Khinh Cuồng

Chương 5: Gặp lại Phùng Ương

Trước Sau
Editor: Ngonhinhlaolien

Beta: Lục

Hắn đánh giá xung quanh, đây là một cái đình, bốn bề quanh đình có dương liễu đung đưa, hồ nước phía trước thỉnh thoảng bồng bềnh gợn sóng, bên trên bảng hiệu đề ba chữ to mạnh mẽ cứng cáp: 'Vấn Thủy Đình'.

Từ chỗ A Mao mờ mịt biết được, hình như bên hồ có thứ gì đó rất ghê gớm.

"Nhắc tới bên hồ, cháu trai Vương viên ngoại từng nói với người nhà muốn từ hôn, kêu gào là mình có người trong lòng. Nhưng hỏi ra thì lại là một vị giai nhân bên hồ mà hắn từng có duyên được gặp một lần, đến người nọ tên họ là gì cũng không biết. Chẳng qua hắn chỉ náo loạn vài ngày thì ngừng, mọi người đều không để trong lòng."

Trước khi đi, chủ nhà trọ lơ đãng kể một câu chuyện nhỏ cho hắn nghe.

Nói như thế, thật đúng là nữ quỷ lấy mạng.

Nghe nói, thời gian gần đây luôn có người té xỉu ở trên hồ. Sau đó lâm vào giấc ngủ dài triền miên không tỉnh, cuối cùng còn chết ở trong mơ.

Quan phủ cũng cho mời cao nhân đến khai thuật pháp, hết tế trời lại trừ tà, nhưng lăn qua lộn lại cả ngày vẫn không tra ra nó là cái gì.

Cũng không biết là tập tục hay là do đến ngày hội, mọi người tụ tập tốp năm tốp ba ở bờ biển, cầm hoa đăng tản bộ nói chuyện thường ngày. Khung cảnh yên vui hài hòa, nhìn không ra có gì khác thường.

Trên người Tạ Yến mặc một bộ áo dài màu đỏ, bên hông treo một cây sáo trắng như tuyết, đầu tóc đen nhánh, đôi mắt đào hoa biết cười, nghiễm nhiên toát ra phong thái của công tử thế gia. Tướng mạo hắn xuất chúng, dù chỉ đứng khoanh tay trước ngực chán đến chết tựa vào thân cây bên hồ, cũng thu hoạch được không ít người liếc mắt đưa tình, nhưng hắn cũng chỉ coi như không thấy.

Kỳ quái, rõ ràng cô gái kia đã từng quay đầu nhìn hắn, nhưng tại sao hắn không thấy rõ mặt đối phương.

Lúc màn đêm buông xuống, ánh trăng lộ rõ, đột nhiên gần trung tâm hồ có từng cơn linh lực giao động hỗn loạn.

Tạ Yến nheo mắt lại, cười lạnh.

Tuy rằng cước bộ của hắn nhanh nhưng không có bội kiếm bên người, không thể ngự kiếm phi hành nên hắn đi giáp hết nửa vòng quanh hồ cũng tốn không ít thời gian. Khi hắn đến nơi, trên cầu đã không còn bóng người.

Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.

Hắn đột nhiên nhanh trí nheo mắt lại, nhàn nhã ngồi trên lan can thấp bé của chiếc cầu.

Đợi một lát, chợt cảm thấy phía sau có yêu khí tới gần, môi hắn cong lên, cũng không quay đầu lại hay phòng bị gì. Yêu ma quỷ quái có thể tổn thương đến hắn, thật ra không có mấy cái...

Một bàn tay lạnh lẽo bỗng vỗ lên vai hắn.

Tạ Yến vừa quay đầu lại nhìn, hai mắt hắn bỗng trợn to, kinh ngạc đến suýt chút nữa ngã xuống sông, may mắn là hắn kịp giữ vững lại trọng tâm.

Người đứng ở phía sau hắn, vậy mà lại là Lam Nguyệt Thời, nàng đang nhìn hắn với vẻ mặt ghét bỏ:

"Sao ngươi lại biến bản thân thành bộ dạng này?"

Khuôn mặt, tiếng nói, giọng điệu đều không chút khác biệt.

Đây là Lam Nguyệt Thời, một Lam Nguyệt Thời còn sống sờ sờ...

Không thấy hắn phản ứng, trên khuôn mặt diễm lệ của Lam Nguyệt Thời lộ ra nụ cười đắc ý, nàng đi thẳng đến trước mặt hắn rồi xua xua tay:

"Choáng váng?"

Tạ Yến mất một lúc lâu mới có thể tìm về giọng nói của mình. Hắn gục đầu, cúi xuống ngắm nhìn kiếm tuệ trên Toái Băng bên hông, giọng điệu rầu rĩ:

"Ngươi là ai?"

Hắn cũng không chú ý tới đôi tay mình đang run lên nhè nhẹ, thậm chí môi đã không còn chút máu.

Ánh nhìn của "Lam Nguyệt Thời" ngừng trên Toái Băng một lát, biểu tình trên mặt nàng chợt cứng đờ, đôi mắt khó hiểu nhìn hắn:

"Trong nhiều người như vậy, ngươi là người đầu tiên không bị ta mê hoặc."

"Những lời này ta sẽ xem như là khích lệ đi."

Tạ Yến cười khổ, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Một lát sau, cô gái bên cạnh hắn thay đổi vài khuôn mặt, cuối cùng biến về bộ dáng của mình, cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi. Nàng khoác trên người một bộ áo gấm như mây, đường viền đính đá thạch lựu hồng đẹp đẽ, gió nhẹ thổi qua, lụa mỏng bay múa. Tóc dài mượt mà được một dải lụa đơn giản buộc lên, hai tay đỡ lấy khuôn mặt nhìn hắn đầy tò mò, trong lúc lơ đãng nhìn quanh một lượt:

"Làm sao ngươi thấy được?"

"Đầu tiên ta phải hỏi ngươi, tại sao giết nhiều người như vậy?"

Tạ Yến không biểu tình áp tay lên đỉnh đầu nàng. Trong bất giác, một luồng oán niệm nặng nề chợt xông thẳng vào đại não hắn.

Nữ quỷ giống như bị dọa hết hồn, vội lùi về sau hai bước, hoảng sợ nhìn hắn:

"Ngươi sẽ giết ta sao? Dù cho ta không hề ra tay..."

Trên mặt nữ quỷ lộ ra hung ác:

"Là bọn họ xứng đáng!"

Tạ Yến nhướn mày, không nói gì.

Nữ quỷ tiếp tục nói:

"Ta chỉ biến thành người trong đáy lòng của bọn họ, là lòng của bọn họ có vấn đề, tự bọn họ không muốn tỉnh lại. Thế nên mới bị người rút ra hồn phách, mất đi tính mạng. Giống thư sinh họ Vương lần trước kia, nhà có người vợ tào khang(*) ốm yếu, vất vả cần cù kiếm tiền giúp hắn lên kinh đi thi. Kết quả, sau khi hắn đỗ đạt, vứt bỏ người vợ chung thủy đã vượt qua bao đói khổ cùng mình, cưới con gái nhà giàu, khiến cho cô ấy buồn bực mà chết. Ngày đó, hắn đến đây, nhìn thấy ta biến thành bộ dáng người phụ nữ kia thì sợ tới mức hồn vía lên mây. Người như vậy, không đáng chết sao?"

(*) Người vợ tào khang: người phụ nữ chịu thương chịu khó, chung thủy một lòng ở bên chồng trong lúc khó khăn.

Rút ra linh hồn? Tạ Yến nhịn không được hít sâu một hơi, cử chỉ nghịch thiên sửa mệnh(*) này là điên rồi sao?

"Nha đầu ngốc, Phật gia thường nói: "nhân quả báo ứng". Ngươi cần gì phải làm điều thừa thãi?"

(*) Nghịch thiên sửa mệnh: Đi ngược lại với ý trời để thay đổi vận mệnh.



Nữ quỷ khó có thể tin nhìn hắn:

"Ngươi cũng tin vào lời biện hộ của đám Đại hòa thượng ở chùa miếu kia sao?"

Sau đó nàng mở to đôi mắt linh động như nước, kỳ lạ nhìn hắn rồi hỏi:

"Ngươi và ta không phải là đồng loại sao? Chỉ cần không chết thì làm gì cái gọi là nhân quả luân hồi?"

"Ta..."

Tạ Yến cảm thấy mình không có cách nào cãi lại. Thực ra ta so với ngươi cao cấp hơn nhiều, Tạ Yến chửi thầm.

Như hắn, không sợ trời, không sợ đất lại sống lại làm người.

"Ngươi như thế nào nhìn ra ta là giả?"

Nữ quỷ buồn rầu vò đầu:

"Ta cảm thấy mình không có chỗ hở nào cả."

"Lỗi không ở ngươi!"

Tạ Yến cắn cắn môi, bất đắc dĩ nói:

"Đại khái là vì... Ta đã không còn tâm ma."

Đúng là Lam Nguyệt Thời đã từng là tâm ma của hắn, bởi vì hắn thẹn với nàng. Loại tình cảm áy náy này sẽ chôn sâu trong lòng hắn cả đời, như hình với bóng, lơ đãng là có thể nhớ tới. Nhớ rằng mình từng có lỗi rất nặng với một người và không bao giờ có thể bù đắp lại. Nhưng loại áy náy này đã theo sự ra đi của người kia mà tan thành mây khói. Bởi dù có áy náy tiếp thì cũng có ích lợi gì?

Huống hồ, đối với một người đã chết qua một lần mà nói, còn có gì là không thể mất chứ?

"Lam Nguyệt Thời... Biểu muội của ta, nàng đã chết rồi."

"Nàng là người thân cuối cùng của ta."

Nói ra, thực sự cũng không khó như vậy.

Chỉ là nhớ lại, trên tay mình là xúc cảm dính dấp và ấm áp tạo bởi máu tươi tanh ngọt kia, dường như rửa thế nào cũng không sạch nổi. Tạ Yến vuốt ve đôi tay mình như một phản xạ tự nhiên, đôi mắt đỏ sậm lại đậm hơn một ít.

"Nàng chết trên tay của ta."

Vừa dứt lời, cách đó không xa vang lên một tiếng lớn, ảo cảnh quanh người tựa như gương vỡ, hóa thành những vùng sáng nhỏ xoay tròn, sau đó tan biến. Ánh đèn xung quanh mờ ảo, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra, trên mặt hồ sóng nước lăn tăn hiện lên hình dáng người tới cao gầy, thẳng tắp và thanh tú.

"Lại là hắn! Âm hồn không tan!"

Nữ quỷ nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng một câu.

Tạ Yến tò mò nhìn nữ quỷ nhỏ đang thẹn quá thành giận, trêu trọc nói:

"Ai? Không phải là coi trọng ngươi chứ"

"Không được, không được, ta không thể trêu vào. Trái tim ta yếu ớt lắm, thực sự không chịu nổi một kiếm của hắn đâu."

Nữ quỷ trào phúng nói.

Sao những lời này nghe có chỗ sai sai?

"Tạ Yến!"

"..."

Khi Tạ Yến còn đang suy nghĩ lại coi mình bại lộ từ lúc nào, thì đột nhiên có một làn gió thơm sượt qua bên má. Cô gái kia đã không thấy từ lâu, nhưng trong không gian vẫn vang lên những tiếng cười thanh thúy.

"Ta là Phùng Ương, chúng ta đã từng gặp mặt..."

Mỹ nhân, ngươi là ai? Tạ Yến vẫn chưa hiểu ra sao.

Nhưng hắn không có thời gian tự hỏi, giữa khoảng không quanh người chợt vang lên một loạt tiếng kính vỡ khiến hắn cứng đờ tại chỗ.

Người tới đắm chìm dưới ánh trăng lạnh lẽo, trên người mặc áo dài màu trắng, tay cầm một thanh kiếm không thấy thân kiếm nhưng lại thấy bóng dáng thân kiếm dưới ánh trăng. Giờ phút này đứng dưới ánh trăng, tỏa ra từng đợt khí lạnh, lạnh lẽo không giống vật phàm.

Nương dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông kia trắng nõn trơn bóng, ngũ quan tuấn mỹ, mắt đẹp như ngọc với đầu tóc trắng hấp dẫn người nhìn, trông như mùa đông khắc nghiệt nhất, như một cây mai trắng tuyệt diễm xuất trần vươn ra trong đêm tuyết lạnh lẽo. Khoảnh khắc này hòa cùng bội kiếm của mình làm một thể, trên mặt bao phủ một tầng băng lạnh lùng không bao giờ vứt đi được.

Tạ Yến cảm thấy bên tai truyền đến một tiếng hừ lạnh khinh thường của cô gái vừa nãy. Vì thế, hắn nâng mắt lên, cùng người đàn ông kia hai mặt nhìn nhau. Hắn giờ mới phát hiện, người kia vẫn luôn lẳng lặng nhìn mình.

Y không nhanh không chậm tới gần hắn, Toái Băng trong tay Tạ Yến cũng phát ra ánh sáng càng thêm mãnh liệt.

Cho nên nên tới, vẫn là phải tới.

Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.

Giản Tố Ngu im lặng không nói, Tạ Yến bị đầu tóc trắng xóa của y loá mắt đến chưa thể hồi phục lại tinh thần.

Trong lúc nhất thời, đứng đối diện không nói.

"Ngươi là thật sao?"

Thật lâu sau, Giản Tố Ngu lạnh lùng mở miệng.

Tạ Yến cứ như vừa tỉnh khỏi cơn mê, lập tức lắc đầu thật mạnh để phủi sạch quan hệ:

"Giả, giả."

Nói đùa, hi vọng sống của hắn vô cùng mạnh mẽ có được không? Lại nói, cái người kia không phải đã sớm bị ngươi một kiếm giết chết sao?

Không biết có phải nhìn lầm hay không. Hình như hắn cảm thấy, sau khi Giản Tố Ngu nghe vậy, trong mắt y chợt loé lên một chút buồn bã. Tiếp đó, Tạ Yến lập tức xoa xoa đôi mắt. Thấy người trước mắt vẫn như cũ, mặt lạnh vô tâm như vậy. Hắn âm thầm tự giễu cợt dưới đáy lòng. Quả nhiên mắt của mình không tốt lắm.



Nghe vậy, mặt Giản Tố Ngu không biểu tình.

"Công tử, ngài xem đó, người này mỗi ngày nhìn thấy ta, hắn đều như vậy, hỏi đi hỏi lại."

Bên tai truyền đến tiếng nói của Phùng Ương.

Trong lòng Tạ Yến rùng mình, Giản Tố Ngu có bao nhiêu hận mình, đều hận thành tâm ma. Cho dù là ở ảo cảnh đều có thể nhìn thấy hắn. Nếu là ở thời kỳ đỉnh cao, hai bên đều dốc hết toàn lực vẫn có thể đánh ra một trận chiến, thế nhưng hiện tại thân thể của hắn vẫn chưa khôi phục. Trong đầu tự hỏi một lát, hắn giống như đã đánh mất thời gian chạy trốn tốt nhất, hiện giờ Giản Tố Ngu ở trước mặt, có chạy cũng chạy không thoát...

Mặc kệ, cứ thử xem. Hắn bỗng xoay người một cái, vừa định chạy về phía sau lại thấy Giản Tố Ngu đã đứng ở đó tự bao giờ. Người nọ sớm đã di động đến trước mặt hắn, nắm chặt Tiêu Luyện.

Khi Tạ Yến âm thầm điều động tu vi còn xót lại trong cơ thể, miễn cưỡng đánh một trận. Lại nghe thấy giữa không trung vang lên hai tiếng rồng ngâm trấn động tâm thần. Trong sự kinh ngạc, hắn chỉ đành giơ đồ vật trên tay lên, tự bảo vệ mình.

Không nghĩ tới, đã lâu không gặp, kiếm pháp của Giản Tố Ngu lại tinh tiến không ít, không hổ là thiên tài trăm năm khó gặp trong môn phái.

Tạ Yến sờ sờ lồng ngực của mình, có chút nghĩ mà sợ. Còn may, trái tim vẫn còn.

"..."

Đột nhiên, bên người hiện ra thiếu nữ đang đau đớn che lại bả vai, trừng mắt nhìn Giản Tố Ngu, khiêu khích nói:

"Như thế nào? Ngươi rốt cuộc bỏ được xuống tay với ta, muốn phế tu vi của ta?"

Giản Tố Ngu giống như không nghe thấy, chỉ yên lặng nhìn tay Tạ Yến chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, dường như muốn nhìn thẳng ra một cái lỗ trên bàn tay hắn, lẩm bẩm nói:

"Thế nhưng là thật..."

Thấy tầm mắt nóng rực của y dừng trên Toái Băng, Tạ Yến vội rụt tay lại, bắt đằng sau lưng rồi trợn mắt nói dối:

"Đây là đồ gia truyền của ta."

Nghe vậy, Giản Tố Ngu nhíu mày, mở miệng:

"Toái Băng."

Toái Băng vừa nghe thấy tiếng chủ nhân gọi, giãy giụa muốn bay về trong tay chủ nhân. Tạ Yến đánh chết không buông tay, vừa nhướn mi vừa cứng đầu cứng cổ, lạnh lùng nói:

"Đây là người khác đưa ta làm tín vật đính ước! Đánh chết ta cũng không đưa ngươi."

"Ồ."

Sớm đã quen với tính cách hay nói hươu nói vượn của hắn, Giản Tố Ngu lạnh nhạt lên tiếng, cầm Tiêu Luyện cất vào vỏ kiếm.

Tạ Yến nhẹ nhàng thở ra, hắn không thấy người nọ có dáng vẻ muốn đuổi giết tại chỗ. Nhưng ngay sau đó... Lòng bàn chân hắn chợt lạnh, còn không kịp phản ứng, hai chân đã bị đông cứng trên mặt đất.

Cây sáo chết tiệt! Trong lòng Tạ Yến ảo não. Nói phản bội là phản bội?

"Công tử!"

Thấy Tạ Yến bị quản chế, Phùng Ương nóng nảy, nhưng khí lạnh nhập thể, toàn thân cứng ngắc tới không nhấc nổi lực.

Có vẻ là nhận thấy sự tức giận của hắn, Toái Băng như có ý gì đó, nó sáng lên một cái rồi hoàn toàn tối sầm xuống.

Ở đối diện hắn, Giản Tố Ngu đứng im, tầm mắt nhàn nhạt nhìn đi nơi khác, lời nói lại là nói với hắn.

"Cùng ta trở về đi."

Tiếng nói lạnh băng lại trầm thấp đến gần, có thể rung động đến tâm người.

Mặt Tạ Yến cứng lại, trong lòng chợt trầm xuống như Toái Băng. Hóa ra là muốn bắt hắn về Linh Sơn. Vậy chẳng bằng bây giờ cho hắn chết sảng khoái, hắn cả giận nói:

"Nằm mơ!"

Hai chữ này giống như một cái tát vang dội, đánh vỡ vẻ trấn tĩnh trên mặt Giản Tố Ngu, tuy là được tu dưỡng tốt, trên mặt trong chốc lát cũng nứt toạc.

Không có bội kiếm, hắn chỉ có thể mạnh mẽ vận lên linh lực, lòng bàn chân chậm rãi đốt lên ngọn lửa làm tan băng trên đùi.

Nhưng tất cả chỉ phí công, một khi băng hòa tan thì lập tức lại có đợt băng mới ngưng kết lại. Linh lực của hắn chưa khôi phục hoàn toàn, thế nên không lâu sau đã cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.

Giản Tố Ngu thấy hắn chống cự không ngừng, nhíu mày, ra tay phong bế các huyệt của hắn.

Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.

Sau đó, Tạ Yến bỗng phát hiện, cánh tay, cổ tay và hai mắt cá chân của mình chợt hiện ra những vệt máu dài. Hóa ra, Giản Tố Ngu đã tạm thời cắt đứt kinh mạch của hắn nhằm ngăn cản hắn điều động linh lực.

"Ngươi cứ trực tiếp giết ta đi."

Trong thời khắc vạn niệm câu hôi(*), Tạ Yến ngã xuống trên đất, từ bỏ chống cự:

(*) Vạn niệm câu hôi: Mọi ý niệm đều đã thành tro.

"Dù sao cũng không phải là ngươi chưa từng giết ta. Hơn nữa ta cũng đã nhập ma, cũng không có lời nào muốn nói, ta chỉ mong dứt khoát, lưu loát."

Nghe vậy, Giản Tố Ngu giống như bị sét đánh trúng, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng lại có chút không biết làm sao.

Tạ Yến ngẩng đầu, hung tợn gào thét, đôi mắt tức giận đến đỏ ngầu:

"Ta rời chính phản đạo, ta gieo gió gặt bão, đây không phải những gì ngươi nói sao?"

Người tựa trích tiên giật mình, ngồi xổm xuống, cúi cái đầu kiêu ngạo, sợi tóc như tuyết trắng khắp nơi theo gió bay. Y rũ mi, lông mi dày rậm cụp xuống tạo nên một cái bóng, lại gắt gao đỡ hắn, ra tay điểm huyệt ngủ của hắn, kiên định nhẹ giọng nói:

"Đừng nháo loạn, chúng ta trở về."

"Công tử! Công tử, ngài sao rồi? Giản Tố Ngu, ngươi phát điên cái gì?"

Dưới ánh trăng mông lung, vẻ mặt người này bỗng có chút ấm áp hơn khiến hắn bị mê hoặc. Tạ Yến không cầm lòng được gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau