Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng
Chương 21: Xuống núi
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Khuya hôm ấy, thị nữ chuyển lời của Trì Thủy Hâm cho Lam Chỉ: "Sớm biết không thành, sao trước kia phải cố chấp?". Ngoài ra, cô còn gửi cho Lam Chỉ một bức tranh thủy mặc. Bức tranh vẽ một con rùa đen đã già, chân thấp chân cao. Trên lưng rùa già là mấy bé rùa nho nhỏ. Cụ rùa ngậm kẹo đùa cháu, trông rất sinh động.
Hôm sau, khi A Sinh thấy bức tranh này, cậu bé lấy làm lạ hỏi Lam Chỉ: "Bức tranh này có ý nghĩa gì vậy Lam sư huynh?". Lam Chỉ bực bội uống trà, không thèm đáp. A Sinh lại ngắm thêm một lát nữa rồi hô lên: "Lam sư huynh, nhìn nè nhìn nè! Có một chú rùa con có màu xanh da trời nè!"
Biết rồi. Nói lắm quá. Cô nhỏ đó đang định mắng ta là đồ cháu rùa(*) mà!
(*) Như tôi đã giải thích, "quy tôn tử" hay "cháu rùa" có nghĩa là "thằng khốn nạn".
Trước kia, "Lam Chỉ" cũng xuống núi dạo phố cùng Trì Thủy Hâm mấy lần rồi nhưng tay còn chẳng thèm nắm, miệng còn chẳng thèm cười. Trong nguyên tác, hai người họ cũng chẳng yêu thương gì nhau nên Trì Thủy Hâm mới trầm mê trong lòng Giản Thương nhanh như thế. May mà thế giới tu tiên không phải xã hội phong kiến nên phái nữ cũng không bị đối xử hà khắc quá. Chỉ cần Trì Thủy Hâm không gây ra chuyện gì tổn hại thanh danh thì cô sẽ không bị điều tiếng gì nhiều. Hơn nữa, vì Giản Thương đã hoàn lương, Trì Thủy Hâm lại chưa kịp làm gì sai nên hai chữ "khốn nạn" này cực kỳ xứng đáng với những gì Lam Chỉ cậu đã làm với con gái nhà người ta.
Trì Thủy Hâm tặng bức tranh kia đi cho hả giận thì cũng không làm gì nữa. Tuy hai người không nói chuyện với nhau nữa nhưng cũng không có ai sinh sự, quan hệ cũng càng ngày càng bình thường. Còn Giản Thương thì lại khác. Sau hôm hắn bị phạt, khu bình luận lại bắt đầu gà bay chó sủa. Độc giả trăm miệng một lời, ai cũng cho rằng Giản Thương thật là đáng ghét.
[Lúc nam chính mang linh thảo qua tặng cho Lam Lam, Lam Lam đã bảo anh ta cởi đồ ra để bôi thuốc mà nhờ! Đây rõ ràng là mời anh ta ở lại qua đêm mà! Sao mà nam chính lại nỡ cầm thuốc về tự bôi thế hả?!
Lầu 1: Chủ nhà bình tĩnh đã
Lầu 2: Tình tiết bôi thuốc cho nhau gần như thành tình tiết kinh điển trong các thể loại tiểu thuyết rồi. Chắc kèo 80-90% sau đó quan hệ giữa hai nhân vật sẽ có tiến triển vượt bậc luôn! Nhưng sao nam chính lại dám từ chối mỹ nhân chứ hả???
Lầu 3: lại truyện harem
Lầu 4: cảm phiền người anh em lầu 3 không mỉa mai chúng tôi. Chương mới hôm nay làm tôi đau lòng gần chết đây này
Lầu 5: Nếu Lam Lam không có ý gì với Giản Thương thì đưa thuốc cho cậu ta làm gì? Thay cậu ta lấy lại công bằng làm gì? Chẳng lẽ nam chính lại không nhận ra Lam Lam đã bắt đầu bén hơi tình với mình từ lâu(1) rồi à?
Lầu 6: Nữ chính đã ra hiệu đến thế rồi mà nám chính vẫn cứ ngu một cục... Xót xa cho Lam Lam quá đi mất...
Lầu 7: mà nam chính tính hỏi Lam Lam cái gì nhở? Tò mò ghê
Lầu 8: Chắc là muốn hôn một cái chứ giề?
Lầu 9: đờ mờ thế sao không hỏi luôn đi! Bố má ơi tức chết con rồi!!!!! Coi nam chính về trùm chăn khóc thầm kìa!
Lầu 10: Chẳng lẽ "thích" là như vậy hả mọi người? Kiểu vừa thích người ta vừa sợ bóng sợ gió ấy, sợ lúc nói chuyện với người ta sẽ không nhịn được mà khóc á
Lầu 11: Cứ cái đà này thì còn lâu mới có thịt:)
Lầu 12: Chờ đến khi nam chính thành công chắc mộ tui cũng xanh cỏ rồi]
Lam Chỉ không tài nào hiểu được tại sao đám đực rựa này lại thấy cậu đã "bén rễ tình" với Giản Thương, lại còn thấy Giản Thương muốn hôn mình nữa chứ! Vô lý hết sức! Nếu cậu là nữ thật thì mấy thằng đụt này muốn đồn ngang đồn dọc gì cũng được. Nhưng cả cậu và Giản Thương đều là giống đực mà! Giản Thương khao khát yêu thương chẳng qua là vì ngày nhỏ bị người ta xa lánh mà thôi!
Có vẻ đối tượng đọc truyện của Lam Chỉ đang có sự thay đổi. Có người nghe nói truyện harem này khác hẳn mấy truyện harem khác nên tò mò đến ngó xem sao. Có người thì lại nghe đồn trong truyện có nhân vật nữ giả nam phá đám nên cũng chạy tới góp vui. Thậm chí còn có độc giả còn hy vọng tác giả viết truyện này thành truyện đam mỹ. Đương nhiên lũ đụt trên web không thể để chuyện ấy xảy ra được nên họ mạnh mẽ phản đối ngay từ khi bình luận ấy mới xuất hiện. Lý do cực kỳ xác đáng của họ là: Đây là web truyện cho nam, sao có thể để thể loại truyện đó xuất hiện được!
Lam Chỉ nghĩ thầm, nếu web này mà có truyện đam mỹ trà trộn vào chắc là lũ đụt trên này sẽ đánh sập web mất.
Vì Giản Thương vừa bị thương vừa không muốn dính vào rắc rối nữa nên mấy nội dung tỷ thí sau, hắn chỉ thi đấu hết sức bình thường. Xếp hạng chung cuộc của Giản Thương là hạng 98. Dạo gần đây, Bạch Phong Dương quản giáo Giản Thương rất ngặt. Lam Chỉ vẫn chưa lén gặp Giản Thương được thêm lần nào kể từ ngày ấy cho đến hôm kết thúc thi đấu.
Tháng năm đến. Trên núi trăm hoa đua nở, từng cơn gió ấm áp lướt qua. Hoa đào trên núi Bắc Hành nở rộ khắp nơi.
Theo mạch truyện, hình như sắp tới có một sự kiện cực kỳ quan trọng. Trì Túc đã giậm chân tại Nhật giai thượng phẩm đỉnh phong được ba năm rồi. Sắp tới, lão rục rịch muốn dùng đan dược để tăng tu vi. Vừa hay, thành Phó Tiên cách Bắc Hành phái trăm dặm chuẩn bị tổ chức hội đấu giá, nghe đồn còn có một viên tiên đan diệu dược có thể giúp người dùng đột phá lên Thánh giai. Ban đầu Trì Túc nghe tin thì có vẻ chần chừ mãi, sau cùng, lão quyết định âm thầm phái "Lam Chỉ" đi mua viên thuốc đó về.
Cùng thời điểm đó, Giản Thương cũng bị Bạch Phong Dương phái xuống núi mua đồ cho các sư huynh khác. Hắn cũng chọn thành Phó Tiên làm nơi dừng chân, coi như là một lần đi trải nghiệm. Cũng trong chuyến đi này, ngoài việc hạnh ngộ chính cung Tần Ninh Ngọc, Giản Thương còn phát hiện ra Lam Chỉ tới hội đấu giá mua viên đan dược kia. Hắn đoán rằng Trì Túc mới là người cần nó để thăng cấp. Không phải là không được dùng đan dược để tăng tu vi nhưng phàm là tu giả thì đều kỵ việc này. Giai phẩm càng cao, rủi ro lúc thăng cấp lại càng khó lường. Một khi linh khí vượt tầm khống chế, tu sĩ lúc thăng cấp kia sẽ lập tức đánh mất lý trí, điên loạn vô cùng.
Cũng vì thế mà Bắc Hành phái chẳng mấy chốc mà chìm trong biển máu.
Lam Chỉ chung sống với các sư đệ hơn nửa năm nay, đương nhiên cảm tình dành cho nhau cũng tăng lên không ít. Lam Chỉ không đành lòng nhìn Trì Túc gặp họa rồi hại bao người như thế. Chỉ cần cậu không mang viên thuốc đó về, hoặc lấy giả tráo thật, khiến cho Trì Túc không tăng cấp được là ổn rồi.
Nhưng không hiểu tại sao, Lam Chỉ chờ mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy Trì Túc giao việc cho mình. Thật là quái lạ.
Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là hội đấu giá sẽ được khai mạc. Mấy ngày nay, Lam Chỉ rất chăm chỉ lượn lờ trước mặt Trì Túc. Cậu mời lão uống mấy bận trà, lởn vởn lấp ló xung quanh lão cả ngày, báo cáo đủ thứ chuyện ngày thường trong phái cho lão. Mặc cho Lam Chỉ có cố làm sấn tới, Trì Túc vẫn bình thản như không, như thể thăng cấp này kia chỉ là một việc cỏn con không đáng nhắc tới.
Lam Chỉ càng ngày càng gấp. Chỉ vài hôm nữa thôi là hội đấu giá bắt đầu, cậu lại không biết Trì Túc dự mưu gì nên càng khó ở hơn. Lam Chỉ nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng vẫn quyết tâm phải xuống núi một phen, bét nhất cũng phải lấy được viên đan dược kia cho yên tâm. Cậu quyết định rồi, cứ thế mà làm thôi.
Hôm ấy, Lam Chỉ canh giờ thật chuẩn rồi đứng chờ trên hành lang. Chẳng bao lâu sau, Giản Thương mặc đồ vải bố đi ra từ trong tiểu viện, lững thững bước vào hành lang. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Giản Thương hơi ngẩn ra. Sau đó, hắn cúi đầu đi về hướng Lam Chỉ. Lam Chỉ chờ lúc Giản Thương đi ngang qua chỗ mình thì nhỏ giọng gọi hắn lại: "Đợi đã".
Hơn mười ngày rồi Giản Thương chưa được nói chuyện với Lam Chỉ. Lúc vô tình gặp được nhau trên đường, hắn chỉ có thể giương mắt nhìn từ xa, không được hành xử như thể hai người rất thân thiết. Giản Thương hồi hộp lắm, cố hết sức mới tự trấn an được. Hắn chào: "Lam sư huynh ạ".
"Bạch Phong Dương có phái đệ xuống núi không?". Giản Thương không biết Lam Chỉ hỏi vậy làm gì. Hắn bước tới gần hơn một chút, khẽ đáp: "Có ạ. Gã bảo hai ngày nữa đệ phải xuống núi".
"Ừ. Ta cũng phải xuống núi có việc. Lúc ấy nhớ nghe lời ta đấy".
Giản Thương lấy làm ngạc nhiên, hỏi lại ngay lập tức: "Chuyện gì thế ạ?". Lam Chỉ khẽ mắng: "Hỏi linh tinh cái gì? Đừng quên ta là người nắm giữ mạng sống của đệ! Đệ chỉ cần nghe lời là được rồi!"
Giản Thương cúi đầu: "Vâng, thưa Lam sư huynh". Lam Chỉ thấy Giản Thương ngoan ngoãn mềm mại thế này thì lại càng muốn chọc hắn cho vui. Thế là cậu kéo Giản Thương tới bên cạnh mình, gõ gõ lên trán hắn: "Sao thế này? Sao lại đỏ mặt nữa rồi?"
Giản Thương càng bị gõ trán thì lại càng mắc cỡ. Hắn cố nhịn không tránh đi, khẽ thì thào: "Huynh lại tính làm gì vậy?"
Hai người đang thủ thỉ trêu nhau thì phía trước truyền đến tiếng nói nói cười cười. Lam Chỉ thấy một đám đệ tử của Bạch Phong Dương đang tới gần thì nghiêm giọng dặn Giản Thương: "Xuống núi xong thì nhớ làm xong mấy cái Bạch Phong Dương dặn sớm một chút rồi tới nhà trọ Cư Phong trong trấn Du Long tìm ta, biết chưa?", rồi lại đẩy mạnh Giản Thương một cái. Lam Chỉ bắt đầu ra vẻ kiêu ngạo mắng Giản Thương: "Có đi bộ thôi mà cũng đụng vào người ta được! Tránh xa ta ra!"
Giản Thương thuận theo lực đẩy của Lam Chỉ mà đụng vào cây cột. Mang tiếng là "đụng" lưng vào cột nhưng Giản Thương chẳng đau tí nào. Hắn chỉ hơi đỏ mặt, kín đáo gật đầu một cái với Lam Chỉ. Đệ tử của Bạch Phong Dương chỉ đứng từ xa nhìn hai người chứ không vội lại gần. Chờ khi Lam Chỉ đã đi, bọn chúng mới chạy lại hỏi Giản Thương: "Y lại ức hiếp ngươi hả?"
Kể từ hôm bị phạt ba roi, tuy đám đệ tử của Bạch Phong Dương đã từng qua thăm Giản Thương, cũng tỏ vẻ áy náy với hắn rất nhiều nhưng Giản Thương bắt đầu xa cách bọn chúng. Hắn chỉ cười nhạt rồi đáp: "Không. Do ta lỡ đụng vào huynh ấy thôi". Hắn làm bộ như đang hàn huyên với chúng: "Các sư huynh đang định tới phòng tu luyện à? Vậy ta đi trước. Ta còn vướng tí việc".
Vừa dứt lời, hai bên đã tách ra hai hướng. Một đệ tử chạy bước nhỏ đuổi theo Giản Thương, khẽ hỏi: "Vết thương của Giản sư huynh đã đỡ hơn tí nào chưa?". Người này cùng lứa với Giản Thương năm nay. Đệ tử này là người hiền lành, lại nhỏ tuổi hơn Giản Thương nên thường gọi hắn là "Giản sư huynh". Quan hệ thường ngày của hai người khá là tốt, nhưng vì mấy hôm trước Giản Thương bị phạt nên mối quan hệ đó hời hợt hẳn đi. Giản Thương thấy người nọ hỏi thăm thì cười đáp: "Đỡ nhiều rồi".
Đệ tử kia ấp úng giải thích: "Giản sư huynh, ngày đó... ngày đó ta vốn định giải thích thay ngươi nhưng mà... nhưng mà ta nhát gan quá nên không dám". Giản Thương thản nhiên đáp: "Một vụ cãi vã liên quan đến nhiều sư huynh như thế, đương nhiên bề trên sẽ muốn tìm một kẻ ra gánh tội. Cho nên ta có chạy đằng trời cũng không thoát. Ngươi đừng áy náy nữa. Dù sao nó cũng không liên quan đến ngươi".
Đệ tử kia lại bảo: "Thật ra thì còn có rất nhiêu người cho rằng ngươi chiếm hết cả hào quang của bọn ta nên không muốn tử tế với ngươi. Mấy sư huynh kia cứ hơi tí là sinh sự với ngươi, hở ra là lại châm chọc mỉa mai cũng vì lý do đó. Coi như ta có biết thì cũng chẳng làm được gì giúp ngươi cả".
Giản Thương cười: "Ngươi cũng chỉ vì bất đắc dĩ nên mới phải ngoảnh mặt làm ngơ thôi mà. Mấy chuyện đó cũng qua rồi, nhắc lại làm gì?"
Đệ tử kia nghe thế thì cười cảm kích, thuận miệng hỏi tiếp: "Giản sư huynh, mấy ngày nữa huynh phải xuống núi làm nhiệm vụ Bạch sư huynh giao à?"
"Ừa", Giản Thương vừa đáp vừa sờ cổ tay mình. Khóe miệng hắn bất giác cong lên, để lộ ra một tia vui sướng khác thường.
-------------------
1. Bén hơi tình từ lâu: nguyên văn "tình căn thâm chủng 情根深种", ý chỉ yêu sâu đậm.
Nờ Y bê ta)
Khuya hôm ấy, thị nữ chuyển lời của Trì Thủy Hâm cho Lam Chỉ: "Sớm biết không thành, sao trước kia phải cố chấp?". Ngoài ra, cô còn gửi cho Lam Chỉ một bức tranh thủy mặc. Bức tranh vẽ một con rùa đen đã già, chân thấp chân cao. Trên lưng rùa già là mấy bé rùa nho nhỏ. Cụ rùa ngậm kẹo đùa cháu, trông rất sinh động.
Hôm sau, khi A Sinh thấy bức tranh này, cậu bé lấy làm lạ hỏi Lam Chỉ: "Bức tranh này có ý nghĩa gì vậy Lam sư huynh?". Lam Chỉ bực bội uống trà, không thèm đáp. A Sinh lại ngắm thêm một lát nữa rồi hô lên: "Lam sư huynh, nhìn nè nhìn nè! Có một chú rùa con có màu xanh da trời nè!"
Biết rồi. Nói lắm quá. Cô nhỏ đó đang định mắng ta là đồ cháu rùa(*) mà!
(*) Như tôi đã giải thích, "quy tôn tử" hay "cháu rùa" có nghĩa là "thằng khốn nạn".
Trước kia, "Lam Chỉ" cũng xuống núi dạo phố cùng Trì Thủy Hâm mấy lần rồi nhưng tay còn chẳng thèm nắm, miệng còn chẳng thèm cười. Trong nguyên tác, hai người họ cũng chẳng yêu thương gì nhau nên Trì Thủy Hâm mới trầm mê trong lòng Giản Thương nhanh như thế. May mà thế giới tu tiên không phải xã hội phong kiến nên phái nữ cũng không bị đối xử hà khắc quá. Chỉ cần Trì Thủy Hâm không gây ra chuyện gì tổn hại thanh danh thì cô sẽ không bị điều tiếng gì nhiều. Hơn nữa, vì Giản Thương đã hoàn lương, Trì Thủy Hâm lại chưa kịp làm gì sai nên hai chữ "khốn nạn" này cực kỳ xứng đáng với những gì Lam Chỉ cậu đã làm với con gái nhà người ta.
Trì Thủy Hâm tặng bức tranh kia đi cho hả giận thì cũng không làm gì nữa. Tuy hai người không nói chuyện với nhau nữa nhưng cũng không có ai sinh sự, quan hệ cũng càng ngày càng bình thường. Còn Giản Thương thì lại khác. Sau hôm hắn bị phạt, khu bình luận lại bắt đầu gà bay chó sủa. Độc giả trăm miệng một lời, ai cũng cho rằng Giản Thương thật là đáng ghét.
[Lúc nam chính mang linh thảo qua tặng cho Lam Lam, Lam Lam đã bảo anh ta cởi đồ ra để bôi thuốc mà nhờ! Đây rõ ràng là mời anh ta ở lại qua đêm mà! Sao mà nam chính lại nỡ cầm thuốc về tự bôi thế hả?!
Lầu 1: Chủ nhà bình tĩnh đã
Lầu 2: Tình tiết bôi thuốc cho nhau gần như thành tình tiết kinh điển trong các thể loại tiểu thuyết rồi. Chắc kèo 80-90% sau đó quan hệ giữa hai nhân vật sẽ có tiến triển vượt bậc luôn! Nhưng sao nam chính lại dám từ chối mỹ nhân chứ hả???
Lầu 3: lại truyện harem
Lầu 4: cảm phiền người anh em lầu 3 không mỉa mai chúng tôi. Chương mới hôm nay làm tôi đau lòng gần chết đây này
Lầu 5: Nếu Lam Lam không có ý gì với Giản Thương thì đưa thuốc cho cậu ta làm gì? Thay cậu ta lấy lại công bằng làm gì? Chẳng lẽ nam chính lại không nhận ra Lam Lam đã bắt đầu bén hơi tình với mình từ lâu(1) rồi à?
Lầu 6: Nữ chính đã ra hiệu đến thế rồi mà nám chính vẫn cứ ngu một cục... Xót xa cho Lam Lam quá đi mất...
Lầu 7: mà nam chính tính hỏi Lam Lam cái gì nhở? Tò mò ghê
Lầu 8: Chắc là muốn hôn một cái chứ giề?
Lầu 9: đờ mờ thế sao không hỏi luôn đi! Bố má ơi tức chết con rồi!!!!! Coi nam chính về trùm chăn khóc thầm kìa!
Lầu 10: Chẳng lẽ "thích" là như vậy hả mọi người? Kiểu vừa thích người ta vừa sợ bóng sợ gió ấy, sợ lúc nói chuyện với người ta sẽ không nhịn được mà khóc á
Lầu 11: Cứ cái đà này thì còn lâu mới có thịt:)
Lầu 12: Chờ đến khi nam chính thành công chắc mộ tui cũng xanh cỏ rồi]
Lam Chỉ không tài nào hiểu được tại sao đám đực rựa này lại thấy cậu đã "bén rễ tình" với Giản Thương, lại còn thấy Giản Thương muốn hôn mình nữa chứ! Vô lý hết sức! Nếu cậu là nữ thật thì mấy thằng đụt này muốn đồn ngang đồn dọc gì cũng được. Nhưng cả cậu và Giản Thương đều là giống đực mà! Giản Thương khao khát yêu thương chẳng qua là vì ngày nhỏ bị người ta xa lánh mà thôi!
Có vẻ đối tượng đọc truyện của Lam Chỉ đang có sự thay đổi. Có người nghe nói truyện harem này khác hẳn mấy truyện harem khác nên tò mò đến ngó xem sao. Có người thì lại nghe đồn trong truyện có nhân vật nữ giả nam phá đám nên cũng chạy tới góp vui. Thậm chí còn có độc giả còn hy vọng tác giả viết truyện này thành truyện đam mỹ. Đương nhiên lũ đụt trên web không thể để chuyện ấy xảy ra được nên họ mạnh mẽ phản đối ngay từ khi bình luận ấy mới xuất hiện. Lý do cực kỳ xác đáng của họ là: Đây là web truyện cho nam, sao có thể để thể loại truyện đó xuất hiện được!
Lam Chỉ nghĩ thầm, nếu web này mà có truyện đam mỹ trà trộn vào chắc là lũ đụt trên này sẽ đánh sập web mất.
Vì Giản Thương vừa bị thương vừa không muốn dính vào rắc rối nữa nên mấy nội dung tỷ thí sau, hắn chỉ thi đấu hết sức bình thường. Xếp hạng chung cuộc của Giản Thương là hạng 98. Dạo gần đây, Bạch Phong Dương quản giáo Giản Thương rất ngặt. Lam Chỉ vẫn chưa lén gặp Giản Thương được thêm lần nào kể từ ngày ấy cho đến hôm kết thúc thi đấu.
Tháng năm đến. Trên núi trăm hoa đua nở, từng cơn gió ấm áp lướt qua. Hoa đào trên núi Bắc Hành nở rộ khắp nơi.
Theo mạch truyện, hình như sắp tới có một sự kiện cực kỳ quan trọng. Trì Túc đã giậm chân tại Nhật giai thượng phẩm đỉnh phong được ba năm rồi. Sắp tới, lão rục rịch muốn dùng đan dược để tăng tu vi. Vừa hay, thành Phó Tiên cách Bắc Hành phái trăm dặm chuẩn bị tổ chức hội đấu giá, nghe đồn còn có một viên tiên đan diệu dược có thể giúp người dùng đột phá lên Thánh giai. Ban đầu Trì Túc nghe tin thì có vẻ chần chừ mãi, sau cùng, lão quyết định âm thầm phái "Lam Chỉ" đi mua viên thuốc đó về.
Cùng thời điểm đó, Giản Thương cũng bị Bạch Phong Dương phái xuống núi mua đồ cho các sư huynh khác. Hắn cũng chọn thành Phó Tiên làm nơi dừng chân, coi như là một lần đi trải nghiệm. Cũng trong chuyến đi này, ngoài việc hạnh ngộ chính cung Tần Ninh Ngọc, Giản Thương còn phát hiện ra Lam Chỉ tới hội đấu giá mua viên đan dược kia. Hắn đoán rằng Trì Túc mới là người cần nó để thăng cấp. Không phải là không được dùng đan dược để tăng tu vi nhưng phàm là tu giả thì đều kỵ việc này. Giai phẩm càng cao, rủi ro lúc thăng cấp lại càng khó lường. Một khi linh khí vượt tầm khống chế, tu sĩ lúc thăng cấp kia sẽ lập tức đánh mất lý trí, điên loạn vô cùng.
Cũng vì thế mà Bắc Hành phái chẳng mấy chốc mà chìm trong biển máu.
Lam Chỉ chung sống với các sư đệ hơn nửa năm nay, đương nhiên cảm tình dành cho nhau cũng tăng lên không ít. Lam Chỉ không đành lòng nhìn Trì Túc gặp họa rồi hại bao người như thế. Chỉ cần cậu không mang viên thuốc đó về, hoặc lấy giả tráo thật, khiến cho Trì Túc không tăng cấp được là ổn rồi.
Nhưng không hiểu tại sao, Lam Chỉ chờ mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy Trì Túc giao việc cho mình. Thật là quái lạ.
Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là hội đấu giá sẽ được khai mạc. Mấy ngày nay, Lam Chỉ rất chăm chỉ lượn lờ trước mặt Trì Túc. Cậu mời lão uống mấy bận trà, lởn vởn lấp ló xung quanh lão cả ngày, báo cáo đủ thứ chuyện ngày thường trong phái cho lão. Mặc cho Lam Chỉ có cố làm sấn tới, Trì Túc vẫn bình thản như không, như thể thăng cấp này kia chỉ là một việc cỏn con không đáng nhắc tới.
Lam Chỉ càng ngày càng gấp. Chỉ vài hôm nữa thôi là hội đấu giá bắt đầu, cậu lại không biết Trì Túc dự mưu gì nên càng khó ở hơn. Lam Chỉ nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng vẫn quyết tâm phải xuống núi một phen, bét nhất cũng phải lấy được viên đan dược kia cho yên tâm. Cậu quyết định rồi, cứ thế mà làm thôi.
Hôm ấy, Lam Chỉ canh giờ thật chuẩn rồi đứng chờ trên hành lang. Chẳng bao lâu sau, Giản Thương mặc đồ vải bố đi ra từ trong tiểu viện, lững thững bước vào hành lang. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Giản Thương hơi ngẩn ra. Sau đó, hắn cúi đầu đi về hướng Lam Chỉ. Lam Chỉ chờ lúc Giản Thương đi ngang qua chỗ mình thì nhỏ giọng gọi hắn lại: "Đợi đã".
Hơn mười ngày rồi Giản Thương chưa được nói chuyện với Lam Chỉ. Lúc vô tình gặp được nhau trên đường, hắn chỉ có thể giương mắt nhìn từ xa, không được hành xử như thể hai người rất thân thiết. Giản Thương hồi hộp lắm, cố hết sức mới tự trấn an được. Hắn chào: "Lam sư huynh ạ".
"Bạch Phong Dương có phái đệ xuống núi không?". Giản Thương không biết Lam Chỉ hỏi vậy làm gì. Hắn bước tới gần hơn một chút, khẽ đáp: "Có ạ. Gã bảo hai ngày nữa đệ phải xuống núi".
"Ừ. Ta cũng phải xuống núi có việc. Lúc ấy nhớ nghe lời ta đấy".
Giản Thương lấy làm ngạc nhiên, hỏi lại ngay lập tức: "Chuyện gì thế ạ?". Lam Chỉ khẽ mắng: "Hỏi linh tinh cái gì? Đừng quên ta là người nắm giữ mạng sống của đệ! Đệ chỉ cần nghe lời là được rồi!"
Giản Thương cúi đầu: "Vâng, thưa Lam sư huynh". Lam Chỉ thấy Giản Thương ngoan ngoãn mềm mại thế này thì lại càng muốn chọc hắn cho vui. Thế là cậu kéo Giản Thương tới bên cạnh mình, gõ gõ lên trán hắn: "Sao thế này? Sao lại đỏ mặt nữa rồi?"
Giản Thương càng bị gõ trán thì lại càng mắc cỡ. Hắn cố nhịn không tránh đi, khẽ thì thào: "Huynh lại tính làm gì vậy?"
Hai người đang thủ thỉ trêu nhau thì phía trước truyền đến tiếng nói nói cười cười. Lam Chỉ thấy một đám đệ tử của Bạch Phong Dương đang tới gần thì nghiêm giọng dặn Giản Thương: "Xuống núi xong thì nhớ làm xong mấy cái Bạch Phong Dương dặn sớm một chút rồi tới nhà trọ Cư Phong trong trấn Du Long tìm ta, biết chưa?", rồi lại đẩy mạnh Giản Thương một cái. Lam Chỉ bắt đầu ra vẻ kiêu ngạo mắng Giản Thương: "Có đi bộ thôi mà cũng đụng vào người ta được! Tránh xa ta ra!"
Giản Thương thuận theo lực đẩy của Lam Chỉ mà đụng vào cây cột. Mang tiếng là "đụng" lưng vào cột nhưng Giản Thương chẳng đau tí nào. Hắn chỉ hơi đỏ mặt, kín đáo gật đầu một cái với Lam Chỉ. Đệ tử của Bạch Phong Dương chỉ đứng từ xa nhìn hai người chứ không vội lại gần. Chờ khi Lam Chỉ đã đi, bọn chúng mới chạy lại hỏi Giản Thương: "Y lại ức hiếp ngươi hả?"
Kể từ hôm bị phạt ba roi, tuy đám đệ tử của Bạch Phong Dương đã từng qua thăm Giản Thương, cũng tỏ vẻ áy náy với hắn rất nhiều nhưng Giản Thương bắt đầu xa cách bọn chúng. Hắn chỉ cười nhạt rồi đáp: "Không. Do ta lỡ đụng vào huynh ấy thôi". Hắn làm bộ như đang hàn huyên với chúng: "Các sư huynh đang định tới phòng tu luyện à? Vậy ta đi trước. Ta còn vướng tí việc".
Vừa dứt lời, hai bên đã tách ra hai hướng. Một đệ tử chạy bước nhỏ đuổi theo Giản Thương, khẽ hỏi: "Vết thương của Giản sư huynh đã đỡ hơn tí nào chưa?". Người này cùng lứa với Giản Thương năm nay. Đệ tử này là người hiền lành, lại nhỏ tuổi hơn Giản Thương nên thường gọi hắn là "Giản sư huynh". Quan hệ thường ngày của hai người khá là tốt, nhưng vì mấy hôm trước Giản Thương bị phạt nên mối quan hệ đó hời hợt hẳn đi. Giản Thương thấy người nọ hỏi thăm thì cười đáp: "Đỡ nhiều rồi".
Đệ tử kia ấp úng giải thích: "Giản sư huynh, ngày đó... ngày đó ta vốn định giải thích thay ngươi nhưng mà... nhưng mà ta nhát gan quá nên không dám". Giản Thương thản nhiên đáp: "Một vụ cãi vã liên quan đến nhiều sư huynh như thế, đương nhiên bề trên sẽ muốn tìm một kẻ ra gánh tội. Cho nên ta có chạy đằng trời cũng không thoát. Ngươi đừng áy náy nữa. Dù sao nó cũng không liên quan đến ngươi".
Đệ tử kia lại bảo: "Thật ra thì còn có rất nhiêu người cho rằng ngươi chiếm hết cả hào quang của bọn ta nên không muốn tử tế với ngươi. Mấy sư huynh kia cứ hơi tí là sinh sự với ngươi, hở ra là lại châm chọc mỉa mai cũng vì lý do đó. Coi như ta có biết thì cũng chẳng làm được gì giúp ngươi cả".
Giản Thương cười: "Ngươi cũng chỉ vì bất đắc dĩ nên mới phải ngoảnh mặt làm ngơ thôi mà. Mấy chuyện đó cũng qua rồi, nhắc lại làm gì?"
Đệ tử kia nghe thế thì cười cảm kích, thuận miệng hỏi tiếp: "Giản sư huynh, mấy ngày nữa huynh phải xuống núi làm nhiệm vụ Bạch sư huynh giao à?"
"Ừa", Giản Thương vừa đáp vừa sờ cổ tay mình. Khóe miệng hắn bất giác cong lên, để lộ ra một tia vui sướng khác thường.
-------------------
1. Bén hơi tình từ lâu: nguyên văn "tình căn thâm chủng 情根深种", ý chỉ yêu sâu đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất