Chương 62: Lòng không phục
Editor: Yến Uyên
Beta: Mika
Nhìn đến nơi này, một mảnh hoang vu.
Giống như đã lâu chưa từng có người để ý, cột trụ màu đỏ son trước cánh cửa phủ đệ đã sớm phai màu từ lâu, loang loang lổ lổ, mảy may nhìn không ra Tạ phủ kim bích huy hoàng thế gia ngày xưa. Vị trí trước cửa là hai con sư tử đá trấn trạch do chính tay cữu cữu chọn, nhãn cầu rõ ràng bị con người đào ra giờ đã không rõ tung tích, hoành phi chính giữa u ám ảm đạm như một tấm vải bố cũ, chữ 'Tạ' nguyên bản thiếp vàng cũng nhìn không rõ nữa, chỉ còn lấm tấm những đốm nâu thẫm. Xa xa nhìn lại trông như máu tươi của ai đó vẩy lên tuyết mai đã khô lại, nhìn mà kinh hoảng.
Cố nén lại những giọt lệ nóng bỏng sắp trào ra, chân Tạ Yến mềm nhũn, đầu gối khuỵu thật mạnh xuống đất.
"A Yến, đừng bắt nạt sư tử đá nhà ta nữa, bọn nó bình thường giúp chúng ta trông nhà cũng không dễ..."
Một trận âm thanh ở trong ngõ nhỏ trống vắng vang lên.
"Cả ngày vô công rồi nghề, chỉ biết càn quấy, đi vào từ đường diện bích cho ta! Không có mệnh lệnh của ta không được ra ngoài!"
Bụi theo gió bay khắp nơi làm hai mắt mênh mang, Tạ Yến không khỏi dụi dụi đôi mắt đỏ hoe.
"Mau xuống khỏi cây đi, A Yến, thấy cữu mẫu con chuẩn bị cho con canh hoa quế mà con thích nhất rồi đấy. Con rắn kia đã bị cữu cữu con chém chết rồi, đừng sợ. Ngài ấy cũng vì muốn tốt cho con, con chăm chỉ tu luyện đừng chọc hắn tức giận làm gì."
Cúi đầu xuống, một giọt lệ nóng hổi trượt ra từ hốc mắt.
Từ nhỏ phụ mẫu đã mất, Tạ Yến chưa bao giờ gặp qua phụ mẫu của mình, mà dưới gối phu thê Tạ quốc sư chỉ có duy nhất một viên minh châu Lam Nguyệt Thời, vẫn luôn coi hắn như con ruột. Nếu như muốn Tạ Yến miêu tả một chút về cha mẹ lý tưởng trong tim hắn, vậy đại khái chính là nghiêm phụ từ mẫu như hai vợ chồng Tạ quốc sư đi.
Tạ Yến vẫn luôn nghĩ rằng cữu mẫu của mình chính là người mẹ dịu dàng nhất trên đời này. Khi còn thiếu niên, Tạ Yến có một thời gian rất sợ lạnh, hễ đến buổi tối tay chân lạnh băng, cả đêm bị đông đến ngủ không yên. Lúc hắn sớm hiểu chuyện đã biết "Cữu mẫu" với "Mẫu thân" khác nhau như thế nào, đáy lòng luôn mang theo sự cô tịch xa cách khi biết mình chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, tận lực không làm phiền người khác, chỉ ngóng trông bản thân cắn răng vượt qua. Ai biết cữu mẫu của hắn từ chỗ nào biết được chuyện này, vì hắn có thể bình yên vào giấc ngủ, mỗi ngày đều sau khi dỗ Lam Nguyệt Thời ngủ xong liền qua phòng hắn, đốt chút hương an thần, lại âm thầm làm một cái hỏa quyết, sưởi ấm cho hắn cả một mùa đông.
Trong phủ đệ có cái gì ăn ngon chơi vui, phu thê Tạ quốc sư đều nhường cho Tạ Yến chọn trước. Điều này cũng khiến cho nữ nhi thân sinh Lam Nguyệt Thời đỏ mắt không thôi, thường nói đùa chính mình là đứa con được nhặt về.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)
"Ngươi trở về rồi." Một giọng nam trầm ổn bỗng nhiên truyền vào tai, xa lạ lại quen thuộc.
Tạ Yến một mặt chật vật hung ác, ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đến một thân áo đỏ giáp bạc, trong tay cầm đao, giữa lông mày một cỗ chính khí tự nhiên vốn có, quả thật là một bộ dạng tư thế oai hùng.
Phất tay một cái, Sở Từ quay mặt lại, trầm giọng hạ lệnh với thuộc hạ phía sau: "Dư nghiệt Tạ gia coi khinh hoàng quyền, lòng không thần phục rõ như ban ngày, phụng thiên tử chiếu lệnh, bắt lấy!"
Vốn cho rằng kẻ đầu sỏ khiến Tạ gia diệt môn là Thiên Nguyên Quân, là người trong đạo môn báo thù, nhưng Tạ phủ trong một đêm diệt môn, Nghiệp Thành không hề động tĩnh làm Tạ Yến cảm thấy thật kỳ lạ. Hiện tại xem tư thái của bọn chúng, đừng nói không hề động tĩnh, càng có khả năng là người trong hoàng thành lửa cháy thêm dầu. Tạ Yến sầm mặt, trong lòng thống khổ vạn phần, ánh mắt trầm xuống, lạnh giọng nói: " Sở Từ, ngươi đây là có ý gì? Tạ gia ta truyền thừa gần nghìn năm, quý vì hoàng triều quốc sư, từ trước đến nay luôn tận tụy, vì quốc bói cát hung, vì dân thỉnh thiên nguyện, tâm không thần phục là từ đâu mà đến?!"
Sở Từ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhẹ giọng lặp lại một lần: "Bắt lấy."
"Bắt ta? Chỉ dựa vào các ngươi?" Tạ Yến híp mắt quét một vòng thị vệ xung quanh, lạnh lùng trừng mắt. Vừa dứt lời, cả người một luồng khí đen tỏa ra, ma khí nồng hậu quanh người hắn chấn động buộc mọi người lui ra mấy bước, sát khí bức người, "Ta xem ai dám?"
"Bày trận." Sở Từ sắc mặt bình tĩnh hạ lệnh.
Bọn thị vệ thủ hạ nghe lệnh mà động, trong tay mỗi kẻ cầm một sợi dây thừng trắng tuyết, vây quanh Tạ Yến, thân hình quỷ mị mơ hồ. Bốn phía có ánh sáng chói mắt ngập trời dựng lên cách đỉnh đầu Tạ Yến mấy trượng ngưng kết thành hình, bất ngờ kết thành thực thể hình cái bát úp ngược, giam Tạ Yến vào trong đó.
Tạ Yến đứng lặng trong trung tâm trận pháp, nhắm mắt lại nín thở lắng nghe. Đợi sau khi đến lúc nắm bắt được một tiếng thở mỏng manh, Bạch Hồng xuất vỏ, kiếm quang đại thịnh, một cơn lốc màu đỏ rực theo kiếm mà đến, một lát sau Tạ Yến nghe được thanh âm kêu rên. Bạch Hồng nhiễm máu tản mát ra trận khí sát phạt, kiếm quang tuyết trắng loạn vũ đầy trời, một đạo lại một đạo lốc xoáy lửa gào thét vụt qua, điên cuồng công kích đến từng kẻ bày trận bốn phía. Thế nhưng nửa nén hương qua đi, kết giới này vậy mà lông tóc vô thương.
"Đừng phí công vô ích nữa." Bên tai truyền đến âm thanh trào phúng của Sở Từ, "Cái này gọi là Bát quái khóa tiên trận, ma thần thượng cổ đều có thể vây càng đừng nói là ngươi. Ngươi càng phản kháng, uy lực kết giới này càng lớn."
"Hao tổn tâm huyết." Tạ Yến tự giễu cười một chút, âm thầm vận khởi ma khí trong đan điền, ý đồ dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa để chống lại. Nhưng hắn mới từ U Hoàng ra chưa được bao lâu, thời điểm Nguyệt Hoàng Mẫn làm lại kinh mạch cho hắn đã ngàn vạn lần cảnh cáo trong ba tháng không được vận khí. Lúc này mạnh mẽ vận khí, kinh mạch yếu ớt có chút không thừa nhận được ma khí du tẩu tới tứ chi, ẩn ẩn có dấu hiệu đứt quãng. Thị vệ bốn phía thừa thắng xông lên, thoáng chốc kết giới bốn phía phát ra áp lực trầm trọng, áp đến thân thể Tạ Yến có chút đình trệ.
Dừng tại bên người Tạ Yến dang bị trận pháp chèn ép, Sở Từ chiếc cằm tuấn nghị khẽ nhếch, nhẹ giọng nhắc nhở: "Bạch Hồng quán nhật, trời sinh long cốt, nếu nói lòng không thần phục, ngươi chính là chứng cứ tồn tại lớn nhất......"
Một, hai, ba..... tổng cộng tám sợi Khốn Tiên Thừng được ngâm qua nước chu sa từ tà hai ngày hai đêm, thẳng tắp xuyên thấu xương tỳ bà, Tạ Yến hô hấp có chút đau đến nhe răng trợn mắt. Sắc mặt trắng bệch, hắn nhấp nhấp đôi môi khô ráo, ý đồ nâng người lên nhưng mà vô ý tác động đến miệng vết thương trên lưng, đau đến thở gấp. Bạch Hồng của Tạ Yến sớm đã bị lấy đi, hắn cảm thấy sở dĩ nguyên nhân Sở Từ còn để hắn sống đơn giản chỉ một câu "Trúc hình long cốt trên người ngươi đã đi đâu rồi."
Nói thật không ai tin, vì Tạ Yến đã vô số lần cực kỳ thành khẩn nói hắn tặng người khác rồi, nhưng người sau khịt mũi coi thường, sau đó muốn tiếp tục hắt nước bùa lên người hắn.
Đại khái muốn nắm chắc cái gì ngược lại cuối cùng đều tìm không được, tình yêu là như vậy, tình thân cũng thế. Tạ Yến hiện tại cô độc một mình, nguyện vọng duy nhất là Lam Nguyệt Thời hết thảy đều bình an. Ngày ấy từ biệt tại Linh Sơn, Lam Nguyệt Thời cũng giống như Tạ Yến, chịu đựng cơn đau dữ dội khi mổ lấy kim đan trong cơ thể. Lam Nguyệt Thời nói đúng, Tạ gia chỉ thừa một mình hắn, xem xem hiện tại bộ dáng như vậy, từ kiếm tiên tiền đồ vô lượng lại lưu lạc thành ma tu kẻ đánh người kêu. Tạ Yến thề một ngày nào đó sẽ khiến cho bọn chúng trả một cái giá đại giới.
Cũng không biết tình huống Lam Nguyệt Thời như thế nào, Tạ Yến lặng lặng mà nghĩ.
Đêm nay ánh trăng ngoài song sắt rất đẹp, trong vắt như nước, đẹp đẽ như một người nào đó. Tạ Yến lắc lắc đầu có chút nặng, nghĩ đem cái hình bóng không biết xuất hiện lúc nào đi ra ngoài. Nhưng mà lung lay vài cái, cái bóng trước mắt vẫn không tiêu tan mà càng ngày càng rõ ràng.
"Suỵt... Đừng làm đại ca ta phát hiện." Người trước mắt nhẹ che lại môi Tạ Yến, ngăn chặn một mặt đầy nghi vấn của hắn. Ánh trăng đổ xuống, chiếu ra một khuôn mặt nam tử có chút tương tự với Sở Từ.
"Ngươi chịu đựng một chút, ta giúp ngươi cởi bỏ Khốn Tiên Thằng, có thể sẽ hơi đau." Sở Ca khẩn trương đến mức hô hấp có vài phần dồn dập, tận lực nhẹ nhàng, nhưng mà người trước mắt vẫn không kìm được run rẩy, phát ra vài tiếng nức nở kìm nén.
Giống như dài cả trăm năm, Tạ Yến đau đến cắn nát môi dưới. Nhịn xuống không kêu tựa hồ như tiêu hết tất cả khí lực của hắn, thân thể mềm nhũn dường như không phải của chính mình nữa.
Tạ Yến chống Bạch Hồng mà Sở Ca không biết trộm được từ đâu, miễn cưỡng ổn định chính mình, dựa vào Sở Ca nâng đỡ nhắm mắt đi theo từ từ ra ngoài cửa. "Vì sao ngươi lại cứu ta?"
"Vì... Nguyệt muội." Trên mặt Sở Ca có chút ý thẹn thùng, lập tức theo sát vách tường quan sát bọn thị vệ xung quanh, hạ thấp giọng, "Chúng ta ra ngoài rồi nói."
"Nguyệt muội?" Tạ Yến ho nhẹ một cái, suýt nữa phát ra tiếng, vội che miệng lại, "Các ngươi chắc sẽ không........."
Sở Ca căng thẳng túm lấy cánh tay Tạ Yến, nghiêm mặt nói: "Chờ chuyện của Tạ gia chấm dứt, tuy phụ mẫu bên kia... nhưng ta nhất định sẽ thuyết phục phụ mẫu cho ta rước Nguyệt muội qua cửa, ta xin lấy tính mạng mình ra thề."
Trên mặt lãnh đạm vài phần, Tạ Yến quay mặt qua chỗ khác: "Nói thật lệnh tôn lệnh đường năm đó sớm đã coi thường Nguyệt Thời, do đó ta cũng không xem trọng các ngươi. Nhưng nếu Nguyệt Thời thích, vậy ta cũng không có gì để nói."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Cha mẹ mất sớm, huynh trưởng như cha, lời này của Tạ Yến cũng tương đương như ngầm đồng ý lời cầu thân của Sở Ca. Sở Ca liên thanh tán thưởng, ánh mắt sáng lên vài phần, kinh hỷ gật đầu liên tục.
Cẩn thận nửa ngày cuối cùng cũng từ địa lao thoát ra ngoài, Sở Ca vừa mở ra thiên viện môn, một thân ảnh nôn nóng liền chạy lại đón.
"Tạ Yến, huynh thế nào rồi?" Lam Nguyệt Thời thấy sắc mặt hắn khó chịu, vội vàng dùng tay kiểm tra kinh mạch Tạ Yến, "Thương thế không nhẹ."
Vừa ra khỏi cửa, Sở Ca thở phào một hơi: "Đại cữu tử, Nguyệt muội, đại ca ta làm người cẩn trọng, phỏng chừng không lâu sau liền phát hiện người biến mất. Để tránh bị phá ngang, các ngươi mau đi đi."
Mới vừa dứt lời, bốn phía cây đuốc sáng lên, ngõ nhỏ vốn tối tăm giờ lại sáng như ban ngày.
Một âm thanh quen thuộc xuyên qua màn đêm, làm ba người như bị sét đánh: "Đi? Các người thật làm cho ta một trận đón chờ."
Thấy Sở Ca còn ngây ngốc đứng ở chỗ đó, Sở Từ sắc mặt đen thui tức giận quát to: "Còn không qua đây?"
Sở Ca như vừa tỉnh mộng, bảo hộ hai người phía sau, hướng về mũi tên bốn phía trước mặt, ngữ khí khẩn cầu: "Đại ca, thả cho bọn họ đi đi."
Sở Từ nổi giận: "Tránh ra! Bọn chúng là phạm nhân thánh thượng khâm điểm, lẽ nào ngươi vì ả yêu nữ này nhà cũng không cần? Ta lại muốn xem xem hôm nay mệnh của ả có lớn như vậy không——" Nói xong, một tiếng trống làm lòng người thêm hăng hái, mỗi người một cung tên, đáp cung, nhắm chuẩn, xuất tiễn, hành động nước chảy mây trôi. Trong chớp mắt một phát mũi tên nhọn thét dài, cắt ngang bầu trời, xông thẳng đến Lam Nguyệt Thời.
"Nguyệt Thời!" Tạ Yến không hề chớp mắt, hắn thấy rõ ràng quỹ đạo của mũi tên, thậm chí thấy rõ ánh sáng lạnh lẽo, nhưng thân thể lại theo không kịp tốc độ, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn mũi tên bắn lén bay tới.
"Đại ca đừng mà!"
Beta: Mika
Nhìn đến nơi này, một mảnh hoang vu.
Giống như đã lâu chưa từng có người để ý, cột trụ màu đỏ son trước cánh cửa phủ đệ đã sớm phai màu từ lâu, loang loang lổ lổ, mảy may nhìn không ra Tạ phủ kim bích huy hoàng thế gia ngày xưa. Vị trí trước cửa là hai con sư tử đá trấn trạch do chính tay cữu cữu chọn, nhãn cầu rõ ràng bị con người đào ra giờ đã không rõ tung tích, hoành phi chính giữa u ám ảm đạm như một tấm vải bố cũ, chữ 'Tạ' nguyên bản thiếp vàng cũng nhìn không rõ nữa, chỉ còn lấm tấm những đốm nâu thẫm. Xa xa nhìn lại trông như máu tươi của ai đó vẩy lên tuyết mai đã khô lại, nhìn mà kinh hoảng.
Cố nén lại những giọt lệ nóng bỏng sắp trào ra, chân Tạ Yến mềm nhũn, đầu gối khuỵu thật mạnh xuống đất.
"A Yến, đừng bắt nạt sư tử đá nhà ta nữa, bọn nó bình thường giúp chúng ta trông nhà cũng không dễ..."
Một trận âm thanh ở trong ngõ nhỏ trống vắng vang lên.
"Cả ngày vô công rồi nghề, chỉ biết càn quấy, đi vào từ đường diện bích cho ta! Không có mệnh lệnh của ta không được ra ngoài!"
Bụi theo gió bay khắp nơi làm hai mắt mênh mang, Tạ Yến không khỏi dụi dụi đôi mắt đỏ hoe.
"Mau xuống khỏi cây đi, A Yến, thấy cữu mẫu con chuẩn bị cho con canh hoa quế mà con thích nhất rồi đấy. Con rắn kia đã bị cữu cữu con chém chết rồi, đừng sợ. Ngài ấy cũng vì muốn tốt cho con, con chăm chỉ tu luyện đừng chọc hắn tức giận làm gì."
Cúi đầu xuống, một giọt lệ nóng hổi trượt ra từ hốc mắt.
Từ nhỏ phụ mẫu đã mất, Tạ Yến chưa bao giờ gặp qua phụ mẫu của mình, mà dưới gối phu thê Tạ quốc sư chỉ có duy nhất một viên minh châu Lam Nguyệt Thời, vẫn luôn coi hắn như con ruột. Nếu như muốn Tạ Yến miêu tả một chút về cha mẹ lý tưởng trong tim hắn, vậy đại khái chính là nghiêm phụ từ mẫu như hai vợ chồng Tạ quốc sư đi.
Tạ Yến vẫn luôn nghĩ rằng cữu mẫu của mình chính là người mẹ dịu dàng nhất trên đời này. Khi còn thiếu niên, Tạ Yến có một thời gian rất sợ lạnh, hễ đến buổi tối tay chân lạnh băng, cả đêm bị đông đến ngủ không yên. Lúc hắn sớm hiểu chuyện đã biết "Cữu mẫu" với "Mẫu thân" khác nhau như thế nào, đáy lòng luôn mang theo sự cô tịch xa cách khi biết mình chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, tận lực không làm phiền người khác, chỉ ngóng trông bản thân cắn răng vượt qua. Ai biết cữu mẫu của hắn từ chỗ nào biết được chuyện này, vì hắn có thể bình yên vào giấc ngủ, mỗi ngày đều sau khi dỗ Lam Nguyệt Thời ngủ xong liền qua phòng hắn, đốt chút hương an thần, lại âm thầm làm một cái hỏa quyết, sưởi ấm cho hắn cả một mùa đông.
Trong phủ đệ có cái gì ăn ngon chơi vui, phu thê Tạ quốc sư đều nhường cho Tạ Yến chọn trước. Điều này cũng khiến cho nữ nhi thân sinh Lam Nguyệt Thời đỏ mắt không thôi, thường nói đùa chính mình là đứa con được nhặt về.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)
"Ngươi trở về rồi." Một giọng nam trầm ổn bỗng nhiên truyền vào tai, xa lạ lại quen thuộc.
Tạ Yến một mặt chật vật hung ác, ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đến một thân áo đỏ giáp bạc, trong tay cầm đao, giữa lông mày một cỗ chính khí tự nhiên vốn có, quả thật là một bộ dạng tư thế oai hùng.
Phất tay một cái, Sở Từ quay mặt lại, trầm giọng hạ lệnh với thuộc hạ phía sau: "Dư nghiệt Tạ gia coi khinh hoàng quyền, lòng không thần phục rõ như ban ngày, phụng thiên tử chiếu lệnh, bắt lấy!"
Vốn cho rằng kẻ đầu sỏ khiến Tạ gia diệt môn là Thiên Nguyên Quân, là người trong đạo môn báo thù, nhưng Tạ phủ trong một đêm diệt môn, Nghiệp Thành không hề động tĩnh làm Tạ Yến cảm thấy thật kỳ lạ. Hiện tại xem tư thái của bọn chúng, đừng nói không hề động tĩnh, càng có khả năng là người trong hoàng thành lửa cháy thêm dầu. Tạ Yến sầm mặt, trong lòng thống khổ vạn phần, ánh mắt trầm xuống, lạnh giọng nói: " Sở Từ, ngươi đây là có ý gì? Tạ gia ta truyền thừa gần nghìn năm, quý vì hoàng triều quốc sư, từ trước đến nay luôn tận tụy, vì quốc bói cát hung, vì dân thỉnh thiên nguyện, tâm không thần phục là từ đâu mà đến?!"
Sở Từ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhẹ giọng lặp lại một lần: "Bắt lấy."
"Bắt ta? Chỉ dựa vào các ngươi?" Tạ Yến híp mắt quét một vòng thị vệ xung quanh, lạnh lùng trừng mắt. Vừa dứt lời, cả người một luồng khí đen tỏa ra, ma khí nồng hậu quanh người hắn chấn động buộc mọi người lui ra mấy bước, sát khí bức người, "Ta xem ai dám?"
"Bày trận." Sở Từ sắc mặt bình tĩnh hạ lệnh.
Bọn thị vệ thủ hạ nghe lệnh mà động, trong tay mỗi kẻ cầm một sợi dây thừng trắng tuyết, vây quanh Tạ Yến, thân hình quỷ mị mơ hồ. Bốn phía có ánh sáng chói mắt ngập trời dựng lên cách đỉnh đầu Tạ Yến mấy trượng ngưng kết thành hình, bất ngờ kết thành thực thể hình cái bát úp ngược, giam Tạ Yến vào trong đó.
Tạ Yến đứng lặng trong trung tâm trận pháp, nhắm mắt lại nín thở lắng nghe. Đợi sau khi đến lúc nắm bắt được một tiếng thở mỏng manh, Bạch Hồng xuất vỏ, kiếm quang đại thịnh, một cơn lốc màu đỏ rực theo kiếm mà đến, một lát sau Tạ Yến nghe được thanh âm kêu rên. Bạch Hồng nhiễm máu tản mát ra trận khí sát phạt, kiếm quang tuyết trắng loạn vũ đầy trời, một đạo lại một đạo lốc xoáy lửa gào thét vụt qua, điên cuồng công kích đến từng kẻ bày trận bốn phía. Thế nhưng nửa nén hương qua đi, kết giới này vậy mà lông tóc vô thương.
"Đừng phí công vô ích nữa." Bên tai truyền đến âm thanh trào phúng của Sở Từ, "Cái này gọi là Bát quái khóa tiên trận, ma thần thượng cổ đều có thể vây càng đừng nói là ngươi. Ngươi càng phản kháng, uy lực kết giới này càng lớn."
"Hao tổn tâm huyết." Tạ Yến tự giễu cười một chút, âm thầm vận khởi ma khí trong đan điền, ý đồ dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa để chống lại. Nhưng hắn mới từ U Hoàng ra chưa được bao lâu, thời điểm Nguyệt Hoàng Mẫn làm lại kinh mạch cho hắn đã ngàn vạn lần cảnh cáo trong ba tháng không được vận khí. Lúc này mạnh mẽ vận khí, kinh mạch yếu ớt có chút không thừa nhận được ma khí du tẩu tới tứ chi, ẩn ẩn có dấu hiệu đứt quãng. Thị vệ bốn phía thừa thắng xông lên, thoáng chốc kết giới bốn phía phát ra áp lực trầm trọng, áp đến thân thể Tạ Yến có chút đình trệ.
Dừng tại bên người Tạ Yến dang bị trận pháp chèn ép, Sở Từ chiếc cằm tuấn nghị khẽ nhếch, nhẹ giọng nhắc nhở: "Bạch Hồng quán nhật, trời sinh long cốt, nếu nói lòng không thần phục, ngươi chính là chứng cứ tồn tại lớn nhất......"
Một, hai, ba..... tổng cộng tám sợi Khốn Tiên Thừng được ngâm qua nước chu sa từ tà hai ngày hai đêm, thẳng tắp xuyên thấu xương tỳ bà, Tạ Yến hô hấp có chút đau đến nhe răng trợn mắt. Sắc mặt trắng bệch, hắn nhấp nhấp đôi môi khô ráo, ý đồ nâng người lên nhưng mà vô ý tác động đến miệng vết thương trên lưng, đau đến thở gấp. Bạch Hồng của Tạ Yến sớm đã bị lấy đi, hắn cảm thấy sở dĩ nguyên nhân Sở Từ còn để hắn sống đơn giản chỉ một câu "Trúc hình long cốt trên người ngươi đã đi đâu rồi."
Nói thật không ai tin, vì Tạ Yến đã vô số lần cực kỳ thành khẩn nói hắn tặng người khác rồi, nhưng người sau khịt mũi coi thường, sau đó muốn tiếp tục hắt nước bùa lên người hắn.
Đại khái muốn nắm chắc cái gì ngược lại cuối cùng đều tìm không được, tình yêu là như vậy, tình thân cũng thế. Tạ Yến hiện tại cô độc một mình, nguyện vọng duy nhất là Lam Nguyệt Thời hết thảy đều bình an. Ngày ấy từ biệt tại Linh Sơn, Lam Nguyệt Thời cũng giống như Tạ Yến, chịu đựng cơn đau dữ dội khi mổ lấy kim đan trong cơ thể. Lam Nguyệt Thời nói đúng, Tạ gia chỉ thừa một mình hắn, xem xem hiện tại bộ dáng như vậy, từ kiếm tiên tiền đồ vô lượng lại lưu lạc thành ma tu kẻ đánh người kêu. Tạ Yến thề một ngày nào đó sẽ khiến cho bọn chúng trả một cái giá đại giới.
Cũng không biết tình huống Lam Nguyệt Thời như thế nào, Tạ Yến lặng lặng mà nghĩ.
Đêm nay ánh trăng ngoài song sắt rất đẹp, trong vắt như nước, đẹp đẽ như một người nào đó. Tạ Yến lắc lắc đầu có chút nặng, nghĩ đem cái hình bóng không biết xuất hiện lúc nào đi ra ngoài. Nhưng mà lung lay vài cái, cái bóng trước mắt vẫn không tiêu tan mà càng ngày càng rõ ràng.
"Suỵt... Đừng làm đại ca ta phát hiện." Người trước mắt nhẹ che lại môi Tạ Yến, ngăn chặn một mặt đầy nghi vấn của hắn. Ánh trăng đổ xuống, chiếu ra một khuôn mặt nam tử có chút tương tự với Sở Từ.
"Ngươi chịu đựng một chút, ta giúp ngươi cởi bỏ Khốn Tiên Thằng, có thể sẽ hơi đau." Sở Ca khẩn trương đến mức hô hấp có vài phần dồn dập, tận lực nhẹ nhàng, nhưng mà người trước mắt vẫn không kìm được run rẩy, phát ra vài tiếng nức nở kìm nén.
Giống như dài cả trăm năm, Tạ Yến đau đến cắn nát môi dưới. Nhịn xuống không kêu tựa hồ như tiêu hết tất cả khí lực của hắn, thân thể mềm nhũn dường như không phải của chính mình nữa.
Tạ Yến chống Bạch Hồng mà Sở Ca không biết trộm được từ đâu, miễn cưỡng ổn định chính mình, dựa vào Sở Ca nâng đỡ nhắm mắt đi theo từ từ ra ngoài cửa. "Vì sao ngươi lại cứu ta?"
"Vì... Nguyệt muội." Trên mặt Sở Ca có chút ý thẹn thùng, lập tức theo sát vách tường quan sát bọn thị vệ xung quanh, hạ thấp giọng, "Chúng ta ra ngoài rồi nói."
"Nguyệt muội?" Tạ Yến ho nhẹ một cái, suýt nữa phát ra tiếng, vội che miệng lại, "Các ngươi chắc sẽ không........."
Sở Ca căng thẳng túm lấy cánh tay Tạ Yến, nghiêm mặt nói: "Chờ chuyện của Tạ gia chấm dứt, tuy phụ mẫu bên kia... nhưng ta nhất định sẽ thuyết phục phụ mẫu cho ta rước Nguyệt muội qua cửa, ta xin lấy tính mạng mình ra thề."
Trên mặt lãnh đạm vài phần, Tạ Yến quay mặt qua chỗ khác: "Nói thật lệnh tôn lệnh đường năm đó sớm đã coi thường Nguyệt Thời, do đó ta cũng không xem trọng các ngươi. Nhưng nếu Nguyệt Thời thích, vậy ta cũng không có gì để nói."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Cha mẹ mất sớm, huynh trưởng như cha, lời này của Tạ Yến cũng tương đương như ngầm đồng ý lời cầu thân của Sở Ca. Sở Ca liên thanh tán thưởng, ánh mắt sáng lên vài phần, kinh hỷ gật đầu liên tục.
Cẩn thận nửa ngày cuối cùng cũng từ địa lao thoát ra ngoài, Sở Ca vừa mở ra thiên viện môn, một thân ảnh nôn nóng liền chạy lại đón.
"Tạ Yến, huynh thế nào rồi?" Lam Nguyệt Thời thấy sắc mặt hắn khó chịu, vội vàng dùng tay kiểm tra kinh mạch Tạ Yến, "Thương thế không nhẹ."
Vừa ra khỏi cửa, Sở Ca thở phào một hơi: "Đại cữu tử, Nguyệt muội, đại ca ta làm người cẩn trọng, phỏng chừng không lâu sau liền phát hiện người biến mất. Để tránh bị phá ngang, các ngươi mau đi đi."
Mới vừa dứt lời, bốn phía cây đuốc sáng lên, ngõ nhỏ vốn tối tăm giờ lại sáng như ban ngày.
Một âm thanh quen thuộc xuyên qua màn đêm, làm ba người như bị sét đánh: "Đi? Các người thật làm cho ta một trận đón chờ."
Thấy Sở Ca còn ngây ngốc đứng ở chỗ đó, Sở Từ sắc mặt đen thui tức giận quát to: "Còn không qua đây?"
Sở Ca như vừa tỉnh mộng, bảo hộ hai người phía sau, hướng về mũi tên bốn phía trước mặt, ngữ khí khẩn cầu: "Đại ca, thả cho bọn họ đi đi."
Sở Từ nổi giận: "Tránh ra! Bọn chúng là phạm nhân thánh thượng khâm điểm, lẽ nào ngươi vì ả yêu nữ này nhà cũng không cần? Ta lại muốn xem xem hôm nay mệnh của ả có lớn như vậy không——" Nói xong, một tiếng trống làm lòng người thêm hăng hái, mỗi người một cung tên, đáp cung, nhắm chuẩn, xuất tiễn, hành động nước chảy mây trôi. Trong chớp mắt một phát mũi tên nhọn thét dài, cắt ngang bầu trời, xông thẳng đến Lam Nguyệt Thời.
"Nguyệt Thời!" Tạ Yến không hề chớp mắt, hắn thấy rõ ràng quỹ đạo của mũi tên, thậm chí thấy rõ ánh sáng lạnh lẽo, nhưng thân thể lại theo không kịp tốc độ, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn mũi tên bắn lén bay tới.
"Đại ca đừng mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất