Khoái Xuyên Chi Hắc Hóa Yêu Trúng Bạch Liên Hoa
Chương 7
Khẽ thở dài một hơi, xoay tròn tư liệu vừa nhận được, Tề Tri Phi mỗi ngày chỉ có đi học rồi về nhà, ngoại trừ những lúc lén đi ra ngoài ăn đồ ngọt thì không có hoạt động giải trí nào khác, cho dù là bằng hữu cũng chỉ là những người ngồi gần ở trong lớp học, lui tới cũng không mật thiết, tuy rằng luôn có người lấy lòng cậu, thế nhưng mỗi lần chỉ khi gần tới giờ học cậu mới tới trường, vừa ra khỏi cổng trường liền trực tiếp tiến vào xe để về nhà, hoàn toàn không cho người nào có cơ hội tiếp cận.
Không hiểu tình hình, hảo cảm của thám tử theo dõi đối với Tề Tri Phi tăng dần, thời điểm báo cáo trong thanh âm cũng mang theo ý cười, y nói xưa nay chưa từng thấy hài tử nào trong nhà có tiền, thành tích không sai, tướng mạo ưu tú, còn biết điều như vậy, cuối cùng còn bổ sung một câu:
- Tiên sinh, xin hỏi đến cùng ngài muốn biết điều gì từ người bị điều tra đâu? Theo chúng ta biết, lúc nhỏ người bị điều tra bởi vì suýt nữa bị xâm phạm, cho nên hiện tại đối với bất kỳ người nào đều xa lánh, thậm chí đối với phụ thân của hắn đều là chỉ có thân mật trên tình cảm chứ không có cử chỉ tiếp xúc, hắn giống như có một người ca ca ở nước ngoài, tựa hồ quan hệ thân cận hơn một ít, có mấy người thậm chí dùng ca ca của hắn làm đề tài mới có thể đổi lấy cơ hội nói chuyện cùng hắn.
Ngồi thẳng lên, mở máy vi tính bên cạnh ra, click một file tên là Tề Tri Phi, các video to to nhỏ nhỏ không thể đếm hết được có bao nhiêu cái, kéo tới cuối cùng click vào video gần đây nhất, trong video trên mặt Tề Tri Phi mang theo bi thương, hai tay chống cằm đang ngồi trước bàn đọc sách ngẩn người, một lúc lâu mới mở miệng nói:
- Ca tại sao cũng không gọi điện thoại cho ta? Không phải nói sẽ không quên ta sao?
Thiếu niên trong màn hình không hề làm gì cả, chỉ là liên tục nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên bàn học, giống như là hình ảnh bất động, Tề Hưng Triết cau mày nhìn từ đầu tới đuôi, phảng phất như đang cùng thiếu niên kia ngẩn người.
Đợi đến thời điểm màn hình hoàn toàn đen lại thì đã ban đêm, Tề Hưng Triết động động ngón tay, mở ra một thư mục ẩn, mở ra một video trong đó, là thiếu niên vừa rồi, chỉ là cảnh tượng từ trước bàn đọc sách biến thành phòng vệ sinh, Tề Tri Phi đã trở thành thiếu niên vẫn không có rút đi vẻ non nớt, thế nhưng ngũ quan đã nẩy nở, mặc dù còn chưa lộ ra diễm lệ, thế nhưng cũng mang theo mị lực độc nhất không cho phép bỏ qua.
Lục Nhạc Hàm vừa hát vừa cởi quần áo trên người, lộ ra thân thể ngây ngô còn có chút thịt, đầu ngón tay của Tề Hưng Triết tiến đến trước màn ảnh giống như là đang thật sự chạm vào người kia, trong miệng lẩm bẩm:
- Tề Tri Phi, ta cũng đã không ở quốc nội lâu như vậy, ngươi diễn kịch cho ai xem đây, hay là nói ngươi thật sự yêu thích ta như ngươi đã biểu hiện ra?
Lúc trước có bao nhiêu thương yêu Tề Tri Phi, thời điểm bị phản bội thì có bao nhiêu hận, tuy rằng không biết tại sao rõ ràng một giây trước còn đang thuyết phục cổ đông, một giây sau mở mắt ra lại một lần nữa về tới thời điểm hết thảy còn chưa xảy ra, sau khi tiếp thu sự thực, thời điểm đầu tiên nhìn thấy Tề Tri Phi, hắn hận không thể lập tức tiến lên bóp chết cậu, nếu như ngươi có thể vĩnh viễn là cái hài tử không hiểu thế sự, có phải là sẽ không phản bội như một đời trước, nhưng là sau vài lần ngoài sáng bảo vệ, kì thực lén lút giở trò, nhìn cậu vẫn như trước lộ ra khuôn mặt tươi cười thiên chân vô tà với mình, cùng với tín nhiệm mình trước sau như một, nghĩ đến biểu hiện của Tề Tri Phi hoàn toàn khác đời trước, Tề Hưng Triết có chút do dự.
Đời trước khi Tề Tri Phi vừa tiến vào Tề gia cũng cẩn thận từng li từng tí, giống như sợ đắc tội người trong nhà, ngay cả lúc Lý mụ nói chuyện cùng hắn, hắn cũng biểu hiện ra sợ hãi, tuy rằng Tề gia không có ai bạc đãi hắn, thậm chí chính mình đối với hắn cũng là hữu cầu tất ứng, quan hệ thoạt nhìn thân mật, kỳ thực nội tâm vẫn có ngăn cách, chẳng lẽ là bởi vì đời này lúc mới bắt đầu mình đã đối xử tốt với Tề Tri Phi, hoặc là bởi vì tai nạn khi còn bé, làm cho hắn có tâm lý ỷ lại mình?
Nhìn thiếu niên trong bồn tắm đang nhắm mắt lại đầy mặt ửng đỏ, nhớ tới trước khi xuất ngoại hai người cùng giường cùng gối, nội tâm tuôn ra một trận nóng nảy, rõ ràng là bởi vì hận mới để ý, nhưng tại sao để ý càng lâu, càng phát hiện kỳ thực mình căn bản cũng không hiểu rõ Tề Tri Phi.
Tề Hưng Triết dựa vào phía sau, một lúc lâu nhếch miệng cười, thiếu niên trong màn ảnh đang ngốc nghếch mặc áo ngủ như hợp lại cùng tiểu nam hài trong ký ức ôm cánh tay của mình nhẹ giọng gọi ca ca, còn quấn lấy muốn mình kể chuyện xưa, còn có thiếu niên ở phi trường khóc không kềm chế được, lôi quần áo của mình nói sẽ rất nhớ mình, chặt chẽ mím mím môi.
Tề Tri Phi, ngươi luôn miệng nói yêu thích ta như vậy, vậy ta liền lại cho ngươi một cơ hội, lần này ngươi chọn cái nào giữa Tề thị cùng ta?
Bởi vì 009 nói thời điểm truyền tống xảy ra sai lầm, vốn nên trực tiếp đến thời điểm Tề Tri Phi thành niên, lại không cẩn thận xuyên đến trên người Tề Tri Phi lúc còn bé, cho nên Lục Nhạc Hàm vẫn luôn không quan tâm nội dung vở kịch, hiện tại thừa dịp khoảng thời gian Tề Hưng Triết xuất ngoại, phải sửa sang lại dòng suy nghĩ, rất nhanh sẽ đến thời điểm nội dung vở kịch chính thức triển khai, liền đòi kịch bản từ 009 để xem.
Cảm thấy Lục Nhạc Hàm có hơi căng thẳng, 009 một bên điều chỉnh nội dung vở kịch một bên an ủi hắn.
{ Không có chuyện gì, chúng ta có kịch bản, kỹ năng diễn xuất của Nhạc Hàm tốt như vậy, nhất định có thể. }
Lục Nhạc Hàm cảm giác nói không ra lời, ta rốt cuộc đã làm cái gì mà để ngươi tự tin như vậy, hài tử, không thể mù quáng sùng bái cá nhân.
Trong nháy mắt nhìn thấy kịch bản cậu liền cảm thấy tuyệt vọng, đây thật sự là nội dung vở kịch sao, đây không phải là bản phác thảo sao? Vốn nghĩ dựa theo nội dung vở kịch là tốt rồi, nhưng muốn dựa theo nội dung vở kịch thì điều kiện tiên quyết là có nội dung vở kịch.
Cái cảm giác này giống như là thời điểm ôn tập trước khi thi mới phát hiện tư liệu mình muốn dựa vào kỳ thực là một tấm một tấm giấy trắng, Lục Nhạc Hàm run rẩy hỏi:
- Ngươi xác định ngươi không cầm nhầm?
{ Nhạc Hàm, nơi này chỉ là phân thế giới mà chủ thế giới sáng tạo ra thôi, nội dung vở kịch ta cho ngươi xem đều là bản thảo của boss chúng ta trước khi sáng tạo thế giới, cho nên chắc chắn sẽ không tỉ mỉ, bất quá nơi này ta còn có một chút thông tin chi tiết, thời điểm đó ta sẽ nhắc nhở ngươi, yên tâm đi. }
Ha ha, còn thật sự là bản thảo.
Boss các ngươi là ai, một cái bản phát thảo liền dám sáng tạo một thế giới, đứng ra, ta tuyệt đối sẽ không đánh chết hắn, thật sự, là bởi vì ta có khả năng đánh không lại hắn.
Lục Nhạc Hàm khóc không ra nước mắt, không bột đố gột nên hồ, yên tâm? Cũng bởi vì là ngươi mới càng không yên lòng.
Nhìn chung những điều đã biết quả thực ít đến không thể ít hơn nữa, cùng 009 nói lúc trước không giống nhau lắm, cảm thấy một trận thắt tâm, Lục Nhạc Hàm cắn răng nhìn xuống.
Tóm lại từ đầu tới đuôi chỉ có một việc Tề Tri Phi muốn làm chính là đem tài sản của Tề gia chuyển đến danh nghĩa của mình, còn việc ngủ với bạn gái của Tề Hưng Triết, trên trán Lục Nhạc Hàm chảy ra ba giọt mồ hôi, có thể do 009 đọc tiểu thuyết quá nhiều nên não bổ đi, trên bản thảo không có việc này a, nhiều nhất chính là đi lại với Tiết Diệc Nhu gần chút thôi.
Vốn nghĩ đây là một câu chuyện tình yêu sâu sắc, không nghĩ tới lại biến thành một bộ phim về luân lý gia đình, bất quá như vậy cũng tốt, mình không cần phải nghĩ biện pháp để tạo ra hiểu lầm cùng với nữ chủ nữa.
Nhìn nữa cũng không nhìn ra thêm cái gì, cậu thở dài, nghĩ tới chắc là thông tin có liên quan tới công ty, vậy thì phải chờ sau khi mình tốt nghiệp rồi vào công ty lại nói, bây giờ vẫn an phận mà làm một học sinh cấp ba thanh thản đi.
Kỳ thực Lục Nhạc Hàm căn bản không cần nghe giảng bài, tuy rằng tri thức trước cấp ba đều bị mình quên không sai biệt lắm, bởi vì sau khi tốt nghiệp trung học những thứ đó căn bản không dùng đến.
Thế nhưng hắn có bàn tay vàng là hệ thống a, có dữ liệu của 009 cũng giống như được thiên thiên vạn vạn chuyên gia trợ giúp.
Vấn đề lớn nhất bây giờ chính là làm sao để đưa ra phán xét cho Bạch Liên hoa, cũng phải có một cái tiêu chuẩn nào đó chứ?
- Tiểu Cửu, ngươi còn điều gì chưa nói cho ta phải không? Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại một chút.
Đột nhiên nghĩ đến hệ thống này không đáng tin như vậy, sẽ không còn cái gì mà mình không biết đi.
{ Hẳn là không, kỳ thực cũng không có gì khó khăn a, chính là tăng chỉ số Bạch Liên hoa, Nhạc Hàm thông minh như vậy nhất định không thành vấn đề. }
Âm thanh của 009 có chút vui vẻ manh manh đát.
Quả nhiên là có, Lục Nhạc Hàm thở dài hỏi:
- Chỉ số Bạch Liên hoa là gì?
{ Ôi chao, ta chưa nói cho Nhạc Hàm sao? }
- Ngươi không có.
{ Chính là trình độ Bạch Liên hoa nha, tiền kỳ trang càng hồn nhiên, hậu kỳ càng hắc hóa là có thể tăng lên chỉ số Bạch Liên hoa, khi chỉ số đạt đến một mức độ nhất định, thì Nhạc Hàm có thể trở lại thế giới cũ nha. }
Âm thanh 009 mang theo ý tứ xin lỗi, mình quả thật không có kinh nghiệm làm nhiệm vụ mà, lâu như vậy vẫn chưa nói điều này cho kí chủ, may mà không phải chuyện trọng yếu gì.
Đã quen việc 009 không đáng tin, Lục Nhạc Hàm cúi đầu suy nghĩ một chút, cũng hơi hiểu ra, gật gật đầu nói:
- Ta biết rồi.
Sau khi vào cấp ba, nhân khí của Lục Nhạc Hàm ở trường học vẫn cao như trước, tuy rằng thành tích không phải rất tốt nhưng cũng thuộc hàng trung, quan trọng nhất là tính cách thân thiện, gia cảnh tốt, ngoại hình không sai, mặt mày tinh xảo, ôn nhuận như nước, tuy rằng có chút hướng nội, sẽ không chủ động nói chuyện với ngươi, nhưng nếu có người nói chuyện cùng cậu mặc dù cậu rất xấu hổ, nhưng đều cười híp mắt, giống như cậu ấy vẫn luôn lắng nghe ngươi nói, làm cho ngươi có một loại cảm giác được tôn trọng.
Hôm nay cũng giống như bình thường, Lục Nhạc Hàm đeo cặp sách đi ra cửa trường, mới vừa bước ra khỏi cổng thì một bó hoa to đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Lục Nhạc Hàm trợn mắt nhìn bó hoa hồng đỏ diễm lệ trước mặt, sợ ngây người.
Thiếu niên kia vừa nâng hoa hồng vừa quỳ một chân trên đất ngước mắt nhìn Lục Nhạc Hàm, lắp ba lắp bắp nói:
- Tri Phi, ta yêu thích ngươi, ngươi có thể làm bạn trai của ta không?
Lục Nhạc Hàm kinh ngạc nhìn người khoảng mười bảy, mười tám tuổi trước mặt, tạm thời xưng là nam đồng học, tâm lý có hơi rối loạn:
- Tiểu Cửu, tình yêu giữa nam nhân cùng nam nhân trong thế giới này có thể quang minh chính đại như thế?
{ Thiết lập giữa các thế giới không giống nhau, có lẽ thế giới này thiết lập cho phép sự tồn tại của đồng tính luyến ái. }
009 thuận miệng suy đoán.
- Ta cảm thấy có chút yêu thích thế giới này.
Lục Nhạc Hàm nói.
Chàng trai đang cầm hoa lớn lên cũng rất tốt, trắng nõn điềm đạm, còn có dáng vẻ của một học sinh tốt, thế nhưng đáng tiếc, dù sao mình cũng không phải người của thế giới này, nếu không còn có thể đàm luận một hồi luyến ái đây.
Dừng một chút, 009 lại nói:
{ Người này hình như là Nghiêm Thừa, lúc cuối cùng có trợ giúp Tề Tri Phi đoạt tài sản của Tề gia, bất quá bên trong nội dung vở kịch hai người bọn họ không có quan hệ mật thiết như vậy, Nhạc Hàm, mị lực của ngươi còn lớn hơn so với Tề Tri Phi ôi chao }
Lục Nhạc Hàm:
* * * Coi như ngươi khen ta, ta cũng không cảm thấy cao hứng.
Ạch, thu hồi câu nói 'nói chuyện luyến ái', bất quá hình như có chút biết cách mà Tề Tri Phi dùng để nhận được sự trợ giúp của những người khác.
Người chung quanh đang la hét, thậm chí Lục Nhạc Hàm còn nghe thấy không ít người đang la đáp ứng hắn, đáp ứng hắn..
Lục Nhạc Hàm thầm nghĩ, sao lại hung tàn như vậy, đây mới là cấp ba a, lại làm cho náo động lớn thành như vậy, chẳng lẽ thế giới này còn thiết lập cho phép yêu sớm?
{ Nhạc Hàm, ta phải nhắc nhở ngươi nha, nếu pháo hôi đã xuất hiện vậy chúng ta sắp chính thức bắt đầu nội dung vở kịch, cho nên ngươi cũng phải khẩn trương tiến vào hình thức Bạch Liên hoa của nội dung vở kịch nha. }
Lục Nhạc Hàm sợ chính là cái này, tiến vào nội dung vở kịch, xin hỏi nội dung vở kịch đến cùng ở nơi nào, không khỏi đau đầu.
Nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người, Lục Nhạc Hàm thở dài, thời điểm thử thách của mình đã đến, suy nghĩ một chút, hình như khi Bạch Liên hoa gặp phải tình huống này đều luôn không đồng ý cũng không từ chối, chính là trước tiên treo để đó.
Ân, nhất định như vậy, vậy từ chối như thế nào để có thể không làm tổn thương lòng tự tôn, còn nhất định phải giữ vững mối quan hệ đây, Lục Nhạc Hàm chưa từng gặp phải vấn đề thế này nên nội tâm có chút phát mộng, không thể làm gì khác hơn là trước tiên chậm rãi ngồi xổm xuống, đỏ mặt nở một nụ cười ngượng ngùng chuẩn bị thấp giọng trao đổi một chút cùng đứa bé trai kia, cánh tay phải đột nhiên bị người kéo đứng lên, nghi hoặc giương mắt nhìn xem người đang túm tay của mình rốt cuộc là ai.
Lục Nhạc Hàm cảm thấy hôm nay việc khiến mình kinh hãi quá nhiều, người nam nhân tản ra khí thế bức người, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt ác liệt trước mắt không phải là Tề Hưng Triết đáng lẽ đang ở nước ngoài thì là ai, sao hắn lại trở về sớm như vậy, lúc trước không phải nói đi một năm sao, nhanh chóng tính toán ở trong lòng một chút, này cũng mới đi nửa năm đi?
Lần này đến phiên hắn nói lắp, có chút không xác định mà kêu một tiếng:
- Ca?
Không hiểu tình hình, hảo cảm của thám tử theo dõi đối với Tề Tri Phi tăng dần, thời điểm báo cáo trong thanh âm cũng mang theo ý cười, y nói xưa nay chưa từng thấy hài tử nào trong nhà có tiền, thành tích không sai, tướng mạo ưu tú, còn biết điều như vậy, cuối cùng còn bổ sung một câu:
- Tiên sinh, xin hỏi đến cùng ngài muốn biết điều gì từ người bị điều tra đâu? Theo chúng ta biết, lúc nhỏ người bị điều tra bởi vì suýt nữa bị xâm phạm, cho nên hiện tại đối với bất kỳ người nào đều xa lánh, thậm chí đối với phụ thân của hắn đều là chỉ có thân mật trên tình cảm chứ không có cử chỉ tiếp xúc, hắn giống như có một người ca ca ở nước ngoài, tựa hồ quan hệ thân cận hơn một ít, có mấy người thậm chí dùng ca ca của hắn làm đề tài mới có thể đổi lấy cơ hội nói chuyện cùng hắn.
Ngồi thẳng lên, mở máy vi tính bên cạnh ra, click một file tên là Tề Tri Phi, các video to to nhỏ nhỏ không thể đếm hết được có bao nhiêu cái, kéo tới cuối cùng click vào video gần đây nhất, trong video trên mặt Tề Tri Phi mang theo bi thương, hai tay chống cằm đang ngồi trước bàn đọc sách ngẩn người, một lúc lâu mới mở miệng nói:
- Ca tại sao cũng không gọi điện thoại cho ta? Không phải nói sẽ không quên ta sao?
Thiếu niên trong màn hình không hề làm gì cả, chỉ là liên tục nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên bàn học, giống như là hình ảnh bất động, Tề Hưng Triết cau mày nhìn từ đầu tới đuôi, phảng phất như đang cùng thiếu niên kia ngẩn người.
Đợi đến thời điểm màn hình hoàn toàn đen lại thì đã ban đêm, Tề Hưng Triết động động ngón tay, mở ra một thư mục ẩn, mở ra một video trong đó, là thiếu niên vừa rồi, chỉ là cảnh tượng từ trước bàn đọc sách biến thành phòng vệ sinh, Tề Tri Phi đã trở thành thiếu niên vẫn không có rút đi vẻ non nớt, thế nhưng ngũ quan đã nẩy nở, mặc dù còn chưa lộ ra diễm lệ, thế nhưng cũng mang theo mị lực độc nhất không cho phép bỏ qua.
Lục Nhạc Hàm vừa hát vừa cởi quần áo trên người, lộ ra thân thể ngây ngô còn có chút thịt, đầu ngón tay của Tề Hưng Triết tiến đến trước màn ảnh giống như là đang thật sự chạm vào người kia, trong miệng lẩm bẩm:
- Tề Tri Phi, ta cũng đã không ở quốc nội lâu như vậy, ngươi diễn kịch cho ai xem đây, hay là nói ngươi thật sự yêu thích ta như ngươi đã biểu hiện ra?
Lúc trước có bao nhiêu thương yêu Tề Tri Phi, thời điểm bị phản bội thì có bao nhiêu hận, tuy rằng không biết tại sao rõ ràng một giây trước còn đang thuyết phục cổ đông, một giây sau mở mắt ra lại một lần nữa về tới thời điểm hết thảy còn chưa xảy ra, sau khi tiếp thu sự thực, thời điểm đầu tiên nhìn thấy Tề Tri Phi, hắn hận không thể lập tức tiến lên bóp chết cậu, nếu như ngươi có thể vĩnh viễn là cái hài tử không hiểu thế sự, có phải là sẽ không phản bội như một đời trước, nhưng là sau vài lần ngoài sáng bảo vệ, kì thực lén lút giở trò, nhìn cậu vẫn như trước lộ ra khuôn mặt tươi cười thiên chân vô tà với mình, cùng với tín nhiệm mình trước sau như một, nghĩ đến biểu hiện của Tề Tri Phi hoàn toàn khác đời trước, Tề Hưng Triết có chút do dự.
Đời trước khi Tề Tri Phi vừa tiến vào Tề gia cũng cẩn thận từng li từng tí, giống như sợ đắc tội người trong nhà, ngay cả lúc Lý mụ nói chuyện cùng hắn, hắn cũng biểu hiện ra sợ hãi, tuy rằng Tề gia không có ai bạc đãi hắn, thậm chí chính mình đối với hắn cũng là hữu cầu tất ứng, quan hệ thoạt nhìn thân mật, kỳ thực nội tâm vẫn có ngăn cách, chẳng lẽ là bởi vì đời này lúc mới bắt đầu mình đã đối xử tốt với Tề Tri Phi, hoặc là bởi vì tai nạn khi còn bé, làm cho hắn có tâm lý ỷ lại mình?
Nhìn thiếu niên trong bồn tắm đang nhắm mắt lại đầy mặt ửng đỏ, nhớ tới trước khi xuất ngoại hai người cùng giường cùng gối, nội tâm tuôn ra một trận nóng nảy, rõ ràng là bởi vì hận mới để ý, nhưng tại sao để ý càng lâu, càng phát hiện kỳ thực mình căn bản cũng không hiểu rõ Tề Tri Phi.
Tề Hưng Triết dựa vào phía sau, một lúc lâu nhếch miệng cười, thiếu niên trong màn ảnh đang ngốc nghếch mặc áo ngủ như hợp lại cùng tiểu nam hài trong ký ức ôm cánh tay của mình nhẹ giọng gọi ca ca, còn quấn lấy muốn mình kể chuyện xưa, còn có thiếu niên ở phi trường khóc không kềm chế được, lôi quần áo của mình nói sẽ rất nhớ mình, chặt chẽ mím mím môi.
Tề Tri Phi, ngươi luôn miệng nói yêu thích ta như vậy, vậy ta liền lại cho ngươi một cơ hội, lần này ngươi chọn cái nào giữa Tề thị cùng ta?
Bởi vì 009 nói thời điểm truyền tống xảy ra sai lầm, vốn nên trực tiếp đến thời điểm Tề Tri Phi thành niên, lại không cẩn thận xuyên đến trên người Tề Tri Phi lúc còn bé, cho nên Lục Nhạc Hàm vẫn luôn không quan tâm nội dung vở kịch, hiện tại thừa dịp khoảng thời gian Tề Hưng Triết xuất ngoại, phải sửa sang lại dòng suy nghĩ, rất nhanh sẽ đến thời điểm nội dung vở kịch chính thức triển khai, liền đòi kịch bản từ 009 để xem.
Cảm thấy Lục Nhạc Hàm có hơi căng thẳng, 009 một bên điều chỉnh nội dung vở kịch một bên an ủi hắn.
{ Không có chuyện gì, chúng ta có kịch bản, kỹ năng diễn xuất của Nhạc Hàm tốt như vậy, nhất định có thể. }
Lục Nhạc Hàm cảm giác nói không ra lời, ta rốt cuộc đã làm cái gì mà để ngươi tự tin như vậy, hài tử, không thể mù quáng sùng bái cá nhân.
Trong nháy mắt nhìn thấy kịch bản cậu liền cảm thấy tuyệt vọng, đây thật sự là nội dung vở kịch sao, đây không phải là bản phác thảo sao? Vốn nghĩ dựa theo nội dung vở kịch là tốt rồi, nhưng muốn dựa theo nội dung vở kịch thì điều kiện tiên quyết là có nội dung vở kịch.
Cái cảm giác này giống như là thời điểm ôn tập trước khi thi mới phát hiện tư liệu mình muốn dựa vào kỳ thực là một tấm một tấm giấy trắng, Lục Nhạc Hàm run rẩy hỏi:
- Ngươi xác định ngươi không cầm nhầm?
{ Nhạc Hàm, nơi này chỉ là phân thế giới mà chủ thế giới sáng tạo ra thôi, nội dung vở kịch ta cho ngươi xem đều là bản thảo của boss chúng ta trước khi sáng tạo thế giới, cho nên chắc chắn sẽ không tỉ mỉ, bất quá nơi này ta còn có một chút thông tin chi tiết, thời điểm đó ta sẽ nhắc nhở ngươi, yên tâm đi. }
Ha ha, còn thật sự là bản thảo.
Boss các ngươi là ai, một cái bản phát thảo liền dám sáng tạo một thế giới, đứng ra, ta tuyệt đối sẽ không đánh chết hắn, thật sự, là bởi vì ta có khả năng đánh không lại hắn.
Lục Nhạc Hàm khóc không ra nước mắt, không bột đố gột nên hồ, yên tâm? Cũng bởi vì là ngươi mới càng không yên lòng.
Nhìn chung những điều đã biết quả thực ít đến không thể ít hơn nữa, cùng 009 nói lúc trước không giống nhau lắm, cảm thấy một trận thắt tâm, Lục Nhạc Hàm cắn răng nhìn xuống.
Tóm lại từ đầu tới đuôi chỉ có một việc Tề Tri Phi muốn làm chính là đem tài sản của Tề gia chuyển đến danh nghĩa của mình, còn việc ngủ với bạn gái của Tề Hưng Triết, trên trán Lục Nhạc Hàm chảy ra ba giọt mồ hôi, có thể do 009 đọc tiểu thuyết quá nhiều nên não bổ đi, trên bản thảo không có việc này a, nhiều nhất chính là đi lại với Tiết Diệc Nhu gần chút thôi.
Vốn nghĩ đây là một câu chuyện tình yêu sâu sắc, không nghĩ tới lại biến thành một bộ phim về luân lý gia đình, bất quá như vậy cũng tốt, mình không cần phải nghĩ biện pháp để tạo ra hiểu lầm cùng với nữ chủ nữa.
Nhìn nữa cũng không nhìn ra thêm cái gì, cậu thở dài, nghĩ tới chắc là thông tin có liên quan tới công ty, vậy thì phải chờ sau khi mình tốt nghiệp rồi vào công ty lại nói, bây giờ vẫn an phận mà làm một học sinh cấp ba thanh thản đi.
Kỳ thực Lục Nhạc Hàm căn bản không cần nghe giảng bài, tuy rằng tri thức trước cấp ba đều bị mình quên không sai biệt lắm, bởi vì sau khi tốt nghiệp trung học những thứ đó căn bản không dùng đến.
Thế nhưng hắn có bàn tay vàng là hệ thống a, có dữ liệu của 009 cũng giống như được thiên thiên vạn vạn chuyên gia trợ giúp.
Vấn đề lớn nhất bây giờ chính là làm sao để đưa ra phán xét cho Bạch Liên hoa, cũng phải có một cái tiêu chuẩn nào đó chứ?
- Tiểu Cửu, ngươi còn điều gì chưa nói cho ta phải không? Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại một chút.
Đột nhiên nghĩ đến hệ thống này không đáng tin như vậy, sẽ không còn cái gì mà mình không biết đi.
{ Hẳn là không, kỳ thực cũng không có gì khó khăn a, chính là tăng chỉ số Bạch Liên hoa, Nhạc Hàm thông minh như vậy nhất định không thành vấn đề. }
Âm thanh của 009 có chút vui vẻ manh manh đát.
Quả nhiên là có, Lục Nhạc Hàm thở dài hỏi:
- Chỉ số Bạch Liên hoa là gì?
{ Ôi chao, ta chưa nói cho Nhạc Hàm sao? }
- Ngươi không có.
{ Chính là trình độ Bạch Liên hoa nha, tiền kỳ trang càng hồn nhiên, hậu kỳ càng hắc hóa là có thể tăng lên chỉ số Bạch Liên hoa, khi chỉ số đạt đến một mức độ nhất định, thì Nhạc Hàm có thể trở lại thế giới cũ nha. }
Âm thanh 009 mang theo ý tứ xin lỗi, mình quả thật không có kinh nghiệm làm nhiệm vụ mà, lâu như vậy vẫn chưa nói điều này cho kí chủ, may mà không phải chuyện trọng yếu gì.
Đã quen việc 009 không đáng tin, Lục Nhạc Hàm cúi đầu suy nghĩ một chút, cũng hơi hiểu ra, gật gật đầu nói:
- Ta biết rồi.
Sau khi vào cấp ba, nhân khí của Lục Nhạc Hàm ở trường học vẫn cao như trước, tuy rằng thành tích không phải rất tốt nhưng cũng thuộc hàng trung, quan trọng nhất là tính cách thân thiện, gia cảnh tốt, ngoại hình không sai, mặt mày tinh xảo, ôn nhuận như nước, tuy rằng có chút hướng nội, sẽ không chủ động nói chuyện với ngươi, nhưng nếu có người nói chuyện cùng cậu mặc dù cậu rất xấu hổ, nhưng đều cười híp mắt, giống như cậu ấy vẫn luôn lắng nghe ngươi nói, làm cho ngươi có một loại cảm giác được tôn trọng.
Hôm nay cũng giống như bình thường, Lục Nhạc Hàm đeo cặp sách đi ra cửa trường, mới vừa bước ra khỏi cổng thì một bó hoa to đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Lục Nhạc Hàm trợn mắt nhìn bó hoa hồng đỏ diễm lệ trước mặt, sợ ngây người.
Thiếu niên kia vừa nâng hoa hồng vừa quỳ một chân trên đất ngước mắt nhìn Lục Nhạc Hàm, lắp ba lắp bắp nói:
- Tri Phi, ta yêu thích ngươi, ngươi có thể làm bạn trai của ta không?
Lục Nhạc Hàm kinh ngạc nhìn người khoảng mười bảy, mười tám tuổi trước mặt, tạm thời xưng là nam đồng học, tâm lý có hơi rối loạn:
- Tiểu Cửu, tình yêu giữa nam nhân cùng nam nhân trong thế giới này có thể quang minh chính đại như thế?
{ Thiết lập giữa các thế giới không giống nhau, có lẽ thế giới này thiết lập cho phép sự tồn tại của đồng tính luyến ái. }
009 thuận miệng suy đoán.
- Ta cảm thấy có chút yêu thích thế giới này.
Lục Nhạc Hàm nói.
Chàng trai đang cầm hoa lớn lên cũng rất tốt, trắng nõn điềm đạm, còn có dáng vẻ của một học sinh tốt, thế nhưng đáng tiếc, dù sao mình cũng không phải người của thế giới này, nếu không còn có thể đàm luận một hồi luyến ái đây.
Dừng một chút, 009 lại nói:
{ Người này hình như là Nghiêm Thừa, lúc cuối cùng có trợ giúp Tề Tri Phi đoạt tài sản của Tề gia, bất quá bên trong nội dung vở kịch hai người bọn họ không có quan hệ mật thiết như vậy, Nhạc Hàm, mị lực của ngươi còn lớn hơn so với Tề Tri Phi ôi chao }
Lục Nhạc Hàm:
* * * Coi như ngươi khen ta, ta cũng không cảm thấy cao hứng.
Ạch, thu hồi câu nói 'nói chuyện luyến ái', bất quá hình như có chút biết cách mà Tề Tri Phi dùng để nhận được sự trợ giúp của những người khác.
Người chung quanh đang la hét, thậm chí Lục Nhạc Hàm còn nghe thấy không ít người đang la đáp ứng hắn, đáp ứng hắn..
Lục Nhạc Hàm thầm nghĩ, sao lại hung tàn như vậy, đây mới là cấp ba a, lại làm cho náo động lớn thành như vậy, chẳng lẽ thế giới này còn thiết lập cho phép yêu sớm?
{ Nhạc Hàm, ta phải nhắc nhở ngươi nha, nếu pháo hôi đã xuất hiện vậy chúng ta sắp chính thức bắt đầu nội dung vở kịch, cho nên ngươi cũng phải khẩn trương tiến vào hình thức Bạch Liên hoa của nội dung vở kịch nha. }
Lục Nhạc Hàm sợ chính là cái này, tiến vào nội dung vở kịch, xin hỏi nội dung vở kịch đến cùng ở nơi nào, không khỏi đau đầu.
Nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người, Lục Nhạc Hàm thở dài, thời điểm thử thách của mình đã đến, suy nghĩ một chút, hình như khi Bạch Liên hoa gặp phải tình huống này đều luôn không đồng ý cũng không từ chối, chính là trước tiên treo để đó.
Ân, nhất định như vậy, vậy từ chối như thế nào để có thể không làm tổn thương lòng tự tôn, còn nhất định phải giữ vững mối quan hệ đây, Lục Nhạc Hàm chưa từng gặp phải vấn đề thế này nên nội tâm có chút phát mộng, không thể làm gì khác hơn là trước tiên chậm rãi ngồi xổm xuống, đỏ mặt nở một nụ cười ngượng ngùng chuẩn bị thấp giọng trao đổi một chút cùng đứa bé trai kia, cánh tay phải đột nhiên bị người kéo đứng lên, nghi hoặc giương mắt nhìn xem người đang túm tay của mình rốt cuộc là ai.
Lục Nhạc Hàm cảm thấy hôm nay việc khiến mình kinh hãi quá nhiều, người nam nhân tản ra khí thế bức người, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt ác liệt trước mắt không phải là Tề Hưng Triết đáng lẽ đang ở nước ngoài thì là ai, sao hắn lại trở về sớm như vậy, lúc trước không phải nói đi một năm sao, nhanh chóng tính toán ở trong lòng một chút, này cũng mới đi nửa năm đi?
Lần này đến phiên hắn nói lắp, có chút không xác định mà kêu một tiếng:
- Ca?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất