Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 52: Ôm ấp ảnh đế (16)
“A Chu là người hâm mộ của tôi, lần này tôi theo em ấy qua đây chẳng qua là để ký tên cho em ấy, tiện thể thử cảm nhận cuộc sống của sinh viên đại học Y.”
Giống như vừa nghĩ thông suốt điều gì, Kiều Sưởng cười khẽ một tiếng, khí thế bức người khắp toàn thân tiêu tán không còn một mảnh, tựa như từ trước tới nay chưa từng xuất hiện. Quả thực là ôn hòa nho nhã, hòa nhã thân thiện.
Khí thế bức người đến thở không thông vừa thu lại, cơ thể căng thẳng của Hoắc Thiên Hoa lập tức thả lỏng, chẳng qua ánh mắt hắn nhìn về phía Kiều Sưởng vẫn tràn ngập hoài nghi như cũ.
Kiều Sưởng lại không để ý đến hắn, ngón tay thon dài thoáng chuyển động trên sổ tay, một chữ ký rồng bay phượng múa cứ như vậy ghi lên trên bìa trong sổ tay của Tịch Chu.
Nét chữ rõ ràng rồi lại dứt khoát quả quyết, đường nét cứng cáp.
Khi Tịch Chu nhìn thấy chữ ký này hơi không nhịn được có chút kinh diễm.
Đều nói chữ như người, không biết trong giới thư pháp phân chia thế nào, nhưng Tịch Chu thực sự vô cùng thích nét chữ của Kiều Sưởng.
“Cảm ơn!” Tịch Chu nhìn chữ ký của Kiều Sưởng thêm vài lần, càng nhìn càng thích.
“Em thích là được rồi” Khóe môi Kiều Sưởng khẽ cong, vỗ lên vai Tịch Chu, “Tôi phải đi trước, sau này có duyên gặp lại.”
Tịch Chu nhìn Kiều Sưởng mang theo nụ cười ấm áp, trong lòng giống như bị đưa vào một dòng điện lưu, tê tê dại dại.
“Có duyên gặp lại.”
Tịch Chu tiễn người ra ngoài ký túc xá, còn muốn tiễn xa hơn một chút, chẳng qua bị Hoắc Thiên Hoa cản lại.
“Cậu lại lưu luyến anh ta” Trong lời nói của Hoắc Thiên Hoa mang theo chút vị chua mà chính hắn cũng không phát hiện.
Tịch Chu cười gượng một tiếng, không dây dưa nhiều trên phương diện này, trực tiếp dời trọng tâm câu chuyện, “Không phải anh nói muốn giới thiệu việc làm thêm cho tôi sao? Việc gì?”
“Gia sư, dạy em trai của bạn tôi.”
“Một đứa trẻ học trung học, bây giờ sắp quậy tung nóc nhà rồi, cậu đến để hướng dẫn nó làm bài tập về nhà, nếu nó không nghe lời cứ đánh thẳng là được.” Mắt Hoắc Thiên Hoa lộ ra hung quang*. không chịu trách nhiệm chút nào nói. (*hung trong hung ác)
“Tiền dạy kèm một giờ ba trăm, nếu như cậu dạy tốt có thể bọn họ sẽ còn trả thêm.”
Vừa nghe đến tiền thù lao, mắt Tịch Chu liền giống như vừa nhỏ thuốc, con ngươi trong vắt còn mang theo chút ánh sáng.
“Lần này thật sự đã làm phiền cậu rồi!” Tịch Chu có chút vui vẻ nói.
Hoắc Thiên Hoa khinh thường phì cười một tiếng, nhưng lại không nói những lời khác.
Tịch Chu hỏi cụ thể thông tin của đứa bé kia, bao gồm lớp và tính cách, thời gian đi học và cả cách thức liên lạc này nọ. Nói xong những thứ này, Tịch Chu thấy Hoắc Thiên Hoa vẫn chưa có ý muốn đi, lại tán gẫu về đề tài khác hàn huyên hai phút, cả câu chuyện gương mặt của hắn đều có vẻ thờ ơ khinh khỉnh.
Bắt đầu chủ đề xong cũng không nói tiếp được nữa.
Thấy Hoắc Thiên Hoa vẫn đờ ra đó không nói gì, Tịch Chu cũng không tiện trực tiếp đuổi người.
“Nếu không thì, ăn táo không?” Tịch Chu lấy hoa quả mới mua hôm qua ra, đưa cho Hoắc Thiên Hoa.
Hoắc Thiên Hoa cau mày, vẻ mặt ghét bỏ, hắn không nhận lấy, nhưng cũng không từ chối thẳng.
Tịch Chu không hiểu nổi ý của hắn.
Qua khoảng một phút đồng hồ, Hoắc Thiên Hoa mới ho khan một tiếng, mở miệng nói, “Cậu không gọt vỏ giúp tôi sao?”
Tịch Chu: “…”
Sau ba phút, Hoắc Thiên Hoa cầm một cái bát đựng táo đã cắt ra ăn, một cây tăm ghim vào một cái, khỏi nói ăn tiện bao nhiêu.
Tịch Chu âm thầm nhổ nước bọt cho sự quái đản của hắn.
Ăn hơn phân nửa táo, Hoắc Thiên Hoa giống như vô tình hỏi, “Cậu và Kiều Sưởng quen biết thế nào?”
“Anh ta là thần tượng của tôi, tôi luôn rất sùng bái anh ta”, Tịch Chu nói dối không hề có áp lực tâm lý, để giống thật hơn một chút, cậu cố ý lộ ra tí tâm tình kích động, “Hôm nay vận khí của tôi quả thật quá tốt, Kiều Sưởng tới đại học Y giải sầu, trùng hợp gặp được tôi, nên tôi liền nhân cơ hội hiếm có này đòi anh ta ký tên cho tôi một cái. Anh không biết anh ta thân thiện bao nhiêu đâu, tôi không mang theo giấy bút, anh ta lại nguyện ý theo tôi về ký túc xá.”
Hoắc Thiên Hoa thấy Tịch Chu kích động, có chút không vui, “Tên Kiều Sưởng kia trong ngoài không giống nhau, tốt nhất cậu tránh xa anh ta một chút.”
“Được! Không thành vấn đề!” Tịch Chu quả quyết nhận lời.
Có đôi khi đồng ý quá nhanh, ngược lại khiến người ta cảm thấy đang nói dối.
Hoắc Thiên Hoa mang theo tức giận ném ra câu tiếp theo, “Không biết tốt xấu!”
Nặng nề để bát lại trên bàn, đứng dậy rời khỏi.
Tịch Chu có chút ngơ ngác, không phải cậu đã đồng ý rồi sao? Thằng nhóc này bị bệnh gì vậy chứ?
Nhìn vào trong bát, sạch sẽ, chỉ dư vài cây tăm gom lại đặt chung một chỗ.
Tịch Chu không khỏi khiêu mi.
Thời gian Hoắc Thiên Hoa ở đây cũng không tính là lâu, chờ hắn đi rồi, ba người còn lại của ký túc xá bọn họ cũng lục tục trở về. Tịch Chu tới nhà vệ sinh rửa bát, vừa tắm vừa nói chuyện với hệ thống đã khởi động máy sau khi Kiều Sưởng vừa rời khỏi.
“Sao thời gian mi tắt máy lại trùng hợp như vậy?” Tịch Chu sâu xa hỏi, “Hai lần rồi, chỉ cần Kiều Sưởng ở bên cạnh ta, mi chủ yếu là trạng thái tắt máy.”
Hệ thống cứng rắn trả lời một câu, “Trùng hợp.”
Hệ thống trả lời cứng rắn như vậy, Tịch Chu càng cảm thấy bên trong có điểm kỳ lạ.
Âm thầm hồi tưởng trạng thái ở chung của mình và Kiều Sưởng, bây giờ cậu còn cảm thấy trái tim có chút nóng lên, trong lòng cậu nổi lên một suy đoán.
“Kiều Sưởng là ông xã của ta đúng không?”
Hệ thống dừng một chút, dùng giọng máy móc trả lời, “Tìm người năm mươi tích phân, xác định người mười tích phân, xin hỏi ký chủ chọn cái nào, có tiến hành thanh toán hay không?”
“Quên đi” Tịch Chu lập tức xua tay.
Đối với tích phân, Tịch Chu có thể nói là keo kiệt đến cực điểm.
Mười tích phân là thời gian một năm, cậu phải xác nhận chính xác hơn sau đó mới để hệ thống phân biệt, nếu không thì rất lãng phí.
Tuy tạm thời không dùng tích phân xác nhận nhưng Tịch Chu cũng đã xem Kiều Sưởng thành mục tiêu hoài nghi chính, cậu phải nghĩ cách xem sau lưng anh có vết sẹo hình bán nguyệt kia không.
Nếu có, cậu có thể xác nhận.
Sau đó, Tịch Chu liền bắt đầu tìm ảnh bán khỏa thân của Kiều Sưởng trên mạng.
Lần đầu Tiền Thuật nhìn thấy Tịch Chu tập trung tinh thần lên mạng như thế, có chút tò mò xáp lại, chờ sau khi thấy rõ từ tìm kiếm mấu chốt, sắc mặt thoáng chốc trở nên một lời khó nói hết.
Tịch Chu quay đầu lại.
Tiền Thuật vô thức lùi về sau một bước, vội vàng phủi sạch quan hệ, “Lúc nãy tớ không thấy gì cả!”
Tịch Chu: “…”
Cậu cũng không làm chuyện gì phạm pháp, có cần quá khích như thế hay không…
Tịch Chu nhìn Tiền Thuật, vỗ vỗ ghế bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống.
Tiền Thuật trong lòng run sợ bước một bước, chậm rề rề đi tới bên cạnh.
Mặt Tịch Chu không chút thay đổi, nội tâm lại xét lại hình tượng của mình một chút.
Cậu đáng sợ như vậy sao?
“Kiều Sưởng có từng chụp ảnh bán khỏa thân không?”
Tiền Thuật lắc đầu giống như trống bỏi, “Không có!”
Tịch Chu có chút thất vọng, lại có chút vui mừng.
Ông xã của mình không thể để cho người khác may mắn nhìn thấy được, đúng vậy!
Chẳng qua, nếu Kiều Sưởng chưa từng quay phim chụp ảnh bán khỏa thân, vậy nhất định cậu không có cách nhìn xem ngang lưng Kiều Sưởng có vết sẹo hay không.
Cứ như vậy, nếu như cậu muốn tiến thêm một bước xác nhận, vẫn phải nghĩ biện pháp tiếp cận Kiều Sưởng lần nữa.
Thấy Tịch Chu rơi vào trầm tư, Tiền Thuật vội vàng từ bên cạnh dịch ra ngoài.
Hôm nay việc đối chiến với đoàn giao lưu Nhật Bản náo nhiệt xôn xao, mặc dù hắn không tới, nhưng lúc ăn cơm cũng đã nghe người khác nói rồi, người nói chuyện vô cùng kích động, nói văng cả nước miếng kể rõ ràng toàn bộ quá trình. Trong đó miêu tả về Tịch Chu đã chiếm hai phần ba.
Tổng kết chính là, Miêu Chu dùng Thái Cực quyền đánh người Nhật Bản cực kỳ hung ác kia đến kêu cha gọi mẹ.
Tiền Thuật tự động lược bỏ chỗ khoa trương hắn có thể phân biệt được ra, sự thật còn dư lại vẫn khiến hắn khó tin như cũ.
Một người như vậy cũng cho qua, nhưng một đống người đều nói như thế, Tiền Thuật không thể không tin.
Hình tượng Miêu Chu trong lòng hắn lại ken két ken két nhiều thêm vài tính từ, chói lọi vĩ đại, nhưng khuôn mặt hung ác độc địa như sát thần.
Loại cảm giác này khi hắn nhìn thấy video đối chiến của Miêu Chu đã lên đến đỉnh điểm.
Video được quay không đầy đủ, chỉ có một đoạn cuối cùng.
Một cú của Miêu Chu vang dội, trực tiếp đá đối thủ bay lên vách tường.
Tiền Thuật chỉ nhìn thôi đã cảm thấy sau lưng và nội tạng phát đau.
Vừa nhớ tới thái độ lúc trước của bọn họ đối với Miêu Chu, hai chân Tiền Thuật không khỏi lạnh run, nếu Miêu Chu tính sổ với bọn họ, bọn họ còn có mạng sống sao?
Không được, nhất định hắn phải liên lạc khẩn cấp với hai người kia, sau này phải dâng cúng sát thần ngồi đây, để tính mạng của bọn họ an toàn, muôn ngàn lần không thể trêu chọc cậu nữa.
Tịch Chu hồi phục tinh thần lại liền thấy Tiền Thuật đã đến một đầu khác của ký túc xá, bộ dáng kia giống như hận không thể mặc một cái áo tàng hình, làm người tàng hình.
Tịch Chu không còn gì để nói.
Cuối cùng cậu đã làm gì khiến người ta ghét thế này?
—-
Internet là một thứ vô cùng thần kỳ.
Có thể khiến mọi người biết một việc rõ ràng trong thời gian ngắn, cho dù chuyện đó xảy ra cách xa vạn dặm.
Sau nửa tháng, Tịch Chu lại lần nữa hot trên mạng.
Cũng là một cái weibo, bên trong chứa một cái video ngắn.
Nội dung của weibo là “Luận về uy lực của Thái Cực quyền, quả thật không dám tin tưởng…”
Người quay lần này đứng ở vị trí tốt, có thể quay được toàn cảnh, hơn nữa không quá xa, rõ ràng mười phần.
Một cảnh tượng được quay lại, luôn mất đi một phần ý vị và ảnh hưởng nguyên bản của nó, nhưng cho dù là vậy, cái video này cũng khiến cư dân mạng chấn động không nhỏ.
Một thanh niên bạch y, nhất cử nhất động như thiên địa sơ khai, tách khỏi hỗn độn, thần bí huyền diệu.
Mà đối thủ bên cạnh hắn thì triệt để làm nền, mỗi lần công kích đều bị thanh niên áo trắng dường như không để ý giơ tay lên hóa giải, mà cái phản kích nhìn như trùng hợp này lại khiến đối thủ nặng nề ngã xuống.
“Đờ mờ, trâu bò thật! Video này là thật hay giả?!”
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thái Cực quyền có thể đánh thành bộ dạng này! Thật là rất có cảm giác đẹp trai!”
“Đột nhiên thích Thái Cực rồi làm sao bây giờ!”
“Đây mới thật sự là võ thuật! Đây chính là võ thuật Trung Hoa trong tưởng tượng của tui! Hu hu nam thần uy vũ!”
“Khoan đã, không ai cảm thấy người này khá quen mắt sao?”
“…hình như khá quen.”
“Có phải là cái video nhảy lầu rất hot lúc trước không? Mặc dù cách rất xa, nhưng cảm thấy rất giống.”
“Fuck không phải là một người chứ!?!”
“Đờ mờ! Hình như đúng vậy!”
Sự kiện nhảy lầu vốn đã bị chặn lại bởi vì video này mà lần nữa bị đào lên, nghị luận ầm ĩ.
Trong nửa ngày, hai sự kiện cùng nhau leo lên hot search.
Giống như vừa nghĩ thông suốt điều gì, Kiều Sưởng cười khẽ một tiếng, khí thế bức người khắp toàn thân tiêu tán không còn một mảnh, tựa như từ trước tới nay chưa từng xuất hiện. Quả thực là ôn hòa nho nhã, hòa nhã thân thiện.
Khí thế bức người đến thở không thông vừa thu lại, cơ thể căng thẳng của Hoắc Thiên Hoa lập tức thả lỏng, chẳng qua ánh mắt hắn nhìn về phía Kiều Sưởng vẫn tràn ngập hoài nghi như cũ.
Kiều Sưởng lại không để ý đến hắn, ngón tay thon dài thoáng chuyển động trên sổ tay, một chữ ký rồng bay phượng múa cứ như vậy ghi lên trên bìa trong sổ tay của Tịch Chu.
Nét chữ rõ ràng rồi lại dứt khoát quả quyết, đường nét cứng cáp.
Khi Tịch Chu nhìn thấy chữ ký này hơi không nhịn được có chút kinh diễm.
Đều nói chữ như người, không biết trong giới thư pháp phân chia thế nào, nhưng Tịch Chu thực sự vô cùng thích nét chữ của Kiều Sưởng.
“Cảm ơn!” Tịch Chu nhìn chữ ký của Kiều Sưởng thêm vài lần, càng nhìn càng thích.
“Em thích là được rồi” Khóe môi Kiều Sưởng khẽ cong, vỗ lên vai Tịch Chu, “Tôi phải đi trước, sau này có duyên gặp lại.”
Tịch Chu nhìn Kiều Sưởng mang theo nụ cười ấm áp, trong lòng giống như bị đưa vào một dòng điện lưu, tê tê dại dại.
“Có duyên gặp lại.”
Tịch Chu tiễn người ra ngoài ký túc xá, còn muốn tiễn xa hơn một chút, chẳng qua bị Hoắc Thiên Hoa cản lại.
“Cậu lại lưu luyến anh ta” Trong lời nói của Hoắc Thiên Hoa mang theo chút vị chua mà chính hắn cũng không phát hiện.
Tịch Chu cười gượng một tiếng, không dây dưa nhiều trên phương diện này, trực tiếp dời trọng tâm câu chuyện, “Không phải anh nói muốn giới thiệu việc làm thêm cho tôi sao? Việc gì?”
“Gia sư, dạy em trai của bạn tôi.”
“Một đứa trẻ học trung học, bây giờ sắp quậy tung nóc nhà rồi, cậu đến để hướng dẫn nó làm bài tập về nhà, nếu nó không nghe lời cứ đánh thẳng là được.” Mắt Hoắc Thiên Hoa lộ ra hung quang*. không chịu trách nhiệm chút nào nói. (*hung trong hung ác)
“Tiền dạy kèm một giờ ba trăm, nếu như cậu dạy tốt có thể bọn họ sẽ còn trả thêm.”
Vừa nghe đến tiền thù lao, mắt Tịch Chu liền giống như vừa nhỏ thuốc, con ngươi trong vắt còn mang theo chút ánh sáng.
“Lần này thật sự đã làm phiền cậu rồi!” Tịch Chu có chút vui vẻ nói.
Hoắc Thiên Hoa khinh thường phì cười một tiếng, nhưng lại không nói những lời khác.
Tịch Chu hỏi cụ thể thông tin của đứa bé kia, bao gồm lớp và tính cách, thời gian đi học và cả cách thức liên lạc này nọ. Nói xong những thứ này, Tịch Chu thấy Hoắc Thiên Hoa vẫn chưa có ý muốn đi, lại tán gẫu về đề tài khác hàn huyên hai phút, cả câu chuyện gương mặt của hắn đều có vẻ thờ ơ khinh khỉnh.
Bắt đầu chủ đề xong cũng không nói tiếp được nữa.
Thấy Hoắc Thiên Hoa vẫn đờ ra đó không nói gì, Tịch Chu cũng không tiện trực tiếp đuổi người.
“Nếu không thì, ăn táo không?” Tịch Chu lấy hoa quả mới mua hôm qua ra, đưa cho Hoắc Thiên Hoa.
Hoắc Thiên Hoa cau mày, vẻ mặt ghét bỏ, hắn không nhận lấy, nhưng cũng không từ chối thẳng.
Tịch Chu không hiểu nổi ý của hắn.
Qua khoảng một phút đồng hồ, Hoắc Thiên Hoa mới ho khan một tiếng, mở miệng nói, “Cậu không gọt vỏ giúp tôi sao?”
Tịch Chu: “…”
Sau ba phút, Hoắc Thiên Hoa cầm một cái bát đựng táo đã cắt ra ăn, một cây tăm ghim vào một cái, khỏi nói ăn tiện bao nhiêu.
Tịch Chu âm thầm nhổ nước bọt cho sự quái đản của hắn.
Ăn hơn phân nửa táo, Hoắc Thiên Hoa giống như vô tình hỏi, “Cậu và Kiều Sưởng quen biết thế nào?”
“Anh ta là thần tượng của tôi, tôi luôn rất sùng bái anh ta”, Tịch Chu nói dối không hề có áp lực tâm lý, để giống thật hơn một chút, cậu cố ý lộ ra tí tâm tình kích động, “Hôm nay vận khí của tôi quả thật quá tốt, Kiều Sưởng tới đại học Y giải sầu, trùng hợp gặp được tôi, nên tôi liền nhân cơ hội hiếm có này đòi anh ta ký tên cho tôi một cái. Anh không biết anh ta thân thiện bao nhiêu đâu, tôi không mang theo giấy bút, anh ta lại nguyện ý theo tôi về ký túc xá.”
Hoắc Thiên Hoa thấy Tịch Chu kích động, có chút không vui, “Tên Kiều Sưởng kia trong ngoài không giống nhau, tốt nhất cậu tránh xa anh ta một chút.”
“Được! Không thành vấn đề!” Tịch Chu quả quyết nhận lời.
Có đôi khi đồng ý quá nhanh, ngược lại khiến người ta cảm thấy đang nói dối.
Hoắc Thiên Hoa mang theo tức giận ném ra câu tiếp theo, “Không biết tốt xấu!”
Nặng nề để bát lại trên bàn, đứng dậy rời khỏi.
Tịch Chu có chút ngơ ngác, không phải cậu đã đồng ý rồi sao? Thằng nhóc này bị bệnh gì vậy chứ?
Nhìn vào trong bát, sạch sẽ, chỉ dư vài cây tăm gom lại đặt chung một chỗ.
Tịch Chu không khỏi khiêu mi.
Thời gian Hoắc Thiên Hoa ở đây cũng không tính là lâu, chờ hắn đi rồi, ba người còn lại của ký túc xá bọn họ cũng lục tục trở về. Tịch Chu tới nhà vệ sinh rửa bát, vừa tắm vừa nói chuyện với hệ thống đã khởi động máy sau khi Kiều Sưởng vừa rời khỏi.
“Sao thời gian mi tắt máy lại trùng hợp như vậy?” Tịch Chu sâu xa hỏi, “Hai lần rồi, chỉ cần Kiều Sưởng ở bên cạnh ta, mi chủ yếu là trạng thái tắt máy.”
Hệ thống cứng rắn trả lời một câu, “Trùng hợp.”
Hệ thống trả lời cứng rắn như vậy, Tịch Chu càng cảm thấy bên trong có điểm kỳ lạ.
Âm thầm hồi tưởng trạng thái ở chung của mình và Kiều Sưởng, bây giờ cậu còn cảm thấy trái tim có chút nóng lên, trong lòng cậu nổi lên một suy đoán.
“Kiều Sưởng là ông xã của ta đúng không?”
Hệ thống dừng một chút, dùng giọng máy móc trả lời, “Tìm người năm mươi tích phân, xác định người mười tích phân, xin hỏi ký chủ chọn cái nào, có tiến hành thanh toán hay không?”
“Quên đi” Tịch Chu lập tức xua tay.
Đối với tích phân, Tịch Chu có thể nói là keo kiệt đến cực điểm.
Mười tích phân là thời gian một năm, cậu phải xác nhận chính xác hơn sau đó mới để hệ thống phân biệt, nếu không thì rất lãng phí.
Tuy tạm thời không dùng tích phân xác nhận nhưng Tịch Chu cũng đã xem Kiều Sưởng thành mục tiêu hoài nghi chính, cậu phải nghĩ cách xem sau lưng anh có vết sẹo hình bán nguyệt kia không.
Nếu có, cậu có thể xác nhận.
Sau đó, Tịch Chu liền bắt đầu tìm ảnh bán khỏa thân của Kiều Sưởng trên mạng.
Lần đầu Tiền Thuật nhìn thấy Tịch Chu tập trung tinh thần lên mạng như thế, có chút tò mò xáp lại, chờ sau khi thấy rõ từ tìm kiếm mấu chốt, sắc mặt thoáng chốc trở nên một lời khó nói hết.
Tịch Chu quay đầu lại.
Tiền Thuật vô thức lùi về sau một bước, vội vàng phủi sạch quan hệ, “Lúc nãy tớ không thấy gì cả!”
Tịch Chu: “…”
Cậu cũng không làm chuyện gì phạm pháp, có cần quá khích như thế hay không…
Tịch Chu nhìn Tiền Thuật, vỗ vỗ ghế bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống.
Tiền Thuật trong lòng run sợ bước một bước, chậm rề rề đi tới bên cạnh.
Mặt Tịch Chu không chút thay đổi, nội tâm lại xét lại hình tượng của mình một chút.
Cậu đáng sợ như vậy sao?
“Kiều Sưởng có từng chụp ảnh bán khỏa thân không?”
Tiền Thuật lắc đầu giống như trống bỏi, “Không có!”
Tịch Chu có chút thất vọng, lại có chút vui mừng.
Ông xã của mình không thể để cho người khác may mắn nhìn thấy được, đúng vậy!
Chẳng qua, nếu Kiều Sưởng chưa từng quay phim chụp ảnh bán khỏa thân, vậy nhất định cậu không có cách nhìn xem ngang lưng Kiều Sưởng có vết sẹo hay không.
Cứ như vậy, nếu như cậu muốn tiến thêm một bước xác nhận, vẫn phải nghĩ biện pháp tiếp cận Kiều Sưởng lần nữa.
Thấy Tịch Chu rơi vào trầm tư, Tiền Thuật vội vàng từ bên cạnh dịch ra ngoài.
Hôm nay việc đối chiến với đoàn giao lưu Nhật Bản náo nhiệt xôn xao, mặc dù hắn không tới, nhưng lúc ăn cơm cũng đã nghe người khác nói rồi, người nói chuyện vô cùng kích động, nói văng cả nước miếng kể rõ ràng toàn bộ quá trình. Trong đó miêu tả về Tịch Chu đã chiếm hai phần ba.
Tổng kết chính là, Miêu Chu dùng Thái Cực quyền đánh người Nhật Bản cực kỳ hung ác kia đến kêu cha gọi mẹ.
Tiền Thuật tự động lược bỏ chỗ khoa trương hắn có thể phân biệt được ra, sự thật còn dư lại vẫn khiến hắn khó tin như cũ.
Một người như vậy cũng cho qua, nhưng một đống người đều nói như thế, Tiền Thuật không thể không tin.
Hình tượng Miêu Chu trong lòng hắn lại ken két ken két nhiều thêm vài tính từ, chói lọi vĩ đại, nhưng khuôn mặt hung ác độc địa như sát thần.
Loại cảm giác này khi hắn nhìn thấy video đối chiến của Miêu Chu đã lên đến đỉnh điểm.
Video được quay không đầy đủ, chỉ có một đoạn cuối cùng.
Một cú của Miêu Chu vang dội, trực tiếp đá đối thủ bay lên vách tường.
Tiền Thuật chỉ nhìn thôi đã cảm thấy sau lưng và nội tạng phát đau.
Vừa nhớ tới thái độ lúc trước của bọn họ đối với Miêu Chu, hai chân Tiền Thuật không khỏi lạnh run, nếu Miêu Chu tính sổ với bọn họ, bọn họ còn có mạng sống sao?
Không được, nhất định hắn phải liên lạc khẩn cấp với hai người kia, sau này phải dâng cúng sát thần ngồi đây, để tính mạng của bọn họ an toàn, muôn ngàn lần không thể trêu chọc cậu nữa.
Tịch Chu hồi phục tinh thần lại liền thấy Tiền Thuật đã đến một đầu khác của ký túc xá, bộ dáng kia giống như hận không thể mặc một cái áo tàng hình, làm người tàng hình.
Tịch Chu không còn gì để nói.
Cuối cùng cậu đã làm gì khiến người ta ghét thế này?
—-
Internet là một thứ vô cùng thần kỳ.
Có thể khiến mọi người biết một việc rõ ràng trong thời gian ngắn, cho dù chuyện đó xảy ra cách xa vạn dặm.
Sau nửa tháng, Tịch Chu lại lần nữa hot trên mạng.
Cũng là một cái weibo, bên trong chứa một cái video ngắn.
Nội dung của weibo là “Luận về uy lực của Thái Cực quyền, quả thật không dám tin tưởng…”
Người quay lần này đứng ở vị trí tốt, có thể quay được toàn cảnh, hơn nữa không quá xa, rõ ràng mười phần.
Một cảnh tượng được quay lại, luôn mất đi một phần ý vị và ảnh hưởng nguyên bản của nó, nhưng cho dù là vậy, cái video này cũng khiến cư dân mạng chấn động không nhỏ.
Một thanh niên bạch y, nhất cử nhất động như thiên địa sơ khai, tách khỏi hỗn độn, thần bí huyền diệu.
Mà đối thủ bên cạnh hắn thì triệt để làm nền, mỗi lần công kích đều bị thanh niên áo trắng dường như không để ý giơ tay lên hóa giải, mà cái phản kích nhìn như trùng hợp này lại khiến đối thủ nặng nề ngã xuống.
“Đờ mờ, trâu bò thật! Video này là thật hay giả?!”
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thái Cực quyền có thể đánh thành bộ dạng này! Thật là rất có cảm giác đẹp trai!”
“Đột nhiên thích Thái Cực rồi làm sao bây giờ!”
“Đây mới thật sự là võ thuật! Đây chính là võ thuật Trung Hoa trong tưởng tượng của tui! Hu hu nam thần uy vũ!”
“Khoan đã, không ai cảm thấy người này khá quen mắt sao?”
“…hình như khá quen.”
“Có phải là cái video nhảy lầu rất hot lúc trước không? Mặc dù cách rất xa, nhưng cảm thấy rất giống.”
“Fuck không phải là một người chứ!?!”
“Đờ mờ! Hình như đúng vậy!”
Sự kiện nhảy lầu vốn đã bị chặn lại bởi vì video này mà lần nữa bị đào lên, nghị luận ầm ĩ.
Trong nửa ngày, hai sự kiện cùng nhau leo lên hot search.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất