Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 91: Thế giới hiện thực (12)

Trước Sau
“H… hổ?” Mục Kiệt nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lần nữa dời đến cổ chân của mình, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao vóc dáng nhỏ bé như vậy lại có thể tạo thành vết thương lớn đến thế. Chẳng qua cho dù là một con hổ con, có thể nhỏ như vậy sao?

Nghi hoặc của Mục Kiệt nhanh chóng bị bạch hổ nhào tới dọa cho mất sạch, dáng vẻ dữ tợn đến mức khiến Mục Kiệt nhanh chân chạy mất. Thế nhưng Bạch Diễm lại không rượt theo, chỉ ngồi tại chỗ khinh thường liếm liếm móng vuốt.

“Có phải mi ở trong đầu ta lâu quá nên hơi cô đơn hay không?” Tịch Chu níu lấy gáy của Bạch Diễm, xách nó lên, khiêu mi hỏi.

“Làm gì có.” Bạch Diễm thở ra một hơi, giùng giằng muốn thoát khỏi tay Tịch Chu. “Lúc dọa người ta phải chú ý có chừng mực một chút.” Tịch Chu dặn dò Bạch Diễm một câu, sau đó đặt nó xuống đất. Bạch Diễm vừa được tự do đã đạp hai chân trên mặt đất, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Tịch Chu.

“Nếu nó không nghe lời, trực tiếp làm thịt là được rồi.” Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên bên tai Tịch Chu. Cậu nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú không thay đổi kia của Kê Hạo, cười nói, “Nó là linh thú đã theo anh nhiều năm, sao có thể nói làm thịt liền làm thịt được. Hơn nữa chẳng qua do Bạch Diễm bị gò bó trong thời gian dài nên lúc được thả ra hơi vui mừng một chút, cũng dễ hiểu thôi.”

“Ta không nhớ nó.” Một tay Kê Hạo vòng lấy eo Tịch Chu, bàn tay có lực lành lạnh, khiến cậu không nhịn được rụt người lại, “Bây giờ cái gì anh cũng không nhớ nổi, đương nhiên là không nhớ nó rồi, chuyện này không thể vội vàng được, phải chậm rãi, dù sao cũng sẽ có lúc nhớ lại.”

Kê Hạo khẽ vuốt cằm, không hỏi tới nữa.

Lâm Chí bưng cơm đi tới, nhìn Kê Hạo muốn nói lại thôi, hắn luôn cảm thấy Kê Hạo hiện tại khác trước rất nhiều, cứ như biến thành một người khác vậy. Khí tràng cường đại trên người Kê Hạo khiến hắn cảm thấy mình ngay cả đến gần một chút cũng sợ hãi. Lâm Chí suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không tiếp tục đi tới, đứng tại chỗ nói với Tịch Chu, “Bữa sáng là cháo rau, tuy không có thịt nhưng mùi vị cũng không tệ, lúc nãy tôi còn định đến phòng gọi hai người ra.”

Tịch Chu vừa tỉnh dậy cũng đói bụng, cùng Kê Hạo đi tới ngồi xuống cạnh bàn. Thân hình cao lớn của hắn còn khiến người ta cảm thấy bị đè nén hơn lúc trước, phòng bếp ban đầu vô cùng náo nhiệt sau khi Kê Hạo ngồi xuống đã trở nên yên tĩnh.

“Lão đại mọi người từ từ ăn đi, bọn tôi ăn xong rồi, đi trước đây.” Thanh niên tóc nâu cười gượng hai tiếng, cầm chén mình chào hỏi Tịch Chu một tiếng rồi cùng những người khác đùn đẩy nhau rời khỏi phòng bếp. Rất nhanh, căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại bọn Tịch Chu và cha con Lâm Chí.

Tịch Chu nhìn bóng lưng của thanh niên tóc nâu, cảm thấy không biết nên nói gì.

“Mùi vị cũng không tệ lắm.” Kê Hạo đưa muỗng tới bên mép Tịch Chu, cháo rau bên trong mang theo mùi hương cực kỳ mê người. Tịch Chu nuốt muỗng cháo xuống, không nhịn được gật đầu, tán thưởng nói, “Ngon lắm!”

Kê Hạo rút muỗng lại, tiếp tục múc cháo đút tới, sau khi Tịch Chu nuốt xuống, lòng bàn tay hơi chai cạ cạ vào bờ môi cậu, cảm giác thô ráp và lạnh băng cực kỳ rõ ràng, tựa như có một dòng điện nhỏ chui thẳng vào trái tim.

Tịch Chu không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, Kê Hạo lại mặt không thay đổi thu tay về, “Dính một chút.” Rõ ràng bầu không khí xung quanh Kê Hạo rất lạnh, nhưng Tịch Chu lại cảm thấy có một chút hơi nóng từ bên hắn truyền tới, vây cậu thật chặt, không để lại bất kỳ khe hở nào.

Lâm Chí ho khan một tiếng, hơi lúng túng kéo Lâm Kỳ đứng lên, “Bọn tôi cũng ăn xong rồi, hai người từ từ ăn.” Lâm Kỳ mở to đôi mắt bĩu môi nói, “Con vẫn chưa no mà.”

“Không sao, chút nữa ba nấu cái khác cho con ăn.” Lâm Chí thấp giọng nói một câu, vội vội vàng vàng mang theo Lâm Kỳ rời khỏi. Lúc trước khi Lâm Chí nhìn hai người đã cảm thấy quái dị rồi, nói thẳng ra là không dám nhìn, khi đó hắn còn chưa hiểu rõ cuối cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại đã hoàn toàn thông suốt, đây không phải là cảnh vợ chồng đang chìm trong men say tình yêu hay sao! Lâm Chí hiểu rõ lập tức ra quyết định sau này chỉ cần là trường hợp có hai người Tịch Chu thì sẽ không đi góp vui, làm bóng đèn đúng là một chuyện vừa nguy hiểm lại mất tự nhiên.

Hiện tại cả phòng bếp chỉ còn lại hai người Tịch Chu và Kê Hạo, vắng vẻ, lại càng khiến Tịch Chu cảm thấy có chút gượng gạo. Yên tĩnh thế này, chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch, hô hấp không nhịp nhàng. Cậu sờ sờ chóp mũi của mình, hơi tự phỉ nhổ bản thân. Rõ ràng hai người bọn họ đã là vợ chồng già rồi, sao còn cảm thấy kỳ dị như thế.



Bữa sáng này Tịch Chu ăn không ngon miệng, nhưng Kê Hạo lại rất hưởng thụ, một nồi cháo lớn đều vào trong bụng hắn. Sau khi ăn xong, Kê Hạo ôm lấy eo Tịch Chu, không buông tha cơ hội tiếp xúc một giây một phút nào.

“… anh định cứ mãi bám chặt lấy em thế này sao? Ít nhiều gì chúng ta cũng đã dính nhau tới mấy đời rồi.” Tịch Chu vô lực nói.

Kê Hạo siết chặt tay mình hơn một chút, mặt không thay đổi nói, “Ta mất trí nhớ.”

Tịch Chu: “…”

“Khụ khụ, lão đại, anh Kiệt bảo tôi hỏi tiếp theo chúng ta làm gì?” Thanh niên tóc vàng bị người khác đẩy vào, ánh mắt lướt qua bên cạnh, sửng sốt không dám nhìn hai người bọn họ.

“Tìm mấy chiếc xe, dọn dẹp đồ dùng hàng ngày và lương thực phụ cận một chút, sau đó chúng ta sẽ tới khu an toàn của thành phố B.” Tịch Chu nói.

Khiến Tịch Chu bất ngờ là hiệu suất làm việc của mấy thằng nhóc này cao vô cùng, còn chưa tới chạng vạng, năm chiếc xe việt dã và một chiếc xe tải đã xuất hiện trước cửa quán rượu. Xe tải lớn là của nhà thanh niên tóc nâu, lúc trước nhà bọn họ làm nghề vận chuyển, thanh niên tóc nâu cũng đã từng học lái xe tải với cha hắn, chẳng qua bởi vì chưa đủ tuổi nên không thể thi bằng lái. Sau khi mạt thế giáng xuống, công ty của cha thanh niên tóc nâu cũng không may mắn tránh thoát, khắp nơi đều là tang thi du đãng. Chẳng qua vì là hoạt động tập thể nên Lâm Chí và Lâm Kỳ cũng qua giúp một chút, có dị năng hệ mộc của Lâm Chí hỗ trợ, thanh niên tóc nâu mới thành công lái xe tải trở về.

Về phần năm chiếc xe việt dã là được tìm thấy ở khu nhà phụ cận, có hai chiếc không có chìa khóa, nhưng trong nhóm người này lại có một cao thủ mở khóa, chỉ cầm dây kẽm mò mẫm đã có thể dùng công cụ giũa được hai cái chìa khóa. Lâm Chí chứng kiến cảnh tượng này khỏi phải nói vẻ mặt đặc sắc bao nhiêu, sau khi thanh niên kia nhìn thấy liền vội vàng giải thích, nói bản thân lúc trước tuyệt đối chưa từng làm mấy chuyện trộm cắp, cha hắn làm mở khóa, đây là nghề gia truyền.

Tạm thời không đề cập đến quá trình tìm xe nhiều đặc sắc, trước khi bọn họ lái xe về, Tịch Chu đã cùng Kê Hạo đi xung quanh điều tra một lượt, nhưng đáng tiếc là không tìm được bao nhiêu thức ăn.

“Chúng ta không đông người, lái nhiều xe như thế có phải hơi dư thừa hay không?” Một người trong đó hỏi, “Nhất là trong tình hình hiện tại, xăng cũng không dễ tìm, đi không được bao lâu xe đã không dùng được nữa.”

Thanh niên tóc nâu cầm chìa khóa xe vốn còn hơi kích động, nhưng sau khi nghe xong bắt đầu không nhịn được buồn bực, Đỗ Việt bên cạnh thấy thế vỗ vỗ vai hắn.

“Không cần lo đến vấn đề xăng dầu, cách chỗ này hơn hai mươi cây số có một trạm xăng, chúng ta có thấy lấy không ít xăng từ chỗ đó.” Tịch Chu nói, “Còn về tình trạng xe, hiện tại mấy chiếc xe này thật ra cũng không tính là nhiều. Mấy người chúng ta dùng năm chiếc xe việt dã cũng coi như đủ rồi, nhưng chiếc xe tải này cũng không thể thiếu được.” Tịch Chu dừng một chút nói tiếp, “Lần này chúng ta đến thành phố B không phải chỉ đi thẳng đơn giản, trên đường còn có trách nhiệm cứu người nữa. Xe tải có thể chở người sống sót được cứu về.”

“Đương nhiên, tôi đang thương lượng ý định này với mọi người, có ai phản đối không?” Tịch Chu hỏi.

Một đám tiểu tử đưa mắt nhìn nhau, đều giơ hai tay tán thành đề nghị của Tịch Chu, sâu trong nội tâm của bọn họ vẫn luôn có mộng tưởng trở thành anh hùng. Nếu hiện tại đã mạt thế rồi, bên cạnh lại có nhiều người mạnh như vậy, bọn họ còn có gì phải sợ?

“Tôi có một vấn đề.” Lục Man đẩy gọng kính vàng, không nhanh không chậm nói, “Người được cứu phải sắp xếp thế nào? Lương thực của chúng ta vốn cũng không nhiều.”

“Người già yếu có thể nhận một ít ưu đãi, chúng ta phân một ít thức ăn cho bọn họ, về phần những người khác, chúng ta có thể cho bọn họ một ít thức ăn vào lần đầu, còn về sau này, phải dựa vào biểu hiện đối chiến với tang thi của bọn họ.” Tịch Chu nói, “Hiện tại người của chúng ta không nhiều, sau này cần chia ra một tiểu đội chuyên môn sưu tầm hàng hóa, còn về quy định chính xác và phân công, chúng ta có thể từ từ bàn kỹ.”



Lúc trước Lục Man đã từng làm quản lý, quản lý gần trăm người trong tay, Tịch Chu dứt khoát giao nhiệm vụ phân công lập quy định cho cô, tuy hiện tại hơi khác với công việc lúc trước trước của cô, nhưng miễn cưỡng coi như dị khúc đồng công (mục đích khác nhau nhưng hành động tương tự).

Sau khi thương thảo một cách đại khái, bọn họ liền ăn một bữa cơm nóng hổi, lúc đi tìm xe bọn họ còn phát hiện ra mấy con gà, mang tất cả trở về. Lần này lúc ăn cơm tối bọn họ liền hầm một con, mùi canh gà thơm nức mũi, bọn Mục Kiệt suýt chút nữa cảm động đến nước mắt trào ra, chứ đừng nói chi là Tiểu Kỳ. Một con gà vốn cũng không lớn, chia ra chừng hai mươi người cũng chỉ có thể mỗi người được một miếng thịt chút xíu, Lâm Chí trực tiếp bỏ cục thịt được phân của mình vào bát Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ cũng rất hiểu chuyện, tuy vô cùng khao khát nhưng vẫn thừa dịp cha nhóc không để ý mà trực tiếp nhét cục thịt kia vào trong miệng hắn.

Trong miệng tràn ngập hương vị thịt gà, Lâm Chí vừa cảm động lại vừa thương tiếc, sờ sờ đầu Tiểu Kỳ.

Thật ra cũng có không ít người muốn làm thịt luôn mấy con gà khác, nhưng họ cũng hiểu đạo lý tế thủy trường lưu*, nuôi mấy con gà này cho tốt, bọn họ còn có trứng gà để ăn, vậy nên mặc dù hơi xung động nhưng đều cố gắng kìm chế. (*dùng tiết kiệm thì được lâu)

Bữa cơm tối này cực kỳ thỏa mãn, sau khi nghỉ ngơi một chút, cả đám người đông đúc liền xuất phát.

Kỳ thực nơi này cách khu an toàn của thành phố B không xa, chẳng qua trên đường đi bọn Tịch Chu đã chậm trễ mấy ngày, cứu mấy chục người, bên trong còn cón mấy đứa trẻ, nhưng phần lớn đều là thanh niên trai tráng. Ngay từ đầu Lục Man đã nói rõ quy củ trong đội ngũ, đa số đều nghe lời chấp hành, chỉ có mấy người rất không an phận, không đánh tang thi không nói, vậy mà còn đi cướp đồ ăn của con nít.

Lúc mấy người ở chung không nhìn nổi nữa đã đánh nhau một trận với mấy tráng hán*, mấy tráng hán này trên phương diện đánh nhau đúng là cực kỳ lợi hại, mười mấy người cùng xông vào lại bị năm tráng hán lùa tới lùa lui, đè xuống đất đánh cho một trận. Sau khi đánh xong mấy người cản trở thì liền cướp hết thức ăn của mấy đứa bé, dọa bọn nhỏ sợ đến khóc thét. (*người đàn ông cao to, khỏe mạnh)

“Tụi mày có còn là người hay không, sao ngay cả trẻ con bảy tám tuổi cũng ăn hiếp!” Một người đàn ông gầy yếu trợn mắt nhìn.

“Con nít vốn ăn ít, chia cho bọn tao nhiều một chút thì có làm sao, sau này tụi nó còn dựa vào bọn tao bảo vệ đó!” Tráng hán kia không hề cảm thấy thẹn cười ha hả, nhét bịch bánh bích quy giành được vào trong miệng.

“Vậy hả?” Một thanh âm từ cửa truyền tới, không một chút dao động tình cảm.

Mọi người nhìn ra ngoài, phát hiện đi đầu là người đã cứu họ, Tịch Chu.

Mấy tráng hán này hoàn toàn xem Tịch Chu là loại công tử lãng phí, vậy nên cũng không sợ cậu, lý lẽ đường hoàng nói, “Mày cứu bọn tao về còn không cho bọn tao ăn no, vậy không phải là hại người sao? Còn có cái gì ăn được không, lập tức lấy ra đây!”

Trong khi nói chuyện, tráng hán dẫn đầu còn níu cổ áo Tịch Chu, ý tứ uy hiếp mười phần.

Khóe môi cậu hơi cong, “Đói bụng thì dễ giải quyết thôi.”

Nòng súng lạnh như băng ngắm ngay mi tâm tráng hán, một tiếng súng đoàng vang lên, trong khoảnh khắc đã khiến cả căn phòng như đóng băng.

Tráng hán vẫn còn giữ vẻ mặt ngạc nhiên, ầm ầm ngã xuống.

Tịch Chu cất súng vào, khẽ cười một tiếng, “Chết thì sẽ không đói bụng nữa.” Nói xong, cậu mặt không đổi sắc quét mắt nhìn mấy tráng hán còn lại, “Bọn mày còn đói không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau