Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Chương 115: Quyển 10 Chương 3

Trước Sau
Cống phẩm dâng cho thần Ánh Sáng, đương nhiên phải chọn những thứ tốt nhất.

Sau điện thờ Ánh Sáng có một vườn cây rất lớn, bất cứ loài hoa loài trái nào có thể tìm thấy trên lục địa này cũng đều được gieo trồng ở nơi đây. Khu vườn này có pháp sư chuyên về thực vật trông nom, cứ mỗi hai tuần, họ sẽ lại hái những trái cây ngon lành nhất, bắt mắt nhất rồi cho vào giỏ để các hầu nữ trong điện thờ chọn lựa.

Thấy ngài tư tế đích thân ghé thăm, hai pháp sư hệ thực vật vô cùng bất ngờ, vội vàng cúi người chào hỏi.

“Ta cần những trái cây tươi ngon nhất, tốt nhất là vừa mới hái xuống một giây trước.” – Đối với người ngoài, thái độ của thiếu niên vô cùng kiêu căng và lãnh đạm.

Nhưng tất cả tư tế Ánh Sáng đều như vậy, hai pháp sư hệ thực vật cũng không cảm thấy bị coi thường. Họ vội vàng chọn ra mấy giỏ hoa quả rồi đặt trước mặt hắn.

Chu Doãn Thịnh cúi người xem xét, nếm thử mấy quả, xác định mùi vị ổn thoả mới cho vào giỏ của mình. Hắn quay trở lại điện thờ, rửa hoa quả bằng nước trong ao thánh, sau đó lau khô rồi đặt bày sẵn bên cạnh, chuẩn bị đi làm bánh.

“Ngài tư tế, ngài chỉ cần cho bột mì và nước vào tô sứ rồi bóp đều, sau đó nặn thành hình tròn to bằng quả trứng gà là được.” – Hầu nữ sợ hắn không biết làm, bèn nặn một chiếc làm mẫu rồi bày lên đĩa.

Chu Doãn Thịnh trừng mắt nhìn hầu nữ với vẻ khó tin. Đây mà là bánh để dâng cho Cha? Không gia vị, không ủ bánh, không khuôn, không làm chín, chỉ phơi nắng thành những cục bột cứng hơn đá rồi dâng lên luôn? Quả thực là xúc phạm thần linh!

Linh hồn não phẳng khiến hắn nổi cơn tam bành. Hắn đẩy hầu nữ sang một bên, lấy tất cả kiến thức liên quan đến nấu nướng trong đầu mình ra, đổ bột mỳ và nước vào bát với tỷ lệ chuẩn xác nhất, sau đó phủ năng lượng Ánh Sáng lên lòng bàn tay, tỉ mẩn nhào bột cho thật mềm.

“Ngài tư tế, ngài việc gì phải lãng phí sức mạnh Ánh Sáng!” – Hầu nữ trông thấy bàn tay hắn toát ra Ánh Sáng, cảm thấy xót thịt vô cùng. Vào thời buổi mà sức mạnh Ánh Sáng càng ngày càng thưa thớt như hiện tại, việc bồi dưỡng một tư tế Ánh Sáng có thực lực mạnh mẽ thường tốn rất nhiều tài nguyên và công sức, mà nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tư tế Ánh Sáng tuyệt đối sẽ không vận dụng sức mạnh trong cơ thể mình, bởi sức mạnh này dùng bao nhiêu sẽ mất đi bấy nhiêu, cần phải trải qua một khoảng thời gian cầu nguyện dài lâu nữa mới có thể tích luỹ lại được, thậm chí có người tốn đến hơn mười, hai mươi năm.

Không ai như tư tế Joshua, chỉ là nhào bột thôi cũng dùng đến sức mạnh Ánh Sáng, quả thực là đầu óc có vấn đề.

Đầu óc Chu Doãn Thịnh đúng là có vấn đề. Tựa như mỗi ngày hắn tự thôi miên mình, tình yêu của hắn dành cho Cha đã đến độ cuồng nhiệt, điên cuồng, yêu đến đánh mất bản thân, yêu đến tan xương nát thịt, không chịu nổi người ngoài có chút sơ suất nào với Cha.

Thứ bánh mà ngay cả lợn cũng chẳng buồn ăn này mà bọn chúng cũng dám dâng lên cho Cha, điều này thực sự khiến hắn không thể nào nhẫn nhịn.

Hắn thề nhất định phải làm ra loại bánh đẹp nhất, ngon miệng nhất trên đời để dâng cho Cha, vì thế đáp lại với giọng lạnh lùng – “Cái gì mà “lãng phí sức mạnh Ánh Sáng”? Tất cả sức mạnh của ta đều do Cha ban cho, đương nhiên phải đền đáp ơn Cha bằng cả tấm lòng. Sau này các ngươi không cần chuẩn bị cống phẩm cho Cha nữa, đây là công việc của ta.”

Hầu nữ thấy hắn nghiêm mặt, biết hắn tức giận, đành lo sợ mà lùi sang một bên.

Trải qua nhiều lần luân hồi như vậy, một việc đơn giản như nấu nướng không thể làm khó Chu Doãn Thịnh. Hắn thích ăn, hơn nữa vô cùng chú trọng mùi vị, vì thế đã tự luyện được một tay nghề làm bếp phi phàm.

Trong quá trình ủ bánh, hắn cũng không rảnh tay, chọn vài loại hoa quả và hạt để dầm và ép nước, lại cảm thấy bánh bột không thì hơi đơn điệu, bèn pha nước trái cây vào tạo thành bột vàng, bột đỏ và bột tím.

Động tác của hắn vừa nhã nhặn vừa thành thạo, tựa như đã từng làm trăm nghìn lần, khiến hai hầu nữ xem mà choáng váng.

Ủ bánh xong, hắn thêm nhân vào cho bánh, sau đó nặn thành đủ loại hình dạng, có hoa, có chim, có cá, còn có nhiều loài động vật khác, tất cả đều được xếp ngay ngắn lên đĩa, trông vô cùng đáng yêu.

Nặn bánh xong xuôi, cuối cùng còn sót lại một nắm bột nho nhỏ, hắn rũ mắt suy nghĩ một lúc, không biết nghĩ đến điều gì mà hai má đỏ ửng. Hắn cầm lấy nắm bột, cẩn thận nặn thành hình mình quỳ dưới đất, hai tay chắp thành hình chữ thập rồi đặt ngay giữa đĩa.

Vẻ mặt của hai hầu nữ chuyển từ bất ngờ đến sùng bái, cuối cùng thì thành cạn lời. Giờ thì họ đã hiểu, tình cảm mà ngài tư tế dành cho thần Ánh Sáng đến độ điên dại.

Trên chín tầng mây, thần Ánh Sáng vẫn chăm chú nhìn thiếu niên bận đến quay như chong chóng, nụ cười càng lúc càng sâu. Nhìn thiếu niên tự tay chuẩn bị cống phẩm cho mình, trái tim sắt đá của hắn trở nên mềm mại như bột, một cảm giác ngọt ngào chảy xuôi trong lòng.

Chu Doãn Thịnh rửa tay, mang khay bánh đi hấp. Trong quá trình chờ đợi, hắn đến vườn hái hoa tươi để dâng cho Cha.

Theo như các thi nhân truyền tụng, nguyệt quý trắng là loài hoa mà thần Ánh Sáng yêu nhất. Ý nghĩa của loài hoa này là tôn kính, cao thượng, thuần khiết – quả nhiên rất xứng với Cha. Chu Doãn Thịnh mỉm cười hạnh phúc, kiễng chân ngắt lấy đoá hoa đẹp nhất.

“Ngài tư tế, hoa nguyệt quý có gai, ngài phải dùng kéo cắt.”

Đáng tiếc hầu nữ nhắc nhở hơi muộn, Chu Doãn Thịnh nhíu mày, rút ngón tay nhói đau lại, một giọt máu đỏ tươi chậm rãi trượt dọc ngón tay mềm mại đáng yêu, trông vô cùng chói mắt.

Hai hầu nữ vội vàng giúp hắn băng bó.

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại.” – Hắn lắc đầu, ngậm ngón tay vào miệng, một lát sau lấy ra, vết máu đã biến mất.

Hai hầu nữ vẫn còn lo sợ, lập tức đi lấy kéo, dặn hắn đừng chạm vào gai hoa. Tư tế Ánh Sáng là tài sản quan trọng nhất của đế quốc, cho dù chỉ chảy một giọt máu, nếu để giáo chủ biết, họ cũng không gánh vác nổi.

Trên chín tầng mây, nụ cười trên môi thần Ánh Sáng biến mất. Đợi thiếu niên xách lẵng hoa rời khỏi, hắn nâng nhẹ ngón tay, một tia sáng màu đen xuyên suốt qua gương ảo ảnh, rơi xuống khóm hoa nguyệt quý rực rỡ sắc màu hồng, vàng, đỏ, trắng thơm ngào ngạt, chiếm trọn cả một khoảng tường kia.

Trong chớp mắt, khóm hoa nở rộ héo tàn, lá cây xanh biếc khô héo, từ gốc đến ngọn đều trở nên cứng quèo, cuối cùng hoá thành vụn đen rơi xuống đất.

Người hầu đi ngang qua trông thấy cảnh này, đôi mắt tức thì toát vẻ sợ hãi, vội vàng chạy đi tìm giáo chủ.

Cùng lúc đó, Chu Doãn Thịnh đặt tất cả cống phẩm đã được chuẩn bị tỉ mỉ lên bàn thờ. Hắn cầm lấy chiếc bánh hình người xem một chút, đôi má đỏ ửng vì ngượng ngùng, sau đó bày nó trước tất cả những chiếc bánh bột khác.

“Cha, mong Người đừng chê những cống phẩm đơn sơ này. Nếu như có thể, con chỉ muốn hiến dâng cả thân thể con cho Người, nhưng thân thể này quá bé nhỏ và hèn mọn, sao có tư cách nhận được sự thương hại của Người. Nếu Người có thể nghe thấy lời cầu nguyện của con, chỉ cần Người liếc nhìn con một cái từ nơi chín tầng mây, con đã thoả lòng lắm rồi.” – Hắn quỳ rạp trước pho tượng, hai tay chắp thành hình chữ thập rồi cúi người thật sâu, nét ngượng ngùng trên mặt bị thay bằng sự đau khổ.

Trên đời này có biết bao sinh linh cần cứu vớt, sao Cha có thể chú ý đến hắn được chứ? Chuyện nhận được tình yêu của Cha sẽ mãi chỉ là nguyện vọng xa vời không thể trở thành hiện thực.

Nghĩ đến đây, hắn nhíu mày, hơi muốn khóc. Hắn dùng đầu gối bước từng bước đến trước tượng Cha, ôm lấy chân Cha, nhẹ nhàng vuốt ve, vẻ mặt vô cùng buồn bực.



Thần Ánh Sáng day trán, không biết nên làm thế nào với tiểu tín đồ cho phải. Cậu ấy ngây thơ đáng yêu là vậy, lại cũng vừa mẫn cảm yếu ớt là vậy, luôn tự đánh giá thấp bản thân, đúng là khiến hắn vừa buồn cười vừa tức giận. Chẳng lẽ cậu ấy cho rằng tất cả tư tế Ánh Sáng đều có thể nhận được ân huệ của thần Ánh Sáng khi cầu nguyện hay sao?

Cho dù là giáo hoàng quản lí tất cả tư tế và điện thờ cũng phải thành kính cầu nguyện suốt ba mươi năm mới nhận được một luồng thần lực Ánh Sáng của hắn. Chỉ có tiểu tín đồ này, nếu không vì sợ thần lực khổng lồ phá tan cơ thể cậu ấy, hắn chỉ muốn trút tất cả yêu thương lên người cậu ấy.

Sao cậu ấy có thể cho rằng Cha của cậu ấy không yêu cậu ấy?

Thần Ánh Sáng rất sầu não. Hắn nhẹ nhàng chạm ngón tay lên trán tiểu tín đồ, truyền một tia sáng vàng kim đong đầy yêu thương vào đó.

Chu Doãn Thịnh bị thần lực chọc cho rên rỉ thành tiếng. Đầu mày nhíu chặt của hắn giãn ra, đôi má trắng nõn trở nên hồng hào, tâm trạng nhẹ nhàng thư giãn. Hắn mỉm cười điềm đạm, cúi đầu hôn lên mu bàn chân Cha. Khi hắn rốt cuộc hoàn hồn khỏi cảm giác được yêu, hắn phát hiện ra tất cả cống phẩm trên bàn thờ đều đã biến mất.

Hắn hoảng sợ, lập tức chạy ra ngoài hỏi thăm hai hầu nữ.

Trên chín tầng mây, thần Ánh Sáng nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của hắn, không khỏi nở một nụ cười bất đắc dĩ, sau đó nâng chiếc bánh hình người tí hon lên nhìn chăm chú. Bánh còn chưa nguội, từng làn hơi nước phiêu đãng trong không khí, toả ra hương thơm đặc biệt của lúa mì. Không cần nếm thần Ánh Sáng cũng có thể tưởng tượng ra mùi vị ấy ngọt ngào đến nhường nào.

Hình người tí hon được nặn giống y như thật, lại bởi vì nóng mà hơi phồng lên, khiến bộ dạng của thiếu niên trông càng mềm mại và đáng yêu. Thần Ánh Sáng chăm chú nhìn thật lâu, nhẹ nhàng xoay xoay chiếc bánh, trái tim như có dòng điện chạy qua, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, khiến người ta cảm thấy bủn rủn.

Nhìn hơn mười phút, hắn mới đưa hình người tí hon kia lên môi, đặt một nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa cẩn trọng lên đó, sau đó nhìn về phía sứ thần đứng cạnh – “Cậu ấy có đáng yêu không?”

Là “cậu ấy” mà không phải “nó”, sứ thần chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu người bánh tí hon này đại khái chính là bộ dạng của người trần mà dạo gần đây Bề Trên hay ngắm trộm. Hơn nữa giọng điệu của Bề Trên còn toát ra một chút kiêu ngạo và vui vẻ, rất giống những quý tộc dưới trần gian khi họ khoe khoang báu vật của mình.

Đây đã không chỉ đơn giản là cảm thấy hứng thú, mà là yêu thương quyến luyến. Sứ thần âm thầm rùng mình, vội vàng cười đáp – “Rất đáng yêu. Tôi chưa từng thấy ai đáng yêu như vậy. Tôi dám chắc tất cả nô bộc trong thần điện đều không thể sánh bằng.”

Bờ môi hơi cong của thần Ánh Sáng lại mím thành một đường thẳng khắc nghiệt, đôi mắt vàng sẫm lạnh lùng liếc qua.

Sứ thần lập tức quỳ xuống nhận tội, cố gắng nghĩ xem mình đến cùng nói sai ở đâu.

“Những nô bộc thấp hèn kia há có thể sánh được với con trai yêu quý nhất của ta.” – Hắn nâng người bánh tí hon, chậm rãi rời đi, trước khi đi còn phất tay một cái, hạ phép cấm ngôn cho sứ thần.

Sứ thần cũng không oán giận, trái lại còn thở phào một hơi. Có bao nhiêu người vì chọc giận Bề Trên mà bị đốt thành tro, anh ta có thể nhặt lại được cái mạng đã coi như cực kỳ may mắn. Xem ra, mức độ yêu thích mà Bề Trên dành cho vị tư tế dưới trần gian kia đã vượt qua sự tưởng tượng của anh ta, không biết người kia phải đẹp đến nhường nào.

Nếu tình cảm này cứ tiếp tục kéo dài, chắc sẽ có một ngày Bề Trên ban cho cậu ta thần cách mà ngài ấy đoạt được từ những vị thần khác. Những thần cách đó là báu vật mà mỗi sứ thần, thậm chí mỗi nô bộc trong thần điện đều mơ ước.

————————-

Chu Doãn Thịnh tìm mãi mà vẫn không thấy cống phẩm, đương ảo não thì thấy giáo chủ, phó giáo chủ và một chiến sĩ cấp vương vội vàng đi đến chính điện.

Hắn lập tức cúi người chào hai bề trên. Giáo chủ không bảo hắn đứng dậy, chỉ nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt khác lạ và cảnh giác.

Phó giáo chủ không kìm được, lập tức đánh đòn phủ đầu – “Vừa rồi có người hầu bẩm báo khóm hoa nguyệt quý mà ngươi hái bị ma khí ăn mòn dẫn đến héo rũ. Mọi người đều biết, nơi có ma khí nhất định tồn tại ma vật, chúng có thể ký sinh trong cơ thể bất kỳ người nào, bao gồm cả tư tế Ánh Sáng. Lần này chúng ta đến là vì muốn ngươi chứng minh sự trong sạch của mình.”

Chuyến đi lịch luyện cùng hoàng tử thứ hai càng ngày càng đến gần, nếu giờ còn chưa đối phó với Joshua, hai năm sau cậu ta thành niên sẽ có thể kế thừa vị trí giáo chủ, vì thế phó giáo chủ rất sốt ruột, nghe được tin này liền nghĩ ra một độc kế.

Đầu óc Chu Doãn Thịnh chỉ có thể chập mạch khi đối mặt với những chuyện liên quan đến thần Ánh Sáng, chứ ứng phó với người khác thì không thành vấn đề. Hắn bình tĩnh hỏi vặn lại – “Vậy thì trước khi tôi chứng minh mình trong sạch, xin hỏi giáo chủ và phó giáo chủ có thể chứng minh sự trong sạch của mình không? Ma vật rất quỷ quyệt, chuyện chúng thích làm nhất chính là mê hoặc những chủng tộc khác tự giết hại lẫn nhau.”

“Chúng ta đều đã uống nước thánh.” – Giáo chủ đưa chiếc bình sứ trắng tinh cho hắn, nói một cách hiền lành – “Con trai, hãy uống nó đi.”

Nếu bị ma vật ký sinh mà uống phải nước thánh, toàn thân ký chủ sẽ vô cùng đau đớn, làn da thối rữa, đồng thời giết chết ma vật và đẩy chúng ra ngoài cơ thể, là sát chiêu có thể trực tiếp đối chọi với ma vật. Nhưng để làm ra nước thánh, cần có năng lượng Ánh Sáng ủ suốt trăm năm, khiến màu nước chuyển từ trong suốt sang màu vàng kim rực rỡ mới có tác dụng, là báu vật vô cùng quý giá đối với giáo hội – khi mà tư tế Ánh Sáng càng ngày càng thưa thớt, sức mạnh càng ngày càng bạc nhược.

Giáo chủ chỉ lưu giữ tổng cộng ba bình, vốn định dành cho hoàng gia, hiện tại lại không thể không lấy ra sử dụng. Tư tế Ánh Sáng là điều kiện mấu chốt bảo đảm một quốc gia có thể giành được thắng lợi trong chiến tranh Bóng Tối hay không, nhất là đế quốc Sagaza – quốc gia chỉ có ba tư tế Ánh Sáng – lại càng không thể có chút tổn thất nào.

Chu Doãn Thịnh mím môi, đang định giơ tay nhận lấy bình sứ thì người hầu của giáo chủ lại hơi lảo đảo rồi ngã nhào về phía hắn, cánh tay đập mạnh lên mu bàn tay hắn, khiến bình sứ rơi xuống đất vỡ vụn, chất lỏng màu vàng kim chảy xuống khe hở dưới sàn, thấm vào bùn đất, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Người hầu hoảng sợ, cuống quít quỳ xuống nhận tội, nhưng không ai để ý đến gã.

Đây rõ ràng là có mưu tính trước, họ muốn làm gì? Chu Doãn Thịnh quay đầu nhìn thẳng vào phó giáo chủ, mà giáo chủ thì nhanh chóng nghĩ đến một khả năng, sắc mặt tức thì trở nên tái nhợt.

“Đây là bình nước thánh cuối cùng. Ma vật có thể chống đỡ sức mạnh Ánh Sáng mà ký sinh trong cơ thể tư tế Ánh Sáng đều có cấp hoàng trở lên, cho dù ta và ngài giáo chủ hợp sức làm phép chiếu sáng cũng không thể phân biệt được. Ngươi hãy xuống hồ Tôi Luyện sau điện thờ để chứng minh sự trong sạch của mình đi.” – Phó giáo chủ nói một cách lễ độ.

“Không!” – Giáo chủ khàn tiếng bác bỏ.

Một nghìn năm trước, hồ Tôi Luyện có thể giúp cho tư tế Ánh Sáng tăng nhanh tốc độ tu luyện. Chỉ cần ngâm mình dưới hồ, cơ thể và linh hồn của họ đều sẽ được đoàn luyện, nhờ đó càng trở nên mạnh mẽ. Các tư tế Ánh Sáng hơn nghìn năm trước đều sở hữu uy lực dời non lấp biển, hoàn toàn không như tư tế bây giờ, chỉ có thể trốn sau pháp sư và chiến sĩ bố trí giới tuyến Ánh Sáng.

Theo lý thuyết, hồ Tôi Luyên vốn là nơi người người đổ xô vào tu luyện, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, mọi tư tế Ánh Sáng bước vào hồ đều sẽ lập tức bị nước hồ thiêu đốt như nham thạch.

Trên thế giới này, ngoại trừ các vị thần, không linh hồn nào là không có tạp chất, không ai là không có ham muốn cá nhân. Các tư tế Ánh Sáng không hiểu vì sao Bề Trên lại trở nên hà khắc như vậy, nhưng họ cũng không có biện pháp nào, đành phải từ bỏ hồ Tôi Luyện, chuyển sang cầu nguyện.

Thần lực có thể đạt được từ việc cầu nguyện vô cùng ít ỏi, thường cần mấy chục năm tích luỹ. Đây chính là nguyên nhân mà thực lực của tư tế Ánh Sáng càng ngày càng yếu.

Phó giáo chủ nói vòng nói vo như vậy, hoá ra mục đích cuối cùng chính là để diệt trừ Joshua! Khi giáo chủ nhận ra điều này, ông cũng đã không còn cách nào khác. Nếu che chở Joshua, rất có thể ma vật sẽ trốn thoát, ý thức trách nhiệm của ông không cho phép ông làm như vậy.

Ông khoát tay, tựa như đang rút lại chữ “không” vừa rồi. Trầm mặc một lát, ông mới nói một cách khó nhọc – “Joshua, con trai ta, con phải biết đây là chức trách của ta, của giáo chủ đế quốc Sagaza. Ta không thể buông tha bất cứ một ma vật nào, cho dù nó ký sinh trong cơ thể quốc vương.”



“Tôi hiểu, tôi sẽ thực hiện điều các ngài mong muốn.” – Chu Doãn Thịnh cúi người chào, sau đó vững bước đi vào sâu trong chính điện.

Nếu như không có năng lượng từ thế giới cấp B tôi luyện linh hồn, có lẽ hắn sẽ lo lắng một chút. Nhưng hiện tại, hắn hoàn toàn không coi hồ Thử Luyện ra gì. Hắn biết linh hồn mình rất thuần chất, có thể chịu đựng nước hồ ăn mòn. Hơn nữa, trải qua thôi miên sâu, hắn yêu thần Ánh Sáng tha thiết, hoàn toàn không có tạp niệm.

Tình yêu của hắn dành cho thần Ánh Sáng đến ngay cả hắn còn thấy sợ hãi.

Hắn cởi giày và áo choàng, chỉ mặc một chiếc áo tơ tằm mỏng manh xuống hồ Tôi Luyện. Nước hồ đen đặc, bọt sủi ùng ục, lại toát ra hơi lạnh vô cùng buốt giá, khi phát hiện vật bẩn sẽ lập tức sôi trào, chuyển sang màu đỏ quạch như máu. Đừng nói người thường, e rằng ngay cả thần cũng có thể bị nhiệt độ kinh khủng kia nuốt chửng.

Bàn tay giấu sau lớp áo choàng rộng rãi run lên vì kích động. Chỉ cần Joshua chết, dưới tình huống không có người nào khác để lựa chọn, gã nhất định có thể ngồi lên vị trí giáo chủ, cùng nắm quyền thống trị đế quốc Sagaza với quốc vương. Từ sau khi chuyện con riêng bị vạch trần, gã lúc nào cũng nhăm nhe giết chết Joshua, hôm nay nguyện vọng rốt cuộc được thực hiện.

Dường như gã đã trông thấy con đường Ánh Sáng trải rộng trước mặt mình.

Trên chín tầng mây, thần Ánh Sáng nhìn chằm chằm những người trần trong điện thờ này, con ngươi lúc thì hoá thành màu vàng sẫm, khi lại trở nên đen kịt, thần lực mạnh mẽ thoát khỏi sự khống chế mà phát ra ngoài, phá huỷ chiếc ghế thần hoa lệ. Nếu không vì muốn bảo vệ tiểu tín đồ đang ngâm mình trong hồ, hắn đã sớm phẫn nộ đến mất hết lý trí.

Nước trong hồ Tôi Luyện thực chất là ma khí được nén thành dạng lỏng. Ma khí có thể tìm ra bóng tối ẩn giấu trong lòng người, đồng thời coi đây là vật dẫn để ấp ra ma vật trong cơ thể con người. Nói trắng ra, ma vật không sinh ra từ vực Bóng Tối, mà sinh ra từ nội tâm con người.

Bóng Tối vô tận có thể dẫn xuất Ánh Sáng. Một nghìn năm trước, thần Ánh Sáng còn chưa nhẫn tâm như hiện giờ, hắn đặt hạn chế trong hồ, bảo đảm ma khí sẽ chỉ xúc tiến sức mạnh của tư tế Ánh Sáng mà không ăn mòn họ. Nhưng đột nhiên có một ngày, hắn bắt đầu chán ghét thế giới này. Hắn xoá bỏ mọi hạn chế, giết chết tất cả các vị thần.

Đã hàng trăm triệu năm, thần Ánh Sáng vẫn chưa từng thấy trái tim nào thực sự thuần tuý. Hắn từng ngâm trái tim của nữ thần Mùa Xuân xuống hồ, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là, chưa đầy một giây, trái tim đỏ tươi kia tức thì trở nên đen sì, sau đó hoá thành bùn đất dơ bẩn.

Khi ấy, hắn cảm thấy vô cùng thú vị, thậm chí còn cười rộ lên, nhưng lúc này hắn chỉ muốn huỷ đi tất cả hồ Tôi Luyện trong điện thờ Ánh Sáng. Nếu thế, tiểu tín đồ của hắn sẽ không bị đối xử độc ác như vậy.

Linh hồn của tiểu tín đồ rất thuần khiết, có thể chịu được đợt xâm nhập đầu tiên của nước hồ, nhưng tiếp theo thì sao? Chỉ cần nội tâm cậu ấy nảy sinh chút ít tạp niệm hay sợ hãi, cậu ấy sẽ phải chịu sự tổn thương ngoài sức tưởng tượng.

Thần Ánh Sáng tụ một tia sáng màu vàng kim trên đầu ngón tay, chuẩn bị bọc kín tiểu tín đồ. Nhưng tia sáng còn chưa bắn ra, hắn đã sửng sốt vì kinh ngạc.

Hắn thấy cơ thể tiểu tín đồ toát ra một vầng sáng trắng trong suốt lấp lánh, ngăn cách hắn khỏi nước hồ đen kịt. Đó là sức mạnh mà chỉ nội tâm thuần khiết nhất mới có. Là điều gì đã khiến tâm tư của cậu ấy sạch sẽ và chân thành đến vậy? Là tín ngưỡng thành kính với mình ư?

Thần Ánh Sáng chỉ muốn chui vào lòng tiểu tín đồ để xem một chút, điều này vốn không phải việc khó với hắn, nhưng không hiểu sao lại không thể thực hiện được với tiểu tín đồ. Hắn cũng không hề cảm thấy kỳ lạ hay dè chừng gì, trái lại còn cảm thấy vui vì sự đặc biệt của tiểu tín đồ. Hắn sẵn lòng suy đoán tâm tư của cậu ấy, điều này khiến linh hồn đơn độc của hắn trở nên vui vẻ và sung sướng, không thể nào kiềm nén.

Hắn nâng tay chống má, mỉm cười nhìn thiếu niên chăm chú. Thấy cậu chắp hai tay thành hình chữ thập, ngồi khoanh chân dưới hồ, hắn liền biết cậu ấy đang cầu nguyện mình. Bởi vì có người ngoài, cậu ấy không nói ra những câu chữ cầu nguyện ngọt ngào hơn mật, đúng là đáng tiếc.

Giữa hồ nước đen như mực, chỉ có đầu và đôi tay thiếu niên lộ ra khỏi mặt nước, trông nhỏ bé, đáng thương đến thế. Thần Ánh Sáng muốn đi xuống hồ, ôm chặt lấy cậu ấy bằng thân hình cao lớn của mình, cho cậu ấy thêm nhiều sức mạnh và ấm áp hơn nữa.

Nghĩ vậy, hắn chia tách ý thức của mình ra, hình thành một bóng dáng tuyệt mĩ trong chính điện, sau đó đi đến bên cạnh tiểu tín đồ, vỗ vỗ đôi má ấm áp của người nọ trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người.

Tiểu tín đồ đang đắm chìm trong cầu nguyện, không mở mắt nhìn mình, điều này khiến thần Ánh Sáng cảm thấy tiếc nuối. Hắn vốn định tiếp tục vuốt ve mái tóc bạch kim của cậu, nhưng sợ cắt ngang lời cầu nguyện của cậu sẽ khiến nước đen xâm nhập, hắn đành phải kiềm chế.

Không có hạn chế mà hắn bố trí, người tu luyện trong ao Thử Luyện chắc chắn sẽ nhận được sức mạnh Ánh Sáng vượt qua sức tưởng tượng của người thường. Quan trọng hơn là, nó có thể nâng cao tiềm lực của người tu luyện trên mọi mặt. Cơ thể của tư tế Ánh Sáng tựa như một chiếc lọ, mà tiềm lực quyết định chiếc lọ này có thể chứa đựng bao nhiêu sức mạnh Ánh Sáng.

Tư chất của tiểu tín đồ vốn đã thuộc dạng tốt nhất, sau khi được nước hồ tôi luyện, tư chất của cậu ấy sẽ có thể tiếp tục nâng cao. Nói cách khác, sau này hắn có thể rót nhiều thần lực hơn vào cơ thể cậu ấy mà không cần lo cậu ấy bị thương.

Đây chính là mong muốn của thần Ánh Sáng, vì thế hắn tuyệt đối sẽ không ngắt ngang thời gian tu luyện của tiểu tín đồ, dẫu hắn khát vọng được ôm tiểu tín đồ đến nhường nào đi chăng nữa.

“Ngươi là ai? Ma vương dưới vực Bóng Tối?” – Giáo chủ và phó giáo chủ hoảng sợ chất vấn, đồng loạt đọc thần chú Mũi Tên Ánh Sáng. Đẳng cấp ma vật càng cao, ngoại hình càng mĩ lệ, mà ngoại hình của người đột nhiên xuất hiện trước mặt này hiển nhiên vượt xa mức tưởng tượng của loài người.

Nếu hắn thực sự là ma vật, đẳng cấp của hắn nhất định trên cả cấp thánh.

Thần Ánh Sáng đặt tay lên môi ra hiệu im lặng. Ngay lập tức, giáo chủ và phó giáo chủ phát hiện ra mình không thể nào lên tiếng. Không thể đọc thần chú, họ lấy gì để tấn công ma vật này? Hai người muốn chạy ra ngoài nhờ giúp đỡ, lại nhận ra ngay cả cơ thể mình cũng không thể động đậy.

Có thể khống chế hai tư tế Ánh Sáng bậc giáo chủ chỉ trong chớp mắt, năng lực của người này đáng sợ đến mức nào? Hai người trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Nhưng chẳng được bao lâu, họ chẳng còn tâm trí đâu để sợ hãi nữa, mà là không thể tin vào mắt mình.

Chỉ thấy người đàn ông tóc vàng nọ lặng lẽ đi đến bên cạnh Joshua, nghiêm túc vẽ theo đường nét gương mặt xinh đẹp của thiếu niên trên không, sau đó cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cậu. Vẻ mặt hắn dịu dàng là thế, ánh mắt trìu mến là thế, tựa như đang chăm chú nhìn con trai mình, cũng tựa như đang nhìn người mình yêu thương nhất.

Hắn nhìn một chút rồi lại hôn một chút, niềm vui khó nén khiến cơ thể hắn tiết ra những tia sáng vàng rực rỡ.

Những tia sáng kia ẩn chứa rất nhiều thần lực, khiến làn da của giáo chủ và phó giáo chủ đều bị thiêu cháy, nhưng lại không gây chút thương tổn nào cho Joshua, trái lại thi nhau chui vào cơ thể Joshua.

Bờ môi Joshua hơi hé mở, vẻ mặt vô cùng thoải mái, điều này khiến người đàn ông tóc vàng nọ càng trở nên vui vẻ. Hắn cười rộ lên, thứ âm thanh mạnh mẽ và gợi cảm ấy đủ để khiến người ta điên cuồng.

Hắn vén một lọn tóc của Joshua lên, dùng ngón tay cuộn vòng, đùa nghịch một cách thích thú. Thấy Joshua hơi nhíu mày, dường như có dấu hiệu tỉnh lại, hắn lại hơi lùi bước. Hắn nhớ đến một thân phận khác của mình, hắn thực chất không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng của Joshua.

Hắn buông tóc Joshua ra, nôn nóng dạo bước trong chính điện. Lúc đi ngang qua pho tượng cao năm mét, trông thấy gương mặt ông chú trung niên bình thường kia, vẻ mặt hắn như bị sét đánh, đứng như trời trồng ngay tại chỗ.

Đây không phải là hắn! Chỉ cần nghĩ đến chuyện Joshua ngày ngày thổ lộ với bức tượng này mà miệng thì lúc nào cũng gọi tên mình, hắn liền muốn phá tan tành cả pho tượng lẫn điện thờ đế quốc Sagaza!

Nhưng tiểu tín đồ vẫn còn trong điện thờ, hắn không nỡ khiến cậu ấy buồn, vì vậy đành phải kiềm nén sự phẫn nộ trong nội tâm, phất tay biến nó thành pho tượng giống hệt mình ngồi ngay ngắn trên ghế thần hoa lệ.

Hắn trở về bên cạnh hồ, chỉ tay về phía phó giáo chủ, thu hồi toàn bộ sức mạnh Ánh Sáng trong cơ thể gã, sau đó cúi người hôn lên trán tiểu tín đồ lần nữa, cho cậu ấy một dòng thần lực tinh khiết, cuối cùng mới hoá thành ảo ảnh, chậm rãi biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau