Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 97: Thế giới hiện thực (18)
“Đi theo tôi.” Tịch Chu kêu hắn đi theo, Tôn Lượng ôm hy vọng theo sát phía sau, hai người lên xe tải. Trong đám đông có không ít người đều dõi theo, hy vọng được nhìn thấy gì đó. Chỉ là vách thùng xe tải đã ngăn chặn tầm mắt của bọn họ, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Có phải anh Lượng sẽ không sao không?” Một người có chút thấp thỏm hỏi, mang theo một tia hy vọng, “Đội trưởng Tịch chưa bao giờ nói mà không nắm chắc cả.”
“Nhưng từ khi mạt thế bắt đầu còn ít người bị tang thi tóm sao, tới nay còn chưa thấy có ai thoát khỏi.” Tên còn lại cũng không lạc quan như vậy, trong giọng nói mang theo chút mùi vị tuyệt vọng, “Đội trưởng Tịch chỉ muốn Lượng ca thoải mái mà thôi.”
Trong đám người bắt đầu hơi ầm ĩ, tuy ý kiến không đồng nhất nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về xe tải ở phía xa đều mang theo chút hy vọng yếu ớt. Tuy bọn họ biết khả năng Tôn Lượng có thể được chữa khỏi là cực thấp, nhưng bản năng của con người khiến bọn họ khát vọng trên thế giới tuyệt vọng này có thể xuất hiện một tí ánh sáng lúc hừng đông.
Ngoại trừ mấy người đề phòng bên ngoài, những người còn lại cứ không nhúc nhích nhìn chằm chằm xe tải. Ban đầu còn có người nói chuyện, về sau, trên cơ bản đã yên lặng như tờ. Qua khoảng chừng mười phút, mọi người nghe thấy một chút động tĩnh, tất cả không nhịn được nín thở.
Tịch Chu ra khỏi thùng xe tải, đối mặt với ánh mắt của mọi người, “Nhiệm vụ đã xong, mọi người còn ở đây làm gì?”
“Đội trưởng Tịch, tình huống anh Lượng sao rồi?” Có người cuối cùng không nhịn được hỏi.
Tịch Chu vẫn không trả lời, đột nhiên từ trong thùng xe tải truyền tới một tiếng gầm nhẹ, khàn cả giọng. Mọi người lại càng hoảng sợ, ngay sau đó bọn họ liền nghe thấy tiếng khóc thất thanh kích động, “Tôi còn sống, tôi còn sống!”
Thanh âm của Tôn Lượng rất lớn, tất cảnhững người vây quanh xe tải đều nghe được rõ ràng. Tâm thần mọi người chấn động, cho dù lúc trước từng có một chút suy nghĩ, nhưng khi hy vọng thật sự giáng xuống trên người bọn họ, tất cả mọi người đều không dám tin tưởng.
Tôn Lượng từ trong thùng xe chạy ra, “rầm” một cái quỳ trước mặt Tịch Chu, một người đàn ông cao tám thước đã kích động lệ rơi đầy mặt, “Đội trưởng Tịch, cậu đã cứu mạng tôi!”
Tịch Chu nghiêng người, không nhận lễ này của hắn, “Đứng lên đi.”
Ban đầu Tôn Lượng cho rằng nhất định mình sẽ biến thành tang thi, nói không tuyệt vọng bi phẫn là gạt người, nhưng đội trưởng Tịch đã kéo hắn ra khỏi đáy cốc tràn ngập u ám kia. Niềm hân hoan khi được sống lại khiến Tôn Lượng hơi không khống chế được cảm xúc, chỉ có thể nghĩ ra cách biểu đạt kích động của mình là quỳ xuống. Đương nhiên đội trưởng Tịch nói gì hắn cũng nghe theo, “Vâng!”
“Tôn Lượng, ngực anh –” Một giọng nói run rẩy hỏi, ánh mắt mọi người tập trung vào ngực hắn, vết thương vốn xanh đen thối rữa đã trở nên đỏ tươi, đặc thù của tang thi hóa trên người hắn ban đầu cũng hoàn toàn biến mất.
“Tôi biết hiện tại mọi người hơi nghi ngờ.” Tịch Chu hạ tay xuống, ý bảo mọi người im lặng, “Ban đầu tôi định sau khi xong nhiệm vụ lần này trở về mới tuyên bố với mọi người, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại cũng chính là lúc nói cho mọi người biết.”
“Như mọi người đã nhìn thấy, chúng tôi phát hiện ra thuốc chống lại vi rút tang thi. Trong vòng hai tiếng kể từ khi bị tang thi làm bị thương có thể hoàn toàn tiêu diệt vi rút.”
Lời nói của Tịch Chu giống như một sợi dây được quăng xuống trước mặt những người đang chờ chết dưới đáy vực, sau khi mọi người im lặng một lúc trong nháy mắt bùng nổ, tiếng khóc tiếng hoan hô vang lên không ngớt bên tai. “Chúng ta được cứu rồi! Nhân loại được cứu rồi!”
Tịch Chu đợi tâm trạng của bọn họ hơi ổn định lại, tiếp tục nói, “Chẳng qua thuốc chống vi rút tang thi này là do tôi vô tình chế ra, cũng không xác định được thành phần trong đó, số lượng cũng không quá nhiều. Sau này còn cần thời gian để nghiên cứu thêm, trong lúc đó, hy vọng mọi người cố gắng trở nên mạnh mẽ, đừng khinh địch bị tang thi bắt được.”
Tin tức này cũng không thể giảm bớt nhiệt tình của mọi người, chỉ cần có hy vọng, những thứ khác đều không vấn đề gì.
Trên đường về, tiểu đội của Tịch Chu cực kỳ vui vẻ, suốt đường đi đều vang lên mấy bài hát dân gian, ai ai cũng vô cùng hào hứng, mặt mày hớn hở. Mấy đội ngũ khác thoáng nhìn thấy đều cảm thấy hơi kỳ lạ, “Sao bọn họ lại vui thế? Không sợ gọi tang thi qua đây à?”
“Đoán chừng là lần này ra khỏi thành đã thu thập được không ít hàng hóa, vui vẻ đến điên rồi.” Một gã có vết sẹo do dao chém ngậm điếu thuốc giễu cợt cười, “Vừa nhìn đã biết là đội ngũ mới tới, không có kiến thức.”
Cả đội Tịch Chu thật cao hứng vào khu an toàn, tổ hậu cần làm công tác thống kê xong, lựa ra một số làm giao dịch trong khu an toàn, đổi được non nửa con heo và một ít rau dưa tươi mới, phần heo này được cắt phân nửa chia cho từng người, một nửa còn lại thì hầm cùng với rau dưa thành một nồi canh thịt heo lớn.
Cho dù mấy người xung quanh hâm mộ và ghen tị thế nào, tiểu đội bọn Tịch Chu vẫn ăn một bữa cơm cực kỳ hạnh phúc. Bởi vì đã có hy vọng kết thúc mạt thế, tinh thần và trạng thái của mọi người đều không giống nhau, gặp ai cũng cười hì hì. Tiểu đội thu thập bên cạnh vốn cực kỳ mệt mỏi, nhìn thấy biểu hiện của bọn họ càng cảm thấy là khoe khoang trần trụi!
Buổi tối, một người đàn ông trung niên hơi thấp nhìn quanh, lén lút chạy ra ngoài.
“Đuổi theo gã không?” Đỗ Việt trong bóng tối hỏi.
Khóe miệng Tịch Chu cong lên, “Không cần.”
“Có phải anh Lượng sẽ không sao không?” Một người có chút thấp thỏm hỏi, mang theo một tia hy vọng, “Đội trưởng Tịch chưa bao giờ nói mà không nắm chắc cả.”
“Nhưng từ khi mạt thế bắt đầu còn ít người bị tang thi tóm sao, tới nay còn chưa thấy có ai thoát khỏi.” Tên còn lại cũng không lạc quan như vậy, trong giọng nói mang theo chút mùi vị tuyệt vọng, “Đội trưởng Tịch chỉ muốn Lượng ca thoải mái mà thôi.”
Trong đám người bắt đầu hơi ầm ĩ, tuy ý kiến không đồng nhất nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về xe tải ở phía xa đều mang theo chút hy vọng yếu ớt. Tuy bọn họ biết khả năng Tôn Lượng có thể được chữa khỏi là cực thấp, nhưng bản năng của con người khiến bọn họ khát vọng trên thế giới tuyệt vọng này có thể xuất hiện một tí ánh sáng lúc hừng đông.
Ngoại trừ mấy người đề phòng bên ngoài, những người còn lại cứ không nhúc nhích nhìn chằm chằm xe tải. Ban đầu còn có người nói chuyện, về sau, trên cơ bản đã yên lặng như tờ. Qua khoảng chừng mười phút, mọi người nghe thấy một chút động tĩnh, tất cả không nhịn được nín thở.
Tịch Chu ra khỏi thùng xe tải, đối mặt với ánh mắt của mọi người, “Nhiệm vụ đã xong, mọi người còn ở đây làm gì?”
“Đội trưởng Tịch, tình huống anh Lượng sao rồi?” Có người cuối cùng không nhịn được hỏi.
Tịch Chu vẫn không trả lời, đột nhiên từ trong thùng xe tải truyền tới một tiếng gầm nhẹ, khàn cả giọng. Mọi người lại càng hoảng sợ, ngay sau đó bọn họ liền nghe thấy tiếng khóc thất thanh kích động, “Tôi còn sống, tôi còn sống!”
Thanh âm của Tôn Lượng rất lớn, tất cảnhững người vây quanh xe tải đều nghe được rõ ràng. Tâm thần mọi người chấn động, cho dù lúc trước từng có một chút suy nghĩ, nhưng khi hy vọng thật sự giáng xuống trên người bọn họ, tất cả mọi người đều không dám tin tưởng.
Tôn Lượng từ trong thùng xe chạy ra, “rầm” một cái quỳ trước mặt Tịch Chu, một người đàn ông cao tám thước đã kích động lệ rơi đầy mặt, “Đội trưởng Tịch, cậu đã cứu mạng tôi!”
Tịch Chu nghiêng người, không nhận lễ này của hắn, “Đứng lên đi.”
Ban đầu Tôn Lượng cho rằng nhất định mình sẽ biến thành tang thi, nói không tuyệt vọng bi phẫn là gạt người, nhưng đội trưởng Tịch đã kéo hắn ra khỏi đáy cốc tràn ngập u ám kia. Niềm hân hoan khi được sống lại khiến Tôn Lượng hơi không khống chế được cảm xúc, chỉ có thể nghĩ ra cách biểu đạt kích động của mình là quỳ xuống. Đương nhiên đội trưởng Tịch nói gì hắn cũng nghe theo, “Vâng!”
“Tôn Lượng, ngực anh –” Một giọng nói run rẩy hỏi, ánh mắt mọi người tập trung vào ngực hắn, vết thương vốn xanh đen thối rữa đã trở nên đỏ tươi, đặc thù của tang thi hóa trên người hắn ban đầu cũng hoàn toàn biến mất.
“Tôi biết hiện tại mọi người hơi nghi ngờ.” Tịch Chu hạ tay xuống, ý bảo mọi người im lặng, “Ban đầu tôi định sau khi xong nhiệm vụ lần này trở về mới tuyên bố với mọi người, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại cũng chính là lúc nói cho mọi người biết.”
“Như mọi người đã nhìn thấy, chúng tôi phát hiện ra thuốc chống lại vi rút tang thi. Trong vòng hai tiếng kể từ khi bị tang thi làm bị thương có thể hoàn toàn tiêu diệt vi rút.”
Lời nói của Tịch Chu giống như một sợi dây được quăng xuống trước mặt những người đang chờ chết dưới đáy vực, sau khi mọi người im lặng một lúc trong nháy mắt bùng nổ, tiếng khóc tiếng hoan hô vang lên không ngớt bên tai. “Chúng ta được cứu rồi! Nhân loại được cứu rồi!”
Tịch Chu đợi tâm trạng của bọn họ hơi ổn định lại, tiếp tục nói, “Chẳng qua thuốc chống vi rút tang thi này là do tôi vô tình chế ra, cũng không xác định được thành phần trong đó, số lượng cũng không quá nhiều. Sau này còn cần thời gian để nghiên cứu thêm, trong lúc đó, hy vọng mọi người cố gắng trở nên mạnh mẽ, đừng khinh địch bị tang thi bắt được.”
Tin tức này cũng không thể giảm bớt nhiệt tình của mọi người, chỉ cần có hy vọng, những thứ khác đều không vấn đề gì.
Trên đường về, tiểu đội của Tịch Chu cực kỳ vui vẻ, suốt đường đi đều vang lên mấy bài hát dân gian, ai ai cũng vô cùng hào hứng, mặt mày hớn hở. Mấy đội ngũ khác thoáng nhìn thấy đều cảm thấy hơi kỳ lạ, “Sao bọn họ lại vui thế? Không sợ gọi tang thi qua đây à?”
“Đoán chừng là lần này ra khỏi thành đã thu thập được không ít hàng hóa, vui vẻ đến điên rồi.” Một gã có vết sẹo do dao chém ngậm điếu thuốc giễu cợt cười, “Vừa nhìn đã biết là đội ngũ mới tới, không có kiến thức.”
Cả đội Tịch Chu thật cao hứng vào khu an toàn, tổ hậu cần làm công tác thống kê xong, lựa ra một số làm giao dịch trong khu an toàn, đổi được non nửa con heo và một ít rau dưa tươi mới, phần heo này được cắt phân nửa chia cho từng người, một nửa còn lại thì hầm cùng với rau dưa thành một nồi canh thịt heo lớn.
Cho dù mấy người xung quanh hâm mộ và ghen tị thế nào, tiểu đội bọn Tịch Chu vẫn ăn một bữa cơm cực kỳ hạnh phúc. Bởi vì đã có hy vọng kết thúc mạt thế, tinh thần và trạng thái của mọi người đều không giống nhau, gặp ai cũng cười hì hì. Tiểu đội thu thập bên cạnh vốn cực kỳ mệt mỏi, nhìn thấy biểu hiện của bọn họ càng cảm thấy là khoe khoang trần trụi!
Buổi tối, một người đàn ông trung niên hơi thấp nhìn quanh, lén lút chạy ra ngoài.
“Đuổi theo gã không?” Đỗ Việt trong bóng tối hỏi.
Khóe miệng Tịch Chu cong lên, “Không cần.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất