Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 47: Ôm ấp ảnh đế (11)
“Thật sự xin lỗi, quả thật bọn tôi dùng từ ngữ không phù hợp, mong hãy thứ lỗi.” Học sinh người Nhật dẫn đầu khom lưng chín mươi độ với Vương Xương.
Sắc mặt Vương Xương tốt hơn nhiều, lập tức vội vàng đáp lễ, “Không sao.”
Đại diện nhóm học sinh tiếp đón cũng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, “Đây không phải là vấn đề dùng từ ngữ không phù hợp, xin đừng đánh trống lãng. Nếu hai trường của chúng ta giao lưu với nhau chính là đại diện cho trường học và quốc gia của mình, chỉ mong mọi người khống chế hành vi của bản thân.”
Chuyện cười nhạo miệt thị vô lễ như vậy không thể dùng một lý do dùng từ không phù hợp mà cho qua.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy hắn quá chuyện bé xé ra to, nhưng vào lúc này, nhận thua một chút sẽ khiến người khác cảm thấy ngươi bị bắt nạt, nếu hắn làm đại diện của đoàn tiếp đón, nhất định phải thể hiện lễ nghi và địa vị đúng lúc.
Hắn phải có phong thái của một nước lớn, nhưng càng phải có uy nghiêm của một đại quốc.
Học sinh người Nhật kia không xấu hổ chút nào, lại khom người một cái, “Tôi thay mặt bọn họ xin lỗi vì sự vô lễ vừa rồi, mong mọi người bỏ qua cho.”
Đại diện của đoàn tiếp đón đáp lễ lại.
Thanh niên cao gầy vừa phát ra tiếng cười nhạo lúc nãy lại có chút tức giận, “Nishida-kun! Sao lại phải xin lỗi bọn họ!”
“Im lặng!” Học sinh tên Nishida kia nghiêm quát.
Có thể dễ dàng thấy được địa vị của học sinh Nishida này rất cao trong đội ngũ của bọn họ, thanh niên cao gầy tuy vẫn chưa hết giận nhưng không tiếp tục nói, chỉ là giận dữ khẽ cắn môi.
“Chúng tôi thật lòng hi vọng có thể so tài một phen với võ thuật Trung Hoa.” Nishida Hiroyuki rất thành khẩn nhìn về phía Vương Xương, “Cũng xin mọi người tác thành.”
Ánh mắt Vương Xương dường như lơ đãng nhanh chóng lướt qua nhóm học sinh giao lưu Nhật Bản một lần, sau khi nhìn thấy vài người lộ ra vẻ mặt khinh thường, mỉm cười, “Chuyện so tài chúng tôi rất vui lòng, chẳng qua nếu muốn so tài, nhất định không tránh được ra tay không biết nặng nhẹ, chúng ta là học sinh hai nước, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc sợ là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hữu nghị của hai nước.”
Không đợi Nishida Hiroyuki đáp lời, Vương Xương lại tiếp tục nói, “Nếu như nhất định phải so tài, chúng ta cần đổi một cái sân khác, chuẩn bị vài món dụng cụ bảo hộ.”
Thấy Vương Xương đồng ý, Nishida Hiroyuki cũng nói, “Được!”
Lần chuẩn bị này mất hơn nửa tiếng.
Hiệp hội võ thuật không có sân riêng trong trường, nếu như dùng nhất định phải đi mượn sân của khoa thể dục, chỗ đó của bọn họ có đệm và dụng cụ bảo hộ chuyên dụng. Vương Xương có quan hệ không tệ với thầy Vương khoa thể dục, chuyện đi mượn sân cũng do hắn làm.
“Sao lại rề rà lâu như vậy.” Có lẽ là chờ hơi mất kiên nhẫn, một học sinh Nhật Bản nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Đại diện đoàn tiếp đón là Mã Hiên mỉm cười, “Thật sự xin lỗi, chẳng qua hy vọng lần sau nếu quý đoàn có hoạt động gì có thể nói cho chúng tôi biết trước, chúng tôi cũng sẽ sớm chuẩn bị xong. Hôm nay đột ngột như vậy, chúng tôi chỉ có thể chuẩn bị bây giờ.”
Giao lưu giữa học sinh hai nước rõ ràng là trang trọng hơn so với hoạt động bình thường một chút, loại việc chưa thông báo được phép liền tự mình đi làm này hiển nhiên vô cùng thất lễ.
Dường như học sinh kia cũng biết bọn họ đuối lý, im lặng không nói chuyện.
Tuy Mã Hiên chặn bọn họ một câu, nhưng trong lòng vẫn còn có chút nén giận. Những người Nhật này sau khi so đấu xong hạng mục vận động liền đi về phía hiệp hội võ thuật, hắn còn cho là bọn họ chỉ tò mò, ai ngờ lại đột nhiên yêu cầu so tài. Do lịch sự, Mã Hiên cũng không có cách nào ngăn cản khi bọn họ khiêu chiến với hiệp hội võ thuật, chỉ có thể cứng rắn nuốt tức giận này vào.
Cho dù mình đứng ra hay hiệp hội võ thuật đứng ra từ chối cũng sẽ khiến những người Nhật Bản này cảm thấy bọn họ sợ hãi, cho dù bọn họ không muốn ứng chiến cũng chỉ có thể cứng rắn nhận lấy.
Loại cảm giác bị ép phải làm này, cực kỳ ức chế.
Lúc chuẩn bị sân, hai bên cũng đã quyết định quy tắc khi so tài, đánh luân phiên, phe thua thì xuống sân thay người lên, mà người thắng thì tiếp tục ở lại, ngã xuống hơn mười giây không dậy nổi hoặc bị ép ra sân thì coi như thua, đương nhiên, trực tiếp chịu thua cũng tính.
Bên nào thắng trước năm trận, bên đó giành được thắng lợi.
Đánh luân phiên là đề nghị do học sinh Nhật Bản nói ra, bọn Vương Xương cũng đồng ý.
Chủ yếu là vì một lý do, người có thể đánh thực chiến bên bọn họ ít lại càng ít.
Mặc dù hiệp hội võ thuật dốc sức với võ thuật, nhưng trên cơ bản tất cả mọi người đều là huấn luyện không chuyên, ngoại trừ kiến thức cơ bản ra, tối đa cũng chỉ tập ba bốn cái sáo lộ cấp cao, đây là còn do tố chất cơ thể khá tốt. Mà loại chuyện thực chiến thế này, phần lớn mọi người chưa từng trải qua.
Có thể nói Vương Xương là người có số lần thực chiến nhiều nhất, ông nội và cha hắn từng không ít lần dùng danh nghĩa dò xét võ công hắn mà đánh hắn.
“Để tôi lên trước đi.” Khi Vương Xương trưng cầu ý kiến đội viên, một nam sinh có vẻ hơi to con đứng dậy.
Sáo lộ hắn tập là Nam Quyền và Bát Cực, các bài quyền mạnh mẽ vững vàng, chân trụ rất ổn định, sức lực khá lớn. Thỉnh thoảng hắn có đánh thực chiến với Vương Xương, tuy cơ bản không thắng nổi, nhưng dầu gì cũng được xem như từng có kinh nghiệm thực chiến.
Vương Xương suy tư trong nháy mắt liền đồng ý.
Học sinh Nhật Bản phái ra một nam sinh dáng người cao, mặc đạo phục rộng thùng thình lên sân.
Đáng nhắc tới chính là, trước khi so tài, trong đoàn học sinh Nhật giao lưu có mấy người cố ý lấy đạo phục trong túi của mình ra đến phòng vệ sinh thay đồ.
Mã Hiên thấy một màn như vậy không khỏi cười nhạt, quả nhiên những người này đã sớm nghĩ kỹ, sợ rằng đã có ý định trước khi rời nước, nếu không sao ra nước ngoài giao lưu một chút còn mang theo đạo phục huấn luyện bình thường?
Sau khi mỗi người hai bên hành lễ, học sinh người Nhật liền quất chân bay lên tấn công qua.
Đội viên hiệp hội võ thuật phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng lui hai bước, đưa tay muốn nắm lấy cẳng chân của đối phương, mà đối phương một kích không trúng cũng lập tức rút lại, không cho hắn có cơ hội tóm được.
Học sinh Nhật Bản chủ yếu dùng thối công*, mà học sinh hiệp hội võ thuật lại chú trọng quyền pháp, dùng bước chân linh hoạt áp sát đối phương, quyền ngắn nhiều hơn, sức bật cực lớn, một khi đánh trúng, tuy trên người có mặc dụng cụ bảo hộ nhưng cũng đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. (*công phu chân)
Tuy quyền pháp của học sinh hiệp hội võ thuật rất lợi hại, nhưng bởi vì không thực chiến quá nhiều, hiển nhiên là nhạy bén và phản ứng kém hơn học sinh người Nhật, trên người cũng đã bị trúng mấy cú, đau đến khiến hắn không nhịn được cắn răng.
Mọi người dưới sân đều nín thở. Nghe thấy tiếng chân đá vào dụng cụ bảo hộ vang lên tiếng cực lớn, bọn họ cũng không khỏi rụt cổ một cái theo bản năng, thật giống như công kích kia đánh lên trên người mình, vừa nhìn liền đau dữ dội.
Hai bên ngươi tới ta đi, giằng co không ngớt.
Cuối cùng, đội viên hiệp hội võ thuật bởi vì một sai lầm bị chân đối phương đá vào ngực, té ngã ra sân.
Trận đầu, Nhật Bản thắng.
Trong đoàn giao lưu Nhật phát ra tiếng hoan hô vang dội.
Ánh mắt Tịch Chu dời về phía camera bên Nhật, nhìn ống kính vẫn giữ nguyên trên người đội viên hiệp hội võ thuật, cậu lơ đãng dời qua mấy bước, vừa đúng cản lại. Cameraman hơi cau mày, nhấc chân đổi hướng, mà Tịch Chu cũng dời theo mấy bước.
Qua mấy lần, cuối cùng đối phương cũng phát hiện ra Tịch Chu cố ý.
Thấp giọng mắng một câu tiếng Nhật.
Thanh âm kia rất thấp, bên Nhật căn bản không có người nghe thấy, chứ đừng nhắc tới phía bên Tịch Chu, chỉ là trên người cậu có nội lực gian lận nên mới có thể nghe trọn một câu hoàn chỉnh rõ ràng. Chẳng qua cho dù cậu nghe cũng như không, ai kêu cậu không hiểu tiếng Nhật. Bất quá dựa vào giọng điệu và vẻ mặt của đối phương, Tịch Chu cũng có thể nhận ra đối phương đang mắng cậu.
Tịch Chu lộ ra một nụ cười hoàn mỹ với ống kính.
“Cậu biết hắn ta mắng cậu cái gì không?” Hệ thống thình lình xuất hiện trong đầu cậu.
“Không muốn biết, mi cũng đừng nói cho ta biết.” Tịch Chu mỉm cười.
“Tại sao?” Hệ thống có chút kỳ quái.
“Ta sợ không nhịn được đi tới cho hắn ta một cước” Tịch Chu tiếp tục mỉm cười, “Ta cũng không muốn ở đây gây phiền phức cho trường học chúng ta khi đang giao lưu hữu nghị giữa các nước đâu.”
Một cước cuối cùng của tuyển thủ người Nhật kia đá rất dùng sức, đội viên hiệp hội võ thuật bị đá vào, nằm trên đất hơn mười giây mới được đội viên của hắn đỡ dậy.
Sau khi xuống sân, đội viên hiệp hội võ thuật thua cuộc hiển nhiên có chút uể oải.
“Không sao, trận kế giao cho tôi” Một nữ sinh tư thế hiên ngang vỗ vai hắn một cái.
Cô nữ sinh này là một huấn luyện viên của hiệp hội võ thuật, sáo lộ luyện tốt nhất là thông tí quyền*, bình thường cô sẽ cân nhắc cách dùng thông tí quyền trong thực chiến, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ so tài với người khác. (*đại loại là am hiểu dùng tay ra quyền)
Dáng dấp nữ sinh cao khoảng một mét bảy, dáng người thon thả, vóc người xinh đẹp, quan trong nhất là khí chất thanh thoát nhanh nhẹn trên người cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Tôi không đánh với con gái.” Học sinh Nhật Bản trên sân khẽ nhíu mày, dùng tiếng Nhật nói.
Người trong đoàn tiếp đón phiên dịch cho nữ sinh một cái.
Nữ sinh cũng không tức giận, chỉ nở nụ cười, “Đánh hoặc nhận thua, cậu chọn một đi.”
Học sinh Nhật Bản không nói gì, xoay người rời sân.
Trận thứ hai dùng hình thức như vậy thắng được một bàn.
Dưới sân xôn xao một trận, tất cả sinh viên ở đây đều nổi giận, bọn họ căn bản không thích một bàn này, loại hành động coi thường người khác như vậy khiến bọn họ hận không thể dùng một quyền đập gãy mũi học sinh Nhật Bản.
Người hiệp hội võ thuật là tức giận nhất, ngươi là ai, còn dám coi thường sư tỷ của chúng ta, một cái tát của tỷ ấy là có thể đập ngươi đến trào máu!
Bên phía đoàn giao lưu Nhật Bản kia cực kỳ bình tĩnh.
Nét mặt của nữ sinh hiệp hội võ thuật vẫn mỉm cười, lẳng lặng nhìn sang phía bọn họ, “Mọi người bàn bạc lâu như vậy cũng không phái người lên, là sợ không đánh lại tôi nên chuẩn bị nhận thua tập thể sao?”
Không ít người trong đoàn giao lưu Nhật Bản trên mặt có chút tức giận.
Cuối cùng, một nam sinh dáng lùn bất đắc dĩ lên sàn.
Sau khi hành lễ với nhau, nam sinh dáng lùn không nhúc nhích, yên lặng chờ nữ sinh tấn công qua.
Loại hành động mang theo chút khinh thường này khiến cho học sinh đại học Y vô cùng giận dữ.
Nữ sinh khẽ cười một tiếng, nhanh chóng áp sát, ngay sau đó một tiếng giòn vang đột ngột vang lên!
Nam sinh dáng lùn bị đánh lùi về sau mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ.
Thông tí quyền nổi danh là dùng sức lực của cánh tay, thả lỏng vai, cánh tay quất ngang, giống như một cái roi da, kết hợp chân, thắt lưng và vai, động tác hết sức nhanh nhẹn, nhanh hơn so với ra quyền bình thường nhiều. Mà sau khi chưởng ra chạm vào áo mới phát lực, nói cách khác trong quá trình đó cả cánh tay đều buông lỏng, chỉ có khoảnh khắc đụng vào đối phương kia mới chợt dùng sức. Bởi vì lực được bảo toàn nên uy lực cực lớn.
Sau khi chịu thiệt một lần, nam sinh dáng lùn lập tức tỏ rõ thái độ của mình, nghiêm túc đối chiến với nữ sinh hiệp hội võ thuật.
Chiêu pháp thông tí quyền yên tĩnh dứt khoát, trầm trường hoạt nhu*, trước kia nam sinh dáng lùn căn bản chưa từng tiếp xúc với loại đấu pháp này, có chút ngẩn ra, chỉ mới ba phút đã bị bên hiệp hội võ thuật đánh ra khỏi sân. (*mềm mại linh hoạt nhưng mạnh mẽ)
Nữ sinh cong môi, ôm quyền hành lễ: “Cảm ơn.”
Vẻ mặt nam sinh dáng lùn nhục nhã.
Mà học sinh Nhật chủ động rời sân lúc trước sắc mặt càng khó coi hơn.
“Sư tỷ thật là giỏi!!!” Hiệp hội võ thuật một mảnh hoan hô.
Tịch Chu ở bên kia hứng thú nhìn, “Thật ra cô gái này là một mầm tốt.”
“Dáng dấp cũng không tệ” Hệ thống khá hung phấn nói một câu.
“Mi di tình biệt luyến rồi sao?” Tịch Chu kinh ngạc.
“Di tình biệt luyến cái gì?”
“Không phải trước kia mi thích Vu Khả sao?” Tịch Chu cười hì hì.
Sau khi hệ thống im lặng một lúc, cười lạnh nói một câu, “Nói nhảm thì phải trả giá thật lớn.”
Tịch Chu không để vào tai, sau này khi ở một thế giới khác cậu trở thành một kẻ câm điếc mới hối hận thì đã muộn, hận lúc đó không thể dán một tờ giấy niêm phong lên cái miệng nói lung tung của mình!
Bởi vì biểu hiện của nữ sinh lúc trước, bầu không khí bên phía Nhật Bản lập tức nặng nề hơn rất nhiều.
Sắc mặt Vương Xương tốt hơn nhiều, lập tức vội vàng đáp lễ, “Không sao.”
Đại diện nhóm học sinh tiếp đón cũng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, “Đây không phải là vấn đề dùng từ ngữ không phù hợp, xin đừng đánh trống lãng. Nếu hai trường của chúng ta giao lưu với nhau chính là đại diện cho trường học và quốc gia của mình, chỉ mong mọi người khống chế hành vi của bản thân.”
Chuyện cười nhạo miệt thị vô lễ như vậy không thể dùng một lý do dùng từ không phù hợp mà cho qua.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy hắn quá chuyện bé xé ra to, nhưng vào lúc này, nhận thua một chút sẽ khiến người khác cảm thấy ngươi bị bắt nạt, nếu hắn làm đại diện của đoàn tiếp đón, nhất định phải thể hiện lễ nghi và địa vị đúng lúc.
Hắn phải có phong thái của một nước lớn, nhưng càng phải có uy nghiêm của một đại quốc.
Học sinh người Nhật kia không xấu hổ chút nào, lại khom người một cái, “Tôi thay mặt bọn họ xin lỗi vì sự vô lễ vừa rồi, mong mọi người bỏ qua cho.”
Đại diện của đoàn tiếp đón đáp lễ lại.
Thanh niên cao gầy vừa phát ra tiếng cười nhạo lúc nãy lại có chút tức giận, “Nishida-kun! Sao lại phải xin lỗi bọn họ!”
“Im lặng!” Học sinh tên Nishida kia nghiêm quát.
Có thể dễ dàng thấy được địa vị của học sinh Nishida này rất cao trong đội ngũ của bọn họ, thanh niên cao gầy tuy vẫn chưa hết giận nhưng không tiếp tục nói, chỉ là giận dữ khẽ cắn môi.
“Chúng tôi thật lòng hi vọng có thể so tài một phen với võ thuật Trung Hoa.” Nishida Hiroyuki rất thành khẩn nhìn về phía Vương Xương, “Cũng xin mọi người tác thành.”
Ánh mắt Vương Xương dường như lơ đãng nhanh chóng lướt qua nhóm học sinh giao lưu Nhật Bản một lần, sau khi nhìn thấy vài người lộ ra vẻ mặt khinh thường, mỉm cười, “Chuyện so tài chúng tôi rất vui lòng, chẳng qua nếu muốn so tài, nhất định không tránh được ra tay không biết nặng nhẹ, chúng ta là học sinh hai nước, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc sợ là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hữu nghị của hai nước.”
Không đợi Nishida Hiroyuki đáp lời, Vương Xương lại tiếp tục nói, “Nếu như nhất định phải so tài, chúng ta cần đổi một cái sân khác, chuẩn bị vài món dụng cụ bảo hộ.”
Thấy Vương Xương đồng ý, Nishida Hiroyuki cũng nói, “Được!”
Lần chuẩn bị này mất hơn nửa tiếng.
Hiệp hội võ thuật không có sân riêng trong trường, nếu như dùng nhất định phải đi mượn sân của khoa thể dục, chỗ đó của bọn họ có đệm và dụng cụ bảo hộ chuyên dụng. Vương Xương có quan hệ không tệ với thầy Vương khoa thể dục, chuyện đi mượn sân cũng do hắn làm.
“Sao lại rề rà lâu như vậy.” Có lẽ là chờ hơi mất kiên nhẫn, một học sinh Nhật Bản nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Đại diện đoàn tiếp đón là Mã Hiên mỉm cười, “Thật sự xin lỗi, chẳng qua hy vọng lần sau nếu quý đoàn có hoạt động gì có thể nói cho chúng tôi biết trước, chúng tôi cũng sẽ sớm chuẩn bị xong. Hôm nay đột ngột như vậy, chúng tôi chỉ có thể chuẩn bị bây giờ.”
Giao lưu giữa học sinh hai nước rõ ràng là trang trọng hơn so với hoạt động bình thường một chút, loại việc chưa thông báo được phép liền tự mình đi làm này hiển nhiên vô cùng thất lễ.
Dường như học sinh kia cũng biết bọn họ đuối lý, im lặng không nói chuyện.
Tuy Mã Hiên chặn bọn họ một câu, nhưng trong lòng vẫn còn có chút nén giận. Những người Nhật này sau khi so đấu xong hạng mục vận động liền đi về phía hiệp hội võ thuật, hắn còn cho là bọn họ chỉ tò mò, ai ngờ lại đột nhiên yêu cầu so tài. Do lịch sự, Mã Hiên cũng không có cách nào ngăn cản khi bọn họ khiêu chiến với hiệp hội võ thuật, chỉ có thể cứng rắn nuốt tức giận này vào.
Cho dù mình đứng ra hay hiệp hội võ thuật đứng ra từ chối cũng sẽ khiến những người Nhật Bản này cảm thấy bọn họ sợ hãi, cho dù bọn họ không muốn ứng chiến cũng chỉ có thể cứng rắn nhận lấy.
Loại cảm giác bị ép phải làm này, cực kỳ ức chế.
Lúc chuẩn bị sân, hai bên cũng đã quyết định quy tắc khi so tài, đánh luân phiên, phe thua thì xuống sân thay người lên, mà người thắng thì tiếp tục ở lại, ngã xuống hơn mười giây không dậy nổi hoặc bị ép ra sân thì coi như thua, đương nhiên, trực tiếp chịu thua cũng tính.
Bên nào thắng trước năm trận, bên đó giành được thắng lợi.
Đánh luân phiên là đề nghị do học sinh Nhật Bản nói ra, bọn Vương Xương cũng đồng ý.
Chủ yếu là vì một lý do, người có thể đánh thực chiến bên bọn họ ít lại càng ít.
Mặc dù hiệp hội võ thuật dốc sức với võ thuật, nhưng trên cơ bản tất cả mọi người đều là huấn luyện không chuyên, ngoại trừ kiến thức cơ bản ra, tối đa cũng chỉ tập ba bốn cái sáo lộ cấp cao, đây là còn do tố chất cơ thể khá tốt. Mà loại chuyện thực chiến thế này, phần lớn mọi người chưa từng trải qua.
Có thể nói Vương Xương là người có số lần thực chiến nhiều nhất, ông nội và cha hắn từng không ít lần dùng danh nghĩa dò xét võ công hắn mà đánh hắn.
“Để tôi lên trước đi.” Khi Vương Xương trưng cầu ý kiến đội viên, một nam sinh có vẻ hơi to con đứng dậy.
Sáo lộ hắn tập là Nam Quyền và Bát Cực, các bài quyền mạnh mẽ vững vàng, chân trụ rất ổn định, sức lực khá lớn. Thỉnh thoảng hắn có đánh thực chiến với Vương Xương, tuy cơ bản không thắng nổi, nhưng dầu gì cũng được xem như từng có kinh nghiệm thực chiến.
Vương Xương suy tư trong nháy mắt liền đồng ý.
Học sinh Nhật Bản phái ra một nam sinh dáng người cao, mặc đạo phục rộng thùng thình lên sân.
Đáng nhắc tới chính là, trước khi so tài, trong đoàn học sinh Nhật giao lưu có mấy người cố ý lấy đạo phục trong túi của mình ra đến phòng vệ sinh thay đồ.
Mã Hiên thấy một màn như vậy không khỏi cười nhạt, quả nhiên những người này đã sớm nghĩ kỹ, sợ rằng đã có ý định trước khi rời nước, nếu không sao ra nước ngoài giao lưu một chút còn mang theo đạo phục huấn luyện bình thường?
Sau khi mỗi người hai bên hành lễ, học sinh người Nhật liền quất chân bay lên tấn công qua.
Đội viên hiệp hội võ thuật phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng lui hai bước, đưa tay muốn nắm lấy cẳng chân của đối phương, mà đối phương một kích không trúng cũng lập tức rút lại, không cho hắn có cơ hội tóm được.
Học sinh Nhật Bản chủ yếu dùng thối công*, mà học sinh hiệp hội võ thuật lại chú trọng quyền pháp, dùng bước chân linh hoạt áp sát đối phương, quyền ngắn nhiều hơn, sức bật cực lớn, một khi đánh trúng, tuy trên người có mặc dụng cụ bảo hộ nhưng cũng đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. (*công phu chân)
Tuy quyền pháp của học sinh hiệp hội võ thuật rất lợi hại, nhưng bởi vì không thực chiến quá nhiều, hiển nhiên là nhạy bén và phản ứng kém hơn học sinh người Nhật, trên người cũng đã bị trúng mấy cú, đau đến khiến hắn không nhịn được cắn răng.
Mọi người dưới sân đều nín thở. Nghe thấy tiếng chân đá vào dụng cụ bảo hộ vang lên tiếng cực lớn, bọn họ cũng không khỏi rụt cổ một cái theo bản năng, thật giống như công kích kia đánh lên trên người mình, vừa nhìn liền đau dữ dội.
Hai bên ngươi tới ta đi, giằng co không ngớt.
Cuối cùng, đội viên hiệp hội võ thuật bởi vì một sai lầm bị chân đối phương đá vào ngực, té ngã ra sân.
Trận đầu, Nhật Bản thắng.
Trong đoàn giao lưu Nhật phát ra tiếng hoan hô vang dội.
Ánh mắt Tịch Chu dời về phía camera bên Nhật, nhìn ống kính vẫn giữ nguyên trên người đội viên hiệp hội võ thuật, cậu lơ đãng dời qua mấy bước, vừa đúng cản lại. Cameraman hơi cau mày, nhấc chân đổi hướng, mà Tịch Chu cũng dời theo mấy bước.
Qua mấy lần, cuối cùng đối phương cũng phát hiện ra Tịch Chu cố ý.
Thấp giọng mắng một câu tiếng Nhật.
Thanh âm kia rất thấp, bên Nhật căn bản không có người nghe thấy, chứ đừng nhắc tới phía bên Tịch Chu, chỉ là trên người cậu có nội lực gian lận nên mới có thể nghe trọn một câu hoàn chỉnh rõ ràng. Chẳng qua cho dù cậu nghe cũng như không, ai kêu cậu không hiểu tiếng Nhật. Bất quá dựa vào giọng điệu và vẻ mặt của đối phương, Tịch Chu cũng có thể nhận ra đối phương đang mắng cậu.
Tịch Chu lộ ra một nụ cười hoàn mỹ với ống kính.
“Cậu biết hắn ta mắng cậu cái gì không?” Hệ thống thình lình xuất hiện trong đầu cậu.
“Không muốn biết, mi cũng đừng nói cho ta biết.” Tịch Chu mỉm cười.
“Tại sao?” Hệ thống có chút kỳ quái.
“Ta sợ không nhịn được đi tới cho hắn ta một cước” Tịch Chu tiếp tục mỉm cười, “Ta cũng không muốn ở đây gây phiền phức cho trường học chúng ta khi đang giao lưu hữu nghị giữa các nước đâu.”
Một cước cuối cùng của tuyển thủ người Nhật kia đá rất dùng sức, đội viên hiệp hội võ thuật bị đá vào, nằm trên đất hơn mười giây mới được đội viên của hắn đỡ dậy.
Sau khi xuống sân, đội viên hiệp hội võ thuật thua cuộc hiển nhiên có chút uể oải.
“Không sao, trận kế giao cho tôi” Một nữ sinh tư thế hiên ngang vỗ vai hắn một cái.
Cô nữ sinh này là một huấn luyện viên của hiệp hội võ thuật, sáo lộ luyện tốt nhất là thông tí quyền*, bình thường cô sẽ cân nhắc cách dùng thông tí quyền trong thực chiến, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ so tài với người khác. (*đại loại là am hiểu dùng tay ra quyền)
Dáng dấp nữ sinh cao khoảng một mét bảy, dáng người thon thả, vóc người xinh đẹp, quan trong nhất là khí chất thanh thoát nhanh nhẹn trên người cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Tôi không đánh với con gái.” Học sinh Nhật Bản trên sân khẽ nhíu mày, dùng tiếng Nhật nói.
Người trong đoàn tiếp đón phiên dịch cho nữ sinh một cái.
Nữ sinh cũng không tức giận, chỉ nở nụ cười, “Đánh hoặc nhận thua, cậu chọn một đi.”
Học sinh Nhật Bản không nói gì, xoay người rời sân.
Trận thứ hai dùng hình thức như vậy thắng được một bàn.
Dưới sân xôn xao một trận, tất cả sinh viên ở đây đều nổi giận, bọn họ căn bản không thích một bàn này, loại hành động coi thường người khác như vậy khiến bọn họ hận không thể dùng một quyền đập gãy mũi học sinh Nhật Bản.
Người hiệp hội võ thuật là tức giận nhất, ngươi là ai, còn dám coi thường sư tỷ của chúng ta, một cái tát của tỷ ấy là có thể đập ngươi đến trào máu!
Bên phía đoàn giao lưu Nhật Bản kia cực kỳ bình tĩnh.
Nét mặt của nữ sinh hiệp hội võ thuật vẫn mỉm cười, lẳng lặng nhìn sang phía bọn họ, “Mọi người bàn bạc lâu như vậy cũng không phái người lên, là sợ không đánh lại tôi nên chuẩn bị nhận thua tập thể sao?”
Không ít người trong đoàn giao lưu Nhật Bản trên mặt có chút tức giận.
Cuối cùng, một nam sinh dáng lùn bất đắc dĩ lên sàn.
Sau khi hành lễ với nhau, nam sinh dáng lùn không nhúc nhích, yên lặng chờ nữ sinh tấn công qua.
Loại hành động mang theo chút khinh thường này khiến cho học sinh đại học Y vô cùng giận dữ.
Nữ sinh khẽ cười một tiếng, nhanh chóng áp sát, ngay sau đó một tiếng giòn vang đột ngột vang lên!
Nam sinh dáng lùn bị đánh lùi về sau mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ.
Thông tí quyền nổi danh là dùng sức lực của cánh tay, thả lỏng vai, cánh tay quất ngang, giống như một cái roi da, kết hợp chân, thắt lưng và vai, động tác hết sức nhanh nhẹn, nhanh hơn so với ra quyền bình thường nhiều. Mà sau khi chưởng ra chạm vào áo mới phát lực, nói cách khác trong quá trình đó cả cánh tay đều buông lỏng, chỉ có khoảnh khắc đụng vào đối phương kia mới chợt dùng sức. Bởi vì lực được bảo toàn nên uy lực cực lớn.
Sau khi chịu thiệt một lần, nam sinh dáng lùn lập tức tỏ rõ thái độ của mình, nghiêm túc đối chiến với nữ sinh hiệp hội võ thuật.
Chiêu pháp thông tí quyền yên tĩnh dứt khoát, trầm trường hoạt nhu*, trước kia nam sinh dáng lùn căn bản chưa từng tiếp xúc với loại đấu pháp này, có chút ngẩn ra, chỉ mới ba phút đã bị bên hiệp hội võ thuật đánh ra khỏi sân. (*mềm mại linh hoạt nhưng mạnh mẽ)
Nữ sinh cong môi, ôm quyền hành lễ: “Cảm ơn.”
Vẻ mặt nam sinh dáng lùn nhục nhã.
Mà học sinh Nhật chủ động rời sân lúc trước sắc mặt càng khó coi hơn.
“Sư tỷ thật là giỏi!!!” Hiệp hội võ thuật một mảnh hoan hô.
Tịch Chu ở bên kia hứng thú nhìn, “Thật ra cô gái này là một mầm tốt.”
“Dáng dấp cũng không tệ” Hệ thống khá hung phấn nói một câu.
“Mi di tình biệt luyến rồi sao?” Tịch Chu kinh ngạc.
“Di tình biệt luyến cái gì?”
“Không phải trước kia mi thích Vu Khả sao?” Tịch Chu cười hì hì.
Sau khi hệ thống im lặng một lúc, cười lạnh nói một câu, “Nói nhảm thì phải trả giá thật lớn.”
Tịch Chu không để vào tai, sau này khi ở một thế giới khác cậu trở thành một kẻ câm điếc mới hối hận thì đã muộn, hận lúc đó không thể dán một tờ giấy niêm phong lên cái miệng nói lung tung của mình!
Bởi vì biểu hiện của nữ sinh lúc trước, bầu không khí bên phía Nhật Bản lập tức nặng nề hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất