Khoái Xuyên Chi Hắc Hóa Yêu Trúng Bạch Liên Hoa
Chương 27
Cũng may mà Lục Nhạc Hàm gặp không phải là tang thi cao cấp, Lục Nhạc Hàm rất dễ dàng tìm được một lối đi, đi đến trung tâm thành phố, tiến vào cửa hàng bách hóa to lớn nhất, chỉ cần là nơi có pha lê thì đều bị đập nát tan, tất cả mọi thứ đều bị phá hủy, Lục Nhạc Hàm cũng không phải muốn ở chỗ này tìm được cái gì, đặc biệt còn không biết tang thi sẽ từ nơi nào thoát ra, mặc dù sẽ có gợi ý của hệ thống, thế nhưng khó tránh khỏi không kịp tiến vào không gian.
Khu quần áo còn sót lại không ít, cũng không quan tâm là số nhỏ hay lớn, Lục Nhạc Hàm vội vã nhìn qua toàn bộ rồi chuyển đến bên trong không gian của mình, Thẩm Gia Ngôn vốn không cao, một mét bảy mươi lăm, số nhỏ nhất cũng có thể mặc, coi như mặc không được thì giữ lại dùng làm khăn lau cũng tốt, giống như là cái áo khoác vừa rồi vậy.
Lúc đi ngang qua khu sinh hoạt, nhìn thấy trong tủ kính không ít ráp trải giường, vỏ chăn, ngược lại cũng không phí sức lắm, đem toàn bộ vào không gian, đang chuẩn bị nhìn lại một chút xem có cá lọt lưới hay không.
{ Nhạc Hàm, đi mau, xung quanh có tang thi. }
Lục Nhạc Hàm cả kinh, vội vã nhìn bốn phía một chút, quả nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một hai con tang thi ở trên lầu lần mò chung quanh, vội vã nhìn về phía cầu thang, rón rén đi xuống lầu, cũng là bởi vì trong lòng đang căng thẳng nên nhìn thấy cầu thang liền xuống, đến khi nhìn thấy một đống xe, lúc này mới biết mình đã đến bãi đậu xe ở tầng một.
Xung quanh có chút tối, Lục Nhạc Hàm cũng không dám dừng lại, căng thẳng hỏi:
- Chung quanh đây cũng có tang thi đi.
{ Có, thế nhưng hiện tại đã đi ra ngoài. }
Lục Nhạc Hàm thở phào nhẹ nhõm, hẳn là đi ra ngoài tìm đồ ăn, đi ra từ sau lưng một chiếc xe, phía trước một bãi vết máu đỏ sậm, thấy trên xe còn cắm chìa khóa thì mắt sáng rực lên, xem ra là có người lúc vội vã lên xe thì bị tang thi tập kích tha đi, nguyên bản chính mình còn đang đau đầu đi về phía nam thế nào, hiện tại có xe liền dễ làm hơn nhiều.
Bái bái lung tung vài cái với cửa xe, nhìn chiếc SMART trước mắt, hẳn là xe của một nữ nhân, trong miệng nói:
- Mặc dù ta có cảm giác sâu sắc đồng tình đối với chuyện của ngươi, thế nhưng mượn dùng xe của ngươi một chút.
{.. }
Kỹ thuật lái xe của Lục Nhạc Hàm không tốt lắm, lục lọi nửa ngày mới nắm rõ công dụng từng linh kiện trong xe, trong nháy mắt nhìn thấy cột dầu của xe thì có chút hưng phấn, vẫn còn đầy, bỗng dưng phản ứng lại, nhiều xăng như vậy cũng không có cách nào chống đỡ mình tới phía nam a, lông mày chặt chẽ nhíu lại rơi vào trầm tư, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn thấy nhiều rất nhiều ô tô, suy tư về vấn đề trong tình huống không có chìa khóa thì lấy những bình xăng trong những chiếc xe này tới tay bằng cách nào.
Nửa phút trôi qua, vẫn không có biện pháp, trước đây ra vào đều có tài xế nên Lục Nhạc Hàm có chút mơ hồ, cuối cùng vẫn hỏi:
- Tiểu Cửu, ngươi tra một chút làm sao lấy xăng bên trong xe ra.
009 là hệ thống trí tuệ nhân tạo, có thể tự động network, vậy cũng xem như là một cái bàn tay vàng đi.
{ Dùng chìa khóa a. }
- Nếu ta có chìa khóa còn hỏi ngươi làm gì?
Lục Nhạc Hàm luôn cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện cùng 009 thì một ngày nào đó chính mình liền bị tức chết.
{ Vậy ta cũng không biết a, bên trong cơ sở dữ liệu không có cái vấn đề này. }
Âm thanh của 009 rất vô tội.
Bàn tay vàng duy nhất cũng không hề có tác dụng, Lục Nhạc Hàm nhìn bãi đậu xe tràn đầy xe lâm vào sâu sắc hoài nghi bản thân, như vậy cũng giống như nhà xí đang ở trước mắt, chính mình lại miễn cưỡng bị nước tiểu nghẹn chết, cũng có thể coi như phía trước có một cái nhà ăn, nhưng là khi còn cách hai bước thì mình đã bị đói bụng ngất đi.
Không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, làm không tốt thì xăng của mình cũng bị tang thi xé ra, xe này nhìn qua cũng không rắn chắc lắm, cũng không biết có thể chịu đựng tang thi va chạm mấy lần, trong nháy mắt đạp van dầu khởi động ô tô, trong lòng Lục Nhạc Hàm nghĩ nếu Lạc An ở đây thì tốt rồi, hắn không có gì không biết, quơ quơ đầu, xe như một làn khói chạy ra ngoài.
Sau khi có xe, lá gan của Lục Nhạc Hàm lớn hơn không ít, dù sao bây giờ đã có thời gian giảm xóc, nếu có chuyện gì xảy ra thì mình hoàn toàn có thể trong nháy mắt di động tiến vào trong không gian, giữ được tính mạng.
Lục Nhạc Hàm quan sát xung quanh thật kỹ, tang thi ở xung quanh không ít, túm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ, một vài tang thi thì tùy ý đi tới đi lui, có chút thậm chí dừng lại một chỗ không biết đang cắn xé cái gì.
Vội vã thu hồi tầm mắt, tập trung lực chú ý tới con đường phía trước, Lục Nhạc Hàm chưa từng lái xe, khởi động cực kỳ chậm, điều từ cơ sở dữ liệu của 009 ra bản đồ căn cứ chính phủ phía nam, sau đó xuất phát đi về phía mục tiêu.
Dọc theo đường đi, gặp phải không ít tang thi, cũng gặp được nhân loại, chỉ là mỗi lần Lục Nhạc Hàm đều dưới sự nhắc nhở của hệ thống mà tránh ra thật xa, có lúc cũng sẽ đụng phải một ít tiểu đội dị năng nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, ngạc nhiên nghi ngờ mình chỉ có một người thì hành động như thế nào.
Lục Nhạc Hàm vì không muốn gây thêm phiền toái, tận khả năng ít tiếp xúc cùng người khác, bản thân không muốn chết trong miệng tang thi, càng không muốn chết ở bên trong dục vọng của nhân loại.
Chỉ có mỗi lần cần xăng mới có thể đụng tới người khác, dùng đồ ăn trong không gian của mình để trao đổi xăng cùng bọn họ, hoặc là khi gặp cửa hàng bách hóa thì đi vào kiếm cá lọt lưới, những thời gian khác thậm chí cũng không xuống xe, muốn nghỉ ngơi trực tiếp tiến vào không gian, lúc đi ra vẫn đang trong xe.
{ Nhạc Hàm, quẹo trái, bên phải có tang thi. }
Âm thanh của 009 đột nhiên vang lên.
Lục Nhạc Hàm không kịp phản ứng, điều khiển vô-lăng rẽ phải, lúc đó có một loại cảm giác tại sao mình lại trói chặt cùng loại hệ thống này, đây chính là kết cục của kẻ ba phải trong trong truyền thuyết đi.
{ Nhạc Hàm, không phải nói rẽ trái sao? }
- Há, gần đây có chút quá rỗi rãnh, ta nghĩ tìm một chút kích thích.
Lục Nhạc Hàm bình tĩnh nói.
009 đột nhiên cảm giác vỏ ngoài kim loại lạnh lẽo, oán khí của Nhạc Hàm quả thực quá nặng a.
Chuyển hướng không bao lâu, Lục Nhạc Hàm liền nhìn thấy tang thi mà 009 nói tới, không nhiều, chỉ có một con, nhưng nhìn như là cao cấp, đang công kích một nam hai không đến hai mươi tuổi đang thả ra áp lực dòng nước.
Sắc mặt của đứa bé trai kia nhìn có chút tái nhợt gầy yếu, thế nhưng đẳng cấp dị năng xác thực không thấp, đẳng cấp dị năng chỉ có thể thông qua quyết đấu cùng tang thi hoặc người khác để thăng cấp, hài tử mới lớn như vậy rốt cuộc đã trải qua điều gì mới có thể rèn luyện ra dị năng bực này.
Nhận ra được chính mình tựa hồ lại có chút dư thừa lòng tốt, vội vã ngừng lại, thời đại này kẻ đáng thương nhiều hơn nhiều, mình đi một đường tới nay gặp qua không có hơn một nghìn cũng có hơn trăm, không thể nhìn hắn vẫn còn con nít liền dao động a.
Lục Nhạc Hàm điều khiển xe chậm rãi chạy qua, nhưng tầm mắt vẫn đặt trên mặt của cậu bé, cậu bé hiển nhiên cũng chú ý tới chiếc SMART màu đỏ tương đối dễ thấy, chỉ là biểu tình trên mặt không thay đổi, thật giống như đã quen đối với hành động thấy chết mà không cứu của Lục Nhạc Hàm, Lục Nhạc Hàm trong lòng hơi động, đây chính là hiện thực, hiện thực ngay cả hi vọng cũng không ôm ấp, dù sao không có hi vọng thì liền không có thất vọng.
Cậu vốn tương đối cảm tính, nghĩ đến Lạc An có phải là cũng sẽ đụng phải loại cảnh tượng này, bị công kích sau đó trơ mắt nhìn người khác rời khỏi trước mắt mình mà không cầu xin được cứu viện, nhìn biểu tình bình tĩnh của cậu bé, cùng với những lần ra tay càng ngày càng tàn nhẫn, tốc độ xe của Lục Nhạc Hàm càng ngày càng chậm, mãi đến tận khi dừng lại ở một bên.
Lục Nhạc Hàm nhìn cậu bé đã sức cùng lực kiệt, dùng chút sức lực cuối cùng ngưng tụ ra một dòng nước đâm vào trong óc tang thi, óc bị nước đâm thủng thì chảy ra màu vàng sền sệt, thậm chí có chút dính vào quần áo cậu bé, hắn cũng không thèm để ý, chỉ ngồi phịch trên bậc thang cửa hàng, từng ngụm từng ngụm thở dốc, giống như cá mất nước.
Suy nghĩ một chút vẫn là mở cửa xe, đi tới trước mặt cậu bé từ trên nhìn xuống hắn.
Cậu bé lao lực nhấc đôi mắt lên, nhìn thấy một nam nhân ngược chiều ánh sáng nhìn xuống mình, tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt lắm, thế nhưng quanh thân người này lộ ra nhàn nhạt ấm áp, thật giống như trong thân thể của hắn tản mát ra ánh sáng, khiến người khác không tự chủ có một loại dục vọng muốn đuổi theo.
Rất lâu đều không có loại tâm tình gợn sóng này, sau khi tận thế đến, cả nhà cũng chỉ có một mình y thức tỉnh dị năng hệ 'thủy' ba mẹ vì bảo vệ y cùng em gái mà một tuần lễ sau khi tận thế đến liền bị tang thi bắt đi ngay trước mặt y, xuyên thấu qua khe hở của chiếc tủ trơ mắt nhìn hai người bị xé nát, chỉ có thể bịt chặt miệng của em gái, cả người run rẩy không phát ra được thanh âm nào, gắt gao cắn chặt cánh môi dưới mãi đến tận khi nếm được mùi máu tanh, nước mắt trên mặt của em gái không ngừng xẹt qua tay của y, rơi xuống, có chút nóng.
Đợi đến sau khi tang thi rời đi, vừa mới buông tay, em gái bắt đầu gào khóc, bởi vì mới vừa nghẹt thở nên có chút thở không ra hơi, chính y cũng chỉ có thể vỗ vỗ lưng của nàng, dùng một loại âm thanh máy móc nói:
- Đừng sợ, ca ca ở đây.
Nhưng ngay cả em gái y cũng không có bảo vệ tốt, vừa mới ra khỏi nhà liền bị hai con tang thi tập kích, rõ ràng đã bảo hộ em gái ở phía sau, nhưng trong tay tang thi đang cầm lại là ai a, trên người nàng mặc váy màu phấn hồng hình như là quà mẹ đã tặng lúc sinh nhật.
Tựa như phát điên y tiến lên tranh cướp nàng lại, nhưng đáng tiếc một lần lại một lần bị đẩy ra, thật vất vả mới nhìn thấy một người đi ngang qua, kêu khóc khẩn cầu đến khàn cả giọng, người kia cũng chỉ hờ hững bố thí cho y một ánh mắt sau đó rời đi, trong nháy mắt khi em gái bị xé ra, trái tim của y trong chớp mắt đó dường như bị xé nát, đây chính là cái thế giới tàn nhẫn thế nào. Lúc ấy tang thi vẫn không có ý thức, có lẽ là đã ăn no rồi, nên hoàn toàn không có hứng thú đối với y đang sững sờ ngồi dưới đất.
Khoảng thời gian đó, nhân tính trở nên đáng ghê tởm đã cắm rễ thật sâu trong nội tâm của y. Không còn hy vọng xa vời sẽ có người giúp, chết rồi cũng tốt, chết rồi là có thể nhìn thấy ba mẹ cùng em gái.
Lục Nhạc Hàm nhìn thấy trên mặt cậu bé hiện ra một nụ cười hư huyễn, thầm nghĩ không tốt, sẽ không phải giống như cô bé bán diêm, nhìn thấy ảo giác cuối cùng đi, vội vã ngồi xổm người xuống lắc lắc bờ vai y, nói:
- Ngươi không sao chứ.
Ánh mắt của cậu bé dừng một chút, từ sau khi tận thế thì chưa từng thấy người nào xinh đẹp như vậy, trước tận thế cũng không có, trong ánh mắt còn lưu lại một ít đề phòng, thế nhưng bị khí tức ôn nhu tỏa ra quanh người cậu bao vây lấy, chỉ muốn nhào tới trong ngực của cậu khóc ra hết thảy oan ức.
Nếu Lục Nhạc Hàm mà biết cậu bé lúc này đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ tối tăm chửi một câu: 'OH, SHIT'. Lại là vầng sáng Bạch Liên hoa chết tiệt.
Cậu bé ho khan hai tiếng, có chút suy nhược nói:
- Không có chuyện gì.
Âm thanh còn đang ở trong thời kì vỡ giọng, có chút khàn khàn, nhưng cũng giống như là sử dụng quá độ.
Lục Nhạc Hàm không có thời gian quan tâm tới những điều đó, dù sao mình một chút tính chất công kích cũng không có, đứa bé hiện ở trước mắt này cũng không hề có lực công kích, nếu đột nhiên xuất hiện tang thi, vừa chết chính là cả hai người.
Trong đầu vội vã cuống cuồng căn dặn 009 thật kĩ, nhất định phải nhắc nhở khi có tang thi tới gần.
Tay của cậu bé khẽ cầm lấy cổ tay của mình, giống như là nắm lấy một cái phao cứu mạng cuối cùng, lộ ra một đoạn nhỏ cánh tay xương cốt góc cạnh rõ ràng, ngón tay không có thịt giống như chân gà, có chút quá gầy.
Lục Nhạc Hàm mặc dù có chút lòng tốt, nhưng tiếp xúc cùng người xa lạ vẫn còn có chút không thích ứng, đẩy tay của cậu bé ra, nhìn thấy ánh mắt thất lạc tuyệt vọng của cậu bé thì động viên nói:
- Ngươi ở nơi này chờ một lát.
Nói xong chạy vào trong xe, lấy ra một ít quần áo cùng một ít bánh quy áp súc đã tích trữ trước tận thế trong không gian, chất đống ở trước bậc thang cậu bé ngồi, nói:
- Đồ của ta cũng không nhiều, những thứ này cho ngươi, ngươi nghĩ biện pháp mang theo, dị năng của ta không có gì tính chất công kích, thân thủ cũng không tốt như ngươi, cho nên ngươi cũng đừng nghĩ ta mang theo ngươi.
Mang theo một người là cỡ nào phiền phức, muốn vào không gian cũng không vào được, sau khi nói xong một mạch, nhìn thấy cậu bé khẽ biến sắc mặt, nói:
- Ngươi nếu không còn chuyện gì thì mau chóng rời đi đi, nơi này cũng không an toàn lắm.
Dứt lời liền đứng lên chuẩn bị rời đi, hắn cũng không muốn bị tang thi bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu nhô ra xé xác, ống quần bị kéo lại, ánh mắt cậu bé có chút khẩn cầu nhìn cậu.
Coi như ngươi biến thành một tiểu cô nương nhìn ta như vậy, ta cũng không thể mang ngươi theo a, ngồi xổm xuống đẩy tay của hắn ra, suy nghĩ một chút nói:
- Ta nghe nói phía nam có căn cứ chính phủ, ngươi nếu nguyện ý thì hãy đi thử vận may.
Cũng không quay đầu lại lên xe trực tiếp rời đi, đừng nói ta vô tình, đừng nói ta lãnh khốc, nếu ta không vô tình, không lãnh khốc, thì có thể không cần tiếp tục đi nội dung vở kịch, bởi vì ngươi sẽ nhìn thấy ta biến thành một bộ thi thể lẳng lặng mà nằm, lòng người khó dò.
Xe của Lục Nhạc Hàm dù sao cũng chỉ là xe phổ thông, khởi động chậm, đại khái ba tháng mới tiến vào nội thanh nơi căn cứ chính phủ đang đóng, càng đi về phía trước, khoảng cách căn cứ chính phủ càng gần, nhân loại càng ngày càng nhiều, tình cờ gặp tang thi thì đẳng cấp của chúng cũng càng ngày càng cao, thế nhưng số lượng càng ngày càng ít, chỉ là lúc này Lục Nhạc Hàm đã không dám vào trong cửa hàng phụ cận lấy đồ vật, tang thi đã có ý thức mà bắt đầu liên hợp lại công kích một người, đồng thời hành động có kế hoạch, tiểu đội dị năng bị tang thi vây công mà toàn quân bị diệt Lục Nhạc Hàm không phải chưa từng nhìn thấy, thậm chí không chỉ một cái, những lúc như thế thì Lục Nhạc Hàm chỉ có thể chặt chẽ đạp lên van dầu, nỗ lực bình tĩnh trái tim đang nhảy lên dị thường cấp tốc của mình, đi vòng qua từ phía sau, những tang thi đó đều có mục tiêu của mình, tựa hồ không hứng thú gì đối với Lục Nhạc Hàm.
Số lần Lục Nhạc Hàm tiến vào không gian cũng từ từ giảm bớt, trong không gian không nhìn thấy bên ngoài phát triển, nếu mình đang trải qua thoải mái bên trong không gian, tang thi đã vây quanh xe của mình, chẳng phải là mới vừa ra liền bị xé ra.
Lục Nhạc Hàm xưa nay đều chưa từng chịu khổ như vậy, cậu cảm thấy trước kia quả thực là quá hạnh phúc, còn có chính là nếu như thoát ly thế giới này, mình nhất định mãi mãi không đụng vào xe, bóng ma trong lòng quả thực quá nghiêm trọng.
Người có ba gấp, nhìn đường phố trống rỗng cùng với cửa hàng bách hóa cao ba tầng, Lục Nhạc Hàm có chút động lòng, dù sao đều đi giải quyết vấn đề, còn không bằng trực tiếp đi vào trong cửa hàng bách hóa, thuận tiện lấy một ít quần áo, khoảng thời gian này vứt không ít quần áo đã mặc qua, trong không gian cũng không còn lại bao nhiêu.
Mới vừa tiến vào cửa hàng bách hóa liền có một người phụ nữ vọt thẳng tới đâm vào trong lồng ngực Lục Nhạc Hàm, cậu hoảng sợ lui về phía sau một bước, trực tiếp đập vào cửa thủy tinh đã vỡ, phần lưng đau đớn một hồi, nhất định là đâm vào thủy tinh, mặt của Lục Nhạc Hàm vặn vẹo, gắt gao cắn môi không dám kêu to, sợ đưa tới tang thi ở phụ cận.
Người phụ nữ kia cũng nhận ra mình tựa hồ đụng phải thứ gì, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Lục Nhạc Hàm, vội vã nâng đỡ tay cậu hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Lục Nhạc Hàm cắn răng, mặt không biểu cảm nói:
- Không có chuyện gì."
Mới là lạ, quay đầu nhìn lại, trên thủy tinh vỡ mơ hồ mang theo một chút vết máu, xem ra thật sự là cấm vào lưng.
- Tiểu Cửu, ngươi không thể che đậy cảm giác đau sao?
Lục Nhạc Hàm đột nhiên nghĩ đến lúc tự sát ở thế giới trước, khi lưỡi dao xẹt qua cánh tay xác thực không có cảm giác đau đớn.
{ Vừa rồi ta bị giật mình, quên mất. }
Âm thanh của 009 mang theo chút sợ hãi không thôi, tựa hồ còn đắm chìm trong thế giới vừa rồi.
* * *
Nữ nhân nhìn thấy vết thương phía sau lưng Lục Nhạc Hàm, kinh ngạc thốt lên:
- Thủy tinh vỡ cấm vào lưng, ngươi chảy máu.
Nghe nữ nhân nói vậy, Lục Nhạc Hàm xác định suy đoán của mình không sai, điều này thì phiền toái, tuy rằng không đau, thế nhưng dù sao bị thương ở phía sau, nếu như trì hoãn việc lấy thủy tinh vỡ ra, ở bên trong thế giới này rất dễ dàng bị nhiễm trùng mà chết.
Nhăn mày lại, sớm biết vậy thì vừa rồi đã không tiến vào, trên đời khó mua được 'sớm biết'.
{ Nhạc Hàm, bên trong có tang thi. }
Lục Nhạc Hàm rùng mình, xoay người chạy, nữ nhân ở phía sau tựa hồ cũng nhớ tới mình hẳn là đang chạy trối chết, vội vã liều mạng chạy trốn theo phía sau Lục Nhạc Hàm.
May là xe của Lục Nhạc Hàm đậu ở ven đường cách đó không xa, thậm chí còn chưa đóng cửa, nhưng bởi vì không rèn luyện trong thời gian dài, chỉ chạy một đoạn ngắn đã thở hồng hộc, đợi đến khi ngồi vào ghế lái, đạp cần ga, chạy một đoạn xa mới ngừng lại thở hổn hển, xuyên thấu qua tấm kính phía trước xe thì nhìn thấy nữ nhân kia đang ngồi ở phía sau, giật mình quay đầu lại, hỏi:
- Ngươi ngồi vào khi nào?
Nữ nhân tựa hồ có thể lực rất tốt, mặt không đỏ, không thở gấp, nhìn lưng Lục Nhạc Hàm có chút bận tâm hỏi:
- Phía sau ngươi không có sao chứ.
Lục Nhạc Hàm im lặng, ngươi coi như hỏi một ngàn lần, nên có việc vẫn có việc, không nên có việc thì nó sẽ không sao, ngươi hỏi vậy là muốn ta trả lời thế nào.
Nữ nhân thấy Lục Nhạc Hàm im lặng nhíu mày, cho là cậu đang vô cùng đau đớn, cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói:
- Nếu không ngươi trước tiên cùng ta trở về đội chúng ta đi, nơi đó có dị năng giả hệ chữa khỏi, vết thương sẽ khỏi nhanh thôi.
Lục Nhạc Hàm đáy mắt mang theo phòng bị, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt nữ nhân.
Nữ nhân có chút kinh hoảng, vội vã vung vung tay nói:
- Ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng là dị năng giả, chỉ là cấp của ta không cao, vốn không nên ra ngoài một mình, bất quá ta muốn dùng một ít đồ dùng thiết yếu, liền tự mình..
Nói tới chỗ này, mặt nữ nhân có chút hồng, đầu hơi hạ thấp, Lục Nhạc Hàm hơi nghi hoặc một chút, chẳng lẽ không thể để cho người có dị năng cao cấp lấy giúp sao, thứ gì a, bất chấp nguy hiểm tính mạng cũng phải tự mình đi lấy.
Nữ nhân ngập ngừng nửa ngày, ngẩng đầu nói tiếp:
- Vừa rồi là bởi vì nguyên nhân của ta ngươi mới bị thương, ngươi trước tiên trở về cùng ta đi thôi, nếu không ngươi sức thuốc xong rồi đi cũng được a.
Nói xong lời cuối cùng có chút gấp, tựa hồ sợ Lục Nhạc Hàm không đi cùng với nàng.
Lục Nhạc Hàm nhìn gương mặt của nữ nhân này, mắt to miệng nhỏ, khuôn mặt thịt đô đô, thoạt nhìn cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, ánh mắt để lộ ra một loại nói êm tai một chút thì gọi là đơn thuần, nói không êm tai liền gọi là ngu xuẩn, suy nghĩ một chút vẫn gật đầu một cái, vết thương trên lưng tuy rằng có thể ngâm nước suối, thế nhưng nếu không lấy mảnh vỡ thủy tinh ra thì lúc ngủ sẽ rất cộm.
Trên mặt nữ nhân lộ ra thần sắc thả lỏng, nói:
- Cám ơn trời đất, nếu ngươi không đi thì ta chẳng phải là hổ thẹn chết rồi, ta tên là Lý An Cẩm, còn ngươi?
- Thẩm Gia Ngôn. Đi bên kia?
Lục Nhạc Hàm không muốn tiếp xúc nhiều cùng nữ nhân, thoa thuốc xong còn phải vội đi tìm căn cứ đây, tính toán lại đi hơn nửa tháng thì đến.
Sau khi Lý An Cẩm chỉ phương hướng thì líu ra líu ríu nói không ngừng:
- Gia Ngôn, tên thật là dễ nghe, bất quá nghe giống như tên của nữ hài tử, a, đúng rồi, Gia Ngôn ngươi có dị năng hay không a, có thể gia nhập tiểu đội của chúng ta nha, đội trưởng của chúng ta khá tốt, lớn lên đẹp trai năng lực lại cao nữa, nếu ngươi gia nhập vào thì sau này đều không cần lo lắng.
- Gia Ngôn? Gia Ngôn?
Lục Nhạc Hàm chỉ cảm thấy trong đầu ông ông, chắc là do ở một mình quá lâu, có chút không quá thích ứng việc nói chuyện cùng người khác, lúc này có chút phập phồng thấp thỏm, nói:
- Không được, ta tìm người, vẫn là tự mình đi tương đối dễ dàng.
Lý An Cẩm tựa hồ hoàn toàn không ý thức được Lục Nhạc Hàm không hứng thú, tiếp tục nói:
- Gia Ngôn muốn tìm ai nha, nói không chừng ta gặp qua.
Lục Nhạc Hàm thực sự thiếu kiên nhẫn, nói:
- Anh của ta.
Lần này Lý An Cẩm cuối cùng đã rõ ràng rồi, phẫn nộ không tiếp tục nói nữa, khi xe lái vào một khu biệt thự mới thấp giọng nói một câu:
- Ở nơi này, tiểu đội của chúng ta tạm thời ở nơi này.
Lục Nhạc Hàm nhìn lướt qua, đây đại khái là nơi người giàu có tụ tập lúc trước, từng tòa biệt thự san sát nhau, ở cửa túm năm tụm ba hoặc ngồi hoặc đứng tán gẫu với nhau.
Dừng xe, Lý An Cẩm chỉ chỉ vào một ngôi nhà không có ai nói:
- Ta ở nơi này.
Đi theo phía sau Lý An Cẩm, Lục Nhạc Hàm phát hiện bên trong biệt thự này giống như không có người, bày trí rất đơn giản, không giống như nơi có rất nhiều người cư trú.
Lý An Cẩm nhìn ra nghi vấn của cậu, chỉ chỉ ghế sô pha nói:
- Nơi này có nhiều biệt thự, có mấy người đều là tách ra ở, ta cùng cha ta ở nơi này, nhưng gần đây cha ta không ở, ngươi ở nơi này chờ một lát, ta đi gọi người dị năng giả kia lại đây, thuận tiện nói cùng đội trưởng một chút.
Lục Nhạc Hàm lười nói chuyện với nàng, quá dài dòng, nói đến không ngừng, sau khi gật gật đầu nhìn nàng hoang mang hoảng loạn đi ra ngoài, ngồi xuống đánh giá căn biệt thự này.
Chưa ngồi được bao lâu liền nghe thấy ở cửa có tiếng bước chân, cũng quá nhanh đi, thần tốc a, lễ phép vội vàng đứng lên xoay người lại, nhất thời cứng đờ, không tự chủ lui về phía sau hai bước.
Sau khi người ở cửa nhìn thấy Lục Nhạc Hàm thì nụ cười trên mặt nhạt đi, sắc mặt có chút tối tăm, một lúc lâu nhếch miệng nở một nụ cười, nói:
- Gia Ngôn, đã lâu không gặp.
Lục Nhạc Hàm lúc này như rơi vào hầm băng, mình vẫn không có chuẩn bị kỹ càng, sao hắn lại xuất hiện lúc này, chỉ có điều tách ra còn chưa tới một năm mà sao hắn giống như biến thành người khác, khí chất quanh thân tuy rằng vẫn là ôn hòa như gió xuân, ấm áp như vậy, thế nhưng khi hắn nhìn mình chằm chằm, lộ ra một nụ cười như vậy lại làm cho thân thể mình lạnh từ trong ra ngoài, giống như là có lực lượng vô hình đang nhốt lại tay chân của mình không nhúc nhích được, cực lực kéo ra một nụ cười, thậm chí cũng không tìm được giọng nói của của mình, phí sức lực nửa ngày mới phun ra vài chữ:
- Học trưởng, đã lâu không gặp.
Khu quần áo còn sót lại không ít, cũng không quan tâm là số nhỏ hay lớn, Lục Nhạc Hàm vội vã nhìn qua toàn bộ rồi chuyển đến bên trong không gian của mình, Thẩm Gia Ngôn vốn không cao, một mét bảy mươi lăm, số nhỏ nhất cũng có thể mặc, coi như mặc không được thì giữ lại dùng làm khăn lau cũng tốt, giống như là cái áo khoác vừa rồi vậy.
Lúc đi ngang qua khu sinh hoạt, nhìn thấy trong tủ kính không ít ráp trải giường, vỏ chăn, ngược lại cũng không phí sức lắm, đem toàn bộ vào không gian, đang chuẩn bị nhìn lại một chút xem có cá lọt lưới hay không.
{ Nhạc Hàm, đi mau, xung quanh có tang thi. }
Lục Nhạc Hàm cả kinh, vội vã nhìn bốn phía một chút, quả nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một hai con tang thi ở trên lầu lần mò chung quanh, vội vã nhìn về phía cầu thang, rón rén đi xuống lầu, cũng là bởi vì trong lòng đang căng thẳng nên nhìn thấy cầu thang liền xuống, đến khi nhìn thấy một đống xe, lúc này mới biết mình đã đến bãi đậu xe ở tầng một.
Xung quanh có chút tối, Lục Nhạc Hàm cũng không dám dừng lại, căng thẳng hỏi:
- Chung quanh đây cũng có tang thi đi.
{ Có, thế nhưng hiện tại đã đi ra ngoài. }
Lục Nhạc Hàm thở phào nhẹ nhõm, hẳn là đi ra ngoài tìm đồ ăn, đi ra từ sau lưng một chiếc xe, phía trước một bãi vết máu đỏ sậm, thấy trên xe còn cắm chìa khóa thì mắt sáng rực lên, xem ra là có người lúc vội vã lên xe thì bị tang thi tập kích tha đi, nguyên bản chính mình còn đang đau đầu đi về phía nam thế nào, hiện tại có xe liền dễ làm hơn nhiều.
Bái bái lung tung vài cái với cửa xe, nhìn chiếc SMART trước mắt, hẳn là xe của một nữ nhân, trong miệng nói:
- Mặc dù ta có cảm giác sâu sắc đồng tình đối với chuyện của ngươi, thế nhưng mượn dùng xe của ngươi một chút.
{.. }
Kỹ thuật lái xe của Lục Nhạc Hàm không tốt lắm, lục lọi nửa ngày mới nắm rõ công dụng từng linh kiện trong xe, trong nháy mắt nhìn thấy cột dầu của xe thì có chút hưng phấn, vẫn còn đầy, bỗng dưng phản ứng lại, nhiều xăng như vậy cũng không có cách nào chống đỡ mình tới phía nam a, lông mày chặt chẽ nhíu lại rơi vào trầm tư, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn thấy nhiều rất nhiều ô tô, suy tư về vấn đề trong tình huống không có chìa khóa thì lấy những bình xăng trong những chiếc xe này tới tay bằng cách nào.
Nửa phút trôi qua, vẫn không có biện pháp, trước đây ra vào đều có tài xế nên Lục Nhạc Hàm có chút mơ hồ, cuối cùng vẫn hỏi:
- Tiểu Cửu, ngươi tra một chút làm sao lấy xăng bên trong xe ra.
009 là hệ thống trí tuệ nhân tạo, có thể tự động network, vậy cũng xem như là một cái bàn tay vàng đi.
{ Dùng chìa khóa a. }
- Nếu ta có chìa khóa còn hỏi ngươi làm gì?
Lục Nhạc Hàm luôn cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện cùng 009 thì một ngày nào đó chính mình liền bị tức chết.
{ Vậy ta cũng không biết a, bên trong cơ sở dữ liệu không có cái vấn đề này. }
Âm thanh của 009 rất vô tội.
Bàn tay vàng duy nhất cũng không hề có tác dụng, Lục Nhạc Hàm nhìn bãi đậu xe tràn đầy xe lâm vào sâu sắc hoài nghi bản thân, như vậy cũng giống như nhà xí đang ở trước mắt, chính mình lại miễn cưỡng bị nước tiểu nghẹn chết, cũng có thể coi như phía trước có một cái nhà ăn, nhưng là khi còn cách hai bước thì mình đã bị đói bụng ngất đi.
Không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, làm không tốt thì xăng của mình cũng bị tang thi xé ra, xe này nhìn qua cũng không rắn chắc lắm, cũng không biết có thể chịu đựng tang thi va chạm mấy lần, trong nháy mắt đạp van dầu khởi động ô tô, trong lòng Lục Nhạc Hàm nghĩ nếu Lạc An ở đây thì tốt rồi, hắn không có gì không biết, quơ quơ đầu, xe như một làn khói chạy ra ngoài.
Sau khi có xe, lá gan của Lục Nhạc Hàm lớn hơn không ít, dù sao bây giờ đã có thời gian giảm xóc, nếu có chuyện gì xảy ra thì mình hoàn toàn có thể trong nháy mắt di động tiến vào trong không gian, giữ được tính mạng.
Lục Nhạc Hàm quan sát xung quanh thật kỹ, tang thi ở xung quanh không ít, túm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ, một vài tang thi thì tùy ý đi tới đi lui, có chút thậm chí dừng lại một chỗ không biết đang cắn xé cái gì.
Vội vã thu hồi tầm mắt, tập trung lực chú ý tới con đường phía trước, Lục Nhạc Hàm chưa từng lái xe, khởi động cực kỳ chậm, điều từ cơ sở dữ liệu của 009 ra bản đồ căn cứ chính phủ phía nam, sau đó xuất phát đi về phía mục tiêu.
Dọc theo đường đi, gặp phải không ít tang thi, cũng gặp được nhân loại, chỉ là mỗi lần Lục Nhạc Hàm đều dưới sự nhắc nhở của hệ thống mà tránh ra thật xa, có lúc cũng sẽ đụng phải một ít tiểu đội dị năng nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, ngạc nhiên nghi ngờ mình chỉ có một người thì hành động như thế nào.
Lục Nhạc Hàm vì không muốn gây thêm phiền toái, tận khả năng ít tiếp xúc cùng người khác, bản thân không muốn chết trong miệng tang thi, càng không muốn chết ở bên trong dục vọng của nhân loại.
Chỉ có mỗi lần cần xăng mới có thể đụng tới người khác, dùng đồ ăn trong không gian của mình để trao đổi xăng cùng bọn họ, hoặc là khi gặp cửa hàng bách hóa thì đi vào kiếm cá lọt lưới, những thời gian khác thậm chí cũng không xuống xe, muốn nghỉ ngơi trực tiếp tiến vào không gian, lúc đi ra vẫn đang trong xe.
{ Nhạc Hàm, quẹo trái, bên phải có tang thi. }
Âm thanh của 009 đột nhiên vang lên.
Lục Nhạc Hàm không kịp phản ứng, điều khiển vô-lăng rẽ phải, lúc đó có một loại cảm giác tại sao mình lại trói chặt cùng loại hệ thống này, đây chính là kết cục của kẻ ba phải trong trong truyền thuyết đi.
{ Nhạc Hàm, không phải nói rẽ trái sao? }
- Há, gần đây có chút quá rỗi rãnh, ta nghĩ tìm một chút kích thích.
Lục Nhạc Hàm bình tĩnh nói.
009 đột nhiên cảm giác vỏ ngoài kim loại lạnh lẽo, oán khí của Nhạc Hàm quả thực quá nặng a.
Chuyển hướng không bao lâu, Lục Nhạc Hàm liền nhìn thấy tang thi mà 009 nói tới, không nhiều, chỉ có một con, nhưng nhìn như là cao cấp, đang công kích một nam hai không đến hai mươi tuổi đang thả ra áp lực dòng nước.
Sắc mặt của đứa bé trai kia nhìn có chút tái nhợt gầy yếu, thế nhưng đẳng cấp dị năng xác thực không thấp, đẳng cấp dị năng chỉ có thể thông qua quyết đấu cùng tang thi hoặc người khác để thăng cấp, hài tử mới lớn như vậy rốt cuộc đã trải qua điều gì mới có thể rèn luyện ra dị năng bực này.
Nhận ra được chính mình tựa hồ lại có chút dư thừa lòng tốt, vội vã ngừng lại, thời đại này kẻ đáng thương nhiều hơn nhiều, mình đi một đường tới nay gặp qua không có hơn một nghìn cũng có hơn trăm, không thể nhìn hắn vẫn còn con nít liền dao động a.
Lục Nhạc Hàm điều khiển xe chậm rãi chạy qua, nhưng tầm mắt vẫn đặt trên mặt của cậu bé, cậu bé hiển nhiên cũng chú ý tới chiếc SMART màu đỏ tương đối dễ thấy, chỉ là biểu tình trên mặt không thay đổi, thật giống như đã quen đối với hành động thấy chết mà không cứu của Lục Nhạc Hàm, Lục Nhạc Hàm trong lòng hơi động, đây chính là hiện thực, hiện thực ngay cả hi vọng cũng không ôm ấp, dù sao không có hi vọng thì liền không có thất vọng.
Cậu vốn tương đối cảm tính, nghĩ đến Lạc An có phải là cũng sẽ đụng phải loại cảnh tượng này, bị công kích sau đó trơ mắt nhìn người khác rời khỏi trước mắt mình mà không cầu xin được cứu viện, nhìn biểu tình bình tĩnh của cậu bé, cùng với những lần ra tay càng ngày càng tàn nhẫn, tốc độ xe của Lục Nhạc Hàm càng ngày càng chậm, mãi đến tận khi dừng lại ở một bên.
Lục Nhạc Hàm nhìn cậu bé đã sức cùng lực kiệt, dùng chút sức lực cuối cùng ngưng tụ ra một dòng nước đâm vào trong óc tang thi, óc bị nước đâm thủng thì chảy ra màu vàng sền sệt, thậm chí có chút dính vào quần áo cậu bé, hắn cũng không thèm để ý, chỉ ngồi phịch trên bậc thang cửa hàng, từng ngụm từng ngụm thở dốc, giống như cá mất nước.
Suy nghĩ một chút vẫn là mở cửa xe, đi tới trước mặt cậu bé từ trên nhìn xuống hắn.
Cậu bé lao lực nhấc đôi mắt lên, nhìn thấy một nam nhân ngược chiều ánh sáng nhìn xuống mình, tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt lắm, thế nhưng quanh thân người này lộ ra nhàn nhạt ấm áp, thật giống như trong thân thể của hắn tản mát ra ánh sáng, khiến người khác không tự chủ có một loại dục vọng muốn đuổi theo.
Rất lâu đều không có loại tâm tình gợn sóng này, sau khi tận thế đến, cả nhà cũng chỉ có một mình y thức tỉnh dị năng hệ 'thủy' ba mẹ vì bảo vệ y cùng em gái mà một tuần lễ sau khi tận thế đến liền bị tang thi bắt đi ngay trước mặt y, xuyên thấu qua khe hở của chiếc tủ trơ mắt nhìn hai người bị xé nát, chỉ có thể bịt chặt miệng của em gái, cả người run rẩy không phát ra được thanh âm nào, gắt gao cắn chặt cánh môi dưới mãi đến tận khi nếm được mùi máu tanh, nước mắt trên mặt của em gái không ngừng xẹt qua tay của y, rơi xuống, có chút nóng.
Đợi đến sau khi tang thi rời đi, vừa mới buông tay, em gái bắt đầu gào khóc, bởi vì mới vừa nghẹt thở nên có chút thở không ra hơi, chính y cũng chỉ có thể vỗ vỗ lưng của nàng, dùng một loại âm thanh máy móc nói:
- Đừng sợ, ca ca ở đây.
Nhưng ngay cả em gái y cũng không có bảo vệ tốt, vừa mới ra khỏi nhà liền bị hai con tang thi tập kích, rõ ràng đã bảo hộ em gái ở phía sau, nhưng trong tay tang thi đang cầm lại là ai a, trên người nàng mặc váy màu phấn hồng hình như là quà mẹ đã tặng lúc sinh nhật.
Tựa như phát điên y tiến lên tranh cướp nàng lại, nhưng đáng tiếc một lần lại một lần bị đẩy ra, thật vất vả mới nhìn thấy một người đi ngang qua, kêu khóc khẩn cầu đến khàn cả giọng, người kia cũng chỉ hờ hững bố thí cho y một ánh mắt sau đó rời đi, trong nháy mắt khi em gái bị xé ra, trái tim của y trong chớp mắt đó dường như bị xé nát, đây chính là cái thế giới tàn nhẫn thế nào. Lúc ấy tang thi vẫn không có ý thức, có lẽ là đã ăn no rồi, nên hoàn toàn không có hứng thú đối với y đang sững sờ ngồi dưới đất.
Khoảng thời gian đó, nhân tính trở nên đáng ghê tởm đã cắm rễ thật sâu trong nội tâm của y. Không còn hy vọng xa vời sẽ có người giúp, chết rồi cũng tốt, chết rồi là có thể nhìn thấy ba mẹ cùng em gái.
Lục Nhạc Hàm nhìn thấy trên mặt cậu bé hiện ra một nụ cười hư huyễn, thầm nghĩ không tốt, sẽ không phải giống như cô bé bán diêm, nhìn thấy ảo giác cuối cùng đi, vội vã ngồi xổm người xuống lắc lắc bờ vai y, nói:
- Ngươi không sao chứ.
Ánh mắt của cậu bé dừng một chút, từ sau khi tận thế thì chưa từng thấy người nào xinh đẹp như vậy, trước tận thế cũng không có, trong ánh mắt còn lưu lại một ít đề phòng, thế nhưng bị khí tức ôn nhu tỏa ra quanh người cậu bao vây lấy, chỉ muốn nhào tới trong ngực của cậu khóc ra hết thảy oan ức.
Nếu Lục Nhạc Hàm mà biết cậu bé lúc này đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ tối tăm chửi một câu: 'OH, SHIT'. Lại là vầng sáng Bạch Liên hoa chết tiệt.
Cậu bé ho khan hai tiếng, có chút suy nhược nói:
- Không có chuyện gì.
Âm thanh còn đang ở trong thời kì vỡ giọng, có chút khàn khàn, nhưng cũng giống như là sử dụng quá độ.
Lục Nhạc Hàm không có thời gian quan tâm tới những điều đó, dù sao mình một chút tính chất công kích cũng không có, đứa bé hiện ở trước mắt này cũng không hề có lực công kích, nếu đột nhiên xuất hiện tang thi, vừa chết chính là cả hai người.
Trong đầu vội vã cuống cuồng căn dặn 009 thật kĩ, nhất định phải nhắc nhở khi có tang thi tới gần.
Tay của cậu bé khẽ cầm lấy cổ tay của mình, giống như là nắm lấy một cái phao cứu mạng cuối cùng, lộ ra một đoạn nhỏ cánh tay xương cốt góc cạnh rõ ràng, ngón tay không có thịt giống như chân gà, có chút quá gầy.
Lục Nhạc Hàm mặc dù có chút lòng tốt, nhưng tiếp xúc cùng người xa lạ vẫn còn có chút không thích ứng, đẩy tay của cậu bé ra, nhìn thấy ánh mắt thất lạc tuyệt vọng của cậu bé thì động viên nói:
- Ngươi ở nơi này chờ một lát.
Nói xong chạy vào trong xe, lấy ra một ít quần áo cùng một ít bánh quy áp súc đã tích trữ trước tận thế trong không gian, chất đống ở trước bậc thang cậu bé ngồi, nói:
- Đồ của ta cũng không nhiều, những thứ này cho ngươi, ngươi nghĩ biện pháp mang theo, dị năng của ta không có gì tính chất công kích, thân thủ cũng không tốt như ngươi, cho nên ngươi cũng đừng nghĩ ta mang theo ngươi.
Mang theo một người là cỡ nào phiền phức, muốn vào không gian cũng không vào được, sau khi nói xong một mạch, nhìn thấy cậu bé khẽ biến sắc mặt, nói:
- Ngươi nếu không còn chuyện gì thì mau chóng rời đi đi, nơi này cũng không an toàn lắm.
Dứt lời liền đứng lên chuẩn bị rời đi, hắn cũng không muốn bị tang thi bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu nhô ra xé xác, ống quần bị kéo lại, ánh mắt cậu bé có chút khẩn cầu nhìn cậu.
Coi như ngươi biến thành một tiểu cô nương nhìn ta như vậy, ta cũng không thể mang ngươi theo a, ngồi xổm xuống đẩy tay của hắn ra, suy nghĩ một chút nói:
- Ta nghe nói phía nam có căn cứ chính phủ, ngươi nếu nguyện ý thì hãy đi thử vận may.
Cũng không quay đầu lại lên xe trực tiếp rời đi, đừng nói ta vô tình, đừng nói ta lãnh khốc, nếu ta không vô tình, không lãnh khốc, thì có thể không cần tiếp tục đi nội dung vở kịch, bởi vì ngươi sẽ nhìn thấy ta biến thành một bộ thi thể lẳng lặng mà nằm, lòng người khó dò.
Xe của Lục Nhạc Hàm dù sao cũng chỉ là xe phổ thông, khởi động chậm, đại khái ba tháng mới tiến vào nội thanh nơi căn cứ chính phủ đang đóng, càng đi về phía trước, khoảng cách căn cứ chính phủ càng gần, nhân loại càng ngày càng nhiều, tình cờ gặp tang thi thì đẳng cấp của chúng cũng càng ngày càng cao, thế nhưng số lượng càng ngày càng ít, chỉ là lúc này Lục Nhạc Hàm đã không dám vào trong cửa hàng phụ cận lấy đồ vật, tang thi đã có ý thức mà bắt đầu liên hợp lại công kích một người, đồng thời hành động có kế hoạch, tiểu đội dị năng bị tang thi vây công mà toàn quân bị diệt Lục Nhạc Hàm không phải chưa từng nhìn thấy, thậm chí không chỉ một cái, những lúc như thế thì Lục Nhạc Hàm chỉ có thể chặt chẽ đạp lên van dầu, nỗ lực bình tĩnh trái tim đang nhảy lên dị thường cấp tốc của mình, đi vòng qua từ phía sau, những tang thi đó đều có mục tiêu của mình, tựa hồ không hứng thú gì đối với Lục Nhạc Hàm.
Số lần Lục Nhạc Hàm tiến vào không gian cũng từ từ giảm bớt, trong không gian không nhìn thấy bên ngoài phát triển, nếu mình đang trải qua thoải mái bên trong không gian, tang thi đã vây quanh xe của mình, chẳng phải là mới vừa ra liền bị xé ra.
Lục Nhạc Hàm xưa nay đều chưa từng chịu khổ như vậy, cậu cảm thấy trước kia quả thực là quá hạnh phúc, còn có chính là nếu như thoát ly thế giới này, mình nhất định mãi mãi không đụng vào xe, bóng ma trong lòng quả thực quá nghiêm trọng.
Người có ba gấp, nhìn đường phố trống rỗng cùng với cửa hàng bách hóa cao ba tầng, Lục Nhạc Hàm có chút động lòng, dù sao đều đi giải quyết vấn đề, còn không bằng trực tiếp đi vào trong cửa hàng bách hóa, thuận tiện lấy một ít quần áo, khoảng thời gian này vứt không ít quần áo đã mặc qua, trong không gian cũng không còn lại bao nhiêu.
Mới vừa tiến vào cửa hàng bách hóa liền có một người phụ nữ vọt thẳng tới đâm vào trong lồng ngực Lục Nhạc Hàm, cậu hoảng sợ lui về phía sau một bước, trực tiếp đập vào cửa thủy tinh đã vỡ, phần lưng đau đớn một hồi, nhất định là đâm vào thủy tinh, mặt của Lục Nhạc Hàm vặn vẹo, gắt gao cắn môi không dám kêu to, sợ đưa tới tang thi ở phụ cận.
Người phụ nữ kia cũng nhận ra mình tựa hồ đụng phải thứ gì, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Lục Nhạc Hàm, vội vã nâng đỡ tay cậu hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Lục Nhạc Hàm cắn răng, mặt không biểu cảm nói:
- Không có chuyện gì."
Mới là lạ, quay đầu nhìn lại, trên thủy tinh vỡ mơ hồ mang theo một chút vết máu, xem ra thật sự là cấm vào lưng.
- Tiểu Cửu, ngươi không thể che đậy cảm giác đau sao?
Lục Nhạc Hàm đột nhiên nghĩ đến lúc tự sát ở thế giới trước, khi lưỡi dao xẹt qua cánh tay xác thực không có cảm giác đau đớn.
{ Vừa rồi ta bị giật mình, quên mất. }
Âm thanh của 009 mang theo chút sợ hãi không thôi, tựa hồ còn đắm chìm trong thế giới vừa rồi.
* * *
Nữ nhân nhìn thấy vết thương phía sau lưng Lục Nhạc Hàm, kinh ngạc thốt lên:
- Thủy tinh vỡ cấm vào lưng, ngươi chảy máu.
Nghe nữ nhân nói vậy, Lục Nhạc Hàm xác định suy đoán của mình không sai, điều này thì phiền toái, tuy rằng không đau, thế nhưng dù sao bị thương ở phía sau, nếu như trì hoãn việc lấy thủy tinh vỡ ra, ở bên trong thế giới này rất dễ dàng bị nhiễm trùng mà chết.
Nhăn mày lại, sớm biết vậy thì vừa rồi đã không tiến vào, trên đời khó mua được 'sớm biết'.
{ Nhạc Hàm, bên trong có tang thi. }
Lục Nhạc Hàm rùng mình, xoay người chạy, nữ nhân ở phía sau tựa hồ cũng nhớ tới mình hẳn là đang chạy trối chết, vội vã liều mạng chạy trốn theo phía sau Lục Nhạc Hàm.
May là xe của Lục Nhạc Hàm đậu ở ven đường cách đó không xa, thậm chí còn chưa đóng cửa, nhưng bởi vì không rèn luyện trong thời gian dài, chỉ chạy một đoạn ngắn đã thở hồng hộc, đợi đến khi ngồi vào ghế lái, đạp cần ga, chạy một đoạn xa mới ngừng lại thở hổn hển, xuyên thấu qua tấm kính phía trước xe thì nhìn thấy nữ nhân kia đang ngồi ở phía sau, giật mình quay đầu lại, hỏi:
- Ngươi ngồi vào khi nào?
Nữ nhân tựa hồ có thể lực rất tốt, mặt không đỏ, không thở gấp, nhìn lưng Lục Nhạc Hàm có chút bận tâm hỏi:
- Phía sau ngươi không có sao chứ.
Lục Nhạc Hàm im lặng, ngươi coi như hỏi một ngàn lần, nên có việc vẫn có việc, không nên có việc thì nó sẽ không sao, ngươi hỏi vậy là muốn ta trả lời thế nào.
Nữ nhân thấy Lục Nhạc Hàm im lặng nhíu mày, cho là cậu đang vô cùng đau đớn, cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói:
- Nếu không ngươi trước tiên cùng ta trở về đội chúng ta đi, nơi đó có dị năng giả hệ chữa khỏi, vết thương sẽ khỏi nhanh thôi.
Lục Nhạc Hàm đáy mắt mang theo phòng bị, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt nữ nhân.
Nữ nhân có chút kinh hoảng, vội vã vung vung tay nói:
- Ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng là dị năng giả, chỉ là cấp của ta không cao, vốn không nên ra ngoài một mình, bất quá ta muốn dùng một ít đồ dùng thiết yếu, liền tự mình..
Nói tới chỗ này, mặt nữ nhân có chút hồng, đầu hơi hạ thấp, Lục Nhạc Hàm hơi nghi hoặc một chút, chẳng lẽ không thể để cho người có dị năng cao cấp lấy giúp sao, thứ gì a, bất chấp nguy hiểm tính mạng cũng phải tự mình đi lấy.
Nữ nhân ngập ngừng nửa ngày, ngẩng đầu nói tiếp:
- Vừa rồi là bởi vì nguyên nhân của ta ngươi mới bị thương, ngươi trước tiên trở về cùng ta đi thôi, nếu không ngươi sức thuốc xong rồi đi cũng được a.
Nói xong lời cuối cùng có chút gấp, tựa hồ sợ Lục Nhạc Hàm không đi cùng với nàng.
Lục Nhạc Hàm nhìn gương mặt của nữ nhân này, mắt to miệng nhỏ, khuôn mặt thịt đô đô, thoạt nhìn cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, ánh mắt để lộ ra một loại nói êm tai một chút thì gọi là đơn thuần, nói không êm tai liền gọi là ngu xuẩn, suy nghĩ một chút vẫn gật đầu một cái, vết thương trên lưng tuy rằng có thể ngâm nước suối, thế nhưng nếu không lấy mảnh vỡ thủy tinh ra thì lúc ngủ sẽ rất cộm.
Trên mặt nữ nhân lộ ra thần sắc thả lỏng, nói:
- Cám ơn trời đất, nếu ngươi không đi thì ta chẳng phải là hổ thẹn chết rồi, ta tên là Lý An Cẩm, còn ngươi?
- Thẩm Gia Ngôn. Đi bên kia?
Lục Nhạc Hàm không muốn tiếp xúc nhiều cùng nữ nhân, thoa thuốc xong còn phải vội đi tìm căn cứ đây, tính toán lại đi hơn nửa tháng thì đến.
Sau khi Lý An Cẩm chỉ phương hướng thì líu ra líu ríu nói không ngừng:
- Gia Ngôn, tên thật là dễ nghe, bất quá nghe giống như tên của nữ hài tử, a, đúng rồi, Gia Ngôn ngươi có dị năng hay không a, có thể gia nhập tiểu đội của chúng ta nha, đội trưởng của chúng ta khá tốt, lớn lên đẹp trai năng lực lại cao nữa, nếu ngươi gia nhập vào thì sau này đều không cần lo lắng.
- Gia Ngôn? Gia Ngôn?
Lục Nhạc Hàm chỉ cảm thấy trong đầu ông ông, chắc là do ở một mình quá lâu, có chút không quá thích ứng việc nói chuyện cùng người khác, lúc này có chút phập phồng thấp thỏm, nói:
- Không được, ta tìm người, vẫn là tự mình đi tương đối dễ dàng.
Lý An Cẩm tựa hồ hoàn toàn không ý thức được Lục Nhạc Hàm không hứng thú, tiếp tục nói:
- Gia Ngôn muốn tìm ai nha, nói không chừng ta gặp qua.
Lục Nhạc Hàm thực sự thiếu kiên nhẫn, nói:
- Anh của ta.
Lần này Lý An Cẩm cuối cùng đã rõ ràng rồi, phẫn nộ không tiếp tục nói nữa, khi xe lái vào một khu biệt thự mới thấp giọng nói một câu:
- Ở nơi này, tiểu đội của chúng ta tạm thời ở nơi này.
Lục Nhạc Hàm nhìn lướt qua, đây đại khái là nơi người giàu có tụ tập lúc trước, từng tòa biệt thự san sát nhau, ở cửa túm năm tụm ba hoặc ngồi hoặc đứng tán gẫu với nhau.
Dừng xe, Lý An Cẩm chỉ chỉ vào một ngôi nhà không có ai nói:
- Ta ở nơi này.
Đi theo phía sau Lý An Cẩm, Lục Nhạc Hàm phát hiện bên trong biệt thự này giống như không có người, bày trí rất đơn giản, không giống như nơi có rất nhiều người cư trú.
Lý An Cẩm nhìn ra nghi vấn của cậu, chỉ chỉ ghế sô pha nói:
- Nơi này có nhiều biệt thự, có mấy người đều là tách ra ở, ta cùng cha ta ở nơi này, nhưng gần đây cha ta không ở, ngươi ở nơi này chờ một lát, ta đi gọi người dị năng giả kia lại đây, thuận tiện nói cùng đội trưởng một chút.
Lục Nhạc Hàm lười nói chuyện với nàng, quá dài dòng, nói đến không ngừng, sau khi gật gật đầu nhìn nàng hoang mang hoảng loạn đi ra ngoài, ngồi xuống đánh giá căn biệt thự này.
Chưa ngồi được bao lâu liền nghe thấy ở cửa có tiếng bước chân, cũng quá nhanh đi, thần tốc a, lễ phép vội vàng đứng lên xoay người lại, nhất thời cứng đờ, không tự chủ lui về phía sau hai bước.
Sau khi người ở cửa nhìn thấy Lục Nhạc Hàm thì nụ cười trên mặt nhạt đi, sắc mặt có chút tối tăm, một lúc lâu nhếch miệng nở một nụ cười, nói:
- Gia Ngôn, đã lâu không gặp.
Lục Nhạc Hàm lúc này như rơi vào hầm băng, mình vẫn không có chuẩn bị kỹ càng, sao hắn lại xuất hiện lúc này, chỉ có điều tách ra còn chưa tới một năm mà sao hắn giống như biến thành người khác, khí chất quanh thân tuy rằng vẫn là ôn hòa như gió xuân, ấm áp như vậy, thế nhưng khi hắn nhìn mình chằm chằm, lộ ra một nụ cười như vậy lại làm cho thân thể mình lạnh từ trong ra ngoài, giống như là có lực lượng vô hình đang nhốt lại tay chân của mình không nhúc nhích được, cực lực kéo ra một nụ cười, thậm chí cũng không tìm được giọng nói của của mình, phí sức lực nửa ngày mới phun ra vài chữ:
- Học trưởng, đã lâu không gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất