Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng
Chương 85
Ngoại truyện thế giới song song hiện đại
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
12.
Giản Thiếu Mai thầm than một tiếng, quẩy ba lô lên vai rồi buồn bã đi về phòng ký túc của mình. Hồi trước nghe nhạc, cậu luôn cảm thấy mấy lời bài hát về tình yêu tình báo này nọ chỉ được cái nói quá, lắm lúc còn ủy mị sướt mướt đến rợn cả người. Thế mà thời thế lại đổi thay, chính Giản Thiếu Mai bây giờ lại bị những cảm xúc ấy ảnh hưởng.
Phòng ký túc vô cùng bừa bộn. Giày hôi tất thối bị vứt bừa ra nền, đứng từ xa thôi đã ngửi thấy cái mùi quen thuộc kia rồi. Trên bàn là hộp mì ăn liền để qua đêm, còn vỏ snack khoai tây cay thì vương vãi khắp nơi. Ngoài ra, trong phòng còn có hai nam thanh niên cởi trần đang chơi điện tử.
Chắc là chơi cả đêm rồi, Giản Thiếu Mai tự nhủ.
Tuy Lam Minh Tô cũng chơi điện tử nhưng bình thường anh như người lên dây cót, không phải đang làm việc thì cũng chỉ đang làm việc. Gần như cuộc sống của anh chẳng có hoạt động giải trí nào khác cả. Giản Thiếu Mai luôn cảm thấy Lam Minh Tô làm việc bạt mạng quá, không biết là anh thích công việc này thật là còn vì nguyên nhân gì khác?
Vừa nhớ đến anh, ký ức về mùi hương sạch sẽ cùng với đôi mắt nhuốm vẻ mỏi mệt của anh lại ùa về. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng bộ dáng mệt mỏi cũng có thể thành một phần của ngoại hình của một người như thế này cả. Biết là Lam Minh Tô đã rất mệt rồi, nhưng Giản Thiếu Mai vẫn muốn... Làm anh mệt thêm chút nữa.
Giản Thiếu Mai lấy một bộ quần áo sạch ra khỏi tủ, vắt khăn tắm lên vai.
"Đi tắm đấy à? Đêm qua ông không về- Ê! Mả cha ông! Ông dám đánh tôi à?!?!?!", một người bạn đang không biết bận cái gì kia cuối cùng cũng để ý đến sự hiện diện của Giản Thiếu Mai. Ngay sau đó, người bạn kia lại cắm đầu vào máy tính, múa phím như bay.
"Hờ". Giản Thiếu Mai phiền muộn bước ra ngoài.
Xa nhau bao lâu rồi ta? Tầm nửa tiếng? Giản Thiếu Mai đi vài bước lại liếc di động một lần. Không tin nhắn, không động tĩnh. Chẳng có gì cả.
Không biết đến bao giờ... Anh ấy mới gọi mình qua nữa đây?
Từ lâu, Lam Minh Tô đã hiểu ý nghĩa của câu "bận tối mày tối mặt". Ngày nào cũng như ngày nào: Trả góp tiền mua nhà, mua xe, thỉnh thoảng gọi điện về nhà, rồi lại ngồi nhìn dãy số dư tài khoản ngày càng dài. Anh cũng không biết anh bạt mạng kiếm tiền vậy để làm gì. Dù sao anh không lập gia đình, không có con cái, có kiếm được 100 triệu đi chăng nữa thì rồi cũng sẽ phải cho không người khác thôi.
Giản Thiếu Mai gần như là bất ngờ duy nhất trong cuộc đời của Lam Minh Tô. Chính cái đêm định mệnh ấy, không biết trời xui đất khiến thế nào mà anh lại làm một chuyện mà đến chính anh cũng chẳng thể giải thích nổi. Lam Minh Tô thường nhớ đến Giản Thiếu Mai, nhưng anh cũng biết mình khác người ta bởi cậu không phải là người đồng tính bẩm sinh như anh. Thế nên, Lam Minh Tô cứ nghĩ đến chuyện của cả hai một chốc là lại cho qua. Nếu Lam Minh Tô có thể sống như một người bình thường thì anh cũng chẳng muốn phải lựa chọn con đường này.
Họ có thể chung đụng một thời gian ngắn ngủi với nhau, có thể đã rung động với nhau. Tuy nhiên, trong kế hoạch cuộc đời được thiết lập kỹ càng của Lam Minh Tô, anh đã nhìn thấu được ngày sau của hai người họ sẽ như thế nào. Có thể bây giờ đang vui sướng thật đấy, nhưng kiểu gì sau này cũng phải rời xa nhau mà thôi.
这是他的十字架. 想得太多, 永远不会义无反顾. Hễ cứ nghĩ đến tương lai mịt mờ kia là bao nhiêu vui vẻ cũng bay sạch sành sanh. (Anh chị em bạn dì nào đấy giúp tôi câu kia với huhu tôi đội ơn:()
Mãi đến khi Giản Thiếu Mai nhắn tin cho anh, Lam Minh Tô mới nhận ra rằng đã hai tuần rồi hai người không liên lạc.
Nội dung tin nhắn rất bình thường.
[Anh Lam ơi, em xin lỗi đã quấy rầy anh ạ. Bọn em đang đến đợt đóng học phí, cho nên em muốn hỏi là anh có cần người chơi điện tử với anh hông ạ? (mặt chờ mong x2)]
Lại... Làm nũng nữa đấy à?
Đương nhiên, Lam Minh Tô không biết rằng để gửi được tin nhắn này cho anh, Giản Thiếu Mai đã phải khổ sở như thế nào. Cậu đau khổ đợi hơn một tuần, thế mà đầu bên kia vẫn chẳng có tin tức gì. Giản Thiếu Mai sống như cái xác không hồn, hết quăng điện thoại đi rồi lại nhặt về, nhặt xong thì ngẩn ngơ, hễ thấy thông báo tin nhắn là lao đến xem, xem xong thì lại hồn vía lên mây như người thất tình.
Cậu không dám để lộ tâm tư của mình cho Lam Minh Tô biết. Giản Thiếu Mai mất hơn một tiếng đồng hồ, xóa chán rồi sửa, sửa chán lại xóa. Cuối cùng, Giản Thiếu Mai quyết định nhắn cho Lam Minh Tô một tin như kia.
Trong tin nhắn của cậu có mấy ẩn ý sau:
Thứ nhất, giữa hai người chỉ là quan hệ khách hàng bình thường. Thứ hai, cậu làm phiền Lam Minh Tô không phải vì quá rảnh mà là vì không có tiền thật, lại vừa hay đương lúc phải đóng tiền học nữa. Đây là một lý do khá chính đáng, thuận tiện để cho cậu hỏi anh Lam cần mình phục vụ nữa không. Thứ ba, dù sao thì từ trước đến nay cậu cũng chỉ đến nhà chơi điện tử với anh thôi, cho nên chứng tỏ cậu không có ý gì khác với anh Lam cả.
Tin nhắn nào hoàn hảo không một kẽ hở. Nếu may mắn, biết đâu cậu còn trở thành một thanh niên giàu nghị lực, phấn đấu hết mình vì học tập trong mắt anh Lam thì sao?
Tự nhiên Lam Minh Tô thấy ngón tay mình tê tê.
Anh cũng muốn Giản Thiếu Mai đến, cũng chẳng tiếc rẻ gì mấy nghìn lẻ kia. Chẳng qua là tại bỗng dưng anh cảm giác được một sự nguy hiểm mơ hồ đang chờ mà thôi.
Cứ nhắm mắt lại, Lam Minh Tô lại nhớ đến nụ hôn kịch liệt, nóng bỏng đêm hôm đó. Anh im lặng, cúi đầu đọc dòng tin nhắn kia. Sau đó, Lam Minh Tô chậm rãi gõ tin nhắn trả lời.
[Tối thứ bảy này tôi rảnh. Em thì sao?]
Người bên kia không đáp ngay mà tầm một phút sau mới nhắn lại:
[Tối thứ bảy ok ạ! (vui vẻ)]
[8 giờ nhé.]
[Dạ.]
Giản Thiếu Mai vỗ bộp lên vách tường. Cậu hớn hở chạy chầm chậm trên hành lang ký túc xá.
"Ê Giản Thiếu Mai! Ông có tắm không đấy? Không thì tôi tắm trước nhá!", bạn cùng phòng nói vọng ra ngoài, ra chiều dọa dẫm.
"Có chứ". Giản Thiếu Mai hăm hở đá văng cửa phòng tắm. Cậu bật vòi hoa sen, để nước xối ướt cả người.
8 giờ nhỉ. Xem ra Lam Minh Tô rất thích khoảng thời gian này đây.
Đáng yêu quá.
Dù Giản Thiếu Mai biết Lam Minh Tô để cậu đến nhà chỉ để chơi điện tử với anh, nhưng Giản Thiếu Mai vẫn rất chờ mong cuộc hẹn này.
Anh Lam là người đồng tính, hơn nữa thường ngày đều làm việc đến độ bù đầu bù cổ, cho nên chắc chắn không đi lại với ai. Mà anh ấy còn không có bạn trai, chắc cũng có loại nhu cầu "không tiện nói" kia chứ nhỉ? Những thứ khác của Giản Thiếu Mai có thể không đáng nhắc đến nhưng với kích thước và ngoại hình của bản thân, cậu nghĩ thầm, nếu như mình cứ nhất quyết muốn cung cấp "dịch vụ đặc biệt" cho anh Lam, biết đâu anh ấy cũng sẽ không khước từ?
Chắc là anh Lam... Cũng sẽ có những lúc tâm lý dao động chứ nhỉ?
Nước từ vòi hoa sen xối ra ào ào. Giản Thiếu Mai cúi đầu, tự dưng thấy mình xấu tính đến lạ.
Tuy rằng có áy náy đấy, nhưng cậu không thể nào nhắm mắt làm ngơ được. Trước mắt Giản Thiếu Mai xuất hiện hình ảnh của một Lam Minh Tô-người-không-mảnh-vải đang quỳ dưới háng cậu, cúi đầu, há miệng mút mát...
Giản Thiếu Mai đang đứng lau người trước gương.
Lam Minh Tô thích mặc vét với áo sơ mi trắng đơn giản, đến cả cà vạt cũng luôn được anh thắt chỉnh tề, ngay ngắn. Giản Thiếu Mai thì lại khác. Cậu thích mặc đồ thể thao thoải mái, thích đi giày thể thao luôn. Tính cách hai người trái ngược như vậy... Song, khi gạt hết những thứ ấy qua một bên, vẫn có thể thấy được chàng trai trẻ với mái tóc ướt trong gương có khí chất sạch sẽ và tràn đầy sức sống. Da dẻ nhẵn nhụi, cơ ngực không phải quá vạm vỡ nhưng chắc cũng đủ để làm anh Lam hài lòng rồi chứ nhỉ?
Hai ngày nữa là đến thứ Bảy, nhưng Giản Thiếu Mai đã chẳng chờ nổi nữa rồi. Cậu hết nhìn giờ chán chê rồi lại quay ra nhàm chán lướt Weibo.
Cậu lại mới thu được thêm một lượng người theo dõi nữa. Giản Thiếu Mai kiểm tra qua một chút thì thấy có một tài khoản sở hữu 81 người theo dõi vừa theo dõi mình. Tài khoản này chẳng có bài đăng nào cả. Giản Thiếu Mai cho rằng tài khoản này chỉ là một nick ảo, để đây cũng chẳng để làm gì, cho nên cậu tiện tay xóa luôn.
Đang lúc cậu ôm đàn ngân nga, web Tiếp Viên Lam Bình chợt vang lên tiếng thông báo bất ngờ. Giản Thiếu Mai sững sờ trong chốc lát rồi lập tức đăng nhập vào web.
Thông báo đặc biệt này là cậu cài đặt riêng cho Lam Minh Tô, chỉ cần anh vừa online một cái là Giản Thiếu Mai sẽ biết ngay. Từ trước đến giờ, bởi vì Lam Minh Tô không ẩn, cũng không chặn cậu nên Giản Thiếu Mai có thể biết anh online ngay lập tức.
Đúng như dự đoán, tài khoản của Lam Minh Tô lóe sáng.
Nhưng ngay sau đó, nó lại xám xịt đi.
Giản Thiếu Mai chỉ cảm thấy tim mình đập như trống. Chẳng phải đã hẹn nhau thứ Bảy gặp cơ mà? Sao giờ anh ấy lại lên đây? Cậu cũng biết Lam Minh Tô phải đi làm, phải đi xã giao. Biết đâu cũng giống như lần trước, anh đang tìm tiếp viên phục vụ bạn hàng thì sao? Nhưng nếu là vì công việc, vậy tại sao Lam Minh Tô lại offline đột ngột như thế chứ? Là vì anh thấy cậu đăng nhập à?
Hay là...
Giản Thiếu Mai bỗng trợn tròn mắt.
Offline cái gì mà offline! Có khi nào anh Lam ẩn mình không?!?!?!
(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
12.
Giản Thiếu Mai thầm than một tiếng, quẩy ba lô lên vai rồi buồn bã đi về phòng ký túc của mình. Hồi trước nghe nhạc, cậu luôn cảm thấy mấy lời bài hát về tình yêu tình báo này nọ chỉ được cái nói quá, lắm lúc còn ủy mị sướt mướt đến rợn cả người. Thế mà thời thế lại đổi thay, chính Giản Thiếu Mai bây giờ lại bị những cảm xúc ấy ảnh hưởng.
Phòng ký túc vô cùng bừa bộn. Giày hôi tất thối bị vứt bừa ra nền, đứng từ xa thôi đã ngửi thấy cái mùi quen thuộc kia rồi. Trên bàn là hộp mì ăn liền để qua đêm, còn vỏ snack khoai tây cay thì vương vãi khắp nơi. Ngoài ra, trong phòng còn có hai nam thanh niên cởi trần đang chơi điện tử.
Chắc là chơi cả đêm rồi, Giản Thiếu Mai tự nhủ.
Tuy Lam Minh Tô cũng chơi điện tử nhưng bình thường anh như người lên dây cót, không phải đang làm việc thì cũng chỉ đang làm việc. Gần như cuộc sống của anh chẳng có hoạt động giải trí nào khác cả. Giản Thiếu Mai luôn cảm thấy Lam Minh Tô làm việc bạt mạng quá, không biết là anh thích công việc này thật là còn vì nguyên nhân gì khác?
Vừa nhớ đến anh, ký ức về mùi hương sạch sẽ cùng với đôi mắt nhuốm vẻ mỏi mệt của anh lại ùa về. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng bộ dáng mệt mỏi cũng có thể thành một phần của ngoại hình của một người như thế này cả. Biết là Lam Minh Tô đã rất mệt rồi, nhưng Giản Thiếu Mai vẫn muốn... Làm anh mệt thêm chút nữa.
Giản Thiếu Mai lấy một bộ quần áo sạch ra khỏi tủ, vắt khăn tắm lên vai.
"Đi tắm đấy à? Đêm qua ông không về- Ê! Mả cha ông! Ông dám đánh tôi à?!?!?!", một người bạn đang không biết bận cái gì kia cuối cùng cũng để ý đến sự hiện diện của Giản Thiếu Mai. Ngay sau đó, người bạn kia lại cắm đầu vào máy tính, múa phím như bay.
"Hờ". Giản Thiếu Mai phiền muộn bước ra ngoài.
Xa nhau bao lâu rồi ta? Tầm nửa tiếng? Giản Thiếu Mai đi vài bước lại liếc di động một lần. Không tin nhắn, không động tĩnh. Chẳng có gì cả.
Không biết đến bao giờ... Anh ấy mới gọi mình qua nữa đây?
Từ lâu, Lam Minh Tô đã hiểu ý nghĩa của câu "bận tối mày tối mặt". Ngày nào cũng như ngày nào: Trả góp tiền mua nhà, mua xe, thỉnh thoảng gọi điện về nhà, rồi lại ngồi nhìn dãy số dư tài khoản ngày càng dài. Anh cũng không biết anh bạt mạng kiếm tiền vậy để làm gì. Dù sao anh không lập gia đình, không có con cái, có kiếm được 100 triệu đi chăng nữa thì rồi cũng sẽ phải cho không người khác thôi.
Giản Thiếu Mai gần như là bất ngờ duy nhất trong cuộc đời của Lam Minh Tô. Chính cái đêm định mệnh ấy, không biết trời xui đất khiến thế nào mà anh lại làm một chuyện mà đến chính anh cũng chẳng thể giải thích nổi. Lam Minh Tô thường nhớ đến Giản Thiếu Mai, nhưng anh cũng biết mình khác người ta bởi cậu không phải là người đồng tính bẩm sinh như anh. Thế nên, Lam Minh Tô cứ nghĩ đến chuyện của cả hai một chốc là lại cho qua. Nếu Lam Minh Tô có thể sống như một người bình thường thì anh cũng chẳng muốn phải lựa chọn con đường này.
Họ có thể chung đụng một thời gian ngắn ngủi với nhau, có thể đã rung động với nhau. Tuy nhiên, trong kế hoạch cuộc đời được thiết lập kỹ càng của Lam Minh Tô, anh đã nhìn thấu được ngày sau của hai người họ sẽ như thế nào. Có thể bây giờ đang vui sướng thật đấy, nhưng kiểu gì sau này cũng phải rời xa nhau mà thôi.
这是他的十字架. 想得太多, 永远不会义无反顾. Hễ cứ nghĩ đến tương lai mịt mờ kia là bao nhiêu vui vẻ cũng bay sạch sành sanh. (Anh chị em bạn dì nào đấy giúp tôi câu kia với huhu tôi đội ơn:()
Mãi đến khi Giản Thiếu Mai nhắn tin cho anh, Lam Minh Tô mới nhận ra rằng đã hai tuần rồi hai người không liên lạc.
Nội dung tin nhắn rất bình thường.
[Anh Lam ơi, em xin lỗi đã quấy rầy anh ạ. Bọn em đang đến đợt đóng học phí, cho nên em muốn hỏi là anh có cần người chơi điện tử với anh hông ạ? (mặt chờ mong x2)]
Lại... Làm nũng nữa đấy à?
Đương nhiên, Lam Minh Tô không biết rằng để gửi được tin nhắn này cho anh, Giản Thiếu Mai đã phải khổ sở như thế nào. Cậu đau khổ đợi hơn một tuần, thế mà đầu bên kia vẫn chẳng có tin tức gì. Giản Thiếu Mai sống như cái xác không hồn, hết quăng điện thoại đi rồi lại nhặt về, nhặt xong thì ngẩn ngơ, hễ thấy thông báo tin nhắn là lao đến xem, xem xong thì lại hồn vía lên mây như người thất tình.
Cậu không dám để lộ tâm tư của mình cho Lam Minh Tô biết. Giản Thiếu Mai mất hơn một tiếng đồng hồ, xóa chán rồi sửa, sửa chán lại xóa. Cuối cùng, Giản Thiếu Mai quyết định nhắn cho Lam Minh Tô một tin như kia.
Trong tin nhắn của cậu có mấy ẩn ý sau:
Thứ nhất, giữa hai người chỉ là quan hệ khách hàng bình thường. Thứ hai, cậu làm phiền Lam Minh Tô không phải vì quá rảnh mà là vì không có tiền thật, lại vừa hay đương lúc phải đóng tiền học nữa. Đây là một lý do khá chính đáng, thuận tiện để cho cậu hỏi anh Lam cần mình phục vụ nữa không. Thứ ba, dù sao thì từ trước đến nay cậu cũng chỉ đến nhà chơi điện tử với anh thôi, cho nên chứng tỏ cậu không có ý gì khác với anh Lam cả.
Tin nhắn nào hoàn hảo không một kẽ hở. Nếu may mắn, biết đâu cậu còn trở thành một thanh niên giàu nghị lực, phấn đấu hết mình vì học tập trong mắt anh Lam thì sao?
Tự nhiên Lam Minh Tô thấy ngón tay mình tê tê.
Anh cũng muốn Giản Thiếu Mai đến, cũng chẳng tiếc rẻ gì mấy nghìn lẻ kia. Chẳng qua là tại bỗng dưng anh cảm giác được một sự nguy hiểm mơ hồ đang chờ mà thôi.
Cứ nhắm mắt lại, Lam Minh Tô lại nhớ đến nụ hôn kịch liệt, nóng bỏng đêm hôm đó. Anh im lặng, cúi đầu đọc dòng tin nhắn kia. Sau đó, Lam Minh Tô chậm rãi gõ tin nhắn trả lời.
[Tối thứ bảy này tôi rảnh. Em thì sao?]
Người bên kia không đáp ngay mà tầm một phút sau mới nhắn lại:
[Tối thứ bảy ok ạ! (vui vẻ)]
[8 giờ nhé.]
[Dạ.]
Giản Thiếu Mai vỗ bộp lên vách tường. Cậu hớn hở chạy chầm chậm trên hành lang ký túc xá.
"Ê Giản Thiếu Mai! Ông có tắm không đấy? Không thì tôi tắm trước nhá!", bạn cùng phòng nói vọng ra ngoài, ra chiều dọa dẫm.
"Có chứ". Giản Thiếu Mai hăm hở đá văng cửa phòng tắm. Cậu bật vòi hoa sen, để nước xối ướt cả người.
8 giờ nhỉ. Xem ra Lam Minh Tô rất thích khoảng thời gian này đây.
Đáng yêu quá.
Dù Giản Thiếu Mai biết Lam Minh Tô để cậu đến nhà chỉ để chơi điện tử với anh, nhưng Giản Thiếu Mai vẫn rất chờ mong cuộc hẹn này.
Anh Lam là người đồng tính, hơn nữa thường ngày đều làm việc đến độ bù đầu bù cổ, cho nên chắc chắn không đi lại với ai. Mà anh ấy còn không có bạn trai, chắc cũng có loại nhu cầu "không tiện nói" kia chứ nhỉ? Những thứ khác của Giản Thiếu Mai có thể không đáng nhắc đến nhưng với kích thước và ngoại hình của bản thân, cậu nghĩ thầm, nếu như mình cứ nhất quyết muốn cung cấp "dịch vụ đặc biệt" cho anh Lam, biết đâu anh ấy cũng sẽ không khước từ?
Chắc là anh Lam... Cũng sẽ có những lúc tâm lý dao động chứ nhỉ?
Nước từ vòi hoa sen xối ra ào ào. Giản Thiếu Mai cúi đầu, tự dưng thấy mình xấu tính đến lạ.
Tuy rằng có áy náy đấy, nhưng cậu không thể nào nhắm mắt làm ngơ được. Trước mắt Giản Thiếu Mai xuất hiện hình ảnh của một Lam Minh Tô-người-không-mảnh-vải đang quỳ dưới háng cậu, cúi đầu, há miệng mút mát...
Giản Thiếu Mai đang đứng lau người trước gương.
Lam Minh Tô thích mặc vét với áo sơ mi trắng đơn giản, đến cả cà vạt cũng luôn được anh thắt chỉnh tề, ngay ngắn. Giản Thiếu Mai thì lại khác. Cậu thích mặc đồ thể thao thoải mái, thích đi giày thể thao luôn. Tính cách hai người trái ngược như vậy... Song, khi gạt hết những thứ ấy qua một bên, vẫn có thể thấy được chàng trai trẻ với mái tóc ướt trong gương có khí chất sạch sẽ và tràn đầy sức sống. Da dẻ nhẵn nhụi, cơ ngực không phải quá vạm vỡ nhưng chắc cũng đủ để làm anh Lam hài lòng rồi chứ nhỉ?
Hai ngày nữa là đến thứ Bảy, nhưng Giản Thiếu Mai đã chẳng chờ nổi nữa rồi. Cậu hết nhìn giờ chán chê rồi lại quay ra nhàm chán lướt Weibo.
Cậu lại mới thu được thêm một lượng người theo dõi nữa. Giản Thiếu Mai kiểm tra qua một chút thì thấy có một tài khoản sở hữu 81 người theo dõi vừa theo dõi mình. Tài khoản này chẳng có bài đăng nào cả. Giản Thiếu Mai cho rằng tài khoản này chỉ là một nick ảo, để đây cũng chẳng để làm gì, cho nên cậu tiện tay xóa luôn.
Đang lúc cậu ôm đàn ngân nga, web Tiếp Viên Lam Bình chợt vang lên tiếng thông báo bất ngờ. Giản Thiếu Mai sững sờ trong chốc lát rồi lập tức đăng nhập vào web.
Thông báo đặc biệt này là cậu cài đặt riêng cho Lam Minh Tô, chỉ cần anh vừa online một cái là Giản Thiếu Mai sẽ biết ngay. Từ trước đến giờ, bởi vì Lam Minh Tô không ẩn, cũng không chặn cậu nên Giản Thiếu Mai có thể biết anh online ngay lập tức.
Đúng như dự đoán, tài khoản của Lam Minh Tô lóe sáng.
Nhưng ngay sau đó, nó lại xám xịt đi.
Giản Thiếu Mai chỉ cảm thấy tim mình đập như trống. Chẳng phải đã hẹn nhau thứ Bảy gặp cơ mà? Sao giờ anh ấy lại lên đây? Cậu cũng biết Lam Minh Tô phải đi làm, phải đi xã giao. Biết đâu cũng giống như lần trước, anh đang tìm tiếp viên phục vụ bạn hàng thì sao? Nhưng nếu là vì công việc, vậy tại sao Lam Minh Tô lại offline đột ngột như thế chứ? Là vì anh thấy cậu đăng nhập à?
Hay là...
Giản Thiếu Mai bỗng trợn tròn mắt.
Offline cái gì mà offline! Có khi nào anh Lam ẩn mình không?!?!?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất