidu: https://bit.ly/3nZnW9a).

Toàn văn hoàn.

- --

đôi lời nhắn gửi: vậy là cuối cùng fic cũng đến hồi kết rồi. cảm ơn tất cả các bạn đã đang và sẽ đọc tới những dòng cuối này. cảm ơn các bạn vì đã ủng hộ mình trong suốt quá trình mình dịch fic. nếu phát hiện có bất kỳ lỗi nào trong quá trình đọc, mong các bạn cmt lại giúp mình.

mấy hôm nay mình có ngồi đọc lại tất cả các fic mình dịch thì mình thấy là ngôn ngữ câu từ hồi ấy của mình chưa được trau chuốt lắm, nhưng vẫn có rất nhiều bạn vote, cmt ủng hộ mình. thật sự cảm ơn các bạn ~>

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước