Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

Chương 71

Trước Sau
Lục Lê lúc này mới nhận ra được thanh âm của nam nhân rất quen, nghe được tiếng nói quen thuộc này, Lục Lê lòng chợt rộn ràng từ từ yên ổn, trước sau còn âm thầm giãy dụa, muốn tránh thoát dây thừng tay cũng bất chợt dừng lại.

Thần trí đại não không rõ ràng cũng bắt đầu thanh tỉnh lại.

Lục Lê chần chờ kêu một tiếng: “Từ Trăn?”

Nam nhân dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ gò má của hắn, tuy rằng bị bịt mắt nhưng Lục Lê cũng có thể cảm giác được cậu dùng tầm mắt nóng rực tinh tế đánh giá chính mình.

Từ ngón tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, Lục Lê không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Hắn nhớ tới thân thể Từ Trăn rõ ràng không có nhiệt độ, lạnh như một khối băng.

Mỗi lần Từ Trăn chạm vào hắn, Lục Lê cực lực nhẫn nại chịu cơn lạnh lẽo mới có thể không tránh né.

Nam nhân nắm cằm của hắn lên, động tác thô bạo không chút thương tiếc nào khiến Lục Lê nhăn lông mày lại.

Tuyến thanh âm nam nhân không mang theo một tia cảm tình, cậu hỏi: “Tô Mộ, Từ Trăn không bị anh giết chết, chắc anh không cao hứng cho lắm?”

Hắn giết Từ Trăn? Vẫn là trước đây Tô Mộ giết Từ Trăn?

Không rõ vì sao Lục Lê chỉ mím môi không đáp.

Nhưng là hắn phát hiện người bên mình chính là Từ Trăn, mặc kệ hiện tại Từ Trăn là người hay là quỷ, hắn đều cảm thấy rất an tâm.

Trước loại căng thẳng này như một điếu thuốc lá từ từ đốt hết.

Xem ra hắn đối với Từ Trăn chứng ỷ lại đã tới mức độ thâm căn cố đế. Cho dù Từ Trăn hiện tại có ý định muốn giết hắn, Lục Lê cảm thấy hắn khẳng định sẽ vui vẻ chịu đựng, sau đó vui sướng chết đi.

Này, có phải là tật xấu không?

Lục Lê càng không nghĩ là, càng chống cự lại, trong lòng ỷ lại đối với Từ Trăn sẽ tiến một bước sâu thêm nữa.

Loại ỷ lại này cùng chứng u buồn gặp nhau, sẽ chuyển hóa thành cố chấp mãnh liệt.

Nam nhân không đợi được Lục Lê trả lời, cậu lại cười lạnh một tiếng, dữ tợn nói rằng: “Thái độ của anh như này, là xem thường nói chuyện cùng tôi sao? Cũng phải, bác sĩ Tô luôn luôn tự cao tự đại, làm sao sẽ để mắt đến tôi, hơn nữa còn đối với anh có ý đồ biến thái không an phận?”

Lục Lê bởi vì hắn dùng sức quá nặng bị đau liền nhíu mày lại, thế nhưng hắn dáng vẻ thống khổ lúc này lại không kích nổi nửa điểm thương tiếc của nam nhân.

Lục Lê tối nghĩa nói: “Tôi không biết, cậu đến cùng đang nói cái gì…”

Không biết, không hiểu, không có trải qua.

Mặc kệ là thuộc về Tô Mộ trong trí nhớ, hay thuộc về Lục Lê trong trí nhớ, hắn cùng Từ Trăn căn bản chưa trải qua đoạn trí nhớ đó.

Lục Lê chỉ là ăn ngay nói thật, nhưng nam nhân cho rằng hắn đang cố hết sức trốn tránh, sức mạnh nắm cằm hắn bỗng nhiên tăng thêm mấy phần.

Nam nhân lạnh lùng nói: “Anh không nhớ rõ, vậy tôi sẽ cho anh nhớ lại.”

Lục Lê suy yếu chống lại nói: “Không, tôi không muốn…”

Rõ ràng nói cẩn thận bắt đầu lại từ đầu, rõ ràng ước định sáng tạo hồi ức mới, tại sao hiện tại lại muốn cho hắn hồi tưởng lại ký ức trước?

Trước những hồi ức kia là thuộc về Tô Mộ cùng Từ Trăn! Mà không thuộc về hắn!

Nam nhân thấy Lục Lê kịch liệt lắc đầu, dáng dấp phi thường chống cự, hắn trở nên càng thêm phãn nộ, nói ra từng câu như nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát Lục Lê.

Lục Lê trước mắt tối đen, tuy rằng có thể cảm nhận được nhiệt độ ngón tay Từ Trăn, có thể nghe được âm thanh Từ Trăn, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy mặt Từ Trăn.

Điều này làm cho hắn lo sợ bất an, cảm giác sợ hãi to lớn cùng cảm giác thiếu hụt an toàn không hề có điềm báo trước tập kích lại đây.

Lục Lê trong thanh âm mang theo một tia cầu xin không dễ phát hiện, hắn nói: “Để tôi nhìn cậu một chút đi.”

Từ Trăn nói: “Chờ tôi xoạc anh cho đến chết, sẽ để anh nhớ kỹ người làm tình với anh chính là tôi.”

Bị dâm loạn, bị lời nói nhục nhã nhưng không khiến cho Lục Lê cảm giác lúng túng, nội tâm của hắn dâng lên một luồng vặn vẹo vui vẻ, tựa hồ Từ Trăn dành cho hắn hết thảy những viên kẹo ngọt ngào.

Chỉ cần Từ Trăn không rời đi hắn, không vứt bỏ hắn, không đột nhiên bặt vô âm tín biến mất.



Tất cả cũng không đáng kể.

Muốn nhìn thấy trên mặt nam nhân biểu hiện giận dữ cùng xấu hổ nhưng cậu có chút thất vọng.

Bởi vì Lục Lê sắc mặt rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói sóng to gió lớn cũng không kinh sợ, chỉ là môi hắn nhếch lên, môi cong lên bướng bỉnh.

Dưới đầu gối Lục Lê là thảm lông mềm mại, hai tay của hắn bị trói quặp về phía sau, nếu như là Lục Lê trước đây, hiện tại hắn cảm thấy sỉ nhục chính là, hắn ở trước mặt Từ Trăn toàn thân trần trụi.

Thế nhưng hiện tại Lục Lê không biết.

Lục Lê hướng về phương hướng Từ Trăn xẹt tới, trong đôi mắt bị bịt kín đối với nam nhân điên cuồng cùng mê luyến.

—— Hắn sợ sẽ không khống chế được chính mình.

Muốn thấy Từ Trăn, muốn nhìn cậu, muốn cùng cậu đối diện.

Sau đó trong ánh mắt Từ Trăn tràn đầy ôn nhu lưu luyến, giả bộ thiếu kiên nhẫn bỏ qua tầm mắt một bên.

Kích động này một khi dâng lên, liền không có cách nào ức chế lại.

Lục Lê đang nghĩ, hắn từ lúc nào đối với Từ Trăn có tình cảm điên cuồng đến như thế. Mà đáp án vấn đề này, bất tri bất giác tất cả đều lên men, biến chất, cuối cùng biến thành dáng vẻ hiện tại.

Như Từ Trăn đã từng nói một câu, Từ Trăn rời đi Tô Mộ, Tô Mộ sẽ chết.

Lục Lê không ngạc nhiên chút nào khi bị đè xuống thảm lông mềm mại, Từ Trăn hai tay chống đỡ ở hai bên hắn, cúi xuống ghé vào lỗ tai hắn nói: “Tôi trở về, là muốn dằn vặt anh.”

Lục Lê nghe được cậu ở bên tai mình nói chuyện, hô hấp ấm áp phun ngay phía trên lỗ tai hắn liền đỏ lên. Ngửi thấy được trên người Từ Trăn hương vị ngọt ngào quen thuộc, Lục Lê vốn còn muốn giãy dụa động tác cũng triệt để dừng lại.

Lục Lê nhẹ nhàng thở hổn hển, hắn hỏi: “Tại sao?”

Tại sao đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, lại đột nhiên xuất hiện lần nữa, còn đối với hắn nói ra những lời khó hiểu.

Từ Trăn tựa hồ cũng không hiểu Lục Lê tại sao lại hỏi như vậy, hắn không trả lời, ngược lại dùng hàm răng gặm cắn bả vai hắn, trên da thịt trắng xám lưu lại dấu vết hồng ngân.

Lục Lê cũng không muốn phản kháng, thế nhưng Từ Trăn động tác thô bạo vẫn khiến cho hắn không nhịn được co rúm người lại.

Hắn nhẹ giọng nói: “Đau…”

Nghe được lời hắn, Từ Trăn càng làm trầm trọng thêm vết gặm cắn thành một mảnh xanh tím.

Lục Lê cắn chặt môi dưới, không tiếp tục nói nữa.

Vốn cho rằng cậu sẽ tiếp tục nữa, thế nhưng Từ Trăn lại đột nhiên buông ra rời đi.

Cậu một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, nhìn nam nhân thuận theo quỳ trên mặt đất, tư thế cúi đầu xuống như một con thiên nga mất đi hết thảy kiêu ngạo, thư phục với chủ nhân.

Lục Lê nhịn xuống dục vọng muốn tiến đến bên người Từ Trăn, hắn cật lực nhẫn nại, mới có thể đảm bảo hô hấp sẽ không hỗn loạn.

Lục Lê hỏi: “Cậu đi đâu? Sao lại đột nhiên biến mất rồi?”

Đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện, còn đem hắn trói lại.

Nam nhân đã khôi phục yên tĩnh, cậu hời hợt nói: “Tôi vì sao lại đột nhiên biến mất, bác sĩ Tô không phải là người hiểu rõ nhất sao?”

Lục Lê trầm mặc.

Hắn đang suy tư Từ Trăn nói câu này có hàm nghĩa gì.

Từ Trăn nói rằng: “Tô Mộ, tôi muốn thấy anh thống khổ.”

Lục Lê môi run rẩy, nước mắt rơi xuống được vải bịt mắt thấm ướt, chỉ có vài giọt theo cằm nhọn trượt xuống.

Hắn không muốn khóc, thế nhưng trong lòng không nhịn được một trận bi thương, hắn khó chịu hận không thể chết đi.

Phát hiện nam nhân tâm tình dị dạng, Từ Trăn đem băng bịt mắt giật xuống, nhìn thấy hai mắt hắn đỏ chót, còn liên tục chảy xuống từng giọt nước mắt.



Lục Lê toại nguyện nhìn thấy nam nhân trước mắt, sắc mặt cậu cũng có chút bệnh trạng trắng xám, trên người là một bộ âu phục màu đen, phác họa ra vóc người cường tráng, xem ra thành thục lại xa lạ.

Lục Lê nói: “Từ Trăn?”

Từ Trăn lẳng lặng nhìn hắn, không trả lời.

Lục Lê còn nói: “Từ Trăn.”

Từ Trăn tầm mắt lạnh lẽo cũng không thể làm cho Lục Lê dời đi ánh mắt, trái lại nhìn cặp con ngươi đen kia, chấp nhất kêu: “Từ Trăn, Từ Trăn, Từ Trăn…”

Từ Trăn mắt sắc lóe lên, cậu tựa hồ ý thức được Lục Lê trạng thái tinh thần có chút không bình thường.

Lục Lê cúi người, gò má của hắn kề sát tới trên tay Từ Trăn, cái kia không còn lạnh lẽo quen thuộc nữa, mà là nhiệt độ thuộc về người sống.

Từ Trăn cũng không nhịn được nữa, cậu đem nam nhân quỳ trên mặt đất ôm lên, để hắn ngồi ở trên người chính mình, không thể chờ đợi được nữa hôn lên môi nam nhân.

Cái kia không phải hôn, mà như là dã thú cắn xé.

Lục Lê không trốn, trái lại khẽ nhếch mở môi, thuận tiện cho Từ Trăn đòi lấy.

Giọt nước mắt không còn rơi xuống nữa.

Từ Trăn nâng mặt hắn lên, vốn muốn cho hắn tâm tư đau thương đã chuyển biến thành yêu thương, đầu lưỡi Lục Lê bị cắn phá nhẹ nhàng liếm hôn trên môi.

Nhìn thấy nam nhân khổ sở nhẫn nại dục vọng toàn bộ phát tiết ra ngoài.

Từ Trăn hôn từ trên môi hắn xuống phía dưới, tìm tới trước ngực hắn, đặt ở trong miệng liếm láp cắn mút, để núm vú nho nhỏ nhô ra nhiễm phải nước bọt dâm mỹ.

Lục Lê không ngừng, một tiếng lại gọi một tiếng kêu lên “Từ Trăn”.

Trong đầu hắn hiện tại cái gì cũng đều không nhớ ra được, chỉ có thể nghĩ đến nam nhân trước mặt.

Ngón tay Từ Trăn tìm tới địa phương bí ẩn, trực tiếp tiến vào hậu huyệt khô ráo, chịu đến lực cản bướng bỉnh đem hai ngón tay luồn vào trong.

Địa phương không có trải qua bôi trơn liền co thắt lại, Lục Lê bởi vì đau đớn mà nhíu mày lại, Từ Trăn dùng ngón tay gian nan khai thác, đốt ngón tay đi vào trong, tìm kiếm chỗ mẫn cảm của hắn.

Lục Lê bị trói hai tay quặp ra phía sau từ từ mất cảm giác, hắn kinh hoảng giương mắt nhìn Từ Trăn. Từ Trăn nhìn phía con ngươi hắn ướt át, khóe miệng chậm rãi nâng lên một vệt cười yếu ớt.

Tàn nhẫn, muốn đánh nát hắn một thân ngông nghênh, muốn dùng ngôn ngữ cùng động tác đến nhục nhã hắn.

Lục Lê chầm chậm nhắm mắt lại, lông mi e sợ run rẩy, thậm chí ngay cả hô hấp cũng bắt đầu chập chùng.

Lục Lê nói: “Cậu nhẹ một chút, cậu… A —— ”

Ngón tay trong cơ thể không hề có điềm báo trước tiến vào nơi sâu nhất, Lục Lê không nhịn được kêu lên một tiếng sợ hãi, hắn lấy lòng tiến lên sượt bên gáy Từ Trăn, nói: “Từ Trăn, không nên như vậy, không nên như vậy…”

Nhẹ một chút, ôn nhu một chút, hắn sẽ rất nỗ lực phối hợp theo.

Từ Trăn lầm tưởng hắn không muốn làm chuyện ấy, ngón tay thâm nhập rút ra, tiếp theo thủ thế đem vật cứng chờ đợi chậm rãi tiến vào.

Động tác mặc dù có chút nôn nóng, thế nhưng quá trình tiến vào so với ngón tay càng thêm gian nan.

Lục Lê đau đến nỗi trên trán mồ hôi lạnh lấp kín, hắn không nhịn được hai chân liền đạp đá, Từ Trăn đè lại hông của hắn, chậm rãi khai thác bên trong hắn, để vật của chính mình hoàn toàn triệt để chiếm giữ hắn.

Thời điểm Từ Trăn toàn bộ tiến vào, Lục Lê cảm giác được có cái gì đó theo bắp đùi chảy xuống.

Đó chính là máu tươi.

Nhận ra được Từ Trăn sẽ không giống như trước kia đối xử với hắn nhẹ dạ, Lục Lê gắt gao cắn vào môi, không chịu nói ra một câu cầu xin.

Có máu tươi bôi trơn, động tác đút vào rút ra trở nên càng thuận lợi.

Không chút nào thương tiếc trừng phạt khiến Lục Lê hoàn toàn tuyệt vọng.

Trong miệng hắn còn lẩm bẩm tên Từ Trăn, cuối cùng thần trí liền hô to: “Cậu không phải, cậu không phải là Từ Trăn… Đem cậu ấy trả lại cho tôi!”

Nam nhân giọng nói trầm thấp: “Hóa ra Từ Trăn, đã bị anh tự tay giết chết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau