Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 61: Thế giới hiện thực (4)
Tịch Chu đột nhiên xoay người, mắt nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn tuấn lãng ngơ ngác nhìn cậu.
“Anh tới đây thu thập hàng hóa à?”
Người đàn ông cũng không nói lời nào mà chân dài lại bước từng bước đi về phía cậu. Ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn Tịch Chu, không lệch đi chút nào. Mặc dù nhìn có chút ngu si, nhưng trong đó lại ẩn chứa chuyên chú và bướng bỉnh sâu đậm.
Tịch Chu bị nhìn chằm chằm có chút không vui, “Anh bạn, anh nhìn tôi làm gì?”
Người đàn ông đi tới trước mặt Tịch Chu, bóng dáng cao lớn gần như bao phủ cả người cậu.
Cơ thể Tịch chu căng thẳng.
Cậu đang muốn bày ra tư thế công kích, người đàn ông cao lớn đã lộ ra nụ cười đơn thuần hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của hắn, xán lạn đến chói mắt, khờ khạo mà hạnh phúc.
Tịch Chu bị nụ cười này làm sốc đến có chút ngẩn ra.
Người đàn ông ôm lấy Tịch Chu, cọ cọ ở cổ cậu, giống như một con cún ngoan ngoãn, biểu cảm không muốn rời xa Tịch Chu.
Sợi tóc lổm chổm của hắn đâm Tịch Chu có chút ngứa, cậu đẩy người nọ ra, lại thấy trên khuôn mặt như được điêu khắc kia lộ ra biểu cảm tủi thân.
Tịch Chu: “…”
Nếu nói lúc trước chỉ là có chút suy đoán, vậy thì bây giờ Tịch Chu gần như có thể xác định người đàn ông này là một kẻ si ngốc rồi.
Tịch Chu lắc đầu một cái, thoát khỏi người nọ đi vào trong siêu thị, cậu còn có chuyện phải làm, không rảnh tốn thời gian ở đây với kẻ này.
Chỉ là chuyện không như mong muốn, sau lưng Tịch Chu tăng thêm một cái đuôi, cho dù cậu đi tới đâu, người đàn ông kia cũng duy trì khoảng cách một bước chân với cậu. Nếu không phải Tịch Chu lộ ra dáng vẻ cự tuyệt, người đàn ông có lẽ còn muốn ôm tới.
Tịch Chu hơi tức giận, chẳng qua cậu không thể nào tính toán với một kẻ si ngốc như vậy, lúc xuống lầu liền dùng chút khinh công, nhanh chóng nhảy qua.
Cậu cho rằng làm vậy thì có thể thoát khỏi người nọ, nhưng không ngờ cậu vừa đứng vững liền thấy một bóng dáng nhảy từ trên lầu xuống.
Tịch Chu sợ đến suýt chút nữa tim nhảy từ cổ họng ra ngoài, nhảy như thế, cho dù không chết cũng sẽ bị thương nặng đó!
Đã trải qua nhiều thế giới, Tịch Chu không tính là một người lương thiện, nhưng cũng không nhìn nổi một kẻ si ngốc không hiểu chuyện vì đi theo mình mà nhảy lầu ngã chết. Phản xạ tự nhiên của cơ thể nhanh hơn suy nghĩ của bản thân, lúc Tịch Chu kịp phản ứng thì cậu đã nhảy tới ôm lấy thắt lưng của người đàn ông, mang theo hắn nhẹ nhàng đáp xuống dưới.
Người đàn ông ôm Tịch Chu cười vô cùng vui vẻ, đôi mắt đen thui cực kỳ trong trẻo, trong mắt đều là ảnh phản chiếu của Tịch Chu, căn bản không chứa đựng được thứ gì khác.
Mắt thấy cái đầu tóc xù xì lại muốn kề vào cổ mình cọ cọ, Tịch Chu giơ tay lên chặn đầu hắn lại, thấy vẻ mặt ủy khuất của hắn, thoáng không đành lòng vuốt ve tóc hắn vài cái. Người đàn ông cao lớn nhanh chóng nheo mắt lại hưởng thụ, trong cổ họng còn phát ra âm thanh rầm rì thoải mái.
Tịch Chu: “…”
Trời mới biết người đàn ông cao lớn gương mặt lạnh lùng làm dáng vẻ của con nít này khiến người ta mù mắt bao nhiêu.
Khi Tịch Chu đang suy nghĩ hiện tại nên làm gì người đàn ông này thì một con tang thi lọt lưới không có mắt lảo đảo đi tới. Bực bội trong lòng Tịch Chu đang không có chỗ trút ra, tính toán dùng con tang thi này để xả giận.
“Bốp” người đàn ông cao lớn thu tay về.
Tang thị bị đánh nát đầu, thân thể vô lực ngã xuống đất.
Người nọ muốn tiếp tục ôm lấy Tịch Chu, cọ cọ từng chút.
“Đừng đụng vào ta!” Tịch Chu nhìn chằm chằm cái tay dính đầy dịch não tanh hôi, lớn tiếng quát lên.
Bàn tay thon dài đẹp mắt ngừng giữa không trung, mi dài của người nọ hơi rũ, trong con ngươi chợt hiện nước lấp lánh, dáng vẻ tội nghiệp lại khiến Tịch Chu cảm thấy tội lỗi một trận.
Trong lòng thầm mắng một tiếng, Tịch Chu phát hiện mình không có một chút sức chống cự với người đàn ông này, nhấc chân đi tiếp.
Người nọ muốn đuổi theo.
“Đợi ở kia đừng nhúc nhích!” Tịch Chu tức giận hô một tiếng.
Bước chân người đàn ông ngừng lại, chỉ là dáng vẻ kia nhìn thế nào cũng thấy đáng thương, thân hình cao lớn hơi cúi xuống, giống như một con cún to xác bị chủ nhân vứt bỏ, vừa nhìn đã khiến người khác đau lòng.
Tịch Chu thoáng nhìn qua liền cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt, cậu dùng sức vỗ trán, “Mẹ kiếp, tỉnh táo một chút!”
Sau khi bóng dáng Tịch Chu biến mất sau giá hàng, người đàn ông nọ nâng bước chân, yên tĩnh tiến về phía trước mấy bước. Động tác của hắn rất nhanh, nhưng không phát ra một chút thanh âm, cổ hắn hơi duỗi về phía trước, nhô đầu ra tìm bóng dáng Tịch Chu.
Tịch Chu tìm được một bao khăn giấy và một chai nước trên giá hàng,
Người đàn ông nhìn thấy Tịch Chu trở lại, xẹt một cái về lại chỗ, đầu hơi cúi, dáng vẻ kia cực kỳ đáng thương.
Sau khi Tịch Chu nhìn thấy, trái tim lại thắt chặt một trận, một chút không nỡ bắt đầu tràn ra. Cậu suýt chút nữa tát mình hai cái để tỉnh táo lại một chút, sao tên si ngốc này lại giống như hồ ly tinh vậy!
“Tự mình rửa chút đi!” Tịch Chu giọng điệu hung ác đưa cả nước và khăn giấy qua.
Người đàn ông tò mò nhận lấy, sau khi nghiên cứu một lúc, bỏ khăn tay còn trong bao bì vào trong miệng.
“Dừng tay!” Tịch Chu thật sự muốn mắng mẹ nó, nhìn tên to xác ngu ngốc này thì hận không thể đập lên đầu hắn một cái.
“Khăn giấy cũng có thể ăn hả?!”
Một tay Tịch Chu đoạt lấy khăn giấy từ trên tay người nọ, hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận của mình xuống, mở nắp chai nươc suối.
“Tôi rót nước cho anh, anh tự rửa biết chưa?”
Cặp mắt đen thui ngây thơ vô tội trên khuôn mặt tuấn tú thô lỗ của người đàn ông nhìn cậu.
Tịch Chu: “…”
Một tay cầm chai nước đổ xuống, tay còn lại nắm lấy bàn tay dơ bẩn của người đàn ông chà xát cho hắn. Dường như người nọ vô cùng thích hành động này, mắt sáng cả lên, lúc tay Tịch Chu bất động, hắn còn cầm tay cậu bắt đầu xoa xoa, bóp bóp sờ sờ.
Mặt Tịch Chu đen như than, hồi tưởng loạt hành động ngu ngốc của mình thì sững sờ, Tịch Chu cảm thấy nhất định đầu của mình bị lừa đá!
Dây dưa như thế chốc lát, chai nước trong tay Tịch Chu cũng nhanh chóng cạn sạch.
Cậu nhìn chai nước suối trống rỗng có chút nhức nhối.
Nguồn nước trong mạt thế vô cùng quý giá, một chai nước cứ bị cậu lãng phí hết như thế rồi.
Người đàn ông có chút khó hiểu nhìn Tịch Chu, thấy cậu nhìn chằm chằm vào cái chai trống không, sắc mặt khó coi, dường như người nọ nghĩ tới điều gì, tay trái khẽ nâng.
Một dòng nước nhỏ cứ như vậy đổ đầy chai nước.
Tịch Chu bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn.
Người nọ nở nụ cười sáng lạng với Tịch Chu, hàm răng trắng noãn thoạt nhìn cực kỳ vô hại. Hắn cúi đầu xuống nhìn Tịch Chu, tràn đầy mong đợi tranh công.
Tịch Chu dựa theo mong muốn của hắn xoa xoa hai cái trên đầu hắn.
“Anh đã thức tỉnh dị năng hệ thủy à?” Tịch Chu nâng đầu người đàn ông lên, cười đến mức giống như con sói lớn lừa gạt cô bé Quàng Khăn Đỏ.
Người đàn ông ngây thơ nhìn cậu.
Mỗi lần nhìn thấy trên khuôn mặt sắc bén nghiêm nghị lộ ra vẻ hồn nhiên của trẻ con, Tịch Chu đều cảm thấy có chút mù mắt.
Chẳng qua cậu cố nhịn xuống, lộ ra một nụ cười càng thêm cám dỗ.
“Rót đầy chai giống như vừa rồi vậy, anh có thể điều khiển nước để tôi rửa tay không?”
Người đàn ông cao to dường như hiểu lời Tịch Chu nói, vui vẻ sờ sờ, bóp bóp tay cậu.
Tịch Chu: “…”
Còn chưa đợi Tịch Chu nổi bão, một dòng nước trong suốt cứ như vậy tuôn ra.
Cảm giác lành lạnh sạch sẽ hết sức thoải mái.
Tịch Chu hài lòng, không quan tâm tay mình đang ướt, trực tiếp vuốt tóc người nọ, “Tốt, sau này anh lăn lộn chung với tôi đi, tôi lo ăn ở cho anh.”
Người nọ được Tịch Chu vuốt rất thoải mái, không nhịn được ôm eo cậu, chôn đầu vào cổ cậu, ngửi được hơi thở đặc biệt trên người cậu, thỏa mãn híp mắt lại.
Tóc còn ướt cứ như vậy cọ vào cổ mình, Tịch Chu hơi khó chịu, nhưng hiện tại tâm trạng cậu tốt đến không chịu được, cực kỳ rộng lượng nhẫn nhịn!
Sau khi Lâm Chí mở cửa liền phát hiện sau lưng Tịch Chu còn có một người đàn ông khôi ngô cao lớn.
“Anh ta là ai?”
Tịch Chu tâm tình tốt, “Sau này anh ta là một thành viên của chúng ta, hành động cùng với chúng ta.”
Lâm Chí hiểu rõ, vươn tay ra với người nọ, “Chào anh, tôi là Lâm Chí.”
Người đàn ông nọ cũng không thèm nhìn hắn một cái, ánh mắt hoàn toàn dán lên người Tịch Chu, tràn đầy ỷ lại và tín nhiệm.
Lâm Chí không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Anh là người dị năng hệ thủy” Tịch Chu vỗ vỗ vai người nọ, trấn an hắn một chút, “Tôi đoán là lúc anh ta thức tỉnh dị năng đã gặp bất trắc, nên thần chí không tỉnh táo lắm.”
Giải thích của Tịch Chu cũng đã giấu giếm một chút, chẳng qua Lâm Chí lại hiểu được, thay đổi phương pháp câu thông với người đàn ông này một chút.
“Đối diện tiểu khu có một siêu thị, tuy hàng hóa bên trong đã bị người khác lấy đi một ít nhưng hiện tại vẫn còn không ít, tí nữa anh và Tiểu Kỳ cùng tôi đến siêu thị một chuyến.”
“Được.”
Bởi vì dị năng của người đàn ông nọ thật sự quá hữu dụng nên cho dù hắn có chuyện hay không có chuyện cũng quấn lấy Tịch Chu nhưng cậu cũng phát huy kiên trì lớn nhất từ lúc chào đời tới nay, dỗ người nọ giống như dỗ con.
“Anh tên là gì?”
Người nọ vuốt vuốt ngón tay Tịch Chu, đôi mắt trong suốt nhìn cậu, lắc đầu.
Tịch Chu cảm thấy người đàn ông này thật sự có chút đáng thương, không nhịn được xoa nhẹ tóc hắn an ủi, quả nhiên người nọ lập tức vui vẻ.
“Nếu không có tên thì thật sự hơi bất tiện, vậy để tôi đặt cho anh một cái là được rồi.” Tịch Chu nhìn gương mặt tuấn lãng mày kiếm mắt sáng của người nọ, ma xui quỷ khiến nói một câu, “Sau này anh theo họ tôi, cứ tên Tịch Kiều là được.”
Người đàn ông cười đến sáng lạng, hàm răng trắng noãn.
“… Tịch Kiều?” Lâm Chí liếc mắt nhìn hắn, lại thử giao lưu với hắn một phen, nhưng người nọ vẫn không để ý hắn như trước, từ đầu đến cuối xem hắn như không tồn tại.
Lâm Chí có chút do dự, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, “Đến giờ anh ta còn chưa nói một câu, có phải là anh ta…?”
Tịch Chu lắc đầu, “Không biết, tới tận bây giờ tôi cũng chưa nghe anh ta mở miệng câu nào, có thể là thanh quản bị thương, cũng có thể là tạm thời không muốn nói chuyện.”
Hơi ngừng một chút, Tịch Chu thoáng nhìn người nọ, lại nói thêm, “Hoặc là vốn không nói được.”
Tịch Chu cũng không dây dưa vấn đề này quá lâu, ngay sau đó liền mang theo Lâm Chí Lâm Kỳ và cả cái đuôi sau lưng đến siêu thị.
Bởi vì lúc trước Tịch Chu đã dọn dẹp gần hết tang thi nên lần này bọn họ không gặp phiền phức gì, Lâm Kỳ lấy đi hơn phân nửa hàng hóa trong siêu thị dưới sự che chở của cha nhóc, mấy thứ này ít nhất đủ để bọn họ duy trì nửa năm rồi.
Đêm đó, sau khi Tịch Chu sắp xếp xong lịch trình ngày mai liền trở về phòng ngủ. Trước khi rời khỏi thành phố B này, cậu cần làm thêm một nhiệm vụ nữa.
Sau khi Tịch Chu ngủ không lâu, trong phòng của cậu phát ra tiếng động rất nhỏ, người đàn ông nọ rón rén đi đến.
Động tác hắn nhẹ nhàng nằm lên giường, từ từ áp sát Tịch Chu, ngửi một cái ở cổ cậu, nở nụ cười thỏa mãn.
Cánh tay dài có lực kéo Tịch Chu vào trong ngực mình, ôm thật chặt.
Hai thân thể dung hòa với nhau, thoạt nhìn cực kỳ phù hợp.
“Anh tới đây thu thập hàng hóa à?”
Người đàn ông cũng không nói lời nào mà chân dài lại bước từng bước đi về phía cậu. Ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn Tịch Chu, không lệch đi chút nào. Mặc dù nhìn có chút ngu si, nhưng trong đó lại ẩn chứa chuyên chú và bướng bỉnh sâu đậm.
Tịch Chu bị nhìn chằm chằm có chút không vui, “Anh bạn, anh nhìn tôi làm gì?”
Người đàn ông đi tới trước mặt Tịch Chu, bóng dáng cao lớn gần như bao phủ cả người cậu.
Cơ thể Tịch chu căng thẳng.
Cậu đang muốn bày ra tư thế công kích, người đàn ông cao lớn đã lộ ra nụ cười đơn thuần hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của hắn, xán lạn đến chói mắt, khờ khạo mà hạnh phúc.
Tịch Chu bị nụ cười này làm sốc đến có chút ngẩn ra.
Người đàn ông ôm lấy Tịch Chu, cọ cọ ở cổ cậu, giống như một con cún ngoan ngoãn, biểu cảm không muốn rời xa Tịch Chu.
Sợi tóc lổm chổm của hắn đâm Tịch Chu có chút ngứa, cậu đẩy người nọ ra, lại thấy trên khuôn mặt như được điêu khắc kia lộ ra biểu cảm tủi thân.
Tịch Chu: “…”
Nếu nói lúc trước chỉ là có chút suy đoán, vậy thì bây giờ Tịch Chu gần như có thể xác định người đàn ông này là một kẻ si ngốc rồi.
Tịch Chu lắc đầu một cái, thoát khỏi người nọ đi vào trong siêu thị, cậu còn có chuyện phải làm, không rảnh tốn thời gian ở đây với kẻ này.
Chỉ là chuyện không như mong muốn, sau lưng Tịch Chu tăng thêm một cái đuôi, cho dù cậu đi tới đâu, người đàn ông kia cũng duy trì khoảng cách một bước chân với cậu. Nếu không phải Tịch Chu lộ ra dáng vẻ cự tuyệt, người đàn ông có lẽ còn muốn ôm tới.
Tịch Chu hơi tức giận, chẳng qua cậu không thể nào tính toán với một kẻ si ngốc như vậy, lúc xuống lầu liền dùng chút khinh công, nhanh chóng nhảy qua.
Cậu cho rằng làm vậy thì có thể thoát khỏi người nọ, nhưng không ngờ cậu vừa đứng vững liền thấy một bóng dáng nhảy từ trên lầu xuống.
Tịch Chu sợ đến suýt chút nữa tim nhảy từ cổ họng ra ngoài, nhảy như thế, cho dù không chết cũng sẽ bị thương nặng đó!
Đã trải qua nhiều thế giới, Tịch Chu không tính là một người lương thiện, nhưng cũng không nhìn nổi một kẻ si ngốc không hiểu chuyện vì đi theo mình mà nhảy lầu ngã chết. Phản xạ tự nhiên của cơ thể nhanh hơn suy nghĩ của bản thân, lúc Tịch Chu kịp phản ứng thì cậu đã nhảy tới ôm lấy thắt lưng của người đàn ông, mang theo hắn nhẹ nhàng đáp xuống dưới.
Người đàn ông ôm Tịch Chu cười vô cùng vui vẻ, đôi mắt đen thui cực kỳ trong trẻo, trong mắt đều là ảnh phản chiếu của Tịch Chu, căn bản không chứa đựng được thứ gì khác.
Mắt thấy cái đầu tóc xù xì lại muốn kề vào cổ mình cọ cọ, Tịch Chu giơ tay lên chặn đầu hắn lại, thấy vẻ mặt ủy khuất của hắn, thoáng không đành lòng vuốt ve tóc hắn vài cái. Người đàn ông cao lớn nhanh chóng nheo mắt lại hưởng thụ, trong cổ họng còn phát ra âm thanh rầm rì thoải mái.
Tịch Chu: “…”
Trời mới biết người đàn ông cao lớn gương mặt lạnh lùng làm dáng vẻ của con nít này khiến người ta mù mắt bao nhiêu.
Khi Tịch Chu đang suy nghĩ hiện tại nên làm gì người đàn ông này thì một con tang thi lọt lưới không có mắt lảo đảo đi tới. Bực bội trong lòng Tịch Chu đang không có chỗ trút ra, tính toán dùng con tang thi này để xả giận.
“Bốp” người đàn ông cao lớn thu tay về.
Tang thị bị đánh nát đầu, thân thể vô lực ngã xuống đất.
Người nọ muốn tiếp tục ôm lấy Tịch Chu, cọ cọ từng chút.
“Đừng đụng vào ta!” Tịch Chu nhìn chằm chằm cái tay dính đầy dịch não tanh hôi, lớn tiếng quát lên.
Bàn tay thon dài đẹp mắt ngừng giữa không trung, mi dài của người nọ hơi rũ, trong con ngươi chợt hiện nước lấp lánh, dáng vẻ tội nghiệp lại khiến Tịch Chu cảm thấy tội lỗi một trận.
Trong lòng thầm mắng một tiếng, Tịch Chu phát hiện mình không có một chút sức chống cự với người đàn ông này, nhấc chân đi tiếp.
Người nọ muốn đuổi theo.
“Đợi ở kia đừng nhúc nhích!” Tịch Chu tức giận hô một tiếng.
Bước chân người đàn ông ngừng lại, chỉ là dáng vẻ kia nhìn thế nào cũng thấy đáng thương, thân hình cao lớn hơi cúi xuống, giống như một con cún to xác bị chủ nhân vứt bỏ, vừa nhìn đã khiến người khác đau lòng.
Tịch Chu thoáng nhìn qua liền cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt, cậu dùng sức vỗ trán, “Mẹ kiếp, tỉnh táo một chút!”
Sau khi bóng dáng Tịch Chu biến mất sau giá hàng, người đàn ông nọ nâng bước chân, yên tĩnh tiến về phía trước mấy bước. Động tác của hắn rất nhanh, nhưng không phát ra một chút thanh âm, cổ hắn hơi duỗi về phía trước, nhô đầu ra tìm bóng dáng Tịch Chu.
Tịch Chu tìm được một bao khăn giấy và một chai nước trên giá hàng,
Người đàn ông nhìn thấy Tịch Chu trở lại, xẹt một cái về lại chỗ, đầu hơi cúi, dáng vẻ kia cực kỳ đáng thương.
Sau khi Tịch Chu nhìn thấy, trái tim lại thắt chặt một trận, một chút không nỡ bắt đầu tràn ra. Cậu suýt chút nữa tát mình hai cái để tỉnh táo lại một chút, sao tên si ngốc này lại giống như hồ ly tinh vậy!
“Tự mình rửa chút đi!” Tịch Chu giọng điệu hung ác đưa cả nước và khăn giấy qua.
Người đàn ông tò mò nhận lấy, sau khi nghiên cứu một lúc, bỏ khăn tay còn trong bao bì vào trong miệng.
“Dừng tay!” Tịch Chu thật sự muốn mắng mẹ nó, nhìn tên to xác ngu ngốc này thì hận không thể đập lên đầu hắn một cái.
“Khăn giấy cũng có thể ăn hả?!”
Một tay Tịch Chu đoạt lấy khăn giấy từ trên tay người nọ, hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận của mình xuống, mở nắp chai nươc suối.
“Tôi rót nước cho anh, anh tự rửa biết chưa?”
Cặp mắt đen thui ngây thơ vô tội trên khuôn mặt tuấn tú thô lỗ của người đàn ông nhìn cậu.
Tịch Chu: “…”
Một tay cầm chai nước đổ xuống, tay còn lại nắm lấy bàn tay dơ bẩn của người đàn ông chà xát cho hắn. Dường như người nọ vô cùng thích hành động này, mắt sáng cả lên, lúc tay Tịch Chu bất động, hắn còn cầm tay cậu bắt đầu xoa xoa, bóp bóp sờ sờ.
Mặt Tịch Chu đen như than, hồi tưởng loạt hành động ngu ngốc của mình thì sững sờ, Tịch Chu cảm thấy nhất định đầu của mình bị lừa đá!
Dây dưa như thế chốc lát, chai nước trong tay Tịch Chu cũng nhanh chóng cạn sạch.
Cậu nhìn chai nước suối trống rỗng có chút nhức nhối.
Nguồn nước trong mạt thế vô cùng quý giá, một chai nước cứ bị cậu lãng phí hết như thế rồi.
Người đàn ông có chút khó hiểu nhìn Tịch Chu, thấy cậu nhìn chằm chằm vào cái chai trống không, sắc mặt khó coi, dường như người nọ nghĩ tới điều gì, tay trái khẽ nâng.
Một dòng nước nhỏ cứ như vậy đổ đầy chai nước.
Tịch Chu bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn.
Người nọ nở nụ cười sáng lạng với Tịch Chu, hàm răng trắng noãn thoạt nhìn cực kỳ vô hại. Hắn cúi đầu xuống nhìn Tịch Chu, tràn đầy mong đợi tranh công.
Tịch Chu dựa theo mong muốn của hắn xoa xoa hai cái trên đầu hắn.
“Anh đã thức tỉnh dị năng hệ thủy à?” Tịch Chu nâng đầu người đàn ông lên, cười đến mức giống như con sói lớn lừa gạt cô bé Quàng Khăn Đỏ.
Người đàn ông ngây thơ nhìn cậu.
Mỗi lần nhìn thấy trên khuôn mặt sắc bén nghiêm nghị lộ ra vẻ hồn nhiên của trẻ con, Tịch Chu đều cảm thấy có chút mù mắt.
Chẳng qua cậu cố nhịn xuống, lộ ra một nụ cười càng thêm cám dỗ.
“Rót đầy chai giống như vừa rồi vậy, anh có thể điều khiển nước để tôi rửa tay không?”
Người đàn ông cao to dường như hiểu lời Tịch Chu nói, vui vẻ sờ sờ, bóp bóp tay cậu.
Tịch Chu: “…”
Còn chưa đợi Tịch Chu nổi bão, một dòng nước trong suốt cứ như vậy tuôn ra.
Cảm giác lành lạnh sạch sẽ hết sức thoải mái.
Tịch Chu hài lòng, không quan tâm tay mình đang ướt, trực tiếp vuốt tóc người nọ, “Tốt, sau này anh lăn lộn chung với tôi đi, tôi lo ăn ở cho anh.”
Người nọ được Tịch Chu vuốt rất thoải mái, không nhịn được ôm eo cậu, chôn đầu vào cổ cậu, ngửi được hơi thở đặc biệt trên người cậu, thỏa mãn híp mắt lại.
Tóc còn ướt cứ như vậy cọ vào cổ mình, Tịch Chu hơi khó chịu, nhưng hiện tại tâm trạng cậu tốt đến không chịu được, cực kỳ rộng lượng nhẫn nhịn!
Sau khi Lâm Chí mở cửa liền phát hiện sau lưng Tịch Chu còn có một người đàn ông khôi ngô cao lớn.
“Anh ta là ai?”
Tịch Chu tâm tình tốt, “Sau này anh ta là một thành viên của chúng ta, hành động cùng với chúng ta.”
Lâm Chí hiểu rõ, vươn tay ra với người nọ, “Chào anh, tôi là Lâm Chí.”
Người đàn ông nọ cũng không thèm nhìn hắn một cái, ánh mắt hoàn toàn dán lên người Tịch Chu, tràn đầy ỷ lại và tín nhiệm.
Lâm Chí không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Anh là người dị năng hệ thủy” Tịch Chu vỗ vỗ vai người nọ, trấn an hắn một chút, “Tôi đoán là lúc anh ta thức tỉnh dị năng đã gặp bất trắc, nên thần chí không tỉnh táo lắm.”
Giải thích của Tịch Chu cũng đã giấu giếm một chút, chẳng qua Lâm Chí lại hiểu được, thay đổi phương pháp câu thông với người đàn ông này một chút.
“Đối diện tiểu khu có một siêu thị, tuy hàng hóa bên trong đã bị người khác lấy đi một ít nhưng hiện tại vẫn còn không ít, tí nữa anh và Tiểu Kỳ cùng tôi đến siêu thị một chuyến.”
“Được.”
Bởi vì dị năng của người đàn ông nọ thật sự quá hữu dụng nên cho dù hắn có chuyện hay không có chuyện cũng quấn lấy Tịch Chu nhưng cậu cũng phát huy kiên trì lớn nhất từ lúc chào đời tới nay, dỗ người nọ giống như dỗ con.
“Anh tên là gì?”
Người nọ vuốt vuốt ngón tay Tịch Chu, đôi mắt trong suốt nhìn cậu, lắc đầu.
Tịch Chu cảm thấy người đàn ông này thật sự có chút đáng thương, không nhịn được xoa nhẹ tóc hắn an ủi, quả nhiên người nọ lập tức vui vẻ.
“Nếu không có tên thì thật sự hơi bất tiện, vậy để tôi đặt cho anh một cái là được rồi.” Tịch Chu nhìn gương mặt tuấn lãng mày kiếm mắt sáng của người nọ, ma xui quỷ khiến nói một câu, “Sau này anh theo họ tôi, cứ tên Tịch Kiều là được.”
Người đàn ông cười đến sáng lạng, hàm răng trắng noãn.
“… Tịch Kiều?” Lâm Chí liếc mắt nhìn hắn, lại thử giao lưu với hắn một phen, nhưng người nọ vẫn không để ý hắn như trước, từ đầu đến cuối xem hắn như không tồn tại.
Lâm Chí có chút do dự, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, “Đến giờ anh ta còn chưa nói một câu, có phải là anh ta…?”
Tịch Chu lắc đầu, “Không biết, tới tận bây giờ tôi cũng chưa nghe anh ta mở miệng câu nào, có thể là thanh quản bị thương, cũng có thể là tạm thời không muốn nói chuyện.”
Hơi ngừng một chút, Tịch Chu thoáng nhìn người nọ, lại nói thêm, “Hoặc là vốn không nói được.”
Tịch Chu cũng không dây dưa vấn đề này quá lâu, ngay sau đó liền mang theo Lâm Chí Lâm Kỳ và cả cái đuôi sau lưng đến siêu thị.
Bởi vì lúc trước Tịch Chu đã dọn dẹp gần hết tang thi nên lần này bọn họ không gặp phiền phức gì, Lâm Kỳ lấy đi hơn phân nửa hàng hóa trong siêu thị dưới sự che chở của cha nhóc, mấy thứ này ít nhất đủ để bọn họ duy trì nửa năm rồi.
Đêm đó, sau khi Tịch Chu sắp xếp xong lịch trình ngày mai liền trở về phòng ngủ. Trước khi rời khỏi thành phố B này, cậu cần làm thêm một nhiệm vụ nữa.
Sau khi Tịch Chu ngủ không lâu, trong phòng của cậu phát ra tiếng động rất nhỏ, người đàn ông nọ rón rén đi đến.
Động tác hắn nhẹ nhàng nằm lên giường, từ từ áp sát Tịch Chu, ngửi một cái ở cổ cậu, nở nụ cười thỏa mãn.
Cánh tay dài có lực kéo Tịch Chu vào trong ngực mình, ôm thật chặt.
Hai thân thể dung hòa với nhau, thoạt nhìn cực kỳ phù hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất