Khoái Xuyên Chi Công Lược Tốt Nhất
Chương 1: Gặp gỡ
Tại một khách sạn cao cấp đèn đuốc sáng trưng, nhiều đôi nam thanh nữ tú khoác lên người đủ bộ trang phục lộng lẫy xa hoa bước lên thảm đỏ, tiếng nói chuyện to nhỏ vang lên ở khắp mọi nơi, tạo thành một luồng tạp âm gây khó chịu.
Cố Minh Tranh ngồi ở trên ghế sô pha, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ nhíu mày.
Hắn không thích nơi này.
Từ thời điểm mười lăm tuổi trở thành người nắm quyền Cố gia và tiếp quản tập đoàn cho đến nay đã mười... nhiều năm, Cố Minh Tranh cho người khác tượng sâu sắc nhất là —— một kẻ cuồng công tác.
Phàm là có người đưa ra thiệp mời, hay tỏ ý mong Cố Minh Tranh đại ân đại đức tham gia các loại dạ tiệc, thì câu trả lời luôn luôn nhận được cũng chỉ là —— Cố tổng bận rộn công việc, không rảnh.
Cho nên sự xuất hiện của hắn ở tiệc rượu ngày hôm nay, thật sự là một chuyện khiến người khác khó tin.
Cố Minh Tranh trời sinh một bộ tướng mạo đoan chính, đường nét góc cạnh rõ ràng, tuấn tú lại sáng sủa, chỉ là ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với hắn không phải là vẻ ngoài, mà là một thân nhuệ khí cùng phong mang mà hắn đã thu được từ nhiều năm ngồi ở vị trí trên cao, tuy ngột ngạt, nhưng lại không mất đi khí chất thuộc về gia tộc tài phiệt.
Bốn phía đều có khá nhiều người giả vờ trò chuyện, nhưng thỉnh thoảng họ lại liếc trộm vị ngồi trên ghế sô pha một chút, sau đó liền lập tức thu hồi tầm mắt.
Cố Minh Tranh đứng lên.
"Anh hai!" Cách đó không xa, một cô gái trẻ tuổi toàn thân diện bộ váy đỏ thẩm nhanh chóng hạ ly xuống, dùng tốc độ 800km/h chạy đến, hốt hoảng mà níu lại tay hắn, ánh mắt có chút cầu xin: "Anh hai ráng chờ thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi!"
"Năm mươi bảy phút." Cố Minh Tranh không mặn không nhạt nhìn cô một cái.
"Chúng ta lái xe từ nhà tới đây cũng muốn hơn nửa tiếng, tính qua tính lại mà nói, thì mình mới đợi được mười mấy phút mà thôi..." Cố Minh Tú lôi kéo cánh tay của hắn, chết sống không buông, "Nếu anh cảm thấy chán, liền sẵn tiện tìm cho em một cô chị dâu ở đây đi, nơi này có rất nhiều người nguyện ý cùng anh tìm hiểu đó."
Cố Minh Tranh nói: "Không hứng thú."
"Cũng bởi vì anh không có hứng thú, ba mẹ mới cả ngày làm phiền em! Lúc đó em bị hai người cằn nhằn đến rối não, nên mới đáp ứng để Tần Ký theo đuổi. Anh hai thử nghĩ xem cái tên ngu ngốc đó, đã qua bao nhiêu tháng rồi, mà hắn vẫn suốt ngày chạy sau mông của một vị minh tinh, ai nhìn thấy cũng đều cười cợt em gái của hai hết á!" Cố Minh Tú nhắc đến việc này liền tức giận bất bình, cô liền làm nũng: "Anh à, với vai trò là anh trai của em, nếu đêm nay em có muốn xử lý tên đó, anh hai làm ơn hãy là chỗ dựa cho em nha, Tần Ký cùng cái tiểu minh tinh kia gộp lại hai người, Cố gia đại tiểu thư em cũng không thể yếu thế!"
"Tần Ký từ nhỏ đã quá quen với em, chuyện vô lý thế này thật không đáng để em xé ra to."
"Hứ, vậy anh hai cũng phải đáp ứng ở đây với em, lúc đó chẳng may em bị bắt nạt thì làm sao!"
Cố Minh Tranh không chút khách khí: "Nếu có, thì là do em quá đáng ghét."
Cố Minh Tú che ngực, một bộ oan ức, "Anh hai a, anh thật làm em đau lòng~"
"Anh ra ban công đứng một chút." Cố Minh Tranh nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, để ly xuống xong liền đi ra ngoài.
"Chờ đã, họ đến rồi!" Cố Minh Tú dùng sức mà kéo lấy tay áo của hắn, ngay sau đó, đột nhiên bụm mặt nhỏ giọng rít gào: "A a a! Tại sao người kế bên cái tên không biết xấu hổ kia... lại là Lạc Phàm tiểu ca ca của em!"
Cố Minh Tranh *mạn bất kinh tâm ngẩng đầu, ánh mắt vốn là rơi vào Tần Ký trên người, nhưng mà sau một khắc, hắn không kiềm được dời đến người bên cạnh Tần Ký.
Cao ráo, chân dài, eo nhỏ.
Mỹ mạo, cốt tú, thần thanh.
Y cho người khác ấn tượng đầu tiên rất tốt. Vòng giải trí xưa nay chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, mà người này, từ bộ dạng, cốt cách, âm thanh, đến khí chất, dùng Cố Minh Tranh xoi mói ánh mắt cũng nhìn không ra được chút nào tỳ vết. Tựa như từ nhỏ y vốn dĩ phải đứng dưới ánh đèn được vạn người chú ý, chói mắt vô cùng.
Y từ cuối thảm đỏ chầm chậm bước đến. Khoảng cách càng gần, càng phát hiện người này rất trẻ, bất quá trên người cũng không có mùi vị nông nổi bốc đồng thuộc về thiếu niên, mà là cỗ kiêu căng lãnh ý. Tần Ký ở bên cạnh thỉnh thoảng nghiêng đầu nói chuyện với y, tuy nhiên y lại trông thật xa cách, loại kia **cao lãnh chi hoa khí chất có chút kỳ diệu mà khiến mọi người đều đột nhiên an tĩnh.
"Ai?" Cố Minh Tranh hỏi.
"Nam thần của em chứ ai! Mới lên cấp ảnh đế Lạc Phàm! Em vì mỗi ngày liếm mặt của y, ngay cả ba bát cơm đều có thể ăn hết!" Cố Minh Tú khoa trương đưa lên 3 ngón tay, quên sạch sành sanh mục đích của mình vào đêm nay. Cô nâng mặt, ánh mắt hoa si một lòng một dạ, "Mới mấy ngày không gặp, tiểu ca ca của chúng ta liền mặn mà hơn nha ~ Khuôn mặt này, cánh mũi này, vòng eo với cả đôi chân dài này nữa, điện thoại di động của em đâu rồi, phải bắt lấy khoảnh khắc đáng giá như thế mới được, chụp một tấm, lại thêm tấm nữa!"
Cố Minh Tranh giơ tay, búng nhẹ vào trán cô.
Dưới ánh mắt ép người của hắn, Cố Minh Tú ho khan vài tiếng, hồi phục lại tư thế thục nữ, nhưng ánh mắt vẫn gắn liền về phía bên kia.
Tần Ký không biết đang nói cái gì với Lạc Phàm ở bên kia, lát sau hai người họ đều bước sang phía này.
Cố Minh Tú đôi mắt lập tức trở nên sáng lấp lánh.
Ngay tại lúc này, bỗng một âm thanh thật to vang lên, trong phòng thoáng chốc biến thành một màu đen kịt.
Cuồng phong từ ngoài cửa sổ thổi tới, rèm cửa tất cả đều bị cuốn lên, không biết đụng phải thứ gì, liền là bùm bùm một trận vang dội, đèn pha lê trên trần nhà cũng vì thế mà lảo đà lảo đảo.
"A!!!!!!!!" Cố Minh Tú đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai.
Âm thanh kia tràn ngập oán niệm, hận ý cùng thống khổ, căn bản không giống như giọng của Cố Minh Tú.
"Tú tú? Tú tú? Em làm sao vậy?" Tần Ký lo lắng chạy tới.
"Minh Tú!"
Cố Minh Tranh lập tức đi kéo Cố Minh Tú, trong chớp mắt, hắn lại đụng phải một cánh tay khác, thon dài, mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng.
"Hả?"
Một giọng nói xa lạ vang ở bên tai Cố Minh Tranh, thanh nhuận êm tai, nhưng lạnh lẽo tận xương.
Lạc Phàm?
Cố Minh Tranh trong đầu chợt lóe danh tự này, tuy nhiên một khắc sau đó, ý thức của hắn lại trở nên dần không rõ và rồi biến mất.
"Tỉnh, tỉnh dậy đi!"
Cố Minh Tranh xoa mi tâm, mở mắt ra, đập vào mi mắt là một mảnh không gian trắng xóa, khắp nơi được bao phủ bởi sương mù dày đặc mênh mông, tựa như được tạo ra từ từng đoá mây trắng xoá chồng chất lên nhau, vừa nhẹ nhàng lại mềm mại.
Trước mặt hắn là một đài toà án, mặt trên để một quyển... Sách?
Trên thực tế, Cố Minh Tranh không biết đó là cái gì, nhìn trái nhìn phải thì có vẻ như là quyển sách, mặt sau nhưng lại xuất hiên một đôi cánh nhỏ, chính diện thì được họa đầy đủ mắt mũi miệng, quan trọng nhất là, nó sẽ nói tiếng người.
"Cố tổng ngài hảo, xin tự giới thiệu, tôi là hoàn mỹ hệ thống số 103, hết lòng trung thành vì ngài phục vụ."
Thiên Thần Nhỏ bay lên giữa không trung, xiêu xiêu vẹo vẹo mà làm cái tư thế mà nó cho là hoàn mỹ nhất.
Cố Minh Tranh không biết có phải là hắn đang tại nằm mơ hay không, nhưng với cương vị là người theo chủ nghĩa duy vật, thì loại cảnh tượng siêu nhiên kỳ dị này chỉ nằm mơ mới có thể giải thích.
Im lặng trong chốc lát, Cố Minh Tranh đan hai tay lại, dùng giọng điệu như đang phỏng vấn nhân viên mới, quy củ mở lời: "Giới thiệu đôi chút về mình đi."
Thiên Thần Nhỏ trên đầu toát ra một cái "***thác nước hãn" biểu tình.
"... Cố tổng, ngài đừng nhìn tôi như thế a, người ta thật sự là rất áp lực đó~" Thiên Thần Nhỏ thử thay đổi một cái e thẹn nhuyễn manh muội tử âm thanh.
"Nói tiếng người." Cố Minh Tranh không hề bị lay động, "Không thì ngậm miệng."
Trên đầu Thiên Thần Nhỏ lần thứ hai bốc lên một cái "nước mắt mỳ sợi" biểu tình.
"Khụ, " Thiên Thần Nhỏ tằng hắng giọng, lúc này ngữ khí của nó rất giống một tên nhân viên vâng lời, "Thưa Cố tổng, tôi tên là 103, là một hệ thống, đến từ chiều dữ liệu không gian ý thức khác, bởi vì lỗi dữ liệu, nên mới dẫn đến chuyện thế giới hiện thực của ngài bị ảnh hưởng. Để tiêu trừ sự ảnh hưởng này, tôi cần một người ở thế giới hiện thực đến giúp tôi làm nhiệm vụ, cho nên tôi liền đem ngài kéo tới đây."
"Chưa được cho phép."
"Tôi... thành thật xin lỗi!" Thiên Thần Nhỏ có chút câm nín, nó thành khẩn cùng áy náy nói.
Cố Minh Tranh gật gật đầu, lúc này mới hỏi: "Tại sao là tôi?"
Thiên Thần Nhỏ phát ra một cái "mặt mèo thẹn thùng" biểu tình, "Hệ thống của chúng tôi hiện giờ tuyển người độ khó cực kỳ cao, những người trước vì đối với mục tiêu công lược nảy sinh tình cảm mà khiến cho thế giới họ công lược bị hỏng rất nhiều lần. Tiền bối của nhóm tôi bị giáo huấn đến đổ máu, cho nên tới lượt tôi liền phải rút kinh nghiệm, từ một ngàn người mới chọn ra một người, khi nhìn đến ngài đều không có hứng thú với những bé loli, ngự tỷ cùng ****cơ lão luôn tìm cách bám lấy ngài, tôi liền quyết định tuyển chọn Cố tổng, người có cá tính vô cùng lãnh cảm đây!"
Nó nhất thời kích động, nói hết tiếng lòng.
Cố Minh Tranh lạnh lùng nhìn chằm chằm nó, "Tôi không có lãnh cảm."
Thiên Thần Nhỏ: "Ồ." Tin được chết liền.
Cố Minh Tranh trên mặt bất động thanh sắc, trong đầu đã đem sự tình đều nhẩm lại một lần, lúc sau liền mở miệng hỏi: "Hiện tượng kỳ lạ hồi nãy ở khách sạn, còn có sự bất thường từ Minh Tú, đều liên quan đến cái này?"
"Đúng thế." Thiên Thần Nhỏ run sợ trong lòng, chỉ lo người trước mặt một giây sau liền nổi điên.
Tuy nhiên Cố Minh Tranh lại không có hành động gì, "Nói cụ thể một chút."
Thiên Thần Nhỏ trên không trung dừng lại một khắc, ngay sau đó, từng trang sách liền bắt đầu chuyển động lật ra, cuối cùng dừng ở một tờ, trên đó viết "Quyền Thiếu Cưng Chiều Tiểu Kiều Thê".
"Đây là thông tin nhiệm vụ của thế giới thứ nhất, Cố tổng, để cho tiện giải thích, tôi đã đem câu chữ trong văn bản đều sắp xếp lại một lần, dựa theo ngôn ngữ ở thế giới hiện thực của ngài mà đặt một cái tên thật thích hợp, ngài cảm thấy sao, có được không?~"
Cố Minh Tranh không nói lời nào, ánh mắt phảng phất như là đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Thiên Thần Nhỏ nhanh chóng giải thích vấn đề lúc trước, "Dữ liệu không gian ý thức tồn tại là từ rất nhiều nguồn dữ liệu cùng ý thức khác diễn hóa thành vô số tiểu thế giới, hiện tại ở nơi đó đang xảy ra một số vấn đề, ừm, để nói cho dễ hiểu thì giống như máy vi tính bị nhiễm virut vậy, nếu như không giải quyết triệt để, thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng."
"Cố Minh Tú bất thường chính là bắt nguồn từ khi tôi mở ra tiểu thế giới này (Quyền Thiếu Cưng Chiều Tiểu Kiều Thê), tâm thái của cô ấy trong nháy mắt bị trùng lập với nhân vật bên trong tiểu thế giới, dẫn đến tinh thần bị xâm lấn, sau một quãng thời gian, cô ấy sẽ dần tiếp thu ý thức của kẻ xâm lấn kia, mà ý thức của bản thân thì lại từ từ tiêu vong, sau đó là bị nhân vật của tiểu thế giới thay thế, nói cách khác, Cố Minh Tú sẽ chết!"
"Tinh thần xâm lấn?" Cố Minh Tranh tương đương bình tĩnh, "So với những thứ cậu nói, tôi càng tin tưởng Minh Tú bất thường là do cậu giở trò quỷ."
Thiên Thần Nhỏ: "Oan quá oan quá đi! Hệ thống của chúng tôi cũng là có quy tắc hạn chế nha~, không có kí chủ căn bản không làm được chuyện gì, càng khỏi nói thương tổn đến nhân loại, bằng không tôi cũng sẽ không đi tìm Cố tổng ngài a!"
Cố Minh Tranh không cho ý kiến.
Thiên Thần Nhỏ ném ra "xoắn xít ngón tay" biểu tình, ủy khuất nói: "Cố tổng, không quản ngài có tin hay không, nhưng mà Cố Minh Tú là dù sao cũng là em gái ruột của ngài, coi như là vì cô ấy, ngài cũng nên thử một lần đi?"
Cố Minh Tranh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thời gian hiện tại là tám giờ năm mươi phút tối.
Dạ tiệc là từ bảy giờ bắt đầu, tính được, đã sắp hai tiếng.
Hắn ngẩng đầu lên, "Dựa trên lời giải thích của cậu, tôi hiện tại hẳn cũng chỉ là một luồng ý thức, còn thân thể thì vẫn đang ở trong khách sạn, vậy thời gian ở không gian giả lập này so với hiện thực kém nhau rất nhiều, có đúng không?"
Bằng không chờ hắn hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ xương cốt đều hóa thành tro bụi.
Thiên Thần Nhỏ kìm lòng không được mà bốc lên "vỗ tay vỗ tay" biểu tình, "Cố tổng ngài là kí chủ thông minh nhất mà tôi từng thấy!"
"Thôi khỏi." Cố Minh Tranh đối với loại nịnh nọt như dỗ dành con nít ba tuổi này không có hứng thú, "Đây là thế giới thứ nhất có đúng không? Tôi đồng ý tiến vào."
Thiên Thần Nhỏ lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như gặp chuyện không phải là Cố Minh Tú, thì Cố tổng còn lâu mới đồng ý.
"Quá được rồi! Cố tổng ngài phải nhớ kỹ, khẩu hiệu của chúng ta là "Duy trì lãnh cảm"!"
Cố Minh Tranh không hề nói gì, túm cánh của nó kéo xuống, làm bộ muốn xé.
Thiên Thần Nhỏ: "... Ui chaaa!"
"Làm nhiều, nói ít." Cố Minh Tranh buông tay, làm ra một bộ đàm phán tư thế, "Vậy thì... hợp tác vui vẻ."
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
* Không đặt trong lòng, không để ý
** Cao ngạo lãnh tĩnh như một đóa hoa
*** Icon đổ mồ hôi như thác nước
**** Đồng tính nam
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếp đến nhắc nhở một chút, cái thế giới thứ nhất là Ngụy huynh đệ, không liên hệ máu mủ.
Cố Minh Tranh ngồi ở trên ghế sô pha, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ nhíu mày.
Hắn không thích nơi này.
Từ thời điểm mười lăm tuổi trở thành người nắm quyền Cố gia và tiếp quản tập đoàn cho đến nay đã mười... nhiều năm, Cố Minh Tranh cho người khác tượng sâu sắc nhất là —— một kẻ cuồng công tác.
Phàm là có người đưa ra thiệp mời, hay tỏ ý mong Cố Minh Tranh đại ân đại đức tham gia các loại dạ tiệc, thì câu trả lời luôn luôn nhận được cũng chỉ là —— Cố tổng bận rộn công việc, không rảnh.
Cho nên sự xuất hiện của hắn ở tiệc rượu ngày hôm nay, thật sự là một chuyện khiến người khác khó tin.
Cố Minh Tranh trời sinh một bộ tướng mạo đoan chính, đường nét góc cạnh rõ ràng, tuấn tú lại sáng sủa, chỉ là ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với hắn không phải là vẻ ngoài, mà là một thân nhuệ khí cùng phong mang mà hắn đã thu được từ nhiều năm ngồi ở vị trí trên cao, tuy ngột ngạt, nhưng lại không mất đi khí chất thuộc về gia tộc tài phiệt.
Bốn phía đều có khá nhiều người giả vờ trò chuyện, nhưng thỉnh thoảng họ lại liếc trộm vị ngồi trên ghế sô pha một chút, sau đó liền lập tức thu hồi tầm mắt.
Cố Minh Tranh đứng lên.
"Anh hai!" Cách đó không xa, một cô gái trẻ tuổi toàn thân diện bộ váy đỏ thẩm nhanh chóng hạ ly xuống, dùng tốc độ 800km/h chạy đến, hốt hoảng mà níu lại tay hắn, ánh mắt có chút cầu xin: "Anh hai ráng chờ thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi!"
"Năm mươi bảy phút." Cố Minh Tranh không mặn không nhạt nhìn cô một cái.
"Chúng ta lái xe từ nhà tới đây cũng muốn hơn nửa tiếng, tính qua tính lại mà nói, thì mình mới đợi được mười mấy phút mà thôi..." Cố Minh Tú lôi kéo cánh tay của hắn, chết sống không buông, "Nếu anh cảm thấy chán, liền sẵn tiện tìm cho em một cô chị dâu ở đây đi, nơi này có rất nhiều người nguyện ý cùng anh tìm hiểu đó."
Cố Minh Tranh nói: "Không hứng thú."
"Cũng bởi vì anh không có hứng thú, ba mẹ mới cả ngày làm phiền em! Lúc đó em bị hai người cằn nhằn đến rối não, nên mới đáp ứng để Tần Ký theo đuổi. Anh hai thử nghĩ xem cái tên ngu ngốc đó, đã qua bao nhiêu tháng rồi, mà hắn vẫn suốt ngày chạy sau mông của một vị minh tinh, ai nhìn thấy cũng đều cười cợt em gái của hai hết á!" Cố Minh Tú nhắc đến việc này liền tức giận bất bình, cô liền làm nũng: "Anh à, với vai trò là anh trai của em, nếu đêm nay em có muốn xử lý tên đó, anh hai làm ơn hãy là chỗ dựa cho em nha, Tần Ký cùng cái tiểu minh tinh kia gộp lại hai người, Cố gia đại tiểu thư em cũng không thể yếu thế!"
"Tần Ký từ nhỏ đã quá quen với em, chuyện vô lý thế này thật không đáng để em xé ra to."
"Hứ, vậy anh hai cũng phải đáp ứng ở đây với em, lúc đó chẳng may em bị bắt nạt thì làm sao!"
Cố Minh Tranh không chút khách khí: "Nếu có, thì là do em quá đáng ghét."
Cố Minh Tú che ngực, một bộ oan ức, "Anh hai a, anh thật làm em đau lòng~"
"Anh ra ban công đứng một chút." Cố Minh Tranh nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, để ly xuống xong liền đi ra ngoài.
"Chờ đã, họ đến rồi!" Cố Minh Tú dùng sức mà kéo lấy tay áo của hắn, ngay sau đó, đột nhiên bụm mặt nhỏ giọng rít gào: "A a a! Tại sao người kế bên cái tên không biết xấu hổ kia... lại là Lạc Phàm tiểu ca ca của em!"
Cố Minh Tranh *mạn bất kinh tâm ngẩng đầu, ánh mắt vốn là rơi vào Tần Ký trên người, nhưng mà sau một khắc, hắn không kiềm được dời đến người bên cạnh Tần Ký.
Cao ráo, chân dài, eo nhỏ.
Mỹ mạo, cốt tú, thần thanh.
Y cho người khác ấn tượng đầu tiên rất tốt. Vòng giải trí xưa nay chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, mà người này, từ bộ dạng, cốt cách, âm thanh, đến khí chất, dùng Cố Minh Tranh xoi mói ánh mắt cũng nhìn không ra được chút nào tỳ vết. Tựa như từ nhỏ y vốn dĩ phải đứng dưới ánh đèn được vạn người chú ý, chói mắt vô cùng.
Y từ cuối thảm đỏ chầm chậm bước đến. Khoảng cách càng gần, càng phát hiện người này rất trẻ, bất quá trên người cũng không có mùi vị nông nổi bốc đồng thuộc về thiếu niên, mà là cỗ kiêu căng lãnh ý. Tần Ký ở bên cạnh thỉnh thoảng nghiêng đầu nói chuyện với y, tuy nhiên y lại trông thật xa cách, loại kia **cao lãnh chi hoa khí chất có chút kỳ diệu mà khiến mọi người đều đột nhiên an tĩnh.
"Ai?" Cố Minh Tranh hỏi.
"Nam thần của em chứ ai! Mới lên cấp ảnh đế Lạc Phàm! Em vì mỗi ngày liếm mặt của y, ngay cả ba bát cơm đều có thể ăn hết!" Cố Minh Tú khoa trương đưa lên 3 ngón tay, quên sạch sành sanh mục đích của mình vào đêm nay. Cô nâng mặt, ánh mắt hoa si một lòng một dạ, "Mới mấy ngày không gặp, tiểu ca ca của chúng ta liền mặn mà hơn nha ~ Khuôn mặt này, cánh mũi này, vòng eo với cả đôi chân dài này nữa, điện thoại di động của em đâu rồi, phải bắt lấy khoảnh khắc đáng giá như thế mới được, chụp một tấm, lại thêm tấm nữa!"
Cố Minh Tranh giơ tay, búng nhẹ vào trán cô.
Dưới ánh mắt ép người của hắn, Cố Minh Tú ho khan vài tiếng, hồi phục lại tư thế thục nữ, nhưng ánh mắt vẫn gắn liền về phía bên kia.
Tần Ký không biết đang nói cái gì với Lạc Phàm ở bên kia, lát sau hai người họ đều bước sang phía này.
Cố Minh Tú đôi mắt lập tức trở nên sáng lấp lánh.
Ngay tại lúc này, bỗng một âm thanh thật to vang lên, trong phòng thoáng chốc biến thành một màu đen kịt.
Cuồng phong từ ngoài cửa sổ thổi tới, rèm cửa tất cả đều bị cuốn lên, không biết đụng phải thứ gì, liền là bùm bùm một trận vang dội, đèn pha lê trên trần nhà cũng vì thế mà lảo đà lảo đảo.
"A!!!!!!!!" Cố Minh Tú đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai.
Âm thanh kia tràn ngập oán niệm, hận ý cùng thống khổ, căn bản không giống như giọng của Cố Minh Tú.
"Tú tú? Tú tú? Em làm sao vậy?" Tần Ký lo lắng chạy tới.
"Minh Tú!"
Cố Minh Tranh lập tức đi kéo Cố Minh Tú, trong chớp mắt, hắn lại đụng phải một cánh tay khác, thon dài, mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng.
"Hả?"
Một giọng nói xa lạ vang ở bên tai Cố Minh Tranh, thanh nhuận êm tai, nhưng lạnh lẽo tận xương.
Lạc Phàm?
Cố Minh Tranh trong đầu chợt lóe danh tự này, tuy nhiên một khắc sau đó, ý thức của hắn lại trở nên dần không rõ và rồi biến mất.
"Tỉnh, tỉnh dậy đi!"
Cố Minh Tranh xoa mi tâm, mở mắt ra, đập vào mi mắt là một mảnh không gian trắng xóa, khắp nơi được bao phủ bởi sương mù dày đặc mênh mông, tựa như được tạo ra từ từng đoá mây trắng xoá chồng chất lên nhau, vừa nhẹ nhàng lại mềm mại.
Trước mặt hắn là một đài toà án, mặt trên để một quyển... Sách?
Trên thực tế, Cố Minh Tranh không biết đó là cái gì, nhìn trái nhìn phải thì có vẻ như là quyển sách, mặt sau nhưng lại xuất hiên một đôi cánh nhỏ, chính diện thì được họa đầy đủ mắt mũi miệng, quan trọng nhất là, nó sẽ nói tiếng người.
"Cố tổng ngài hảo, xin tự giới thiệu, tôi là hoàn mỹ hệ thống số 103, hết lòng trung thành vì ngài phục vụ."
Thiên Thần Nhỏ bay lên giữa không trung, xiêu xiêu vẹo vẹo mà làm cái tư thế mà nó cho là hoàn mỹ nhất.
Cố Minh Tranh không biết có phải là hắn đang tại nằm mơ hay không, nhưng với cương vị là người theo chủ nghĩa duy vật, thì loại cảnh tượng siêu nhiên kỳ dị này chỉ nằm mơ mới có thể giải thích.
Im lặng trong chốc lát, Cố Minh Tranh đan hai tay lại, dùng giọng điệu như đang phỏng vấn nhân viên mới, quy củ mở lời: "Giới thiệu đôi chút về mình đi."
Thiên Thần Nhỏ trên đầu toát ra một cái "***thác nước hãn" biểu tình.
"... Cố tổng, ngài đừng nhìn tôi như thế a, người ta thật sự là rất áp lực đó~" Thiên Thần Nhỏ thử thay đổi một cái e thẹn nhuyễn manh muội tử âm thanh.
"Nói tiếng người." Cố Minh Tranh không hề bị lay động, "Không thì ngậm miệng."
Trên đầu Thiên Thần Nhỏ lần thứ hai bốc lên một cái "nước mắt mỳ sợi" biểu tình.
"Khụ, " Thiên Thần Nhỏ tằng hắng giọng, lúc này ngữ khí của nó rất giống một tên nhân viên vâng lời, "Thưa Cố tổng, tôi tên là 103, là một hệ thống, đến từ chiều dữ liệu không gian ý thức khác, bởi vì lỗi dữ liệu, nên mới dẫn đến chuyện thế giới hiện thực của ngài bị ảnh hưởng. Để tiêu trừ sự ảnh hưởng này, tôi cần một người ở thế giới hiện thực đến giúp tôi làm nhiệm vụ, cho nên tôi liền đem ngài kéo tới đây."
"Chưa được cho phép."
"Tôi... thành thật xin lỗi!" Thiên Thần Nhỏ có chút câm nín, nó thành khẩn cùng áy náy nói.
Cố Minh Tranh gật gật đầu, lúc này mới hỏi: "Tại sao là tôi?"
Thiên Thần Nhỏ phát ra một cái "mặt mèo thẹn thùng" biểu tình, "Hệ thống của chúng tôi hiện giờ tuyển người độ khó cực kỳ cao, những người trước vì đối với mục tiêu công lược nảy sinh tình cảm mà khiến cho thế giới họ công lược bị hỏng rất nhiều lần. Tiền bối của nhóm tôi bị giáo huấn đến đổ máu, cho nên tới lượt tôi liền phải rút kinh nghiệm, từ một ngàn người mới chọn ra một người, khi nhìn đến ngài đều không có hứng thú với những bé loli, ngự tỷ cùng ****cơ lão luôn tìm cách bám lấy ngài, tôi liền quyết định tuyển chọn Cố tổng, người có cá tính vô cùng lãnh cảm đây!"
Nó nhất thời kích động, nói hết tiếng lòng.
Cố Minh Tranh lạnh lùng nhìn chằm chằm nó, "Tôi không có lãnh cảm."
Thiên Thần Nhỏ: "Ồ." Tin được chết liền.
Cố Minh Tranh trên mặt bất động thanh sắc, trong đầu đã đem sự tình đều nhẩm lại một lần, lúc sau liền mở miệng hỏi: "Hiện tượng kỳ lạ hồi nãy ở khách sạn, còn có sự bất thường từ Minh Tú, đều liên quan đến cái này?"
"Đúng thế." Thiên Thần Nhỏ run sợ trong lòng, chỉ lo người trước mặt một giây sau liền nổi điên.
Tuy nhiên Cố Minh Tranh lại không có hành động gì, "Nói cụ thể một chút."
Thiên Thần Nhỏ trên không trung dừng lại một khắc, ngay sau đó, từng trang sách liền bắt đầu chuyển động lật ra, cuối cùng dừng ở một tờ, trên đó viết "Quyền Thiếu Cưng Chiều Tiểu Kiều Thê".
"Đây là thông tin nhiệm vụ của thế giới thứ nhất, Cố tổng, để cho tiện giải thích, tôi đã đem câu chữ trong văn bản đều sắp xếp lại một lần, dựa theo ngôn ngữ ở thế giới hiện thực của ngài mà đặt một cái tên thật thích hợp, ngài cảm thấy sao, có được không?~"
Cố Minh Tranh không nói lời nào, ánh mắt phảng phất như là đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Thiên Thần Nhỏ nhanh chóng giải thích vấn đề lúc trước, "Dữ liệu không gian ý thức tồn tại là từ rất nhiều nguồn dữ liệu cùng ý thức khác diễn hóa thành vô số tiểu thế giới, hiện tại ở nơi đó đang xảy ra một số vấn đề, ừm, để nói cho dễ hiểu thì giống như máy vi tính bị nhiễm virut vậy, nếu như không giải quyết triệt để, thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng."
"Cố Minh Tú bất thường chính là bắt nguồn từ khi tôi mở ra tiểu thế giới này (Quyền Thiếu Cưng Chiều Tiểu Kiều Thê), tâm thái của cô ấy trong nháy mắt bị trùng lập với nhân vật bên trong tiểu thế giới, dẫn đến tinh thần bị xâm lấn, sau một quãng thời gian, cô ấy sẽ dần tiếp thu ý thức của kẻ xâm lấn kia, mà ý thức của bản thân thì lại từ từ tiêu vong, sau đó là bị nhân vật của tiểu thế giới thay thế, nói cách khác, Cố Minh Tú sẽ chết!"
"Tinh thần xâm lấn?" Cố Minh Tranh tương đương bình tĩnh, "So với những thứ cậu nói, tôi càng tin tưởng Minh Tú bất thường là do cậu giở trò quỷ."
Thiên Thần Nhỏ: "Oan quá oan quá đi! Hệ thống của chúng tôi cũng là có quy tắc hạn chế nha~, không có kí chủ căn bản không làm được chuyện gì, càng khỏi nói thương tổn đến nhân loại, bằng không tôi cũng sẽ không đi tìm Cố tổng ngài a!"
Cố Minh Tranh không cho ý kiến.
Thiên Thần Nhỏ ném ra "xoắn xít ngón tay" biểu tình, ủy khuất nói: "Cố tổng, không quản ngài có tin hay không, nhưng mà Cố Minh Tú là dù sao cũng là em gái ruột của ngài, coi như là vì cô ấy, ngài cũng nên thử một lần đi?"
Cố Minh Tranh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thời gian hiện tại là tám giờ năm mươi phút tối.
Dạ tiệc là từ bảy giờ bắt đầu, tính được, đã sắp hai tiếng.
Hắn ngẩng đầu lên, "Dựa trên lời giải thích của cậu, tôi hiện tại hẳn cũng chỉ là một luồng ý thức, còn thân thể thì vẫn đang ở trong khách sạn, vậy thời gian ở không gian giả lập này so với hiện thực kém nhau rất nhiều, có đúng không?"
Bằng không chờ hắn hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ xương cốt đều hóa thành tro bụi.
Thiên Thần Nhỏ kìm lòng không được mà bốc lên "vỗ tay vỗ tay" biểu tình, "Cố tổng ngài là kí chủ thông minh nhất mà tôi từng thấy!"
"Thôi khỏi." Cố Minh Tranh đối với loại nịnh nọt như dỗ dành con nít ba tuổi này không có hứng thú, "Đây là thế giới thứ nhất có đúng không? Tôi đồng ý tiến vào."
Thiên Thần Nhỏ lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như gặp chuyện không phải là Cố Minh Tú, thì Cố tổng còn lâu mới đồng ý.
"Quá được rồi! Cố tổng ngài phải nhớ kỹ, khẩu hiệu của chúng ta là "Duy trì lãnh cảm"!"
Cố Minh Tranh không hề nói gì, túm cánh của nó kéo xuống, làm bộ muốn xé.
Thiên Thần Nhỏ: "... Ui chaaa!"
"Làm nhiều, nói ít." Cố Minh Tranh buông tay, làm ra một bộ đàm phán tư thế, "Vậy thì... hợp tác vui vẻ."
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
* Không đặt trong lòng, không để ý
** Cao ngạo lãnh tĩnh như một đóa hoa
*** Icon đổ mồ hôi như thác nước
**** Đồng tính nam
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếp đến nhắc nhở một chút, cái thế giới thứ nhất là Ngụy huynh đệ, không liên hệ máu mủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất