Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê Ii

Chương 37: Ta ở nghệ kỹ văn hủy đi CP – Thanh âm kia rất êm tai, tựa như tiếng nhạc trầm thấp đập vào trên trống lớn*

Trước Sau
Kèm theo những đóa hoa anh đào bị thổi rơi, từ xa dần dần truyền đến tiếng nhạc. Đám người vốn đang ồn ào lập tức liền an tĩnh, bọn họ ngẩng đầu chờ đợi, chờ mong những mỹ nhân mặc kimono đạp biển hoa mà đến.

Không biết ai đó lớn tiếng hô…….

“Tới!”

Đường phố lập tức xôn xao, sau đó liền an tĩnh lại.

Những ngôi sao lấp lánh trang trí bầu trời đêm, biển hoa hoa lệ từ chân trời chạy đến, đèn lồng bên đường đã được đốt lên. Những nghệ kỹ mỹ mạo cầm cây quạt che khuất mặt mình, chỉ hơi hơi lộ ra đôi chút gò má, cùng với cái cổ thon dài. Bọn họ dịu dàng cúi đầu, ở trong tiếng nhạc hòa ánh nến chiếu rọi xuống đi qua những tầm mắt nóng bỏng kia.

Nghệ kỹ du hoa phố chỉ là bước đầu tiên của Hoa Khôi Chi Dạ, người chân chính có quyền bầu phiếu sẽ không đứng ở hai bên đường phố, những quý nhân đó đều ngồi ở lầu hai dọc theo hai bên đường. Chờ những nghệ kỹ này du hoa phố xong, bọn họ sẽ được gần gũi bình phẩm, tán thưởng nghệ kỹ, rồi cùng nhau chọn ra Hoa Khôi năm nay.

Aoki ngồi ở lầu hai, không chút để ý cùng người bên cạnh nói chuyện.

“Aoki kun, năm nay có nắm chắc không?”

“Tạm được.”

Aoki dời tầm mắt đi nơi khác, nhìn xuống dưới lầu, xem thời gian, những nghệ kỹ trong nhà của hắn cũng sắp đến rồi.

Hắn vừa nhìn, liền thấy Kurihara. Kurihara vẫn giống như năm ngoái. Ánh mắt Aoki dịch hướng về phía sau Kurihara, vừa chuyển đến bỗng ngây ngẩn cả người.

Người đeo danh thiếp Suzuki cho dù cúi đầu rất thấp, hắn liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra đối phương không phải là Suzuki.

Aoki lập tức đứng lên.

Bên cạnh có người khó hiểu nhìn hắn, “Aoki kun?”

Aoki bắt lấy tay vịn, sắc mặt lập tức biến đen.

Gia hỏa kia dám?

Dám giả mạo Suzuki, hắn điên rồi sao?

Aoki suýt chút nữa đem tay vịn lan can bóp nát, lại nghe được người bên cạnh nói: “Aoki kun, nghệ kỹ gọi là Suzuki trong nhà của ngài hôm nay chính thức tiếp khách phải không, ta xem không tồi, hôm nay không ít quý nhân từ nơi khác tới đâu, nếu bọn họ không vừa ý Suzuki, ta ngược lại có chút ý tưởng.”

Ngay cả cười Aoki cũng không thể duy trì được nữa.

***

Kurihara vừa dùng cây quạt che khuất khuôn mặt, vừa thấp giọng cùng người bên cạnh trao đổi, “Nếu ngươi muốn chạy trốn, đợi lát nữa kết thúc du phố hãy thừa dịp hỗn loạn trốn đi, ta sẽ giúp ngươi tạo ra chút hỗn loạn.”

Tịch Đăng trầm mặc một lúc, mới nói: “Cảm ơn Kurihara kun.”

Kurihara cười khẽ, “Tiểu Chishima, nếu ngươi bị bắt, ta sẽ không giúp ngươi, cho nên ngươi đừng cảm ơn ta.”

“Ta biết.”

Kurihara sóng mắt hơi hơi chuyển, nhìn đám người bên cạnh lộ ra tươi cười không có hảo ý với bọn họ, trong đôi mắt luôn luôn chỉ viết phong tình lộ ra vẻ khinh thường, “Nếu bị bắt về, chỉ sợ Aoki cũng không bảo vệ được ngươi, bởi vì ngươi huỷ hoại Hoa Khôi Chi Dạ, những quý nhân khác đều chẳng phải là kẻ tốt lành gì.”

Tịch Đăng đáp hắn, “Thà chết, cũng không nguyện ý bị bắt trở về.”

Nếu những người đó bắt được hắn chắc chắn sẽ ép hỏi Suzuki ở đâu, nói không chừng sẽ men theo phương hướng tìm được Suzuki.

Kurihara thò tay ra từ trong ống tay áo, chậm rãi sờ đến tay Tịch Đăng, nắm lấy, “Tiểu Chishima, bảo trọng.” Hắn nhanh chóng buông tay ra.

Kurihara làm xong động tác này, liền liếc mắt nhìn lên trên lầu hai bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy Aoki sắc mặt xanh mét. Bên môi Kurihara lộ ra một tia trào phúng, thậm chí lúc nghênh đón ánh mắt Aoki, Kurihara còn hơi hơi mỉm cười.

Hiện tại Aoki không dám gọi ra tiếng, cũng không dám gọi người ngay lập tức mang Tịch Đăng đi.

Bởi vì Aoki sợ người khác thương tổn Tịch Đăng, bởi vì Aoki thích Tịch Đăng.

Ha ha, thật quá buồn cười, loại người như Aoki dựa vào cái gì có thể thật lòng đối đãi người khác.

Kurihara nhớ lại, hắn cũng đã từng trốn một lần, bất quá không trốn được bao lâu đã bị tóm trở về, khi đó Aoki cầm lấy gậy, từng côn từng côn đánh ở trên người hắn, ngữ khí châm chọc.

“Kurihara Matsuhei, ngươi cho rằng đã vào nơi này còn có thể chạy thoát sao?”

Khi đó, hắn yêu thích một nghệ kỹ nhà cách vách, đó là một thiếu nữ rất hay thẹn thùng, hắn mang theo thiếu nữ kia cùng nhau trốn. Hắn muốn cùng người trong lòng mình trải qua những ngày tháng yên bình.

Thiếu nữ ấy cũng bị bắt trở về, đáng tiếc lại không chịu nổi trận đòn hiểm kia.



Sau khi Aoki nghe xong lời bẩm báo, lập tức dùng ngữ châm chọc nói cho Kurihara biết.

Kurihara vốn dĩ vẫn luôn trầm mặc thừa nhận từng trận đòn hiểm ác, nghe được tin tức này, bất chấp đau đớn chỉ muốn xông lên cùng Aoki đồng quy vu tận.

Nếu không phải hắn, không phải hắn, bọn họ cũng sẽ không bị bắt trở về.

Hoặc là lúc Aoki phát hiện bọn họ ở bụi cỏ, đồng ý chỉ dẫn một mình hắn trở về.

Người bên cạnh lập tức đem Kurihara một lần nữa ấn trở lại trên ghế dài chịu phạt.

Aoki cười, “Kurihara Matsuhei, ngươi biết không? Bởi vì ngươi thích mới hại chết nàng, nếu ngươi không nổi lên tham niệm đáng chết này, tại sao nàng lại chết? Nàng như cũ mỗi ngày sẽ trang điểm ăn mặc thật xinh đẹp, chỉ cần cười một cái với khách nhân là được. Nhưng mà, nàng đã chết, chết khi nàng mới mười bốn tuổi. Sinh mệnh trẻ tuổi biết bao nhiêu.”

“A……”

Kurihara rống giận, toàn bộ gân xanh trên cổ lộ ra, giống như rễ cây uốn lượn dưới bùn đất, tựa hồ giây tiếp theo sẽ phá thể mà ra.

Aoki nhìn Kurihara như vậy chỉ cười, cười ha ha.

Bây giờ, hắn cũng muốn biết sự yêu thích của Aoki có hại chết người hắn thích hay không.

Aoki nhìn đôi mắt Kurihara, đột nhiên nhớ lại cái đêm mưa mười năm trước kia, hắn ở trong bụi cỏ phát hiện đôi tình nhân nhỏ bé chật vật khốn khổ kia.

Kurihara quỳ trước mặt hắn, cầu xin hắn chỉ dẫn một mình hắn trở về. Hắn đá văng Kurihara, mũi chân dừng lại ở trên người thiếu nữ đáng thương bị nước mưa xối ướt làm lộ ra đường cong thon gọn, khinh miệt cười, rồi cao giọng hô lên tiếng…

“Hai người đều ở chỗ này.”

Thời gian mười năm qua đi, báo thù tới.

Kurihara Matsuhei vẫn luôn hận.

Aoki cắn răng.

Kurihara thu hồi tầm mắt, thu hồi quá nhiều cảm xúc trong mắt, hắn lúc này toàn thân rất thoải mái, trong đầu hiện lên gương mặt rất nhiều người, cuối cùng lưu lại chính là gương mặt thiếu nữ mười năm trước.

Năm tháng phí hoài, hắn cơ hồ đã sắp quên đối phương trông như thế nào, nhưng cặp mắt trong vắt dịu dàng nhìn hắn kia, hắn sẽ không quên.

Cặp mắt ấy từ chứa đầy tình ý biến thành oán hận.

Nàng hận chính mình, hận chính mình không bảo hộ nàng, hận chính mình không báo thù cho nàng.

Mỗi đêm hắn đều ngủ không an ổn, cặp mắt kia đã dằn vặt hắn mười năm.

Rốt cuộc, hắn đã chờ được.

Kurihara nhếch lên môi đỏ, vươn tay tiếp được một đóa hoa anh đào bị gió thổi lạc, nắm chặt, vò nát.

Tịch Đăng cũng nghênh diện ánh mắt Aoki, tức giận trong đôi mắt đó làm cho thiếu niên chỉ có thể chuyển tầm mắt đi nơi khác.

Rất nhanh, du hoa phố kết thúc, những nghệ kỹ được nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị lên lầu. Tịch Đăng vẫn luôn cúi thấp đầu, cực lực không để người khác chú ý tới mình. Kurihara cố ý che ở trước mặt Tịch Đăng.

“Đợi lát nữa chạy về hướng bên phải.”

Kurihara bỏ lại những lời này, rồi đưa chân hơi hơi duỗi về phía trước, dẫm lên kimono của người trước mặt.

Hỗn loạn nháy mắt phát sinh.

Nghệ kỹ bị Kurihara dẫm lên váy trực tiếp ngã xuống, bởi vì sợ hãi, nàng duỗi tay kéo lấy y phục của người bên cạnh, một người lại kéo một người, khiến cho một loạt người cùng ngã thành một đoàn. Những nghệ kỹ mỹ mạo dưới tình huống như vậy cũng phát ra tiếng kinh hô không nhỏ.

Tịch Đăng xoay người chạy.

Thiếu niên vừa chạy vừa cởi một thân kimono trói buộc, cởi ra guốc gỗ dưới chân.

Quả nhiên không bao lâu, liền nghe phía sau truyền đến thanh âm.

“Có người chạy trốn.”

Kurihara làm bộ lảo đảo đẩy nghệ kỹ bên người một phen, nghệ kỹ kia lập tức mất thăng bằng, thét chói tai ngã xuống đất. Có một nghệ kỹ khác chạy tới đỡ, nhưng lại bị kéo theo cùng nhau ngã xuống.

Những người đuổi bắt lập tức bị những nghệ kỹ nhu nhược này ngăn trở lối đi, bọn họ do dự một chút, nhìn những nghệ kỹ ngã trái ngã phải trên mặt đất ai da ai da kêu, lúc nhìn lại đã thấy Tịch Đăng chạy rất xa rồi, chỉ có thể trước tiên đỡ những nghệ kỹ này đứng dậy.

***

Các quý nhân ở lầu hai lập tức được bẩm báo.



“Có chuyện gì, năm nay có người chạy trốn?”

“Là nhà nào?”

“Nhà Aoki? Aoki kun ở đâu?”

……

Aoki chỉ có thể xoay người xin lỗi những quý nhân đó, “Các đại nhân, là Aoki không quản giáo tốt, bây giờ ta sẽ lập tức bắt người trở về.”

Có quý nhân lập tức trầm mặt, “Người mất hứng như thế, dứt khoát trầm giếng đi.”

Aoki lập tức mặt xám như tro tàn, “Cái này……”

“Aoki kun luyến tiếc?”

“Không phải. Chỉ là……” Aoki không biết phải đáp lời như thế nào.

“Ha hả, Firudo đại nhân giận dữ như vậy làm gì? Chẳng qua chỉ là tiểu nghệ kỹ không nghe lời mà thôi.”

Một đạo thanh âm từ tính vang lên.

Thanh âm kia rất êm tai, tựa như tiếng nhạc trầm thấp đập vào trên trống lớn.

“Minamino đại nhân, ta…… Ta nói sai rồi.” Người vừa nãy còn ra oai với Aoki, lúc này trên mặt tất cả đều là sợ hãi. Hắn nhìn người đứng ở cửa cầu thang, lập tức đứng dậy đi tới.

Aoki phát hiện các quý nhân vừa nãy còn nói cười vui vẻ lúc này toàn bộ đứng lên, sợ hãi nhìn đứng thanh niên ở cửa.

“Minamino đại nhân, tại sao ngài tới đây?”

“Minamino đại nhân, ngài tới như thế nào không kêu chúng ta đi đón?”

“Minamino đại nhân……”

***

Tịch Đăng nghe tiếng ồn ào phía sau càng truyền càng gần, tim đập cũng càng lúc càng nhanh.

Nếu bị bắt lại……

Đột nhiên Tịch Đăng bị một lực đạo mạnh mẽ kéo lấy, sau đó bị ấn lên trên vách tường.

Tịch Đăng trừng lớn đôi mắt nhìn người trước mắt, người nọ chỉ cười một cái với hắn, rồi nhanh chóng kéo tay thiếu niên chạy hướng vào phía trong hẻm nhỏ.

“Morikawa kun?”

Morikawa quay đầu làm một động tác xuỵt với Tịch Đăng. Hắn mang theo Tịch Đăng chạy tới bên hồ rồi mới dừng lại. Sau lưng tiếng ồn ào cũng không ít đi bao nhiêu.

“Biết bơi không?”

“Hả?”

Tịch Đăng còn chưa kịp phản ứng, đã bị đối phương ôm eo nhảy vào trong nước.

Tịch Đăng trở tay không kịp, bị sặc mấy ngụm nước, giây tiếp theo một bàn tay liền che lên môi thiếu niên.

Tịch Đăng bị Morikawa mang xuống hồ nước mọc đầy củ ấu. Tịch Đăng cũng minh bạch đối phương muốn làm cái gì, chỉ là vì sao hắn đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, lại còn giúp mình?

Bởi vì động tác lúc trước, toàn bộ tóc giả của Tịch Đăng đều rớt xuống, kèm với gương mặt bị vẽ đến trắng ngần, ở dưới nước nhìn thấy, thật khiến cho người ta sợ hãi.

Morikawa ngưng thần nghe động tĩnh, đến khi quay đầu lại liền bị một màn này đánh sâu vào dọa suýt nhảy dựng. Sau khi bị dọa, hắn cầm lòng không đậu cười một cái, bàn tay che lại môi Tịch Đăng đưa đến lau đi lớp hoá trang của đối phương.

Tịch Đăng cảm nhận được bàn tay của đối phương ở trên mặt mình cọ tới cọ lui, hơi hơi nhíu mày, người này đang làm gì?

Bất quá không đợi Tịch Đăng hiểu, mặt của thiếu niên càng ngày càng đỏ, tay cũng nhịn không được muốn giãy giụa.

Thiếu dưỡng khí.

Morikawa thấy thế liền bơi lên trên, lớn mật đem đầu ngoi lên khỏi mặt nước, hít vào một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng lặn xuống, một bàn tay ôm eo Tịch Đăng, một bàn tay ôm mặt đối phương, không chút do dự hôn lên đôi môi kia.

Bởi vì thiếu dưỡng khí, Tịch Đăng cũng gấp gáp hút dưỡng khí từ trong miệng đối phương. Nhưng mà vì ngượng ngùng, thiếu niên có điểm thẹn thùng nhắm mắt lại, cũng bởi vậy không phát hiện người đối diện cười đến cong cong đôi mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau