Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam
Chương 128
Nhà Lâm Hữu so với những gì Lục Lê tưởng tượng còn lớn hơn nhiều.
Lâm Hữu vẫy lui người hầu muốn tiến lên, đưa hai người bọn họ ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu đàm luận điều kiện khế ước.
Ngồi ở đối diện Lục Lê thiếu niên hỏi anh: “Khế ước của chúng ta cậu kí chưa?”
Lục Lê đem tờ giấy khế ước nhăn nhúm từ trong cặp sách lấy ra, nhìn Lâm Hữu một chút, sợ cậu sẽ tức giận khi chính mình đưa ra đề nghị mà anh lại cho rằng đó là một câu chuyện hài, liền vội vàng nói: “Còn chưa kịp…”
Lâm Hữu nói: “Không sao.” Cậu suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Cậu đồng ý ư?”
Lục Lê nói: “Đương nhiên, đã đến nơi này rồi mà.” Anh đứng lên, hướng lên trên vuốt lại tay áo nói, “Vậy công việc của tôi ở nơi đây là làm gì?”
Rửa chén dĩa, quét rác lau nhà, quét tước cả gian nhà những điều này chắc chắn là phải làm rồi. Lục Lê trái phải nhìn, lại phát hiện bên trong căn phòng này tất cả đều sạch sẽ sáng lấp lánh, cửa sổ hoa viên sát đất còn thấy được không khí trong lành, trên sàn nhà không dính một hạt bụi, hầu như có thể phản chiếu ra bóng người.
Cũng đúng, người hầu trong nhà Lâm Hữu nhiều như vậy, nơi nào còn cần đến anh quét tước chứ.
Tầm mắt Lục Lê nhìn đến trên người Lâm Hữu, muốn hỏi mình phải làm gì mới có thể lĩnh được tiền lương.
Lâm Hữu cũng đứng lên, thuận tiện đem cặp sách của mình nhấc xuống, đưa đến nhiệm vụ cho anh: “Theo mình làm bài tập.”
Lục Lê ngây người, ấp úng mở miệng: “Hả?”
Lâm Hữu trầm ngâm một chút, nói rằng: “Cậu làm gia sư dạy kèm tại nhà mình, có được không?”
Theo lý thuyết sẽ không có người tìm đến bạn học cùng lớp để kêu họ làm gia sư, hơn nữa thành tích của những người làm gia sư bên ngoài sẽ tốt hơn là nhờ bạn bè… Hẳn là thế đi.
Có điều chỉ là đề mục của học sinh tiểu học, Lục Lê là một người trưởng thành, anh vẫn có thể ứng phó được.
Lục Lê gãi đầu đi theo bước chân Lâm Hữu, khiêm tốn xấu hổ nói: “Khả năng của tôi cũng không cao lắm đâu, cậu sẽ không trách tôi chứ?”
Lâm Hữu dừng bước, quay đầu nhìn anh, lắc đầu nói: “Sẽ không.”
Cho nên nói như vậy có ý nghĩa gì nha!
Lục Lê hoàn toàn không thể hiểu được.
Lâm Hữu nhìn thấy phía sau Lục Lê có đứa bé trai, cong môi cười cợt, nói: “Anh cùng anh hai em phải học rồi, em ra ngoài phòng chơi một mình có được không?”
Tô Cẩn Ngôn rõ ràng không muốn, bé không nói một lời, chỉ là chống cự cắn môi, tay nắm chặt tay Lục Lê.
Lục Lê cũng không yên lòng Tô Cẩn Ngôn chỉ ở một mình, liền nói: “Em nó rất nghe lời, để em ấy ở bên cạnh chúng ta là được rồi.”
Nhưng Lâm Hữu không buông tha, cậu vỗ tay kêu dì hầu gái gọi vào, nói rằng: “Dì Trương, dì đưa nó đến phòng chơi đi.”
Dì hầu gái hướng về bé trai đang sợ hãi muốn đưa đến phòng có rất nhiều đồ chơi, Tô Cẩn Ngôn vẫn kéo tay Lục Lê không hề bị lay động, Lục Lê cảm giác tay mình bị nắm đến sưng đỏ.
Lời cũng nói đến đây rồi, vì phần tiền lương không ít này, cũng vì sợ đắc tội với vị kim chủ trước mắt này, Lục Lê xoa lên tóc bé trai, nói rằng: “Trước tiên em lại phòng đó chơi đi, chờ học xong anh tới tìm em.”
Cho dù trong lòng không tình nguyện, Tô Cẩn Ngôn vẫn buông tay ra.
Lục Lê nhìn bé sau khi rời đi mới thu hồi ánh mắt, quay đầu lại thì phát hiện Lâm Hữu đang nhìn mình, không khỏi ho khan một tiếng, nói: “Em trai tôi có chút dính người, thật là không tiện.”
Lâm Hữu cười cợt nói: “Mình biết.”
Gì? Cậu biết cái gì?
Tay Lục Lê bị nhiệt độ mát mẻ từ một bàn tay khác nắm lấy, anh còn chưa kịp giương mắt nhìn về cái tay chủ nhân kia, thiếu niên liền lôi kéo anh đi, thẳng tới phòng ngủ lầu hai.
Trong phòng ngủ rất sạch sẽ, không có vật dụng gì thừa thải, có thể nhìn ra được Lâm Hữu là người yêu sạch sẽ.
Lâm Hữu ở trước bàn đọc sách chuyển cái ghế đưa cho anh, hỏi: “Tối nay sau khi tan học có thể không cần về nhà được không?”
Thấy Lục Lê chớp chớp mắt dáng vẻ nghe như không hiểu, cậu bổ sung nói: “Người trong nhà có lo lắng không?”
Lục Lê cũng không dám nói, không biết nếu về trễ có bị đánh hay không, có điều vẫn đối với Lâm Hữu nói: “Không có gì, hẳn là sẽ không lo lắng đâu.”
Lâm Hữu nghe ra trong giọng nói của anh có do dự, nói tiếp: “Để mình kêu quản gia gọi điện thoại, muốn ông ấy cùng người nhà cậu nói chuyện xin phép một tiếng đi.”
Lục Lê không ý kiến.
Lâm Hữu liền móc ra di động gọi điện thoại.
Lục Lê nhìn điện thoại trong tay cậu, không khỏi có chút hoài niệm, đây là kiểu di động đời mới nhất lúc bấy giờ, người nhà Lâm Hữu không hổ có nhiều tiền, nhỏ như thế này mà đã cho cậu sử dụng điện thoại xa xỉ này.
Bấm tay tính toán, thời điểm anh lên đại học mới sắm được chiếc điện thoại di động đầu tiên.
Lâm Hữu nói chuyện điện thoại xong nhìn Lục Lê sững sờ không biết đang suy nghĩ gì, vươn ngón tay ở trên trán anh búng một cái, nói rằng: “Suy nghĩ gì đó?”
Đột nhiên Lục Lê phục hồi tinh thần lại, nói: “Không có gì.”
Lâm Hữu lấy sách bài tập ra, Lục Lê cũng liền bận rộn đem sách bài tập từ trong cặp sách lấy ra.
Một sạch sẽ một lôi thôi, nhìn một phát thấy rõ sự đối lập.
Lục Lê có điểm hổ thẹn ngượng ngùng.
Tuy rằng bọn họ hiện tại chỉ mới lớp 6, nhưng bài tập cũng rất nhiều, riêng hai trăm chữ từ vựng phải viết ba lần liền rất tốn công.
Lục Lê xem xét cậu một chút, còn tưởng rằng Lâm Hữu muốn ở bên cạnh anh giám sát, liền nói: “Cậu tha cho tôi đi, tôi liền cho cậu viết.”
Lâm Hữu lại cười, như cười chính anh: “Không cần, mình chỉ muốn cậu cùng mình làm bài tập, không muốn cậu giúp mình viết.”
Lục Lê “Ừm” một tiếng.
Anh lấy bút chì ra, bắt đầu làm bài tập.
Nói thật, đây là lần đầu tiên anh làm bài tập ở thế giới này, chuyện lấy bàn tay chỉ là cái cớ, hơn nữa vết nứt trên lòng bàn tay tuy rằng đau đớn nhưng chỉ biểu lộ ra cảm giác về sự tồn tại của nó, chữ viết muốn khó coi liền khó coi.
Lục Lê lén lút nhìn sách bài tập Lâm Hữu một chút, cùng cậu so sánh một hồi, phát hiện hai người kẻ tám lạng người nửa cân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng đúng, học sinh tiểu học mà, muốn giỏi như vậy để làm gì, lại không phải đi thi trạng nguyên.
Lục Lê an ủi chính mình, quả nhiên trong lòng thoải mái một chút.
Viết rồi lại viết, Lâm Hữu liền ngừng lại, nhìn thiếu niên bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Lê phát hiện tầm mắt cậu nhìn sang, quay đầu hỏi: “Làm sao vậy, trên mặt tôi có gì à?”
Lâm Hữu không hề trả lời, dùng lòng bàn tay khinh nhu kề sát trên gương mặt anh, vuốt nhẹ lên mặt Lục Lê vết thương vẫn còn chưa lành, hỏi: “Có đau không?”
Đột nhiên Lục Lê có một loại trực giác, Lâm Hữu biết vết thương của anh từ đâu mà đến, vì lẽ đó nên không có hỏi.
Anh nhếch miệng nở nụ cười, nói rằng: “Chính mình tự ngã nên không đau lắm.”
Lâm Hữu buông bút xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra hòm thuốc nho nhỏ, tuy Lục Lê nói “Không cần”, vẫn kiên trì dán băng cá nhân trên mặt anh.
“Đưa tay cho mình.”
“…” Lục Lê nghi hoặc đem bàn tay đưa tới.
Lâm Hữu đem tay anh xoay lại, vặn chai thuốc cao kia, cẩn thận dùng bông gòn bôi thuốc cao xức lên trên lòng bàn tay anh.
Lục Lê không biết tại sao, mũi mình lại đau xót, suýt chút nữa liền khóc lên.
Khả năng bởi vì Lâm Hữu quá ôn nhu, cũng có thể bởi vì cậu rất giống một người mà anh đã từng rất quen thuộc, là người ở bên cạnh anh luôn đem lại sự an tâm trước nay chưa từng có.
Thật là kỳ quái.
Lâm Hữu dùng miếng băng vải đem tay bị thương của anh buộc chặt, thuận tiện thắt nơ hình con bướm xinh đẹp.
Lục Lê nắm chặt tay lại, phát hiện vẫn có thể cầm bút viết chữ, đối với sự nhiệt tình trợ giúp của thiếu niên anh liền nói: “Cám ơn.”
Lâm Hữu nheo mắt lại nở nụ cười, nói: “Không có gì. Ngày mai nói với giáo viên sự tình là ổn rồi, bài tập của cậu không cần phải viết.”
Lục Lê sờ sờ mũi, không nói cho thiếu niên biết mỗi ngày chính mình đều không có làm bài tập.
Lâm Hữu cùng anh tuyệt nhiên ngược lại, khả năng ba mẹ cậu đối với cậu kỳ vọng rất lớn, vì lẽ đó mỗi một cuộc thi Lâm Hữu đều đứng hàng đầu, kiên định đứng vị trí thứ nhất không lay chuyển được.
Thời điểm Lâm Hữu làm bài tập, Lục Lê liền nằm nhoài bên cạnh cậu xem truyện tranh.
Nhìn không ra dáng vẻ Lâm Hữu là học sinh năm tốt như thế này, mà cũng biết xem truyện tranh.
Có điều… Lục Lê một bên vừa đọc một bên nhổ nước bọt, những cuốn truyện này không phải là những cuốn mới nhất ư, rõ ràng đều là những cuốn mua về nhưng không đọc, như vậy cũng có thể được sao.
Lục Lê nhìn rồi lại nhìn, không nhịn được ngáp một cái.
Lâm Hữu buông bút xuống, hỏi: “Mệt rồi sao? Có muốn ngủ ở đây không?”
Lập tức Lục Lê liền bừng tỉnh, liên tục xua tay: “Không cần, tôi không mệt mỏi chút nào.”
Lâm Hữu nói: “Cậu cùng em trai có thể ngủ tại đây, nhà mình còn rất nhiều phòng.”
Lục Lê nói: “Không cần mà.”
Thấy Lục Lê phản đối, Lâm Hữu có chút thất vọng rũ mắt xuống, tiếp tục làm bài tập.
Lục Lê lại lần nữa nằm nhoài trên bàn nhìn, cảm giác thời gian từng phút từng giây trôi qua, lưng Lâm Hữu vẫn thẳng tắp không nhúc nhích, động tác viết trên tay vẫn không dừng lại.
Bài tập nhiều đến như vậy sao…
Viết lâu như thế rồi vẫn còn chưa xong ư?
Khoảng thời gian này quá mức mệt mỏi, hầu như tối nào Lục Lê cũng đều không ngủ ngon giấc, viền mắt anh chua xót, rốt cuộc không chống đỡ nổi liền nhắm chặt mắt lại, tính toán chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, tỉnh lại sẽ dẫn Tô Cẩn Ngôn về nhà.
Lục Lê ngủ đến đất trời tối tăm không ý thức được Lâm Hữu đang nhìn anh.
Nhìn lâu thật là lâu.
Mãi đến tận không biết khi nào, cậu bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, giơ lên cánh tay, đem thiếu niên ngủ say không có trọng lượng ôm đến trên giường.
Lâm Hữu nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Hữu mở cửa, bé trai đứng ngoài cửa nhìn cậu, muốn nhón chân nhìn vô phía bên trong, nhưng bởi vì chiều cao nên không thấy rõ bên trong, bé nhỏ giọng hỏi: “Anh hai đâu?”
Hiển nhiên Lâm Hữu cũng không ưa bé, lạnh nhạt nói: “Ngủ rồi, cậu ấy nói đêm nay muốn ngủ lại tại đây.” Lâm Hữu chỉ chỉ sát vách, “Mày đi qua gian phòng bên kia.”
Tròng mắt đen Tô Cẩn Ngôn nổi lên sương mù, bé nói: “Tôi muốn anh hai.”
Lâm Hữu đóng cửa lại nhẹ nhàng, đi tới bên ngoài phòng, cậu tựa ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống bé con: “Mày muốn học thì tự một mình học lấy.”
Mấy tháng nay Tô Cẩn Ngôn chưa bao giờ cùng Lục Lê tách ra, bé đã sớm sâu sắc ỷ lại được thiếu niên chăm sóc, hiện tại đột nhiên bị một người ngoài chỉ trích muốn bọn họ tách ra, trong lòng Tô Cẩn Ngôn cảm thấy rất khó chịu.
Bé trai không nhúc nhích, càng không muốn rời đi. Bé nhìn Lâm Hữu, như đang nhìn một tên ác ma cướp đi người mà bé yêu quý, bé kiên quyết nói: “Tôi muốn tìm anh hai.”
Lâm Hữu nhíu mày nói: “Mày có biết vì mày mà cậu ấy phải đi làm thêm không? Hiện tại tao cho cậu ấy rất nhiều tiền, cũng cho mày cái ăn cái mặc, cho mày đến trường, cho mày tất cả những gì mày muốn.”
“Vì lẽ đó, câm miệng lại, nghe lời tao sắp xếp an bài.”
Không biết bé trai liệu có hiểu lời đối phương nói không, chỉ là nước mắt không hề có điềm báo trước rơi xuống.
Lâm Hữu không thèm phản ứng với bé, xoay người rời đi.
Rầm.
Cửa bị đóng lại.
(Hết chương 144)
Lâm Hữu vẫy lui người hầu muốn tiến lên, đưa hai người bọn họ ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu đàm luận điều kiện khế ước.
Ngồi ở đối diện Lục Lê thiếu niên hỏi anh: “Khế ước của chúng ta cậu kí chưa?”
Lục Lê đem tờ giấy khế ước nhăn nhúm từ trong cặp sách lấy ra, nhìn Lâm Hữu một chút, sợ cậu sẽ tức giận khi chính mình đưa ra đề nghị mà anh lại cho rằng đó là một câu chuyện hài, liền vội vàng nói: “Còn chưa kịp…”
Lâm Hữu nói: “Không sao.” Cậu suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Cậu đồng ý ư?”
Lục Lê nói: “Đương nhiên, đã đến nơi này rồi mà.” Anh đứng lên, hướng lên trên vuốt lại tay áo nói, “Vậy công việc của tôi ở nơi đây là làm gì?”
Rửa chén dĩa, quét rác lau nhà, quét tước cả gian nhà những điều này chắc chắn là phải làm rồi. Lục Lê trái phải nhìn, lại phát hiện bên trong căn phòng này tất cả đều sạch sẽ sáng lấp lánh, cửa sổ hoa viên sát đất còn thấy được không khí trong lành, trên sàn nhà không dính một hạt bụi, hầu như có thể phản chiếu ra bóng người.
Cũng đúng, người hầu trong nhà Lâm Hữu nhiều như vậy, nơi nào còn cần đến anh quét tước chứ.
Tầm mắt Lục Lê nhìn đến trên người Lâm Hữu, muốn hỏi mình phải làm gì mới có thể lĩnh được tiền lương.
Lâm Hữu cũng đứng lên, thuận tiện đem cặp sách của mình nhấc xuống, đưa đến nhiệm vụ cho anh: “Theo mình làm bài tập.”
Lục Lê ngây người, ấp úng mở miệng: “Hả?”
Lâm Hữu trầm ngâm một chút, nói rằng: “Cậu làm gia sư dạy kèm tại nhà mình, có được không?”
Theo lý thuyết sẽ không có người tìm đến bạn học cùng lớp để kêu họ làm gia sư, hơn nữa thành tích của những người làm gia sư bên ngoài sẽ tốt hơn là nhờ bạn bè… Hẳn là thế đi.
Có điều chỉ là đề mục của học sinh tiểu học, Lục Lê là một người trưởng thành, anh vẫn có thể ứng phó được.
Lục Lê gãi đầu đi theo bước chân Lâm Hữu, khiêm tốn xấu hổ nói: “Khả năng của tôi cũng không cao lắm đâu, cậu sẽ không trách tôi chứ?”
Lâm Hữu dừng bước, quay đầu nhìn anh, lắc đầu nói: “Sẽ không.”
Cho nên nói như vậy có ý nghĩa gì nha!
Lục Lê hoàn toàn không thể hiểu được.
Lâm Hữu nhìn thấy phía sau Lục Lê có đứa bé trai, cong môi cười cợt, nói: “Anh cùng anh hai em phải học rồi, em ra ngoài phòng chơi một mình có được không?”
Tô Cẩn Ngôn rõ ràng không muốn, bé không nói một lời, chỉ là chống cự cắn môi, tay nắm chặt tay Lục Lê.
Lục Lê cũng không yên lòng Tô Cẩn Ngôn chỉ ở một mình, liền nói: “Em nó rất nghe lời, để em ấy ở bên cạnh chúng ta là được rồi.”
Nhưng Lâm Hữu không buông tha, cậu vỗ tay kêu dì hầu gái gọi vào, nói rằng: “Dì Trương, dì đưa nó đến phòng chơi đi.”
Dì hầu gái hướng về bé trai đang sợ hãi muốn đưa đến phòng có rất nhiều đồ chơi, Tô Cẩn Ngôn vẫn kéo tay Lục Lê không hề bị lay động, Lục Lê cảm giác tay mình bị nắm đến sưng đỏ.
Lời cũng nói đến đây rồi, vì phần tiền lương không ít này, cũng vì sợ đắc tội với vị kim chủ trước mắt này, Lục Lê xoa lên tóc bé trai, nói rằng: “Trước tiên em lại phòng đó chơi đi, chờ học xong anh tới tìm em.”
Cho dù trong lòng không tình nguyện, Tô Cẩn Ngôn vẫn buông tay ra.
Lục Lê nhìn bé sau khi rời đi mới thu hồi ánh mắt, quay đầu lại thì phát hiện Lâm Hữu đang nhìn mình, không khỏi ho khan một tiếng, nói: “Em trai tôi có chút dính người, thật là không tiện.”
Lâm Hữu cười cợt nói: “Mình biết.”
Gì? Cậu biết cái gì?
Tay Lục Lê bị nhiệt độ mát mẻ từ một bàn tay khác nắm lấy, anh còn chưa kịp giương mắt nhìn về cái tay chủ nhân kia, thiếu niên liền lôi kéo anh đi, thẳng tới phòng ngủ lầu hai.
Trong phòng ngủ rất sạch sẽ, không có vật dụng gì thừa thải, có thể nhìn ra được Lâm Hữu là người yêu sạch sẽ.
Lâm Hữu ở trước bàn đọc sách chuyển cái ghế đưa cho anh, hỏi: “Tối nay sau khi tan học có thể không cần về nhà được không?”
Thấy Lục Lê chớp chớp mắt dáng vẻ nghe như không hiểu, cậu bổ sung nói: “Người trong nhà có lo lắng không?”
Lục Lê cũng không dám nói, không biết nếu về trễ có bị đánh hay không, có điều vẫn đối với Lâm Hữu nói: “Không có gì, hẳn là sẽ không lo lắng đâu.”
Lâm Hữu nghe ra trong giọng nói của anh có do dự, nói tiếp: “Để mình kêu quản gia gọi điện thoại, muốn ông ấy cùng người nhà cậu nói chuyện xin phép một tiếng đi.”
Lục Lê không ý kiến.
Lâm Hữu liền móc ra di động gọi điện thoại.
Lục Lê nhìn điện thoại trong tay cậu, không khỏi có chút hoài niệm, đây là kiểu di động đời mới nhất lúc bấy giờ, người nhà Lâm Hữu không hổ có nhiều tiền, nhỏ như thế này mà đã cho cậu sử dụng điện thoại xa xỉ này.
Bấm tay tính toán, thời điểm anh lên đại học mới sắm được chiếc điện thoại di động đầu tiên.
Lâm Hữu nói chuyện điện thoại xong nhìn Lục Lê sững sờ không biết đang suy nghĩ gì, vươn ngón tay ở trên trán anh búng một cái, nói rằng: “Suy nghĩ gì đó?”
Đột nhiên Lục Lê phục hồi tinh thần lại, nói: “Không có gì.”
Lâm Hữu lấy sách bài tập ra, Lục Lê cũng liền bận rộn đem sách bài tập từ trong cặp sách lấy ra.
Một sạch sẽ một lôi thôi, nhìn một phát thấy rõ sự đối lập.
Lục Lê có điểm hổ thẹn ngượng ngùng.
Tuy rằng bọn họ hiện tại chỉ mới lớp 6, nhưng bài tập cũng rất nhiều, riêng hai trăm chữ từ vựng phải viết ba lần liền rất tốn công.
Lục Lê xem xét cậu một chút, còn tưởng rằng Lâm Hữu muốn ở bên cạnh anh giám sát, liền nói: “Cậu tha cho tôi đi, tôi liền cho cậu viết.”
Lâm Hữu lại cười, như cười chính anh: “Không cần, mình chỉ muốn cậu cùng mình làm bài tập, không muốn cậu giúp mình viết.”
Lục Lê “Ừm” một tiếng.
Anh lấy bút chì ra, bắt đầu làm bài tập.
Nói thật, đây là lần đầu tiên anh làm bài tập ở thế giới này, chuyện lấy bàn tay chỉ là cái cớ, hơn nữa vết nứt trên lòng bàn tay tuy rằng đau đớn nhưng chỉ biểu lộ ra cảm giác về sự tồn tại của nó, chữ viết muốn khó coi liền khó coi.
Lục Lê lén lút nhìn sách bài tập Lâm Hữu một chút, cùng cậu so sánh một hồi, phát hiện hai người kẻ tám lạng người nửa cân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng đúng, học sinh tiểu học mà, muốn giỏi như vậy để làm gì, lại không phải đi thi trạng nguyên.
Lục Lê an ủi chính mình, quả nhiên trong lòng thoải mái một chút.
Viết rồi lại viết, Lâm Hữu liền ngừng lại, nhìn thiếu niên bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Lê phát hiện tầm mắt cậu nhìn sang, quay đầu hỏi: “Làm sao vậy, trên mặt tôi có gì à?”
Lâm Hữu không hề trả lời, dùng lòng bàn tay khinh nhu kề sát trên gương mặt anh, vuốt nhẹ lên mặt Lục Lê vết thương vẫn còn chưa lành, hỏi: “Có đau không?”
Đột nhiên Lục Lê có một loại trực giác, Lâm Hữu biết vết thương của anh từ đâu mà đến, vì lẽ đó nên không có hỏi.
Anh nhếch miệng nở nụ cười, nói rằng: “Chính mình tự ngã nên không đau lắm.”
Lâm Hữu buông bút xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra hòm thuốc nho nhỏ, tuy Lục Lê nói “Không cần”, vẫn kiên trì dán băng cá nhân trên mặt anh.
“Đưa tay cho mình.”
“…” Lục Lê nghi hoặc đem bàn tay đưa tới.
Lâm Hữu đem tay anh xoay lại, vặn chai thuốc cao kia, cẩn thận dùng bông gòn bôi thuốc cao xức lên trên lòng bàn tay anh.
Lục Lê không biết tại sao, mũi mình lại đau xót, suýt chút nữa liền khóc lên.
Khả năng bởi vì Lâm Hữu quá ôn nhu, cũng có thể bởi vì cậu rất giống một người mà anh đã từng rất quen thuộc, là người ở bên cạnh anh luôn đem lại sự an tâm trước nay chưa từng có.
Thật là kỳ quái.
Lâm Hữu dùng miếng băng vải đem tay bị thương của anh buộc chặt, thuận tiện thắt nơ hình con bướm xinh đẹp.
Lục Lê nắm chặt tay lại, phát hiện vẫn có thể cầm bút viết chữ, đối với sự nhiệt tình trợ giúp của thiếu niên anh liền nói: “Cám ơn.”
Lâm Hữu nheo mắt lại nở nụ cười, nói: “Không có gì. Ngày mai nói với giáo viên sự tình là ổn rồi, bài tập của cậu không cần phải viết.”
Lục Lê sờ sờ mũi, không nói cho thiếu niên biết mỗi ngày chính mình đều không có làm bài tập.
Lâm Hữu cùng anh tuyệt nhiên ngược lại, khả năng ba mẹ cậu đối với cậu kỳ vọng rất lớn, vì lẽ đó mỗi một cuộc thi Lâm Hữu đều đứng hàng đầu, kiên định đứng vị trí thứ nhất không lay chuyển được.
Thời điểm Lâm Hữu làm bài tập, Lục Lê liền nằm nhoài bên cạnh cậu xem truyện tranh.
Nhìn không ra dáng vẻ Lâm Hữu là học sinh năm tốt như thế này, mà cũng biết xem truyện tranh.
Có điều… Lục Lê một bên vừa đọc một bên nhổ nước bọt, những cuốn truyện này không phải là những cuốn mới nhất ư, rõ ràng đều là những cuốn mua về nhưng không đọc, như vậy cũng có thể được sao.
Lục Lê nhìn rồi lại nhìn, không nhịn được ngáp một cái.
Lâm Hữu buông bút xuống, hỏi: “Mệt rồi sao? Có muốn ngủ ở đây không?”
Lập tức Lục Lê liền bừng tỉnh, liên tục xua tay: “Không cần, tôi không mệt mỏi chút nào.”
Lâm Hữu nói: “Cậu cùng em trai có thể ngủ tại đây, nhà mình còn rất nhiều phòng.”
Lục Lê nói: “Không cần mà.”
Thấy Lục Lê phản đối, Lâm Hữu có chút thất vọng rũ mắt xuống, tiếp tục làm bài tập.
Lục Lê lại lần nữa nằm nhoài trên bàn nhìn, cảm giác thời gian từng phút từng giây trôi qua, lưng Lâm Hữu vẫn thẳng tắp không nhúc nhích, động tác viết trên tay vẫn không dừng lại.
Bài tập nhiều đến như vậy sao…
Viết lâu như thế rồi vẫn còn chưa xong ư?
Khoảng thời gian này quá mức mệt mỏi, hầu như tối nào Lục Lê cũng đều không ngủ ngon giấc, viền mắt anh chua xót, rốt cuộc không chống đỡ nổi liền nhắm chặt mắt lại, tính toán chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, tỉnh lại sẽ dẫn Tô Cẩn Ngôn về nhà.
Lục Lê ngủ đến đất trời tối tăm không ý thức được Lâm Hữu đang nhìn anh.
Nhìn lâu thật là lâu.
Mãi đến tận không biết khi nào, cậu bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, giơ lên cánh tay, đem thiếu niên ngủ say không có trọng lượng ôm đến trên giường.
Lâm Hữu nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Hữu mở cửa, bé trai đứng ngoài cửa nhìn cậu, muốn nhón chân nhìn vô phía bên trong, nhưng bởi vì chiều cao nên không thấy rõ bên trong, bé nhỏ giọng hỏi: “Anh hai đâu?”
Hiển nhiên Lâm Hữu cũng không ưa bé, lạnh nhạt nói: “Ngủ rồi, cậu ấy nói đêm nay muốn ngủ lại tại đây.” Lâm Hữu chỉ chỉ sát vách, “Mày đi qua gian phòng bên kia.”
Tròng mắt đen Tô Cẩn Ngôn nổi lên sương mù, bé nói: “Tôi muốn anh hai.”
Lâm Hữu đóng cửa lại nhẹ nhàng, đi tới bên ngoài phòng, cậu tựa ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống bé con: “Mày muốn học thì tự một mình học lấy.”
Mấy tháng nay Tô Cẩn Ngôn chưa bao giờ cùng Lục Lê tách ra, bé đã sớm sâu sắc ỷ lại được thiếu niên chăm sóc, hiện tại đột nhiên bị một người ngoài chỉ trích muốn bọn họ tách ra, trong lòng Tô Cẩn Ngôn cảm thấy rất khó chịu.
Bé trai không nhúc nhích, càng không muốn rời đi. Bé nhìn Lâm Hữu, như đang nhìn một tên ác ma cướp đi người mà bé yêu quý, bé kiên quyết nói: “Tôi muốn tìm anh hai.”
Lâm Hữu nhíu mày nói: “Mày có biết vì mày mà cậu ấy phải đi làm thêm không? Hiện tại tao cho cậu ấy rất nhiều tiền, cũng cho mày cái ăn cái mặc, cho mày đến trường, cho mày tất cả những gì mày muốn.”
“Vì lẽ đó, câm miệng lại, nghe lời tao sắp xếp an bài.”
Không biết bé trai liệu có hiểu lời đối phương nói không, chỉ là nước mắt không hề có điềm báo trước rơi xuống.
Lâm Hữu không thèm phản ứng với bé, xoay người rời đi.
Rầm.
Cửa bị đóng lại.
(Hết chương 144)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất