Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê Ii

Chương 66: Ta ở hiện đại văn hủy đi CP – Một đôi tay vòng quanh eo và một cái đầu đặt lên vai y

Trước Sau
Lần đầu tiên Dương Xác vui mừng khi có ai đó gõ cửa. Khi bàn tay của nó cách mặt y chưa đầy nửa thước, chuông cửa đột ngột vang lên, Dương Xác lập tức lùi về sau bước, cố gắng giả vờ bình tĩnh, “Bên ngoài có người tới, ta đi xem cái đã.”

Y nhanh chóng bước ra ngoài, đứng ở huyền quan*, hít một hơi thật sâu, rồi đưa tay mở cửa. Khi thấy người bên ngoài, Dương Xác sững người, sắc mặt cũng trở nên tồi tệ hơn.

*Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.

“Minh Hình, sao anh biết tôi sống ở đây?”

Người bên ngoài là Minh Hình.

“Hội trưởng nói địa chỉ của anh cho tôi, tốt xấu gì cũng là bạn học, tôi tới, anh không mời tôi đi vào uống ly nước à?”

Dương Xác nghĩ đến bên trong còn có một “ông trời” làm y càng đau đầu hơn. Vậy nên, y không muốn đưa Minh Hình vào. Mặc dù y rất ghét đối phương, nhưng nếu đối phương chết trong nhà mình, đó lại là một chuyện khác.

“Không mời, có chuyện gì chờ tôi trở lại trường rồi nói. Tôi hiện tại có việc.” Dương Xác nói xong liền đóng cửa lại.

Một bàn tay của Minh Hình nhanh chóng chặn lại, “Này, tôi có vài chuyện muốn hỏi anh, anh chờ tôi hỏi xong rồi đóng cửa. Được chứ? “

“Không……”

Dương Xác nói còn chưa nói hết câu, bỗng cảm giác có một thân thể dán lên sau lưng mình, mà từ ánh mắt hơi ngạc nhiên Minh Hình xem ra, chính là “ông trời” kia vừa ở trong phòng tắm ra ngoài.

“Tại sao ngươi không mời hắn vào?” Tịch Đăng nghiêng đầu nhìn Dương Xác, sau đó nhìn Minh Hình đang đứng bên ngoài và mỉm cười, “Vào đi.”

Khi Minh Hình được mời ngồi trên ghế sô pha, hắn vẫn còn hơi bối rối, hắn nhìn vào Tịch Đăng như người không xương ngồi ở bên cạnh, không hiểu sao cảm thấy hơi ớn lạnh. Dương Xác bị tống cổ đi rót nước. Nhất thời, chỉ còn lại Minh Hình và Tịch Đăng trong phòng khách.

Tịch Đăng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Minh Hình, cậu nhẹ nhàng vươn tay chạm vào mặt của hắn, “Khuôn mặt của ngươi cũng không tồi.”

Mặc dù Minh Hình quả thật thích đàn ông, nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy trường hợp này. Hơn nữa hắn vừa mới nhìn thấy cậu ta giống như động vật thân mềm uốn éo bám lên người Dương Xác. Cảm giác giữa hai người không giống một mối quan hệ bình thường. Lúc trước, Minh Hình đã vô tình nhìn đào góc tường của Dương Xác. Mà lần này hắn đến là vì chính sự. Lại nói, khuôn mặt của đối phương rất phổ thông, tuy rằng dáng người mềm mại, nhưng không phải gu của hắn.

Minh Hình nghiêng đầu và nói một cách đứng đắn, “Cảm ơn, cậu ngồi xuống đi đã, bạn trai của cậu lát nữa sẽ ra.”

“Bạn trai?” Tịch Đăng chớp chớp mắt, tựa hồ không hiểu từ này.

Dương Xác vừa từ phòng bếp đi ra nghe được những lời của Tịch Đăng, vội vàng đi tới, “Mấy người đang nói gì vậy?”

Minh Hình liếc nhìn Tịch Đăng, nhún vai, “Không có gì, tôi đến để hỏi anh vài điều. Tôi nghe nói hôm qua anh đã đưa Lộ Kỳ lên xe. Nơi cậu ấy xảy ra tai nạn rất gần với cổng trường của chúng ta. Anh không thấy gì hả?”



Đương nhiên tôi đã nhìn thấy, còn bị bắt ôm trở về đây nè. ಠ,ಥ

Dương Xác đưa nước qua cho Minh Hình, liếc thấy Tịch Đăng gần như dán cả cơ thể lên người của hắn, liền lập tức đi qua, xen vào giữa hai người, ngồi xuống. Trước tiên quay đầu mỉm cười lấy lòng với Tịch Đăng, sau đó lạnh mặt nhìn sang Minh Hình nói, “Tôi đưa bọn họ lên xe xong liền quay trở về. Tôi cũng mới nghe tin anh ta gặp tai nạn sáng nay.”

“Lộ Kỳ các người đang nói là ai vậy?” Giọng của Tịch Đăng hơi lạ, cách phát âm của cậu cũng không chính xác. Minh Hình lấy điện thoại di động ra và hỏi Dương Xác, “Bạn trai mới của anh là người ở đâu thế? Khẩu âm thật lạ.”

“Cậu ấy là em họ của tôi, trước đây luôn sống ở nước ngoài.”

Vừa nãy ở trong phòng bếp, Dương Xác đã suy nghĩ kỹ những gì mình phải nói rồi.

“Thì ra là anh em họ, tôi xin lỗi.” Minh Hình mở di động và đưa một bức ảnh cho Tịch Đăng xem, “Người đứng cạnh tôi là Lộ Kỳ, lúc đó tôi và cậu ấy đang cùng nhau ăn cơm.”

Tịch Đăng vươn mình chồm người qua Dương Xác để xem. Sau khi nhìn thấy rõ mặt người bên trong, cậu lập tức cười khúc khích nói, “Là hắn á hả.”

Dương Xác lập tức nâng cao cảnh giác, rất sợ Tịch Đăng làm ra chuyện gì đó, nhưng đối phương chỉ nhìn vào bức ảnh và cười, “Ta không thích khuôn mặt này.”

Câu nói của cậu, hai người ở đây, một người nghe hiểu, một người khác tự cho là mình nghe hiểu.

Minh Hình âm thầm bĩu môi, ngoài mặt lại tươi cười, “Lộ Kỳ rất được con gái yêu thích, cậu không thích cũng đúng thôi.”

Dương Xác biết Minh Hình đã hiểu lầm cái gì, y nói, “Hỏi xong rồi thì về đi.” Y đứng dậy và kéo Minh Hình đi ra ngoài. Sức lực của Dương Xác rất lớn chỉ đẩy vài cái liền tống cổ được người ta ra ngoài, đợi đến khi cánh cửa được đóng lại, Dương Xác bỗng bị đè lên trên cửa.

Một đôi tay vòng quanh eo và một cái đầu đặt lên vai Dương Xác. Y thậm chí có thể cảm nhận mái tóc dài của đối phương lướt qua cổ mình.

“Ngươi sợ ta ăn hắn phải không? Yên tâm, ta hơi kén ăn, ăn kẻ ngốc như vậy sẽ khiến ta biến thành người ngốc mất.”

Cả người Dương Xác không thể động đậy, cứng đờ dán ở trên cửa, nửa ngày sau mới thốt ra được một câu, “Ngươi có thể thay đổi khuôn mặt của mình?”

“Ờ, nhưng chỉ có thể thay đổi được một lần. Lúc nãy ta tìm thấy hình ảnh người này chụp chung với ngươi trong phòng. Ngươi không đồng ý cho ta mượn mặt, ta đành phải mượn của hắn vậy. Ể. Mà lúc nãy, khi ngươi nhìn thấy ta, biểu cảm của ngươi rất kỳ quái đó, cậu ta là ai vậy?”

“Em họ của ta.”

“Chậc chậc, ngươi nói dối.”

Vừa dứt lời, một thứ gì đó lướt qua mắt cá chân của Dương Xác. Dương Xác cắn răng, “Ngươi muốn làm gì?

“Ta đói bụng, ta muốn ăn.” Cậu thì thầm vào tai Dương Xác tựa như đó là những lời âu yếm của người yêu.



“Ngươi muốn ăn cái gì?”

***

Dương Xác đứng trước khu vực hải sản của siêu thị, nhìn những con cá bơi tới bơi lui trước mặt, thấp giọng hỏi, “Ngươi muốn ăn con nào?”

Sau khi hỏi, nửa ngày chẳng thấy ai trả lời. Dương Xác quay đầu lại, liền thấy con rắn vừa nãy còn ở ngay sau lưng của mình, giờ cả người đã ghé vào phía trên một cái bể cá ở đằng xa, cơ thể của cậu gần như sắp nhào vào bên trong bể.

Hành động của con rắn kia quả nhiên thu hút sự chú ý của nhiều người. Dương Xác vội vàng kéo đối phương ra, thấy đối phương khẽ nheo mắt lại, y lập tức nói, “Ngươi muốn mấy con cá đó hả? Ta mua toàn bộ cho ngươi nhé?”

“Được a.” Tịch Đăng đưa ngón tay chỉ cái bể bên cạnh, “Mấy con này ta cũng muốn, lúc nãy chúng nó trừng ta. Hứ.”

Khi Dương Xác tính tiền, hai người đã làm cho mọi người trong siêu thị ngạc nhiên. Bọn họ nhìn vào một đám cá nhảy tới nhảy lui trong mấy cái túi bự, mặt có chút cứng đờ, “Thưa anh, anh có chắc là muốn mua nhiều như vậy không?”

“Tôi chắc chắn, các chị tính tiền giúp tôi nhanh đi.”

Nếu không phải bây giờ y đang giữ chặt tay con rắn ở phía sau, có lẽ đối phương sẽ nhảy lên cắn mấy ngụm. Thật may Dương Xác là người nhanh tay nhanh mắt, vừa thấy tên đó há miệng muốn cắn, liền lập tức xách đám cá lên cao. Hiện tại y nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt ở phía sau.

Cuối cùng, nhân viên siêu thị phải phái người đưa những túi cá bự kia đến xe của Dương Xác. Khi Dương Xác lên năm hai, người nhà của y đã mua cho y một chiếc xe, nhưng Dương Xác hiếm khi lái xe.

Nhân viên siêu thị bỏ tất cả cá vào cốp xe rồi rời đi. Dương Xác nhìn Tịch Đăng vẫn còn ngoái đầu nhìn chằm chằm vào phía sau cốp xe, y thử thăm dò hỏi, “Ngươi có muốn vào bên trong đó luôn không?”

Trả lời y là một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Tịch Đăng.

“Được á.”

Dương Xác mang theo một đám cá và một con rắn lên đường, bất quá chưa đi được bao lâu, y đã bị bắt dừng xe lại. Khuôn mặt của một anh cảnh sát giao thông xuất hiện bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc.

“Thưa anh, xin vui lòng mở cốp xe của anh ra.”

Không xong rồi.

Dương Xác cố gắng nở một nụ cười, “Có chuyện gì sao?”

“Thưa anh, anh chỉ cần mở cốp xe là được.” Người cảnh sát giao thông cau mày nhìn Dương Xác và thúc giục y xuống xe. Dương Xác không còn cách nào khác ngoài việc ra khỏi xe và mở cốp xe. Ngay lúc cốp xe được mở ra, cảnh sát giao thông liền đè ngã Dương Xác xuống đất, y còn nghe thấy tiếng vị cảnh sát giao thông này gọi cho đồng nghiệp của anh ta.

“Một kẻ bắt cóc đã bị bắt trên đường XX, yêu cầu hỗ trợ, yêu cầu hỗ trợ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau