Khoái Xuyên Chi Hắc Hóa Yêu Trúng Bạch Liên Hoa
Chương 4
Đến ngày khai giảng, Lục Nhạc Hàm u oán đứng ở cửa vườn trẻ.
Một bên Tề phụ còn đang hỏi:
- Tri Phi, sao không đi vào?
Lục Nhạc Hàm nhìn đám ác ma đang cãi lộn, tranh đoạt đồ chơi, trong lòng dâng lên một luồng cảm giác chua xót, ngữ khí có chút bi thương, nói:
- Lúc nhỏ ta chưa từng bước vào vườn trẻ, tiểu học thì mời người về nhà dạy, ta cho là hài tử của những nhà có tiền đều rất có hàm dưỡng, giống như ta, giống như Tề Hưng Triết, vạn vạn không nghĩ tới những hài tử trước mặt này vì một đống đồ chơi mà đánh nhau tương lai sẽ là người nối nghiệp của những cá sấu lớn trên thương trường.
{Cho nên ngươi liền bị dưỡng thành một con mọt sách không quen tiếp xúc cùng người khác a. }
Lục Nhạc Hàm bị nghẹn đến nói không ra lời, xác thực cậu không am hiểu phỏng đoán tâm tư của người khác, thế nhưng trong miệng vẫn cố chấp nói:
- Ngươi mới là con mọt sách, cả nhà ngươi là con mọt sách, ta là đọc nhiều sách vở.
Hệ thống khinh thường nói:
{ Ta không cần, ta chỉ cần tải dữ liệu xuống là được rồi. }
009 ăn ngay nói thật, Lục Nhạc Hàm lại cảm giác trên đầu gối trúng một phát đạn, bên cạnh Tề phụ còn đang nỗ lực đem cậu đưa vào.
Cậu cũng không lo cái gì mặt mũi, vội vã ôm lấy cẳng chân Tề phụ, giọng nói oan ức:
- Không đi trường học.
Tề phụ ngồi chồm hỗm xuống, sờ sờ đầu Lục Nhạc Hàm nói:
- Tại sao không đi trường học?
Lục Nhạc Hàm liếc mắt nhìn bên trong đang quần ma loạn vũ, nói:
- Lúc trước mẹ đã dạy ta một ít, nói ta có thể trực tiếp lên tiểu học.
Tay Tề phụ cứng đờ, nói:
- Mẹ ngươi đã dạy ngươi?
Lục Nhạc Hàm gật gật đầu.
Mẹ của Tề Tri Phi vốn là đại gia khuê tú, nhưng bởi vì chưa kết hôn đã mang thai nên bị đuổi ra khỏi nhà, nàng lại vô cùng quật cường không muốn tìm Tề phụ hỗ trợ, ngày qua không được như ý, thường thường sẽ ở trước mặt Tề Tri Phi oán giận về sự tồn tại của cậu, cũng sẽ nói việc kiếm tiền không dễ dàng, sau này tính cách Tề Tri Phi lớn như vậy một phần cũng là do mẹ của cậu ảnh hưởng, chỉ là bây giờ Lục Nhạc Hàm vì không muốn đi nhà trẻ chỉ có thể đem mẹ của Tề Tri Phi đắp nặn vĩ đại một chút.
Tề phụ hiển nhiên có chút hổ thẹn với mẹ của Tề Tri Phi, người phụ nữ kia từ sau khi đem Tề Tri Phi đưa tới thì giống như là biến mất không còn tăm hơi, tìm cũng tìm không được, trên mặt hiện ra thần sắc không dễ chịu, nói:
- Vậy Tri Phi cùng ba ba đi tới chỗ giáo viên làm kiểm tra, sau đó sẽ nhìn xem Tri Phi thích hợp học lớp nào được không?
Lục Nhạc Hàm nắm thật chặc tay Tề phụ, nói:
- Được.
Chỉ lo phản ứng chậm liền bị bỏ lại nơi này, quả thực là đáng sợ, trước khi đi cậu còn dùng dư quang nhìn thấy một bé gái mặc váy công chúa màu phấn hồng đang dùng sức nắm tóc của bé trai mặc âu phục không biết đang mắng cái gì, đứa bé trai kia cũng không yếu thế, đưa tay ra muốn nắm làn váy của cô bé kia, lão sư đứng chỉ có thể ở một bên mà căng thẳng, hài tử nơi này đều là tổ tông trong nhà, đắc tội với ai thì cuộc sống sau này cũng không có ngày lành.
Run run từng bước ngắn theo Tề phụ đi qua văn phòng của giáo viên tiểu học.
Giáo viên đưa một bài kiểm tra qua, cảm nhận được ánh mắt đồng tình của giáo viên, trong lòng Lục Nhạc Hàm dâng lên một luồng không phục, ánh mắt này có ý gì, rõ ràng không coi lời nói của ta là thật.
Lão sư ở một bên nhìn Lục Nhạc Hàm đang cau mày nhìn bài kiểm tra, gia trưởng như vậy y thấy nhiều rồi, hài tử hơi nhận thức vài chữ thì coi con trai mình thật sự là thần đồng, người có tiền cũng thật ảo tưởng sinh ra bầu trời, khai giảng hàng năm đều đụng phải loại gia trưởng này, có chút nhàm chán.
Cười làm lành nói với Tề phụ:
- Tề tiên sinh a, hiện tại đứa nhỏ đều sẽ dùng đủ loại lý do để trốn tránh đi học, ngài cũng không cần coi là thật.
Dứt lời liền quay người nói với Lục Nhạc Hàm:
- Tiểu bằng hữu, không viết ra được cũng không quan trọng nha, nơi này ta còn có một bài kiểm tra khác, làm xong là có thể cùng đi chơi với những tiểu bằng hữu khác nha.
Thời điểm Lục Nhạc Hàm nhấc bút lên chuẩn bị mạnh mẽ đánh vào mặt giáo viên, Tề phụ lên tiếng, âm thanh băng lãnh mà Lục Nhạc Hàm chưa từng nghe qua, nói:
- Tri Phi, làm cho tốt, làm không được liền nói rõ bài kiểm tra này có vấn đề, ba ba dẫn ngươi đi trường học khác có được hay không.
Giáo viên đứng ở một bên có chút lúng túng, cầm bài kiểm tra ở trong tay để xuống cũng không phải mà đưa tới cũng không được, ngượng ngùng cầm trên tay, nụ cười trên mặt không tự nhiên.
Lục Nhạc Hàm lườm một cái, ngẩng mặt lên cười nói với Tề phụ:
- Ba ba, ta hiểu rồi.
Cầm bút lên nghiêm túc điền vào bài kiểm tra, chữ của Lục Nhạc Hàm thanh tú sạch sẽ khéo léo, coi như cố ý bắt chước bút tích tiểu hài tử, thế nhưng cũng viết vô cùng tốt.
Giáo viên đứng ở một bên liếc trộm trong mắt dần hiện ra vui mừng, chẳng lẽ thật sự là thần đồng?
Tề phụ cũng cao hứng, y chỉ biết hài tử của mình biết chữ, bởi vì cậu còn có thể đọc truyện cổ tích, nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên còn biết viết chữ, lập tức có chút mừng rỡ như điên, đung đưa cánh tay Lục Nhạc Hàm nói:
- Cái này cũng là mẹ ngươi dạy ngươi?
Lục Nhạc Hàm cùi chỏ bị y kéo một chút, xẹt một đường vết bút trên bài thi, nhấc mặt lên cười nói:
- Phải a, con còn làm được rất nhiều.
Tề phụ cầm lấy bài kiểm tra, chỉ còn lại một đề cuối cùng chưa viết, đảo qua một lần các đáp án khác cơ hồ đều là chính xác, tay run run đem bài kiểm tra đưa tới trước mặt Lục Nhạc Hàm, nói:
- Biết làm đề cuối cùng sao?
Lục Nhạc Hàm nhìn lướt qua, là một đề toán học của lớp bốn, nếu như mình mà giải được thì có chút nghịch thiên rồi, lắc đầu một cái có chút ủ rũ, nói:
- Không biết, Tri Phi không biết tính thế nào.
Trong ánh mắt Tề phụ toát ra vẻ thất vọng, nhưng trong nháy mắt liền biến mất, nở nụ cười sáng chói, đưa bài kiểm tra cho giáo viên, nói:
- Nhìn xem có thể học lớp mấy?
Giáo viên chân chó mà tiếp nhận bài thi, không chỉ là bởi vì biểu hiện thiên tài của Lục Nhạc Hàm, hay là bởi vì thân phận Tề phụ, đơn giản liếc mắt nhìn một cái, cười đến rất là nịnh nọt, khom người nói:
- Tề tiên sinh, chúng ta làm thủ tục nhập học lớp hai Tề Tri Phi đồng học được không?
Tề phụ suy nghĩ một chút, cũng không thèm nhìn tới người giáo viên kia, đáp:
- Vậy thì nghe các ngươi, lớp hai liền lớp hai.
Dứt lời mang theo Lục Nhạc Hàm đi ra văn phòng, đi tới một chỗ không người trong trường học, đem Lục Nhạc Hàm bế lên, tung lên không trung hai vòng, cười đến đôi mắt đều sắp thành một cái khe, đem Lục Nhạc Hàm giương cao cao mà nói:
- Tri Phi, sao ngươi lại thông minh như vậy, ta thậm chí có một nhi tử thiên tài.
Dứt lời liền muốn tiến tới tới hôn trán Lục Nhạc Hàm.
Lục Nhạc Hàm vội vàng dùng tay đi chặn, coi như cổ thân thể này là nhi tử Tề phụ, thế nhưng hắn vẫn không thể tiếp thu việc một nam tử trưởng thành hôn a, huống chi chính mình vẫn là GAY đây.
Con mắt Tề phụ tối sầm, tuy rằng từ khi đứa nhỏ này tiến vào Tề gia vẫn luôn rất hiểu chuyện, cũng sẽ làm nũng, sẽ nói, thế nhưng luôn không thân cận cùng mình, liền cảm thấy như là chuyên môn vì được kêu hiểu chuyện mà hiểu chuyện, chẳng lẽ mẹ của cậu đặc biệt dặn dò cậu nhất định phải ngoan ngoãn?
Lục Nhạc Hàm nhìn Tề phụ nhíu chặt lông mày, vội vàng dùng tay sờ mi tâm Tề phụ, nói:
- Ba ba, ta thông minh như vậy ngươi vui vẻ sao?
Tề phụ trong nháy mắt được tay nhỏ mềm mại xoa xoa chữa khỏi, nắm cái tay nho nhỏ kia, rất là hòa ái nói:
- Ba ba đặc biệt vui vẻ.
Lục Nhạc Hàm vung lên khuôn mặt tươi cười, tùy ý y nắm chặt tay của chính mình.
Buổi tối trên bàn cơm, Tề phụ chậm rãi nói biểu hiện ở trường ngày hôm nay của Lục Nhạc Hàm cho Tề Hưng Triết nghe, nói xong lời cuối cùng tổng kết một câu:
- Tri Phi nhà chúng ta chính là thiên tài, nói không chừng sau này sẽ có tiền đồ lớn.
Đũa trên tay Tề Hưng Triết ngừng một chút, hắn đặt đũa lại trong bát, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Lục Nhạc Hàm nói:
- Ồ, Tri Phi của chúng ta cũng thật là lợi hại.
Trong lòng Lục Nhạc Hàm hồi hộp một chút, Tề Hưng Triết không phải là hiểu lầm đi, tưởng mình là muốn thông qua thân phận thiên tài cùng hắn tranh đoạt tài sản, tuy rằng sau này ta xác thực sẽ làm như vậy, nhưng chuyện ngày hôm nay là ngoài ý muốn a, liền vội vàng cười nói:
- Không đúng, ca ca thông minh nhất, ca ca biết rất nhiều rất nhiều đồ vật mà Tri Phi không hiểu.
Tề Hưng Triết nở nụ cười, gấp rau diếp xào vào trong bát, nói:
- Tri Phi còn nhỏ, sau này sẽ biết nhiều hơn.
Lục Nhạc Hàm thấy thần sắc của hắn tựa hồ như lúc bình thường, thở phào một hơi, dự định sau này không cần biểu hiện quá lợi hại, ngày hôm nay là bị người giáo viên kia làm tức tới không suy nghĩ, không nghĩ tới sau khi biến thành tiểu hài tử trí thông minh cũng giảm đi, bới cơm nói:
- Tri Phi không cần phải hiểu nhiều, sau này ca ca nói cho ta biết là tốt rồi.
Tề phụ cười nói:
- Hai người các ngươi đều lợi hại, mau nhanh chóng ăn cơm, sau khi ăn cơm sẽ càng thông minh hơn.
Không nghe Tề Hưng Triết trả lời, Lục Nhạc Hàm nhấc mắt len lén nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang cười cười nhìn mình, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, bên tai tựa hồ truyền đến tiếng cười của Tề Hưng Triết, thật căng thẳng.
Buổi tối nằm ở trên giường, Lục Nhạc Hàm vẫn còn có chút canh cánh trong lòng về thái độ của Tề Hưng Triết đối với chuyện này, ôm cánh tay, nằm trên bả vai của hắn, nhẹ giọng nói:
- Ca ca, ta học lớp hai, như vậy khoảng cách cùng ca ca càng gần hơn, sau này ca ca tới tìm ta cũng càng thêm dễ dàng.
Tề Hưng Triết nhéo nhéo mũi của cậu, nói:
- Không muốn vào vườn trẻ là bởi vì khoảng cách với ca ca khá xa?
Lục Nhạc Hàm hô hấp không thuận, uốn éo người lắc lắc đầu, né tránh tay của hắn, hờn dỗi nói:
- Đúng nha, ta sợ nếu gặp phải phiền phức, ca ca không tới kịp thì làm sao bây giờ?
Tề Hưng Triết cười giúp hắn sửa lại áo ngủ một chút, nói:
- Ngươi làm sao dính người như vậy.
Lục Nhạc Hàm nở nụ cười ngu ngốc, thúc giục hắn kể chuyện xưa cho mình nghe.
Mỗi lần trước khi ngủ Lục Nhạc Hàm đều nháo muốn nghe truyện cổ tích, làm cho Tề Hưng Triết luôn có cảm giác bởi vì hắn kể chuyện xưa quá nhạt nhẽo, đứa nhỏ này coi nó như bài hát ru con mà nghe, mỗi lần còn chưa nghe được mười phút, thời điểm truyện đến đoạn cao trào thì sẽ truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ.
Tề Hưng Triết đem sách để qua một bên, nhìn người đang ngủ say bên trong, trên mặt tràn đầy thần sắc tìm tòi nghiên cứu, nhìn một lát, giúp cậu kéo chăn che lại bờ vai lộ ra ngoài, hôn trán của cậu một cái, động tác trên tay cực kỳ ôn nhu, nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt đến cực điểm:
- Tề Tri Phi, ngươi còn bao nhiêu thứ không có biểu hiện ra?
Nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của Lục Nhạc Hàm, một lúc lâu nhếch miệng lên cười một cái, lại thêm một câu:
- Vẫn là lúc nhỏ đáng yêu, Tề Tri Phi, nếu ngươi vĩnh viễn sống tại cái tuổi này thì tốt rồi.
Trong giấc mộng Lục Nhạc Hàm đều đau đầu, chân mày nho nhỏ nhíu lại, hiện tại tốt lắm, chỉ là đóng vai áo bông nhỏ tri kỷ của ca ca, nhiều lắm chính là lập dị một chút, tuy rằng cậu không trải qua, chỉ có thể mô phỏng theo biểu hiện khi còn bé của Lục Vũ.
Nhưng là việc đóng vai Bạch Liên hoa này không phải ai cũng có thể làm được a, thật nhức đầu.
Một bên Tề phụ còn đang hỏi:
- Tri Phi, sao không đi vào?
Lục Nhạc Hàm nhìn đám ác ma đang cãi lộn, tranh đoạt đồ chơi, trong lòng dâng lên một luồng cảm giác chua xót, ngữ khí có chút bi thương, nói:
- Lúc nhỏ ta chưa từng bước vào vườn trẻ, tiểu học thì mời người về nhà dạy, ta cho là hài tử của những nhà có tiền đều rất có hàm dưỡng, giống như ta, giống như Tề Hưng Triết, vạn vạn không nghĩ tới những hài tử trước mặt này vì một đống đồ chơi mà đánh nhau tương lai sẽ là người nối nghiệp của những cá sấu lớn trên thương trường.
{Cho nên ngươi liền bị dưỡng thành một con mọt sách không quen tiếp xúc cùng người khác a. }
Lục Nhạc Hàm bị nghẹn đến nói không ra lời, xác thực cậu không am hiểu phỏng đoán tâm tư của người khác, thế nhưng trong miệng vẫn cố chấp nói:
- Ngươi mới là con mọt sách, cả nhà ngươi là con mọt sách, ta là đọc nhiều sách vở.
Hệ thống khinh thường nói:
{ Ta không cần, ta chỉ cần tải dữ liệu xuống là được rồi. }
009 ăn ngay nói thật, Lục Nhạc Hàm lại cảm giác trên đầu gối trúng một phát đạn, bên cạnh Tề phụ còn đang nỗ lực đem cậu đưa vào.
Cậu cũng không lo cái gì mặt mũi, vội vã ôm lấy cẳng chân Tề phụ, giọng nói oan ức:
- Không đi trường học.
Tề phụ ngồi chồm hỗm xuống, sờ sờ đầu Lục Nhạc Hàm nói:
- Tại sao không đi trường học?
Lục Nhạc Hàm liếc mắt nhìn bên trong đang quần ma loạn vũ, nói:
- Lúc trước mẹ đã dạy ta một ít, nói ta có thể trực tiếp lên tiểu học.
Tay Tề phụ cứng đờ, nói:
- Mẹ ngươi đã dạy ngươi?
Lục Nhạc Hàm gật gật đầu.
Mẹ của Tề Tri Phi vốn là đại gia khuê tú, nhưng bởi vì chưa kết hôn đã mang thai nên bị đuổi ra khỏi nhà, nàng lại vô cùng quật cường không muốn tìm Tề phụ hỗ trợ, ngày qua không được như ý, thường thường sẽ ở trước mặt Tề Tri Phi oán giận về sự tồn tại của cậu, cũng sẽ nói việc kiếm tiền không dễ dàng, sau này tính cách Tề Tri Phi lớn như vậy một phần cũng là do mẹ của cậu ảnh hưởng, chỉ là bây giờ Lục Nhạc Hàm vì không muốn đi nhà trẻ chỉ có thể đem mẹ của Tề Tri Phi đắp nặn vĩ đại một chút.
Tề phụ hiển nhiên có chút hổ thẹn với mẹ của Tề Tri Phi, người phụ nữ kia từ sau khi đem Tề Tri Phi đưa tới thì giống như là biến mất không còn tăm hơi, tìm cũng tìm không được, trên mặt hiện ra thần sắc không dễ chịu, nói:
- Vậy Tri Phi cùng ba ba đi tới chỗ giáo viên làm kiểm tra, sau đó sẽ nhìn xem Tri Phi thích hợp học lớp nào được không?
Lục Nhạc Hàm nắm thật chặc tay Tề phụ, nói:
- Được.
Chỉ lo phản ứng chậm liền bị bỏ lại nơi này, quả thực là đáng sợ, trước khi đi cậu còn dùng dư quang nhìn thấy một bé gái mặc váy công chúa màu phấn hồng đang dùng sức nắm tóc của bé trai mặc âu phục không biết đang mắng cái gì, đứa bé trai kia cũng không yếu thế, đưa tay ra muốn nắm làn váy của cô bé kia, lão sư đứng chỉ có thể ở một bên mà căng thẳng, hài tử nơi này đều là tổ tông trong nhà, đắc tội với ai thì cuộc sống sau này cũng không có ngày lành.
Run run từng bước ngắn theo Tề phụ đi qua văn phòng của giáo viên tiểu học.
Giáo viên đưa một bài kiểm tra qua, cảm nhận được ánh mắt đồng tình của giáo viên, trong lòng Lục Nhạc Hàm dâng lên một luồng không phục, ánh mắt này có ý gì, rõ ràng không coi lời nói của ta là thật.
Lão sư ở một bên nhìn Lục Nhạc Hàm đang cau mày nhìn bài kiểm tra, gia trưởng như vậy y thấy nhiều rồi, hài tử hơi nhận thức vài chữ thì coi con trai mình thật sự là thần đồng, người có tiền cũng thật ảo tưởng sinh ra bầu trời, khai giảng hàng năm đều đụng phải loại gia trưởng này, có chút nhàm chán.
Cười làm lành nói với Tề phụ:
- Tề tiên sinh a, hiện tại đứa nhỏ đều sẽ dùng đủ loại lý do để trốn tránh đi học, ngài cũng không cần coi là thật.
Dứt lời liền quay người nói với Lục Nhạc Hàm:
- Tiểu bằng hữu, không viết ra được cũng không quan trọng nha, nơi này ta còn có một bài kiểm tra khác, làm xong là có thể cùng đi chơi với những tiểu bằng hữu khác nha.
Thời điểm Lục Nhạc Hàm nhấc bút lên chuẩn bị mạnh mẽ đánh vào mặt giáo viên, Tề phụ lên tiếng, âm thanh băng lãnh mà Lục Nhạc Hàm chưa từng nghe qua, nói:
- Tri Phi, làm cho tốt, làm không được liền nói rõ bài kiểm tra này có vấn đề, ba ba dẫn ngươi đi trường học khác có được hay không.
Giáo viên đứng ở một bên có chút lúng túng, cầm bài kiểm tra ở trong tay để xuống cũng không phải mà đưa tới cũng không được, ngượng ngùng cầm trên tay, nụ cười trên mặt không tự nhiên.
Lục Nhạc Hàm lườm một cái, ngẩng mặt lên cười nói với Tề phụ:
- Ba ba, ta hiểu rồi.
Cầm bút lên nghiêm túc điền vào bài kiểm tra, chữ của Lục Nhạc Hàm thanh tú sạch sẽ khéo léo, coi như cố ý bắt chước bút tích tiểu hài tử, thế nhưng cũng viết vô cùng tốt.
Giáo viên đứng ở một bên liếc trộm trong mắt dần hiện ra vui mừng, chẳng lẽ thật sự là thần đồng?
Tề phụ cũng cao hứng, y chỉ biết hài tử của mình biết chữ, bởi vì cậu còn có thể đọc truyện cổ tích, nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên còn biết viết chữ, lập tức có chút mừng rỡ như điên, đung đưa cánh tay Lục Nhạc Hàm nói:
- Cái này cũng là mẹ ngươi dạy ngươi?
Lục Nhạc Hàm cùi chỏ bị y kéo một chút, xẹt một đường vết bút trên bài thi, nhấc mặt lên cười nói:
- Phải a, con còn làm được rất nhiều.
Tề phụ cầm lấy bài kiểm tra, chỉ còn lại một đề cuối cùng chưa viết, đảo qua một lần các đáp án khác cơ hồ đều là chính xác, tay run run đem bài kiểm tra đưa tới trước mặt Lục Nhạc Hàm, nói:
- Biết làm đề cuối cùng sao?
Lục Nhạc Hàm nhìn lướt qua, là một đề toán học của lớp bốn, nếu như mình mà giải được thì có chút nghịch thiên rồi, lắc đầu một cái có chút ủ rũ, nói:
- Không biết, Tri Phi không biết tính thế nào.
Trong ánh mắt Tề phụ toát ra vẻ thất vọng, nhưng trong nháy mắt liền biến mất, nở nụ cười sáng chói, đưa bài kiểm tra cho giáo viên, nói:
- Nhìn xem có thể học lớp mấy?
Giáo viên chân chó mà tiếp nhận bài thi, không chỉ là bởi vì biểu hiện thiên tài của Lục Nhạc Hàm, hay là bởi vì thân phận Tề phụ, đơn giản liếc mắt nhìn một cái, cười đến rất là nịnh nọt, khom người nói:
- Tề tiên sinh, chúng ta làm thủ tục nhập học lớp hai Tề Tri Phi đồng học được không?
Tề phụ suy nghĩ một chút, cũng không thèm nhìn tới người giáo viên kia, đáp:
- Vậy thì nghe các ngươi, lớp hai liền lớp hai.
Dứt lời mang theo Lục Nhạc Hàm đi ra văn phòng, đi tới một chỗ không người trong trường học, đem Lục Nhạc Hàm bế lên, tung lên không trung hai vòng, cười đến đôi mắt đều sắp thành một cái khe, đem Lục Nhạc Hàm giương cao cao mà nói:
- Tri Phi, sao ngươi lại thông minh như vậy, ta thậm chí có một nhi tử thiên tài.
Dứt lời liền muốn tiến tới tới hôn trán Lục Nhạc Hàm.
Lục Nhạc Hàm vội vàng dùng tay đi chặn, coi như cổ thân thể này là nhi tử Tề phụ, thế nhưng hắn vẫn không thể tiếp thu việc một nam tử trưởng thành hôn a, huống chi chính mình vẫn là GAY đây.
Con mắt Tề phụ tối sầm, tuy rằng từ khi đứa nhỏ này tiến vào Tề gia vẫn luôn rất hiểu chuyện, cũng sẽ làm nũng, sẽ nói, thế nhưng luôn không thân cận cùng mình, liền cảm thấy như là chuyên môn vì được kêu hiểu chuyện mà hiểu chuyện, chẳng lẽ mẹ của cậu đặc biệt dặn dò cậu nhất định phải ngoan ngoãn?
Lục Nhạc Hàm nhìn Tề phụ nhíu chặt lông mày, vội vàng dùng tay sờ mi tâm Tề phụ, nói:
- Ba ba, ta thông minh như vậy ngươi vui vẻ sao?
Tề phụ trong nháy mắt được tay nhỏ mềm mại xoa xoa chữa khỏi, nắm cái tay nho nhỏ kia, rất là hòa ái nói:
- Ba ba đặc biệt vui vẻ.
Lục Nhạc Hàm vung lên khuôn mặt tươi cười, tùy ý y nắm chặt tay của chính mình.
Buổi tối trên bàn cơm, Tề phụ chậm rãi nói biểu hiện ở trường ngày hôm nay của Lục Nhạc Hàm cho Tề Hưng Triết nghe, nói xong lời cuối cùng tổng kết một câu:
- Tri Phi nhà chúng ta chính là thiên tài, nói không chừng sau này sẽ có tiền đồ lớn.
Đũa trên tay Tề Hưng Triết ngừng một chút, hắn đặt đũa lại trong bát, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Lục Nhạc Hàm nói:
- Ồ, Tri Phi của chúng ta cũng thật là lợi hại.
Trong lòng Lục Nhạc Hàm hồi hộp một chút, Tề Hưng Triết không phải là hiểu lầm đi, tưởng mình là muốn thông qua thân phận thiên tài cùng hắn tranh đoạt tài sản, tuy rằng sau này ta xác thực sẽ làm như vậy, nhưng chuyện ngày hôm nay là ngoài ý muốn a, liền vội vàng cười nói:
- Không đúng, ca ca thông minh nhất, ca ca biết rất nhiều rất nhiều đồ vật mà Tri Phi không hiểu.
Tề Hưng Triết nở nụ cười, gấp rau diếp xào vào trong bát, nói:
- Tri Phi còn nhỏ, sau này sẽ biết nhiều hơn.
Lục Nhạc Hàm thấy thần sắc của hắn tựa hồ như lúc bình thường, thở phào một hơi, dự định sau này không cần biểu hiện quá lợi hại, ngày hôm nay là bị người giáo viên kia làm tức tới không suy nghĩ, không nghĩ tới sau khi biến thành tiểu hài tử trí thông minh cũng giảm đi, bới cơm nói:
- Tri Phi không cần phải hiểu nhiều, sau này ca ca nói cho ta biết là tốt rồi.
Tề phụ cười nói:
- Hai người các ngươi đều lợi hại, mau nhanh chóng ăn cơm, sau khi ăn cơm sẽ càng thông minh hơn.
Không nghe Tề Hưng Triết trả lời, Lục Nhạc Hàm nhấc mắt len lén nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang cười cười nhìn mình, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, bên tai tựa hồ truyền đến tiếng cười của Tề Hưng Triết, thật căng thẳng.
Buổi tối nằm ở trên giường, Lục Nhạc Hàm vẫn còn có chút canh cánh trong lòng về thái độ của Tề Hưng Triết đối với chuyện này, ôm cánh tay, nằm trên bả vai của hắn, nhẹ giọng nói:
- Ca ca, ta học lớp hai, như vậy khoảng cách cùng ca ca càng gần hơn, sau này ca ca tới tìm ta cũng càng thêm dễ dàng.
Tề Hưng Triết nhéo nhéo mũi của cậu, nói:
- Không muốn vào vườn trẻ là bởi vì khoảng cách với ca ca khá xa?
Lục Nhạc Hàm hô hấp không thuận, uốn éo người lắc lắc đầu, né tránh tay của hắn, hờn dỗi nói:
- Đúng nha, ta sợ nếu gặp phải phiền phức, ca ca không tới kịp thì làm sao bây giờ?
Tề Hưng Triết cười giúp hắn sửa lại áo ngủ một chút, nói:
- Ngươi làm sao dính người như vậy.
Lục Nhạc Hàm nở nụ cười ngu ngốc, thúc giục hắn kể chuyện xưa cho mình nghe.
Mỗi lần trước khi ngủ Lục Nhạc Hàm đều nháo muốn nghe truyện cổ tích, làm cho Tề Hưng Triết luôn có cảm giác bởi vì hắn kể chuyện xưa quá nhạt nhẽo, đứa nhỏ này coi nó như bài hát ru con mà nghe, mỗi lần còn chưa nghe được mười phút, thời điểm truyện đến đoạn cao trào thì sẽ truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ.
Tề Hưng Triết đem sách để qua một bên, nhìn người đang ngủ say bên trong, trên mặt tràn đầy thần sắc tìm tòi nghiên cứu, nhìn một lát, giúp cậu kéo chăn che lại bờ vai lộ ra ngoài, hôn trán của cậu một cái, động tác trên tay cực kỳ ôn nhu, nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt đến cực điểm:
- Tề Tri Phi, ngươi còn bao nhiêu thứ không có biểu hiện ra?
Nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của Lục Nhạc Hàm, một lúc lâu nhếch miệng lên cười một cái, lại thêm một câu:
- Vẫn là lúc nhỏ đáng yêu, Tề Tri Phi, nếu ngươi vĩnh viễn sống tại cái tuổi này thì tốt rồi.
Trong giấc mộng Lục Nhạc Hàm đều đau đầu, chân mày nho nhỏ nhíu lại, hiện tại tốt lắm, chỉ là đóng vai áo bông nhỏ tri kỷ của ca ca, nhiều lắm chính là lập dị một chút, tuy rằng cậu không trải qua, chỉ có thể mô phỏng theo biểu hiện khi còn bé của Lục Vũ.
Nhưng là việc đóng vai Bạch Liên hoa này không phải ai cũng có thể làm được a, thật nhức đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất