Chương 64: Nước lửa giao hòa (8)
Một khoảng thời gian sau đó, Kinh Hồng và Chu Sưởng vẫn trải qua cuộc sống ban ngày và ban đêm tách biệt.
Có một lần, hai người cùng tham gia thảo luận bàn tròn tại một diễn đàn.
Nhân viên đi cùng có Triệu Hãn Thanh và vài người nữa, bên Chu Sưởng cũng tương tự.
Trước khi mở màn, Kinh Hồng ngồi chờ trong phòng nghỉ, thấy còn một ít thời gian nên anh định gọi điện nói chuyện ngắn gọn với một quản lý cấp cao nào đó của Oceanwide.
Triệu Hãn Thanh tùy ý nhìn qua thì vừa khéo thấy danh sách cuộc gọi trên điện thoại của Kinh Hồng, anh ta khiếp sợ buột miệng, “Giám đốc Kinh, hôm qua anh gọi cho Chu Sưởng tận sáu cuộc điện thoại à???”
“…” Kinh Hồng bình thản liếc qua, “Thảo luận về một dự án đầu tư chung mà thôi. Ý kiến hai bên không thống nhất.”
“À…” Triệu Hãn Thanh bị thuyết phục, “Ra vậy, tôi bảo mà!”
Kinh Hồng không lên tiếng, thực ra nội dung mấy cuộc gọi toàn là mấy câu lảm nhảm vô nghĩa.
Trong cuộc thảo luận bàn tròn, hiếm khi quan điểm của hai người Kinh Hồng và Chu Sưởng trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hoàn toàn trái ngược nhau.
Hai người bọn họ đối chọi gay gắt, đến cuối thì không một ai khác có thể chen vào nữa, chỉ ngồi đó nghe bọn họ giương súng mua đao qua lại, hoặc có thể nói là chỉ nghe được mỗi tiếng của hai người họ.
Đương nhiên đến cuối cũng không phân định ai thắng ai thua, chỉ có thể chờ lịch sử cho ra câu trả lời.
Đến khi đi ra, Kinh Hồng lên xe trước, Chu Sưởng sau đó cũng lên xe, hắn nói với tài xế của Thanh Huy, “Đuổi theo xe của giám đốc Kinh phía trước.”
Khách sạn của hai người đặt khác nhau, và Chu Sưởng biết lát nữa Kinh Hồng sẽ bay luôn sang Nhật.
“!!!” Trợ lý bên cạnh vội vàng khuyên can ông chủ, “Giám đốc Chu, thôi bỏ đi sếp ơi, sếp định đuổi theo cãi nhau tiếp thì có ý nghĩa gì đâu?”
“…” Giám đốc Chu liếc cậu ta rồi nói, “Ai bảo tôi muốn cãi nhau tiếp?”
Trợ lý, “Thế sếp…” Không cãi nhau tiếp thì còn có thể làm gì?
“Sao nói nhảm nhiều thế nhỉ.” Chu Sưởng mất kiên nhẫn, “Tôi bảo đi theo thì cứ đi theo đi.”
“…” Tài xế không dám ho he câu nào.
Không bao lâu sau đã tới khách sạn của Kinh Hồng, Kinh Hồng đi vào trước, Chu Sưởng thì chỉ nói một câu với khí thế áp đảo “Mấy người về trước đi”, sau đó hắn không nói gì nữa mà mở cửa xuống xe, bước thật nhanh vào khách sạn, tiếng đóng cửa xe phát ra rất lớn.
Trợ lý nhìn dáng vẻ vội vàng của giám đốc Chu mà cảm thấy mình vẫn phải hoàn thành nghĩa vụ của một trợ lý, cậu ta kéo cửa kính xe xuống mà kêu lên, “Giám đốc Chu, bình tĩnh!!! Đánh người là phạm pháp đấy!!!”
Chu Sưởng phớt lờ cậu ta, đuổi theo thẳng vào trong khách sạn.
Trợ lý, “…”
Tôi sợ quá.
Kinh Hồng đi vào thang máy, quẹt thẻ phòng và nhấn số tầng, cửa thang máy từ từ khép lại.
Nhưng ngay khi cửa thang máy sắp khép chặt lại thì một bàn tay đột ngột chặn lại rồi nhẹ nhàng đẩy, cửa thang máy lại mở ra lần nữa.
Chu Sưởng nhìn thẳng vào ánh mắt Kinh Hồng, sau đó hắn đi vào đứng ở bên còn lại của thang máy.
Kinh Hồng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào số tầng.
Sau khi lên tầng, Chu Sưởng đi theo sau Kinh Hồng, Kinh Hồng mở cửa phòng tổng thống, hai người lần lượt bước vào sau cửa, nhưng cửa vừa đóng lại đã lập tức dựa vào cửa say đắm ôm hôn.
Mấy ngày không gặp, nhớ lắm.
Vừa nãy cuối cùng mới gặp nhau thì lại đấu đá cãi cọ, nhất quyết không nhượng bộ.
Cả hai đều không chịu lùi bước mà chiến đấu từng tí một, có lẽ đối phương là đối thủ chân chính duy nhất trên cuộc đời này.
Một thứ cảm xúc nào đó chạm đỉnh, bọn họ vừa tiếp tục hôn vừa cọ xát vào người kia. Vì phải đáp máy bay nên không làm chuyện gì khác, nhưng bọn họ chỉ ôm nhau nhưng vẫn cảm nhận được khao khát vô cùng mãnh liệt của người kia lúc này.
Còn một lần là vào ba tháng sau lần kia, lại một lần nữa, cực kỳ hiếm thấy, hai người lại có quan điểm khác biệt trong một cuộc thảo luận bàn tròn tại diễn đàn.
Người khác nhìn hai người, một trong số đó không nhịn được mà cảm thán, “Cứ như Sao Hỏa va vào Trái Đất…” Mấy người còn lại gật đầu lia lịa.
Lần này Kinh Hồng đi máy bay riêng của Chu Sưởng về Bắc Kinh, Chu Sưởng không dẫn theo tiếp viên nào, chỉ có đúng cơ trưởng trên máy bay. Kinh Hồng và Chu Sưởng giả vờ ngắm cảnh và ăn uống một lát, sau đó Chu Sưởng bèn hỏi Kinh Hồng, “Giám đốc Kinh, giờ vẫn còn sớm, hay xem phim bằng TV LED nhé? Ở đây phim gì cũng có đủ.”
Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng, một lát sau mới gật đầu nói, “Được.”
Thế là hai người bèn vào phòng, khóa cửa rồi mở TV, chọn một bộ phim chiến tranh kinh điển.
Hai người ngã xuống giường giữa tiếng chiến đấu ồn ào. Kinh Hồng cố hết sức để đè giọng xuống, cuối cùng Chu Sưởng dùng tấm chăn dày che kín hai người rồi tiếp tục hôn môi.
Sau đó hai người lại nghiêm túc dọn giường và xử lý những thứ khác.
Rồi Kinh Hồng cầm hai cục giấy vệ sinh và hỏi, “Cái này… làm thế nào bây giờ?”
Chu Sưởng cầm lấy rồi cười cười, hắn mở một tờ giấy vệ sinh ra trước rồi tỉ mỉ gấp thành một hình vuông nhỏ như ban đầu, sau đó đến tờ tiếp theo. Kế đến, Chu Sưởng cởi cúc áo vest của Kinh Hồng, lật vạt áo trước của anh ra rồi nhét cả hai tờ giấy vào túi áo trong của anh, “Cũng chỉ có thể mang về nhà thôi.”
Kinh Hồng, “…”
“Được rồi, cậu ra ngoài trước đi, tôi kiểm tra lại lần nữa xem còn sót gì không.”
“… Ừ.”
***
Nhoáng cái đã đến cuối năm.
Vào một ngày trước Giáng Sinh, Kinh Hồng làm việc đến mười một giờ đêm mới quay về nhà Chu Sưởng, anh có nhìn thoáng qua lúc đi qua phòng ăn nhỏ ở tầng một, để rồi khựng lại sững sờ.
Trên bàn có hai hộp cupcake và bánh ngọt cỡ nhỏ, hơn nữa còn theo concept Noel.
Một hộp năm mẫu bánh, thoạt nhìn vô cùng đơn giản nhưng đồng thời cũng rất xinh xắn.
Chiếc đầu tiên là một cây thông Noel với lớp kem xoắn ốc màu xanh lá cây phủ đường icing màu trắng, chiếc thứ hai là một chiếc bánh màu xanh lam được trang trí bằng những bông tuyết. Chiếc thứ ba có hình mũ Noel với lớp kem xoắn ốc màu đỏ, xung quanh là những bông kem màu trắng tượng trưng cho quả bóng len. Chiếc thứ tư có hình tuần lộc của ông già Noel, lớp kem sô-cô-la phủ bên trên, bên dưới là một chiếc bánh quy tròn, giữa bánh có một hạt sô-cô-la M&M làm miệng của chú tuần lộc, bên trên có hai chiếc bánh pretzels mini làm tai, hai hạt thạch màu trắng được đặt gần nhau, trên mỗi hạt có điểm một ít sô-cô-la, đây chính là đôi mắt của tuần lộc. Cuối cùng là vòng hoa Giáng Sinh, những bông hoa kem màu xanh lá được chia thành hai vòng tròn chen nhau quanh mép bánh, ở giữa nhồi đầy sô-cô-la chip khiến phần này trông giống như một “vùng đất” thực sự. Những bông hoa kem được điểm xuyết bằng những hạt sô-cô-la M&M đủ những màu sắc khác nhau, trên đỉnh “vòng hoa” có một ngôi sao Noel nhỏ.
Ký ức đã chôn theo thời gian từ rất lâu bỗng ùn ùn kéo về.
Combo năm chiếc bánh này giống y đúc như trong trí nhớ.
Kinh Hồng im lặng nhìn.
Hóa ra hôm nay là ngày kỷ niệm. Kỷ niệm lần đầu bọn họ gặp nhau, cũng là lần đầu bọn họ đối đầu.
Chẳng biết từ bao giờ, Chu Sưởng đã nhẹ nhàng xuống tầng một và đứng phía sau, hắn hỏi Kinh Hồng, “Có giống không? So với cuộc thi kinh doanh hồi đó?”
Kinh Hồng gật đầu, “Giống hệt như trong ký ức.”
“Hương vị thì ngon hơn nhiều đấy.” Chu Sưởng kéo một chiếc ghế ra, “Ngồi đi.”
Hôm nay Kinh Hồng chỉ đi làm bình thường nên không mặc vest hay đeo cà vạt, vậy nên anh chỉ rửa tay rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn.
Kinh Hồng mở hộp ra, anh nhìn bánh ngọt rồi nhoẻn miệng cười, “Cậu nhớ rõ hình dạng như vậy cũng giỏi thật.”
“Ấn tượng khắc sâu mà.” Chu Sưởng ngồi xuống đối diện Kinh Hồng, hắn chống cằm nói, “Lần đầu thất bại, đã vậy còn thua một cách chẳng hiểu ra làm sao.”
Kinh Hồng cười cười, “Về sau giám đốc Chu có học cách kiểm tra tiền giả không?”
“Không.” Chu Sưởng nói, “Tôi chịu thua trong khoản phân biệt tiền thật tiền giả.”
Kinh Hồng chống hai tay trên đầu gối, anh cụp mắt tỉ mỉ ngắm nhìn những chiếc bánh ở khoảng cách gần, “Không nỡ ăn.”
Dù nói vậy nhưng Kinh Hồng vẫn mở hộp, cầm dĩa lên nhẹ nhàng xiên vào một chiếc.
Đúng là kem ngon hơn nhiều.
Mềm mịn, tinh tế, chất lượng cao, mức độ ngọt cũng vừa phải.
Chu Sưởng không thích đồ ngọt lắm nên chỉ im lặng nhìn. Đôi lúc Kinh Hồng sẽ xiên một miếng, hoặc là kem hoặc là bánh, anh đưa tới bên môi Chu Sưởng thì Chu Sưởng cũng ăn vào.
Hộp bánh từ hơn mười năm trước, giờ đã vượt qua thời gian trùng điệp trong quá khứ và được hai người chia nhau thưởng thức.
Khi gặp nhau lần đầu tiên, hai người vẫn còn mang theo nét ngây ngô khờ dại.
Hơn mười năm trôi qua, hai người lần lượt vượt qua ngàn sông ngàn núi, cũng trải qua vô số khói bụi đường trường. Nhưng bọn họ vẫn hiểu rõ rằng từng hạt đất, từng hạt cát dính trên giày chẳng hề rơi vô ích.
Lúc này đây, cuối cùng bọn họ cũng đối diện với nhau với phong thái trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
Kinh Hồng và Chu Sưởng cũng không vội vàng, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, lặng lẽ tận hưởng khoảng thời gian này.
Chu Sưởng nói: “Thực ra đầu bếp đã phải thử nghiệm mấy lần cho mỗi chiếc bánh. Tôi có thể miêu tả, nhưng sau khi thợ làm bánh làm ra thành phẩm thì vẫn sẽ có sai lệch trong những chi tiết nhỏ, ví dụ như ngôi sao này, thành phẩm hoặc là lớn hơn hoặc lại nhỏ hơn một chút. Đây là cái làm đi làm lại nhiều nhất. Thợ làm bánh cứ thắc mắc mãi sao tôi cứ khăng khăng phải làm năm chiếc cupcake tầm thường này.”
Kinh Hồng hơi cong môi.
“Kinh Hồng.” Chu Sưởng ngước mắt, “Chẳng lẽ cậu cũng khắc sâu ấn tượng về trận đấu đó? Nhưng rõ ràng các cậu đã thắng mà. Người bị giám đốc Kinh đánh bại nhiều vô số kể.”
“Có chứ. Rất sâu sắc.” Kinh Hồng nói, “Thắng bằng may mắn thôi. Hơn nữa khi đó còn áp dụng rất nhiều chiến lược. Đến tận khi kết thúc tôi vẫn còn suy nghĩ…”
“Nghĩ gì?”
Kinh Hồng nói, “Tiếc thật, vẫn chưa đã. Hi vọng sau này còn có thể đối đầu với nhau. Rất kí.ch thích.”
Chu Sưởng nói, “Kết quả là mười năm sau tiếp quản sự nghiệp cùng lúc, cũng coi như đã thỏa mãn tâm nguyện của cậu rồi.” Nguyên nhân tiếp quản khác biệt nhưng thời gian thì thật sự chỉ chênh nhau có vài tháng.
“Phải.” Kinh Hồng ngước mắt, đưa một miếng kem tới bên môi Chu Sưởng, anh nhìn hắn và nói, “Nhưng không ngờ là… hai người đều muốn gi/ết chết người kia rồi lại không làm được, giằng co qua lại cuối cùng còn nảy sinh tình cảm. Cả quá trình cũng chỉ có một năm ngắn ngủi.”
Chu Sưởng khẽ bật cười.
Trong một đêm như thế này, Kinh Hồng và Chu Sưởng nói về rất nhiều chuyện hồi còn ở Mỹ, sau đó bọn họ mới nhận ra ký ức của hai người có rất nhiều điểm trùng khớp.
“Lúc đó Oracle*, hay là bên nào nhỉ,” Kinh Hồng nói, “thân phận thực sự của người phục vụ trong căn-tin là một trùm buôn ma túy. Nghe nói người này cực kỳ xởi lởi, lần nào cũng hỏi người tới lấy đồ ăn là “What do you want, my friend?”, làm việc rất tốt. Ai ngờ cảnh sát lại phát hiện ra một lượng lớn her.oin trong xe đông lạnh của công ty.”
*Oracle là một tập đoàn công nghệ máy tính đa quốc gia của Mỹ có trụ sở chính tại Austin, Texas.
“Tôi nhớ vụ đó.” Chu Sưởng nói, “Tin lan khắp Thung lũng Silicon cơ mà.”
“Ừ.”
Hai người ăn tổng cộng ba chiếc cupcake.
Cây thông Noel, mũ Noel và vòng hoa Giáng Sinh.
Hương vị tinh tế và dư vị kéo dài.
Ăn xong, Chu Sưởng lấy ra một bộ quần áo rất quái lạ.
Là mẫu mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng.
Kinh Hồng vốn tưởng là quà kỷ niệm, nhưng sau khi bị Chu Sưởng khoác lên, buộc phải thừa nhận là có một số kiểu thời trang mà Kinh Hồng thực sự không thể hiểu được.
Món đồ này được đan bằng len, chui đầu và thuần một màu trắng.
Kỳ cục là ở ngực trái lại có một miếng kim loại trông như nắp thoát nước, ở giữa có một lỗ tròn vừa khéo phủ lên đầu n.gực trái, còn xung quanh lỗ tròn lại là rất nhiều lỗ kim loại hình giọt nước hẹp và dài, để lộ ra màu da thịt bên trong. Những lỗ hổng trên tấm kim loại tròn tạo thành một hình bông hoa.
Kinh Hồng, “…”
Đcm cái quái gì đây.
Chu Sưởng nhìn rồi tán thưởng, “Thời trang đấy.”
“…” Kinh Hồng cạn lời, “Cậu tự đi mà mặc.”
Anh vốn không nhìn thấy rõ lúc bị Chu Sưởng phủ lên người.
“Đừng.” Chu Sưởng ôm lấy eo Kinh Hồng, ngón tay bắt đầu moi móc rồi mân mê trong lỗ thủng ở giữa.
Kinh Hồng không nhịn được mà khom người xuống.
Chu Sưởng giữ anh lại rồi áp sát môi anh.
Nhưng khi đã nằm lên giường rồi, Kinh Hồng vẫn không chấp nhận được món đồ kỳ quái này, anh cởi qu.ần áo bên trên của mình rồi ném qua một bên.
Sau một hồi bừa bãi, Kinh Hồng lại tắm rửa một lần nữa, sau đó vì thể lực tiêu hao quá nhiều mà anh lại cảm thấy hơi đói. Thế là anh lại xuống nhà bếp ở tầng một, mở chiếc tủ lạnh lớn kia ra xem thử, thấy có vẻ như không thèm gì nên cuối cùng lại đành phải lấy hộp cupcake Noel kia ra.
Còn lại hai chiếc bánh cuối cùng.
Một bông tuyết và một chú tuần lộc.
Anh chọn con tuần lộc, ăn bánh quy và bánh pretzels mini trước rồi bắt đầu ăn phần dưới.
Kinh Hồng chẳng buồn lấy đĩa và dĩa ăn ra mà ăn bằng tay luôn.
Tưởng Mai cứ luôn phàn nàn chuyện anh luôn làm rơi vãi vụn bánh khi ăn. Vì cân nhắc chuyện này nên Kinh Hồng mới ngồi nghiêng người trên chiếc ghế ở cuối bàn, đầu gối kẹp chiếc xô nhựa nhỏ mà bình thường Chu Sưởng hay dùng để vứt vỏ trái cây, sau đó mới há miệng cắn một miếng to.
Chu Sưởng tắm xong đi ra không thấy Kinh Hồng nên lại xuống tầng một tìm anh.
Hắn vừa vào phòng ăn đã thấy Kinh Hồng quay lưng về phía mình, anh mặc áo choàng tắm màu trắng buộc dây lỏng lẻo, khom người cúi đầu chẳng biết đang làm gì, để lộ ra phần gáy trắng trẻo mảnh khảnh.
“…?” Chu Sưởng nhẹ nhàng bước tới.
Sau đó, hắn tận mắt thấy Kinh Hồng đang ôm xô ăn bánh ngọt.
Chu Sưởng nhìn mà bật cười, “Gì thế này?”
Kinh Hồng ngẩng lên nói, “Tôi đói.”
Chu Sưởng lại hỏi, “Sao phải ăn như thế? Mai giúp việc sẽ dọn mà.”
“Tôi quen rồi.” Kinh Hồng nói, “Giám đốc Tưởng bắt tôi làm vậy, không được để rụng bột ra đất. Tôi bị chửi nhiều quá thành quen, nhỡ đâu rơi xuống đất thật thì tôi sẽ thấy khó ở, còn phải nhặt nữa.”
Chu Sưởng mỉm cười nhìn anh.
Đợi đến khi ăn xong, Kinh Hồng mới đặt cái xô nhỏ về chỗ cũ và rút giấy ăn ra lau miệng. Chu Sưởng hỏi, “Vị thế nào vậy? Chẳng để phần tôi miếng nào.”
Kinh Hồng lặng đi một chút rồi đáp, “Cũng được.”
Vừa nói xong hai chữ thì eo anh đã bị bóp chặt, Chu Sưởng điên cuồng hôn tới.
Dư vị còn đọng lại lan tỏa khắp nơi từ đầu lưỡi đến khoang miệng.
Thực ra Kinh Hồng không hiểu được vì sao Chu Sưởng lại hưng phấn và kí.ch thích khi nhìn mình như thế này, nhưng anh vẫn bị hôn mấy lần.
Từ ấn đường đến mũi, môi rồi tới cằm.
Chu Sưởng còn nói, “Cục cưng à…”
Đến cuối, thậm chí Kinh Hồng còn bị đẩy sấp xuống mép bàn.
Đèn treo trong phòng ăn rất đẹp và tinh tế, ánh sáng cũng trở nên mờ ảo trong mắt Kinh Hồng.
Sau khi tất cả xong xuôi, Kinh Hồng ngồi thẳng dậy, anh thắt lại dây áo choàng tắm rồi đột nhiên nói với Chu Sưởng, “Đến ba mẹ tôi cũng chưa bao giờ gọi tôi bằng cái từ “cục cưng” đó, nghe buồn nôn hết sức.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Chu Sưởng nhìn đồng hồ, “Cậu đi ngủ trước đi, tôi còn một cuộc họp nữa.”
Kinh Hồng gật đầu.
Nhưng ngay trước khi Kinh Hồng xoay người đi, Chu Sưởng lại vừa mở màn hình điện thoại của mình vừa giương mắt lên gọi, “Kinh Hồng.”
Kinh Hồng không đáp, “?”
Chu Sưởng cong môi nói, “Chúc cục cưng ngủ ngon nhé.”
Từ khi quen Chu Sưởng tới giờ, Kinh Hồng cũng đã có mấy lần cảm giác muốn trợn mắt nhìn trời, cuối cùng lần này anh cũng không kiềm chế nổi nữa.
Anh nhìn đèn trần, thở dài một hơi rồi lắc đầu xoay người rời đi.
Chu Sưởng gọi điện thoại mất gần nửa tiếng.
Đến khi Chu Sưởng quay về phòng ngủ thì Kinh Hồng vẫn còn thức, hắn hơi bất ngờ.
Kinh Hồng đeo kính để tránh bị mỏi, anh dựa vào đầu giường nhìn máy tính.
Chu Sưởng hỏi, “Đang làm việc à?”
“Không thì sao? Chẳng nhẽ vẫn còn làm cục cưng?” Kinh Hồng nói mà mặt lạnh tanh, “Xem Heo Peppa chắc?”
Chu Sưởng, “…”
Chu Sưởng cởi áo sơ mi và quần Tây mặc lúc gọi video, Kinh Hồng cũng khẽ nghiêng đầu tháo kính, anh cởi dây buộc áo ngủ sẫm màu trên người rồi ném qua một bên.
Chu Sưởng cũng dựa vào đầu giường, dè dặt hỏi Kinh Hồng, “Đang chờ tôi à?”
“Ừ.” Kinh Hồng cũng không phủ nhận, anh nói, “Vừa nãy quên mất không nói một chuyện.”
Ánh mắt Chu Sưởng trở nên dịu dàng, hắn hỏi, “Gì thế?”
Kinh Hồng nói, “Muốn cho cậu biết rằng trong suốt mười năm kể từ khi kết thúc trận đấu đó, đôi khi, cũng không thường xuyên lắm, tôi cũng sẽ nhớ đến cậu mỗi khi gặp một đối thủ nào đó quá đơn giản. Tôi vẫn chưa bao giờ quên mất cậu, hoặc có lẽ vẫn luôn chờ cậu ở đây.”
Từ hồi ấy anh đã biết Chu Sưởng chính là con trai độc nhất của Chu Bất Quần.
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng rất lâu, hai người dựa vào đầu giường rồi lại dịu dàng hôn nhau thật lâu.
***
Hôm sau, Kinh Hồng cảm thấy hơi mệt mỏi, đây là lần đầu tiên trong suốt nửa năm qua, nhưng anh vẫn có mặt tại tòa nhà Oceanwide đúng giờ.
Thực ra tần suất hiện tại của hai người bọn họ đã ít hơn hồi trước rất nhiều.
Nhưng dù mệt mỏi, Kinh Hồng cũng sẽ thay đổi ngay lập tức khi tập trung vào công việc.
Lại cực kỳ thanh tỉnh, cực kỳ nhạy bén, hoàn toàn không cẩu thả.
Đến chiều, trưởng bộ phận nhân sự tới xác nhận lại với Kinh Hồng về year-end party của công ty.
Kinh Hồng mở ngăn kéo lấy “thư tay” và lời chúc anh tự viết cho từng nhân viên của Oceanwide và người nhà bọn họ, sau đó anh hỏi, “Như thế này được không?”
Trưởng bộ phận nhân sự cẩn thận đọc một lượt rồi đáp, “Quá được ấy chứ, chữ của giám đốc Kinh đẹp thật.”
Kinh Hồng gật đầu rồi lại hỏi, “Có danh sách quà tặng và lịch chương trình chưa?”
“Có rồi.” Trưởng bộ phận nhân sự nói xong thì đưa hai tập tài liệu trong tay cho Kinh Hồng.
Kinh Hồng nhìn danh sách quà tặng rồi thuận miệng nói, “Thêm một máy mát-xa cổ đi. Hôm qua có một topic được đăng trên mạng nội bộ về việc bị đau cổ. Đàm Khiêm có đọc được, thấy xôm lắm.”
Trưởng bộ phận nhân sự ghi lại, “Được. Tôi sẽ sắp xếp.”
“Ok.”
Sau đó Kinh Hồng lại nhìn lịch chương trình và nói, “Được rồi. Tiết mục múa mascot mở màn thú vị đấy. Hẳn là có thể hâm nóng bầu không khí. Nhưng mà tại sao tiết mục cuối cùng vẫn còn bỏ trống? Mấy ngày rồi mà mọi người vẫn chưa chốt được à?”
“Không phải, thực ra đã chốt xong hết rồi.” Trưởng bộ phận nhân sự nhìn Kinh Hồng, sau đó nói bằng chất giọng vững vàng, “Tiết mục cuối sẽ để tất cả các quản lý cấp cao của Oceanwide biểu diễn cho nhân viên xem, giám đốc Kinh ký tên vào hàng đầu tiên trong tài liệu, tất nhiên tôi cũng sẽ theo sau.”
“…” Kinh Hồng nhìn dáng vẻ đối phương mà dự cảm cực kỳ không lành bỗng dâng lên trong lòng, anh hỏi, “… Tiết mục gì.”
Trưởng bộ phận nhân sự là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, tháo vát giỏi giang lại có vẻ ngoài thân thiện dễ gần, nhưng lúc này chị ta lại như một con ác quỷ, “Tiết mục khép lại buổi year-end party là nhóm quản lý cấp cao của Oceanwide sẽ nhảy tập thể như một nhóm nhạc nữ. Chính là bài hát chủ đề “XXXX” của chương trình kia.”
Chương trình kia là một show sống còn nhóm nam và nhóm nữ mà Trương Lệ đã đổ rất nhiều tiền để thực hiện sau khi tới Oceanwide, rất nhiều nhóm từ Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản và nhiều quốc gia khác PK với nhau, sau khi phát sóng được hai tuần thì đã nổi khắp cả nước.
“…?” Kinh Hồng ngước mắt, vì góc độ mà thật sự để lộ ra phần lòng trắng bên dưới, toát ra vẻ nham hiểm tàn nhẫn, anh hỏi lại từng từ từng từ một, “Quản lý cấp cao, tập thể, nhảy cái gì cơ???”
Người trước mặt mím môi nhịn cười đáp, “Nhảy nhạc girlgroup.”
Có một lần, hai người cùng tham gia thảo luận bàn tròn tại một diễn đàn.
Nhân viên đi cùng có Triệu Hãn Thanh và vài người nữa, bên Chu Sưởng cũng tương tự.
Trước khi mở màn, Kinh Hồng ngồi chờ trong phòng nghỉ, thấy còn một ít thời gian nên anh định gọi điện nói chuyện ngắn gọn với một quản lý cấp cao nào đó của Oceanwide.
Triệu Hãn Thanh tùy ý nhìn qua thì vừa khéo thấy danh sách cuộc gọi trên điện thoại của Kinh Hồng, anh ta khiếp sợ buột miệng, “Giám đốc Kinh, hôm qua anh gọi cho Chu Sưởng tận sáu cuộc điện thoại à???”
“…” Kinh Hồng bình thản liếc qua, “Thảo luận về một dự án đầu tư chung mà thôi. Ý kiến hai bên không thống nhất.”
“À…” Triệu Hãn Thanh bị thuyết phục, “Ra vậy, tôi bảo mà!”
Kinh Hồng không lên tiếng, thực ra nội dung mấy cuộc gọi toàn là mấy câu lảm nhảm vô nghĩa.
Trong cuộc thảo luận bàn tròn, hiếm khi quan điểm của hai người Kinh Hồng và Chu Sưởng trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hoàn toàn trái ngược nhau.
Hai người bọn họ đối chọi gay gắt, đến cuối thì không một ai khác có thể chen vào nữa, chỉ ngồi đó nghe bọn họ giương súng mua đao qua lại, hoặc có thể nói là chỉ nghe được mỗi tiếng của hai người họ.
Đương nhiên đến cuối cũng không phân định ai thắng ai thua, chỉ có thể chờ lịch sử cho ra câu trả lời.
Đến khi đi ra, Kinh Hồng lên xe trước, Chu Sưởng sau đó cũng lên xe, hắn nói với tài xế của Thanh Huy, “Đuổi theo xe của giám đốc Kinh phía trước.”
Khách sạn của hai người đặt khác nhau, và Chu Sưởng biết lát nữa Kinh Hồng sẽ bay luôn sang Nhật.
“!!!” Trợ lý bên cạnh vội vàng khuyên can ông chủ, “Giám đốc Chu, thôi bỏ đi sếp ơi, sếp định đuổi theo cãi nhau tiếp thì có ý nghĩa gì đâu?”
“…” Giám đốc Chu liếc cậu ta rồi nói, “Ai bảo tôi muốn cãi nhau tiếp?”
Trợ lý, “Thế sếp…” Không cãi nhau tiếp thì còn có thể làm gì?
“Sao nói nhảm nhiều thế nhỉ.” Chu Sưởng mất kiên nhẫn, “Tôi bảo đi theo thì cứ đi theo đi.”
“…” Tài xế không dám ho he câu nào.
Không bao lâu sau đã tới khách sạn của Kinh Hồng, Kinh Hồng đi vào trước, Chu Sưởng thì chỉ nói một câu với khí thế áp đảo “Mấy người về trước đi”, sau đó hắn không nói gì nữa mà mở cửa xuống xe, bước thật nhanh vào khách sạn, tiếng đóng cửa xe phát ra rất lớn.
Trợ lý nhìn dáng vẻ vội vàng của giám đốc Chu mà cảm thấy mình vẫn phải hoàn thành nghĩa vụ của một trợ lý, cậu ta kéo cửa kính xe xuống mà kêu lên, “Giám đốc Chu, bình tĩnh!!! Đánh người là phạm pháp đấy!!!”
Chu Sưởng phớt lờ cậu ta, đuổi theo thẳng vào trong khách sạn.
Trợ lý, “…”
Tôi sợ quá.
Kinh Hồng đi vào thang máy, quẹt thẻ phòng và nhấn số tầng, cửa thang máy từ từ khép lại.
Nhưng ngay khi cửa thang máy sắp khép chặt lại thì một bàn tay đột ngột chặn lại rồi nhẹ nhàng đẩy, cửa thang máy lại mở ra lần nữa.
Chu Sưởng nhìn thẳng vào ánh mắt Kinh Hồng, sau đó hắn đi vào đứng ở bên còn lại của thang máy.
Kinh Hồng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào số tầng.
Sau khi lên tầng, Chu Sưởng đi theo sau Kinh Hồng, Kinh Hồng mở cửa phòng tổng thống, hai người lần lượt bước vào sau cửa, nhưng cửa vừa đóng lại đã lập tức dựa vào cửa say đắm ôm hôn.
Mấy ngày không gặp, nhớ lắm.
Vừa nãy cuối cùng mới gặp nhau thì lại đấu đá cãi cọ, nhất quyết không nhượng bộ.
Cả hai đều không chịu lùi bước mà chiến đấu từng tí một, có lẽ đối phương là đối thủ chân chính duy nhất trên cuộc đời này.
Một thứ cảm xúc nào đó chạm đỉnh, bọn họ vừa tiếp tục hôn vừa cọ xát vào người kia. Vì phải đáp máy bay nên không làm chuyện gì khác, nhưng bọn họ chỉ ôm nhau nhưng vẫn cảm nhận được khao khát vô cùng mãnh liệt của người kia lúc này.
Còn một lần là vào ba tháng sau lần kia, lại một lần nữa, cực kỳ hiếm thấy, hai người lại có quan điểm khác biệt trong một cuộc thảo luận bàn tròn tại diễn đàn.
Người khác nhìn hai người, một trong số đó không nhịn được mà cảm thán, “Cứ như Sao Hỏa va vào Trái Đất…” Mấy người còn lại gật đầu lia lịa.
Lần này Kinh Hồng đi máy bay riêng của Chu Sưởng về Bắc Kinh, Chu Sưởng không dẫn theo tiếp viên nào, chỉ có đúng cơ trưởng trên máy bay. Kinh Hồng và Chu Sưởng giả vờ ngắm cảnh và ăn uống một lát, sau đó Chu Sưởng bèn hỏi Kinh Hồng, “Giám đốc Kinh, giờ vẫn còn sớm, hay xem phim bằng TV LED nhé? Ở đây phim gì cũng có đủ.”
Kinh Hồng nhìn Chu Sưởng, một lát sau mới gật đầu nói, “Được.”
Thế là hai người bèn vào phòng, khóa cửa rồi mở TV, chọn một bộ phim chiến tranh kinh điển.
Hai người ngã xuống giường giữa tiếng chiến đấu ồn ào. Kinh Hồng cố hết sức để đè giọng xuống, cuối cùng Chu Sưởng dùng tấm chăn dày che kín hai người rồi tiếp tục hôn môi.
Sau đó hai người lại nghiêm túc dọn giường và xử lý những thứ khác.
Rồi Kinh Hồng cầm hai cục giấy vệ sinh và hỏi, “Cái này… làm thế nào bây giờ?”
Chu Sưởng cầm lấy rồi cười cười, hắn mở một tờ giấy vệ sinh ra trước rồi tỉ mỉ gấp thành một hình vuông nhỏ như ban đầu, sau đó đến tờ tiếp theo. Kế đến, Chu Sưởng cởi cúc áo vest của Kinh Hồng, lật vạt áo trước của anh ra rồi nhét cả hai tờ giấy vào túi áo trong của anh, “Cũng chỉ có thể mang về nhà thôi.”
Kinh Hồng, “…”
“Được rồi, cậu ra ngoài trước đi, tôi kiểm tra lại lần nữa xem còn sót gì không.”
“… Ừ.”
***
Nhoáng cái đã đến cuối năm.
Vào một ngày trước Giáng Sinh, Kinh Hồng làm việc đến mười một giờ đêm mới quay về nhà Chu Sưởng, anh có nhìn thoáng qua lúc đi qua phòng ăn nhỏ ở tầng một, để rồi khựng lại sững sờ.
Trên bàn có hai hộp cupcake và bánh ngọt cỡ nhỏ, hơn nữa còn theo concept Noel.
Một hộp năm mẫu bánh, thoạt nhìn vô cùng đơn giản nhưng đồng thời cũng rất xinh xắn.
Chiếc đầu tiên là một cây thông Noel với lớp kem xoắn ốc màu xanh lá cây phủ đường icing màu trắng, chiếc thứ hai là một chiếc bánh màu xanh lam được trang trí bằng những bông tuyết. Chiếc thứ ba có hình mũ Noel với lớp kem xoắn ốc màu đỏ, xung quanh là những bông kem màu trắng tượng trưng cho quả bóng len. Chiếc thứ tư có hình tuần lộc của ông già Noel, lớp kem sô-cô-la phủ bên trên, bên dưới là một chiếc bánh quy tròn, giữa bánh có một hạt sô-cô-la M&M làm miệng của chú tuần lộc, bên trên có hai chiếc bánh pretzels mini làm tai, hai hạt thạch màu trắng được đặt gần nhau, trên mỗi hạt có điểm một ít sô-cô-la, đây chính là đôi mắt của tuần lộc. Cuối cùng là vòng hoa Giáng Sinh, những bông hoa kem màu xanh lá được chia thành hai vòng tròn chen nhau quanh mép bánh, ở giữa nhồi đầy sô-cô-la chip khiến phần này trông giống như một “vùng đất” thực sự. Những bông hoa kem được điểm xuyết bằng những hạt sô-cô-la M&M đủ những màu sắc khác nhau, trên đỉnh “vòng hoa” có một ngôi sao Noel nhỏ.
Ký ức đã chôn theo thời gian từ rất lâu bỗng ùn ùn kéo về.
Combo năm chiếc bánh này giống y đúc như trong trí nhớ.
Kinh Hồng im lặng nhìn.
Hóa ra hôm nay là ngày kỷ niệm. Kỷ niệm lần đầu bọn họ gặp nhau, cũng là lần đầu bọn họ đối đầu.
Chẳng biết từ bao giờ, Chu Sưởng đã nhẹ nhàng xuống tầng một và đứng phía sau, hắn hỏi Kinh Hồng, “Có giống không? So với cuộc thi kinh doanh hồi đó?”
Kinh Hồng gật đầu, “Giống hệt như trong ký ức.”
“Hương vị thì ngon hơn nhiều đấy.” Chu Sưởng kéo một chiếc ghế ra, “Ngồi đi.”
Hôm nay Kinh Hồng chỉ đi làm bình thường nên không mặc vest hay đeo cà vạt, vậy nên anh chỉ rửa tay rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn.
Kinh Hồng mở hộp ra, anh nhìn bánh ngọt rồi nhoẻn miệng cười, “Cậu nhớ rõ hình dạng như vậy cũng giỏi thật.”
“Ấn tượng khắc sâu mà.” Chu Sưởng ngồi xuống đối diện Kinh Hồng, hắn chống cằm nói, “Lần đầu thất bại, đã vậy còn thua một cách chẳng hiểu ra làm sao.”
Kinh Hồng cười cười, “Về sau giám đốc Chu có học cách kiểm tra tiền giả không?”
“Không.” Chu Sưởng nói, “Tôi chịu thua trong khoản phân biệt tiền thật tiền giả.”
Kinh Hồng chống hai tay trên đầu gối, anh cụp mắt tỉ mỉ ngắm nhìn những chiếc bánh ở khoảng cách gần, “Không nỡ ăn.”
Dù nói vậy nhưng Kinh Hồng vẫn mở hộp, cầm dĩa lên nhẹ nhàng xiên vào một chiếc.
Đúng là kem ngon hơn nhiều.
Mềm mịn, tinh tế, chất lượng cao, mức độ ngọt cũng vừa phải.
Chu Sưởng không thích đồ ngọt lắm nên chỉ im lặng nhìn. Đôi lúc Kinh Hồng sẽ xiên một miếng, hoặc là kem hoặc là bánh, anh đưa tới bên môi Chu Sưởng thì Chu Sưởng cũng ăn vào.
Hộp bánh từ hơn mười năm trước, giờ đã vượt qua thời gian trùng điệp trong quá khứ và được hai người chia nhau thưởng thức.
Khi gặp nhau lần đầu tiên, hai người vẫn còn mang theo nét ngây ngô khờ dại.
Hơn mười năm trôi qua, hai người lần lượt vượt qua ngàn sông ngàn núi, cũng trải qua vô số khói bụi đường trường. Nhưng bọn họ vẫn hiểu rõ rằng từng hạt đất, từng hạt cát dính trên giày chẳng hề rơi vô ích.
Lúc này đây, cuối cùng bọn họ cũng đối diện với nhau với phong thái trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
Kinh Hồng và Chu Sưởng cũng không vội vàng, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, lặng lẽ tận hưởng khoảng thời gian này.
Chu Sưởng nói: “Thực ra đầu bếp đã phải thử nghiệm mấy lần cho mỗi chiếc bánh. Tôi có thể miêu tả, nhưng sau khi thợ làm bánh làm ra thành phẩm thì vẫn sẽ có sai lệch trong những chi tiết nhỏ, ví dụ như ngôi sao này, thành phẩm hoặc là lớn hơn hoặc lại nhỏ hơn một chút. Đây là cái làm đi làm lại nhiều nhất. Thợ làm bánh cứ thắc mắc mãi sao tôi cứ khăng khăng phải làm năm chiếc cupcake tầm thường này.”
Kinh Hồng hơi cong môi.
“Kinh Hồng.” Chu Sưởng ngước mắt, “Chẳng lẽ cậu cũng khắc sâu ấn tượng về trận đấu đó? Nhưng rõ ràng các cậu đã thắng mà. Người bị giám đốc Kinh đánh bại nhiều vô số kể.”
“Có chứ. Rất sâu sắc.” Kinh Hồng nói, “Thắng bằng may mắn thôi. Hơn nữa khi đó còn áp dụng rất nhiều chiến lược. Đến tận khi kết thúc tôi vẫn còn suy nghĩ…”
“Nghĩ gì?”
Kinh Hồng nói, “Tiếc thật, vẫn chưa đã. Hi vọng sau này còn có thể đối đầu với nhau. Rất kí.ch thích.”
Chu Sưởng nói, “Kết quả là mười năm sau tiếp quản sự nghiệp cùng lúc, cũng coi như đã thỏa mãn tâm nguyện của cậu rồi.” Nguyên nhân tiếp quản khác biệt nhưng thời gian thì thật sự chỉ chênh nhau có vài tháng.
“Phải.” Kinh Hồng ngước mắt, đưa một miếng kem tới bên môi Chu Sưởng, anh nhìn hắn và nói, “Nhưng không ngờ là… hai người đều muốn gi/ết chết người kia rồi lại không làm được, giằng co qua lại cuối cùng còn nảy sinh tình cảm. Cả quá trình cũng chỉ có một năm ngắn ngủi.”
Chu Sưởng khẽ bật cười.
Trong một đêm như thế này, Kinh Hồng và Chu Sưởng nói về rất nhiều chuyện hồi còn ở Mỹ, sau đó bọn họ mới nhận ra ký ức của hai người có rất nhiều điểm trùng khớp.
“Lúc đó Oracle*, hay là bên nào nhỉ,” Kinh Hồng nói, “thân phận thực sự của người phục vụ trong căn-tin là một trùm buôn ma túy. Nghe nói người này cực kỳ xởi lởi, lần nào cũng hỏi người tới lấy đồ ăn là “What do you want, my friend?”, làm việc rất tốt. Ai ngờ cảnh sát lại phát hiện ra một lượng lớn her.oin trong xe đông lạnh của công ty.”
*Oracle là một tập đoàn công nghệ máy tính đa quốc gia của Mỹ có trụ sở chính tại Austin, Texas.
“Tôi nhớ vụ đó.” Chu Sưởng nói, “Tin lan khắp Thung lũng Silicon cơ mà.”
“Ừ.”
Hai người ăn tổng cộng ba chiếc cupcake.
Cây thông Noel, mũ Noel và vòng hoa Giáng Sinh.
Hương vị tinh tế và dư vị kéo dài.
Ăn xong, Chu Sưởng lấy ra một bộ quần áo rất quái lạ.
Là mẫu mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng.
Kinh Hồng vốn tưởng là quà kỷ niệm, nhưng sau khi bị Chu Sưởng khoác lên, buộc phải thừa nhận là có một số kiểu thời trang mà Kinh Hồng thực sự không thể hiểu được.
Món đồ này được đan bằng len, chui đầu và thuần một màu trắng.
Kỳ cục là ở ngực trái lại có một miếng kim loại trông như nắp thoát nước, ở giữa có một lỗ tròn vừa khéo phủ lên đầu n.gực trái, còn xung quanh lỗ tròn lại là rất nhiều lỗ kim loại hình giọt nước hẹp và dài, để lộ ra màu da thịt bên trong. Những lỗ hổng trên tấm kim loại tròn tạo thành một hình bông hoa.
Kinh Hồng, “…”
Đcm cái quái gì đây.
Chu Sưởng nhìn rồi tán thưởng, “Thời trang đấy.”
“…” Kinh Hồng cạn lời, “Cậu tự đi mà mặc.”
Anh vốn không nhìn thấy rõ lúc bị Chu Sưởng phủ lên người.
“Đừng.” Chu Sưởng ôm lấy eo Kinh Hồng, ngón tay bắt đầu moi móc rồi mân mê trong lỗ thủng ở giữa.
Kinh Hồng không nhịn được mà khom người xuống.
Chu Sưởng giữ anh lại rồi áp sát môi anh.
Nhưng khi đã nằm lên giường rồi, Kinh Hồng vẫn không chấp nhận được món đồ kỳ quái này, anh cởi qu.ần áo bên trên của mình rồi ném qua một bên.
Sau một hồi bừa bãi, Kinh Hồng lại tắm rửa một lần nữa, sau đó vì thể lực tiêu hao quá nhiều mà anh lại cảm thấy hơi đói. Thế là anh lại xuống nhà bếp ở tầng một, mở chiếc tủ lạnh lớn kia ra xem thử, thấy có vẻ như không thèm gì nên cuối cùng lại đành phải lấy hộp cupcake Noel kia ra.
Còn lại hai chiếc bánh cuối cùng.
Một bông tuyết và một chú tuần lộc.
Anh chọn con tuần lộc, ăn bánh quy và bánh pretzels mini trước rồi bắt đầu ăn phần dưới.
Kinh Hồng chẳng buồn lấy đĩa và dĩa ăn ra mà ăn bằng tay luôn.
Tưởng Mai cứ luôn phàn nàn chuyện anh luôn làm rơi vãi vụn bánh khi ăn. Vì cân nhắc chuyện này nên Kinh Hồng mới ngồi nghiêng người trên chiếc ghế ở cuối bàn, đầu gối kẹp chiếc xô nhựa nhỏ mà bình thường Chu Sưởng hay dùng để vứt vỏ trái cây, sau đó mới há miệng cắn một miếng to.
Chu Sưởng tắm xong đi ra không thấy Kinh Hồng nên lại xuống tầng một tìm anh.
Hắn vừa vào phòng ăn đã thấy Kinh Hồng quay lưng về phía mình, anh mặc áo choàng tắm màu trắng buộc dây lỏng lẻo, khom người cúi đầu chẳng biết đang làm gì, để lộ ra phần gáy trắng trẻo mảnh khảnh.
“…?” Chu Sưởng nhẹ nhàng bước tới.
Sau đó, hắn tận mắt thấy Kinh Hồng đang ôm xô ăn bánh ngọt.
Chu Sưởng nhìn mà bật cười, “Gì thế này?”
Kinh Hồng ngẩng lên nói, “Tôi đói.”
Chu Sưởng lại hỏi, “Sao phải ăn như thế? Mai giúp việc sẽ dọn mà.”
“Tôi quen rồi.” Kinh Hồng nói, “Giám đốc Tưởng bắt tôi làm vậy, không được để rụng bột ra đất. Tôi bị chửi nhiều quá thành quen, nhỡ đâu rơi xuống đất thật thì tôi sẽ thấy khó ở, còn phải nhặt nữa.”
Chu Sưởng mỉm cười nhìn anh.
Đợi đến khi ăn xong, Kinh Hồng mới đặt cái xô nhỏ về chỗ cũ và rút giấy ăn ra lau miệng. Chu Sưởng hỏi, “Vị thế nào vậy? Chẳng để phần tôi miếng nào.”
Kinh Hồng lặng đi một chút rồi đáp, “Cũng được.”
Vừa nói xong hai chữ thì eo anh đã bị bóp chặt, Chu Sưởng điên cuồng hôn tới.
Dư vị còn đọng lại lan tỏa khắp nơi từ đầu lưỡi đến khoang miệng.
Thực ra Kinh Hồng không hiểu được vì sao Chu Sưởng lại hưng phấn và kí.ch thích khi nhìn mình như thế này, nhưng anh vẫn bị hôn mấy lần.
Từ ấn đường đến mũi, môi rồi tới cằm.
Chu Sưởng còn nói, “Cục cưng à…”
Đến cuối, thậm chí Kinh Hồng còn bị đẩy sấp xuống mép bàn.
Đèn treo trong phòng ăn rất đẹp và tinh tế, ánh sáng cũng trở nên mờ ảo trong mắt Kinh Hồng.
Sau khi tất cả xong xuôi, Kinh Hồng ngồi thẳng dậy, anh thắt lại dây áo choàng tắm rồi đột nhiên nói với Chu Sưởng, “Đến ba mẹ tôi cũng chưa bao giờ gọi tôi bằng cái từ “cục cưng” đó, nghe buồn nôn hết sức.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Chu Sưởng nhìn đồng hồ, “Cậu đi ngủ trước đi, tôi còn một cuộc họp nữa.”
Kinh Hồng gật đầu.
Nhưng ngay trước khi Kinh Hồng xoay người đi, Chu Sưởng lại vừa mở màn hình điện thoại của mình vừa giương mắt lên gọi, “Kinh Hồng.”
Kinh Hồng không đáp, “?”
Chu Sưởng cong môi nói, “Chúc cục cưng ngủ ngon nhé.”
Từ khi quen Chu Sưởng tới giờ, Kinh Hồng cũng đã có mấy lần cảm giác muốn trợn mắt nhìn trời, cuối cùng lần này anh cũng không kiềm chế nổi nữa.
Anh nhìn đèn trần, thở dài một hơi rồi lắc đầu xoay người rời đi.
Chu Sưởng gọi điện thoại mất gần nửa tiếng.
Đến khi Chu Sưởng quay về phòng ngủ thì Kinh Hồng vẫn còn thức, hắn hơi bất ngờ.
Kinh Hồng đeo kính để tránh bị mỏi, anh dựa vào đầu giường nhìn máy tính.
Chu Sưởng hỏi, “Đang làm việc à?”
“Không thì sao? Chẳng nhẽ vẫn còn làm cục cưng?” Kinh Hồng nói mà mặt lạnh tanh, “Xem Heo Peppa chắc?”
Chu Sưởng, “…”
Chu Sưởng cởi áo sơ mi và quần Tây mặc lúc gọi video, Kinh Hồng cũng khẽ nghiêng đầu tháo kính, anh cởi dây buộc áo ngủ sẫm màu trên người rồi ném qua một bên.
Chu Sưởng cũng dựa vào đầu giường, dè dặt hỏi Kinh Hồng, “Đang chờ tôi à?”
“Ừ.” Kinh Hồng cũng không phủ nhận, anh nói, “Vừa nãy quên mất không nói một chuyện.”
Ánh mắt Chu Sưởng trở nên dịu dàng, hắn hỏi, “Gì thế?”
Kinh Hồng nói, “Muốn cho cậu biết rằng trong suốt mười năm kể từ khi kết thúc trận đấu đó, đôi khi, cũng không thường xuyên lắm, tôi cũng sẽ nhớ đến cậu mỗi khi gặp một đối thủ nào đó quá đơn giản. Tôi vẫn chưa bao giờ quên mất cậu, hoặc có lẽ vẫn luôn chờ cậu ở đây.”
Từ hồi ấy anh đã biết Chu Sưởng chính là con trai độc nhất của Chu Bất Quần.
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng rất lâu, hai người dựa vào đầu giường rồi lại dịu dàng hôn nhau thật lâu.
***
Hôm sau, Kinh Hồng cảm thấy hơi mệt mỏi, đây là lần đầu tiên trong suốt nửa năm qua, nhưng anh vẫn có mặt tại tòa nhà Oceanwide đúng giờ.
Thực ra tần suất hiện tại của hai người bọn họ đã ít hơn hồi trước rất nhiều.
Nhưng dù mệt mỏi, Kinh Hồng cũng sẽ thay đổi ngay lập tức khi tập trung vào công việc.
Lại cực kỳ thanh tỉnh, cực kỳ nhạy bén, hoàn toàn không cẩu thả.
Đến chiều, trưởng bộ phận nhân sự tới xác nhận lại với Kinh Hồng về year-end party của công ty.
Kinh Hồng mở ngăn kéo lấy “thư tay” và lời chúc anh tự viết cho từng nhân viên của Oceanwide và người nhà bọn họ, sau đó anh hỏi, “Như thế này được không?”
Trưởng bộ phận nhân sự cẩn thận đọc một lượt rồi đáp, “Quá được ấy chứ, chữ của giám đốc Kinh đẹp thật.”
Kinh Hồng gật đầu rồi lại hỏi, “Có danh sách quà tặng và lịch chương trình chưa?”
“Có rồi.” Trưởng bộ phận nhân sự nói xong thì đưa hai tập tài liệu trong tay cho Kinh Hồng.
Kinh Hồng nhìn danh sách quà tặng rồi thuận miệng nói, “Thêm một máy mát-xa cổ đi. Hôm qua có một topic được đăng trên mạng nội bộ về việc bị đau cổ. Đàm Khiêm có đọc được, thấy xôm lắm.”
Trưởng bộ phận nhân sự ghi lại, “Được. Tôi sẽ sắp xếp.”
“Ok.”
Sau đó Kinh Hồng lại nhìn lịch chương trình và nói, “Được rồi. Tiết mục múa mascot mở màn thú vị đấy. Hẳn là có thể hâm nóng bầu không khí. Nhưng mà tại sao tiết mục cuối cùng vẫn còn bỏ trống? Mấy ngày rồi mà mọi người vẫn chưa chốt được à?”
“Không phải, thực ra đã chốt xong hết rồi.” Trưởng bộ phận nhân sự nhìn Kinh Hồng, sau đó nói bằng chất giọng vững vàng, “Tiết mục cuối sẽ để tất cả các quản lý cấp cao của Oceanwide biểu diễn cho nhân viên xem, giám đốc Kinh ký tên vào hàng đầu tiên trong tài liệu, tất nhiên tôi cũng sẽ theo sau.”
“…” Kinh Hồng nhìn dáng vẻ đối phương mà dự cảm cực kỳ không lành bỗng dâng lên trong lòng, anh hỏi, “… Tiết mục gì.”
Trưởng bộ phận nhân sự là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, tháo vát giỏi giang lại có vẻ ngoài thân thiện dễ gần, nhưng lúc này chị ta lại như một con ác quỷ, “Tiết mục khép lại buổi year-end party là nhóm quản lý cấp cao của Oceanwide sẽ nhảy tập thể như một nhóm nhạc nữ. Chính là bài hát chủ đề “XXXX” của chương trình kia.”
Chương trình kia là một show sống còn nhóm nam và nhóm nữ mà Trương Lệ đã đổ rất nhiều tiền để thực hiện sau khi tới Oceanwide, rất nhiều nhóm từ Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản và nhiều quốc gia khác PK với nhau, sau khi phát sóng được hai tuần thì đã nổi khắp cả nước.
“…?” Kinh Hồng ngước mắt, vì góc độ mà thật sự để lộ ra phần lòng trắng bên dưới, toát ra vẻ nham hiểm tàn nhẫn, anh hỏi lại từng từ từng từ một, “Quản lý cấp cao, tập thể, nhảy cái gì cơ???”
Người trước mặt mím môi nhịn cười đáp, “Nhảy nhạc girlgroup.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất