Chương 8: Trâm hoa mang rượu
Edit: Ngonhinhlalien
Beta: Lục
Sau khi vào thu, những trận mưa bóng mây nhẹ nhàng rơi xuống một lúc thì tạnh, bầu trời lại quang đãng.
Trong mùi hoa quế bay thoang thoảng, Đại công tử nhà Ngự sử đại nhân nghênh đón quan lễ(*).
(*) Quan lễ: Nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa, khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên.
Từ trên xuống dưới toàn phủ Ngự sử đều tràn ngập không khí vui mừng, thậm chí là bọn họ còn chọn lựa ngày lành tháng tốt, khách khứa được mời đến trong đại yến toàn là vương tôn quý tộc, văn nhân nhã sĩ.
Để xứng đôi với thiếu niên tài mạo song toàn, đương nhiên phải có mỹ nhân nổi tiếng nâng rượu mừng.
Phất Phong là một trong bốn đại mỹ nhân đứng đầu Nghiệp Thành nên nàng nhận được thiệp mời, cũng là hợp tình hợp lý.
Nàng ấy ăn diện lộng lẫy, trên người mặc một bộ váy Lưu Tiên khắc hoa gấm màu tím nhạt, thân khoác một cái áo trắng mỏng bằng lụa, tóc đen mực được một cây trâm làm bằng đá cẩm thạch tốt nhất, búi thành một búi tóc đơn giản. Tất cả lại kết hợp với khuôn mặt trang điểm tinh xảo, cả người như một bông hoa phù dung kiều diễm thướt tha.
Có vẻ như tâm trạng của Phất Phong không tồi, Hoa ma ma còn cho nàng tùy ý sai khiến mấy nha hoàn.
Tin tức Phất Phong chịu nhận thiệp mời truyền đến đã khiến không ít người đứng sau mong chờ có thể theo hoa khôi đi dự tiệc. Như thế là có thể ra ngoài trông thấy việc đời, được nhìn thấy cuộc sống của các quan lại đại gia, mở mang kiến thức.
Nhưng điều khiến Phùng Ương ngoài ý muốn đó là nàng lại có tên trong những người cùng đi theo sang đó.
Nàng cúi đầu thưa vâng, sau đó vội vàng rửa sạch mặt của mình, để mặt mộc đi theo. Dọc theo đoạn đường cứ nơm nớp lo sợ, sợ chọc phải chuyện gì khiến Phất Phong không vui.
Phủ Ngự sử lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng. Dù gì lúc nàng ở hậu viện Bách Hoa Lâu, nàng chỉ thấy được một số cây sài và những tảng đá lớn nhỏ trong vườn nằm chen chúc trong không gian chật hẹp. Mà trong hoa viên này, đâu đâu cũng là núi giả vờn quanh, là cây cối và những hoa cỏ quý hiếm không thể đếm xuể, không gian thoáng đãng, rộng rãi đến độ chất được không biết bao nhiêu là đống củi.
Trên mặt mỗi người đều vui mừng, người đến tặng lễ vật cứ nối liền không dứt. Trong khoảng thời gian ngắn, cửa cũng không còn chỗ cho người chen qua.
Trong lúc chen chúc, không biết là ai đẩy Phùng Ương, khiến nàng dẫm vào vạt áo, không tự chủ được lảo đảo nghiêng về phía trước.
Thôi chết rồi!
Trong hỗn loạn có người bắt được cổ tay nàng, nhiệt độ thiêu đốt khiến người không nhịn được sợ hãi tránh thoát. Một giọng nói trầm thấp từ tính với hai từ "Cẩn thận" vang ở bên tai, giúp cho nàng thoát khỏi thảm kịch ngã đập đầu xuống đất.
"Đa... Đa tạ tướng quân ra tay cứu nha hoàn của ta!"
Nét kinh ngạc và nghi ngờ trên mặt Phất Phong còn chưa kịp che giấu hết. Bàn tay nàng còn đang khựng lại trên không trung, một lúc lâu sau mới bình tĩnh thu tay lại. Nàng sầm mặt với Phùng Ương, thấp giọng quát khẽ:
"Chân tay vụng về, còn không qua đây?"
Nghe vậy, Phùng Ương vội vàng lui về phía sau Phất Phong, cúi đầu, ngăn cản mùi hoa quế nồng đậm và ánh mắt đánh giá trên người đối phương. Nàng nghe rõ giọng nói của đối phương đang nhẹ nhàng cảm thán, như là lời âu yếm nỉ non bên tay.
"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."
Tướng lãnh trẻ tuổi vươn tay, vén lên tóc mái lộn xộn trên trán mỹ nhân, động tác thuần thục tựa như đã làm không biết bao nhiêu lần:
"Không sao, chẳng qua chỉ là một nha hoàn, xem ngươi để bụng đến..."
... Ta thật nhìn không ra, hồi ngươi còn trẻ cũng biết tán tỉnh như vậy đấy. Mắt Tạ Yến trợn trắng ngầm nhìn sang Sở Từ.
Phất Phong nghe thấy những lời này, mặt nàng ấy trắng bệch đầy bất an, khẽ nâng chuỗi hạt châu trên trán, khẽ hỏi:
"Tướng quân cũng vừa đến ư?"
"Ta đã đến được một lúc rồi, hoa quế trong viện Ngự sử đại nhân nở khắp nơi, hương thơm ngào ngạt. Ta đang đi xem xét xung quanh mãi cho đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được ai nhàn rỗi thưởng hoa cùng ta, không biết mỹ nhân có thể nể mặt ta lần này?"
"Từ chối thì bất kính." Phất Phong nhẹ nhàng cười, nói.
Là người hầu đi theo nên Phùng Ương chỉ có thể im lặng đứng ngoài cửa.
Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng hai người trong sân đang cười nói rộn ràng, chuyện trò vui vẻ.
Trai tài gái sắc, nếu xem nhẹ tuổi tác của Phất Phong thì tất nhiên là hết sức xứng đôi.
Phất Phong vuốt ve cành hoa quế đang tỏa hương ngào ngạt, nói chút gì đó, cười đến khuynh quốc khuynh thành.
Thiếu niên tướng quân nhẹ nhàng nâng lên chén rượu, đang định mở miệng thì bỗng một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, Phất Phong đứng dưới cây hoa quế đang lào xào đung đưa theo gió, những bông hoa li ti bị gió nhẹ thổi tung lên, những cánh hoa lả lướt rơi xuống, thậm chí còn có mấy cánh hoa vô tình rơi vào trong chung rượu.
Nhã ý nơi đây, chưa uống đã say.
Trong lúc nói cười, có vài thiếu niên nhỏ tuổi xông tới.
Khúc khích, cười vang, Sở Từ cũng không màng hoa quế rơi đang vào phát quan(*) trên đầu, mạnh mẽ dứt khoát uống một hơi cạn sạch.
(*)Phát quan: Đồ trang trí búi tóc của các công tử giàu có.
( Truyện chỉ được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Sở Từ bẩm sinh đã có một đôi mắt đào hoa mê người, hơi hơi nhếch lên, khóe mắt dư quang âm thầm liếc nhìn Phùng Ương, giống như sói đêm đang đánh giá con mồi, không chút nào che dấu tính xâm lược trong mắt.
Trong lòng Phùng Ương kinh hoảng, nàng bỗng che miệng, vội lùi ra sau hai bước.
Cổ chân chợt chạm tới chậu hoa bên bậc cửa, phát ra tiếng động. Phùng Ương cố đè xuống trái tim đang hoảng loạn, không quan tâm gì cả xoay người chạy xa.
Tiệc tối qua đi, giai thoại về Phất Phong cô nương đứng đầu tứ đại mỹ nhân, cùng thiếu niên tướng quân phong lưu đa tình hẹn ước thưởng quế lan tỏa nhanh chóng, tựa mùi thơm của hoa quế, nhẹ nhàng phiêu đãng cả tòa thành. Chuyện này khiến cho không ít văn nhân vội vã hoảng hốt, càng làm kinh động đến đương kim thánh thượng.
Thánh thượng càng là tự mình đặt bút, phê tám chữ to: "Sườn quan phong lưu, trâm hoa mang rượu.", để ban thưởng cho tướng quân trẻ tuổi.
Từ đây, danh thơm diễm lệ của Phất Phong "Trâm hoa mang rượu" như phát nổ, lưu truyền khắp cả kinh thành. Mới sáng sớm mà khách đã đến chật kín Bách Hoa Lâu.
Phùng Ương đang bê một mâm ăn sáng với hai món tinh xảo, lại thấy đằng trước có một gã sai vặt đang cau mày, quắc mắt tiến tới.
Trong giây phút đó, lối đi đang rộng rãi bỗng trở nên nhỏ hẹp. Vì thế, nàng chỉ phải để lưng dựa sát vào tường, dùng tay bảo vệ mâm, sợ có sự cố gì xảy ra lại đưa tới một trận trách phạt.
Đợi đưa thức ăn và rượu xong, Phùng Ương mới qua miệng vài vị tỷ tỷ của phòng bếp biết được, có người bị mất đồ.
"Ai mà ăn gan hùm mật gấu, dám đi trộm đồ của Phất Phong?"
"Cũng không phải sao, nghe nói vẫn là sau lần trâm hoa mang rượu đó, Sở tướng quân tự mình ban thưởng trâm hoa thạch lựu mã não. Cây trâm đó tỏa ra ánh sáng hồng diễm lệ. Như vậy hẳn là vật giá trị xa xỉ rồi."
"Đúng vậy, Phất Phong đúng là yêu thích không buông tay. Mấy ngày trước, ta còn thấy nàng cài ở trên đầu, đẹp đến cả người toát ra vẻ mềm mại động lòng người."
Trâm hoa của Phất Phong, vậy mà bị mất rồi?
Ai lại có lá gan đi trộm đồ của Phất Phong? Phùng Ương cũng cảm thấy kỳ quái.
Hoa ma ma đã sớm không kìm nén được nữa. Từ lúc sáng sớm đã hùng hùng hổ hổ la hét, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy giọng nói của bà ta.
"Đó giờ ma ma chưa từng cắt xén lương của ai, sao một tên trộm cướp lại tìm mãi không ra. Đừng có lúc nào cũng muốn bò lên trên, mơ tưởng những thứ vốn chẳng thuộc về mình! Nếu ta tra ra tay chân tên nào không sạch sẽ, trộm lấy đi vật Phất Phong được ban thưởng, ta không đánh gãy tay chân người đó thì cũng ném ra ngoài cho chó ăn!"
Được từng nghe và chứng kiến nhiều rồi nên Phùng Ương cũng chẳng để ở bụng, chắc trong lâu có người trộm lấy đi đem bán ở hiệu cầm đồ bên ngoài, hẳn là không tìm về được rồi.
Nhưng đến giờ ngọ, lúc nàng trở lại chỗ ở đơn sơ của mình nghỉ ngơi, vừa nằm xuống thả lỏng thì bỗng cảm thấy có chỗ không đúng, hình như dưới gối có thứ gì đó cứng cứng cộm cổ nàng.
Trong chớp mắt, nàng hiểu ra được điều gì.
Phùng Ương không phải người ngu ngốc, nàng đột nhiên ngồi bật dậy, tay cầm ra trâm hoa trên gối đầu, hoảng loạn chạy ra cửa, cũng không nhìn đường mà chạy một mạch ra ngoài
Hiện giờ sạp bói toán của đạo trưởng mắt mù đã rỗng tuếch, một bóng người cũng không thấy.
Phùng Ương thất vọng gục đầu xuống, ngực phập phồng dồn dập. Dưới tay áo, tay nắm trâm hoa run nhè nhẹ, nàng đứng im như chết lặng ở đó, chân tay luống cuống.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại muốn tìm đạo sĩ kia, nàng chỉ vô thức chạy tới nơi này.
Nhưng không có người, không có bóng hình cao cao như cây tùng kia, không có giọng nói dịu dàng như nước, càng không có thiện ý làm người ta tim đập thình thịch, khó có thể cự tuyệt.
Người nọ gió mặc gió, mưa mặc mưa, kiên trì ngần ấy năm, cuối cùng vẫn vắng bóng một lần.
Tạ Yến có thể nhìn thấy hết thảy, càng có thể cảm nhận được cảm xúc của Phùng Ương, một cỗ chua xót không phải trong ngực mình lan tràn ra, giống như một con dao nhỏ cứa từng nhát, từng nhát, lăng trì(*) từng cái một. Cảm xúc ấy cũng khiến cho hắn bất đắc dĩ mà chua xót.
(*) Lăng trì: Hình thức tử hình bằng cách dùng dao xẻo từng miếng thịt trên người tử tù trong một thời gian dài, từ từ dẫn đến cái chết cho tử tù.
Nàng không động đậy, cũng không biết làm sao bây giờ. Giờ nàng chỉ biết, nếu mình trở về, sẽ phải chứng kiến cảnh tượng phòng đầy người với những ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng chăm chú. Trong đầu hiện lên đôi mắt mỹ lệ nhưng con ngươi lại chứa đầy oán hận của Phất Phong.
Làm sao bây giờ? Phùng Ương đánh giá toàn thân mình, rồi lại khẽ cắn môi. Ban nãy nàng chạy vội ra đường, trên người không có mấy đồng tiền.
Không được, nàng không thể trốn đi, nếu trốn đi thì sẽ đối xứng với lời đối phương nói. Nhưng nếu trở về, việc đầu tiên phải đối diện là cục diện hết đường chối cãi và một trận đòn tơi bời, sau cùng chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi lâu. Kế liên hoàn này vẫn sẽ thành công, dù tiến hay lùi, đều không tránh được phải rời khỏi Bách Hoa Lâu, rơi vào kết cục không chỗ để đi.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
Thật ra chân tướng cũng không khó đoán, chẳng qua là tiết mục vừa ăn cướp vừa la làng. Mục đích cũng đơn giản, giống như lời mà Phất Phong đã mắng vô số lần kia, nàng ấy muốn nàng lăn ra khỏi Bách Hoa Lâu.
Xem ra Phất Phong đã không muốn chứa chấp nàng.
Hai mắt Phùng Ương chẳng có tiêu cự, mờ mịt nhìn bóng người trên phố hẻm đi qua đi lại, chóp mũi mơ hồ ngửi thấy mùi bánh hoa quế tươi mát ngào ngạt, nhưng dù có làm thế nào nàng cũng không thể nhấc nổi một bước chân.
Trong lúc đần độn, chợt có một âm thanh như cắt qua hư không, đẩy ra tầng chướng khí mù mịt trong lòng. Cho con người vốn tựa một chiếc tàu đang mờ mịt trôi nổi, chẳng thể tìm thấy lối đi giữa làn sóng mãnh liệt là nàng đây một nguồn sáng dẫn đường le lói.
Hắn nói: "Phùng Ương, ngươi làm sao vậy?"
Tưởng chừng như đã tìm được chỗ dựa, nàng ôm chặt đạo sĩ tựa như ôm được một khúc gỗ trôi giữa làn sóng dập dìu. Nghe thấy tiếng hít thở khiến người an tâm của đối phương, nàng không nhịn được nữa mà gào khóc.
Khi ấy nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cũng không biết mình nói cái gì, chỉ ngoan ngoãn mặc cho đạo sĩ dịu dàng gỡ từng ngón tay đang nắm chặt của nàng ra, lấy nhiệt độ ấm áp của cơ thể mình, giúp nàng xoa tay.
Hắn bẻ một miếng bánh hoa quế nhỏ, đưa đến bên môi Phùng Ương. Nhìn thấy nàng cẩn thận cắn từng miếng nhỏ, ý cười trên mặt đạo trưởng không thể kìm nén nữa mà nở rộ ra ngoài.
Đạo sĩ quý trọng vuốt ve bàn tay trên tay một lát, sau đó hắn thân mật xoa nhẹ đầu nàng, nói với giọng nhỏ nhẹ như là đang dỗ dành trẻ nhỏ:
"Không cần lo lắng, ngươi trở về đi, cứ như mọi ngày vậy."
Hắn dừng lại một lát, nghiêm túc nói thêm một câu:
"Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Phùng Ương hoảng hốt, cúi đầu. Lòng nàng đã biết chắc rằng những ngày về sau sẽ không thể sống an ổn được nữa. Nàng vẫn nhớ rõ, ánh mắt như sói của người mình gặp trong phủ Ngự sử đại nhân. So với quay về chịu bắt nạt, không bằng...
Nhưng đạo sĩ một lòng nói rằng sẽ dẫn nàng đi nay lại không nói thế nữa.
Hắn nói, hắn sẽ bảo vệ nàng.
"Ta sẽ chờ." Thái độ nghiêm túc lộ rõ trên mặt của hắn.
Môi mấp máy một lát, nàng nhìn thân mình gầy yếu của hắn, nhìn đôi mắt vô thần, nhìn thần sắc quan tâm trên mặt hắn, cuối cùng vẫn không từ chối.
Hình như đạo sĩ nhớ tới điều gì, nhẹ nhàng cười:
"Dù sao...chờ thêm một chút cũng không sao cả."
Không mãnh liệt, không đau khổ, giống như đang nói đến chuyện gì đó thật vui vẻ.
Chần chờ một lát, ngón tay ấm áp của đối phương vẫn mềm nhẹ vuốt lên trán của nàng, lướt qua chân mày, gương mặt. Trên mặt hắn mang theo chút hoài niệm xen lẫn một chút xót xa khiến Phùng Ương không thể hiểu được.
Rất nhiều năm sau, khi Phùng Ương nhớ lại chuyện cũ, nàng vẫn không nhịn được mà nghĩ rằng, nếu ngày đó, mình gật đầu đi theo hắn thì có lẽ đã không góp thêm bi thương cho ngày sau.
Beta: Lục
Sau khi vào thu, những trận mưa bóng mây nhẹ nhàng rơi xuống một lúc thì tạnh, bầu trời lại quang đãng.
Trong mùi hoa quế bay thoang thoảng, Đại công tử nhà Ngự sử đại nhân nghênh đón quan lễ(*).
(*) Quan lễ: Nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa, khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên.
Từ trên xuống dưới toàn phủ Ngự sử đều tràn ngập không khí vui mừng, thậm chí là bọn họ còn chọn lựa ngày lành tháng tốt, khách khứa được mời đến trong đại yến toàn là vương tôn quý tộc, văn nhân nhã sĩ.
Để xứng đôi với thiếu niên tài mạo song toàn, đương nhiên phải có mỹ nhân nổi tiếng nâng rượu mừng.
Phất Phong là một trong bốn đại mỹ nhân đứng đầu Nghiệp Thành nên nàng nhận được thiệp mời, cũng là hợp tình hợp lý.
Nàng ấy ăn diện lộng lẫy, trên người mặc một bộ váy Lưu Tiên khắc hoa gấm màu tím nhạt, thân khoác một cái áo trắng mỏng bằng lụa, tóc đen mực được một cây trâm làm bằng đá cẩm thạch tốt nhất, búi thành một búi tóc đơn giản. Tất cả lại kết hợp với khuôn mặt trang điểm tinh xảo, cả người như một bông hoa phù dung kiều diễm thướt tha.
Có vẻ như tâm trạng của Phất Phong không tồi, Hoa ma ma còn cho nàng tùy ý sai khiến mấy nha hoàn.
Tin tức Phất Phong chịu nhận thiệp mời truyền đến đã khiến không ít người đứng sau mong chờ có thể theo hoa khôi đi dự tiệc. Như thế là có thể ra ngoài trông thấy việc đời, được nhìn thấy cuộc sống của các quan lại đại gia, mở mang kiến thức.
Nhưng điều khiến Phùng Ương ngoài ý muốn đó là nàng lại có tên trong những người cùng đi theo sang đó.
Nàng cúi đầu thưa vâng, sau đó vội vàng rửa sạch mặt của mình, để mặt mộc đi theo. Dọc theo đoạn đường cứ nơm nớp lo sợ, sợ chọc phải chuyện gì khiến Phất Phong không vui.
Phủ Ngự sử lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng. Dù gì lúc nàng ở hậu viện Bách Hoa Lâu, nàng chỉ thấy được một số cây sài và những tảng đá lớn nhỏ trong vườn nằm chen chúc trong không gian chật hẹp. Mà trong hoa viên này, đâu đâu cũng là núi giả vờn quanh, là cây cối và những hoa cỏ quý hiếm không thể đếm xuể, không gian thoáng đãng, rộng rãi đến độ chất được không biết bao nhiêu là đống củi.
Trên mặt mỗi người đều vui mừng, người đến tặng lễ vật cứ nối liền không dứt. Trong khoảng thời gian ngắn, cửa cũng không còn chỗ cho người chen qua.
Trong lúc chen chúc, không biết là ai đẩy Phùng Ương, khiến nàng dẫm vào vạt áo, không tự chủ được lảo đảo nghiêng về phía trước.
Thôi chết rồi!
Trong hỗn loạn có người bắt được cổ tay nàng, nhiệt độ thiêu đốt khiến người không nhịn được sợ hãi tránh thoát. Một giọng nói trầm thấp từ tính với hai từ "Cẩn thận" vang ở bên tai, giúp cho nàng thoát khỏi thảm kịch ngã đập đầu xuống đất.
"Đa... Đa tạ tướng quân ra tay cứu nha hoàn của ta!"
Nét kinh ngạc và nghi ngờ trên mặt Phất Phong còn chưa kịp che giấu hết. Bàn tay nàng còn đang khựng lại trên không trung, một lúc lâu sau mới bình tĩnh thu tay lại. Nàng sầm mặt với Phùng Ương, thấp giọng quát khẽ:
"Chân tay vụng về, còn không qua đây?"
Nghe vậy, Phùng Ương vội vàng lui về phía sau Phất Phong, cúi đầu, ngăn cản mùi hoa quế nồng đậm và ánh mắt đánh giá trên người đối phương. Nàng nghe rõ giọng nói của đối phương đang nhẹ nhàng cảm thán, như là lời âu yếm nỉ non bên tay.
"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."
Tướng lãnh trẻ tuổi vươn tay, vén lên tóc mái lộn xộn trên trán mỹ nhân, động tác thuần thục tựa như đã làm không biết bao nhiêu lần:
"Không sao, chẳng qua chỉ là một nha hoàn, xem ngươi để bụng đến..."
... Ta thật nhìn không ra, hồi ngươi còn trẻ cũng biết tán tỉnh như vậy đấy. Mắt Tạ Yến trợn trắng ngầm nhìn sang Sở Từ.
Phất Phong nghe thấy những lời này, mặt nàng ấy trắng bệch đầy bất an, khẽ nâng chuỗi hạt châu trên trán, khẽ hỏi:
"Tướng quân cũng vừa đến ư?"
"Ta đã đến được một lúc rồi, hoa quế trong viện Ngự sử đại nhân nở khắp nơi, hương thơm ngào ngạt. Ta đang đi xem xét xung quanh mãi cho đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được ai nhàn rỗi thưởng hoa cùng ta, không biết mỹ nhân có thể nể mặt ta lần này?"
"Từ chối thì bất kính." Phất Phong nhẹ nhàng cười, nói.
Là người hầu đi theo nên Phùng Ương chỉ có thể im lặng đứng ngoài cửa.
Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng hai người trong sân đang cười nói rộn ràng, chuyện trò vui vẻ.
Trai tài gái sắc, nếu xem nhẹ tuổi tác của Phất Phong thì tất nhiên là hết sức xứng đôi.
Phất Phong vuốt ve cành hoa quế đang tỏa hương ngào ngạt, nói chút gì đó, cười đến khuynh quốc khuynh thành.
Thiếu niên tướng quân nhẹ nhàng nâng lên chén rượu, đang định mở miệng thì bỗng một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, Phất Phong đứng dưới cây hoa quế đang lào xào đung đưa theo gió, những bông hoa li ti bị gió nhẹ thổi tung lên, những cánh hoa lả lướt rơi xuống, thậm chí còn có mấy cánh hoa vô tình rơi vào trong chung rượu.
Nhã ý nơi đây, chưa uống đã say.
Trong lúc nói cười, có vài thiếu niên nhỏ tuổi xông tới.
Khúc khích, cười vang, Sở Từ cũng không màng hoa quế rơi đang vào phát quan(*) trên đầu, mạnh mẽ dứt khoát uống một hơi cạn sạch.
(*)Phát quan: Đồ trang trí búi tóc của các công tử giàu có.
( Truyện chỉ được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Sở Từ bẩm sinh đã có một đôi mắt đào hoa mê người, hơi hơi nhếch lên, khóe mắt dư quang âm thầm liếc nhìn Phùng Ương, giống như sói đêm đang đánh giá con mồi, không chút nào che dấu tính xâm lược trong mắt.
Trong lòng Phùng Ương kinh hoảng, nàng bỗng che miệng, vội lùi ra sau hai bước.
Cổ chân chợt chạm tới chậu hoa bên bậc cửa, phát ra tiếng động. Phùng Ương cố đè xuống trái tim đang hoảng loạn, không quan tâm gì cả xoay người chạy xa.
Tiệc tối qua đi, giai thoại về Phất Phong cô nương đứng đầu tứ đại mỹ nhân, cùng thiếu niên tướng quân phong lưu đa tình hẹn ước thưởng quế lan tỏa nhanh chóng, tựa mùi thơm của hoa quế, nhẹ nhàng phiêu đãng cả tòa thành. Chuyện này khiến cho không ít văn nhân vội vã hoảng hốt, càng làm kinh động đến đương kim thánh thượng.
Thánh thượng càng là tự mình đặt bút, phê tám chữ to: "Sườn quan phong lưu, trâm hoa mang rượu.", để ban thưởng cho tướng quân trẻ tuổi.
Từ đây, danh thơm diễm lệ của Phất Phong "Trâm hoa mang rượu" như phát nổ, lưu truyền khắp cả kinh thành. Mới sáng sớm mà khách đã đến chật kín Bách Hoa Lâu.
Phùng Ương đang bê một mâm ăn sáng với hai món tinh xảo, lại thấy đằng trước có một gã sai vặt đang cau mày, quắc mắt tiến tới.
Trong giây phút đó, lối đi đang rộng rãi bỗng trở nên nhỏ hẹp. Vì thế, nàng chỉ phải để lưng dựa sát vào tường, dùng tay bảo vệ mâm, sợ có sự cố gì xảy ra lại đưa tới một trận trách phạt.
Đợi đưa thức ăn và rượu xong, Phùng Ương mới qua miệng vài vị tỷ tỷ của phòng bếp biết được, có người bị mất đồ.
"Ai mà ăn gan hùm mật gấu, dám đi trộm đồ của Phất Phong?"
"Cũng không phải sao, nghe nói vẫn là sau lần trâm hoa mang rượu đó, Sở tướng quân tự mình ban thưởng trâm hoa thạch lựu mã não. Cây trâm đó tỏa ra ánh sáng hồng diễm lệ. Như vậy hẳn là vật giá trị xa xỉ rồi."
"Đúng vậy, Phất Phong đúng là yêu thích không buông tay. Mấy ngày trước, ta còn thấy nàng cài ở trên đầu, đẹp đến cả người toát ra vẻ mềm mại động lòng người."
Trâm hoa của Phất Phong, vậy mà bị mất rồi?
Ai lại có lá gan đi trộm đồ của Phất Phong? Phùng Ương cũng cảm thấy kỳ quái.
Hoa ma ma đã sớm không kìm nén được nữa. Từ lúc sáng sớm đã hùng hùng hổ hổ la hét, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy giọng nói của bà ta.
"Đó giờ ma ma chưa từng cắt xén lương của ai, sao một tên trộm cướp lại tìm mãi không ra. Đừng có lúc nào cũng muốn bò lên trên, mơ tưởng những thứ vốn chẳng thuộc về mình! Nếu ta tra ra tay chân tên nào không sạch sẽ, trộm lấy đi vật Phất Phong được ban thưởng, ta không đánh gãy tay chân người đó thì cũng ném ra ngoài cho chó ăn!"
Được từng nghe và chứng kiến nhiều rồi nên Phùng Ương cũng chẳng để ở bụng, chắc trong lâu có người trộm lấy đi đem bán ở hiệu cầm đồ bên ngoài, hẳn là không tìm về được rồi.
Nhưng đến giờ ngọ, lúc nàng trở lại chỗ ở đơn sơ của mình nghỉ ngơi, vừa nằm xuống thả lỏng thì bỗng cảm thấy có chỗ không đúng, hình như dưới gối có thứ gì đó cứng cứng cộm cổ nàng.
Trong chớp mắt, nàng hiểu ra được điều gì.
Phùng Ương không phải người ngu ngốc, nàng đột nhiên ngồi bật dậy, tay cầm ra trâm hoa trên gối đầu, hoảng loạn chạy ra cửa, cũng không nhìn đường mà chạy một mạch ra ngoài
Hiện giờ sạp bói toán của đạo trưởng mắt mù đã rỗng tuếch, một bóng người cũng không thấy.
Phùng Ương thất vọng gục đầu xuống, ngực phập phồng dồn dập. Dưới tay áo, tay nắm trâm hoa run nhè nhẹ, nàng đứng im như chết lặng ở đó, chân tay luống cuống.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại muốn tìm đạo sĩ kia, nàng chỉ vô thức chạy tới nơi này.
Nhưng không có người, không có bóng hình cao cao như cây tùng kia, không có giọng nói dịu dàng như nước, càng không có thiện ý làm người ta tim đập thình thịch, khó có thể cự tuyệt.
Người nọ gió mặc gió, mưa mặc mưa, kiên trì ngần ấy năm, cuối cùng vẫn vắng bóng một lần.
Tạ Yến có thể nhìn thấy hết thảy, càng có thể cảm nhận được cảm xúc của Phùng Ương, một cỗ chua xót không phải trong ngực mình lan tràn ra, giống như một con dao nhỏ cứa từng nhát, từng nhát, lăng trì(*) từng cái một. Cảm xúc ấy cũng khiến cho hắn bất đắc dĩ mà chua xót.
(*) Lăng trì: Hình thức tử hình bằng cách dùng dao xẻo từng miếng thịt trên người tử tù trong một thời gian dài, từ từ dẫn đến cái chết cho tử tù.
Nàng không động đậy, cũng không biết làm sao bây giờ. Giờ nàng chỉ biết, nếu mình trở về, sẽ phải chứng kiến cảnh tượng phòng đầy người với những ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng chăm chú. Trong đầu hiện lên đôi mắt mỹ lệ nhưng con ngươi lại chứa đầy oán hận của Phất Phong.
Làm sao bây giờ? Phùng Ương đánh giá toàn thân mình, rồi lại khẽ cắn môi. Ban nãy nàng chạy vội ra đường, trên người không có mấy đồng tiền.
Không được, nàng không thể trốn đi, nếu trốn đi thì sẽ đối xứng với lời đối phương nói. Nhưng nếu trở về, việc đầu tiên phải đối diện là cục diện hết đường chối cãi và một trận đòn tơi bời, sau cùng chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi lâu. Kế liên hoàn này vẫn sẽ thành công, dù tiến hay lùi, đều không tránh được phải rời khỏi Bách Hoa Lâu, rơi vào kết cục không chỗ để đi.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
Thật ra chân tướng cũng không khó đoán, chẳng qua là tiết mục vừa ăn cướp vừa la làng. Mục đích cũng đơn giản, giống như lời mà Phất Phong đã mắng vô số lần kia, nàng ấy muốn nàng lăn ra khỏi Bách Hoa Lâu.
Xem ra Phất Phong đã không muốn chứa chấp nàng.
Hai mắt Phùng Ương chẳng có tiêu cự, mờ mịt nhìn bóng người trên phố hẻm đi qua đi lại, chóp mũi mơ hồ ngửi thấy mùi bánh hoa quế tươi mát ngào ngạt, nhưng dù có làm thế nào nàng cũng không thể nhấc nổi một bước chân.
Trong lúc đần độn, chợt có một âm thanh như cắt qua hư không, đẩy ra tầng chướng khí mù mịt trong lòng. Cho con người vốn tựa một chiếc tàu đang mờ mịt trôi nổi, chẳng thể tìm thấy lối đi giữa làn sóng mãnh liệt là nàng đây một nguồn sáng dẫn đường le lói.
Hắn nói: "Phùng Ương, ngươi làm sao vậy?"
Tưởng chừng như đã tìm được chỗ dựa, nàng ôm chặt đạo sĩ tựa như ôm được một khúc gỗ trôi giữa làn sóng dập dìu. Nghe thấy tiếng hít thở khiến người an tâm của đối phương, nàng không nhịn được nữa mà gào khóc.
Khi ấy nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cũng không biết mình nói cái gì, chỉ ngoan ngoãn mặc cho đạo sĩ dịu dàng gỡ từng ngón tay đang nắm chặt của nàng ra, lấy nhiệt độ ấm áp của cơ thể mình, giúp nàng xoa tay.
Hắn bẻ một miếng bánh hoa quế nhỏ, đưa đến bên môi Phùng Ương. Nhìn thấy nàng cẩn thận cắn từng miếng nhỏ, ý cười trên mặt đạo trưởng không thể kìm nén nữa mà nở rộ ra ngoài.
Đạo sĩ quý trọng vuốt ve bàn tay trên tay một lát, sau đó hắn thân mật xoa nhẹ đầu nàng, nói với giọng nhỏ nhẹ như là đang dỗ dành trẻ nhỏ:
"Không cần lo lắng, ngươi trở về đi, cứ như mọi ngày vậy."
Hắn dừng lại một lát, nghiêm túc nói thêm một câu:
"Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Phùng Ương hoảng hốt, cúi đầu. Lòng nàng đã biết chắc rằng những ngày về sau sẽ không thể sống an ổn được nữa. Nàng vẫn nhớ rõ, ánh mắt như sói của người mình gặp trong phủ Ngự sử đại nhân. So với quay về chịu bắt nạt, không bằng...
Nhưng đạo sĩ một lòng nói rằng sẽ dẫn nàng đi nay lại không nói thế nữa.
Hắn nói, hắn sẽ bảo vệ nàng.
"Ta sẽ chờ." Thái độ nghiêm túc lộ rõ trên mặt của hắn.
Môi mấp máy một lát, nàng nhìn thân mình gầy yếu của hắn, nhìn đôi mắt vô thần, nhìn thần sắc quan tâm trên mặt hắn, cuối cùng vẫn không từ chối.
Hình như đạo sĩ nhớ tới điều gì, nhẹ nhàng cười:
"Dù sao...chờ thêm một chút cũng không sao cả."
Không mãnh liệt, không đau khổ, giống như đang nói đến chuyện gì đó thật vui vẻ.
Chần chờ một lát, ngón tay ấm áp của đối phương vẫn mềm nhẹ vuốt lên trán của nàng, lướt qua chân mày, gương mặt. Trên mặt hắn mang theo chút hoài niệm xen lẫn một chút xót xa khiến Phùng Ương không thể hiểu được.
Rất nhiều năm sau, khi Phùng Ương nhớ lại chuyện cũ, nàng vẫn không nhịn được mà nghĩ rằng, nếu ngày đó, mình gật đầu đi theo hắn thì có lẽ đã không góp thêm bi thương cho ngày sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất