Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng!

Chương 31: Giáo thảo bệnh kiều chỉ sủng ta!(31)

Trước Sau
Lâm Thanh còn đang choáng váng, Tư Minh đã xuống nước ôm lấy cậu từ phía sau.

Hơi thở hormone nóng bỏng đầy nam tính bao vây lấy cậu, hô hấp Lâm Thanh cứng lại, cậu khó chịu vặn vẹo người, kêu lên: " Tư Minh, bồn tắm lớn, có thể chứa bốn năm người cũng không thành vấn đề. Chúng ta không." cần phải dán sát thế này...... "

"Ân, bồn tắm quả thực rất lớn..." Tư e thấp giọng cười, ý tứ thâm trường, bồn tắm lớn, có thể thực hành được nhiều động tác.

Tư Minh đến gần Lâm Thanh, hơi thở ấm áp phun vào lỗ tai cậu, ái muội nói: "A Thanh, nếu không dán sát như vậy, tôi phải thế nào mới giúp em rửa sạch?"

"Ngoan nào, để tôi tắm cho em." Tư Minh xoay người hướng Lâm Thanh qua một bên, nhìn cậu cười cười.

Khuôn mặt ngoài đời của Tư Minh rất hoàn mỹ, từng đường nét như được thượng đế tỉ mỉ đúc thành, đặc biệt là đôi mắt đen láy lúc này đã được bao phủ bởi những tinh quang dịu dàng, Lâm Thanh rung động, ma xui quỷ khiến hỏi: " Anh muốn rửa thế nào? từ đâu? "

Tư Minh vui vẻ cười nói, ngón tay sờ niết đôi môi đỏ mọng của Lâm Thanh, môi đỏ ngậm nước, tựa như một đóa hồng nhuốm sương, vô cùng hấp dẫn.

Tư Minh không khỏi dùng ngón tay xoa nhẹ, hai mắt tối sầm lại, trầm giọng nói: "A Thanh, tôi bắt đầu cảm thấy cái miệng nhỏ nhắn của em đang muốn được hôn, phải không? Đừng lo, tôi giúp em. "

Ai, miệng nhỏ nào muốn được hôn!? Lâm Thanh bị lời nói là của hắn giận đến hít khí không thông, cảm thấy cách nói như vậy thật sự làm tổn hại đến tôn nghiêm đàn ông của cậu.

Hơi hơi hé miệng, Lâm Thanh muốn nói rất nhiều câu để phản bác Tư Minh, nhưng cuối cùng chẳng nói được lời nào, bởi hắn đã nhân cơ hội lúc cậu mở miệng, hôn xuống.



Hương vị của Tư Minh thật thơm... Kỹ thuật hôn cũng rất cao... Hắn hôn đi hôn lại đến rất tinh vi...

Những ý niệm này lướt qua trong đầu Lâm Thanh, sau đó cả người cậu đều đắm chìm trong kỹ thuật hôn thượng thừa của Tư Minh.

Tư Minh khiêu khích dịu dàng hôn qua lại cánh môi cậu, tiếp theo hắn thản nhiên đưa đầu lưỡi vào trong miệng Lâm Thanh.

Từng đợt từng đợt liếm qua hàm răng cậu, thấy A Thanh hai mắt mơ màng trong lòng mình, hắn câu môi cười vui vẻ. Chiếc lưỡi dài mơ hồ ma sát trên mép lưỡi mềm mại, cảm giác được người trong cánh tay khẽ run lên vì động tác của hắn, Tư Minh lại càng liếm mút nơi mềm mại đó, không để cho cậu bất luận một chút ngọt ngào nào.

"Ưm... ah... a ~"

Lâm Thanh tiếp nhận nụ hôn của Tư Minh, không nhịn được mà rên rỉ, khuôn mặt đỏ bừng, thậm chí quên luôn cả cách thở.

Kỳ thực, cái này cũng không thể trách Lâm Thanh, nếu nói ngón tay của Tư Minh mang ma lực có thể khiến người ta dục tiên dục tử, thì nụ hôn của hắn lại khiến người ta chìm đắm, thậm chí mất luôn khống chế.

Tư Minh nhìn Lâm Thanh hai má ửng hồng, dần dần buông ra, sờ sờ chóp mũi của cậu, cười nói: "A Thanh, chúng ta hôn nhau bao nhiêu lần rồi? Sao vẫn không nhớ rõ cách dùng mũi để thở?" Tôi hôn em chưa đủ thoải mái sao? "Tẩy" không đủ sạch à? "

Lâm Thanh hít sâu mấy hơi thở không khí mới mẻ, nghe xong hai má lại càng đỏ hơn, lần này bị trêu chọc đến vừa xấu hổ vừa tức giận, cứng ngắc nói: "Không thoải mái, rất bẩn."

Tư Minh một chút cũng không tức giận, ngược lại là nở nụ cười: "Nếu là vậy, kế tiếp tôi sẽ nỗ lực hơn, khiến A Thanh phải thừa nhận được."

Tư Minh nói xong, lại hôn Lâm Thanh, đồng thời ngón tay mảnh khảnh giống như đánh đàn, nhẹ nhàng gõ lướt trên thân thể xinh đẹp của cậu, mỗi lần đều mang đến tê dại tột cùng, mà tấu lên một giai điệu gợi tình, ái muội.



Đặc biệt là tay còn lại của hắn trượt vào trong nước, thăm dò nơi ấm áp nhất trên cơ thể Lâm Thanh, chậm rãi trêu đùa, xoa nắn, từng chút từng chút một.

Ba luồng cảm khoái cảm liên hồi ập đến, Lâm Thanh thân thể mềm nhũn thành bãi nước, lý trí bị đánh bại, toàn thân nóng rực, một loại dục vọng cực độ dâng lên sâu trong cơ thể...

Tư Minh lúc này mới cất tiếng, thanh âm mang theo mê hoặc: "A Thanh, hiện tại muốn làm sao?"

" Muốn..." Cậu trả lời theo bản năng.

Một khắc sau, Lâm Thanh mới tỉnh táo lại, chết tiệt, cậu nói cái gì?

Lâm Thanh mở miệng lại muốn phản bác, nhưng đã quá muộn, hắn tách hai chân cậu ra, sau đó thân thể hai người kề sát, khoái cảm tột cùng lúc đó biến tất cả lời nói của Lâm Thanh thành tiếng rên rỉ động tình: "Ah ~"

"A Thanh đáng yêu a, không phải vừa nãy còn mạnh miệng, giờ em muốn dùng tư thế nào?" Tư Minh thấp giọng cười hỏi.

Lâm Thanh lắc đầu, không chịu trả lời, cậu không muốn lại rơi vào bẫy rập ngôn ngữ của hắn!

"A Thanh không trả lời, em muốn ta chọn sao? Ngoan lắm." Tư Minh vui vẻ cười, sau đó xoay người Lâm Thanh thành một góc.

Lâm Thanh "..." Không, không ổn, một chút đều không ổn tí nào! Hiện tại có thể cho cậu sửa miệng lại được không? •́ ‿,•̀

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau