Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Chương 100: Quyển 8 Chương 25

Trước Sau
Sự xuất hiện của Gustav khiến Emily cảm thấy rất bất ngờ và vui vẻ. Cô ta vừa chỉnh lý tóc tai vừa đứng dậy bắt tay với hắn, trông có vẻ vô cùng bối rối. Đương nhiên, kiểu bối rối này phần lớn là giả vờ, bởi vì không có ngôi sao nào không thích người ta sùng bái mình. So với cô ta, phản ứng của Chu Doãn Thịnh bình thường hơn nhiều. Hắn và Bonnie ngồi yên tại chỗ, mỉm cười với người đến.

“Xin chào.” – Gustav bắt tay với Emily, thái độ vô cùng lễ phép, rồi lại đặc biệt lạnh nhạt. Trong khi Emily giả vờ bối rối, hắn cũng đang giả vờ trấn tĩnh. Lần đầu tiên được ăn bữa tối với người trong lòng, còn ngồi gần như vậy, trái tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lòng bàn tay và lưng hắn thấm đẫm một lớp mồ hôi, caravat gần như siết chặt lấy yết hầu đang không ngừng trượt lên trượt xuống của hắn, khiến hắn ngay cả nuốt nước bọt cũng khó.

Hắn cúi đầu, xác nhận trang phục của mình không có vấn đề gì, mùi mồ hôi cũng được hương Cologne tươi mát che giấu, thế mới ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, còn cho hắn một cái ôm nhiệt tình.

“Romeo, dạo này em vẫn khoẻ chứ?” – Tiếng nói khàn đặc khô khốc làm Bonnie giật cả mình. Người khác không phát hiện ra, chứ cô biết bình thường Gustav tuyệt đối không phải như vậy. Từ lúc bước vào cửa, cả người hắn đều rất cứng ngắc, chân tay lóng ngóng như một con cua lớn.

Còn là siêu mẫu nam danh giá nhất thế giới nữa chứ, nói ra đúng là mất mặt. Bonnie che trán, âm thầm trợn trắng mắt.

“Em vẫn khoẻ. Ngài Acheson, chúng ta vừa mới gặp nhau hôm trước thôi mà, ắt hẳn anh cũng biết tình hình gần đây của em.” – Chu Doãn Thịnh trêu ghẹo một câu. Hắn không ngờ một người đàn ông cao to như vậy lúc căng thẳng lại đáng yêu đến thế. Nhưng dù Gustav có đáng yêu đến đâu, hắn cũng sẽ không chấp nhận anh ta, trừ khi anh ta là người ấy.

Hắn không hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào, vì sao hắn hoàn toàn không thể cảm nhận được sự tồn tại của người yêu, chỉ có thể dựa vào suy đoán hoặc tiếp xúc thân mật. Hắn không muốn biến thành một kẻ cuồng hôn, cứ thấy ai đẹp trai là nhào lên sàm sỡ.

“Đương nhiên, ngày nào tôi cũng chú ý đến em.” – Gustav lập tức gật đầu – “Nhưng một ngày không gặp được em, thời gian cứ như bị kéo dài bất tận. Tôi đã xem ảnh mà Duke chụp cho em, đẹp lắm, nhưng không phải là tốt nhất. Nếu để tôi chụp chắc chắn sẽ tuyệt hơn. Em chính là người mà ống kính của tôi yêu nhất!” – Tôi cũng vậy!

Bởi vì còn hai con kỳ đà siêu lớn bên cạnh, hắn miễn cưỡng giữ lại lời bày tỏ thâm tình.

Chu Doãn Thịnh biết đây là phong cách của người phương Tây. Họ luôn thẳng thắn ca ngợi người mình thích. Hắn xoa xoa da gà trên mu bàn tay, nở một nụ cười vừa ngây thơ vừa ngượng ngùng.

Bonnie vừa ăn vừa thưởng thức dáng vẻ xun xoe của người bạn cũ, cảm thấy rất chi là thoả mãn. Emily lại cảm thấy mình bị xem nhẹ. Cô ta luôn biết Gustav đối xử rất đặc biệt với Romeo, nhưng chưa từng trực tiếp cảm nhận sự đặc biệt này. Chỉ cần có Romeo, đôi mắt của Gustav sẽ chỉ có thể trông thấy một mình cậu ta. Còn những người khác, thậm chí là cả thế giới, đều trở thành vật trang trí có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Tình cảm này thực sự chỉ là sự si mê của một người sáng tác dành cho nguồn cảm hứng của mình thôi ư? Thế thì hơi quá, trong mắt hắn gần như sắp toát ra hai ngọn lửa đốt trụi Romeo.

Cô ta không cam lòng mà cắn môi, muốn hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông này. Cô ta đưa một tờ giấy ăn đã gấp cẩn thận ra, cười duyên nói – “Ngài Acheson, em vẫn luôn muốn xin chữ ký của ngài nhưng đều không có cơ hội. Hôm nay có thể ký cho em một chữ không?”

Cô ta rốt cuộc được người đàn ông nọ nhìn thẳng như mong muốn. Nhưng cô ta phát hiện ra hai ngọn lửa trong con ngươi hắn nhanh chóng dập tắt, quay trở lại thành lạnh lùng xa cách. Đây mới là bộ mặt thật của Gustav Acheson, vẻ ngoài thì dịu dàng khiêm tốn, nhưng lúc nào cũng giữ khoảng cách nhất định với bất cứ ai, không để họ đến gần dù chỉ nửa bước.

Cảm nhận của Gustav về Emily có thể dùng hai chữ “phiền chán” để hình dung. Hắn mỉm cười xua tay – “Xin lỗi, hôm nay tôi không mang bút.”

“Em có thể mượn người phục vụ một chiếc.” – Emily hăng hái đáp.

Đúng lúc này, phục vụ đi đến, đặt ly sữa ấm lên tờ giấy ăn kia, sau đó xoay người nói câu chúc ngon miệng. Gustav cầm ly đặt trước mặt mèo con, cực kỳ tự nhiên mà vo tròn tờ giấy ăn kia rồi vứt vào thùng rác.

Sắc mặt Emily tái mét trong giây lát, vội vàng nâng ly rượu lên che giấu, không nhắc lại chuyện xin chữ ký nữa. Cô ta âm thầm kiểm điểm lại xem mình có gì đắc tội với người đàn ông này, mà hắn lại phiền chán mình như thế. Đúng vậy, chính là phiền chán, ánh mắt hắn nhìn cô ta giống như đang nhìn một con ruồi phiền nhiễu. Điều này khiến lòng tự trọng của cô ta phải chịu đả kích rất lớn.

Gustav không có tâm tư nói chuyện với người ngoài. Hắn nhìn chằm chằm mèo con, thấy cậu ấy thè lưỡi nhấp thử ly sữa, sự yêu chiều và nét cười trong mắt gần như sắp tràn ra ngoài.

Chu Doãn Thịnh thích uống rượu, nhưng hắn càng thích uống sữa. Hắn bưng ly sữa nóng thả hạnh nhân uống ngon lành. Hắn cảm thấy bụng mình âm ấm, khiến hắn buồn ngủ díp cả mắt.

Trái tim Gustav đã tan chảy thành một vũng nước. Hắn bố thí cho Bonnie một ánh mắt, hỏi ám chỉ – “Em ăn no chưa?” – No rồi thì mau dẫn con kỳ đà còn lại đi đi.

“Không, em muốn gọi thêm một suất ốc sên nướng bơ tỏi nữa.” – Bonnie không chịu phối hợp.

“Nếu như em thích, tôi có thể cho đầu bếp của tôi đến nhà làm cho em ăn. Em là người mẫu, không nên ăn quá nhiều món có hàm lượng calo cao cùng một lúc.”

“Được rồi, anh nhớ giữ lời đấy nhé.” – Bonnie nhún vai, kéo kéo khăn quàng cổ, nói – “Emily yêu dấu, chúng ta đi thôi.”

“Đi luôn bây giờ ạ? Em muốn uống thêm một ly rượu vang nữa.” – Emily nấn ná.

“Tủ lạnh trong biệt thự có rượu vang, về biệt thự rồi uống cũng được mà.” – Bonnie kéo tay cô ta, thái độ trở nên cương quyết. Cô đã thấy nhiều người phụ nữ như Emily, vì quyền thế mà có thể không từ thủ đoạn để leo lên. Nhưng rất rõ ràng, Gustav không muốn làm bậc thang của cô ta.

“Ngài Acheson và Romeo…”

“Họ có việc muốn nói, một lát nữa thì đi.” – Bonnie kéo Emily ra cửa, ghé vào tai cô ta thì thầm cảnh cáo – “Một cô gái thông minh biết việc gì nên làm và không nên làm. Nếu tôi là cô, tôi tuyệt đối sẽ không chọc vào ngài Acheson. Quyền thế của anh ấy không chỉ ở giới thời trang thôi đâu.”

Emily nhìn hai người lần cuối – họ lúc này đã dần dần dịch đến gần nhau, căm hận không cam lòng, rồi lại không thể không thừa nhận lời uy hiếp này. Một ngày nào đó, một ngày nào đó, những người này sẽ phải phủ phục dưới chân cô ta!

“Romeo, thực sự xin lỗi em vì chuyện lúc trước. Tôi không cố ý gây ra bất kỳ phiền toái nào cho em, chỉ là tôi không kiềm chế được trái tim mình.” – Sau khi những người thừa thãi đều rời khỏi, Gustav lập tức đi đến bên cạnh mèo con, một tay đặt lên lưng ghế đằng sau hắn, tạo thành tư thế bao quanh, một tay định nắm lấy tay hắn.

“Em chấp nhận lời xin lỗi của anh, đêm đã khuya…” – Chu Doãn Thịnh không muốn đối diện với người đàn ông này. Hắn nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng của người nọ, nghe thấy tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề của anh ta. Tình cảm của người đàn ông này dành cho hắn e rằng còn sâu đậm hơn hắn tưởng.

“Không, xin em đừng đi, xin em hãy ở lại, cẩn thận nghe tôi nói hết đã. Thực sự nếu không nói cho em biết, tôi nghĩ mình sẽ điên mất.” – Gustav dùng sức giữ chặt cổ tay hắn, đôi mắt hơi đỏ lên.

“Đêm nào tôi cũng chỉ có thể dựa vào nỗi nhớ với em mới đi vào giấc ngủ được, dù cho chúng ta chỉ mới gặp nhau một tiếng trước đó. Từ khi còn nhỏ, tôi đã biết mình là một người đồng tính, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với những chàng trai đặc biệt xinh đẹp. Nhưng trước khi gặp em, tôi chỉ cảm thấy họ đáng được khen ngợi, chưa từng có yêu. Giờ tôi mới hiểu, tất cả những chờ đợi trước kia của tôi đều là vì em. Tôi yêu em đến phát điên, xin em hãy cho tôi một cơ hội, có được không?” – Chỉ mấy câu ngắn ngủi, miệng hắn đã khô khốc, trái tim suy kiệt. Hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên không chớp mắt, chờ mong rồi lại sợ hãi đáp án sắp được thốt ra từ miệng người nọ.

“Không…”

Chu Doãn Thịnh vừa mới nhả ra một chữ đã bị người đàn ông nọ chặn miệng bằng một nụ hôn nóng bỏng. Hắn đang định giơ tay đẩy ra thì bỗng nhiên ngây người, khớp hàm khép chặt hơi thả lỏng, đón nhận chiếc lưỡi dẻo dai của người đàn ông kia. Hai người hôn nhau mấy phút liền mới tách ra. Chu Doãn Thịnh thở dài, sau đó định lên tiếng, lại bị người đàn ông nọ vội vàng chặn lại.

Chữ “không” kia làm cho Gustav vô cùng sợ hãi, hắn không muốn nghe thấy lần thứ hai.

Liên tiếp hôn bảy, tám lần, Chu Doãn Thịnh mới không thể nhịn được nữa mà đẩy hắn ra – “Đủ rồi, lưỡi tôi tê hết cả rồi!”

Gustav cầu xin – “Em yêu, đừng vội vã từ chối tôi như vậy. Xin em hãy cẩn thận suy nghĩ một thời gian nữa rồi cho tôi đáp án sau có được không? Tôi hứa với em, tôi sẽ là người yêu tốt nhất trên thế giới này.”

Chu Doãn Thịnh bình tĩnh nhìn người đàn ông nọ một lúc, sau đó mới gật đầu. Hắn đương nhiên biết người nọ là người yêu tốt nhất trên đời, dẫu có cách nhau một năm ánh sáng, anh ta luôn có thể tìm ra mình nhờ trực giác.

Cả người Gustav đều mềm nhũn, vừa rồi hắn suýt nữa thì bị doạ chết.

Hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, Chu Doãn Thịnh mới cầm lấy áo khoác, nói – “Đưa em về đi.” Thực ra hắn rất muốn “xử” người này ngay tại chỗ, lại lo người này sẽ quá đắc ý rồi lại gây phiền toái cho hắn. Hết thảy chờ cuộc thi chấm dứt rồi nói sau vậy.

Gustav lập tức đứng dậy kéo ghế cho hắn, thái độ ân cần chu đáo.

Cả đường không nói chuyện, ô tô đỗ lại trước cổng biệt thự. Chu Doãn Thịnh xuống xe, đi được hai bước thì quay đầu lại nói – “Em nghĩ em đã suy nghĩ kỹ càng…”

Thời gian ngắn như vậy thì có thể nghĩ được gì? Gustav vô cùng bất an, liên tục xua tay nói – “Không không không, xin em hãy cẩn thận suy nghĩ thêm chút nữa, ít nhất chờ đến khi cuộc thi kết thúc.”

“Không cần, em đồng ý. Bởi vì nụ hôn của anh khiến linh hồn em điên đảo.” – Linh hồn điên đảo theo đúng nghĩa đen. Chu Doãn Thịnh nháy mắt mấy cái với người đàn ông nọ rồi chạy nhanh vào biệt thự.

“Gì cơ? Cục cưng, em có thể nhắc lại lần nữa không?” – Gustav lập tức nhảy xuống xe muốn đuổi theo, lại thấy các thí sinh khác thò đầu ra từ biệt thự, không thể không đứng lại. Vẻ mặt hắn chốc thì vặn vẹo, chốc thì mừng như điên, chốc thì hoảng hốt khó tin.

Chúa ơi, mau nói cho tôi biết đây không phải là ảo giác của tôi! Cậu ấy thực sự đồng ý rồi!

“Cục cưng à, em đồng ý? Em đồng ý thật chứ? Dù sao tôi cũng coi như là em đồng ý!” – Hắn hô to rất nhiều lần, sau đó giơ nắm tay lên trời quơ quơ.

Bay bổng trở về nhà, hắn đăng một trạng thái lên mạng xã hội: “Ngày có được cuộc sống mới, ngày đáng để khắc ghi mãi mãi, ngày hạnh phúc nhất sung sướng nhất trong đời! Cảm ơn Chúa, cũng cảm ơn người tôi yêu sâu sắc nhất!” Cuối cùng còn đính kèm một emo đắm đuối.

——————————-

Nghỉ ngơi một ngày, cuộc thi lại bắt đầu. Hiện giờ chỉ còn lại năm thí sinh. Bonnie đưa họ đến studio, cảnh cáo – “Đây là vòng đấu loại cuối cùng trước trận chung kết, hôm nay chúng ta có thể sẽ có một hoặc hai thí sinh bị loại, điều này hoàn toàn dựa và sự thể hiện của các bạn. Lần này, quyền quyết định cuộc thi không nằm trong tay khán giả, cũng không nằm trong tay ban giám khảo, mà là do khách hàng của chúng ta quyết định. Là một người mẫu, chụp ra những bức ảnh khiến khách hàng vừa lòng mới là điều quan trọng nhất.”

Cô giới thiệu vị khách nọ cho mọi người. Đó là một người đàn ông cao to vạm vỡ để râu quai nón, ánh mắt cứ dán vào bộ ngực đầy đặn của các thí sinh nữ. Phát hiện camera đang ghi hình mình, anh ta mới xấu hổ ho khan một tiếng, giới thiệu sản phẩm cho mọi người.



Anh ta là giám đốc marketing của MOT, lần này anh ta mang máy tính bảng trong chuỗi sản phẩm Stride mà công ty mới phát minh đến làm sản phẩm quảng cáo. Máy tính bảng Stride có rất nhiều chức năng, được trang bị rất nhiều phần mềm tân tiến, nhất là chức năng xử lý văn bản và hình ảnh, có thể xưng là kẻ tiên phòng trong lĩnh vực công nghệ thông tin trên thế giới. Từ cái tên “Stride” cũng đủ để nhận thấy sự tin tưởng mà họ dành cho sản phẩm của mình.

Giới thiệu sơ qua một lượt, ngài tổng giám đốc bổ sung – “Thế nên nhiệm vụ ngày hôm nay của các bạn chính là chụp poster tuyên truyền cho sản phẩm máy tính của công ty tôi. Mỗi người sẽ có ba mươi phút, trong ba mươi phút này, các bạn có thể chụp không giới hạn, sau đó chọn ra bức ảnh tốt nhất cho tôi nhận xét.”

Chụp không giới hạn, nói cách khác chính là không cần giới hạn trong ba mươi kiểu ảnh nữa. Đây tuyệt đối là một tin tức tốt! Không đợi các thí sinh hoan hô nhảy nhót, ngài tổng giám đốc đã lập tức giội một gáo nước lạnh – “Nhưng các bạn sẽ phải đảm nhiệm luôn vai trò lựa chọn trang phục, hoá trang, chụp ảnh, điều chỉnh ánh sáng, chỉnh sửa ảnh cho mình. Sẽ không có ai phụ trách cho chất lượng ảnh của các bạn, trừ nó.”

Anh ta cầm chiếc máy tính bảng có kiểu dáng thời trang trên tay cho mọi người nhìn, tiếp tục nói – “Sau khi chụp xong, nếu các bạn cảm thấy không hài lòng với ảnh của mình, các bạn có thể dùng sản phẩm của chúng tôi để chỉnh sửa. Chức năng xử lý hình ảnh tuyệt vời của nó nhất định sẽ khiến các bạn phải mở rộng tầm mắt.”

“Nhưng mà em mù máy tính thì phải làm sao? Ngay cả phần mềm soạn thảo văn bản em còn không biết dùng.” – Evan tương đối thẳng thắn.

“Đừng lo lắng, đến lúc chỉnh sửa ảnh tôi sẽ phân cho mỗi người một kỹ thuật viên, người đó sẽ phụ trách dạy các bạn nên sử dụng thế nào.” – Ngài tổng giám đốc chỉ chờ câu này. Khi các thí sinh chỉnh sửa ảnh, phần giao lưu giữa kỹ thuật viên và họ có thể quảng bá cho tính năng mạnh mẽ của sản phẩm công ty mình thêm lần nữa, hiệu quả tuyên truyền nhất định sẽ rất tuyệt.

Tất cả các thí sinh đều gật đầu tỏ vẻ đã biết. John cho thần tượng một cảnh cận mặt, Romeo đang dính mắt vào chiếc máy tính bảng kia, ánh mắt nóng rực như nham thạch nóng chảy.

“Tôi thích sản phẩm điện tử, nhất là máy tính bảng.” – Chu Doãn Thịnh mỉm cười với máy quay.

Emily đứng cạnh hắn bỗng nhiên giơ tay nói – “Chẳng phải tổ làm chương trình đang đưa ra hình phạt cho Romeo hay sao? Vậy thì thời gian của cậu ta phải giảm bớt một nửa mới đúng.”

Fans Romeo ngồi trước TV tức nổ phổi, chỉ vào màn hình TV mà mắng “con khốn”, “con đĩ”, hận không thể lôi Emily ra ngoài đánh một trận.

Bonnie đang định lên tiếng thì ngài tổng giám đốc đã nói – “Tổ làm chương trình là tổ làm chương trình, nhà tài trợ là nhà tài trợ. Tôi không cần biết các bạn có thấy công bằng hay không, tôi chỉ biết sản phẩm của tôi phải chọn được một poster tuyên truyền xuất sắc nhất, vì thế cơ hội của mỗi người đều như nhau. Nếu các bạn muốn đả kích đối thủ, xin đừng lấy sản phẩm của công ty tôi ra làm trò cười. Tôi đến để làm việc chứ không phải để làm công cụ cho người khác lợi dụng!”

Lời chỉ trích không chút khách khí của anh ta khiến Emily đỏ mặt tía tai, quẫn bách gần chết. Những thí sinh còn lại che miệng cười khẽ. Chu Doãn Thịnh thản nhiên liếc cô ta một cái, như thể cô ta chính là một tên hề.

Bonnie không hề có ý định đứng ra giảng hoà, chờ mọi người cười đủ rồi mới dẫn họ đến địa điểm chụp.

“Background chính là cái này? Một tấm vải trắng?” – Evan không dám tin mà nhìn năm tấm vải trắng đặt ở các góc studio. Background đơn điệu như vậy, họ phát huy kiểu gì?

“Khi nào chỉnh sửa ảnh các bạn tự nghĩ biện pháp. Cho các bạn một chút gợi ý, chỉ cần có một chiếc máy tính có tính năng mạnh mẽ, các bạn muốn chụp ảnh chiến tranh vũ trụ ngay dưới Trái Đất cũng là chuyện có thể.” – Bonnie bí hiểm nháy mắt.

“Tức là để chúng ta dùng phần mềm xử lý hình ảnh thêm background. Đừng lo, trong phần mềm đó chắc chắn sẽ có hiệu ứng background làm chị vừa lòng.” – Chu Doãn Thịnh nói nhỏ vào tai Evan. Ngài tổng giám đốc nghe thấy lời nói này của hắn, mỉm cười gật đầu.

Bonnie búng tay, thời gian đếm ngược bắt đầu. Các thí sinh la hét ầm ĩ chạy vào phòng hoá trang. Chu Doãn Thịnh chọn một chiếc áo len cổ chữ V xám, một chiếc quần trắng, một đôi giày skate phối ba màu đen trắng ghi, hơi đánh rối tóc cho càng tự nhiên, sau đó trở về nơi đặt tấm vải trắng nói chuyện với nhân viên điều chỉnh ánh sáng. Tuy nói để các thí sinh tự điều chỉnh ánh sáng, chứ thực ra chỉ cần nói hiệu ứng ánh sáng mà mình muốn cho nhân viên công tác là được, khi chụp họ sẽ hỗ trợ điều chỉnh.

Đời máy này có tổng cộng năm màu: đen, trắng, xanh biển, vàng, cam, Chu Doãn Thịnh cho nhân viên ánh sáng chiếu ngọn đèn màu xanh nước biển lên tấm vải trắng, sau đó là đèn vàng, đèn cam, đèn trắng, đèn xám nhạt, mỗi lần đổi màu là lại nghe thấy tiếng hắn nhấn máy ảnh tanh tách.

“Cậu ta đang làm gì vậy? Trong ảnh phải xuất hiện người mẫu và sản phẩm, điều này cậu ta phải biết chứ?” – Ngài tổng giám đốc rất lo lắng, trước khi đến anh ta đã hứa với Gustav rằng nhất định sẽ giúp đỡ cho cục cưng của hắn, nhưng cục cưng của hắn lại chụp đi chụp lại một quầng sáng, anh ta cũng không biết nên giúp như thế nào.

“Đừng lo lắng, cậu ấy sẽ không làm hỏng đâu.” – Bonnie lơ đãng xua tay, cô đang híp ngắm nhìn bả vai trắng mịn trần trụi của thiếu niên. Chiếc áo len mà hắn chọn quá rộng, hơi ngọ nguậy một chút là để lộ xương quai xanh và một phần bả vai gợi cảm cùng cực. Nếu Gustav ở đây lúc này, nhất định sẽ hoá thành sói mà nhào lên.

Ngài tổng giám đốc nhún vai, không nói gì nữa.

Sau khi chụp các vầng sáng màu sắc rực rỡ xong, Chu Doãn Thịnh cố định máy ảnh trên giá, bắt đầu chụp mình. Hắn cũng không tạo bất kỳ tư thế nào, chỉ đứng thẳng tắp, duỗi cánh tay ra, dùng lòng bàn tay nâng một chiếc máy màu trắng, cổ tay chuyển động khiến chiếc máy xoay tròn quanh góc máy như bóng rổ. Máy ánh được cài đặt cách một giây chụp một kiểu, đèn flash nháy lia lịa. Tiếp đó hắn lại đổi thành chiếc màu đen rồi lặp lại quá trình chụp trước đó.

Nhân viên công tác ngây ra như trời trồng, nhìn năm shoot ảnh của hắn mà không hiểu ra làm sao.

Ngài tổng giám đốc day day thái dương, hiển nhiên rất nghi ngờ có phải đầu óc Romeo có vấn đề hay không. Ai cũng thấy những bức ảnh này rất bình thường, không có gì mới lạ, cho dù là ngoại hình cậu ta có đẹp như tinh linh cũng không cứu vãn được.

Khán giả trước TV sôi nổi che mặt, rên rỉ – “Romeo, mau tỉnh lại đi, em làm thế chẳng có tác dụng gì hết! Lấy lại khí thế ban đầu của mình đi, knock out bọn họ, nếu không em chỉ có nước bị loại!”

Những thí sinh còn lại không rảnh để đi xem Romeo, nhưng họ có thể thông qua lời bàn tán của nhân viên công tác mà biết hắn phát huy thất thường, cảm giác căng thẳng trong lòng tức thì giảm đi quá nửa. Đương nhiên, trong đó cũng không bao gồm Evan. Cô vừa nhảy vừa xua tay với Romeo, hy vọng hắn nhanh chóng bổ sung sửa chữa, nhưng chỉ nhận lại được một ánh mắt bình thản.

Emily đã nhận rõ tình cảm của ngài Acheson dành cho Romeo. Cô ta cảm thấy nếu mình không liều mạng phấn đấu, danh hiệu quán quân nhất định sẽ rơi vào tay Romeo, vì thế cô chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm rồi đi ra.

Khi cô ta bắt đầu chụp ảnh, xung quanh đồng loạt vang lên tiếng kêu kinh ngạc, khiến cho Bonnie và ngài tổng giám đốc đều vội vàng chạy đến xem xét.

“Ôi Chúa tôi.” – Bonnie không thể không cảm thán vì sự dũng cảm của Emily. Cô ta cho stylist sấy phồng tóc mình rồi để xoã, vừa đủ để che khuất hai điểm trước ngực, sau đó không mặc gì cả, cứ khoả thân như vậy mà ngồi khoanh chân trước background, hai tay giữ một chiếc máy tính bảng màu cam, dùng nó che nơi riêng tư nhất.

Toàn thân cô ta đều bôi một lớp phấn bóng màu bánh mật, được đèn chiếu vào có cảm giác vững chắc như điêu khắc.

“Cô ấy rất sáng tạo.” – Ngài tổng giám đốc giơ ngón cái.

Emily đang chụp ảnh thì thấy cảnh này, lập tức mỉm cười đắc ý. Khán giả trước TV bị thân hình khiêu gợi của cô ta hấp dẫn, hoàn toàn vứt sạch ác cảm đối với cô ta lúc trước ra sau đầu.

Thời gian ba mươi phút chụp hình kết thúc, ngài tổng giám đốc lại cho mọi người mười lăm phút chỉnh sửa ảnh. Họ có thể chọn bức hình mà mình vừa lòng nhất để tiến hành chỉnh sửa, chẳng hạn như thêm một vài hiệu ứng kỳ ảo vào phông nền, v.v. Kỹ thuật viên của MOT đã đi đến bên cạnh họ để giúp đỡ.

“Phần mềm này có rất nhiều tính năng, để tôi dạy cậu…” – Kỹ thuật viên được phân cho Chu Doãn Thịnh còn chưa nói xong đã lập tức mất tiếng. Anh ta mắt chữ O mồm chữ A mà nhìn ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên bay vèo vèo trên bàn phím, ghép tất cả ảnh chụp lại tạo ra hiệu ứng khiến người ta hoa cả mắt. Kỹ thuật của hắn chuyên nghiệp không kém gì một lập trình viên.

Ý định dạy cậu ấy của hắn quả thực là dư thừa. Sau khi hình ảnh được xử lý xong, kỹ thuật viên ngơ ngác nhìn một lúc lâu mới thốt lên một câu – “Romeo, cậu thắng chắc rồi.”

Emily hơi chỉnh tối bức ảnh, khiến cho làn da mình trông càng đầy đặn, sau đó từ chối tất cả đề nghị chỉnh sửa ảnh của kỹ thuật viên. Cô ta cảm thấy mình đã hoàn mỹ lắm rồi, không cần thêm bất cứ thứ gì thừa thãi.

Kỹ thuật viên nhún nhún vai, không nói thêm gì.

Mười lăm phút trôi qua, các thí sinh lần lượt bước lên nộp tác phẩm của mình. Ngài tổng giám đốc cũng đồng thời đưa ra lời nhận xét đúng trọng tâm nhất. Đến lượt Emily, anh ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh thật lâu, không ngừng dùng ngón tay xoa cằm, vẻ mặt hơi kỳ lạ. Khán giả trước TV cho rằng chắc chắn anh ta đã bị Emily mê hoặc, bởi vì họ cũng vậy.

Emily thực sự là gợi cảm đến trào máu!

Chu Doãn Thịnh là người cuối cùng, hắn đưa máy của mình lên. Ngài tổng giám đốc nhìn chằm chằm thiếu niên một tay nâng máy trên màn hình, không biết nên nói gì cho phải. Bức ảnh này có thể đứng thứ nhất, thứ nhất từ dưới lên! Xem ra anh ta phải xin lỗi người bạn cũ của mỉnh rồi, cục cưng của hắn hình như không xuất sắc như hắn đã miêu tả.

“Boss, ngài cần bật play. Đây là ảnh động.” – Kỹ thuật viên được phân cho thiếu niên không nhịn được mà nhắc nhở.

Ngài tổng giám đốc kinh ngạc trợn tròn mắt, trong một loạt ảnh photoshop cơ bản nhất bỗng dưng xuất hiện một bức hình động, cho dù kết quả ra sao, chỉ riêng phần kỹ thuật là đã đủ để đè bẹp tất cả đối thủ.

Bonnie nhanh tay nhấn vào nút play. Thiếu niên vẫn đứng yên, mang trên mặt nụ cười như thấm vào lòng người, mà chiếc máy tính trên tay hắn lại bắt đầu xoay tròn, vỏ ngoài không ngừng thay đổi sắc màu. Sau lưng thiếu niên xuất hiện vô số điểm sáng, rõ ràng chỉ có năm màu, nhưng khi giao nhau lại tạo ra đủ mọi sắc màu thế gian, tựa như cầu vồng sau mưa, pháo hoa rực rỡ, Ngân Hà bùng nổ. Cái tĩnh của thiếu niên càng tôn lên sự lộng lẫy đến cực hạn của chiếc máy trên tay và phông nền sau lưng.

Thời trang, sống động, mới mẻ.

Ngài tổng giám đốc không nhịn được mà phát ra tiếng “ồ”, “oà” tán thưởng. Anh ta trợn tròn mắt, hỏi – “Cái này là cậu giúp cậu ấy làm?”

“Không không không, tự cậu ấy làm đấy. Kỹ thuật máy tính của cậu ấy còn giỏi hơn tôi.”

John lập tức gửi video ghi lại quá trình thiếu niên chỉnh sửa ảnh cho ngài tổng giám đốc, đạo diễn lập tức cắt hình cho người xem trước TV. Người xem lập tức trông thấy thiếu niên ngồi khoanh chân dưới đất, vừa dựng hình vừa trò chuyện với kỹ thuật viên – “Phần mềm này của các anh quá tuyệt, có riêng bộ xử lý hình ảnh Perfect Image có khả năng xử lý và phục chế ảnh trên cả tuyệt vời, tốc độ xử lý cũng nhanh hơn những phần mềm khác rất nhiều. Tôi muốn hiệu ứng gì nó đều giúp tôi tạo ra được. Wonderful!”

Hắn vừa giải thích vừa chậm rãi ghép những bức ảnh đơn điệu thành một tác phẩm vô cùng rực rỡ. John còn hợp thời quay cận mặt kỹ thuật viên, vẻ mặt mắt chữ O mồm chữ A của anh ta rất thú vị.

Khán giả trước TV đã phục sát đất, chỉ muốn quỳ bái ông vua kỹ thuật Romeo này. Có người bình luận chắc chắn – “Romeo đang dùng kỹ xảo quay phim viễn tưởng bom tấn để mà chụp ảnh, hoàn toàn là lãng phí của trời! Romeo còn bao nhiêu tài năng chưa thể hiện ra nữa? Nếu một ngày nào đó các bạn nói với tôi cậu ấy là siêu nhân, tôi cũng sẽ không bất ngờ!”

Thấy đoạn video này, ngài tổng giám đốc quả thực cười tít cả mắt. Không thể nghi ngờ, đây đúng là quảng cáo mà anh ta mong đợi, không cần biên tập một chút nào đã có thể trực tiếp lên sóng.

“Quá kỳ diệu! Quá xuất sắc!” – Anh ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh, khen không dứt miệng.

“Vậy anh có thể tuyên bố quán quân lần này rồi chứ?” – Bonnie mỉm cười hỏi.

“Đương nhiên có thể.” – Ngài tổng giám đốc lướt lại ảnh chụp của mọi người, chỉ ra điểm mình không hài lòng. Nói đến Emily, giọng điệu của anh ta hơi quái dị – “Bức ảnh này của Emily rất đẹp. Nhìn thấy nó, tôi thậm chí không nỡ rời mắt.”



Ống kính chĩa thẳng vào Emily, cô ta nở một nụ cười đắc ý.

“Tuy nhiên…” – Ngài tổng giám đốc đột nhiên đổi hướng chủ đề – “Tôi chỉ muốn giật chiếc máy trong tay cô ấy ra mà ném đi, hoặc là có khả năng nhìn xuyên thấu để có thể trực tiếp bỏ qua chiếc máy, sau đó tha hồ thưởng thức thân hình xinh đẹp của cô ấy. Cái máy tính bảng kia là của khỉ gì vậy? Lại dám che đi cảnh sắc tuyệt vời như thế, làm tôi cảm thấy vô cùng tức giận!”

Bonnie cúi đầu nín cười, cô có thể hiểu tâm trạng của ngài tổng giám đốc.

Hầu hết khán giả nam trước TV đều đồng cảm với anh ta. Họ cũng cảm thấy chiếc máy tính kia thật vướng bận.

“Vì thế, tôi muốn loại Emily.” – Ngài tổng giám đốc tổng kết lại lời khen ngợi đầy nhiệt tình của mình.

Các thí sinh ngẩn ra, Emily lại càng kinh ngạc không nói nên lời, mãi nửa phút sau mới phẫn nộ chất vấn – “Vì sao? Nếu ảnh em đã tốt như vậy thì vì sao lại loại em?”

Bonnie vỗ tay hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nói từng câu từng chữ – “Đã quên lúc trước tôi dạy các bạn thế nào rồi hay sao? Là một người mẫu, em chính là nền mà không phải nhân vật chính, thứ em cần quảng cáo là sản phẩm hoặc trang phục, mà không phải chính em. Emily, em khiến cho sản phẩm cần quảng cáo trở thành một thứ dư thừa khiến người ta chỉ muốn vứt đi, em cảm thấy em có tư cách đạt giải nhất hay sao? Thứ được bán là Stride của MOT, chứ không phải là cơ thể em!”

Ngài tổng giám đốc vô cùng đồng tình, phụ hoạ – “Đúng, nếu như em đang chụp cho trang bìa của Playboy, tôi nhất định sẽ cho em danh hiệu quán quân.”

Những thí sinh còn lại phát ra tiếng cười trộm. Lúc này, khán giả trước TV mới hiểu rõ lý do, sôi nổi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Có khán giả nam còn lập tức nhắn tin cho tổ làm chương trình, nói Emily nhất định sẽ là người mẫu xuất sắc nhất cho trang bìa Playboy, dáng người của cô ta rất gợi cảm, làm người mẫu bình thường sẽ rất lãng phí.

Những ý kiến như vậy đã định trước cả đời này Emily cũng không thể bước lên sàn catwalk thời trang xa xỉ. Cô ta đã bị gắn mác thấp kém và khiêu dâm.

Emily không thể tìm được bất cứ câu gì để phản bác, cô ta đúng là có suy nghĩ dùng cơ thể để có được tương lai. Nếu cô ta có thể nhớ ra lời dạy của Bonnie sớm hơn một chút, cô ta tuyệt đối sẽ không đi bước mạo hiểm này.

Cô ta vô cùng xấu hổ, chậm rãi ngồi sụp xuống ôm đầu khóc. Các thí sinh không ai muốn đi an ủi cô ta, đều đồng loạt quay mặt đi chỗ khác.

Cuối cùng, tập này chỉ loại một mình Emily, khán giả nhiệt tình đề cử cô ta đi chụp cho tạp chí Playboy, nhất định sẽ bán được rất nhiều. Khi họ đua nhau giẫm Emily xuống bùn, phong cách của Romeo lại càng ngày càng cao cấp, những biệt hiệu như vua kỹ thuật, làn gió văn nghệ mới, hoạ sĩ, nghệ thuật gia cứ lần lượt rơi vào tay hắn.

Tài năng hơn người của hắn khiến người ta phải chú ý.

Đương nhiên, status thần kinh của Acheson cũng gây ra sóng gió không nhỏ. Mọi người sôi nổi suy đoán có phải hắn bị tâm thần phân liệt hay không, hay là bí mật đính hôn, hay là có con riêng, tóm lại là đủ loại đoán mò.

Tập thứ hai đếm ngược là tập tổng hợp sinh hoạt của các thí sinh. Trong khi chương trình được phát sóng, họ cũng đang thực hiện huấn luyện vô cùng gian khổ để chuẩn bị cho trận chung kết cuối cùng.

Nếu đã là cuộc thi người mẫu, đương nhiên phải phân thắng bại trên sàn catwalk. Tổ làm chương trình mời nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế Wilson về, đưa chuỗi trang phục thu đông mà ông sắp tuyên bố lên sàn catwalk của chương trình. Chuỗi trang phục này được lấy linh cảm từ quân phục, đường nét thẳng tắp rắn rỏi, tông màu chủ đạo là màu lạnh, bốn thí sinh nam nữ còn lại cần phô bày sự mạnh mẽ rắn rỏi nhất của mình, đều cần sải những bước catwalk oai hùng hiên ngang nhất.

Đây là yêu cầu cơ bản của Wilson dành cho họ.

Buổi trực tiếp bắt đầu, Bonnie đi đến bên cạnh Wilson, hỏi ông coi trọng vào thí sinh nào nhất.

“Tôi tương đối coi trọng Evan. Cô ấy là một người mẫu nữ có phong cách nam tính hiếm thấy, là người có thể thể hiện ý nghĩa của chuỗi trang phục này tốt nhất. Ngược lại, Romeo – người mà khán giả yêu thích nhất – cũng là người mà tôi lo lắng nhất. Cậu ta còn chưa trưởng thành, ngoại hình trung tính, dáng người hơi gầy yếu, tôi lo trang phục nam của tôi mặc lên người cậu ta sẽ biến thành đồ nữ.”

Bonnie gật đầu tỏ vẻ lý giải.

Để tạo hiệu ứng cho chương trình, người quay phim lập tức bắt lấy bóng dáng Romeo ở hậu trường, sau đó phát ra tiếng hít khí nho nhỏ.

Lúc này, thiếu niên vẫn luôn dịu dàng như ánh trăng được chải hết tóc ra sau đầu, lộ rõ gương mặt vô cùng điển trai. Đôi mắt xanh biếc của hắn hơi nheo lại, môi nhẹ nhàng nhếch lên, nhưng cả khuôn mặt không hề có một chút ấm áp nào, mà ngược lại còn toát ra nét lạnh nhạt vô cảm. Hắn mặc một chiếc áo bành tô phong cách quân phục; một chiếc thắt lưng bó chặt đường hông, càng tôn lên dáng người tam giác ngược và đôi chân thon dài thẳng tắp của hắn; đôi giầy quân đội sáng bóng khiến người ta hoa cả mắt.

Hắn cất bước đi về phía trước, cảm giác lạnh lùng nghiêm cẩn tự nhiên này tựa như một con dao quân dụng bổ thẳng vào mắt người xem, khiến người ta không thể chống đỡ. Hắn nửa chính nửa tà, có thể mềm mại cũng có thể rắn rỏi. Hắn có thể khống chế bất kỳ phong cách trang phục nào.

Wilson ngạc nhiên đến há hốc miệng. Người xem trước TV cũng đã say, bưng lấy khuôn mặt đỏ bừng mà phát ra tiếng hét chói tai.

Tiếng nhạc vang lên, Miss Jeffrey cho các thí sinh xếp thành hàng rồi bước ra theo thứ tự. Mỗi bước chân của thiếu niên đều kiên định thong dong là vậy, tựa như một con dao quân dụng, sắc bén mà khí thế tột độ.

Khán giả ở hiện trường hoàn toàn quên phản ứng, chỉ biết há hốc miệng nhìn theo hắn, đầu di động theo từng bước đi của hắn, khi hắn biến mất sau hậu trường tối mịt thì cảm thấy buồn bã nuối tiếc. Bộ trang phục trên người hắn quá bảnh, cho dù là con gái cũng muốn mua cho mình một bộ, bởi vì nó có thể bó gọn vòng eo mảnh khảnh và bờ mông căng đầy.

Mỗi lần thiếu niên xuất hiện trên sàn catwalk với một bộ quần áo khác, khán giả đều cho hắn một tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất, tựa như từng đợt từng đợt sóng vỗ bờ. Nhưng tất cả đều không thể làm cho gương mặt kiên nghị của hắn gợn sóng.

Nhiệt độ trong hội trường gần như sôi trào, Wilson không chút do dự mà lựa chọn khoác lấy cánh tay Romeo, dẫn theo hắn cảm ơn mọi người.

Trở về studio yên tĩnh, khuôn mặt bốn thí sinh vẫn đỏ bừng, không khác gì uống say. Họ quá mê cảm giác được người người chú ý này.

Bonnie hỏi họ nghĩ ai có khả năng giành được quán quân nhất, mọi người nghĩ một lúc, đều nói ra tên Romeo. Thành tích huy hoàng tám bức ảnh xuất sắc nhất, không ai ở đây có thể sánh bằng hắn, kể cả bước lên sàn catwalk, hắn cũng là tồn tại chói mắt nhất.

“Romeo, em cảm thấy ai sẽ giành giải quán quân?” – Bonnie cố tình làm khó.

“Dù là ai, em cũng sẽ vui vì người đó.” – Chu Doãn Thịnh lảng tránh vấn đề này, sau đó ôm chầm lấy Evan.

Bonnie gật đầu, yêu cầu hiển thị điểm bình chọn của người xem. Hai thí sinh có số điểm thấp hơn bị loại. Khi chỉ còn lại Evan và Romeo, Bonnie tạm dừng, nói phải chèn quảng cáo.

“Em có thể đánh chị không?” – Evan chân thành hỏi.

Jeffrey và Eureka cười nắc nẻ, Chu Doãn Thịnh vò tung mái tóc đỏ được chải chuốt cẩn thận của cô.

Bonnie tỏ vẻ sợ hãi, bĩu môi nói – “Được rồi, vừa rồi tôi nói đùa thôi, next top model của chúng ta là—— Romeo! Chúc mừng em!” – Trong trường quay rơi xuống vô số ruy băng, Evan không cảm thấy thất vọng chút nào, rớt nước mắt nâng thiếu niên đã ngây cả người lên xoay vòng vòng, hai thí sinh còn lại cũng bước đến ôm chặt lấy họ.

Đây là khoảng thời gian đủ để ghi nhớ cả đời, họ cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Đêm hôm đó, tỉ lệ lượt xem Next Top Model phá kỷ lục kênh ABC. Tất cả đều cho rằng Romeo có tư cách giành được vòng nguyệt quế này. Sự xuất sắc của hắn rõ như ban ngày, hắn nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất của giới thời trang, không chút nghi ngờ.

Ban lãnh đạo ABC tổ chức party mừng chương trình kết thúc, cũng mời tất cả thí sinh đã tham dự cuộc thi. Khi Chu Doãn Thịnh trông thấy Hayden bước nhanh về phía mình, hắn cho rằng sẽ phải đánh một trận với đối phương, không ngờ Hayden lại cho hắn một cái ôm nồng nhiệt, cũng đỏ mặt nói cám ơn hắn.

Đứa trẻ này đúng là bị đùa ác. Chu Doãn Thịnh vừa cảm thán vừa đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng khoan dung, lại bị Gustav lạnh mặt kéo vào phòng nghỉ.

“Cục cưng, chẳng lẽ em đã quên hết tất cả những tổn thương mà cậu ta đã gây cho em rồi hay sao?”

“Quên rồi.” – Trước khi người đàn ông kia kịp hoảng loạn, Chu Doãn Thịnh tháo caravat, chậm rãi nói – “Cậu ta không là gì với em cả, em không cần thiết phải nhớ những điều tốt đẹp hay xấu xa của cậu ta. Bây giờ, Gustav Acheson, em muốn đưa ra lời mời làm tình với anh, không biết anh có đồng ý hay không? Liệu anh có cảm thấy em là người quá dễ dãi hay không? Dù sao chúng ta cũng mới bắt đầu qua lại chưa đầy nửa tháng.”

Gustav xoa xoa tay, lắp bắp nói – “Không, không, ý tôi là đường nhiên tôi đồng ý. Tôi cảm thấy em không hề dễ dãi chút nào, mà trái lại, em rất chín chắn, nửa tháng mới đưa ra yêu cầu với tôi. Em biết không? Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã bắt đầu tưởng tượng cảm giác khi được kết hợp với em…”

Dường như cảm thấy mình để lộ bản chất bỉ ổi, hắn lập tức tắt tiếng, mạnh mẽ đè thiếu niên lên tường mà hôn. Chu Doãn Thịnh đã ăn chay hơn hai tháng, cũng chủ động quấn đôi chân dài quanh hông hắn…

Hôm sau, hai người được mời tham gia một chương trình talkshow nổi tiếng nhất kênh ABC, thiếu niên có vẻ hơi uể oải, còn người đàn ông kia thì tinh thần hăng hái. Khi người dẫn chương trình hỏi về cái nhìn của hắn với thiếu niên, hắn đắc ý nói – “Romeo là người mẫu có tiềm năng nhất mà tôi từng thấy. Cậu ấy có thể khống chế những phong cách thời trang lạ nhất một cách thoải mái. Tôi nghĩ cậu ấy nhất định có thể tiến xa hơn tôi.” – Dứt lời, hắn cúi đầu cười dịu dàng với thiếu niên.

Thiếu niên híp mắt cười theo.

Sau khi chương trình được phát sóng, tất cả mọi người đều biết Gustav có một đàn em mà hắn vô cùng yêu quý. Hắn sẵn sàng khen ngợi người nọ ở mọi lúc mọi nơi. Khi phóng viên hỏi vấn đề có liên quan đến hắn, hắn rất lạnh nhạt, nhưng khi hỏi đến vấn đề liên quan đến Romeo, hắn sẽ lập tức dừng lại nghiêm túc trả lời. Cùng ngày sau khi cuộc thi kết thúc, hắn like tất cả phát ngôn ủng hộ Romeo, điên cuồng theo đuổi người nọ.

Trạng thái này kéo dài một năm, hai năm, ba năm… Mười năm sau, hai người lần thứ hai dắt tay nhau tham gia chương trình talkshow, người dẫn chương trình vừa hỏi đến vấn đề liên quan đến Romeo, hắn sẽ vô cùng hăng hái mà lải nhải, lấy đủ mọi kiểu ảnh ra khoe.

Dần dà, người hâm mộ cũng đã chết lặng. Họ đặt cho hắn một biệt danh vô cùng phong cách: Kẻ cuồng khoe chồng.

Gustav quả thực là dùng tính mạng để yêu Romeo, Romeo cũng vô tư đáp lại hắn. Tình yêu của hai người được người đời tôn làm kiểu mẫu.

Mà Emily – người vốn nên đứng trên đỉnh cao nhất của giới thời trang – mười năm sau lại trở thành người mẫu tạp chí người lớn. Tên của cô ta gắn liền với “khiêu dâm”, muốn xoá cũng không xoá được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau