Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê Ii

Chương 22: Ta ở ma cà rồng văn hủy đi CP – Một ác ma đôi tay dính đầy máu tanh

Trước Sau
“Số thứ tự 0783, thời kỳ trưởng thành, tóc đen mắt đỏ, không răng nanh……” Một nam nhân mặc trang phục phòng hộ màu trắng đứng ở bên mép giường thực nghiệm, hắn rời tay khỏi cằm ma cà rồng trên giường, dời đến cổ, “Có hình xăm đặc thù.”

Tay hắn ở hình xăm hồng sắc lưu luyến hồi lâu mới thu hồi lại, bổ sung hết câu nói kế tiếp, “Tứ chi không khiếm khuyết, làn da không tổn hại…… Chất lượng thượng phẩm, đủ yêu cầu thực nghiệm.”

Ánh mắt nam nhân đột nhiên phóng tới trên mặt ma cà rồng, con ma cà rồng này từ lúc tiến vào đây biểu hiện tựa hồ bình tĩnh khác thường, trước đây cũng có rất nhiều ma cà rồng bị mang đến nơi này, thế nhưng không ngoại lệ đều gây náo loạn, tuy rằng không có sức lực, nhưng cũng sẽ lộ ra hung tướng hoặc là nổi điên.

Nhưng con này, quá mức bình tĩnh, từ khi tỉnh lại đến giờ, chỉ mở tròn mắt nhìn bọn họ.

“An Đội trưởng?”

Thanh âm sau lưng làm nam nhân thu hồi tầm mắt, hắn một lần nữa mang găng tay vào, không nhanh không chậm nói: “Đăng ký xong chưa?”

“Rồi.”

“Tiến hành bước kiểm tra tiếp theo đi.” Nam nhân xoay người rời đi giường thực nghiệm, “Đem kết quả kiểm tra đặt ở trên bàn của tôi.”

Hắn gọi là An Lang, đã tham gia nghiên cứu ma cà rồng mười một năm, mười một năm qua số lượng ma cà rồng chết ở trong tay hắn nhiều không đếm xuể.

An Lang rời khỏi phòng thí nghiệm, dưới sự trợ giúp của trợ lý cởi ra trang phục phòng hộ. Gương mặt dưới mũ phòng hộ ngoài ý muốn rất tuấn tú, nhưng có một vết sẹo nhỏ dài từ khóe miệng kéo dài đến tai phải, phá hủy sự hoàn chỉnh của gương mặt này, cũng làm cho gương mặt tuấn tú ấy tăng thêm vài phần hung ý.

Vết sẹo này là hắn bị thương vào năm thứ nhất khi tới viện nghiên cứu ngầm này, ma cà rồng kia là con đầu tiên hắn nghiên cứu. Có một buổi tối trực ban, hắn đi xem xét tình huống của đối phương, không nghĩ rằng sẽ bị công kích bất ngờ.

Lúc hắn bưng miệng vết thương tránh ở phía sau đám người, nhìn ma cà rồng đang phát cuồng kia, quả thực không thể tin được, con ma cà rồng này lại chính là ma cà rồng dịu ngoan ban ngày kia.

“Chủng tộc ma cà rồng này vốn dĩ rất thấp hèn, bọn chúng không có tư duy của con người, các ngươi không cần bởi vì ngoại hình của bọn chúng giống con người mà mềm lòng, các ngươi mềm lòng với bọn chúng, nhưng bọn chúng chưa chắc đã mềm lòng với các ngươi.”

An Lang từ hôm đó liền nhớ kỹ những lời này.

“An Đội trưởng, cấp trên hình như rất thích ý con ma cà rồng này, mấy ngày nữa sẽ tự mình đến đây.” Trợ lý nói.

Ánh mắt An Lang bình tĩnh tới rồi gần như lãnh khốc, “Chuyện của cấp trên chúng ta nên ít tham dự vào, đã cầm tiền thì không nên hỏi quá nhiều.”

Trợ lý mới vào đây làm việc hai năm, nghe xong An Lang nói, xấu hổ cười, “An Đội trưởng, tôi đã biết.”

An Lang cúi đầu ừ một tiếng, hắn đột nhiên bước nhanh đi về phía trước, đi đến một nửa, hắn dừng lại quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa phòng thí nghiệm đóng chặt.

Trợ lý nói: “An Đội trưởng?”

An Lang thu hồi tầm mắt, “Không có việc gì.”

***

Tịch Đăng không biết hôm nay là ngày thứ bao nhiêu cậu ngốc tại nơi này. Mỗi ngày tỉnh lại đều nhìn thấy có người mặc trang phục phòng hộ, khi cậu hơi chút có chút khí lực, bọn họ sẽ lại tiêm vào người cậu một loại thuốc, loại thuốc này ngoại trừ làm cho cậu không có sực lực cũng sẽ khiến cho cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Mấy ngày nay cậu tiếp xúc nhiều nhất là một người nam nhân được xưng hô là An đội trưởng. Hầu như mỗi lần tỉnh lại đều có thể nhìn thấy hắn. Không thể tiếp tục ở lại đây, nhất định phải tìm cơ hội chạy đi.

“Số thứ tự 0783, ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì sao?”

An Lang cầm một đống card, đứng ở bên cạnh bàn thực nghiệm, bọn họ hôm nay cần phải làm một số thí nghiệm đơn giản về trí lực của ma cà rồng này, “Nếu có thể nghe hiểu, liền chớp mắt.”

Hắn nói vừa xong, liền nhìn thấy đối phương chậm rãi chớp mắt.

An Lang gật gật đầu, từ trong lòng ngực rút ra một tấm card, hiện ra ở Tịch Đăng trước mặt, “Đây là một đề mục hình ảnh, phía dưới tấm card có hai lựa chọn, nếu ngươi lựa chọn A, chớp mắt một cái, nếu lựa chọn B, chớp mắt hai cái.”

“Ta chọn A.” Tịch Đăng bỏ ra sức lực rất lớn mới có thể nói ra lời.



An Lang cầm tấm card trong tay dừng lại, bên cạnh có người cười nói: “Ai u, con ma cà rồng này thật thông minh, ăn nói rõ ràng, xem ra lần này mua được bảo rồi.”

Nguồn ma cà rồng bọn họ thu nhận thường là mua tới từ cửa hàng sủng vật và Viện Thu Lưu, chủ tiệm sủng vật thường chào giá cao, thế nhưng chất lượng ma cà rồng so với Viện Thu Lưu thu tốt hơn rất nhiều. Lần này thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

An Lang lại rút một tấm card, “Mê cung vấn đề, đồng dạng cũng có hai lựa chọn……”

Hắn nói chưa nói xong, Tịch Đăng đã đưa ra lựa chọn, những vấn đề tiếp theo đều như thế, làm cho toàn bộ nhân viên nghiên cứu đều vây quanh lại đây, đối với kết quả thí nghiệm tán thưởng không thôi, “Trời ạ, tốc độ của cậu ta cũng quá nhanh.”

“Hơn nữa hoàn toàn không sai.”

“Thật không giống một con ma cà rồng.”

“Xem ra nếu thực nghiệm lần này thành công, chúng ta có thể có một kỳ nghỉ dài hạn.”

Tịch Đăng nhìn An Lang, viện nghiên cứu ngầm này rất tàn nhẫn, bọn họ thuộc về loại hình đãi cát tìm vàng, đã bắt rất nhiều ma cà rồng tiến hành nghiên cứu, nhưng một khi phát hiện không còn giá trị nghiên cứu, những ma cà rồng đó sẽ bị tàn nhẫn giết hại.

Bởi vì ở bên trong nghiên cứu, thân thể những ma cà rồng đó tuy rằng bề ngoài nhìn qua hoàn hảo vô khuyết, nhưng trong cơ thể cơ năng lại chậm rãi suy giảm. Cho dù không bị giết chết, bị ném ra khỏi viện nghiên cứu cũng sống không được mấy ngày.

Mà cái viện nghiên cứu ngầm này lại rất dơ bẩn, không thể đưa ra ánh sáng, những nghiên cứu tàn nhẫn huyết tinh không thể công bố hậu thế, bọn họ cũng sẽ không để cho những ma cà rồng đó có cơ hội kể khổ với đại chúng.

Cậu cần phải chứng minh cậu có giá trị nghiên cứu trước những người này, như vậy mới có thể kéo thời gian, mới có thể sớm một chút tìm cơ hội chạy đi.

An Lang đem toàn bộ các tấm card thu hồi lại, nhàn nhạt quét mắt nhìn Tịch Đăng.

Con ma cà rồng này thật sự rất thông minh, nhưng cũng phải cảnh giác nhất.

“Buổi chiều thực nghiệm không cần làm, đổi thành thực nghiệm BLOOD FIVE.”

An Lang phân phó đi xuống.

“Không làm BLOOD TWO sao?”

“Cái đó tổn thương đầu óc, không cần làm.” An Lang nói xong lời này, cảm thấy chính mình hình như sinh ra ảo giác, hắn tựa hồ bắt được sự cảm kích ở trong mắt ma cà rồng kia.

Ha hả, cảm kích, thật là ngu xuẩn.

An Lang xoay người rời đi.

Người bị hại lại cảm kích hung thủ tàn nhẫn, đây chẳng phải rất ngu xuẩn.

Ngày hôm sau Tịch Đăng nhìn thấy chủ nhân trong truyền thuyết của viện nghiên cứu ngầm này.

Chủ nhân nơi này là một người đàn ông trung niên, ánh mắt hắn lúc nhìn thấy Tịch Đăng lập tức sáng lên, liền cúi người ôm lấy Tịch Đăng, “Thật là một đứa bé xinh đẹp.”

Tịch Đăng lướt qua bả vai người đàn ông, tầm mắt dừng lại ở trên người một người khác không nên ở chỗ này…

Louis.

Louis cư nhiên ở chỗ này.

Louis chống lại ánh mắt của Tịch Đăng, thoáng cười.

Người đàn ông trung niên ngồi dậy, nhìn về phía An Lang, “Tiểu An, thực nghiệm thế nào?”

“Các phương diện thí nghiệm biểu hiện đều cho kết quả A, thậm chí có một số đạt tới A+, có thể nói cậu ta là cơ thể mẹ huyết tộc tốt nhất trong kế hoạch của chúng ta.”



An Lang mặt vô biểu tình nói.

Người đàn ông trung niên rất vừa lòng cười, tiếp đó vỗ vỗ bả vai Louis, “Em trai, lần này em lập công lớn nhất, muốn khen thưởng cái gì cứ tùy tiện nói, anh đều thỏa mãn em.”

Em trai? Cư nhiên là anh em.

Tịch Đăng nhắm mắt lại, che dấu kinh ngạc trong mắt.

Ở nguyên văn một số người che giấu tung tích sẽ không hoàn toàn bị vạch trần, bởi vì thế giới này chuyển động vây quanh nhân vật chính, tầm mắt nhân vật chính chưa tới địa phương nào cho dù hắc ám, cũng chỉ là hắc ám.

“Anh, anh em chúng ta còn tính toán chuyện đó làm gì.” Trên mặt Louis treo nụ cười nhàn nhạt.

Người đàn ông trung niên cũng cười nói: “Nếu có thể đem Kim Dịch kia cũng mang đến đây thì tốt rồi, nhưng mà thân phận của hắn quá khó giải quyết, minh tinh toàn dân, ha hả, những người đó thật là điên rồi, cư nhiên sùng bái một ma cà rồng.”

Hắn xoay người, một bàn tay mập ú sờ lên mặt Tịch Đăng, “Hảo hài tử, ngươi nhất định phải tranh đua cho ba ba.”

Người đàn ông trung niên sau khi rời khỏi, Louis cho toàn bộ nhân viên nghiên cứu khác đi ra ngoài, tự mình lưu lại phòng thí nghiệm.

Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh bàn thực nghiệm, nhìn Tịch Đăng đang nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Tịch Đăng.”

Tịch Đăng lông mi run rẩy, cuối cùng vẫn mở ra.

Vành mắt chậm rãi chuyển hồng.

Ý cười trên mặt Louis gia tăng, tay hắn xoa khóe mắt Tịch Đăng, “Bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã nghĩ bộ dáng ngươi nằm ở trên cái giường này nhất định sẽ rất đẹp. Ha hả. Phẫn nộ? Giận dữ? Hay là hận?”

Hắn tay sờ đến gương mặt Tịch Đăng, sau đó đột nhiên đánh mạnh xuống.

Gương mặt Tịch Đăng bị đánh lệch nghiêng sang một bên, sau đó lại bị một đôi tay vặn ngược trở lại.

Khuôn mặt Louis liền ở trước mặt cậu, Tịch Đăng cảm thấy đối phương lúc này tựa như một ác ma.

Một ác ma đôi tay dính đầy máu tanh.

***

“Chậc, vị kia coi như là một người tâm lý biến thái đi.”

“Đúng vậy, ma cà rồng bị hắn hành hạ đến chết còn ít sao? 0783 xui xẻo, bị vị này coi trọng.”

“Không phải nói chính là do vị này đưa vào à, tuy rằng chúng ta cũng đang làm chuyện ác, nhưng hắn mới chân chính là nghiệp chướng đi.”

“Tôi nghe nói đầu óc vị kia thật sự có chút bệnh, hình như là tinh thần phân liệt, có lần tôi ở bên ngoài vô tình gặp được hắn, cũng không phải là dáng vẻ ngày thường, nói như thế nào nhỉ, thoạt nhìn đặc biệt bình thường, giống một nhân viên bình thường đi làm, nhưng chúng ta ngày thường nhìn thấy hắn, giống nhân viên bình thường đi làm ư? Tôi cảm thấy có thể ngửi được mùi máu tươi trên người hắn.”

“Tinh thần phân liệt? Cũng quá kinh khủng rồi.”

……

An Lang nhăn mày, “Ít nói vài câu.”

Hắn rũ mắt xuống, đột nhiên rất muốn hút điếu thuốc.

*********

Trúc: Hu hu hu Tịch Đăng bé bỏng của tui. Sao mày nỡ đối xử với em ấy như vậy (╥ω╥) Chương sau là kết thúc thế giới này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau