Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng
Chương 76: Tái bút (Hết chính truyện)
(Tôm dịch
Nờ Y ba tê)
Người từng kinh qua biết bao sóng to gió lớn như Lam Chỉ, thừa sức cười nói tự nhiên với đám người tai to mặt lớn như Trì Túc và Vạn trưởng lão cũng, thế mà cũng có ngày không bình tĩnh nổi. Vừa định nhấn vào ô【Kết thúc】, Dung Vân Tưởng bên cạnh thắc mắc: "Lam sư huynh sao thế ạ? Sao trông huynh nhăn nhó thế kia?"
Ngón tay Lam Chỉ ngừng run hẳn. Cậu tỉnh táo lại đôi chút, bảo: "Tạm thời đừng nói chuyện với ta".
Vạn trưởng lão nhíu mày, hỏi: "Ngươi cứ nhìn cái gì trên đấy thế? Lo mà xử lý đống hổ lốn này đi". Vừa nói, ông vừa lau mồ hôi túa ra trên trán. Trong lúc nhận lại đứa bé từ tay Lý Phong, Vạn trưởng lão vô tình đụng phải tay Lam Chỉ.
Lam Chỉ suýt chút nữa thì trượt tay chọn nhầm sang ô【Không kết thúc】. Cậu chẳng nói chẳng rằng, lập tức bay vọt ra xa, quay lưng về phía mọi người. Chẳng ai biết cậu đang hí hoáy làm cái gì nữa.
Vạn trưởng lão chưa bao giờ bị người ta khinh khi như thế nên bực đến độ mặt mũi tái mét, chuẩn bị nổi cơn tam bành. Song, ông ta còn chưa kịp làm gì đã bị Giản Thương chặn lại. Hắn nhìn Vạn trưởng lão với đôi mắt vô cảm, lạnh nhạt nói: "Sư huynh đã dặn là tạm thời không được bắt chuyện với huynh ấy".
Giản Thương không nói quá to, cũng chẳng bày ra thái độ cứng rắn gì nhưng vẫn đủ cho người ta cảm nhận được hắn lạnh lùng cỡ nào, làm người ta không dám cãi lại. Sau khoảnh khắc ấy, không ai dám nói chuyện nữa. Mãi một lúc sau, mọi người mới nhỏ giọng bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì.
Lam Chỉ cẩn thận nhấn vào ô【Kết thúc】.
Tin nhắn trả lời của hệ thống lập tức nhảy ra.
Chúc mừng tác giả đã hoàn thành tác phẩm. Mong bạn tiếp tục cố gắng, sớm ngày ra chuyện mới nhé!
Lam Chỉ chửi thầm. Mới có một bộ truyện này thôi mà đã chết lên bờ xuống ruộng rồi, ai rảnh mà viết nữa?!
Con người Vạn trưởng lão luôn đề cao thể diện, làm gì có chuyện để yên cho một thằng oắt con mang được sao Tang Môn(*) chiếu mệnh như Lam Chỉ vênh váo trước mặt mình như thế được? Những người đang đứng đây có địa vị gì, hà cớ gì phải chờ một kẻ như Lam Chỉ cơ chứ? Càng nghĩ, sắc mặt Vạn trưởng lão càng lúc càng khó coi hơn.
(*)Sao Tang Môn: Hay sao Tang, là một sao 12 sao thuộc vòng sao Thái Tuế. Sao Tang xếp hàng thứ 3. Người ta quan niệm sao Tang gắn với sự tang tóc. Bởi sao này nằm trong nhóm bại tinh nên người bị sao Tang chiếu mệnh làm gì cũng khó thành. Tóm lại là ví với sao Tang Môn cũng giống như ví với sao chổi vậy.
Giản Thương vẫn nhìn đám người bằng khuôn mặt liệt vạn năm không đổi, như thể chỉ cần ai có động tác thừa là hắn sẽ cho người đó hối không kịp luôn. Mọi người đều biết rõ tu vi của Giản Thương ở mức nào nên cho dù Vạn trưởng lão có kiêu căng đến mấy cũng phải nhún nhường, cố mà nuốt giận.
Tống trưởng lão trông vậy mà lại điềm tĩnh hơn hẳn. Lão kéo tay áo Vạn trưởng lão, khuyên ông: "Ông có thắng được hắn đâu mà, bình tĩnh đi. Cứ để yên cho Lam Chỉ làm, biết đâu nó có việc gấp thật thì sao?"
Lam Chỉ cầm lòng không đặng mà phải vào mục bản thảo kiểm tra ngay. Vừa liếc một cái, cậu đã cười ngoác miệng tới tận mang tai. Các chức năng đã được khôi phục hoàn toàn, trạng thái của truyện cũng được đổi thành "Đã hoàn thành". Bây giờ, Lam Chỉ đã có thể đăng thêm các chương ngoại truyện nếu cậu muốn. Tuy nhiên, cậu vẫn không được sửa phần chính truyện.
Chương cuối cũng vừa được đăng. Truyện kết thúc ngay tại giây phút Tề Mộ Nhiên ngã xuống.
Có vài người vừa bình luận.
[Ế? Hết truyện rồi á??? Sao không có dấu hiệu hết truyện vậy hả????
Lầu 1: Gì mà đăng chương mới đột ngột thế? Mới xẩm tối thôi mà, đâu phải lịch đăng truyện đâu mà tự dưng đăng?
Lầu 2: Phản diện chết cụ nó rồi anh em ơi!!! Tề Mộ Nhiên chết rồi!!! Cứ thế mà chết thôi á hả??? Tác giả chẳng nói trước gì đã viết chương cuối rồi hả? Đau lòng chết iêm]
Lam Chỉ cẩn thận cất thẻ ngọc đi rồi mới quay lại chỗ đám người. Cậu đằng hắng mấy lần mà giọng nói khàn khàn vẫn không giấu nổi sự kích động của cậu: "Hai ông định xử lý xác Tề Mộ Nhiên như nào đây? Chôn ở đây hay đưa về phái Bắc Hành?"
Việc đoạt được tự do dễ quá trái lại lại khiến Lam Chỉ hơi hoang mang, lòng cậu cũng hơi chua xót. Khóe mắt Lam Chỉ ươn ướt. Cậu cứ nhìn Giản Thương mãi, chẳng buồn nghe những người khác đang nói gì nữa.
Cuối cùng, mọi người vẫn quyết định sẽ chôn Tề Mộ Nhiên ngay tại nơi này, trên mảnh đất mà hắn thích. Tề Mộ Nhiên vi phạm nội quy của phái, giết hại đệ tử trong phái, hãm hại đồng môn, đương nhiên sẽ không được an táng trên đất của phái Bắc Hành rồi.
Tống trưởng lão trầm tư, hỏi: "Ta vẫn còn điều thắc mắc. Nếu Tề Mộ Nhiên hận ngươi như thế thì tại sao lại phải tấn công ta? Nó cứ để cho Giản Thương chết dần chết mòn không phải tốt hơn à?"
Lam Chỉ vừa nghịch thẻ ngọc vừa giải thích cho Tống trưởng lão: "Tống trưởng lão vẫn đinh ninh rằng nó đang cứu ta hả? Khi đó, Trì Thủy Hâm cũng đang bị nhốt trong Bát Phong Trận với cha mình. Ông thử nghĩ xem, nó làm thế để cứu ta, hay là cứu mẹ của con trai nó?"
Tống trưởng lão hơi rùng mình, thở dài sườn sượt.
Chờ đến khi giải quyết mọi chuyện đâu ra đấy thì trời cũng đã khuya. Lam Chỉ nói với đoàn người: "Từ hôm nay trở đi, bọn ta không còn liên quan gì đến phái Bắc Hành và Tịnh Nguyệt cung nữa. Nếu các vị có đi qua Vô Nhân cốc, ta cũng xin mời các vị dừng chân uống chén rượu nhạt, ăn một bữa no".
Mọi hiểu lầm coi như đã được giải thích rõ ràng. Chung quy lại, cảm tình giữa người với người đã mất đi rồi cũng khó lòng dựng lại. Khoảnh khắc chia tay, Dung Vân Tưởng chợt nói với Lam Chỉ một câu: "Ta chỉ ước gì huynh chưa từng đặt chân tới phái Bắc Hành".
Lam Chỉ nghe xong cũng cười, chẳng đáp. Dù cậu đã lường trước được người của phái Bắc Hành sẽ nghĩ thế, nhưng câu nói này của Dung Vân Tưởng vẫn khiến cậu hơi khó chịu. Có điều, có khó chịu cậu cũng chẳng làm được gì. Có những việc mà vài lời xin lỗi không bao giờ xoa dịu được, có chăng chỉ biết ăn năn cả đời mà thôi.
Dung Vân Tưởng nói xong cũng không thấy thoải mái như mình vẫn tưởng. Y càng lúc càng nặng lòng, rời đi mà không buồn quay đầu lại.
Trước mặt người ngoài, Giản Thương không tiện nắm tay Lam Chỉ, cũng không biết phải an ủi cậu thế nào. Dọc đường đi tìm quán trọ, hắn chỉ im lặng theo sát bước chân cậu. Trước khi ai về phòng người nấy, Bạch Phong Dương bỗng nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Thật ra ấy, không phải ai cũng mong huynh chưa từng xuất hiện đâu".
Lam Chỉ hơi nhíu mày. Cậu vừa định hỏi tiếp thì đã bị Giản Thương xách về phòng. Hắn đóng sầm cửa phòng lại.
Lam Chỉ nhìn bóng lưng Giản Thương, nhủ thầm bé con nhà mình điểm nào cũng tốt, mỗi tội hay ghen.
Vắt áo ngoài lên thành giường, Lam Chỉ ngó sang Giản Thương đang quay lưng về phía mình mà uống nước, tự dưng lại thấy thẹn đến lạ. Đừng nói Lam Chỉ dâm đãng mà oan cho cậu. Chẳng qua cậu chờ mãi mới giải thoát được bản thân khỏi tay hệ thống nên tâm trạng mới lâng lâng như thế, tò mò muốn thử với Giản Thương một chút xem sao thôi.
Lam Chỉ dựa sát vào lưng Giản Thương. Hai tay cậu vòng ra trước người hắn, chậm rãi lần sờ vuốt ve lớp da thịt bên dưới áo lót.
"Ơ? Sư huynh?", Giản Thương ngẩn tò te.
Lam Chỉ không đáp. Cậu từ từ cởi áo của thiếu niên ra, nhẹ nhàng liếm từng thớ cơ bắp săn chắc trên lưng hắn, vừa hôn vừa mút dần xuống dưới. Giản Thương bị Lam Chỉ trêu đến nỗi cả người nóng rực. Hắn hoang mang hỏi: "Tối nay được ạ?"
Lam Chỉ khẽ gật đầu.
Đêm nay Lam Chỉ khác lắm. Cơ thể lẫn tinh thần cậu đều rất hưng phấn. Giản Thương chẳng cần dùng nhiều kỹ xảo cho màn dạo đầu mà đã ra vào trơn tru. Hai người hành sự ngay trên bàn. Chiếc bàn này cao rất đúng tầm, khiến cho Lam Chỉ sướng hơn bao giờ hết. Cậu rên rỉ, gọi tên Giản Thương nhiều đến độ hắn muốn chết luôn trên người cậu. Giản Thương đê mê trong nhục dục, luôn miệng thủ thỉ gọi "Minh Tô".
Quấn nhau suốt một đêm, tận tinh mơ hôm sau hai người mới ngủ.
Đương lúc mơ mơ màng màng, Lam Chỉ lại ngồi bật dậy, lay lay bả vai Giản Thương mà đánh thức hắn: "Sư đệ ơi".
Giản Thương vươn tay, kéo cậu vào lòng. Hắn ôm cậu bằng một tư thế thật thoải mái rồi trao cho cậu một nụ hôn thật sâu. Lam Chỉ không nói được, mấy ngón tay đành ghì chặt lấy cánh tay Giản Thương. Cơn đau nhói lên làm Giản Thương giật mình tỉnh táo lại, hoảng hốt ôm cậu ngồi lên, hỏi: "Sư huynh ơi! Huynh sao thế này?!"
Lam Chỉ biết thừa hệ thống sẽ không để cậu yên thân mà. Tề Mộ Nhiên chết, còn cậu thì đã tự do, hệ thống vừa bị cậu chơi một vố đương nhiên sẽ không được vui vẻ gì. Thấy không, nay nó tìm cậu báo thù nè?
Lam Chỉ bấu chặt lấy tay Giản Thương, thầm thì: "Lỡ ta có chết, em biết mình phải làm gì chưa?"
"Em biết rồi ạ!"
Chừng một khắc sau, Lam Chỉ mất đi tri giác. Cậu dần chìm vào bóng đêm sâu thẳm.
Xung quanh lặng tờ, không gian đen kịt, tưởng chừng như vô tận. Thần kinh con người rất dễ căng thẳng khi bị nhốt vào vùng không gian như vậy. Chợt, trước mắt cậu bừng sáng, ánh mặt trời chan hòa trải khắp nơi. Lam Chỉ ngơ ngác đứng lọt thỏm giữa một vùng non xanh nước biếc. Trên đầu là bầu trời trong xanh vời vợi, dưới chân là thảm cỏ mềm mại tốt tươi. Nhìn thì có vẻ giống thật đấy nhưng mọi thứ lại bồng bềnh như mộng ảo, thật giả lẫn lộn, khó lòng phân biệt.
Thuở sơ khai, Đấng Sáng thế tạo ra trời đất.
Đấng nói rằng thế giới này nên có chút ánh sáng. Đấng thấy rằng ánh sáng là điềm lành, nên đã tách bóng tối ra khỏi ánh sáng.
Đấng nói rằng trong nước phải có khí, nước chia dòng thượng hạ.
Linh khí lơ lửng giữa đất trời, bao lấy giọng nói tuy xa xăm nhưng lại trầm hùng, như kèn hiệu vọng về từ viễn cổ.
Đấng Sáng thế dùng ngôn từ mà đắp nặn vạn vật. Ngài chính là Đấng Sáng thế của nơi này.
Lam Chỉ lắc đầu, đáp: "Đâu phải tôi. Tôi vốn chỉ muốn viết ra một dàn ý cho một quyển truyện mà thôi, chưa bao giờ có ý định sáng lập thế giới hay gì cả. Xin hỏi, là ai đang nói vậy ạ?"
Ta là hồn đất, cũng là hồn trời. Dàn ý của ngài là khung xương của thế giới, còn ta chính là phần máu thịt mà thế giới tự tạo ra cho mình.
"Tôi đang ở đâu đây?"
Trong cơ thể ngài.
Lam Chỉ lại lặng im. Lát sau, cậu hỏi tiếp: "Tôi chết rồi à?"
Đúng, mà cũng sai. Hệ thống giết ngài rồi nhưng ta vẫn đang tạm thời giữ hồn ngài ở lại với xác.
Lam Chỉ tức đến khó thở: "Hệ thống khóa truyện để giết tôi?"
Tuy hệ thống có quyền kiểm soát thế giới này nhưng bọn họ lại không nắm được tình hình ở đây. Rõ ràng đây là công nghệ do chính bọn họ tạo ra, vậy mà bọn họ có làm thế nào cũng không khắc phục được. Bọn họ vì cái lợi nhỏ trước mắt mà đưa ngài vào trong thế giới do chính ngài tạo ra trong khi không đủ điều kiện để đảm bảo an toàn cho ngài.
"Đúng thật. Hở ra là hệ thống đòi giết tôi".
Bởi bọn họ muốn khống chế không gian này nhưng lực bất tòng tâm, đành phải mượn góc nhìn của ngài để quan sát vạn vật. Nhưng mà không sao. Bọn chúng không làm gì được ngài nữa rồi.
"Một khi bọn chúng còn khóa truyện được thì tôi vẫn chưa an toàn đâu".
Truyện hết rồi, hệ thống không kết nối với thế giới này được nữa rồi. Lần này coi như là cú chót bọn họ dùng để trả thù ngài mà thôi. Từ giờ trở đi chúng không làm gì được ngài, cũng như là thế giới mà ngài tạo ra nữa đâu.
"Thật ư?"
Hệ thống lợi dụng ta. Chúng nghĩ chúng đã tìm được một sức mạnh bí ẩn nên muốn tìm cách chiếm lấy ta cho bằng được. Thế nhưng, sao bọn chúng lại chắc chắn rằng điều ngược lại không xảy ra nhỉ?
Lam Chỉ ngồi phịch xuống: "Cơ mà tôi phải sống lại mới được".
Ừm.
"Nhỡ tôi không sống lại được thì sao?"
Thì ngài sẽ bị luân hồi qua kiếp khác để sống tiếp thôi. Ta cũng chỉ có quyền giữ hồn ngài tại thế thêm một lát, quá phận hơn nữa thì sẽ vi phạm quy tắc riêng của thế giới này. Thôi, ta đi đây. Ngài cứ thư thư ngồi chờ nhé.
Linh khí dần tan đi, chỉ còn lại mình Lam Chỉ ngồi giữa nơi thơ mộng này. Lòng cậu hơi nôn nao. Người ta hay bảo tâm sinh cảnh, thế không gian trống trải này chính là thế giới nội tâm của cậu à?
Bỗng, cảnh vật xung quanh vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Tiếng gió gầm thét, cuốn bay những mảnh không gian kia lên, cuốn luôn Lam Chỉ vào vùng bóng tối vô biên.
Ngay lúc ấy, khoái cảm truyền tới từ nơi khó tả kia ập tới, đánh úp mọi cảm quan của Lam Chỉ. Đầu tóc cậu mướt mải mồ hôi. Lam Chỉ ngước lên, thấy Giản Thương đang đè lên người mình mà cày cấy. Hai tấm thân ướt đẫm dán chặt vào nhau, không có một kẽ hở nào.
"Sư huynh ơi! Sư huynh! Người tỉnh rồi!". Giản Thương mừng rỡ xen lẫn chút sợ hãi reo lên. Hai mắt hắn mờ sương, lắp bắp: "Em, em cứ ngỡ..."
Lam Chỉ vừa thở hổn hển vừa khẽ rên. Cậu cố kiềm giọng, bảo hắn: "Ta khỏe rồi! Em rút ra đi!"
"Nhưng em còn yếu lắm". Mồ hôi trên trán Giản Thương nhỏ xuống. Hắn thủ thỉ: "Sư huynh ơi, em không ngừng lại được".
Chừng hai canh giờ sau, khi Lam Chỉ đã vừa sướng vừa mệt đến độ muốn ngất đến nơi, Giản Thương mới buông vũ khí đầu hàng. Hắn dừng lại, ôm người thương vào lòng rồi nằm phịch xuống giường.
"Sư huynh ơi... Em vẫn muốn...", thiếu niên vùi đầu bên cổ Lam Chỉ mà làm nũng, tay thì âu yếm sờ soạng khắp người Lam Chỉ.
Lường trước được bụng dạ hiểm độc của cái hệ thống kia nên Lam Chỉ nhân lúc Giản Thương dùng Ẩn Thân đan đã dạy cho hắn cách dùng "Bảy Cách Luân Hồi", đề phòng trường hợp bất trắc xảy ra. Nếu đây là thiết lập của truyện khác, khéo khi Lam Chỉ đã về với các cụ từ đời nảo đời nào rồi. May là truyện của cậu thuộc dạng "bứt phá mọi giới hạn" nên chỉ cần "vỗ tay" với Giản Thương là giải quyết được vấn đề ngay.
Lam Chỉ vuốt lưng Giản Thương, uể oải bảo: "Tấm thẻ ngọc kia không khống chế được ta nữa rồi. Từ giờ về sau, hai ta có thể vô tư mà chung sống với nhau rồi đó".
"Thật ạ?", Giản Thương nghe xong thì bật dậy.
"Thật chứ sao không". Lam Chỉ tiện tay cầm thẻ ngọc lên nhìn qua một chút. Cậu nhếch miệng cười. Không biết khu bình luận mấy bữa nay loạn đến cỡ nào rồi ha?
"Sao rồi ạ?", Giản Thương muốn hỏi kỹ mà lại không dám. Hắn rất muốn giành lấy thẻ ngọc trên tay Lam Chỉ để sư huynh chú ý đến mình, "Vô tư sống cùng nhau là như nào ạ?"
Ồ, vẫn ổn lắm. Tạm thời gác đống bình luận than thở của đám đụt kia qua một bên đi, trước mắt vẫn còn đầy chuyện quan trọng hơn kìa. Lam Chỉ nằm xuống giường, cười nói với Giản Thương: "Là vô ưu vô lo, cũng không cần sợ bóng sợ gió nữa".
Giản Thương nhìn cậu, hỏi lại: "Có thật không sư huynh? Mình không cần sợ gì nữa sao?"
"Ừa".
"Sao sư huynh giỏi thế?", Giản Thương dán sát vào người cậu, nhẹ nhàng cọ má với Lam Chỉ, trông y như một bé thú cưng cỡ lớn đang làm nũng với chủ yêu nhà mình vậy.
Lam Chỉ chẳng biết phải giải thích từ đâu nên cũng chỉ úp mở trả lời: "Nói ra thì dài dòng lắm, lại còn không biết nói sao cho em hiểu nữa. Để khi khác ta giải thích cặn kẽ cho em, nha?"
Giản Thương cọ cọ dụi dụi Lam Chỉ một hồi lâu rồi bày ra vẻ mặt ngượng ngùng, lí nhí bảo Lam Chỉ: "Sư huynh này, đợi sau khi quay về cốc, ngày, ngày nào em, em cũng muốn làm".
Lam Chỉ sầm mặt. Đang lúc tỉ tê tâm sự với nhau, sao cục nợ nhà mình cứ thích lái sang chủ đề này nhỉ? Cậu quay qua nhìn Giản Thương, nhăn mặt, khẽ quở: "Sao đầu em lúc nào cũng nghĩ đến mấy thứ này thế hả? Hồi trước đã thống nhất là hai, ba ngày chúng ta làm một lần rồi cơ mà?"
"Ứ! Em muốn được làm mỗi ngày cơ!", mắt Giản Thương đỏ bừng, ôm siết eo Lam Chỉ.
"Em-"
Giản Thương tủi thân ngắt lời cậu: "Ngày trước bị bao nhiêu thứ trói chân, mỗi lần muốn ân ái với huynh đều sợ gặp chuyện không may thôi... Làm em nhịn khổ lắm chứ bộ...". Hắn càng nói càng thấy lòng mình nghẹn lại. Tiếng khóc rấm rứt nãy giờ càng ngày càng to, khiến cho Lam Chỉ đau lòng vô cùng. Giản Thương khóc thút tha thút thít, ngước đôi mắt đẫm lệ đầy oán trách nhìn Lam Chỉ chăm chăm, như thể đang lên án rằng mình bị cậu đối xử vô nhân đạo lắm vậy.
Lam Chỉ nhức hết cả đầu. Dáng vẻ ấm ức này của người thương làm cậu không nỡ từ chối. Lam Chỉ nhịn thêm một lúc rồi thở dài chịu thua. Rồi, em thích ngày nào cũng làm thì hai đứa mình ngày nào cũng quấn nhau là được. Bình thường bé con nhà cậu dễ dỗ dễ gạt lắm, không hiểu sao cứ đụng đến vấn đề này là lại cứng đầu kinh khủng.
"Ta còn đang chờ em xây nhà cho tụi mình đây này".
Giản Thương được dỗ thì cũng nín, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn nấc mấy lần. Hắn vẫn ôm eo Lam Chỉ, đồng ý: "Huynh thích nhà kiểu gì em cũng tự tay xây cho huynh hết".
"Rồi. Hai ta cùng xây". Lam Chỉ sờ tay Giản Thương, dịu dàng vén tóc ra sau vành tai cho hắn, âu yếm cười với hắn: "Sau này em muốn làm gì, ta cũng sẽ đồng hành cùng em".
"Tay trong tay ở ẩn nơi rừng núi hoang vu. Dưới trời xanh vô tận, nguyện kiếp này không tranh không đoạt." – Ngày truyện đăng chương cuối, Lý Du Nhiên cũng đăng thêm một bài trên Weibo mình.
-Hết chính truyện-
-----------------
Tác giả tâm sự:
Cuối cùng cũng viết xong rồi bà con ạ. Tui xin phép tỏ lòng xíu nha.
Tui bắt đầu viết truyện này từ hồi đầu năm 2015. Kể cũng tiếc. Hồi đấy tui hơi ngông, lại còn không biết dùng phục bút, không biết phát triển cả mạch truyện lẫn tuyến tình cảm luôn. Thành thử ra lúc được một bạn độc giả liên hệ xin tự in truyện ra đọc, tui mới bắt tay viết lại cả truyện.
À thì lúc đấy cũng muốn cho truyện khai thác một chủ đề cụ thể nên tui chọn chủ đề này.
Nếu một người bị tráo đổi linh hồn với người khác thì những người bên cạnh người ấy sẽ như nào? Có đau lòng không? Có vui vẻ không? Hay là thờ ơ, không nhận ra đấy là hai con người khác nhau?
Tề Mộ Nhiên bỏ mặc tất cả để báo thù cho Lam sư huynh, A Sinh ngốc nghếch ngờ nghệch cũng muốn đưa Lam sư huynh của mình trở về,... Những người từng quan tâm đến Lam sư huynh đều có cách riêng để nhớ về huynh ấy, tiễn đưa huynh ấy. Bạch Phong Dương vốn là một kẻ cực đoan, nay lại được người đổi linh hồn với Lam sư huynh cứu rỗi cả đời. Duy chỉ có Dung Vân Tưởng còn sống trong quá khứ, hy vọng rằng "Lam Chỉ chưa từng đặt chân tới phái Bắc Hành". Nhưng Dung Vân Tưởng nào có biết nếu Lam Chỉ không đến, liệu bây giờ còn phái Bắc Hành nữa không?
Tiếp theo là về phần ngoại truyện. Nhất định tui sẽ viết một phần cho các bạn nhỏ độc giả của Lam Chỉ, một phần về cuộc sống sau khi hai đứa về một nhà với nhau, có cả ngoại truyện về kiếp sau của hai người nữa. Chắc chắn sẽ có đủ đất diễn cho bé Giản Thương mít ướt nhà tụi mình nha.
Ngoại truyện trên Weibo cũng sẽ liên quan đến nội dung truyện nha.
Tui sửa lại truyện vì truyện được xuất bản á. Bản xuất bản không chỉ được hoàn thiện phần nội dung mà còn có ngoại truyện dài 30.000 chữ, viết về chuyến du lịch qua Tây bộ đại lục của Giản Thương và Lam Chỉ nha. Có thịt luôn.
Khi nào nghĩ ra ngoại truyện mới thì tui sẽ đăng thẳng trên Weibo. Phần nào hay thì cho vào sách xuất bản luôn.
Đó, vậy đó.
(Sau đó là phần tác giả cảm ơn những độc giả đã đồng hành cùng truyện.)
--------------------
Góc phát biểu của Tôm:
Hết phần chính truyện rồi á các bạn, còn phần ngoại truyện thôi. Tôi và Nờ Y sẽ chạy từ từ, cũng sẽ up dần lên cho mọi người đọc.
Thú thật thì bộ này là bộ đầu tay của tôi. Tôi bắt đầu làm bộ này từ cuối năm lớp 11, đến giờ tôi học gần hết năm 3 mới xong:))))) Giữa chừng dừng cũng nhiều, lắm lúc còn tính bỏ cơ mà lại thấy phí nên thôi làm tiếp. Giờ thì xong rồi nè:)))))) Cũng nể mấy bạn đọc truyện từ hồi tôi còn phèn lắm:))))) Cảm ơn các bạn đã theo chân tôi và bộ truyện này nhé.
Sắp tới, tôi sẽ làm tiếp một bộ nữa tên phiên âm Hán Việt là "Thiểu Uông Kỷ Cú" (tạm thời tôi chưa muốn dịch tên truyện vì đang có tí suy đoán). Nờ Y cũng làm một bộ tên là "Sau Khi Xuyên Thư, Tôi Vớ Phải Kịch Bản Của Nữ Chính". Đây là bộ đầu tay của Nờ Y, mong các bạn ủng hộ hết mình, góp ý hết lòng và lịch sự hết mức nhé. Cảm ơn các bạn.
Giờ thì cùng chờ ngoại truyện lên rồi gặp lại Giản sư muội với Lmao Chỉ thôi:)))))))
Nờ Y ba tê)
Người từng kinh qua biết bao sóng to gió lớn như Lam Chỉ, thừa sức cười nói tự nhiên với đám người tai to mặt lớn như Trì Túc và Vạn trưởng lão cũng, thế mà cũng có ngày không bình tĩnh nổi. Vừa định nhấn vào ô【Kết thúc】, Dung Vân Tưởng bên cạnh thắc mắc: "Lam sư huynh sao thế ạ? Sao trông huynh nhăn nhó thế kia?"
Ngón tay Lam Chỉ ngừng run hẳn. Cậu tỉnh táo lại đôi chút, bảo: "Tạm thời đừng nói chuyện với ta".
Vạn trưởng lão nhíu mày, hỏi: "Ngươi cứ nhìn cái gì trên đấy thế? Lo mà xử lý đống hổ lốn này đi". Vừa nói, ông vừa lau mồ hôi túa ra trên trán. Trong lúc nhận lại đứa bé từ tay Lý Phong, Vạn trưởng lão vô tình đụng phải tay Lam Chỉ.
Lam Chỉ suýt chút nữa thì trượt tay chọn nhầm sang ô【Không kết thúc】. Cậu chẳng nói chẳng rằng, lập tức bay vọt ra xa, quay lưng về phía mọi người. Chẳng ai biết cậu đang hí hoáy làm cái gì nữa.
Vạn trưởng lão chưa bao giờ bị người ta khinh khi như thế nên bực đến độ mặt mũi tái mét, chuẩn bị nổi cơn tam bành. Song, ông ta còn chưa kịp làm gì đã bị Giản Thương chặn lại. Hắn nhìn Vạn trưởng lão với đôi mắt vô cảm, lạnh nhạt nói: "Sư huynh đã dặn là tạm thời không được bắt chuyện với huynh ấy".
Giản Thương không nói quá to, cũng chẳng bày ra thái độ cứng rắn gì nhưng vẫn đủ cho người ta cảm nhận được hắn lạnh lùng cỡ nào, làm người ta không dám cãi lại. Sau khoảnh khắc ấy, không ai dám nói chuyện nữa. Mãi một lúc sau, mọi người mới nhỏ giọng bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì.
Lam Chỉ cẩn thận nhấn vào ô【Kết thúc】.
Tin nhắn trả lời của hệ thống lập tức nhảy ra.
Chúc mừng tác giả đã hoàn thành tác phẩm. Mong bạn tiếp tục cố gắng, sớm ngày ra chuyện mới nhé!
Lam Chỉ chửi thầm. Mới có một bộ truyện này thôi mà đã chết lên bờ xuống ruộng rồi, ai rảnh mà viết nữa?!
Con người Vạn trưởng lão luôn đề cao thể diện, làm gì có chuyện để yên cho một thằng oắt con mang được sao Tang Môn(*) chiếu mệnh như Lam Chỉ vênh váo trước mặt mình như thế được? Những người đang đứng đây có địa vị gì, hà cớ gì phải chờ một kẻ như Lam Chỉ cơ chứ? Càng nghĩ, sắc mặt Vạn trưởng lão càng lúc càng khó coi hơn.
(*)Sao Tang Môn: Hay sao Tang, là một sao 12 sao thuộc vòng sao Thái Tuế. Sao Tang xếp hàng thứ 3. Người ta quan niệm sao Tang gắn với sự tang tóc. Bởi sao này nằm trong nhóm bại tinh nên người bị sao Tang chiếu mệnh làm gì cũng khó thành. Tóm lại là ví với sao Tang Môn cũng giống như ví với sao chổi vậy.
Giản Thương vẫn nhìn đám người bằng khuôn mặt liệt vạn năm không đổi, như thể chỉ cần ai có động tác thừa là hắn sẽ cho người đó hối không kịp luôn. Mọi người đều biết rõ tu vi của Giản Thương ở mức nào nên cho dù Vạn trưởng lão có kiêu căng đến mấy cũng phải nhún nhường, cố mà nuốt giận.
Tống trưởng lão trông vậy mà lại điềm tĩnh hơn hẳn. Lão kéo tay áo Vạn trưởng lão, khuyên ông: "Ông có thắng được hắn đâu mà, bình tĩnh đi. Cứ để yên cho Lam Chỉ làm, biết đâu nó có việc gấp thật thì sao?"
Lam Chỉ cầm lòng không đặng mà phải vào mục bản thảo kiểm tra ngay. Vừa liếc một cái, cậu đã cười ngoác miệng tới tận mang tai. Các chức năng đã được khôi phục hoàn toàn, trạng thái của truyện cũng được đổi thành "Đã hoàn thành". Bây giờ, Lam Chỉ đã có thể đăng thêm các chương ngoại truyện nếu cậu muốn. Tuy nhiên, cậu vẫn không được sửa phần chính truyện.
Chương cuối cũng vừa được đăng. Truyện kết thúc ngay tại giây phút Tề Mộ Nhiên ngã xuống.
Có vài người vừa bình luận.
[Ế? Hết truyện rồi á??? Sao không có dấu hiệu hết truyện vậy hả????
Lầu 1: Gì mà đăng chương mới đột ngột thế? Mới xẩm tối thôi mà, đâu phải lịch đăng truyện đâu mà tự dưng đăng?
Lầu 2: Phản diện chết cụ nó rồi anh em ơi!!! Tề Mộ Nhiên chết rồi!!! Cứ thế mà chết thôi á hả??? Tác giả chẳng nói trước gì đã viết chương cuối rồi hả? Đau lòng chết iêm]
Lam Chỉ cẩn thận cất thẻ ngọc đi rồi mới quay lại chỗ đám người. Cậu đằng hắng mấy lần mà giọng nói khàn khàn vẫn không giấu nổi sự kích động của cậu: "Hai ông định xử lý xác Tề Mộ Nhiên như nào đây? Chôn ở đây hay đưa về phái Bắc Hành?"
Việc đoạt được tự do dễ quá trái lại lại khiến Lam Chỉ hơi hoang mang, lòng cậu cũng hơi chua xót. Khóe mắt Lam Chỉ ươn ướt. Cậu cứ nhìn Giản Thương mãi, chẳng buồn nghe những người khác đang nói gì nữa.
Cuối cùng, mọi người vẫn quyết định sẽ chôn Tề Mộ Nhiên ngay tại nơi này, trên mảnh đất mà hắn thích. Tề Mộ Nhiên vi phạm nội quy của phái, giết hại đệ tử trong phái, hãm hại đồng môn, đương nhiên sẽ không được an táng trên đất của phái Bắc Hành rồi.
Tống trưởng lão trầm tư, hỏi: "Ta vẫn còn điều thắc mắc. Nếu Tề Mộ Nhiên hận ngươi như thế thì tại sao lại phải tấn công ta? Nó cứ để cho Giản Thương chết dần chết mòn không phải tốt hơn à?"
Lam Chỉ vừa nghịch thẻ ngọc vừa giải thích cho Tống trưởng lão: "Tống trưởng lão vẫn đinh ninh rằng nó đang cứu ta hả? Khi đó, Trì Thủy Hâm cũng đang bị nhốt trong Bát Phong Trận với cha mình. Ông thử nghĩ xem, nó làm thế để cứu ta, hay là cứu mẹ của con trai nó?"
Tống trưởng lão hơi rùng mình, thở dài sườn sượt.
Chờ đến khi giải quyết mọi chuyện đâu ra đấy thì trời cũng đã khuya. Lam Chỉ nói với đoàn người: "Từ hôm nay trở đi, bọn ta không còn liên quan gì đến phái Bắc Hành và Tịnh Nguyệt cung nữa. Nếu các vị có đi qua Vô Nhân cốc, ta cũng xin mời các vị dừng chân uống chén rượu nhạt, ăn một bữa no".
Mọi hiểu lầm coi như đã được giải thích rõ ràng. Chung quy lại, cảm tình giữa người với người đã mất đi rồi cũng khó lòng dựng lại. Khoảnh khắc chia tay, Dung Vân Tưởng chợt nói với Lam Chỉ một câu: "Ta chỉ ước gì huynh chưa từng đặt chân tới phái Bắc Hành".
Lam Chỉ nghe xong cũng cười, chẳng đáp. Dù cậu đã lường trước được người của phái Bắc Hành sẽ nghĩ thế, nhưng câu nói này của Dung Vân Tưởng vẫn khiến cậu hơi khó chịu. Có điều, có khó chịu cậu cũng chẳng làm được gì. Có những việc mà vài lời xin lỗi không bao giờ xoa dịu được, có chăng chỉ biết ăn năn cả đời mà thôi.
Dung Vân Tưởng nói xong cũng không thấy thoải mái như mình vẫn tưởng. Y càng lúc càng nặng lòng, rời đi mà không buồn quay đầu lại.
Trước mặt người ngoài, Giản Thương không tiện nắm tay Lam Chỉ, cũng không biết phải an ủi cậu thế nào. Dọc đường đi tìm quán trọ, hắn chỉ im lặng theo sát bước chân cậu. Trước khi ai về phòng người nấy, Bạch Phong Dương bỗng nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Thật ra ấy, không phải ai cũng mong huynh chưa từng xuất hiện đâu".
Lam Chỉ hơi nhíu mày. Cậu vừa định hỏi tiếp thì đã bị Giản Thương xách về phòng. Hắn đóng sầm cửa phòng lại.
Lam Chỉ nhìn bóng lưng Giản Thương, nhủ thầm bé con nhà mình điểm nào cũng tốt, mỗi tội hay ghen.
Vắt áo ngoài lên thành giường, Lam Chỉ ngó sang Giản Thương đang quay lưng về phía mình mà uống nước, tự dưng lại thấy thẹn đến lạ. Đừng nói Lam Chỉ dâm đãng mà oan cho cậu. Chẳng qua cậu chờ mãi mới giải thoát được bản thân khỏi tay hệ thống nên tâm trạng mới lâng lâng như thế, tò mò muốn thử với Giản Thương một chút xem sao thôi.
Lam Chỉ dựa sát vào lưng Giản Thương. Hai tay cậu vòng ra trước người hắn, chậm rãi lần sờ vuốt ve lớp da thịt bên dưới áo lót.
"Ơ? Sư huynh?", Giản Thương ngẩn tò te.
Lam Chỉ không đáp. Cậu từ từ cởi áo của thiếu niên ra, nhẹ nhàng liếm từng thớ cơ bắp săn chắc trên lưng hắn, vừa hôn vừa mút dần xuống dưới. Giản Thương bị Lam Chỉ trêu đến nỗi cả người nóng rực. Hắn hoang mang hỏi: "Tối nay được ạ?"
Lam Chỉ khẽ gật đầu.
Đêm nay Lam Chỉ khác lắm. Cơ thể lẫn tinh thần cậu đều rất hưng phấn. Giản Thương chẳng cần dùng nhiều kỹ xảo cho màn dạo đầu mà đã ra vào trơn tru. Hai người hành sự ngay trên bàn. Chiếc bàn này cao rất đúng tầm, khiến cho Lam Chỉ sướng hơn bao giờ hết. Cậu rên rỉ, gọi tên Giản Thương nhiều đến độ hắn muốn chết luôn trên người cậu. Giản Thương đê mê trong nhục dục, luôn miệng thủ thỉ gọi "Minh Tô".
Quấn nhau suốt một đêm, tận tinh mơ hôm sau hai người mới ngủ.
Đương lúc mơ mơ màng màng, Lam Chỉ lại ngồi bật dậy, lay lay bả vai Giản Thương mà đánh thức hắn: "Sư đệ ơi".
Giản Thương vươn tay, kéo cậu vào lòng. Hắn ôm cậu bằng một tư thế thật thoải mái rồi trao cho cậu một nụ hôn thật sâu. Lam Chỉ không nói được, mấy ngón tay đành ghì chặt lấy cánh tay Giản Thương. Cơn đau nhói lên làm Giản Thương giật mình tỉnh táo lại, hoảng hốt ôm cậu ngồi lên, hỏi: "Sư huynh ơi! Huynh sao thế này?!"
Lam Chỉ biết thừa hệ thống sẽ không để cậu yên thân mà. Tề Mộ Nhiên chết, còn cậu thì đã tự do, hệ thống vừa bị cậu chơi một vố đương nhiên sẽ không được vui vẻ gì. Thấy không, nay nó tìm cậu báo thù nè?
Lam Chỉ bấu chặt lấy tay Giản Thương, thầm thì: "Lỡ ta có chết, em biết mình phải làm gì chưa?"
"Em biết rồi ạ!"
Chừng một khắc sau, Lam Chỉ mất đi tri giác. Cậu dần chìm vào bóng đêm sâu thẳm.
Xung quanh lặng tờ, không gian đen kịt, tưởng chừng như vô tận. Thần kinh con người rất dễ căng thẳng khi bị nhốt vào vùng không gian như vậy. Chợt, trước mắt cậu bừng sáng, ánh mặt trời chan hòa trải khắp nơi. Lam Chỉ ngơ ngác đứng lọt thỏm giữa một vùng non xanh nước biếc. Trên đầu là bầu trời trong xanh vời vợi, dưới chân là thảm cỏ mềm mại tốt tươi. Nhìn thì có vẻ giống thật đấy nhưng mọi thứ lại bồng bềnh như mộng ảo, thật giả lẫn lộn, khó lòng phân biệt.
Thuở sơ khai, Đấng Sáng thế tạo ra trời đất.
Đấng nói rằng thế giới này nên có chút ánh sáng. Đấng thấy rằng ánh sáng là điềm lành, nên đã tách bóng tối ra khỏi ánh sáng.
Đấng nói rằng trong nước phải có khí, nước chia dòng thượng hạ.
Linh khí lơ lửng giữa đất trời, bao lấy giọng nói tuy xa xăm nhưng lại trầm hùng, như kèn hiệu vọng về từ viễn cổ.
Đấng Sáng thế dùng ngôn từ mà đắp nặn vạn vật. Ngài chính là Đấng Sáng thế của nơi này.
Lam Chỉ lắc đầu, đáp: "Đâu phải tôi. Tôi vốn chỉ muốn viết ra một dàn ý cho một quyển truyện mà thôi, chưa bao giờ có ý định sáng lập thế giới hay gì cả. Xin hỏi, là ai đang nói vậy ạ?"
Ta là hồn đất, cũng là hồn trời. Dàn ý của ngài là khung xương của thế giới, còn ta chính là phần máu thịt mà thế giới tự tạo ra cho mình.
"Tôi đang ở đâu đây?"
Trong cơ thể ngài.
Lam Chỉ lại lặng im. Lát sau, cậu hỏi tiếp: "Tôi chết rồi à?"
Đúng, mà cũng sai. Hệ thống giết ngài rồi nhưng ta vẫn đang tạm thời giữ hồn ngài ở lại với xác.
Lam Chỉ tức đến khó thở: "Hệ thống khóa truyện để giết tôi?"
Tuy hệ thống có quyền kiểm soát thế giới này nhưng bọn họ lại không nắm được tình hình ở đây. Rõ ràng đây là công nghệ do chính bọn họ tạo ra, vậy mà bọn họ có làm thế nào cũng không khắc phục được. Bọn họ vì cái lợi nhỏ trước mắt mà đưa ngài vào trong thế giới do chính ngài tạo ra trong khi không đủ điều kiện để đảm bảo an toàn cho ngài.
"Đúng thật. Hở ra là hệ thống đòi giết tôi".
Bởi bọn họ muốn khống chế không gian này nhưng lực bất tòng tâm, đành phải mượn góc nhìn của ngài để quan sát vạn vật. Nhưng mà không sao. Bọn chúng không làm gì được ngài nữa rồi.
"Một khi bọn chúng còn khóa truyện được thì tôi vẫn chưa an toàn đâu".
Truyện hết rồi, hệ thống không kết nối với thế giới này được nữa rồi. Lần này coi như là cú chót bọn họ dùng để trả thù ngài mà thôi. Từ giờ trở đi chúng không làm gì được ngài, cũng như là thế giới mà ngài tạo ra nữa đâu.
"Thật ư?"
Hệ thống lợi dụng ta. Chúng nghĩ chúng đã tìm được một sức mạnh bí ẩn nên muốn tìm cách chiếm lấy ta cho bằng được. Thế nhưng, sao bọn chúng lại chắc chắn rằng điều ngược lại không xảy ra nhỉ?
Lam Chỉ ngồi phịch xuống: "Cơ mà tôi phải sống lại mới được".
Ừm.
"Nhỡ tôi không sống lại được thì sao?"
Thì ngài sẽ bị luân hồi qua kiếp khác để sống tiếp thôi. Ta cũng chỉ có quyền giữ hồn ngài tại thế thêm một lát, quá phận hơn nữa thì sẽ vi phạm quy tắc riêng của thế giới này. Thôi, ta đi đây. Ngài cứ thư thư ngồi chờ nhé.
Linh khí dần tan đi, chỉ còn lại mình Lam Chỉ ngồi giữa nơi thơ mộng này. Lòng cậu hơi nôn nao. Người ta hay bảo tâm sinh cảnh, thế không gian trống trải này chính là thế giới nội tâm của cậu à?
Bỗng, cảnh vật xung quanh vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Tiếng gió gầm thét, cuốn bay những mảnh không gian kia lên, cuốn luôn Lam Chỉ vào vùng bóng tối vô biên.
Ngay lúc ấy, khoái cảm truyền tới từ nơi khó tả kia ập tới, đánh úp mọi cảm quan của Lam Chỉ. Đầu tóc cậu mướt mải mồ hôi. Lam Chỉ ngước lên, thấy Giản Thương đang đè lên người mình mà cày cấy. Hai tấm thân ướt đẫm dán chặt vào nhau, không có một kẽ hở nào.
"Sư huynh ơi! Sư huynh! Người tỉnh rồi!". Giản Thương mừng rỡ xen lẫn chút sợ hãi reo lên. Hai mắt hắn mờ sương, lắp bắp: "Em, em cứ ngỡ..."
Lam Chỉ vừa thở hổn hển vừa khẽ rên. Cậu cố kiềm giọng, bảo hắn: "Ta khỏe rồi! Em rút ra đi!"
"Nhưng em còn yếu lắm". Mồ hôi trên trán Giản Thương nhỏ xuống. Hắn thủ thỉ: "Sư huynh ơi, em không ngừng lại được".
Chừng hai canh giờ sau, khi Lam Chỉ đã vừa sướng vừa mệt đến độ muốn ngất đến nơi, Giản Thương mới buông vũ khí đầu hàng. Hắn dừng lại, ôm người thương vào lòng rồi nằm phịch xuống giường.
"Sư huynh ơi... Em vẫn muốn...", thiếu niên vùi đầu bên cổ Lam Chỉ mà làm nũng, tay thì âu yếm sờ soạng khắp người Lam Chỉ.
Lường trước được bụng dạ hiểm độc của cái hệ thống kia nên Lam Chỉ nhân lúc Giản Thương dùng Ẩn Thân đan đã dạy cho hắn cách dùng "Bảy Cách Luân Hồi", đề phòng trường hợp bất trắc xảy ra. Nếu đây là thiết lập của truyện khác, khéo khi Lam Chỉ đã về với các cụ từ đời nảo đời nào rồi. May là truyện của cậu thuộc dạng "bứt phá mọi giới hạn" nên chỉ cần "vỗ tay" với Giản Thương là giải quyết được vấn đề ngay.
Lam Chỉ vuốt lưng Giản Thương, uể oải bảo: "Tấm thẻ ngọc kia không khống chế được ta nữa rồi. Từ giờ về sau, hai ta có thể vô tư mà chung sống với nhau rồi đó".
"Thật ạ?", Giản Thương nghe xong thì bật dậy.
"Thật chứ sao không". Lam Chỉ tiện tay cầm thẻ ngọc lên nhìn qua một chút. Cậu nhếch miệng cười. Không biết khu bình luận mấy bữa nay loạn đến cỡ nào rồi ha?
"Sao rồi ạ?", Giản Thương muốn hỏi kỹ mà lại không dám. Hắn rất muốn giành lấy thẻ ngọc trên tay Lam Chỉ để sư huynh chú ý đến mình, "Vô tư sống cùng nhau là như nào ạ?"
Ồ, vẫn ổn lắm. Tạm thời gác đống bình luận than thở của đám đụt kia qua một bên đi, trước mắt vẫn còn đầy chuyện quan trọng hơn kìa. Lam Chỉ nằm xuống giường, cười nói với Giản Thương: "Là vô ưu vô lo, cũng không cần sợ bóng sợ gió nữa".
Giản Thương nhìn cậu, hỏi lại: "Có thật không sư huynh? Mình không cần sợ gì nữa sao?"
"Ừa".
"Sao sư huynh giỏi thế?", Giản Thương dán sát vào người cậu, nhẹ nhàng cọ má với Lam Chỉ, trông y như một bé thú cưng cỡ lớn đang làm nũng với chủ yêu nhà mình vậy.
Lam Chỉ chẳng biết phải giải thích từ đâu nên cũng chỉ úp mở trả lời: "Nói ra thì dài dòng lắm, lại còn không biết nói sao cho em hiểu nữa. Để khi khác ta giải thích cặn kẽ cho em, nha?"
Giản Thương cọ cọ dụi dụi Lam Chỉ một hồi lâu rồi bày ra vẻ mặt ngượng ngùng, lí nhí bảo Lam Chỉ: "Sư huynh này, đợi sau khi quay về cốc, ngày, ngày nào em, em cũng muốn làm".
Lam Chỉ sầm mặt. Đang lúc tỉ tê tâm sự với nhau, sao cục nợ nhà mình cứ thích lái sang chủ đề này nhỉ? Cậu quay qua nhìn Giản Thương, nhăn mặt, khẽ quở: "Sao đầu em lúc nào cũng nghĩ đến mấy thứ này thế hả? Hồi trước đã thống nhất là hai, ba ngày chúng ta làm một lần rồi cơ mà?"
"Ứ! Em muốn được làm mỗi ngày cơ!", mắt Giản Thương đỏ bừng, ôm siết eo Lam Chỉ.
"Em-"
Giản Thương tủi thân ngắt lời cậu: "Ngày trước bị bao nhiêu thứ trói chân, mỗi lần muốn ân ái với huynh đều sợ gặp chuyện không may thôi... Làm em nhịn khổ lắm chứ bộ...". Hắn càng nói càng thấy lòng mình nghẹn lại. Tiếng khóc rấm rứt nãy giờ càng ngày càng to, khiến cho Lam Chỉ đau lòng vô cùng. Giản Thương khóc thút tha thút thít, ngước đôi mắt đẫm lệ đầy oán trách nhìn Lam Chỉ chăm chăm, như thể đang lên án rằng mình bị cậu đối xử vô nhân đạo lắm vậy.
Lam Chỉ nhức hết cả đầu. Dáng vẻ ấm ức này của người thương làm cậu không nỡ từ chối. Lam Chỉ nhịn thêm một lúc rồi thở dài chịu thua. Rồi, em thích ngày nào cũng làm thì hai đứa mình ngày nào cũng quấn nhau là được. Bình thường bé con nhà cậu dễ dỗ dễ gạt lắm, không hiểu sao cứ đụng đến vấn đề này là lại cứng đầu kinh khủng.
"Ta còn đang chờ em xây nhà cho tụi mình đây này".
Giản Thương được dỗ thì cũng nín, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn nấc mấy lần. Hắn vẫn ôm eo Lam Chỉ, đồng ý: "Huynh thích nhà kiểu gì em cũng tự tay xây cho huynh hết".
"Rồi. Hai ta cùng xây". Lam Chỉ sờ tay Giản Thương, dịu dàng vén tóc ra sau vành tai cho hắn, âu yếm cười với hắn: "Sau này em muốn làm gì, ta cũng sẽ đồng hành cùng em".
"Tay trong tay ở ẩn nơi rừng núi hoang vu. Dưới trời xanh vô tận, nguyện kiếp này không tranh không đoạt." – Ngày truyện đăng chương cuối, Lý Du Nhiên cũng đăng thêm một bài trên Weibo mình.
-Hết chính truyện-
-----------------
Tác giả tâm sự:
Cuối cùng cũng viết xong rồi bà con ạ. Tui xin phép tỏ lòng xíu nha.
Tui bắt đầu viết truyện này từ hồi đầu năm 2015. Kể cũng tiếc. Hồi đấy tui hơi ngông, lại còn không biết dùng phục bút, không biết phát triển cả mạch truyện lẫn tuyến tình cảm luôn. Thành thử ra lúc được một bạn độc giả liên hệ xin tự in truyện ra đọc, tui mới bắt tay viết lại cả truyện.
À thì lúc đấy cũng muốn cho truyện khai thác một chủ đề cụ thể nên tui chọn chủ đề này.
Nếu một người bị tráo đổi linh hồn với người khác thì những người bên cạnh người ấy sẽ như nào? Có đau lòng không? Có vui vẻ không? Hay là thờ ơ, không nhận ra đấy là hai con người khác nhau?
Tề Mộ Nhiên bỏ mặc tất cả để báo thù cho Lam sư huynh, A Sinh ngốc nghếch ngờ nghệch cũng muốn đưa Lam sư huynh của mình trở về,... Những người từng quan tâm đến Lam sư huynh đều có cách riêng để nhớ về huynh ấy, tiễn đưa huynh ấy. Bạch Phong Dương vốn là một kẻ cực đoan, nay lại được người đổi linh hồn với Lam sư huynh cứu rỗi cả đời. Duy chỉ có Dung Vân Tưởng còn sống trong quá khứ, hy vọng rằng "Lam Chỉ chưa từng đặt chân tới phái Bắc Hành". Nhưng Dung Vân Tưởng nào có biết nếu Lam Chỉ không đến, liệu bây giờ còn phái Bắc Hành nữa không?
Tiếp theo là về phần ngoại truyện. Nhất định tui sẽ viết một phần cho các bạn nhỏ độc giả của Lam Chỉ, một phần về cuộc sống sau khi hai đứa về một nhà với nhau, có cả ngoại truyện về kiếp sau của hai người nữa. Chắc chắn sẽ có đủ đất diễn cho bé Giản Thương mít ướt nhà tụi mình nha.
Ngoại truyện trên Weibo cũng sẽ liên quan đến nội dung truyện nha.
Tui sửa lại truyện vì truyện được xuất bản á. Bản xuất bản không chỉ được hoàn thiện phần nội dung mà còn có ngoại truyện dài 30.000 chữ, viết về chuyến du lịch qua Tây bộ đại lục của Giản Thương và Lam Chỉ nha. Có thịt luôn.
Khi nào nghĩ ra ngoại truyện mới thì tui sẽ đăng thẳng trên Weibo. Phần nào hay thì cho vào sách xuất bản luôn.
Đó, vậy đó.
(Sau đó là phần tác giả cảm ơn những độc giả đã đồng hành cùng truyện.)
--------------------
Góc phát biểu của Tôm:
Hết phần chính truyện rồi á các bạn, còn phần ngoại truyện thôi. Tôi và Nờ Y sẽ chạy từ từ, cũng sẽ up dần lên cho mọi người đọc.
Thú thật thì bộ này là bộ đầu tay của tôi. Tôi bắt đầu làm bộ này từ cuối năm lớp 11, đến giờ tôi học gần hết năm 3 mới xong:))))) Giữa chừng dừng cũng nhiều, lắm lúc còn tính bỏ cơ mà lại thấy phí nên thôi làm tiếp. Giờ thì xong rồi nè:)))))) Cũng nể mấy bạn đọc truyện từ hồi tôi còn phèn lắm:))))) Cảm ơn các bạn đã theo chân tôi và bộ truyện này nhé.
Sắp tới, tôi sẽ làm tiếp một bộ nữa tên phiên âm Hán Việt là "Thiểu Uông Kỷ Cú" (tạm thời tôi chưa muốn dịch tên truyện vì đang có tí suy đoán). Nờ Y cũng làm một bộ tên là "Sau Khi Xuyên Thư, Tôi Vớ Phải Kịch Bản Của Nữ Chính". Đây là bộ đầu tay của Nờ Y, mong các bạn ủng hộ hết mình, góp ý hết lòng và lịch sự hết mức nhé. Cảm ơn các bạn.
Giờ thì cùng chờ ngoại truyện lên rồi gặp lại Giản sư muội với Lmao Chỉ thôi:)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất