Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 62: Thế giới thứ tư Phần đồng thoại – Vương quốc âm nhạc (1)

Trước Sau
Vương quốc Dolmane là một nơi hòa bình tốt đẹp.

Thần dân của vương quốc yêu ca hát tha thiết, giọng hát tuyệt vời, tiếng nói trong trẻo khiến bọn họ cảm thấy hạnh phúc vô tận. Chim chóc trong rừng và bạch mã đang chạy trên đường đều thích nghe bọn họ ca hát, mỗi khi nghe thấy âm thanh bọn chúng thích đều bay liệng chạy nhảy càng thêm mạnh mẽ. Thậm chí ngay cả hoa cỏ trong vườn cũng lệ thuộc vào giọng hát của bọn họ, âm thanh tuyệt vời êm tai khiến chúng nó phát triển càng thêm mạnh khỏe.

“A, cái tên câm kia, sao mày còn ngồi ở đó, mau tới đây làm việc giúp tao!” Một thằng nhóc ngũ quan có chút mập mạp quát vào mặt người ngồi trong góc.

Mây đen trên trời tản ra, ánh mặt trời ấm áp vươn tới góc phòng, bóng người đang cuộn mình kia cũng dần dần rõ ràng.

Đó là một đứa trẻ nhận được sự cưng chiều của trời cao.

Cậu có mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt trong suốt màu xanh lam xinh đẹp như đại dương tĩnh lặng, mũi cao thẳng, môi anh đào đỏ phớt, da thịt lại trắng nõn trơn mềm như sữa bò, cho dù trên người chỉ có một bộ quần áo bẩn thỉu cũng không che giấu được ánh hào quang của cậu.

Nghe thấy tiếng hét của thằng nhóc mập, đứa bé trai tóc vàng đứng lên, sợi tóc mềm mại theo cổ trượt xuống, dường như chứa đầy ánh sáng chói mắt.

Dây bìm bìm cạnh cậu khẽ run rẩy theo gió, giống như bị đứa bé trai mê hoặc, muốn xích lại gần để nhìn nhiều hơn chút nữa.

“Mày bổ hết đống củi này đi!” Thằng nhóc mập vênh mặt hất hàm sai khiến nói.

Đứa bé trai tóc vàng đi tới, cơ thể gầy yếu cầm cây búa còn to hơn so với cậu, dùng sức bổ xuống củi.

Thằng nhóc mập nhìn cậu chằm chằm một lúc, thấy cậu cả nửa ngày còn chưa chặt được tới khúc gỗ kế tiếp, tức giận đá một cước lên người đứa bé trai tóc vàng, khiến cậu lảo đảo, ngã lên trên đống củi.

Đứa bé trai tóc vàng bị ngã rất đau, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra biểu tình đau đớn, con ngươi trong suốt tràn ra nước mắt.

“Thật vô dụng!” Thằng nhóc mập phun về phía cậu một cái, sau đó liền bắt đầu cất tiếng hát.

“Chim nhỏ xinh đẹp ơi ~ xin hãy giúp mình trông chừng tên lười biếng này ~ nếu như nó lười biếng không bổ củi liền mổ mù mắt nó ~”

Giọng hát cũng không được gọi là hay, nhưng vẫn có mấy con chim nhỏ bay tới bên cạnh hắn.

Mấy chú chim nhỏ líu lo vài tiếng, giống như đồng ý với lời nhờ vả của thằng nhóc mập.

Thấy chim nhỏ đã bay đến bên cạnh đứa bé trai tóc vàng, thằng nhóc mập hài lòng rời khỏi.

Đứa bé trai tóc vàng ngồi dưới đất có chút sững sờ.

Mấy con chim nhỏ được dặn dò phát hiện cậu lười biếng, vỗ cánh phành phạch mổ về phía cặp mắt xinh đẹp kia.

Đứa bé trai tóc vàng dùng một tay bắt lấy chim nhỏ, thân thủ mau lẹ.

Có lẽ bé trai dùng sức hơi lớn, chim nhỏ kêu thảm thiết. Mấy chú chim khác sợ hãi dừng lại không tấn công nữa, có chút do dự.

Trên tay bé trai dùng sức, tiếng gào thét của chim nhỏ lập tức trở nên bén nhọn, lúc này dường như bé trai mới tỉnh táo lại một chút, sương mù mơ hồ trong đôi mắt màu xanh lam như đại dương tan biến, một lần nữa trở nên trong suốt.

Cậu buông tay ra, chim nhỏ nửa sống nửa chết lập tức vỗ cánh phành phạch bay đi.

Đứa bé trai tóc vàng sờ sờ tóc mình một chút, muốn nói, lại phát hiện dường như cổ họng của mình bị thứ gì đó chặn lại, không thể phát ra tiếng.

Cậu chỉ có thể hỏi trong đầu: “… Đây là thế giới quái quỷ gì thế?”

Hệ thống không nói gì, chỉ đưa bối cảnh của nguyên chủ vào đầu Tịch Chu.



Thân thể này tên là Cordon, vừa sinh ra đã là con cưng của trời.

Lúc “cậu” sinh ra, ngoài nhà của bọn họ có rất nhiều chim chóc xinh đẹp vây quanh, chúng nó dùng tiếng kêu thanh thúy chúc mừng “cậu” được sinh ra, mà thực vật ngoài phòng dường như được thứ gì đó tưới mát, trăm cây xanh biếc, trong thời gian ngắn ngủi vươn lên hơn mười centimet, bừng bừng sức sống, một mảnh thịnh vượng phồn vinh.

Sau khi Cordon sinh ra không phát ra tiếng khóc, mà là một đoạn bài hát êm tai tuyệt vời. Đoạn bài hát này theo gió truyền khắp cả vương quốc Dolmane, ai cũng không nhịn được nhắm mắt lại vui vẻ lắng nghe, linh hồn của bọn họ trong lúc vô tình được tinh lọc, cảm thấy an bình mà hạnh phúc.

Sau khi giọng hát biến mất, tất cả mọi người đều cảm thấy thân thể của mình trở nên khỏe mạnh hơn, vết thương vốn có di chứng cũng tự nhiên khép lại. Động vật bọn họ nuôi dưỡng càng thêm khỏe mạnh và thông minh hơn, thậm chí cây ăn quả bên ngoài còn tốt bụng kết rất nhiều trái, sau khi hái xuống phát hiện đều mọng nước, ăn cực kỳ ngọt.

Thần dân của quốc gia này đều bị dị tượng lúc Cordon ra đời làm sợ ngây người, tôn sùng cậu là thần của vương quốc Dolmane.

Ai gặp cậu cũng lộ ra nụ cười thân thiết hiền lành, mỗi lần Cordon bé nhỏ ra ngoài đều mang một đống trái cây quý giá trở về, đó là của mọi người tặng cho “cậu”, cho dù không thể khiến Cordon bé nhỏ của bọn họ hát một câu nhưng có thể nghe giọng nói dễ nghe tuyệt vời đó cũng đã là một chuyện rất thoải mái.

Chim chóc nghịch ngợm và cún con thật thà đều là bạn của “cậu”, mỗi khi “cậu” muốn chơi đùa với bọn chúng, Cordon bé nhỏ chỉ cần xướng lên một câu, bọn chúng sẽ vui sướng chạy tới. Thậm chí đám chim nhỏ còn nhảy điệu múa mà Cordon thích nhất cho “cậu” xem.

Tuổi thơ của Cordon bé nhỏ cực kỳ hạnh phúc.

Nhưng tất cả đều kết thúc lúc “cậu” lên năm tuổi.

Hôm đó “cậu” được các bạn chim dẫn ra khỏi cửa chơi đùa, trong lúc vô tình đã đi đến một khu rừng u ám. Cordon bé nhỏ có chút sợ hãi muốn trở về, nhưng “cậu” lạc đường, chạy càng lúc càng sâu vào rừng. Trong lúc “cậu” muốn hát gọi các bạn chim tới thì một người khoác áo choàng đen xuất hiện trước mặt “cậu”.

“Mi muốn trở về sao?”

Cordon bé nhỏ gật đầu.

“Ta sẽ đọc chú ngữ tiễn mi về nhà, đừng phản kháng.”

Cordon bé nhỏ cực kỳ vui vẻ, “cậu” ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Người nọ hát một đoạn bài hát mà Cordon nghe không hiểu, giọng hát có chút tối nghĩa khó nghe, “cậu” rất không thích. Nhưng “cậu” là một đứa trẻ ngoan, không được ngắt ngang bài hát của người khác là lễ nghĩa cơ bản nhất. “Cậu” chịu đựng nghe xong cả bài hát, vừa định hỏi thăm một chút, ngay sau đó đã cảm thấy cơ thể đau đớn một trận, chỗ cổ họng giống như bị lửa đốt.

Cordon bé nhỏ đau đến ngất đi.

Đến lúc “cậu” tỉnh lại mới phát hiện mình vẫn ở trong khu rừng âm u kinh khủng kia, Cordon bé nhỏ rất khó chịu, “cậu” cảm thấy bị lừa. “Cậu” muốn gọi mấy bạn chim của mình đến giúp, lại hoảng sợ phát hiện ra mình không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cordon bé nhỏ bật khóc.

Khóc rất thê thảm.

Nhưng cuối cùng “cậu” vẫn nghiêng ngã lảo đảo ra khỏi khu rừng.

Từ đó về sau, cuộc sống của Cordon bé nhỏ thay đổi. “Cậu” không thể phát ra tiếng, các bạn chim cũng không đến tìm “cậu” chơi nữa, cha và anh trai của cậu cũng không còn dáng vẻ cưng chiều “cậu” nữa mà là giọng điệu hung ác đánh mắng “cậu”, giao tất cả công việc cho “cậu” làm.

“Cậu” không còn quần áo mới xinh đẹp để mặc, phải mặc quần áo còn thừa lại của anh trai, rách rưới, còn mang theo chút hôi hám.

Lúc Cordon bé nhỏ đi trên đường, các chú các dì cũng không tặng trái cây cho “cậu” nữa, thỉnh thoảng còn ghét bỏ “cậu” cản đường, dùng sức đẩy cậu qua một bên.

Cordon bé nhỏ rất khó chịu.

“Cậu” cảm thấy tim mình dường như bị ngâm trong nước trái cây rất chua, co rút cả lại.

Thời gian từng ngày cứ như vậy trôi qua, nhoáng cái đã hơn mười năm, Cordon bé nhỏ sắp phải trưởng thành.

Tịch Chu xem xong tất cả trí nhớ: “…”



“Hệ thống mi đùa ta đấy à?”

Hệ thống rất dứt khoát: “Không có.”

“Cái thế giới chỉ cần hát là không gì không thể làm này, thật sự không phải là chọc ta đấy hả?”

Hệ thống vô cùng bình tĩnh: “Thế giới to lớn, thứ kỳ lạ gì cũng có.”

Sau khi bực tức với hệ thống vài câu, Tịch Chu cũng bình tĩnh lại, hết sức chuyên chú bắt đầu kiểm tra nhiệm vụ mà hệ thống ban bố.

Nhiệm vụ lần này của cậu vẫn là nguyện vọng mà nguyên thân lưu lại, đó chính là ở lại một đêm trong hoàng cung xa hoa quý khí.

Mặc dù Tịch Chu có chút cạn lời, nhưng vẫn có thể hiểu được suy nghĩ về hoàng cung của nguyên thân, ai bảo lúc nhỏ “cậu” nghe nhiều chuyện cổ tích hoàng tử và công chúa, mỗi câu chuyện đều miêu tả cường điệu về kiến trúc xa hoa bên trong hoàng cung, giống như người kể chuyện thật sự từng đi tới.

Thật ra nhiệm vụ lần này cũng không tính là khó, nhưng đáng ghét là về thời gian hạn chế.

Giới hạn của nhiệm vụ lần này là một tháng.

Nói cách khác Tịch Chu phải tiến vào hoàng cung trong vòng một tháng, cũng ngủ lại trong cung điện một đêm, nếu không nhiệm vụ coi như thất bại.

Càng làm Tịch Chu không nhịn được phỉ nhổ là trong một tháng này hoàng cung sẽ tổ chức một buổi yến hội mừng hoàng tử trưởng thành.

Gọi là yến hội, nhưng thật ra mục đích chủ yếu là tìm một vị hôn thê cho hoàng tử trẻ tuổi anh tuấn.

Ở vương quốc Dolmane, kết hôn không phân biệt nam nữ, vậy nên nam nữ trẻ tuổi đều được mời.

Ngoại trừ Cordon.

Anh trai ngũ quan bẹp dí của cậu cũng đã nhận được thiệp mời rồi, chỉ có cậu là hoàn toàn bị quên mất.

Ở quốc gia dùng giọng hát thể hiện địa vị này, người không nói được  là tồn tại bị lãng quên và khinh bỉ.

“Thằng câm kia mày còn dám lười biếng hả!” Tiếng của thằng nhóc mập truyền từ phía sau tới, ngay sau đó là một trận gió dữ đánh về giữa lưng Tịch Chu.

Tịch Chu thuận thế ngã xuống đất, thằng nhóc mập hơi nghi hoặc một chút, hắn cảm thấy mình không thật sự động tới, chẳng qua thấy Tịch Chu đã té ra đất nên không tiếp tục tính toán.

“Mấy con chim này đúng là vô dụng, đã nhờ bọn nó rồi mà sao lại chạy đi hết!” Thằng nhóc mập thở hổn hển.

Thằng nhóc mập trước mắt là anh trai của Cordon, tên là Duel.

Trước khi Cordon mất tiếng, Duel luôn có dáng vẻ là anh trai tốt, thường xuyên chơi đùa với “cậu”, mỗi lần đều dành phần ngon nhất cho Cordon, còn có thể kể chuyện cho “cậu” nghe. Tất cả đều là tình tiết hai anh em cùng ra ngoài gặp phần tử nguy hiểm, cuối cùng đều là anh trai bảo vệ em trai đánh bại kẻ địch, bị trọng thương.

Trẻ con luôn dễ dàng bị chuyện xưa ảnh hưởng nên cái từ gọi là anh trai này trong cảm nhận của Cordon là một người vô cùng thân thiết và thần thánh, cũng vì vậy mà tình cảm của “cậu” và Duel cực kỳ tốt.

Sau khi Cordon gặp chuyện ngoài ý muốn, đầu tiên “cậu” đi tìm Duel, muốn hắn bảo vệ và an ủi mình. Quả thật Duel cũng đã làm như vậy, chẳng qua sau vài ngày phát hiện Cordon vẫn không có đấu hiện khôi phục, Duel bắt đầu không nhịn được, hở cái là đánh mắng Cordon.

Duel đạp Tịch Chu một cước còn chưa hết giận, lại quyền đấm cước đá Tịch Chu té trên đất một trận, cho đến khi hắn hơi mệt mới chịu ngừng lại.

“Ngay cả bổ củi cũng không làm được, thật là một tên phế vật vô dụng, nuôi mày để làm gì không biết!” Duel chán ghét nói.

Đứa bé trai tóc vàng co lại thân thể lạnh run.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau