Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam
Chương 7
Tháng ngày như nước chảy mây trôi, đảo mắt liền qua một năm, từ lần đó Lục Lê hiếm thấy Lương Cảnh, cũng rất ít khi nhận được lời mời đi chơi từ Lương Cảnh, xem ra thằng nhóc này thu lại tính tình, nếu không liền bị anh hai cậu ta quản lý gắt gao.
Nói đến Lương Cảnh còn không phải cùng anh hai Lương gia cùng mẹ sinh ra, Lương lão gia lúc còn trẻ so với Lương Cảnh phong lưu trác táng hơn nhiều, đi khắp nơi ăn nằm với đàn bà phụ nữ, hiện tại tạo thành Lương gia ba trai một gái, chỉ có anh hai Lương gia, cũng chính là Lương Tư Thần do vợ hợp pháp sinh ra.
Lương Tư Thần là người rất có thủ đoạn, bằng không sẽ không lên làm chủ nhân Lương gia, để hết thảy các nguyên lão ban đầu xem thường tự nguyện cúi đầu xưng thần, làm cho cả đám người phía dưới nghe lời răm rắp.
Chính là một người cứng rắn lên làm chủ nhân như thế, đến cuối cùng Lương gia vẫn thua thất bại thảm hại. Một năm qua Lục Lê nghĩ tất cả các biện pháp để tìm được ai ở trong bóng tối phá hủy Lương gia, nhưng không có một chút manh mối nào. Thế nhưng hắn bất ngờ biết được ai là người đứng sau lưng gây chút phiền phức cho Thư Nhiên.
Kết quả kia khiến Lục Lê khiếp sợ, bởi vì tin tức được xác nhận tất cả đều chỉ về hướng Lương lão phu nhân.
Lục Lê thực sự không hiểu Thư Nhiên tại sao lại cùng Lương gia dính líu quan hệ, hắn hỏi hệ thống, hệ thống trù trừ một chút, không có trả lời vấn đề chính diện của hắn, trái lại đối với Lục Lê nói: “Cậu chủ, tui phát hiện kho số liệu có vấn đề, vì lẽ đó phải về tổng bộ sửa chữa một chuyến.”
Lục Lê nói: “Không phải mày vẫn luôn có vấn đề sao? Nếu như mày có đầu óc, gặp sự cố chính là đầu óc của mày.”
Hệ thống lần này không có phản bác, chỉ là buồn bã ỉu xìu nói: “Tui cho cậu biết liên quan đến thế giới này tui không biết hoàn toàn, bản thân tui chỉ hiểu biết có bấy nhiêu thôi —— nhưng thế giới này tin tức không chỉ có những chuyện này.
Lục Lê trầm mặc, nói: “Nói cách khác hiện tại tao với thế giới này nắm giữ không toàn diện? Hay là thế giới này từ đầu tới cuối có BUG? Không trách liên quan đến cố sự Lương gia hắn làm sao đều không thể tra ra được.”
Hệ thống nói: “Đúng vậy. Vì lẽ đó tui muốn mau mau hồi tổng bộ, thỉnh cầu chữa trị thế giới này, nâng cấp hệ thống, chờ lúc tui trở lại lần nữa liền có thể đến giúp cậu.”
Lục Lê lệ rơi đầy mặt, hóa ra hệ thống là vì giúp hắn mới một lần nữa đi chữa trị đầu óc, hắn cảm thấy thật cảm động.
Hắn hỏi: “Mày đi bao lâu?”
Hệ thống nói: “Rất nhanh.”
Lục Lê: “Rất nhanh là nhanh bao lâu?”
Hệ thống: “Chờ thế giới này độ HE đến 80 đi.”
Lục Lê: “…” Xiết chặt tay lại.
Qua hơn một năm độ HE tốc độ chậm như rùa bò chỉ đến 10, đạt đến 80 thật sự xa vời vợi, xem ra hệ thống cay gà không dự định trở về.
Hệ thống căn dặn lại mấy lần muốn Lục Lê duy trì thiết lập, tận lực đi đúng nội dung vở kịch, không cần đem chuyện dư thừa từ bên ngoài mang về, bằng không thế giới này sẽ sụp đổ vân…vân… Đợi tới khi Lục Lê thiếu kiên nhẫn, một trận âm hưởng vang lên, cuối cùng biến thành hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Lê nắn vuốt hai ngón tay, nhịn không được từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
Hắn cảm khái, nhân sinh thực sự cô quạnh biết bao.
Giữa lúc thời điểm hắn hút một hơi thuốc, cửa phòng đột nhiên vang lên, sau cửa truyền tới âm thanh: “Diệp tiên sinh.”
Lục Lê nghe được là thanh âm thiếu niên, hắn cầm điếu thuốc dụi vào gạt tàn hủy thi diệt tích, nói rằng: “Vào đi.”
Thư Nhiên đẩy cửa đi vào, trong tay cậu cầm một ly sữa bò nóng.
Lục Lê nhìn thấy sữa bò liền cảm thấy đau đầu, tuy rằng Thư Nhiên không có nói rõ muốn hắn cai thuốc, một năm qua cậu mỗi ngày đều nấu một ly sữa bò bắt đầu đưa đến phòng ngủ Lục Lê, còn nhất định phải nhìn hắn uống xong mới đi. Này rõ ràng là vì giám sát Lục Lê hạn chế hút thuốc, nên uống nhiều sữa.
Thư Nhiên ngửi được trong phòng ám khói, không phản ứng gì, chỉ đem ly sữa bò đưa tới bên cạnh hắn, hô: “Diệp tiên sinh.”
Lục Lê cau mày, trong lòng rất không cao hứng, chỉ là Thư Nhiên làm như vậy là vì quan tâm thân thể của hắn, để hắn tạm thời không tìm ra lý do từ chối. Liền không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận ly sữa bò, nín cơn tức giận uống sữa như uống thuốc một hơi cạn sạch ly.
Rất ngọt ngào, may mắn có để đường vào trong.
Thấy Lục Lê đã uống, Thư Nhiên mới nói: “Diệp tiên sinh, thành tích thi vào trường đại học đã có rồi.”
Lục Lê tinh thần lập tức chấn hưng lên, dựa theo kết quả học tập của Thư Nhiên thi vào trường nào mà chẳng được, đến thời điểm Thư Nhiên rời đi thành phố A, hai người bọn họ rốt cục không cần lại sớm chiều ở chung.
Tuy rằng hơn một năm nay Thư Nhiên chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, nhưng Lục Lê dù sao cũng cảm thấy khó chịu, loại tâm trạng này không phải do sinh lý, mà tồn tại trong lòng.
Nhưng ai biết Thư Nhiên nụ cười thu lại, cúi đầu có chút cô đơn đối với hắn nói: “Diệp tiên sinh, điểm thi cùng nguyện vọng em muốn khoảng cách quá cao, chỉ có thể báo danh trường học tốt nhất ngay tại thành phố A.” Nói xong cậu sợ Lục Lê ghét bỏ mình, cẩn thận từng li từng tí một xem xét nét mặt hắn một chút.
Câu nói này như đòn đánh cảnh cáo, tay hắn run cầm cập một hồi, mới miễn cưỡng nói: “… Không có gì, coi như nếu điểm cậu đạt hơn chỉ số mà trường học thành phố A đưa ra, anh đây cũng muốn cậu ở lại.”
Hắn dùng ngữ khí ôn nhu nói đặc biệt chuyên chế, nếu như là ước mơ thanh niên khác nghe nói như vậy hắn sẽ liền phản kháng, nhưng mà Thư Nhiên không có, không chỉ không có còn rất thuận theo gật gù, đối với hắn nói, “Diệp tiên sinh, cho dù có xảy ra chuyện gì em cũng đều không rời khỏi, liền ở bên cạnh anh.”
Lục Lê mỉm cười xoa đỉnh đầu cậu, trong mắt loé ra một tia thỏa mãn, rất đồng ý lời cậu giải thích.
Thật không biết thằng nhóc này cố ý phá điểm thi hay không, hắn làm sao lại không nhớ mỗi lần mô phỏng dự thi Thư Nhiên điểm đều tiếp cận cao nhất? Vì thế hắn còn mấy lần thu được thông tin chủ nhiệm lớp Thư Nhiên nói ra.
Lục Lê thở dài, quyết định không nghĩ nữa.
Là một tra công, Lục Lê cảm thấy không chỉ thể hiện ngôn ngữ phương diện, đương nhiên còn phải đi trải nghiệm. Hắn ngồi trên ghế sa lông nhìn tiêu đề giải trí, suy nghĩ nên đi ra ngoài Kim Ốc Tàng Kiều*, hay là trực tiếp dẫn người trở về ân ái thân mật ngay trước mặt Thư Nhiên, cái nào sẽ tốt hơn?
*Kim Ốc Tàng Kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.
Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm.
Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc. (Nguồn: Yahoo! Hỏi & Đáp)
Cuối cùng Lục Lê quyết định lựa chọn cái trước, bởi vì cái sau thật sự quá cặn bã, chờ hắn tra đúng thời điểm sẽ dừng lại.
Thư Nhiên đang thu dọn đồ đạc, cậu phải đi bệnh viện nhìn mẹ của mình. Lục Lê biết một năm sau mẹ Thư Nhiên sẽ vì tế bào ung thư khuếch tán mà tử vong, loại ung thư này trong lịch sử y học là thiên địch, coi như cho dù có dùng thuốc tốt nhất chữa trị đều không qua khỏi.
Nhớ tới mỗi một lần tình cảnh Thư Nhiên tan vỡ òa khóc ôm lấy hắn, Lục Lê cảm giác tâm mình có chút xíu rung động đồng cảm.
Ánh mắt hắn nhìn theo bóng người Thư Nhiên, mãi đến tận khi Thư Nhiên phát hiện có người đang nhìn mình, đi tới trước người hắn ngồi xổm xuống, hỏi: “Diệp tiên sinh, có chuyện gì không?”
Hai người đứng rất gần nhau, Lục Lê ngửi thấy mùi sữa trên người Thư Nhiên. Hắn đang suy nghĩ não tàn dáng vẻ Thư Nhiên khóc lớn, dáng dấp kia cùng Tô Cẩn Ngôn kiếp trước ôm hắn như đè lên nhau, khi thấy thanh niên phóng to ở trước mặt hắn thì hắn nhất thời không kịp phản ứng, theo bản năng trả lời: “Không có gì.”
Thư Nhiên đứng lên, mỉm cười: “Diệp tiên sinh nhìn em, thật giống đang suy nghĩ tới điều gì?”
Lục Lê vốn định đùa giỡn cậu hai câu, lại nghĩ tới hơn một năm nay câu nào nên nói câu nào không nên nói đều đã nói hết, Thư Nhiên từng ám chỉ hắn, Lục Lê cũng chỉ ngoài miệng nói một chút cho vui mà thôi, đến chuyện thật lại tìm các loại lí do từ chối, phỏng chừng hiện tại Thư Nhiên đã xem hắn không cứng lên nổi, trên thực tế Lục Lê chính mình kiềm nén muốn sắp nổ tung cả người.
Lục Lê nói: “Anh không có nhìn cậu.”
Thư Nhiên không nói nữa, xoay người thu dọn đồ đạc, đợi đến khi Thư Nhiên muốn ra ngoài, Lục Lê mở miệng nói: “Để anh đưa cậu đi.”
Thư nhiên gật đầu, hưởng thụ Lục Lê chăm sóc cậu như thế, cậu cũng không chống cự lại ý tốt của nam nhân.
Lần trước mẹ Thư Nhiên đột nhiên bệnh trở nặng, Lục Lê liền đem mẹ cậu đưa đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố, thiết bị cao cấp, hành trình chăm sóc toàn bộ đều có điều dưỡng lo, có bất cứ chuyện gì gọi một cú điện thoại Lục Lê liền đến ngay. Chỉ là lúc đó Thư Nhiên đang trong giai đoạn mô phỏng thi đại học, Lục Lê sợ ảnh hưởng việc học tập của cậu, đợi đến thời điểm nghỉ mới nói bệnh tình mẹ cậu nguy kịch, sau đó đơn giản nói mẹ Thư Nhiên tình huống hiện tại đã ổn định lại.
Trong ngày nghỉ Thư Nhiên đi đến bệnh viện nhìn mẹ cậu, kết quả trở về viền mắt đỏ chót, đối với Lục Lê săn sóc cùng chăm sóc tỉ mỉ chu đáo hơn. Cậu tuy rằng không có nói với Diệp Tu Minh, thế nhưng nội tâm vô cùng cảm kích.
Lục Lê đem Thư Nhiên đưa tới cửa bệnh viện, đối với cậu nói: “Đi thôi, cùng dì cố gắng nói chuyện tâm sự tâm tình với nhau.”
Thư Nhiên mím môi ừ một tiếng, cậu ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, liền tiến lại gần Lục Lê, làn môi mỏng trao nụ hôn lên gò má hắn, còn phát sinh “chụt” một tiếng.
Lục Lê hai tay trong nháy mắt đột nhiên nắm chặt tay lái, trên mặt còn mang theo ý cười ôn hòa, hành vi thanh niên chủ động làm hắn rất hứng thú.
Thư Nhiên mở cửa xe, đi ra ngoài.
Lúc này Lục Lê mặt xoắn xuýt giơ tay lên xoa mặt, tay chạm vào vùng mới vừa lau nơi nụ hôn ấn vào.
Một chuyện mà hắn khổ não nhất chính là Thư nhiên ra ám hiệu đối với Diệp Tu Minh, thỉnh thoảng liền bắt đầu đối với hắn làm chút động tác thân mật, tỷ như có lúc hứng khởi sẽ nhẹ nhàng hôn hắn một cái.
Lục Lê sau khi được hôn sẽ cho là mình bị trêu chọc, ngược lại đem cái ẩn tình hôn chuyển hoán thành ý đồ khác.
Lục Lê không cảm thấy buồn nôn, thế nhưng không thể ngăn cản nội tâm bài xích, muốn hắn làm ra dáng vẻ hưởng thụ không hề dễ dàng, nếu như để hắn chủ động lại khẳng định Lục Lê không làm được.
Lục Lê đấm một cái vào tay lái, trái tim kìm nén không thể hô hấp, hắn dùng tay lau mặt, đem xe hướng về phía quán bar.
Vừa đến quán bar, phần lớn ánh mắt mọi người đều bị nam nhân thu hút tới, thật giống trên người hắn có ma lực khiến người khác khó có thể chống cự. Nam nhân ngồi một mình ở bên quầy bar, ánh đèn rực rỡ chiếu lên gò má hắn tôn lên nét hoàn mỹ, hắn mặt không hề cảm xúc nắm ly thủy tinh, dáng vẻ trầm tư khiến mọi người không đành lòng đi quấy rầy hắn.
Lục Lê ngồi non nửa ngày, kỳ thực hắn đang tìm kiếm khắp nơi ứng cử viên phù hợp.
Có điều hắn chưa kịp đi quyến rũ người khác, liền thấy một nữ nhân trang điểm ăn mặc hở hang gợi cảm hướng về hắn đi tới, môi đỏ au mỉm cười quyến rũ, cô nàng đối với Lục Lê nói: “Anh chàng đẹp trai, em thấy anh ngồi ở đây đã lâu, không đợi người nữa sao?”
Lục Lê ung dung xoay chuyển ly, thong thả nói: “Rất không khéo, người ấy đến rồi.”
Nụ cười nữ nhân cứng một hồi, cô không đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra, liền nghe Lục Lê nói: “Người kia chính là cưng.”
Nữ nhân nghe vậy lấy tay đặt trên vai Lục Lê, một đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Lê, ánh mắt nóng bỏng như muốn đem hắn thiêu đốt, thậm chí Lục Lê còn có thể nghe được tiếng âm thanh cô ta nuốt nước miếng …
Cô nàng dùng bộ ngực đầy đặn sượt lên cánh tay Lục Lê, duỗi ra đầu lưỡi béo mập, tràn ngập tình sắc ám chỉ nói: “Anh chàng đẹp trai, anh có muốn…”
Lục Lê đang suy nghĩ có muốn hay không đi xoạc cô ta, theo lý thuyết hắn tra như thế phong lưu bạc tình hoàn toàn có thể quá trớn, không có bất kỳ áp lực.
Hắn đem nữ nhân nhỏ nhắn kéo vào trong lồng ngực, cúi đầu đối diện hai mắt khiêu khích nữ nhân. Chỉ là đến khi Lục Lê nhìn thấy nữ nhân dưới lớp trang điểm che chắn khuôn mặt quen thuộc thì cả người hắn đều không tốt.
Lục Lê nhắm mắt lại, phát hiện chưa từng xuất hiện ảo giác, hắn sắc mặt tái nhợt đẩy ra nữ nhân mềm mại không xương, không quay đầu lại lao ra khỏi quán bar.
Nội dung vở kịch thực sự như thần! Nữ nhân này không phải là Diệp lão gia vì hắn chọn làm vợ sao? Hóa ra không phải là đại tiểu thư dịu dàng hào phóng đẹp đẽ sao? Bản chất thật là gái điếm trà trộn vào quán bar?!
Lại nghĩ tới chính mình mỗi lần cùng vợ tương lai đều chết trong buổi tiệc rượu xa hoa, Lục Lê càng thêm phiền muộn.
Loại phiền muộn này kéo dài đến khi hắn về nhà xem hai tập phim truyền hình đều không giảm bớt.
Đến khi Thư Nhiên trở về hắn vẫn rất phiền muộn, một bộ mặt người lạ tránh lại gần.
Thư Nhiên đeo túi xách quay người đóng cửa lại, cậu nhìn thấy Lục Lê ngồi trên ghế sa lông ôm laptop, lông mày nhăn lại, đang muốn tiến lên chào hỏi, trong lúc lơ đãng nhìn thấy trên cổ áo sơ mi trắng có dấu môi đỏ chót in lên.
Thư Nhiên ánh mắt tối sầm, nắm chặt nắm đấm, con mắt giống như rắn độc nhìn chằm chằm Lục Lê. Đợi đến khi nam nhân hướng về phía sau nhìn sang thì cậu khôi phục lại dáng vẻ nụ cười ôn nhu.
(Hết chương 7)
Nói đến Lương Cảnh còn không phải cùng anh hai Lương gia cùng mẹ sinh ra, Lương lão gia lúc còn trẻ so với Lương Cảnh phong lưu trác táng hơn nhiều, đi khắp nơi ăn nằm với đàn bà phụ nữ, hiện tại tạo thành Lương gia ba trai một gái, chỉ có anh hai Lương gia, cũng chính là Lương Tư Thần do vợ hợp pháp sinh ra.
Lương Tư Thần là người rất có thủ đoạn, bằng không sẽ không lên làm chủ nhân Lương gia, để hết thảy các nguyên lão ban đầu xem thường tự nguyện cúi đầu xưng thần, làm cho cả đám người phía dưới nghe lời răm rắp.
Chính là một người cứng rắn lên làm chủ nhân như thế, đến cuối cùng Lương gia vẫn thua thất bại thảm hại. Một năm qua Lục Lê nghĩ tất cả các biện pháp để tìm được ai ở trong bóng tối phá hủy Lương gia, nhưng không có một chút manh mối nào. Thế nhưng hắn bất ngờ biết được ai là người đứng sau lưng gây chút phiền phức cho Thư Nhiên.
Kết quả kia khiến Lục Lê khiếp sợ, bởi vì tin tức được xác nhận tất cả đều chỉ về hướng Lương lão phu nhân.
Lục Lê thực sự không hiểu Thư Nhiên tại sao lại cùng Lương gia dính líu quan hệ, hắn hỏi hệ thống, hệ thống trù trừ một chút, không có trả lời vấn đề chính diện của hắn, trái lại đối với Lục Lê nói: “Cậu chủ, tui phát hiện kho số liệu có vấn đề, vì lẽ đó phải về tổng bộ sửa chữa một chuyến.”
Lục Lê nói: “Không phải mày vẫn luôn có vấn đề sao? Nếu như mày có đầu óc, gặp sự cố chính là đầu óc của mày.”
Hệ thống lần này không có phản bác, chỉ là buồn bã ỉu xìu nói: “Tui cho cậu biết liên quan đến thế giới này tui không biết hoàn toàn, bản thân tui chỉ hiểu biết có bấy nhiêu thôi —— nhưng thế giới này tin tức không chỉ có những chuyện này.
Lục Lê trầm mặc, nói: “Nói cách khác hiện tại tao với thế giới này nắm giữ không toàn diện? Hay là thế giới này từ đầu tới cuối có BUG? Không trách liên quan đến cố sự Lương gia hắn làm sao đều không thể tra ra được.”
Hệ thống nói: “Đúng vậy. Vì lẽ đó tui muốn mau mau hồi tổng bộ, thỉnh cầu chữa trị thế giới này, nâng cấp hệ thống, chờ lúc tui trở lại lần nữa liền có thể đến giúp cậu.”
Lục Lê lệ rơi đầy mặt, hóa ra hệ thống là vì giúp hắn mới một lần nữa đi chữa trị đầu óc, hắn cảm thấy thật cảm động.
Hắn hỏi: “Mày đi bao lâu?”
Hệ thống nói: “Rất nhanh.”
Lục Lê: “Rất nhanh là nhanh bao lâu?”
Hệ thống: “Chờ thế giới này độ HE đến 80 đi.”
Lục Lê: “…” Xiết chặt tay lại.
Qua hơn một năm độ HE tốc độ chậm như rùa bò chỉ đến 10, đạt đến 80 thật sự xa vời vợi, xem ra hệ thống cay gà không dự định trở về.
Hệ thống căn dặn lại mấy lần muốn Lục Lê duy trì thiết lập, tận lực đi đúng nội dung vở kịch, không cần đem chuyện dư thừa từ bên ngoài mang về, bằng không thế giới này sẽ sụp đổ vân…vân… Đợi tới khi Lục Lê thiếu kiên nhẫn, một trận âm hưởng vang lên, cuối cùng biến thành hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Lê nắn vuốt hai ngón tay, nhịn không được từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
Hắn cảm khái, nhân sinh thực sự cô quạnh biết bao.
Giữa lúc thời điểm hắn hút một hơi thuốc, cửa phòng đột nhiên vang lên, sau cửa truyền tới âm thanh: “Diệp tiên sinh.”
Lục Lê nghe được là thanh âm thiếu niên, hắn cầm điếu thuốc dụi vào gạt tàn hủy thi diệt tích, nói rằng: “Vào đi.”
Thư Nhiên đẩy cửa đi vào, trong tay cậu cầm một ly sữa bò nóng.
Lục Lê nhìn thấy sữa bò liền cảm thấy đau đầu, tuy rằng Thư Nhiên không có nói rõ muốn hắn cai thuốc, một năm qua cậu mỗi ngày đều nấu một ly sữa bò bắt đầu đưa đến phòng ngủ Lục Lê, còn nhất định phải nhìn hắn uống xong mới đi. Này rõ ràng là vì giám sát Lục Lê hạn chế hút thuốc, nên uống nhiều sữa.
Thư Nhiên ngửi được trong phòng ám khói, không phản ứng gì, chỉ đem ly sữa bò đưa tới bên cạnh hắn, hô: “Diệp tiên sinh.”
Lục Lê cau mày, trong lòng rất không cao hứng, chỉ là Thư Nhiên làm như vậy là vì quan tâm thân thể của hắn, để hắn tạm thời không tìm ra lý do từ chối. Liền không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận ly sữa bò, nín cơn tức giận uống sữa như uống thuốc một hơi cạn sạch ly.
Rất ngọt ngào, may mắn có để đường vào trong.
Thấy Lục Lê đã uống, Thư Nhiên mới nói: “Diệp tiên sinh, thành tích thi vào trường đại học đã có rồi.”
Lục Lê tinh thần lập tức chấn hưng lên, dựa theo kết quả học tập của Thư Nhiên thi vào trường nào mà chẳng được, đến thời điểm Thư Nhiên rời đi thành phố A, hai người bọn họ rốt cục không cần lại sớm chiều ở chung.
Tuy rằng hơn một năm nay Thư Nhiên chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, nhưng Lục Lê dù sao cũng cảm thấy khó chịu, loại tâm trạng này không phải do sinh lý, mà tồn tại trong lòng.
Nhưng ai biết Thư Nhiên nụ cười thu lại, cúi đầu có chút cô đơn đối với hắn nói: “Diệp tiên sinh, điểm thi cùng nguyện vọng em muốn khoảng cách quá cao, chỉ có thể báo danh trường học tốt nhất ngay tại thành phố A.” Nói xong cậu sợ Lục Lê ghét bỏ mình, cẩn thận từng li từng tí một xem xét nét mặt hắn một chút.
Câu nói này như đòn đánh cảnh cáo, tay hắn run cầm cập một hồi, mới miễn cưỡng nói: “… Không có gì, coi như nếu điểm cậu đạt hơn chỉ số mà trường học thành phố A đưa ra, anh đây cũng muốn cậu ở lại.”
Hắn dùng ngữ khí ôn nhu nói đặc biệt chuyên chế, nếu như là ước mơ thanh niên khác nghe nói như vậy hắn sẽ liền phản kháng, nhưng mà Thư Nhiên không có, không chỉ không có còn rất thuận theo gật gù, đối với hắn nói, “Diệp tiên sinh, cho dù có xảy ra chuyện gì em cũng đều không rời khỏi, liền ở bên cạnh anh.”
Lục Lê mỉm cười xoa đỉnh đầu cậu, trong mắt loé ra một tia thỏa mãn, rất đồng ý lời cậu giải thích.
Thật không biết thằng nhóc này cố ý phá điểm thi hay không, hắn làm sao lại không nhớ mỗi lần mô phỏng dự thi Thư Nhiên điểm đều tiếp cận cao nhất? Vì thế hắn còn mấy lần thu được thông tin chủ nhiệm lớp Thư Nhiên nói ra.
Lục Lê thở dài, quyết định không nghĩ nữa.
Là một tra công, Lục Lê cảm thấy không chỉ thể hiện ngôn ngữ phương diện, đương nhiên còn phải đi trải nghiệm. Hắn ngồi trên ghế sa lông nhìn tiêu đề giải trí, suy nghĩ nên đi ra ngoài Kim Ốc Tàng Kiều*, hay là trực tiếp dẫn người trở về ân ái thân mật ngay trước mặt Thư Nhiên, cái nào sẽ tốt hơn?
*Kim Ốc Tàng Kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.
Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm.
Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc. (Nguồn: Yahoo! Hỏi & Đáp)
Cuối cùng Lục Lê quyết định lựa chọn cái trước, bởi vì cái sau thật sự quá cặn bã, chờ hắn tra đúng thời điểm sẽ dừng lại.
Thư Nhiên đang thu dọn đồ đạc, cậu phải đi bệnh viện nhìn mẹ của mình. Lục Lê biết một năm sau mẹ Thư Nhiên sẽ vì tế bào ung thư khuếch tán mà tử vong, loại ung thư này trong lịch sử y học là thiên địch, coi như cho dù có dùng thuốc tốt nhất chữa trị đều không qua khỏi.
Nhớ tới mỗi một lần tình cảnh Thư Nhiên tan vỡ òa khóc ôm lấy hắn, Lục Lê cảm giác tâm mình có chút xíu rung động đồng cảm.
Ánh mắt hắn nhìn theo bóng người Thư Nhiên, mãi đến tận khi Thư Nhiên phát hiện có người đang nhìn mình, đi tới trước người hắn ngồi xổm xuống, hỏi: “Diệp tiên sinh, có chuyện gì không?”
Hai người đứng rất gần nhau, Lục Lê ngửi thấy mùi sữa trên người Thư Nhiên. Hắn đang suy nghĩ não tàn dáng vẻ Thư Nhiên khóc lớn, dáng dấp kia cùng Tô Cẩn Ngôn kiếp trước ôm hắn như đè lên nhau, khi thấy thanh niên phóng to ở trước mặt hắn thì hắn nhất thời không kịp phản ứng, theo bản năng trả lời: “Không có gì.”
Thư Nhiên đứng lên, mỉm cười: “Diệp tiên sinh nhìn em, thật giống đang suy nghĩ tới điều gì?”
Lục Lê vốn định đùa giỡn cậu hai câu, lại nghĩ tới hơn một năm nay câu nào nên nói câu nào không nên nói đều đã nói hết, Thư Nhiên từng ám chỉ hắn, Lục Lê cũng chỉ ngoài miệng nói một chút cho vui mà thôi, đến chuyện thật lại tìm các loại lí do từ chối, phỏng chừng hiện tại Thư Nhiên đã xem hắn không cứng lên nổi, trên thực tế Lục Lê chính mình kiềm nén muốn sắp nổ tung cả người.
Lục Lê nói: “Anh không có nhìn cậu.”
Thư Nhiên không nói nữa, xoay người thu dọn đồ đạc, đợi đến khi Thư Nhiên muốn ra ngoài, Lục Lê mở miệng nói: “Để anh đưa cậu đi.”
Thư nhiên gật đầu, hưởng thụ Lục Lê chăm sóc cậu như thế, cậu cũng không chống cự lại ý tốt của nam nhân.
Lần trước mẹ Thư Nhiên đột nhiên bệnh trở nặng, Lục Lê liền đem mẹ cậu đưa đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố, thiết bị cao cấp, hành trình chăm sóc toàn bộ đều có điều dưỡng lo, có bất cứ chuyện gì gọi một cú điện thoại Lục Lê liền đến ngay. Chỉ là lúc đó Thư Nhiên đang trong giai đoạn mô phỏng thi đại học, Lục Lê sợ ảnh hưởng việc học tập của cậu, đợi đến thời điểm nghỉ mới nói bệnh tình mẹ cậu nguy kịch, sau đó đơn giản nói mẹ Thư Nhiên tình huống hiện tại đã ổn định lại.
Trong ngày nghỉ Thư Nhiên đi đến bệnh viện nhìn mẹ cậu, kết quả trở về viền mắt đỏ chót, đối với Lục Lê săn sóc cùng chăm sóc tỉ mỉ chu đáo hơn. Cậu tuy rằng không có nói với Diệp Tu Minh, thế nhưng nội tâm vô cùng cảm kích.
Lục Lê đem Thư Nhiên đưa tới cửa bệnh viện, đối với cậu nói: “Đi thôi, cùng dì cố gắng nói chuyện tâm sự tâm tình với nhau.”
Thư Nhiên mím môi ừ một tiếng, cậu ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, liền tiến lại gần Lục Lê, làn môi mỏng trao nụ hôn lên gò má hắn, còn phát sinh “chụt” một tiếng.
Lục Lê hai tay trong nháy mắt đột nhiên nắm chặt tay lái, trên mặt còn mang theo ý cười ôn hòa, hành vi thanh niên chủ động làm hắn rất hứng thú.
Thư Nhiên mở cửa xe, đi ra ngoài.
Lúc này Lục Lê mặt xoắn xuýt giơ tay lên xoa mặt, tay chạm vào vùng mới vừa lau nơi nụ hôn ấn vào.
Một chuyện mà hắn khổ não nhất chính là Thư nhiên ra ám hiệu đối với Diệp Tu Minh, thỉnh thoảng liền bắt đầu đối với hắn làm chút động tác thân mật, tỷ như có lúc hứng khởi sẽ nhẹ nhàng hôn hắn một cái.
Lục Lê sau khi được hôn sẽ cho là mình bị trêu chọc, ngược lại đem cái ẩn tình hôn chuyển hoán thành ý đồ khác.
Lục Lê không cảm thấy buồn nôn, thế nhưng không thể ngăn cản nội tâm bài xích, muốn hắn làm ra dáng vẻ hưởng thụ không hề dễ dàng, nếu như để hắn chủ động lại khẳng định Lục Lê không làm được.
Lục Lê đấm một cái vào tay lái, trái tim kìm nén không thể hô hấp, hắn dùng tay lau mặt, đem xe hướng về phía quán bar.
Vừa đến quán bar, phần lớn ánh mắt mọi người đều bị nam nhân thu hút tới, thật giống trên người hắn có ma lực khiến người khác khó có thể chống cự. Nam nhân ngồi một mình ở bên quầy bar, ánh đèn rực rỡ chiếu lên gò má hắn tôn lên nét hoàn mỹ, hắn mặt không hề cảm xúc nắm ly thủy tinh, dáng vẻ trầm tư khiến mọi người không đành lòng đi quấy rầy hắn.
Lục Lê ngồi non nửa ngày, kỳ thực hắn đang tìm kiếm khắp nơi ứng cử viên phù hợp.
Có điều hắn chưa kịp đi quyến rũ người khác, liền thấy một nữ nhân trang điểm ăn mặc hở hang gợi cảm hướng về hắn đi tới, môi đỏ au mỉm cười quyến rũ, cô nàng đối với Lục Lê nói: “Anh chàng đẹp trai, em thấy anh ngồi ở đây đã lâu, không đợi người nữa sao?”
Lục Lê ung dung xoay chuyển ly, thong thả nói: “Rất không khéo, người ấy đến rồi.”
Nụ cười nữ nhân cứng một hồi, cô không đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra, liền nghe Lục Lê nói: “Người kia chính là cưng.”
Nữ nhân nghe vậy lấy tay đặt trên vai Lục Lê, một đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Lê, ánh mắt nóng bỏng như muốn đem hắn thiêu đốt, thậm chí Lục Lê còn có thể nghe được tiếng âm thanh cô ta nuốt nước miếng …
Cô nàng dùng bộ ngực đầy đặn sượt lên cánh tay Lục Lê, duỗi ra đầu lưỡi béo mập, tràn ngập tình sắc ám chỉ nói: “Anh chàng đẹp trai, anh có muốn…”
Lục Lê đang suy nghĩ có muốn hay không đi xoạc cô ta, theo lý thuyết hắn tra như thế phong lưu bạc tình hoàn toàn có thể quá trớn, không có bất kỳ áp lực.
Hắn đem nữ nhân nhỏ nhắn kéo vào trong lồng ngực, cúi đầu đối diện hai mắt khiêu khích nữ nhân. Chỉ là đến khi Lục Lê nhìn thấy nữ nhân dưới lớp trang điểm che chắn khuôn mặt quen thuộc thì cả người hắn đều không tốt.
Lục Lê nhắm mắt lại, phát hiện chưa từng xuất hiện ảo giác, hắn sắc mặt tái nhợt đẩy ra nữ nhân mềm mại không xương, không quay đầu lại lao ra khỏi quán bar.
Nội dung vở kịch thực sự như thần! Nữ nhân này không phải là Diệp lão gia vì hắn chọn làm vợ sao? Hóa ra không phải là đại tiểu thư dịu dàng hào phóng đẹp đẽ sao? Bản chất thật là gái điếm trà trộn vào quán bar?!
Lại nghĩ tới chính mình mỗi lần cùng vợ tương lai đều chết trong buổi tiệc rượu xa hoa, Lục Lê càng thêm phiền muộn.
Loại phiền muộn này kéo dài đến khi hắn về nhà xem hai tập phim truyền hình đều không giảm bớt.
Đến khi Thư Nhiên trở về hắn vẫn rất phiền muộn, một bộ mặt người lạ tránh lại gần.
Thư Nhiên đeo túi xách quay người đóng cửa lại, cậu nhìn thấy Lục Lê ngồi trên ghế sa lông ôm laptop, lông mày nhăn lại, đang muốn tiến lên chào hỏi, trong lúc lơ đãng nhìn thấy trên cổ áo sơ mi trắng có dấu môi đỏ chót in lên.
Thư Nhiên ánh mắt tối sầm, nắm chặt nắm đấm, con mắt giống như rắn độc nhìn chằm chằm Lục Lê. Đợi đến khi nam nhân hướng về phía sau nhìn sang thì cậu khôi phục lại dáng vẻ nụ cười ôn nhu.
(Hết chương 7)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất