Khoá Văn Hệ Thống: Nam Chủ Thỉnh Tự Trọng
Chương 93
"À này Minh Tô, một năm cậu kiếm được bao nhiêu? Hai triệu không?", Giám đốc Tiền cười hỏi.
"Lương cơ bản mỗi năm là tám mươi, cộng thêm tiền hoa hồng và tiền phần trăm thì tổng cộng khoảng sáu, bảy mươi gì đấy". Lam Minh Tô đẩy nhẹ cái đầu đang cọ qua cọ lại chỗ ngực mình ra, thủ thỉ: "Đi rót cho tôi cốc nước với".
"Uống cái khác được không?", Giản Thiếu Mai trêu anh.
Mặt Lam Minh Tô đỏ bừng. Anh vỗ vỗ đầu cậu, giục: "Đi!"
Giản Thiếu Mai chẳng buồn quan tâm đến tấm thân trần như nhộng của mình, cứ thế tồng ngồng bước ra khỏi bể tắm. Ở gian cách vách, Giám đốc Tiền lại cười khẩy mà nói tiếp: "Tiền mua nhà cũng mất bảy, tám trăm nghìn tệ rồi còn gì. Số tiền kia nghe có vẻ cũng nhiều đấy, nhưng cũng chẳng thấm thoát gì".
Đây là bệnh chung của một số ít những người có tiền. Trước hết, bọn họ sẽ hỏi thử xem bạn có bao nhiêu tiền. Đến lúc nghe xong rồi thì bọn họ sẽ chê ít, từ đó dẫn dắt câu chuyện sang hướng bọn họ có nhiều tiền hơn. Bởi vì suốt ngày phải qua lại với những người nhiều tiền lắm của nên Lam Minh Tô đã gặp qua đủ kiểu người, cũng đã quá quen với những kẻ thích khoe khoang hợm hĩnh như vậy rồi. Anh bèn thuận theo giọng điệu ông ta mà tiếp lời: "Thì đâu phải ai cũng giỏi giang như Giám đốc đâu ạ".
Giám đốc Tiền nghe được thì cười ha hả, hỏi lại: "Cậu tưởng tôi đang chê cậu đấy hả? Không phải đâu. Chỉ là tôi thấy cậu có tài thế mà phải chôn chân ở trong công ty này, chẳng mấy mà mai một nhân tài mất thôi".
Nghe vậy, Lam Minh Tô nhăn mày: "Giám đốc Tiền quá khen. Tính đến bây giờ tôi thấy mọi thứ vẫn ổn, công ty dối đãi với tôi cũng được".
"Tôi không bảo sếp cậu không đối xử tốt với cậu, chỉ là con người ta thường hướng về nơi cao. Cậu còn chưa đến ba mươi, phải biết nắm bắt cơ hội kẻo mai này hối hận không kịp đấy".
Câu chuyện càng ngày càng rẽ sang hướng quái lạ. Lam Minh Tô vừa tiếp chuyện Giám đốc Tiền vừa âm thầm suy đoán xem ông ta đang có ý gì. Hiện tại, anh không hề có ý định đi ăn máng khác. Trước đến nay có không ít công ty luật muốn mời anh về làm, song Lam Minh Tô đều lịch sự từ chối hết. Nếu Giám đốc Tiền có định đào sâu thêm vấn đề này nữa, có lẽ anh phải nói thẳng luôn cho rõ ràng.
Thế mà Giám đốc Tiền lại đột nhiên đổi đề tài: "Mấy hôm trước tôi mới mua một con xe Porsche, lái rồi mới thấy không ưng lắm. Thấy xe cậu mua chắc cũng phải tầm năm, sáu năm rồi, tôi định tặng cậu đây. Đổi xe mới cũng được quá chứ nhỉ".
Món quà này hơi lớn, Lam Minh Tô nghe Giám đốc Tiền nói xong cũng phải hít hà. Anh mà từ chối thì chẳng khác gì không nể mặt ông ta, nhưng không từ chối thì lại thành ra chịu ơn người ta. Có thể nói, đây là trường hợp khó nhằn nhất. Lam Minh Tô cân nhắc câu từ rồi mới trả lời: "Cảm ơn Giám đốc Tiền đã quan tâm. Chiếc bây giờ tôi đang dùng vẫn còn tốt lắm. Chưa kể, Giám đốc lại là khách lớn của sếp tôi. Nếu tôi tự ý nhận quà Giám đốc đưa thì không phù hợp với quy định của công ty đâu ạ".
"Gì mà cẩn thận thế? Hay cậu tưởng tôi muốn lôi kéo cậu về làm cho tôi? Tôi chỉ định giới thiệu thêm cho cậu một khách hàng khác nữa thôi mà. Thấy cậu có năng lực nên tôi mới giới thiệu, còn người kia cũng vì thấy cậu vừa trẻ vừa có kinh nghiệm nên mới ngỏ ý muốn bỏ ra số tiền năm triệu tệ một năm đấy chứ. Tiền nhiều thế mà cậu chỉ được chia 20%, thế sao không tự làm luôn đi?"
Lam Minh Tô không đáp vội. Với nghề của anh, khách hàng chính là nguồn sống. Hầu hết các luật sư sở hữu một lượng khách hàng nhất định đều tự đứng ra mở văn phòng luật riêng. Lam Minh Tô tự thấy mình còn trẻ, còn chưa đến lúc tìm được khách riêng cho mình. Ai mà ngờ được thời khắc ấy lại đến nhanh như thế này cơ chứ.
"Tôi cũng có thể để cậu phụ trách công việc làm ăn của tôi. Nếu vậy, một năm cậu có thể bỏ túi ít nhất sáu triệu tệ rồi", Giám đốc Tiền cười nói, "Tôi còn thừa sức giới thiệu thêm cho cậu mấy mối nữa kia kìa. Cậu muốn kiếm mười triệu tệ một năm hay là chỉ làm trâu làm ngựa cho thiên hạ sai sử?"
Giản Thiếu Mai đưa cốc nước nóng mới rót cho Lam Minh Tô cầm. Cậu không hiểu chuyện công việc của anh nên không đóng góp được ý kiến gì hữu dụng. Tuy nhiên, cảm giác mà trực giác mang lại khiến Giản Thiếu Mai không có thiện cảm với Giám đốc Tiền cho lắm.
Thấy quần áo của Lam Minh Tô đã ướt nhẹp, cậu bèn gấp lại rồi mang ra ngoài hong cho khô.
Ở bên kia, Giám đốc Tiền vẫn tiếp tục dụ Lam Minh Tô: "Cậu không muốn cũng được, nhưng cả đời người chỉ có một lần như này thôi, phải biết chớp lấy thời cơ chứ".
Lam Minh Tô không dám nhận lời mà chỉ cẩn thận đáp: "Cảm ơn Giám đốc Tiền đã chỉ bảo. Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ".
"Cậu không nhận mối này cũng được thôi. Con người ấy mà, lúc muốn thì chẳng có, lúc không muốn thì cơ hội lại nhan nhản ra đấy. Chỉ sợ là không đủ can đảm, thành ra để cơ hội vuột qua tay mà thôi". Chẳng bao lâu sau, phòng bên chợt vang lên tiếng nước nho nhỏ. Có vẻ Giám đốc Tiền vừa ra khỏi bể tắm. Ông ta nói: "Giờ tôi còn có việc, đi trước đây. Cậu cứ nghĩ cho kỹ vào nhé. Minh Tô à, cậu vừa ngắm cảnh đêm vừa tính thử xem mình nên làm gì trong tương lai".
Lam Minh Tô cũng vội đứng dậy: "Vâng. Giám đốc đi ạ". Anh vừa nói vừa đi tìm quần áo của mình. Giám đốc Tiền cũng chẳng đợi anh, chỉ gõ hai cái lên cửa sổ ngăn cách hai phòng rồi đi ra ngoài.
Thấy thế, Lam Minh Tô lại xuống bể tắm. Ánh đèn ngoài cửa sổ lộ thiên lấp lánh, toàn bộ khung cảnh thành phố ban đêm đều được thu vào tầm mắt.
Tại sao Giám đốc Tiền lại dẫn anh đến đây? Phải chăng là muốn anh nhìn ngắm cảnh sắc từ chỗ này rồi mới tự quyết định xem nên bước lên hàng thượng lưu hay tiếp tục sống như những người khác, bị những kẻ như ông ta giẫm dưới chân? Vậy thì Giám đốc Tiền đối xử với anh quá tốt rồi... Tốt đến lạ...
Không lâu sau, Giản Thiếu Mai mở cửa bước vào phòng.
"Giám đốc Tiền đi rồi anh Lam ạ". Cậu đặt quần áo của anh xuống, đóng cửa lại rồi khoan thai ngồi xuống cạnh anh.
"Tôi biết rồi".
Lúc này, Giản Thiếu Mai mới dán môi sát bên tai Lam Minh Tô, nói nhỏ: "Anh Lam này, vừa nãy còn có một vị khách nữa ở căn phòng sát vách còn lại kia kìa".
Hả? Gì cơ? Có người ư? Nghe Giản Thiếu Mai nói, Lam Minh Tô lập tức ngồi thẳng dậy.
Chỗ này có ba phòng đơn liền nhau. Khi nãy, anh chỉ dẫn Giám đốc Tiền vào gian bên phía Tây rồi về gian ở giữa của mình mà thôi. Sao ở gian bên phía Đông lại có người được???
Giản Thiếu Mai tiếp tục nói thầm với anh: "Mới vừa rồi, lúc đứng ngoài kia hong quần áo ấy, chính mắt em thấy có một người lạ mặt đi ra từ gian phía Đông đó mà".
"Trông người đó như nào?"
"Nhìn bình thường lắm. Tầm ba, bốn mươi tuổi, cao bình thường. Mắt thì bé tí luôn". Đó đúng là một gương mặt rất tầm thường, ra đường tìm bừa cũng tìm được gần chục người.
Là ai vậy nhỉ? Có thể thấy rõ rằng người này được Giám đốc Tiền bí mật sắp xếp trước ở trong gian phòng đó. Vậy rốt cuộc người này có mục đích gì? Nghe xem anh nói gì với Giám đốc Tiền hả?
Hay đó chính là khách hàng bí ẩn mà Giám đốc Tiền đã nhắc đến?
Lam Minh Tô nghiêm túc hẳn ra.
Giản Thiếu Mai hỏi: "Anh Lam định mở văn phòng luật riêng ạ?"
"Tôi có định thế đâu". Lam Minh Tô vừa vốc nước lên vai mình vừa trầm tư đáp.
"Vì Giám đốc Tiền hay sao ạ?"
Lam Minh Tô trả lời: "Tuy ông ta bảo khách hàng kia để ý năng lực làm việc của tôi nhưng tôi lại cứ có cảm giác là lạ thế nào ấy. Đúng là trình độ chuyên môn của tôi không thua ai, nhưng cũng chẳng thuộc hàng hiếm có khó tìm, tự nhiên để ý tôi làm gì?"
Kèo càng thơm càng phải thận trọng. Lam Minh Tô thấy chuyện này rất lạ nên anh cũng cẩn thận hơn hẳn. Lâu nay, anh vẫn luôn ý thức được rằng thứ mình thực sự khao khát không phải là tiền bạc hay công danh. Bởi vậy mà cho dù cơ hội có tốt đến mức nào đi chăng nữa thì Lam Minh Tô cũng không để bản thân mình bị nó mê hoặc.
Giản Thiếu Mai: "Thế là tốt rồi. Em cứ có cảm giác như cái ông Tiền đó không đáng tin lắm. Ông ta sắp xếp cho người lạ ở phòng kế bên mà chẳng báo cho anh, biết đâu một ngày nào đấy ông ta lại cho anh một đòn tất sát cũng không chừng?"
Lam Minh Tô nghe vậy, vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi cậu: "Tất sát cái gì mà tất sát? Em tưởng mình đang sống trong tiểu thuyết võ hiệp đấy à?"
Giản Thiếu Mai cười cười, dán sát lại gần anh: "Đâu ra ạ. Trong tiểu thuyết võ hiệp phải có nhân vật nam số một với nhân vật nữ số một, còn ở đây mình chỉ có nhân vật nam một với nhân vật nam hai thôi à". Cậu vừa nói vừa chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo của mình ra, để lộ một phần cơ thể khiến người ta nhìn mà no mắt. Giản Thiếu Mai kéo tay Lam Minh Tô, dẫn dắt nó vuốt ve ngực mình.
Khi móng tay mình lướt qua một bên đầu nhũ cương cứng, Lam Minh Tô nghiến chặt hai hàm răng.
"Anh Lam à, anh xem xem, em có đẹp không?", Giản Thiếu Mai thì thầm bên tai anh, rồi lại nhay nhẹ dái tai anh một cái.
"..."
"Anh Lam ơi...", Giản Thiếu Mai nhảy xuống bể tắm, dán sát vào người Lam Minh Tô. Cậu ôm ghì lấy vòng eo anh, vừa vuốt vừa thủ thỉ: "Cương mất rồi".
Lam Minh Tô vội tóm lấy cổ tay cậu.
Giản Thiếu Mai cúi đầu cười khúc khích. Lưỡi cậu lướt theo viền môi anh. Cậu hỏi: "Sao anh Lam lại biết em biết sáng tác nhạc thế ạ?"
Lam Minh Tô: "Hôm ấy em còn cho tôi xem Weibo mà. Em quên hả?"
Giản Thiếu Mai: "Có đâu nhỉ. Em chưa bao giờ chủ động cho anh xem Weibo của em cả".
Lam Minh Tô bị lời này làm cho nghẹn họng.
Giản Thiếu Mai: "Có một lần em kiểm tra Weibo của mình lúc đi nhờ xe anh, chắc là anh thấy vào lúc đấy rồi. Nhưng mà sao anh lại cố ý xem Weibo của em vậy?"
Lam Minh Tô: "..."
Giản Thiếu Mai cúi xuống nhìn anh. Chợt, cậu bật cười: "Anh Lam này, em chỉ là một sinh viên nghèo mà thôi. Anh cứ tốt với em như thế là em hiểu nhầm đấy". Cậu vừa nói vừa quỳ xuống, cắn nhẹ đầu v* đỏ hồng của Lam Minh Tô: "Em cứ tưởng là mình muốn anh lắm cơ... Hiện giờ mới thấy... Hóa ra không phải thế".(*)
(*) Nguyên văn "我本来以为我是真的很想要你, 现在我才觉得... 不是那么回事." chứ không phải tôi dịch sai đâu mà huhu sao câu này kỳ thế.
Lam Minh Tô mím chặt môi, tiếp tục nhịn. Thằng bé học ở đâu được mấy trò này thế hả?! Càng ngày càng mất nết mà...
Giản Thiếu Mai cố nhịn cơn xao động trong lòng. Cậu nói: "Anh Lam, mai em phải về viết nhạc nữa nên tối nay cực kỳ muốn làm một lần cho thoải mái. Anh đừng giận nha". Cậu vừa nói vừa dán sát mặt lại gần.
Lam Minh Tô khép hờ hai mắt. Thôi kệ vậy, ai mà chẳng có những lúc không đủ kiên định. Anh cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi... Chỉ thế mà thôi...
Giản Thiếu Mai ngồi xuống băng ghế, ôm eo anh rồi nhấc anh lên, để anh giạng chân ra, ngồi lên đùi mình. Tuy rất nóng lòng nhưng Giản Thiếu Mai vẫn gắng dịu dàng dỗ dành Lam Minh Tô: "Anh Lam, nghe lời em, ngồi lên đây nào". Cậu vừa dụ dỗ vừa banh hai cánh mông tròn mẩy của Lam Minh Tô ra, cố ấn chúng nó xuống. Lam Minh Tô bị Giản Thiếu Mai vò nắn mạnh quá nên hơi đau. Anh ghì chặt lấy hai vai Giản Thiếu Mai, khẽ rên lên một tiếng.
"Đây là lần đầu của anh Lam đúng không ạ? Anh chịu khó một chút, lát nữa là sẽ ổn thôi...". Càng nói, giọng Giản Thiếu Mai càng gấp gáp hơn: "Em... Em không nhịn được nữa rồi..."
"Từ từ thôi... Em chậm thôi mà...". Lam Minh Tô nghiến răng. Người đâu mà miệng nói thương anh lần đầu quan hệ, động tác thì lại chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào vậy hả! B-Bôi trơn đâu!?
Lần đầu nên hơi bối rối, thôi thì nhịn tạm vậy.
Nhóc con hư đốn.
Lam Minh Tô không nhớ rõ những chuyện xảy ra sau đó lắm, chỉ nhớ được là anh đã thầm mắng Giản Thiếu Mai không dưới trăm lần.
Trưa hôm sau, Lam Minh Tô nhận được tin nhắn của Giản Thiếu Mai.
Giản Thiếu Mai: [Anh Lam ơi, em gặp anh Quách rồi ạ. Một tháng sắp tới em sẽ phải sáng tác bài mới.]
Lam Minh Tô: [Ừa.]
Một lúc lâu sau, người ở đầu bên kia lại nhắn thêm một tin nữa.
Giản Thiếu Mai: [Anh còn đau không?]
Mí mắt Lam Minh Tô giật một cái. Anh đơ mặt nhắn lại:
Lam Minh Tô: [Không đau.]
Hỏi vớ va vớ vẩn. Có ai bị dập liên tục hai tiếng đồng hồ mà không đau không hả? Tuy nhiên, không thể đổ hết lỗi cho Giản Thiếu Mai được. Đúng là lúc đầu Lam Minh Tô có hơi đau, nhưng về sau anh cũng chẳng còn cảm nhận được cơn đau ấy nữa. Giản Thiếu Mai cũng chẳng có sơ suất gì, chỉ có điều cậu hơi vội thôi... Ừm, hơi vội...
Giản Thiếu Mai: [Anh Lam nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ, khi nào bài mới ra lò thì em sẽ lại đến gặp anh. Nhưng mà nếu anh có nhu cầu thì cứ gọi em đến nha...]
Lam Minh Tô: [Em lo mà tập trung sáng tác đi!]
Giản Thiếu Mai: [Anh Lam à, tối qua tại em cuống quá thôi, anh đừng giận em mà. (tủi thân)(rưng rưng)]
Lam Minh Tô xấu hổ lắm. Anh tự nhủ không được giận... Không được giận...
Lam Minh Tô: [Em viết bài mới đi. Viết xong đưa tôi nghe với.]
Giản Thiếu Mai: [Biết rồi ạ. Cảm ơn anh nhiều lắm. Nhất định em sẽ không để anh Lam phải thất vọng đâu. (vui sướng)(hí hửng)]
Rõ ràng bé con này rất ngoan, mỗi tội là hôm qua có hơi... Hôm qua đó...
Lam Minh Tô nhắm mắt. Không được nghĩ nữa... Mình không thèm nghĩ nữa...
"Lương cơ bản mỗi năm là tám mươi, cộng thêm tiền hoa hồng và tiền phần trăm thì tổng cộng khoảng sáu, bảy mươi gì đấy". Lam Minh Tô đẩy nhẹ cái đầu đang cọ qua cọ lại chỗ ngực mình ra, thủ thỉ: "Đi rót cho tôi cốc nước với".
"Uống cái khác được không?", Giản Thiếu Mai trêu anh.
Mặt Lam Minh Tô đỏ bừng. Anh vỗ vỗ đầu cậu, giục: "Đi!"
Giản Thiếu Mai chẳng buồn quan tâm đến tấm thân trần như nhộng của mình, cứ thế tồng ngồng bước ra khỏi bể tắm. Ở gian cách vách, Giám đốc Tiền lại cười khẩy mà nói tiếp: "Tiền mua nhà cũng mất bảy, tám trăm nghìn tệ rồi còn gì. Số tiền kia nghe có vẻ cũng nhiều đấy, nhưng cũng chẳng thấm thoát gì".
Đây là bệnh chung của một số ít những người có tiền. Trước hết, bọn họ sẽ hỏi thử xem bạn có bao nhiêu tiền. Đến lúc nghe xong rồi thì bọn họ sẽ chê ít, từ đó dẫn dắt câu chuyện sang hướng bọn họ có nhiều tiền hơn. Bởi vì suốt ngày phải qua lại với những người nhiều tiền lắm của nên Lam Minh Tô đã gặp qua đủ kiểu người, cũng đã quá quen với những kẻ thích khoe khoang hợm hĩnh như vậy rồi. Anh bèn thuận theo giọng điệu ông ta mà tiếp lời: "Thì đâu phải ai cũng giỏi giang như Giám đốc đâu ạ".
Giám đốc Tiền nghe được thì cười ha hả, hỏi lại: "Cậu tưởng tôi đang chê cậu đấy hả? Không phải đâu. Chỉ là tôi thấy cậu có tài thế mà phải chôn chân ở trong công ty này, chẳng mấy mà mai một nhân tài mất thôi".
Nghe vậy, Lam Minh Tô nhăn mày: "Giám đốc Tiền quá khen. Tính đến bây giờ tôi thấy mọi thứ vẫn ổn, công ty dối đãi với tôi cũng được".
"Tôi không bảo sếp cậu không đối xử tốt với cậu, chỉ là con người ta thường hướng về nơi cao. Cậu còn chưa đến ba mươi, phải biết nắm bắt cơ hội kẻo mai này hối hận không kịp đấy".
Câu chuyện càng ngày càng rẽ sang hướng quái lạ. Lam Minh Tô vừa tiếp chuyện Giám đốc Tiền vừa âm thầm suy đoán xem ông ta đang có ý gì. Hiện tại, anh không hề có ý định đi ăn máng khác. Trước đến nay có không ít công ty luật muốn mời anh về làm, song Lam Minh Tô đều lịch sự từ chối hết. Nếu Giám đốc Tiền có định đào sâu thêm vấn đề này nữa, có lẽ anh phải nói thẳng luôn cho rõ ràng.
Thế mà Giám đốc Tiền lại đột nhiên đổi đề tài: "Mấy hôm trước tôi mới mua một con xe Porsche, lái rồi mới thấy không ưng lắm. Thấy xe cậu mua chắc cũng phải tầm năm, sáu năm rồi, tôi định tặng cậu đây. Đổi xe mới cũng được quá chứ nhỉ".
Món quà này hơi lớn, Lam Minh Tô nghe Giám đốc Tiền nói xong cũng phải hít hà. Anh mà từ chối thì chẳng khác gì không nể mặt ông ta, nhưng không từ chối thì lại thành ra chịu ơn người ta. Có thể nói, đây là trường hợp khó nhằn nhất. Lam Minh Tô cân nhắc câu từ rồi mới trả lời: "Cảm ơn Giám đốc Tiền đã quan tâm. Chiếc bây giờ tôi đang dùng vẫn còn tốt lắm. Chưa kể, Giám đốc lại là khách lớn của sếp tôi. Nếu tôi tự ý nhận quà Giám đốc đưa thì không phù hợp với quy định của công ty đâu ạ".
"Gì mà cẩn thận thế? Hay cậu tưởng tôi muốn lôi kéo cậu về làm cho tôi? Tôi chỉ định giới thiệu thêm cho cậu một khách hàng khác nữa thôi mà. Thấy cậu có năng lực nên tôi mới giới thiệu, còn người kia cũng vì thấy cậu vừa trẻ vừa có kinh nghiệm nên mới ngỏ ý muốn bỏ ra số tiền năm triệu tệ một năm đấy chứ. Tiền nhiều thế mà cậu chỉ được chia 20%, thế sao không tự làm luôn đi?"
Lam Minh Tô không đáp vội. Với nghề của anh, khách hàng chính là nguồn sống. Hầu hết các luật sư sở hữu một lượng khách hàng nhất định đều tự đứng ra mở văn phòng luật riêng. Lam Minh Tô tự thấy mình còn trẻ, còn chưa đến lúc tìm được khách riêng cho mình. Ai mà ngờ được thời khắc ấy lại đến nhanh như thế này cơ chứ.
"Tôi cũng có thể để cậu phụ trách công việc làm ăn của tôi. Nếu vậy, một năm cậu có thể bỏ túi ít nhất sáu triệu tệ rồi", Giám đốc Tiền cười nói, "Tôi còn thừa sức giới thiệu thêm cho cậu mấy mối nữa kia kìa. Cậu muốn kiếm mười triệu tệ một năm hay là chỉ làm trâu làm ngựa cho thiên hạ sai sử?"
Giản Thiếu Mai đưa cốc nước nóng mới rót cho Lam Minh Tô cầm. Cậu không hiểu chuyện công việc của anh nên không đóng góp được ý kiến gì hữu dụng. Tuy nhiên, cảm giác mà trực giác mang lại khiến Giản Thiếu Mai không có thiện cảm với Giám đốc Tiền cho lắm.
Thấy quần áo của Lam Minh Tô đã ướt nhẹp, cậu bèn gấp lại rồi mang ra ngoài hong cho khô.
Ở bên kia, Giám đốc Tiền vẫn tiếp tục dụ Lam Minh Tô: "Cậu không muốn cũng được, nhưng cả đời người chỉ có một lần như này thôi, phải biết chớp lấy thời cơ chứ".
Lam Minh Tô không dám nhận lời mà chỉ cẩn thận đáp: "Cảm ơn Giám đốc Tiền đã chỉ bảo. Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ".
"Cậu không nhận mối này cũng được thôi. Con người ấy mà, lúc muốn thì chẳng có, lúc không muốn thì cơ hội lại nhan nhản ra đấy. Chỉ sợ là không đủ can đảm, thành ra để cơ hội vuột qua tay mà thôi". Chẳng bao lâu sau, phòng bên chợt vang lên tiếng nước nho nhỏ. Có vẻ Giám đốc Tiền vừa ra khỏi bể tắm. Ông ta nói: "Giờ tôi còn có việc, đi trước đây. Cậu cứ nghĩ cho kỹ vào nhé. Minh Tô à, cậu vừa ngắm cảnh đêm vừa tính thử xem mình nên làm gì trong tương lai".
Lam Minh Tô cũng vội đứng dậy: "Vâng. Giám đốc đi ạ". Anh vừa nói vừa đi tìm quần áo của mình. Giám đốc Tiền cũng chẳng đợi anh, chỉ gõ hai cái lên cửa sổ ngăn cách hai phòng rồi đi ra ngoài.
Thấy thế, Lam Minh Tô lại xuống bể tắm. Ánh đèn ngoài cửa sổ lộ thiên lấp lánh, toàn bộ khung cảnh thành phố ban đêm đều được thu vào tầm mắt.
Tại sao Giám đốc Tiền lại dẫn anh đến đây? Phải chăng là muốn anh nhìn ngắm cảnh sắc từ chỗ này rồi mới tự quyết định xem nên bước lên hàng thượng lưu hay tiếp tục sống như những người khác, bị những kẻ như ông ta giẫm dưới chân? Vậy thì Giám đốc Tiền đối xử với anh quá tốt rồi... Tốt đến lạ...
Không lâu sau, Giản Thiếu Mai mở cửa bước vào phòng.
"Giám đốc Tiền đi rồi anh Lam ạ". Cậu đặt quần áo của anh xuống, đóng cửa lại rồi khoan thai ngồi xuống cạnh anh.
"Tôi biết rồi".
Lúc này, Giản Thiếu Mai mới dán môi sát bên tai Lam Minh Tô, nói nhỏ: "Anh Lam này, vừa nãy còn có một vị khách nữa ở căn phòng sát vách còn lại kia kìa".
Hả? Gì cơ? Có người ư? Nghe Giản Thiếu Mai nói, Lam Minh Tô lập tức ngồi thẳng dậy.
Chỗ này có ba phòng đơn liền nhau. Khi nãy, anh chỉ dẫn Giám đốc Tiền vào gian bên phía Tây rồi về gian ở giữa của mình mà thôi. Sao ở gian bên phía Đông lại có người được???
Giản Thiếu Mai tiếp tục nói thầm với anh: "Mới vừa rồi, lúc đứng ngoài kia hong quần áo ấy, chính mắt em thấy có một người lạ mặt đi ra từ gian phía Đông đó mà".
"Trông người đó như nào?"
"Nhìn bình thường lắm. Tầm ba, bốn mươi tuổi, cao bình thường. Mắt thì bé tí luôn". Đó đúng là một gương mặt rất tầm thường, ra đường tìm bừa cũng tìm được gần chục người.
Là ai vậy nhỉ? Có thể thấy rõ rằng người này được Giám đốc Tiền bí mật sắp xếp trước ở trong gian phòng đó. Vậy rốt cuộc người này có mục đích gì? Nghe xem anh nói gì với Giám đốc Tiền hả?
Hay đó chính là khách hàng bí ẩn mà Giám đốc Tiền đã nhắc đến?
Lam Minh Tô nghiêm túc hẳn ra.
Giản Thiếu Mai hỏi: "Anh Lam định mở văn phòng luật riêng ạ?"
"Tôi có định thế đâu". Lam Minh Tô vừa vốc nước lên vai mình vừa trầm tư đáp.
"Vì Giám đốc Tiền hay sao ạ?"
Lam Minh Tô trả lời: "Tuy ông ta bảo khách hàng kia để ý năng lực làm việc của tôi nhưng tôi lại cứ có cảm giác là lạ thế nào ấy. Đúng là trình độ chuyên môn của tôi không thua ai, nhưng cũng chẳng thuộc hàng hiếm có khó tìm, tự nhiên để ý tôi làm gì?"
Kèo càng thơm càng phải thận trọng. Lam Minh Tô thấy chuyện này rất lạ nên anh cũng cẩn thận hơn hẳn. Lâu nay, anh vẫn luôn ý thức được rằng thứ mình thực sự khao khát không phải là tiền bạc hay công danh. Bởi vậy mà cho dù cơ hội có tốt đến mức nào đi chăng nữa thì Lam Minh Tô cũng không để bản thân mình bị nó mê hoặc.
Giản Thiếu Mai: "Thế là tốt rồi. Em cứ có cảm giác như cái ông Tiền đó không đáng tin lắm. Ông ta sắp xếp cho người lạ ở phòng kế bên mà chẳng báo cho anh, biết đâu một ngày nào đấy ông ta lại cho anh một đòn tất sát cũng không chừng?"
Lam Minh Tô nghe vậy, vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi cậu: "Tất sát cái gì mà tất sát? Em tưởng mình đang sống trong tiểu thuyết võ hiệp đấy à?"
Giản Thiếu Mai cười cười, dán sát lại gần anh: "Đâu ra ạ. Trong tiểu thuyết võ hiệp phải có nhân vật nam số một với nhân vật nữ số một, còn ở đây mình chỉ có nhân vật nam một với nhân vật nam hai thôi à". Cậu vừa nói vừa chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo của mình ra, để lộ một phần cơ thể khiến người ta nhìn mà no mắt. Giản Thiếu Mai kéo tay Lam Minh Tô, dẫn dắt nó vuốt ve ngực mình.
Khi móng tay mình lướt qua một bên đầu nhũ cương cứng, Lam Minh Tô nghiến chặt hai hàm răng.
"Anh Lam à, anh xem xem, em có đẹp không?", Giản Thiếu Mai thì thầm bên tai anh, rồi lại nhay nhẹ dái tai anh một cái.
"..."
"Anh Lam ơi...", Giản Thiếu Mai nhảy xuống bể tắm, dán sát vào người Lam Minh Tô. Cậu ôm ghì lấy vòng eo anh, vừa vuốt vừa thủ thỉ: "Cương mất rồi".
Lam Minh Tô vội tóm lấy cổ tay cậu.
Giản Thiếu Mai cúi đầu cười khúc khích. Lưỡi cậu lướt theo viền môi anh. Cậu hỏi: "Sao anh Lam lại biết em biết sáng tác nhạc thế ạ?"
Lam Minh Tô: "Hôm ấy em còn cho tôi xem Weibo mà. Em quên hả?"
Giản Thiếu Mai: "Có đâu nhỉ. Em chưa bao giờ chủ động cho anh xem Weibo của em cả".
Lam Minh Tô bị lời này làm cho nghẹn họng.
Giản Thiếu Mai: "Có một lần em kiểm tra Weibo của mình lúc đi nhờ xe anh, chắc là anh thấy vào lúc đấy rồi. Nhưng mà sao anh lại cố ý xem Weibo của em vậy?"
Lam Minh Tô: "..."
Giản Thiếu Mai cúi xuống nhìn anh. Chợt, cậu bật cười: "Anh Lam này, em chỉ là một sinh viên nghèo mà thôi. Anh cứ tốt với em như thế là em hiểu nhầm đấy". Cậu vừa nói vừa quỳ xuống, cắn nhẹ đầu v* đỏ hồng của Lam Minh Tô: "Em cứ tưởng là mình muốn anh lắm cơ... Hiện giờ mới thấy... Hóa ra không phải thế".(*)
(*) Nguyên văn "我本来以为我是真的很想要你, 现在我才觉得... 不是那么回事." chứ không phải tôi dịch sai đâu mà huhu sao câu này kỳ thế.
Lam Minh Tô mím chặt môi, tiếp tục nhịn. Thằng bé học ở đâu được mấy trò này thế hả?! Càng ngày càng mất nết mà...
Giản Thiếu Mai cố nhịn cơn xao động trong lòng. Cậu nói: "Anh Lam, mai em phải về viết nhạc nữa nên tối nay cực kỳ muốn làm một lần cho thoải mái. Anh đừng giận nha". Cậu vừa nói vừa dán sát mặt lại gần.
Lam Minh Tô khép hờ hai mắt. Thôi kệ vậy, ai mà chẳng có những lúc không đủ kiên định. Anh cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi... Chỉ thế mà thôi...
Giản Thiếu Mai ngồi xuống băng ghế, ôm eo anh rồi nhấc anh lên, để anh giạng chân ra, ngồi lên đùi mình. Tuy rất nóng lòng nhưng Giản Thiếu Mai vẫn gắng dịu dàng dỗ dành Lam Minh Tô: "Anh Lam, nghe lời em, ngồi lên đây nào". Cậu vừa dụ dỗ vừa banh hai cánh mông tròn mẩy của Lam Minh Tô ra, cố ấn chúng nó xuống. Lam Minh Tô bị Giản Thiếu Mai vò nắn mạnh quá nên hơi đau. Anh ghì chặt lấy hai vai Giản Thiếu Mai, khẽ rên lên một tiếng.
"Đây là lần đầu của anh Lam đúng không ạ? Anh chịu khó một chút, lát nữa là sẽ ổn thôi...". Càng nói, giọng Giản Thiếu Mai càng gấp gáp hơn: "Em... Em không nhịn được nữa rồi..."
"Từ từ thôi... Em chậm thôi mà...". Lam Minh Tô nghiến răng. Người đâu mà miệng nói thương anh lần đầu quan hệ, động tác thì lại chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào vậy hả! B-Bôi trơn đâu!?
Lần đầu nên hơi bối rối, thôi thì nhịn tạm vậy.
Nhóc con hư đốn.
Lam Minh Tô không nhớ rõ những chuyện xảy ra sau đó lắm, chỉ nhớ được là anh đã thầm mắng Giản Thiếu Mai không dưới trăm lần.
Trưa hôm sau, Lam Minh Tô nhận được tin nhắn của Giản Thiếu Mai.
Giản Thiếu Mai: [Anh Lam ơi, em gặp anh Quách rồi ạ. Một tháng sắp tới em sẽ phải sáng tác bài mới.]
Lam Minh Tô: [Ừa.]
Một lúc lâu sau, người ở đầu bên kia lại nhắn thêm một tin nữa.
Giản Thiếu Mai: [Anh còn đau không?]
Mí mắt Lam Minh Tô giật một cái. Anh đơ mặt nhắn lại:
Lam Minh Tô: [Không đau.]
Hỏi vớ va vớ vẩn. Có ai bị dập liên tục hai tiếng đồng hồ mà không đau không hả? Tuy nhiên, không thể đổ hết lỗi cho Giản Thiếu Mai được. Đúng là lúc đầu Lam Minh Tô có hơi đau, nhưng về sau anh cũng chẳng còn cảm nhận được cơn đau ấy nữa. Giản Thiếu Mai cũng chẳng có sơ suất gì, chỉ có điều cậu hơi vội thôi... Ừm, hơi vội...
Giản Thiếu Mai: [Anh Lam nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ, khi nào bài mới ra lò thì em sẽ lại đến gặp anh. Nhưng mà nếu anh có nhu cầu thì cứ gọi em đến nha...]
Lam Minh Tô: [Em lo mà tập trung sáng tác đi!]
Giản Thiếu Mai: [Anh Lam à, tối qua tại em cuống quá thôi, anh đừng giận em mà. (tủi thân)(rưng rưng)]
Lam Minh Tô xấu hổ lắm. Anh tự nhủ không được giận... Không được giận...
Lam Minh Tô: [Em viết bài mới đi. Viết xong đưa tôi nghe với.]
Giản Thiếu Mai: [Biết rồi ạ. Cảm ơn anh nhiều lắm. Nhất định em sẽ không để anh Lam phải thất vọng đâu. (vui sướng)(hí hửng)]
Rõ ràng bé con này rất ngoan, mỗi tội là hôm qua có hơi... Hôm qua đó...
Lam Minh Tô nhắm mắt. Không được nghĩ nữa... Mình không thèm nghĩ nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất