Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng!

Chương 17: Giáo thảo bệnh kiều chỉ sủng ta!(15)

Trước Sau
Tiếng nỉ non như có như không, thoang thoảng bên tai, hơn nữa, đối phương còn cố ý đè giọng xuống. Lâm Thanh nhất thời không nghe được đối phương đang nói cái gì, nhưng mà xúc cảm trên người cậu là thật, thật tới mức khiến người ta phải trầm mê trong đó!

Lâm Thanh cảm thấy thân thể bị đối phương đè ở trên giường, hai tay nâng lên bị cố định trên đỉnh đầu, hai chân tách ra, bị đè ép đến mức không thể động đậy.

“Buông tôi ra!” Lâm Thanh giãy dụa, lại hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại còn bị người ta hôn lên.

Nụ hôn của đối phương cực nóng bỏng, hơi thở mang theo mùi hương dễ ngửi, cứ như vậy ở trong miệng cậu càn quét, thậm chí còn cuốn lấy đầu lưỡi cậu, buộc phải cùng dây dưa lấy nhau.

Lâm Thanh muốn cắn cái đầu lưỡi đáng giận kia, lại bị đối phương linh hoạt tránh ra, hơn nữa hôn lại càng sâu, càng kịch liệt!

Lâm Thanh tức giận muốn nổ phổi, cư nhiên cậu lại không hề chán ghét cái hôn của đối phương, ngược lại cảm thấy nụ hôn này thập phần quen thuộc, khát vọng càng nhiều hơn nữa.

Quen thuộc? Đối phương là ai?

Lâm Thanh hai mắt mở to, cố gắng nhìn rõ mặt người kia, nhưng căn phòng quá tối.

"Ưm..a ~" Lâm Thanh không kìm được, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ quyến rũ.

Nghe được thanh âm này, nam nhân trên người dừng lại, cười tủm tỉm nói: "A Thanh, vẫn thật mẫn cảm a."

Giọng người đàn ông vẫn cố ý hạ thấp, phảng phất như mang theo cát, nhẹ nhàng lướt qua tai Lâm Thanh, gợi cảm đến muốn mệnh.

“Anh là ai?” Lâm Thanh hít một hơi hỏi, đối phương kia nhất định là biết cậu, bằng không tại sao gọi cậu là A Thanh?

Cùng lúc đó, trong lòng Lâm Thanh cũng báo động cho Hệ thống 333, nhưng không nhận được phản hồi.



Trái tim Lâm Thanh chùng xuống, cậu lớn tiếng gọi. Mặc dù tình huống này mà la hét, là rất xấu hổ, nhưng xấu hổ thì cứ xấu hổ đi, còn hơn là để tên khốn nạn này chiếm tiện nghi!

Chỉ là Lâm Thanh phát hiện mình hoàn toàn không phát ra được âm thanh gì, thật giống như cổ họng của cậu bị cái gì đó khống chế!

Cảm giác này... Chẳng lẽ... Lâm Thanh trong đầu lướt qua một cái phỏng đoán đáng sợ, còn chưa kịp bắt lấy, cậu đã bị đối phương cắt ngang.

Người bên kia ghé sát vào cậu, nhẹ nhàng nói: "A Thanh à, đừng nháo, 'Hình phạt ' của tôi vẫn chưa kết thúc, ngoan ngoãn hưởng thụ thì sẽ tốt hơn..."

Hình phạt? Muốn phạt cái gì? Tại sao hai từ "hình phạt" lại quen tai đến vậy?

Như thể vừa chỉ mới nghe qua...

Thời điểm Lâm Thanh muốn nhớ lại, khoảnh khắc tiếp theo khiến cậu vô pháp tự hỏi.

Tay của đối phương tiến vào trong quần áo của cậu, lòng bàn tay nóng bỏng lướt trên da thịt cậu, trượt qua xương quai xanh rồi đến trước ngực Lâm Thanh, ở nơi lưu luyến thật lâu, thậm chí còn nhẹ nhàng nhào nặn tại một điểm nào đó.

“A Thanh, đầu nhũ của em đứng rồi, thật mẫn cảm mà…” Tiếng cười trầm thấp vui vẻ của người đàn ông khiến Lâm Thanh vừa xấu hổ vừa khó chịu.

Điều khiến cậu xấu hổ hơn nữa là vị trí kia cậu cư nhiên lại phản ứng, mới bị sờ mó vài lần mà đã phản ứng!?

Lâm Thanh rụt người lại, không muốn để cho nam nhân biết, nhưng hoàn toàn không như mong muốn.

"Chậc chậc, A Thanh, được tôi xoa nắn như vậy, rất thoải mái sao?"

“Ai, ai thoải mái?” Lâm Thanh đã cố hết sức nói to, nhưng thanh âm lại phát ra tựa như tiếng mèo kêu, nhẹ nhàng mềm mại, thậm chí còn mang theo chút động tình.



" Thật là biệt nữu a! Nhưng mà, A Thanh, tôi giúp em."

Trong giây tiếp theo, Lâm Thanh cảm thấy đối phương cởi bỏ khóa quần của cậu, nắm lấy lấy bộ vị thẹn thùng có phần run rẩy kia.

"Ưm ~" Lâm Thanh không khỏi rên rỉ bởi vì rất thoải mái. Tay của đối phương như có ma lực, chỉ cần chạm vào vuốt ve cũng khiến cậu thoải mái đến chết đi sống lại.

Cứ như thế vài lần, Lâm Thanh phát ra tiếng kêu rên bị bóp nghẹt, sau đó toàn bộ thân thể cậu mềm nhũn xuống.

Lúc này Lâm Thanh đầu óc trống rỗng, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi.

Lâm Thanh nhanh như vậy? Có lâu trôi và dày không?

Và vẫn thản nhiên phóng thích trong tay đối phương, mà không cần biết đối phương là ai?

Lâm Thanh quay mặt lại, cậu thật không có mặt mũi đi gặp người!

Đúng lúc này, nam nhân lại ôm chầm lấy thân thể cậu, bên tai nói nhỏ: "A Thanh, em hôm nay lại đặt tới tận mười hai tên nam nhân. Thật là hư! Hình phạt của em, khi làm phải dùng mười hai tư thế..."

Trời đất lại đảo lộn lần nữa, Lâm Thanh đã thấy mình cả người ngồi khóa trên người đàn ông với quần áo bị xé toạc cùng cơ thể trần trụi.

Thanh âm của người đàn ông không còn cố ý hạ thấp nữa, mang theo vẻ dịu dàng độc nhất vô nhị, Lâm Thanh nghe được, cả người như bị sét đánh.

Giọng nói này, sự ôn nhu này, có chết cậu cũng không bao giờ quên được!

Nhưng làm thế nào... làm sao có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau