Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê Ii

Chương 42: Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Kẻ phạm tội phải chịu trừng phạt, ai cũng không ngoại lệ

Trước Sau
Một bóng dáng gầy gò đang cúi người đứng ở bồn nước, cậu ta mở nước to đến nỗi tiếng nước tràn ngập ở bên tai, nước bắn tung tóe trên quần áo.

Có vài người ngồi cạnh nhau trên giường, thỉnh thoảng họ nhìn về phía người đang đứng bên bồn nước.

Bọn hắn nghe nói, người này vào đây bởi vì vụ án giết người giấu xác. Hôm nay đồng phạm của cậu ta sẽ bị tiêm thuốc độc.

Có người nhàm chán, nhịn không được nói: “Ê 0774, thằng bạn của mày hôm nay bị xử quyết đó.”

Người kia đã vào đây vài ngày, nhưng hầu như không ai nói chuyện với cậu ta. Mặc dù trong nhà tù nhốt một số kẻ cực kỳ hung ác, nhưng không có nhiều kẻ biến thái như vậy.

Giấu xác chết, còn quang minh chính đại trưng bày trong tủ kính.

Ngày đó khi bọn hắn ăn cơm trưa, nhìn thấy những tin tức đang chiếu trên TV, biểu tình trên mặt của mọi người đều có chút phấn khích.

Một tên gà bệnh lại đáng sợ như thế.

Hình ảnh về phòng làm việc của cậu ta được chiếu lên trên bản tin. Tuy rằng những nơi quan trọng bị làm mờ, nhưng chúng vẫn lộ ra vẻ âm trầm u ám.

Giống như người đang ngồi lặng lẽ ăn ở một góc, dường như cậu ta không nghe thấy gì, chỉ cúi đầu ăn cơm.

***

Người đó rửa tay xong, sau đó tắt vòi, cậu ta quay đầu, rũ rũ những giọt nước trên tay, đôi mắt hờ hững, “Có chuyện gì?”

Bên cạnh lập tức có người đụng vào người nói chuyện, bọn hắn đều là phạm nhân bị nhốt khoảng hai ba năm nữa sẽ được thả ra ngoài, cần gì phải đối đầu với loại người này.

Người nói lúc trước nuốt nước miếng một cái, nhưng vẫn ra vẻ can đảm nói: “Mày không cảm thấy buồn sao?”

Người này thoạt nhìn vừa bình thường lại vừa yếu đuối, nhưng khi đối mặt với đôi mắt kia, bọn hắn kìm lòng không được mà trở nên rụt rè, cũng không biết vì sao.

“Buồn hả, có chứ.”

Tịch Đăng nói.

Cậu dừng một chút, thả chậm tốc độ nói tiếp: “Nhưng đã phạm tội thì phải đền tội không phải à?”

***

“Tại sao mày giấu thi thể trong con rối? À không, tại sao mày có thể biến thi thể thành một con rối được?”

“Anh đã từng nghe nói về cô nàng La Pascualita* chưa?”

“Đó là ai?”

“Một trong những điều nổi tiếng nhất ở Mexico là ma nơ canh La Pascualita. Cô ta được biết đến với cái tên Cô dâu ma. Tôi đã đến đó xem một lần, sau đó tôi liền nghĩ, tại sao tôi không thử làm nó? Có lẽ truyền thuyết đó là thật?”

Tịch Đăng lộ ra một nụ cười, thậm chí có vài phần ngọt ngào, “Tôi đã thành công không phải à?”

Loại lời nói từ miệng một kẻ tự thú nói ra, tựa hồ có vài phần đáng tin. Tuy nhiên, thái độ hờ hững của đối phương vẫn khiến một số người khác lập tức ngậm miệng lại.

***

*Xác ướp cô dâu: Ở Chihuahua, Mexico có một tiệm áo cưới vô cùng nổi tiếng không chỉ bởi những bộ áo cưới lộng lẫy, kiểu dáng thời thượng đẹp mắt mà còn bởi cô nàng ma nơ canh La Pascualita xinh đẹp, duyên dáng, khuôn mặt rạng rỡ, trên tay luôn cầm bó hồng trắng, được trưng bày trong tủ kính cửa hàng từ năm 1930 đến nay.

Ma nơ canh La Pascualita có ánh mắt to tròn có hồn, mái tóc mềm mại, nụ cười mỉm dịu dàng, sống động như thật, thậm chí còn nhìn rõ được những mạch máu và dấu vân tay trên bàn tay.

Những người dân ở Chihuahua cũng truyền tai nhau một lời đồn rằng, ma nơ canh này chính là xác ướp con gái xinh đẹp của bà chủ tiệm. Trước khi tổ chức đám cưới, Kara không may qua đời do bị nhện độc cắn. Quá thương tiếc đứa con thân yêu mất khi chưa được khoác áo cưới cô dâu, bà Pascuala đã tìm người giúp ướp xác con với hy vọng con mãi luôn bên cạnh mình. Bà đặt con trong cửa tiệm, ngày ngày thay cho con những bộ váy cưới đẹp nhất mà bà làm ra.



Thử tưởng tượng rối của Tịch Đăng cũng làm giống y như vậy nhưng là dùng người thật… Σ( ° △ °|||)

***

Vài ngày sau, một người đàn ông mới chuyển đến phòng giam của Tịch Đăng.

“Số 0775, sau này cậu sẽ ở cùng 0315. Số 0642 ra ngoài, đổi phòng.”

Lúc đó Tịch Đăng đang nằm ở trên giường, cậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lát sau, cảm giác có ai đó đến gần mình, Tịch Đăng liền hé mắt, lạnh giọng, “Câm miệng, cút ngay.”

“Em muốn tôi cút đi đâu?” Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Tịch Đăng.

Tịch Đăng bỗng ngẫn người, sau đó mở bừng mắt. Trước mặt Tịch Đăng là một khuôn mặt cậu vô cùng quen thuộc.

Mái tóc của Bạch đã bị cạo trọc, nhưng điều này không tổn hại gì đến vẻ đẹp trai của hắn. Thậm chí bởi vì ngũ quan hoàn toàn lộ ra, đường nét cân đối, góc cạnh rõ ràng. Cho dù đầu trọc cũng có thể phù hợp với khuôn mặt, cả người thoạt nhìn còn nam tính hơn trước đây. Toàn thân đều tản ra hormone giống đực.

“Bạch?”

Đôi mắt của Tịch Đăng hoàn toàn kinh ngạc.

Cậu có chút hoảng hốt ngồi dậy, Bạch duỗi tay đè lại bờ vai của cậu, giọng nói điềm tĩnh, “Thấy tôi ngạc nhiên như vậy?”

“Tại sao anh lại ở đây?”

“Vào nhà cướp.” Hắn hơi dừng, “Còn có ý đồ hiếp dâm.”

Biểu cảm của Tịch Đăng lập tức trở nên vi diệu, bộ dáng giống như nhìn một tên cầm thú nhìn Bạch. Bạch thì vô tội nhìn cậu. “Sao thế?”

“H.I.Ế.P. D.Â.M?”

“Chậc, một người đàn ông gần 50 tuổi, tiếng hét của hắn ta thực sự rất đáng sợ.” Bạch vừa nói, vừa ngồi xuống mép giường của Tịch Đăng, cố gắng giả vờ mình cực kỳ sợ hãi rồi ôm chầm lấy cậu.

Bạch cũng không nói rằng khi hắn xé quần của người đàn ông kia bằng đạo cụ, cục thịt 2 inch (5,08 cm =]]]]) ghê tởm của hắn ta ngay lập tức cúi chào Bạch, cho nên lúc đó Bạch đã dùng roi da quất một cái lên nó rồi lùi ra xa.

Sau khi Bạch ôm Tịch Đăng, hắn cau mày và ngửi ngửi Tịch Đăng, “Trên người em có mùi gì vậy?”

Tịch Đăng nhàn nhạt liếc nhìn Bạch, “Mồ hôi.”

Bạch lập tức buông tay, hắn xoay người nhìn xung quanh, rồi lao thẳng đến bồn rửa tay ngay lập tức.

Tịch Đăng không nhịn được mỉm cười, “Nơi này chỉ có thể tắm một lần một ngày. Bây giờ còn chưa tới thời gian đâu.”

Tất cả quần chúng vây xem đều choáng váng.

“Anh đừng náo loạn nữa, mau đi ra đi.” Tịch Đăng nói.

“Anh nháo cái gì? Thẩm phán đã ra phán quyết, kết án mười năm.”

“Mười năm?” Tịch Đăng sững sờ.

Bạch điên cuồng rửa tay, “Anh đã cướp ba nhà trong vòng một đêm.”

Pháp y tiên sinh quả nhiên khác hẳn với những tên trộm thông thường.

Sau đó, Tịch Đăng suy nghĩ, liệu Bạch có hối hận khi làm điều ngu ngốc như vậy không, bởi vì…

Bạch nhìn thức ăn trong tay, nửa ngày không mở miệng. Khoai tây chưa được gọt vỏ, thậm chí phía trên có chút bùn. Bánh mì có màu vàng, hết hạn vào tháng trước.



Tịch Đăng ngồi bên cạnh hắn, an ủi nói: “Chỉ có thể ăn loại thức ăn này, anh tạm chấp nhận đi.”

Sau khi Bạch đói bụng ba ngày, hắn gặm một củ khoai tây do Tịch Đăng giấu cho hắn, sau đó liền nôn mửa.

Ngày thứ tư, Bạch biến mất cả một buổi sáng. Sau khi hắn trở về, bữa tối đã thay đổi rất nhiều. Ngay cả nhà ăn cũng bị khử trùng hoàn toàn, thậm chí mỗi người đều có bộ đồ ăn riêng.

Tịch Đăng nghi ngờ nhìn Bạch ngồi bên cạnh, “Anh đã làm gì thế?”

Bạch đang ăn một ngụm khoai tây, “Hả?”

“Tại sao anh biến mất cả buổi sáng, nhà ăn liền biến thành như vậy?”

“Không biết nữa.” Bạch nói.

Sau đó, liên tục những điều kỳ lạ xảy ra. Mọi người đều phát hiện phòng tắm được mở cửa mọi lúc và các dụng cụ tắm rửa cũng thay đổi từ xà phòng cục thành nước khử trùng.

Đúng vậy, không nhìn lầm đâu, biến thành nước khử trùng.

Tịch Đăng nhìn nước khử trùng trong tay, cả người đều cảm thấy không khỏe, cậu lập tức chạy đến gian phòng tắm bên cạnh.

“Nhất định là anh làm, đúng không?”

“Em dám không mặc quần áo chạy sang đây?!” Bạch lại chú ý đến một vấn đề khác.

Tịch Đăng liếc nhìn mình, “Nơi này toàn là đàn ông, sao vậy?”

Bạch lập tức chứng minh cho Tịch Đăng biết khi một số đàn ông nhìn thấy cơ thể của người đồng giới, họ sẽ làm ra một số “hành động” vô cùng mạnh mẽ.

Sự xuất hiện của Bạch đã làm toàn bộ nhà tù thay đổi. Mọi người đều học được bảy bước rửa tay cũng bắt đầu bình tĩnh dùng nước khử trùng để tắm rửa. Mọi người bắt đầu yêu quý bạn cùng phòng, không đánh nhau, số lần đến gặp bác sĩ ngày càng ít. Có lẽ người gặp bác sĩ nhiều nhất chính là Tịch Đăng, mỗi tuần đều có bác sĩ đến làm kiểm tra cho cậu một lần.

Bọn họ bắt đầu gọi Bạch là Bạch đại nhân.

Đương nhiên bọn họ biết, Bạch đại nhân có tính khiết phích nghiêm trọng.

Vì thế thường xuyên có người sẽ…

“Bạch đại nhân, cái đó……”

Hắn ta còn chưa nói xong, Bạch đã chạy đi, theo phương hướng có lẽ là vào nhà tắm.

“Chậc chậc chậc.” Tịch Đăng nhìn bóng dáng người nọ nhanh chóng chạy đi, “Cái tính khiết phích này mãi cũng không sửa được.”

Công việc của Bạch ở trong tù là sắp xếp các loại sách báo. Một ngày nọ, hắn mang rất nhiều sách từ bên ngoài vào, đặt chúng lên bàn rồi lại đi đến nhà tắm.

Tịch Đăng nhìn đống sách trên bàn, “Tại sao anh lại mang nhiều sách về như vậy? Không phải một người chỉ được mượn một quyển à? Một, hai, ba, bốn,… mười bốn, mười lăm, mười sáu.”

“Mười sáu? Có mười sáu quyển?”

Tịch Đăng nghiêng đầu và nhìn vào những cuốn sách trước mặt.

***

Nguyện vọng thứ hai của tôi à?

Là dũng cảm tự thú.

Kẻ phạm tội phải chịu trừng phạt, ai cũng không ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau