Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái 1
Quyển 1 Chương 56: TG2 Thế thân khuynh thành
Còn hơn canh giờ thì tới đại điển đăng cơ của Thái tử Quân Duệ, anh nhìn tiểu ca nhi đang chăm chú thượng từng lớp y phục Tân đế cho mình, dù vụng về cách mấy anh cũng cảm thấy đáng yêu không thôi.
"Ngươi đừng cứ nhìn ta như vậy, sẽ làm ta lúng túng." Ly Huyên thở hồng hộc chiến đấu với đai lưng khó nhằn, biết thế cậu đã để thị nữ làm cho anh rồi. Chưa kể người này cứ nhìn đến cậu ngượng ngùng, không biết đang làm tới đâu.
"Ân" Quân Duệ mỉm cười khẽ đáp
"Ơ, sao ngươi vẫn còn ngó ta?" Thấy anh đã đáp ứng mà vẫn không có ý định buông tha cậu, Ly Huyên có cảm giác vô cùng xấu hổ.
Thừa cơ cậu thắt xong đai lưng cho anh, Quân Duệ choàng tay ôm cả người tiểu bạch liên vào lòng, hôn nhẹ lên trán cậu. "Có ai nói bảo bối nhi đáng yêu nhất chưa? Thật muốn giấu ngươi đi không cho bất kỳ ai nhìn thấy." Quân Duệ mỉm cười thật sâu.
"Không được làm loạn. Nhìn xem, làm nhăn đế phục rồi này." Ly Huyên bặm môi, lườm anh một cái. Quân Duệ cười khổ, định sẵn đời này anh phải thua trên tay cậu rồi.
Đến lúc thay trang phục cho Tân hậu của mình, Quân Duệ không chút khó khăn, nghiêm túc khoác từng chiếc từng chiếc lên người tiểu bảo bối nhà anh, tâm trí đang suy nghĩ miên man: mặc nhiều thế làm gì, chẳng phải lát cũng sẽ cởi ra hết sao, cực kỳ sắc lang!
Chấm son lên đôi môi cậu, điểm nhẹ lên hai lúm đồng tiền trên đôi má đào, ái nhân của anh là người xinh đẹp nhất trên đời này. Nắm lấy tay cậu, Quân Duệ nhìn vào đôi mắt làm lòng người rung động của cậu, khẽ nói: "Đời này, ta nguyện vì người mà yên định giang sơn; kiếp này, ta chỉ nắm lấy đôi tay người cùng trải qua giàu sang hay nghèo khó. Dù cho vật đổi sao dời, ta cũng đối với người một lòng một dạ, không rời không bỏ." Lời ước hẹn của đế vương làm lòng Ly Huyên chấn động, anh chưa từng nói yêu cậu, nhưng lời hứa hẹn này, so với tiếng yêu đầu môi còn to lớn biết bao nhiêu lần.
Ly Huyên chớp vài cái, nước mắt rơi xuống có phần làm nhòe đi lớp trang điểm trước đó, "ân, ta cũng sẽ một đời một kiếp, không xa không rời ngươi." Chưa từng có ai cho cậu sự ấm áp cùng tình yêu thương to lớn như vậy, cứ nghĩ trời cao đã bỏ quên mình, lại tìm được ánh sáng chói chang trong mảnh đời u tối này.
Vừa đặt chân đến bệ cửa, đã nghe âm báo mục tiêu tăng chỉ số vui vẻ lên 85 rồi, Dạ Vũ thật tâm cười chúc phúc cho đôi bích nhân này.
"Đại ca, ta đã trở lại." Dạ Vũ lúc này trên thân y phục đỏ thẳm tiến đến vào nội điện.
"Phanh" một tiếng, Quân Duệ đánh rơi hộp son phấn vốn định dậm lại cho tiểu bạch liên nào đó không kiềm chế được cảm xúc, lại trông thấy tiểu đệ đệ cứ ngỡ đã vong mạng hiện tại thân khoẻ mạnh nhảy nhót xuất hiện trước mắt, không cầm lòng được.
Tiến đến ôm lấy Dạ Vũ, rốt cuộc anh cũng có thể ăn nói với mẫu thân nơi chính suối, lại thấy người trong lòng bị tên nam nhân mặt thang không biết xấu hổ kéo ra.
Dạ Vũ khó xử: "Ca, đây là đệ phu của huynh. Hai người có cần chào hỏi không?"
"Mới không cần." Bất lực thấy đệ đệ yếu đuối, nhuyễn nhu nhà mình rơi vào lòng sắc lang mặt lạnh nào đó, anh mới bực đến giậm chân. Hoàn toàn không nhớ đến chuyện người bị anh cho là mềm yếu đã tự tay đối chiến với mấy chục tên sát thủ!
"Tiểu tẩu tử, ta có mang quà cưới của Vân đại sư đến cho ngươi nha." Dứt lời, giao lại cho Ly Huyên những món đồ Vân Tín gửi gắm.
Trông thấy ngọc bội huyết uyên ương có phần quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đã nhìn thấy ở đâu, cậu bỏ vào túi áo của mình, lại thấy lọ thuốc thập phần thân thuộc đó, cậu nhớ như in khi còn ở Vân gia, vì báu vật chí tôn Cải tử hoàn sinh dược này mà Vân phu nhân đã bỏ ra tâm huyết nửa đời người chế nên.
"Được cứu rồi, Quân Duệ ngươi được cứu rồi." Ly Huyên lắp bắp cầm lọ thuốc trên tay, níu lấy tay áo của anh.
Nói như vậy anh sắp không cần phải ăn chay nữa rồi, Quân tiểu công nào đó suy nghĩ vô cùng thiết thực!
"Mau uống xuống, đây là bảo vật Vân gia đó." Ly Huyên nhanh nhẹn mở lọ dược ra, đút xuống cho Quân Duệ, làm anh xém tí nữa thì nghẹn.
Tiểu kiều thê cứ bất cẩn thế này, còn quên mất sắp tới đại lễ đăng cơ, nhỡ đâu dược này có tác dụng phụ, anh cũng không muốn xấu mặt giữa triều đình đâu.
Thuốc vừa vào người, dược tính nhu hoà, mát lạnh làm anh toát ra mấy tầng mồ hôi mỏng, cảm giác bên trong cơ thể có luồng khí tức chạy quanh, xoa dịu những nơi độc tụ nan giải trong kinh mạch.
"Ngươi thấy thế nào rồi?" Ly Huyên lo lắng hỏi.
"Đến giờ mới nghĩ tới hỏi ta như thế nào, tiểu xuẩn manh này." Quân Duệ gõ nhẹ vào trán cậu một cái.
Bên ngoài, tổng quản thái giám cất lời: "Hồi bẩm Tân đế, đã đến thời điểm bắt đầu đại điển, mong Đế Hậu chuẩn bị xuất phát."
"Ngươi đừng cứ nhìn ta như vậy, sẽ làm ta lúng túng." Ly Huyên thở hồng hộc chiến đấu với đai lưng khó nhằn, biết thế cậu đã để thị nữ làm cho anh rồi. Chưa kể người này cứ nhìn đến cậu ngượng ngùng, không biết đang làm tới đâu.
"Ân" Quân Duệ mỉm cười khẽ đáp
"Ơ, sao ngươi vẫn còn ngó ta?" Thấy anh đã đáp ứng mà vẫn không có ý định buông tha cậu, Ly Huyên có cảm giác vô cùng xấu hổ.
Thừa cơ cậu thắt xong đai lưng cho anh, Quân Duệ choàng tay ôm cả người tiểu bạch liên vào lòng, hôn nhẹ lên trán cậu. "Có ai nói bảo bối nhi đáng yêu nhất chưa? Thật muốn giấu ngươi đi không cho bất kỳ ai nhìn thấy." Quân Duệ mỉm cười thật sâu.
"Không được làm loạn. Nhìn xem, làm nhăn đế phục rồi này." Ly Huyên bặm môi, lườm anh một cái. Quân Duệ cười khổ, định sẵn đời này anh phải thua trên tay cậu rồi.
Đến lúc thay trang phục cho Tân hậu của mình, Quân Duệ không chút khó khăn, nghiêm túc khoác từng chiếc từng chiếc lên người tiểu bảo bối nhà anh, tâm trí đang suy nghĩ miên man: mặc nhiều thế làm gì, chẳng phải lát cũng sẽ cởi ra hết sao, cực kỳ sắc lang!
Chấm son lên đôi môi cậu, điểm nhẹ lên hai lúm đồng tiền trên đôi má đào, ái nhân của anh là người xinh đẹp nhất trên đời này. Nắm lấy tay cậu, Quân Duệ nhìn vào đôi mắt làm lòng người rung động của cậu, khẽ nói: "Đời này, ta nguyện vì người mà yên định giang sơn; kiếp này, ta chỉ nắm lấy đôi tay người cùng trải qua giàu sang hay nghèo khó. Dù cho vật đổi sao dời, ta cũng đối với người một lòng một dạ, không rời không bỏ." Lời ước hẹn của đế vương làm lòng Ly Huyên chấn động, anh chưa từng nói yêu cậu, nhưng lời hứa hẹn này, so với tiếng yêu đầu môi còn to lớn biết bao nhiêu lần.
Ly Huyên chớp vài cái, nước mắt rơi xuống có phần làm nhòe đi lớp trang điểm trước đó, "ân, ta cũng sẽ một đời một kiếp, không xa không rời ngươi." Chưa từng có ai cho cậu sự ấm áp cùng tình yêu thương to lớn như vậy, cứ nghĩ trời cao đã bỏ quên mình, lại tìm được ánh sáng chói chang trong mảnh đời u tối này.
Vừa đặt chân đến bệ cửa, đã nghe âm báo mục tiêu tăng chỉ số vui vẻ lên 85 rồi, Dạ Vũ thật tâm cười chúc phúc cho đôi bích nhân này.
"Đại ca, ta đã trở lại." Dạ Vũ lúc này trên thân y phục đỏ thẳm tiến đến vào nội điện.
"Phanh" một tiếng, Quân Duệ đánh rơi hộp son phấn vốn định dậm lại cho tiểu bạch liên nào đó không kiềm chế được cảm xúc, lại trông thấy tiểu đệ đệ cứ ngỡ đã vong mạng hiện tại thân khoẻ mạnh nhảy nhót xuất hiện trước mắt, không cầm lòng được.
Tiến đến ôm lấy Dạ Vũ, rốt cuộc anh cũng có thể ăn nói với mẫu thân nơi chính suối, lại thấy người trong lòng bị tên nam nhân mặt thang không biết xấu hổ kéo ra.
Dạ Vũ khó xử: "Ca, đây là đệ phu của huynh. Hai người có cần chào hỏi không?"
"Mới không cần." Bất lực thấy đệ đệ yếu đuối, nhuyễn nhu nhà mình rơi vào lòng sắc lang mặt lạnh nào đó, anh mới bực đến giậm chân. Hoàn toàn không nhớ đến chuyện người bị anh cho là mềm yếu đã tự tay đối chiến với mấy chục tên sát thủ!
"Tiểu tẩu tử, ta có mang quà cưới của Vân đại sư đến cho ngươi nha." Dứt lời, giao lại cho Ly Huyên những món đồ Vân Tín gửi gắm.
Trông thấy ngọc bội huyết uyên ương có phần quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đã nhìn thấy ở đâu, cậu bỏ vào túi áo của mình, lại thấy lọ thuốc thập phần thân thuộc đó, cậu nhớ như in khi còn ở Vân gia, vì báu vật chí tôn Cải tử hoàn sinh dược này mà Vân phu nhân đã bỏ ra tâm huyết nửa đời người chế nên.
"Được cứu rồi, Quân Duệ ngươi được cứu rồi." Ly Huyên lắp bắp cầm lọ thuốc trên tay, níu lấy tay áo của anh.
Nói như vậy anh sắp không cần phải ăn chay nữa rồi, Quân tiểu công nào đó suy nghĩ vô cùng thiết thực!
"Mau uống xuống, đây là bảo vật Vân gia đó." Ly Huyên nhanh nhẹn mở lọ dược ra, đút xuống cho Quân Duệ, làm anh xém tí nữa thì nghẹn.
Tiểu kiều thê cứ bất cẩn thế này, còn quên mất sắp tới đại lễ đăng cơ, nhỡ đâu dược này có tác dụng phụ, anh cũng không muốn xấu mặt giữa triều đình đâu.
Thuốc vừa vào người, dược tính nhu hoà, mát lạnh làm anh toát ra mấy tầng mồ hôi mỏng, cảm giác bên trong cơ thể có luồng khí tức chạy quanh, xoa dịu những nơi độc tụ nan giải trong kinh mạch.
"Ngươi thấy thế nào rồi?" Ly Huyên lo lắng hỏi.
"Đến giờ mới nghĩ tới hỏi ta như thế nào, tiểu xuẩn manh này." Quân Duệ gõ nhẹ vào trán cậu một cái.
Bên ngoài, tổng quản thái giám cất lời: "Hồi bẩm Tân đế, đã đến thời điểm bắt đầu đại điển, mong Đế Hậu chuẩn bị xuất phát."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất