Chương 71: Thủ hạ lưu tình
Editor: Yến Uyên
Beta: Mika
Cả tòa thôn bị bao phủ bên trong bóng đêm, cực kỳ an tĩnh. Mấy đệ tử mặc ngoại bào màu nguyệt bạch phái Huyền Âm từng người gian nan mà nhón chân, bị trói gô trên cọc gỗ ở chỗ cửa thôn.
"Các ngươi đây là... bị phạt đứng sao?"
Tạ Yến nhìn y phục của bọn họ vẫn như mới mà tấm tắc hai tiếng, bị trói thành bộ dáng này còn không quên làm Thanh Khiết quyết.
Vân Hề nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đoàn, nhìn vô cùng khẩn thiết: "Tiền bối, trước tiên thả chúng ta xuống đi -- trên thân mọi người vẫn còn có thương tích."
Trong lúc nói, Giản Tố Ngu giương lên tay lên, mọi người đột nhiên thấy trên người nhẹ đi, dùng sức tháo dây thừng trên người mình xuống, hung hăng ngã trên mặt đất. Có người còn chưa hết giận mà dẫm mấy dẫm lên dây thừng, đoàn người mới ngoan ngoãn mà ở đứng lặng ở bên cạnh Giản Tố Ngu, ấp úng cúi đầu không nói chuyện, như là bọn học sinh phạm sai lầm phải chịu phạt bằng thước của tiên sinh tư thục.
"Vân sư huynh, các ngươi thế nào rồi?"
Lam Ẩn từ túi Càn Khôn của mình móc ra không ít linh dược linh đan.
"Vẫn ổn, cũng chỉ là bị thương chút ngoài da. Sư bá, chúng ta lúc trước --"
Vân Hề nhìn nhìn sắc mặt Giản Tố Ngu, thấy sư bá không có gì dị nghị liền nhận lấy, phân cho các sư huynh đệ phía sau. Sau đó lúc hắn đang dự định báo cáo ngọn nguồn sự tình cho Giản Tố Ngu, bỗng nhiên trông thấy sau lưng Giản Tố Ngu thân ảnh màu tím thẫm, kinh ngạc đến quên lời phía sau: "Thiên Đô Vân Hải?!"
"Thiên Đô Vân Hải?!"
"Hắn sao lại ở chỗ này?"
Đệ tử phía sau cúi đầu bất mãn mà nhỏ giọng mà nói thầm.
...... Những năm gần đây, quan hệ của Thiên Đô Vân Hải cùng với Huyền Âm đã gay go như vậy rồi sao? Tạ Yến không lời mà nhìn phía Liễu Minh Hồng.
Đối diện với vài tiếng nhỏ giọng bàn tán này, Liễu Minh Hồng chính là vẻ mặt không sợ mà đứng im tại chỗ, cũng không nói lời nào. Thấy Tạ Yến nhìn qua, hắn mới lộ ra một cái thần tình vô tội: Đừng nhìn ta, ta cái gì cũng không biết.
Nghe tiếng nói thì thầm khe khẽ bên tai, Tạ Yến che mặt ho nhẹ hai tiếng: "Mọi người yên tâm, ta và sư bá các ngươi có thể bảo đảm, hắn tuy rằng là người của Thiên Đô Vân Hải, nhưng là không có ác ý." Nhớ tới Tạ Yến cũng cảm giác vô cùng đau đớn, hẳn là trước khi Bồ Tân Tửu rời đi nên hỏi hắn xem rốt cuộc đã nói gì với Liễu Minh Hồng, đáng tiếc......
Vừa dứt lời, thanh âm thảo luận không ngừng ngược lại càng thêm nhiệt liệt, thậm chí lấn át cả giọng nói của Tạ Yến.
"Bọn họ chỉ thích xem chuyện cười của môn phái chúng ta......"
"Lần trước trước khi tông phái so tài, bọn họ liền ở trường luyện võ cùng chúng ta đánh nhau rồi."
"Đúng vậy, còn đả thương Vân Hề sư huynh --"
Tạ Yến: "......"
Việc này nghe thật quen tai...... Chẳng lẽ lịch sử luôn là tương tự như thế?
Lúc này "Xoát --" một tiếng kiếm chói tai, Tiêu Luyện xuất vỏ đem một cây thúy trúc thẳng tắp trước mặt gần nhất chém đứt đoạn. Cây trúc cao lớn thẳng tắp gào thét một tiếng, nặng nề mà ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn, mọi người tức khắc gục đầu xuống, im bặt như ve sầu mùa đông.
Nhìn các đệ tử chung quanh, Giản Tố Ngu khuôn mặt lạnh lẽo, vừa mở miệng hàn khí bốn phía: "Đều im lặng."
Tạ Yến: "......"
Vậy đi, đã có người nguyện ý làm kẻ xấu, Tạ Yến cũng sẽ không sợ làm người tốt. Hắn nghiêng đầu, hơi hơi cong khóe mắt, cười đến mức giống như đạo sĩ giang hồ bán bùa trừ tà bên đường:
"Mọi người đều là truy vấn mà đến, nếu không -- chúng ta hãy buông xuống ân oán với Thiên Đô Vân Hải một chút?"
Vân Hề còn đang kinh ngạc sư bá vậy mà phát hỏa lớn như vậy ngơ ngác mà nhìn Tạ Yến một lát, ấp úng lặp lại nói: "...... Ta, chúng ta?"
Tạ tiền bối khi nào biến thành "Chúng ta" rồi?
Dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu Liễu Minh Hồng đều tràn đầy trán rồi. Ngón tay hắn run rẩy chỉ Tạ Yến, lại chỉ hướng Giản Tố Ngu cùng với đệ tử liên can sau lưng hắn, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt cười cười bối rối của Tạ Yến, vừa kinh ngạc vừa giận dữ: "...... Ngươi, các ngươi? Trước kia bọn họ đối với ngươi như thế, ngươi thế mà lại -- mệt đại ca ta còn xem ngươi như huynh đệ, hừ!"
Hắn vốn dĩ còn nghĩ, nếu như Tạ Yến không chốn để đi, có thể đầu nhập Thiên Đô Vân Hải môn hạ. Dù sao mấy năm nay, Thiên Đô Vân Hải cùng Huyền Âm vẫn luôn thủy hỏa bất dung, cũng không để ý nhiều thêm một lý do khiến hai bên căm ghét lẫn nhau. Kết quả bên này, Tạ Yến đã cùng người ta "Chúng ta" rồi, Liễu Minh Hồng ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh*, càng thêm tức giận đến phất tay áo bỏ đi.
*哀其不幸怒其不争: vì sự bất hạnh của ai đó mà thương tiếc, vì ai đó không chịu đấu tranh mà giận dữ.
Minh Hồng! Không phải, ngươi nghe ta giải thích --" Tạ Yến thu liễm nụ cười không kiềm chế được trên khuôn mặt, bước chân khẽ động, đang muốn đuổi theo đi giải thích. Bỗng nhiên cảm giác ống tay áo căng căng, hắn vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy sự kiên định trong đôi con ngươi của Lam Ẩn.
"... Là ' chúng ta ' đúng chứ?" Lam Ẩn thật cẩn thận mà nắm ống tay áo hắn.
Vừa ngước mắt, Tạ Yến vừa lúc trông thấy tầm mắt Giản Tố Ngu vẫn luôn chăm chú ở trên người mình, tựa hồ vẫn luôn lẳng lặng đợi hắn mở miệng. Kỳ thật khí lực của thiếu niên cũng không lớn, chỉ cần Tạ Yến nhẹ nhàng tránh một cái liền thoát, có điều Lam Ẩn...... Chung quy vẫn là không giống người khác. Vì thế hắn chỉ có thể nặng nề mà thở dài, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu hắn.
Bên ngoài ánh trăng sáng vằng vặc, trong nhà hương trà mờ mịt, sương trắng mênh mang tẩy đi một đường phong trần.
Vân Hề cung kính mà đứng lặng ở một bên: "Chúng ta ở thành Lâm An chú ý tới mỗi lần án mạng phát sinh, ở gần đó đều xuất hiện qua một vị nam tử hành tung quỷ dị. Lúc truy xét đến tận đây, người nọ đã không biết tung tích. Trừ hắn ra, chúng ta tựa hồ cũng chưa thấy qua những người khác trong thôn này."
"Vị nam tử kia trông như thế nào?" Nước trà mới ra lò, thơm dịu bốn phía. Tạ Yến tự lo tự uống một ngụm trà nhỏ, vừa ngẩng đầu phát hiện tất cả mọi người đều nhìn chính mình, có chút kỳ quái, "...... Các ngươi đều nhìn chằm chằm ta làm cái gì?"
Đệ tử liên can liên tục lắc đầu.
Lam Ẩn trừng mắt nhìn chung trà nóng bỏng trong tay hắn, gian nan mở miệng: "...... Ngươi không nóng sao?"
"Ớ, ngươi nói cái này a?" Tạ Yến cong con mắt cười cười, giống như hai mảnh trăng khuyết. Ở trước mắt bao người, hắn duỗi bàn tay vào trong bếp lò thiêu thiêu đến xèo xèo phát ra tiếng, khoe ra đầu ngón tay thon dài giống nhau: "Ta khi còn nhỏ không sợ lửa, ta còn từ trong lửa lấy ra hạt dẻ đó. Cho nên trước kia ta cùng Liễu --" một cái tên thời điểm sắp sửa thốt ra, hắn bỗng nhiên dừng lại, ý cười trên mặt cũng phai nhạt vài phần.
"Đừng náo nữa......" Một bàn tay trắng nõn bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của Tạ Yến, đem tay hắn lấy ra khỏi bếp lò lửa đỏ. Ánh mắt Giản Tố Ngu dừng trên Vân Hề, cổ vũ hắn tiếp tục nói: "Các ngươi làm sao lại bị cột vào cửa thôn?
"Sau đó --" từ trong giọng nói luôn luôn lãnh đạm của sư bá, Vân Hề thế mà nghe ra một tia ôn nhu. Tầm mắt hắn dừng lại một chút trên tay của hai người đang giao điệp, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ: Thì ra là "Các ngươi" a.
"Lúc các đệ tử đuổi theo bị nhốt trong trận pháp trước thôn, các đệ tử tài sơ học thiển phá trận không thành, liền không biết bị cái gì mê choáng. Chờ đến khi tỉnh lại, chúng con liền phát hiện chính mình đều bị trói trên cọc gỗ ở cửa thôn, bốn phía thúy trúc bao quanh. Mọi người trên người đều có không ít miệng vết thương nhỏ, có vẻ như người nọ muốn làm cho bọn con chảy cạn máu, liền mặc kệ chúng con ở đó tự sinh tự diệt."
"Vừa mới bắt đầu còn có chút lo lắng hãi hùng nhưng là vẫn luôn chưa từng nhìn thấy người nọ, cùng với linh lực nông cạn trong cơ thể vẫn còn liền tự làm khép lại miệng vết thương, chờ đợi cứu viện." Vân Hề chần chờ một khắc, bổ sung nói, "Nhưng có sư đệ nói rằng, từng ở Lâm An đã ở xa xa mà gặp qua ánh mắt của người đó. Nam tử kia tựa hồ tu tập âm tà dị pháp gì đó, chuyên lấy hồn phách người ta tu luyện."
"Con làm không tồi." Giản Tố Ngu khó có được khen ngợi gật gật đầu.
Thế mà thật là nam...... Tạ Yến nghe được như có suy tư gì, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương của mình: "Các ngươi vậy mà không bị thất sát mê hồn trận trực tiếp chém giết ở đương trường, thật là kỳ quái......"
Vân Hề: "......"
"Sư huynh, thôn này rõ ràng còn có dấu vết sinh hoạt cách đây không lâu. Các ngươi vẫn luôn không có nhìn đến thôn dân khác sao?" Lam Ẩn nâng cho chính mình chung trà, hỏi.
Vân Hề lắc lắc đầu: "Không có, cái này xác thật rất kỳ quái. Nếu không có đoán sai, tất cả mọi người thôn này có lẽ đã bị giết hại."
"Tạ Yến!" Đang nói, có một thân ảnh màu tím sẫm từ ngoài phòng tiến vào, chính là Liễu Minh Hồng trước đó giận dỗi mà đi. Tóc của hắn bị thổi đến hỗn loạn, trên mặt lại là khó có thể kiềm chế được vẻ kinh hỷ: "Ta -- ta vừa mới thấy được đại ca ta! Tân Tửu quả nhiên không có gạt ta -- đại ca còn ở bên cạnh ta...... Hắn quả nhiên còn sống......"
"Ai?! Ngươi nhìn thấy ai?!" Tạ Yến trên mặt ngưng trọng, bỗng nhiên đứng lên, chung trà trên bàn "Phanh --" một tiếng rơi trên mặt đất vỡ tan tành.
"Đại ca ta a!" Liễu Minh Hồng kích động mà cả người muốn nhảy dựng lên, "Ta vừa mới dưới ánh trăng nhìn thấy hắn!"
"Không thể nào! Không thể nào là hắn! Thân xác hắn đã hủy, tuyệt đối không thể hóa thành quái vật hút hồn phách người." Tạ Yến trên mặt chém đinh chặt sắt, trong lòng lại loạn thành một đoàn. Bồ Tân Tửu chính miệng nói qua, Liễu Cô Đăng nhảy xuống núi đao biển lửa, sớm đã hóa thành đao linh Đoạn Thủy. Thân thể đó của hắn có lẽ đã sớm hủy ở núi đao biển lửa, sao có thể bị người có tâm lợi dụng? Đầu tiên là thân ảnh cữu cữu chợt lóe mà qua trong Nghiệp Thành đến bây giờ lại là Liễu Cô Đăng mà Liễu Minh Hồng nhìn thấy -- người đều đã chết, còn không cho sống yên ổn sao? Tạ Yến nắm chặt quyền, trên mặt tối tăm vài phần, tốt nhất đừng để cho hắn bắt được phía thủ phạm phía sau màn, nếu không hắn nhất định trả giá đại giới.
Liễu Minh Hồng trên mặt tươi cười dừng lại, trong đầu chốc lát trống rỗng: "...... Ngươi đang nói cái gì? Cái gì hút hồn phách người?"
"Tiền bối." Lời nói lúc trước của Tạ Yến vẫn được Vân Hề ghi tạc trong lòng. Hắn cúi người chắp tay, hướng tới hắn hành một cái lễ: "Chúng ta vừa rồi đang thảo luận gần đây nhất tà tu cướp đoạt sinh hồn, vừa mới nói tới quái vật này đang ở trong tòa thôn này."
"Các ngươi làm ta sợ nhảy dựng." Liễu Minh Hồng vỗ vỗ ngực của mình, thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn Tạ Yến, con ngươi tràn đầy nghiêm túc: "Tạ Yến, ta thật sự ở dưới ánh trăng đã nhìn thấy đại ca của ta."
"Minh Hồng, ngươi là quá nhớ hắn, ta cũng rất nhớ hắn." Tạ Yến giống như an ủi mà vỗ vỗ hắn đầu vai gầy yếu của hắn. Lúc ấy ở Nghiệp Thành, Tạ Yến cũng là cho rằng mình thật sự nhìn thấy cữu cữu, nhưng mà sự thật chứng minh điều này chẳng qua là một cái ảo ảnh mà thôi.
Liễu Minh Hồng bắt lấy bàn tay hắn đặt ở đầu vai, đặt ở trên đao Đoạn Thủy bên hông mình: "Hắn còn cùng ta nói chuyện."
Tựa hồ là cảm thụ cái gì, Đoạn Thủy đao lóe một chút.
Cảm thụ được xúc cảm lạnh lẽo trong tay, có lẽ là ngữ khí Liễu Minh Hồng quá mức chân thành tha thiết, Tạ Yến thiếu chút nữa cũng muốn tin. Hắn thuận theo bậc thang, hỏi một câu: "Hắn cùng ngươi nói cái gì?"
"Hắn nói cho ta đi theo bên cạnh ngươi, như vậy an toàn một chút. Còn có -- mong ngươi thủ hạ lưu tình."
Beta: Mika
Cả tòa thôn bị bao phủ bên trong bóng đêm, cực kỳ an tĩnh. Mấy đệ tử mặc ngoại bào màu nguyệt bạch phái Huyền Âm từng người gian nan mà nhón chân, bị trói gô trên cọc gỗ ở chỗ cửa thôn.
"Các ngươi đây là... bị phạt đứng sao?"
Tạ Yến nhìn y phục của bọn họ vẫn như mới mà tấm tắc hai tiếng, bị trói thành bộ dáng này còn không quên làm Thanh Khiết quyết.
Vân Hề nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đoàn, nhìn vô cùng khẩn thiết: "Tiền bối, trước tiên thả chúng ta xuống đi -- trên thân mọi người vẫn còn có thương tích."
Trong lúc nói, Giản Tố Ngu giương lên tay lên, mọi người đột nhiên thấy trên người nhẹ đi, dùng sức tháo dây thừng trên người mình xuống, hung hăng ngã trên mặt đất. Có người còn chưa hết giận mà dẫm mấy dẫm lên dây thừng, đoàn người mới ngoan ngoãn mà ở đứng lặng ở bên cạnh Giản Tố Ngu, ấp úng cúi đầu không nói chuyện, như là bọn học sinh phạm sai lầm phải chịu phạt bằng thước của tiên sinh tư thục.
"Vân sư huynh, các ngươi thế nào rồi?"
Lam Ẩn từ túi Càn Khôn của mình móc ra không ít linh dược linh đan.
"Vẫn ổn, cũng chỉ là bị thương chút ngoài da. Sư bá, chúng ta lúc trước --"
Vân Hề nhìn nhìn sắc mặt Giản Tố Ngu, thấy sư bá không có gì dị nghị liền nhận lấy, phân cho các sư huynh đệ phía sau. Sau đó lúc hắn đang dự định báo cáo ngọn nguồn sự tình cho Giản Tố Ngu, bỗng nhiên trông thấy sau lưng Giản Tố Ngu thân ảnh màu tím thẫm, kinh ngạc đến quên lời phía sau: "Thiên Đô Vân Hải?!"
"Thiên Đô Vân Hải?!"
"Hắn sao lại ở chỗ này?"
Đệ tử phía sau cúi đầu bất mãn mà nhỏ giọng mà nói thầm.
...... Những năm gần đây, quan hệ của Thiên Đô Vân Hải cùng với Huyền Âm đã gay go như vậy rồi sao? Tạ Yến không lời mà nhìn phía Liễu Minh Hồng.
Đối diện với vài tiếng nhỏ giọng bàn tán này, Liễu Minh Hồng chính là vẻ mặt không sợ mà đứng im tại chỗ, cũng không nói lời nào. Thấy Tạ Yến nhìn qua, hắn mới lộ ra một cái thần tình vô tội: Đừng nhìn ta, ta cái gì cũng không biết.
Nghe tiếng nói thì thầm khe khẽ bên tai, Tạ Yến che mặt ho nhẹ hai tiếng: "Mọi người yên tâm, ta và sư bá các ngươi có thể bảo đảm, hắn tuy rằng là người của Thiên Đô Vân Hải, nhưng là không có ác ý." Nhớ tới Tạ Yến cũng cảm giác vô cùng đau đớn, hẳn là trước khi Bồ Tân Tửu rời đi nên hỏi hắn xem rốt cuộc đã nói gì với Liễu Minh Hồng, đáng tiếc......
Vừa dứt lời, thanh âm thảo luận không ngừng ngược lại càng thêm nhiệt liệt, thậm chí lấn át cả giọng nói của Tạ Yến.
"Bọn họ chỉ thích xem chuyện cười của môn phái chúng ta......"
"Lần trước trước khi tông phái so tài, bọn họ liền ở trường luyện võ cùng chúng ta đánh nhau rồi."
"Đúng vậy, còn đả thương Vân Hề sư huynh --"
Tạ Yến: "......"
Việc này nghe thật quen tai...... Chẳng lẽ lịch sử luôn là tương tự như thế?
Lúc này "Xoát --" một tiếng kiếm chói tai, Tiêu Luyện xuất vỏ đem một cây thúy trúc thẳng tắp trước mặt gần nhất chém đứt đoạn. Cây trúc cao lớn thẳng tắp gào thét một tiếng, nặng nề mà ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn, mọi người tức khắc gục đầu xuống, im bặt như ve sầu mùa đông.
Nhìn các đệ tử chung quanh, Giản Tố Ngu khuôn mặt lạnh lẽo, vừa mở miệng hàn khí bốn phía: "Đều im lặng."
Tạ Yến: "......"
Vậy đi, đã có người nguyện ý làm kẻ xấu, Tạ Yến cũng sẽ không sợ làm người tốt. Hắn nghiêng đầu, hơi hơi cong khóe mắt, cười đến mức giống như đạo sĩ giang hồ bán bùa trừ tà bên đường:
"Mọi người đều là truy vấn mà đến, nếu không -- chúng ta hãy buông xuống ân oán với Thiên Đô Vân Hải một chút?"
Vân Hề còn đang kinh ngạc sư bá vậy mà phát hỏa lớn như vậy ngơ ngác mà nhìn Tạ Yến một lát, ấp úng lặp lại nói: "...... Ta, chúng ta?"
Tạ tiền bối khi nào biến thành "Chúng ta" rồi?
Dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu Liễu Minh Hồng đều tràn đầy trán rồi. Ngón tay hắn run rẩy chỉ Tạ Yến, lại chỉ hướng Giản Tố Ngu cùng với đệ tử liên can sau lưng hắn, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt cười cười bối rối của Tạ Yến, vừa kinh ngạc vừa giận dữ: "...... Ngươi, các ngươi? Trước kia bọn họ đối với ngươi như thế, ngươi thế mà lại -- mệt đại ca ta còn xem ngươi như huynh đệ, hừ!"
Hắn vốn dĩ còn nghĩ, nếu như Tạ Yến không chốn để đi, có thể đầu nhập Thiên Đô Vân Hải môn hạ. Dù sao mấy năm nay, Thiên Đô Vân Hải cùng Huyền Âm vẫn luôn thủy hỏa bất dung, cũng không để ý nhiều thêm một lý do khiến hai bên căm ghét lẫn nhau. Kết quả bên này, Tạ Yến đã cùng người ta "Chúng ta" rồi, Liễu Minh Hồng ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh*, càng thêm tức giận đến phất tay áo bỏ đi.
*哀其不幸怒其不争: vì sự bất hạnh của ai đó mà thương tiếc, vì ai đó không chịu đấu tranh mà giận dữ.
Minh Hồng! Không phải, ngươi nghe ta giải thích --" Tạ Yến thu liễm nụ cười không kiềm chế được trên khuôn mặt, bước chân khẽ động, đang muốn đuổi theo đi giải thích. Bỗng nhiên cảm giác ống tay áo căng căng, hắn vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy sự kiên định trong đôi con ngươi của Lam Ẩn.
"... Là ' chúng ta ' đúng chứ?" Lam Ẩn thật cẩn thận mà nắm ống tay áo hắn.
Vừa ngước mắt, Tạ Yến vừa lúc trông thấy tầm mắt Giản Tố Ngu vẫn luôn chăm chú ở trên người mình, tựa hồ vẫn luôn lẳng lặng đợi hắn mở miệng. Kỳ thật khí lực của thiếu niên cũng không lớn, chỉ cần Tạ Yến nhẹ nhàng tránh một cái liền thoát, có điều Lam Ẩn...... Chung quy vẫn là không giống người khác. Vì thế hắn chỉ có thể nặng nề mà thở dài, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu hắn.
Bên ngoài ánh trăng sáng vằng vặc, trong nhà hương trà mờ mịt, sương trắng mênh mang tẩy đi một đường phong trần.
Vân Hề cung kính mà đứng lặng ở một bên: "Chúng ta ở thành Lâm An chú ý tới mỗi lần án mạng phát sinh, ở gần đó đều xuất hiện qua một vị nam tử hành tung quỷ dị. Lúc truy xét đến tận đây, người nọ đã không biết tung tích. Trừ hắn ra, chúng ta tựa hồ cũng chưa thấy qua những người khác trong thôn này."
"Vị nam tử kia trông như thế nào?" Nước trà mới ra lò, thơm dịu bốn phía. Tạ Yến tự lo tự uống một ngụm trà nhỏ, vừa ngẩng đầu phát hiện tất cả mọi người đều nhìn chính mình, có chút kỳ quái, "...... Các ngươi đều nhìn chằm chằm ta làm cái gì?"
Đệ tử liên can liên tục lắc đầu.
Lam Ẩn trừng mắt nhìn chung trà nóng bỏng trong tay hắn, gian nan mở miệng: "...... Ngươi không nóng sao?"
"Ớ, ngươi nói cái này a?" Tạ Yến cong con mắt cười cười, giống như hai mảnh trăng khuyết. Ở trước mắt bao người, hắn duỗi bàn tay vào trong bếp lò thiêu thiêu đến xèo xèo phát ra tiếng, khoe ra đầu ngón tay thon dài giống nhau: "Ta khi còn nhỏ không sợ lửa, ta còn từ trong lửa lấy ra hạt dẻ đó. Cho nên trước kia ta cùng Liễu --" một cái tên thời điểm sắp sửa thốt ra, hắn bỗng nhiên dừng lại, ý cười trên mặt cũng phai nhạt vài phần.
"Đừng náo nữa......" Một bàn tay trắng nõn bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của Tạ Yến, đem tay hắn lấy ra khỏi bếp lò lửa đỏ. Ánh mắt Giản Tố Ngu dừng trên Vân Hề, cổ vũ hắn tiếp tục nói: "Các ngươi làm sao lại bị cột vào cửa thôn?
"Sau đó --" từ trong giọng nói luôn luôn lãnh đạm của sư bá, Vân Hề thế mà nghe ra một tia ôn nhu. Tầm mắt hắn dừng lại một chút trên tay của hai người đang giao điệp, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ: Thì ra là "Các ngươi" a.
"Lúc các đệ tử đuổi theo bị nhốt trong trận pháp trước thôn, các đệ tử tài sơ học thiển phá trận không thành, liền không biết bị cái gì mê choáng. Chờ đến khi tỉnh lại, chúng con liền phát hiện chính mình đều bị trói trên cọc gỗ ở cửa thôn, bốn phía thúy trúc bao quanh. Mọi người trên người đều có không ít miệng vết thương nhỏ, có vẻ như người nọ muốn làm cho bọn con chảy cạn máu, liền mặc kệ chúng con ở đó tự sinh tự diệt."
"Vừa mới bắt đầu còn có chút lo lắng hãi hùng nhưng là vẫn luôn chưa từng nhìn thấy người nọ, cùng với linh lực nông cạn trong cơ thể vẫn còn liền tự làm khép lại miệng vết thương, chờ đợi cứu viện." Vân Hề chần chờ một khắc, bổ sung nói, "Nhưng có sư đệ nói rằng, từng ở Lâm An đã ở xa xa mà gặp qua ánh mắt của người đó. Nam tử kia tựa hồ tu tập âm tà dị pháp gì đó, chuyên lấy hồn phách người ta tu luyện."
"Con làm không tồi." Giản Tố Ngu khó có được khen ngợi gật gật đầu.
Thế mà thật là nam...... Tạ Yến nghe được như có suy tư gì, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương của mình: "Các ngươi vậy mà không bị thất sát mê hồn trận trực tiếp chém giết ở đương trường, thật là kỳ quái......"
Vân Hề: "......"
"Sư huynh, thôn này rõ ràng còn có dấu vết sinh hoạt cách đây không lâu. Các ngươi vẫn luôn không có nhìn đến thôn dân khác sao?" Lam Ẩn nâng cho chính mình chung trà, hỏi.
Vân Hề lắc lắc đầu: "Không có, cái này xác thật rất kỳ quái. Nếu không có đoán sai, tất cả mọi người thôn này có lẽ đã bị giết hại."
"Tạ Yến!" Đang nói, có một thân ảnh màu tím sẫm từ ngoài phòng tiến vào, chính là Liễu Minh Hồng trước đó giận dỗi mà đi. Tóc của hắn bị thổi đến hỗn loạn, trên mặt lại là khó có thể kiềm chế được vẻ kinh hỷ: "Ta -- ta vừa mới thấy được đại ca ta! Tân Tửu quả nhiên không có gạt ta -- đại ca còn ở bên cạnh ta...... Hắn quả nhiên còn sống......"
"Ai?! Ngươi nhìn thấy ai?!" Tạ Yến trên mặt ngưng trọng, bỗng nhiên đứng lên, chung trà trên bàn "Phanh --" một tiếng rơi trên mặt đất vỡ tan tành.
"Đại ca ta a!" Liễu Minh Hồng kích động mà cả người muốn nhảy dựng lên, "Ta vừa mới dưới ánh trăng nhìn thấy hắn!"
"Không thể nào! Không thể nào là hắn! Thân xác hắn đã hủy, tuyệt đối không thể hóa thành quái vật hút hồn phách người." Tạ Yến trên mặt chém đinh chặt sắt, trong lòng lại loạn thành một đoàn. Bồ Tân Tửu chính miệng nói qua, Liễu Cô Đăng nhảy xuống núi đao biển lửa, sớm đã hóa thành đao linh Đoạn Thủy. Thân thể đó của hắn có lẽ đã sớm hủy ở núi đao biển lửa, sao có thể bị người có tâm lợi dụng? Đầu tiên là thân ảnh cữu cữu chợt lóe mà qua trong Nghiệp Thành đến bây giờ lại là Liễu Cô Đăng mà Liễu Minh Hồng nhìn thấy -- người đều đã chết, còn không cho sống yên ổn sao? Tạ Yến nắm chặt quyền, trên mặt tối tăm vài phần, tốt nhất đừng để cho hắn bắt được phía thủ phạm phía sau màn, nếu không hắn nhất định trả giá đại giới.
Liễu Minh Hồng trên mặt tươi cười dừng lại, trong đầu chốc lát trống rỗng: "...... Ngươi đang nói cái gì? Cái gì hút hồn phách người?"
"Tiền bối." Lời nói lúc trước của Tạ Yến vẫn được Vân Hề ghi tạc trong lòng. Hắn cúi người chắp tay, hướng tới hắn hành một cái lễ: "Chúng ta vừa rồi đang thảo luận gần đây nhất tà tu cướp đoạt sinh hồn, vừa mới nói tới quái vật này đang ở trong tòa thôn này."
"Các ngươi làm ta sợ nhảy dựng." Liễu Minh Hồng vỗ vỗ ngực của mình, thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn Tạ Yến, con ngươi tràn đầy nghiêm túc: "Tạ Yến, ta thật sự ở dưới ánh trăng đã nhìn thấy đại ca của ta."
"Minh Hồng, ngươi là quá nhớ hắn, ta cũng rất nhớ hắn." Tạ Yến giống như an ủi mà vỗ vỗ hắn đầu vai gầy yếu của hắn. Lúc ấy ở Nghiệp Thành, Tạ Yến cũng là cho rằng mình thật sự nhìn thấy cữu cữu, nhưng mà sự thật chứng minh điều này chẳng qua là một cái ảo ảnh mà thôi.
Liễu Minh Hồng bắt lấy bàn tay hắn đặt ở đầu vai, đặt ở trên đao Đoạn Thủy bên hông mình: "Hắn còn cùng ta nói chuyện."
Tựa hồ là cảm thụ cái gì, Đoạn Thủy đao lóe một chút.
Cảm thụ được xúc cảm lạnh lẽo trong tay, có lẽ là ngữ khí Liễu Minh Hồng quá mức chân thành tha thiết, Tạ Yến thiếu chút nữa cũng muốn tin. Hắn thuận theo bậc thang, hỏi một câu: "Hắn cùng ngươi nói cái gì?"
"Hắn nói cho ta đi theo bên cạnh ngươi, như vậy an toàn một chút. Còn có -- mong ngươi thủ hạ lưu tình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất