Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê Ii
Chương 39: Ta ở nghệ kỹ văn hủy đi CP – Tính cách quái đản, giỏi nhất là ngụy trang
Lời này vừa nói ra, hai nam tử khác ở đây lập tức đem vũ khí bên hông rút ra, cảnh giác nhìn khắp nơi chung quanh.
Ngược lại với bọn họ, thanh niên lại nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn thu Tachi lại, trên mặt thậm chí còn treo lên tươi cười, “Để ta nhìn thử xem, là hai con chuột nào không sợ chết.”
Thân thể Suzuki hơi động, Tịch Đăng nhanh tay lẹ mắt bịt miệng Suzuki. Phòng vai chính công có một căn phòng ngầm, trong nguyên văn là do Suzuki một lần vô tình phát hiện, ngay cả vai chính công cũng không biết.
Bất quá không nghĩ tới phản ứng của vai chính công lại nhạy bén như thế.
Suzuki nỗ lực khắc chế cảm giác ngứa ngáy ở yết hầu của mình, đôi mắt chớp chớp nhìn Tịch Đăng trước mặt.
Tịch Đăng nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, chỉ có thể từ bên trong mở ra phòng ngầm.
Thanh niên thấy tình cảnh này, sửng sốt giây lát, hắn thật không nghĩ đến dưới tấm ván gỗ trong phòng mình lại có một phòng khác, nếu không phải nghe thấy thanh âm tiếng y phục cọ xát, hắn cũng sẽ không phát hiện trong phòng mình có người.
Hai gã nam tử thấy thế, lập tức tiến lên đem hai thiếu niên trong phòng ngầm kéo ra ngoài, ấn quỳ trên mặt đất.
Thanh niên đánh giá hai người trước mặt một lượt, bộ dáng chật vật như vậy, nói là ám sát, phái hai tên tiểu tử này tới không phải quá coi thường hắn rồi sao.
“Các ngươi là ai?”
Hắn nói xong lời này, ánh mắt dừng lại ở trên người thiếu niên y phục ướt đẫm, “Ngươi nói.”
Tịch Đăng cúi đầu, đại não ở nhanh chóng vận chuyển. Vai chính công Minamino Yoshihiro không phải là người tàn bạo, nếu như cầu tình thật tốt, nói không chừng có thể được hắn thả.
Tịch Đăng đang chuẩn bị mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm…
“Đại nhân, có người ở Chi Viên nói chỗ bọn họ có một nghệ kỹ chạy trốn.”
Minamino nhướng mày nhìn về phía hai thiếu niên đang quỳ gối trước mặt, “Nghệ kỹ chạy trốn? Lá gan thật lớn, muốn ta đưa các ngươi trở về hay không?”
Hắn nói xong lời này, liền nhìn thấy một thiếu niên trong đó vậy mà lại tránh thoát khống chế của người phía sau, bò vài bước về hướng bên này của hắn, “Đại nhân thiện tâm, xin đừng đưa chúng ta trở về, nếu muốn đưa, xin chỉ đưa một mình ta.”
“Chishima!” Suzuki nhịn không được kêu lên, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy Tịch Đăng dập đầu với Minamino.
Mũi chân Minamino hơi hơi động, nâng cằm Tịch Đăng, ngữ khí ôn hòa, “Sao ngươi biết ta là người thiện tâm?”
Tịch Đăng lập tức nghẹn lời.
Minamino đột nhiên cười ha hả, thu chân trở về, nửa nghiêng đầu nói với bên ngoài: “Thuyền của ta có thể tùy tiện lục soát ư? Đuổi đi.”
“Vâng, đại nhân.”
Minamino nói xong lời này, một lần nữa dùng ánh mắt dò xét nhìn kỹ người trước mặt, “Để ta đoán xem, các ngươi có quan hệ gì, hắn là nghệ kỹ, vậy ngươi nhất định không phải, trang điểm trên mặt ngươi vẫn chưa tẩy sạch sẽ, chỉ sợ lúc trước đã trang điểm đặc thù gì đó, kết hợp với mùi hương trên người của ngươi và cả bộ dáng toàn thân ướt đẫm này.”
Minamino hơi dừng, trong mắt cháy lên điểm hứng thú, “Có ý tứ, thực sự có ý tứ. Kế hoạch này ai nghĩ ra?”
“Là ta.” Suzuki cắn răng, “Là ta muốn chạy trốn, ta ép hắn giúp ta.”
Minamino liếc mắt nhìn Suzuki, tuy rằng lớp trang điểm của nghệ kỹ trước mắt hơi bị xoá đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dung nhan nhu mỹ*.
*Nhu mỹ: Ôn hòa xinh đẹp.
“Nói dối? Ta không thích những kẻ nói dối. Đem tiểu nghệ kỹ miệng đầy lời nói dối này ném xuống biển đi.”
Nam tử đè nặng Suzuki nghe xong lời này, lập tức nắm cổ áo Suzuki lên.
Tịch Đăng quay người ôm lấy Suzuki, không cho người nọ kéo Suzuki ra ngoài, biểu tình khẩn thiết, “Là kế hoạch của một mình ta, không liên quan đến hắn. Ta định bảo người đem cái rương có giấu hắn đưa đến thuyền đánh cá ta đã chuẩn bị sẵn, nhưng không nghĩ tới mấy người kia lại đưa sai.”
“Như vậy à? Nếu không cẩn thận đưa sai, ta đây cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận.” Lời nói của Minamino, làm cho mọi người ở đây đều kinh ngạc.
“Đại nhân?”
Minamino xua tay, “Đùa chút thôi, hai con chuột nhắt chỉ thích nói dối này, ta mới không muốn đâu.” Mắt phượng của hắn hơi hơi nhếch lên, “Ngươi cho rằng lời nói vừa nãy, ta sẽ tin? Không báo tên của ta, cái rương này sao có thể đưa lên được?”
Mặt một nam tử bên cạnh đột nhiên lộ vẻ xấu hổ, “Đại nhân, người đưa tới quả thật không có báo tên đại nhân.”
Ánh mắt Minamino đảo qua, nam tử liền lập tức im bặt.
“Lại có chuyện như vậy, xem ra ta nên thay đổi hết nhóm người các ngươi rồi.” Minamino xoay người, một lần nữa đi đến tatami, quỳ xuống.
“Vì sao các ngươi muốn chạy trốn? Lại tiếp tục nói dối, ta sẽ đem các ngươi ném xuống biển làm mồi cho cá.”
Tịch Đăng cảm nhận được tay Suzuki bắt lấy quần áo mình, thiếu niên quay đầu lại nhìn vào mắt Suzuki trấn an, rồi nói với Minamino: “Ta và hắn từ nhỏ đã bị bán vào Chi Viên, hôm nay là ngày hắn chính thức tiếp khách, ta liền tự chủ trương, đem hắn đánh ngất, bỏ vào rương gỗ, lại giả trang thành hắn, thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.”
Minamino nghe xong lời này không biết tin hay không tin, biểu tình có chút ý vị thâm trường.
“Nếu nói như vậy, vậy người mua các ngươi chẳng phải là lỗ lớn rồi sao, lập tức tổn thất hai người.”
Tịch Đăng mím môi, không nói lời nào. Nhưng Suzuki ngữ khí hơi châm chọc lên tiếng, “Tiền ta kiếm được cho hắn đã sớm đủ mua mấy chục người như ta rồi, ngay cả Chishima, vẫn luôn bị ức hiếp mười mấy năm, một chút tiền có thể đem cả một đời người bán đứt sao?”
“A còn rất lợi hại, ta không cùng một tiểu hài tử như ngươi cãi cọ chuyện này, các ngươi tự tiện xông vào thuyền của ta, thiếu chút nữa kinh hách đến ta, chuyện này phải xử lý như thế nào đây?” Minamino hơi gợi lên khóe môi, “Cứ như vậy thả các ngươi, lòng ta không chịu được, đưa các ngươi trở về, chỉ sợ ban đêm các ngươi liền muốn đến lấy mạng ta, nên làm thế nào cho phải đây?”
Hai gã nam tử đang đứng ở đây bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt, cũng minh bạch ý tứ của chủ nhân mình, không nói hai lời, liền lấy vũ khí đặt lên trên cổ Tịch Đăng và Suzuki, tựa hồ nếu không đưa ra đáp án chính xác, sẽ trực tiếp đưa bọn họ xuống dưới kia.
Tịch Đăng bắt lấy tay Suzuki, trong lòng bàn tay đối phương tất cả đều là mồ hôi lạnh. Nghệ kỹ luôn luôn bị kiều hoa nuôi dưỡng* chưa từng tiếp xúc gần gũi với vũ khí như vậy, trên lưng đã đổ mồ hôi lạnh từng trận một từng trận một.
*Kiều hoa nuôi dưỡng: Nuôi dưỡng, chăm sóc, chiều chuộng như hoa.
“Chúng ta xin nghe theo đại nhân.” Tịch Đăng cũng không biết vai chính công Minamino muốn làm cái gì. Trong nguyên văn nói sự thần bí tuấn mỹ của hắn chỉ là mặt ngoài, trên thực tế Minamino, tính cách quái đản, giỏi nhất là ngụy trang làm người tốt.
Minamino bưng lên chén trà trước mặt, lắc lư đong đưa, “Lần này đi ra ngoài, ta thiếu một kẻ hầu hạ bên người, các ngươi nếu lớn lên ở Chi Viên, vậy thì hầu hạ người khác nhất định không tồi? Một người ở lại làm người hầu hạ bên người ta, người còn lại, làm mồi cho cá cũng không tồi.”
Ngược lại với bọn họ, thanh niên lại nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn thu Tachi lại, trên mặt thậm chí còn treo lên tươi cười, “Để ta nhìn thử xem, là hai con chuột nào không sợ chết.”
Thân thể Suzuki hơi động, Tịch Đăng nhanh tay lẹ mắt bịt miệng Suzuki. Phòng vai chính công có một căn phòng ngầm, trong nguyên văn là do Suzuki một lần vô tình phát hiện, ngay cả vai chính công cũng không biết.
Bất quá không nghĩ tới phản ứng của vai chính công lại nhạy bén như thế.
Suzuki nỗ lực khắc chế cảm giác ngứa ngáy ở yết hầu của mình, đôi mắt chớp chớp nhìn Tịch Đăng trước mặt.
Tịch Đăng nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, chỉ có thể từ bên trong mở ra phòng ngầm.
Thanh niên thấy tình cảnh này, sửng sốt giây lát, hắn thật không nghĩ đến dưới tấm ván gỗ trong phòng mình lại có một phòng khác, nếu không phải nghe thấy thanh âm tiếng y phục cọ xát, hắn cũng sẽ không phát hiện trong phòng mình có người.
Hai gã nam tử thấy thế, lập tức tiến lên đem hai thiếu niên trong phòng ngầm kéo ra ngoài, ấn quỳ trên mặt đất.
Thanh niên đánh giá hai người trước mặt một lượt, bộ dáng chật vật như vậy, nói là ám sát, phái hai tên tiểu tử này tới không phải quá coi thường hắn rồi sao.
“Các ngươi là ai?”
Hắn nói xong lời này, ánh mắt dừng lại ở trên người thiếu niên y phục ướt đẫm, “Ngươi nói.”
Tịch Đăng cúi đầu, đại não ở nhanh chóng vận chuyển. Vai chính công Minamino Yoshihiro không phải là người tàn bạo, nếu như cầu tình thật tốt, nói không chừng có thể được hắn thả.
Tịch Đăng đang chuẩn bị mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm…
“Đại nhân, có người ở Chi Viên nói chỗ bọn họ có một nghệ kỹ chạy trốn.”
Minamino nhướng mày nhìn về phía hai thiếu niên đang quỳ gối trước mặt, “Nghệ kỹ chạy trốn? Lá gan thật lớn, muốn ta đưa các ngươi trở về hay không?”
Hắn nói xong lời này, liền nhìn thấy một thiếu niên trong đó vậy mà lại tránh thoát khống chế của người phía sau, bò vài bước về hướng bên này của hắn, “Đại nhân thiện tâm, xin đừng đưa chúng ta trở về, nếu muốn đưa, xin chỉ đưa một mình ta.”
“Chishima!” Suzuki nhịn không được kêu lên, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy Tịch Đăng dập đầu với Minamino.
Mũi chân Minamino hơi hơi động, nâng cằm Tịch Đăng, ngữ khí ôn hòa, “Sao ngươi biết ta là người thiện tâm?”
Tịch Đăng lập tức nghẹn lời.
Minamino đột nhiên cười ha hả, thu chân trở về, nửa nghiêng đầu nói với bên ngoài: “Thuyền của ta có thể tùy tiện lục soát ư? Đuổi đi.”
“Vâng, đại nhân.”
Minamino nói xong lời này, một lần nữa dùng ánh mắt dò xét nhìn kỹ người trước mặt, “Để ta đoán xem, các ngươi có quan hệ gì, hắn là nghệ kỹ, vậy ngươi nhất định không phải, trang điểm trên mặt ngươi vẫn chưa tẩy sạch sẽ, chỉ sợ lúc trước đã trang điểm đặc thù gì đó, kết hợp với mùi hương trên người của ngươi và cả bộ dáng toàn thân ướt đẫm này.”
Minamino hơi dừng, trong mắt cháy lên điểm hứng thú, “Có ý tứ, thực sự có ý tứ. Kế hoạch này ai nghĩ ra?”
“Là ta.” Suzuki cắn răng, “Là ta muốn chạy trốn, ta ép hắn giúp ta.”
Minamino liếc mắt nhìn Suzuki, tuy rằng lớp trang điểm của nghệ kỹ trước mắt hơi bị xoá đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dung nhan nhu mỹ*.
*Nhu mỹ: Ôn hòa xinh đẹp.
“Nói dối? Ta không thích những kẻ nói dối. Đem tiểu nghệ kỹ miệng đầy lời nói dối này ném xuống biển đi.”
Nam tử đè nặng Suzuki nghe xong lời này, lập tức nắm cổ áo Suzuki lên.
Tịch Đăng quay người ôm lấy Suzuki, không cho người nọ kéo Suzuki ra ngoài, biểu tình khẩn thiết, “Là kế hoạch của một mình ta, không liên quan đến hắn. Ta định bảo người đem cái rương có giấu hắn đưa đến thuyền đánh cá ta đã chuẩn bị sẵn, nhưng không nghĩ tới mấy người kia lại đưa sai.”
“Như vậy à? Nếu không cẩn thận đưa sai, ta đây cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận.” Lời nói của Minamino, làm cho mọi người ở đây đều kinh ngạc.
“Đại nhân?”
Minamino xua tay, “Đùa chút thôi, hai con chuột nhắt chỉ thích nói dối này, ta mới không muốn đâu.” Mắt phượng của hắn hơi hơi nhếch lên, “Ngươi cho rằng lời nói vừa nãy, ta sẽ tin? Không báo tên của ta, cái rương này sao có thể đưa lên được?”
Mặt một nam tử bên cạnh đột nhiên lộ vẻ xấu hổ, “Đại nhân, người đưa tới quả thật không có báo tên đại nhân.”
Ánh mắt Minamino đảo qua, nam tử liền lập tức im bặt.
“Lại có chuyện như vậy, xem ra ta nên thay đổi hết nhóm người các ngươi rồi.” Minamino xoay người, một lần nữa đi đến tatami, quỳ xuống.
“Vì sao các ngươi muốn chạy trốn? Lại tiếp tục nói dối, ta sẽ đem các ngươi ném xuống biển làm mồi cho cá.”
Tịch Đăng cảm nhận được tay Suzuki bắt lấy quần áo mình, thiếu niên quay đầu lại nhìn vào mắt Suzuki trấn an, rồi nói với Minamino: “Ta và hắn từ nhỏ đã bị bán vào Chi Viên, hôm nay là ngày hắn chính thức tiếp khách, ta liền tự chủ trương, đem hắn đánh ngất, bỏ vào rương gỗ, lại giả trang thành hắn, thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.”
Minamino nghe xong lời này không biết tin hay không tin, biểu tình có chút ý vị thâm trường.
“Nếu nói như vậy, vậy người mua các ngươi chẳng phải là lỗ lớn rồi sao, lập tức tổn thất hai người.”
Tịch Đăng mím môi, không nói lời nào. Nhưng Suzuki ngữ khí hơi châm chọc lên tiếng, “Tiền ta kiếm được cho hắn đã sớm đủ mua mấy chục người như ta rồi, ngay cả Chishima, vẫn luôn bị ức hiếp mười mấy năm, một chút tiền có thể đem cả một đời người bán đứt sao?”
“A còn rất lợi hại, ta không cùng một tiểu hài tử như ngươi cãi cọ chuyện này, các ngươi tự tiện xông vào thuyền của ta, thiếu chút nữa kinh hách đến ta, chuyện này phải xử lý như thế nào đây?” Minamino hơi gợi lên khóe môi, “Cứ như vậy thả các ngươi, lòng ta không chịu được, đưa các ngươi trở về, chỉ sợ ban đêm các ngươi liền muốn đến lấy mạng ta, nên làm thế nào cho phải đây?”
Hai gã nam tử đang đứng ở đây bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt, cũng minh bạch ý tứ của chủ nhân mình, không nói hai lời, liền lấy vũ khí đặt lên trên cổ Tịch Đăng và Suzuki, tựa hồ nếu không đưa ra đáp án chính xác, sẽ trực tiếp đưa bọn họ xuống dưới kia.
Tịch Đăng bắt lấy tay Suzuki, trong lòng bàn tay đối phương tất cả đều là mồ hôi lạnh. Nghệ kỹ luôn luôn bị kiều hoa nuôi dưỡng* chưa từng tiếp xúc gần gũi với vũ khí như vậy, trên lưng đã đổ mồ hôi lạnh từng trận một từng trận một.
*Kiều hoa nuôi dưỡng: Nuôi dưỡng, chăm sóc, chiều chuộng như hoa.
“Chúng ta xin nghe theo đại nhân.” Tịch Đăng cũng không biết vai chính công Minamino muốn làm cái gì. Trong nguyên văn nói sự thần bí tuấn mỹ của hắn chỉ là mặt ngoài, trên thực tế Minamino, tính cách quái đản, giỏi nhất là ngụy trang làm người tốt.
Minamino bưng lên chén trà trước mặt, lắc lư đong đưa, “Lần này đi ra ngoài, ta thiếu một kẻ hầu hạ bên người, các ngươi nếu lớn lên ở Chi Viên, vậy thì hầu hạ người khác nhất định không tồi? Một người ở lại làm người hầu hạ bên người ta, người còn lại, làm mồi cho cá cũng không tồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất