Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê Ii
Chương 71: Ta ở hiện đại văn hủy đi CP – Ngươi dẫm lên đuôi của ta!
Nghiêm Hâm do dự chốc lát rồi vẫn đi đến cửa phòng tắm, “Em ổn chứ?”
Không phải Nghiêm Hâm vô cớ hỏi câu này. Kể từ khi hắn đưa Tịch Đăng vào nhà, đối phương đã ở trong phòng tắm được hai tiếng, hiện tại đã là một giờ sáng.
Thật lâu sau, bên trong truyền đến giọng nói của Tịch Đăng, “Ta ổn, ngươi không cần lo lắng cho ta. Ngươi đi nghỉ trước đi.”
Trái tim Nghiêm Hâm thắt lại. Mặc dù đối phương giả vờ như không có việc gì, nhưng hắn vẫn nghe ra được sự mong manh và bất lực ẩn trong giọng nói bình tĩnh của Tịch Đăng.
Hắn nghĩ đến đây, không khỏi không trừng mắt nhìn Dương Xác đang đứng cách đó không xa, Nghiêm Hâm bước tới hạ giọng, “Cậu nói xem, làm sao bây giờ? Em ấy không chịu đi ra. Nếu không phải cậu ngăn cản tớ, tại sao em ấy lại gặp phải loại người này?”
Dương Xác buồn ngủ đến nỗi nước mắt đã lem nhem, nhưng y không thể nhìn bạn tốt của mình tự chui vào miệng rắn. Đối với việc Nghiêm Hâm cứ khăng khăng nghĩ rằng con rắn kia là một đứa trẻ ngoan, thiên chân vô tà vừa nếm trải hiện thực xấu xa, Dương Xác tỏ vẻ chính mình thật sự không có biện pháp.
“Cậu cứ để cho nó ở một mình đi. Nghiêm Hâm, không phải ngày mai cậu có tiết à? Giờ này còn chưa ngủ?” Dương Xác nói, lại ngáp một cái.
Nghiêm Hâm lườm y, “Cậu muốn ngủ thì cứ đi ngủ đi, không phải cậu cũng có tiết sao? Tớ không thể để em ấy một mình trong phòng tắm được, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”
Dương Xác hít sâu một hơi, giương mắt nhìn cánh cửa phòng tắm đóng kín, y đưa tay đẩy Nghiêm Hâm ra, “Được rồi, tôi sẽ đi gọi nó.”
Nghiêm Hâm chỉ thấy Dương Xác một bộ “thấy chết không sờn” đi qua, không đợi hắn hỏi “Bộ dạng này của cậu là thế nào?”, thì Dương Xác đã cúi xuống và đặt tai lên cửa. Một lát sau, y mới thật cẩn thận hỏi, “Ngươi cần giúp đỡ không? Đói bụng chưa?”
Không giống như Nghiêm Hâm kêu gọi nãy giờ, cánh cửa phòng tắm mở ra và tiếng Tịch Đăng phát ra từ bên trong.
“Vào đi.”
“Được.” Dương Xác lập tức trả lời, rồi bước vào thật nhanh, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng tắm lại. Nghiêm Hâm còn nghe thấy tiếng “Cạch”, Dương Xác đã khóa trái cửa.
Lý do tại sao Dương Xác khóa cửa rất đơn giản. Mặt y hơi tái nhìn con rắn nằm trong bồn tắm đang chà sữa tắm lên cái đuôi của mình. Nếu Nghiêm Hâm nhìn thấy, hắn nhất định sẽ lăn đùng ra ngất xỉu ngay lập tức mất.
Đối phương hiển nhiên đang tắm rửa vô cùng nghiêm túc, cố gắng chà cho cái đuôi nổi đầy bong bóng xà phòng. Tịch Đăng cũng không thèm nhìn Dương Xác một cái, “Tại sao ngươi không nói bộ dạng thực sự của ta cho hắn?” Cậu cúi đầu cười, cái đuôi trong tay cũng lúc lắc, “Nói cho hắn biết, mang theo hắn chạy trốn, chạy đến nơi ta không tìm thấy.”
Dương Xác mỉm cười miễn cưỡng cười cười, “Ta sẽ không chạy, nhưng ngươi muốn ta làm gì không?”
Sau khi nghe câu này, Tịch Đăng thả cái đuôi trong tay mình ra và quay đầu nhìn Dương Xác. “Cần a, hiện tại ta tạm thời muốn mượn thân phận nhân loại, bản thân ta rất dễ dàng bị phát hiện, cho nên ta cần ai đó yểm hộ giúp ta. Tất nhiên, ngươi có thể từ chối. Nhưng để phòng ngừa ngươi nói ra, ta đành phải giết ngươi thôi. Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, ngươi phải lựa chọn nhanh lên đó.”
Sau khi nói xong, Tịch Đăng cau mày nhíu mi, bàn tay ướt sũng vuốt cằm của mình, “Thịt người rất dở. Ta không thích ăn lắm.” Tuy rằng nói vậy, cặp dựng đồng yêu dị kia lại cẩn thận đảo qua từng tấc từng tấc trên người Dương Xác như thể đang chọn nơi để nhấm nháp.
Dương Xác nhanh chóng đưa ra lựa chọn, “Ta giúp ngươi, nhưng ngươi không thể tùy tiện ăn thịt người, cũng không thể tùy tiện đả thương người.”
Tịch Đăng lười nhác cười, sự quyến rũ lan tràn trên khuôn mặt, “Được.”
Dương Xác lại nói, “Nếu ngươi muốn trở thành một con người thì con người không ngủ trong bồn tắm. Ngươi phải ngủ trên giường mới không làm người khác nghi ngờ.”
Tịch Đăng hừ nhẹ một tiếng, lười biếng ghé vào bồn tắm, cái đuôi khẽ di chuyển dưới nước, “Thật rắc rối.”
Mái tóc dài của Tịch Đăng dán ở sau lưng, chỉ có một chút da thịt tuyết trắng ẩn hiện trong mỗi chuyển động. Mái tóc dài đó giống như tảo, giữa mái tóc đen đó là một khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, lông mày đen và đôi môi đỏ, giống như một con sơn tinh yêu quái trong thoại bản* cổ đại Trung Quốc. Cái đuôi màu xanh lá của cậu chầm chậm bơi trong nước, chóp đuôi dần dần chạm vào cánh tay của cậu, Tịch Đăng giơ tay bắt lấy nó, sau đó đưa nó lên môi và cắn một ngụm.
*Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Những giọt nước trong suốt nhẹ lăn xuống khuôn mặt tinh xảo, ẩm ướt đến yêu dị của Tịch Đăng, đôi môi đỏ của cậu phủ lên đầu chóp của cái đuôi nhỏ.
Đồng tử Dương Xác khẽ nhúc nhích, sau đó lùi về sau một bước.
“Trốn cái gì? Lại đây.”
Con rắn kia nhẹ nhàng cười với y.
***
Nghiêm Hâm đợi một lúc mới thấy Dương Xác đi ra. Hắn nhìn vào chiếc áo khoác của đối phương gần như ướt sũng, ngập ngừng, “Cậu ở bên trong nghịch nước?”
Dương Xác miễn cưỡng kéo khóe môi, quay đầu nói với con rắn bước đi phía sau mình, “Tủ lạnh có cá đóng hộp, hương vị không tồi, muốn thử chút không?”
Tịch Đăng mặc bộ quần áo Nghiêm Hâm đã chuẩn bị cho cậu. Cậu đã nghịch nước trong phòng tắm hai giờ. Cơ thể ướt sũng, mềm nhũn, lúc nào cũng buồn ngủ. Đôi mắt của Tịch Đăng đã híp thành một đường, nhưng nghe Dương Xác nói, lập tức gật đầu.
Dương Xác cũng nhẹ nhàng thở ra, trước khi đi ngủ cho con rắn này ăn no, vậy thì sẽ giảm đáng kể nguy cơ bị đối phương ăn thịt.
Tịch Đăng đi đến nhà ăn bước chân còn xiêu xiêu vẹo vẹo hơn cả ngày thường, bởi vì cậu buồn ngủ, khi buồn ngủ càng khó kiểm soát đôi chân của mình. Nhưng rơi vào mắt Nghiêm Hâm chính là…
“Cầm thú!” Nghiêm Hâm nghiến răng hung tợn, “Tớ nguyền rủa tên chết tiệt kia cả đời đều không cứng được.”
Dương Xác nghe thấy toàn bộ chỉ im lặng, y không mất trí như Nghiêm Hâm, khi y tiếp xúc gần với đối phương, mùi máu tươi tuy rằng rất nhẹ, nhưng y vẫn có thể ngửi thấy.
Tịch Đăng mềm như bông ngồi xuống bàn ăn, dùng tay chống đầu nhìn Dương Xác. Dương Xác vội vàng cầm bốn năm lon đồ hộp dùng một lần từ tủ lạnh ra, đặt chúng ngay ngắn trước mặt Tịch Đăng.
Tốc độ Tịch Đăng chớp mắt càng trở nên chậm chạp, cậu nhìn chằm chằm mấy lon đồ hộp cá trước mặt, chậm rãi nói: “Vị thịt nướng BBQ, vị cay nồng, vị cay rát…… Cái nào ăn ngon nhất?” Không đợi Dương Xác trả lời, cậu liền cầm lấy cái lon vị cay rát cách mình xa nhất, “Cái này cũng được.”
Thì ra đó là một con rắn thích ăn cay, Dương Xác nghĩ thầm.
Tịch Đăng ăn một hơi hết sạch ba lon đồ hộp và uống một cốc nước đá lớn rồi mới trở về phòng trong ánh mắt tha thiết của Dương Xác. Dương Xác hạ thấp điều hòa còn giúp Tịch Đăng đắp chăn đàng hoàng.
“Nếu muốn biến trở về nguyên hình, nhớ phải cởi quần ra trước, không thì ngày mai không có cách nào để giải thích với Nghiêm Hâm.”
Dương Xác vừa mới nói xong, liền nghe thấy “Xoẹt” một tiếng, là tiếng vải bị rách. Y cạn lời đỡ trán, nhìn tên nhóc trên giường xoay người, chóp đuôi nhòn nhọn lộ ra ở bên ngoài.
Bây giờ y cũng rất buồn ngủ, đành duỗi tay dém chăn lại rồi đi ra ngoài.
Những chuyện khác, ngày mai rồi nghĩ.
Dương Xác một đêm vô miên. Lúc tiếng chuông báo thức vang lên y còn không biết mình đang ở chỗ nào. Đến khi chuông báo thức vang lên lần thứ hai, y mới giãy giụa bò dậy đi đánh răng rửa mặt. Ngay khi bước vào phòng tắm, y nghe thấy một tiếng hét.
“Ngươi dẫm lên đuôi của ta!”
Dương Xác lùi lại theo bản năng, “Xin lỗi, xin lỗi. Chân của ngươi… Không đúng, là cái đuôi, đuôi của ngươi có đau không? Ngươi có muốn lấy Vân Nam bạch dược* xoa một chút không?”
*Vân Nam bạch dược: Là một loại thuốc y học cổ truyền Trung Quốc độc quyền bán trên thị trường và được sử dụng như một sản phẩm cầm máu, có thể sử dụng cho người và thú.
Không phải Nghiêm Hâm vô cớ hỏi câu này. Kể từ khi hắn đưa Tịch Đăng vào nhà, đối phương đã ở trong phòng tắm được hai tiếng, hiện tại đã là một giờ sáng.
Thật lâu sau, bên trong truyền đến giọng nói của Tịch Đăng, “Ta ổn, ngươi không cần lo lắng cho ta. Ngươi đi nghỉ trước đi.”
Trái tim Nghiêm Hâm thắt lại. Mặc dù đối phương giả vờ như không có việc gì, nhưng hắn vẫn nghe ra được sự mong manh và bất lực ẩn trong giọng nói bình tĩnh của Tịch Đăng.
Hắn nghĩ đến đây, không khỏi không trừng mắt nhìn Dương Xác đang đứng cách đó không xa, Nghiêm Hâm bước tới hạ giọng, “Cậu nói xem, làm sao bây giờ? Em ấy không chịu đi ra. Nếu không phải cậu ngăn cản tớ, tại sao em ấy lại gặp phải loại người này?”
Dương Xác buồn ngủ đến nỗi nước mắt đã lem nhem, nhưng y không thể nhìn bạn tốt của mình tự chui vào miệng rắn. Đối với việc Nghiêm Hâm cứ khăng khăng nghĩ rằng con rắn kia là một đứa trẻ ngoan, thiên chân vô tà vừa nếm trải hiện thực xấu xa, Dương Xác tỏ vẻ chính mình thật sự không có biện pháp.
“Cậu cứ để cho nó ở một mình đi. Nghiêm Hâm, không phải ngày mai cậu có tiết à? Giờ này còn chưa ngủ?” Dương Xác nói, lại ngáp một cái.
Nghiêm Hâm lườm y, “Cậu muốn ngủ thì cứ đi ngủ đi, không phải cậu cũng có tiết sao? Tớ không thể để em ấy một mình trong phòng tắm được, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”
Dương Xác hít sâu một hơi, giương mắt nhìn cánh cửa phòng tắm đóng kín, y đưa tay đẩy Nghiêm Hâm ra, “Được rồi, tôi sẽ đi gọi nó.”
Nghiêm Hâm chỉ thấy Dương Xác một bộ “thấy chết không sờn” đi qua, không đợi hắn hỏi “Bộ dạng này của cậu là thế nào?”, thì Dương Xác đã cúi xuống và đặt tai lên cửa. Một lát sau, y mới thật cẩn thận hỏi, “Ngươi cần giúp đỡ không? Đói bụng chưa?”
Không giống như Nghiêm Hâm kêu gọi nãy giờ, cánh cửa phòng tắm mở ra và tiếng Tịch Đăng phát ra từ bên trong.
“Vào đi.”
“Được.” Dương Xác lập tức trả lời, rồi bước vào thật nhanh, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng tắm lại. Nghiêm Hâm còn nghe thấy tiếng “Cạch”, Dương Xác đã khóa trái cửa.
Lý do tại sao Dương Xác khóa cửa rất đơn giản. Mặt y hơi tái nhìn con rắn nằm trong bồn tắm đang chà sữa tắm lên cái đuôi của mình. Nếu Nghiêm Hâm nhìn thấy, hắn nhất định sẽ lăn đùng ra ngất xỉu ngay lập tức mất.
Đối phương hiển nhiên đang tắm rửa vô cùng nghiêm túc, cố gắng chà cho cái đuôi nổi đầy bong bóng xà phòng. Tịch Đăng cũng không thèm nhìn Dương Xác một cái, “Tại sao ngươi không nói bộ dạng thực sự của ta cho hắn?” Cậu cúi đầu cười, cái đuôi trong tay cũng lúc lắc, “Nói cho hắn biết, mang theo hắn chạy trốn, chạy đến nơi ta không tìm thấy.”
Dương Xác mỉm cười miễn cưỡng cười cười, “Ta sẽ không chạy, nhưng ngươi muốn ta làm gì không?”
Sau khi nghe câu này, Tịch Đăng thả cái đuôi trong tay mình ra và quay đầu nhìn Dương Xác. “Cần a, hiện tại ta tạm thời muốn mượn thân phận nhân loại, bản thân ta rất dễ dàng bị phát hiện, cho nên ta cần ai đó yểm hộ giúp ta. Tất nhiên, ngươi có thể từ chối. Nhưng để phòng ngừa ngươi nói ra, ta đành phải giết ngươi thôi. Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, ngươi phải lựa chọn nhanh lên đó.”
Sau khi nói xong, Tịch Đăng cau mày nhíu mi, bàn tay ướt sũng vuốt cằm của mình, “Thịt người rất dở. Ta không thích ăn lắm.” Tuy rằng nói vậy, cặp dựng đồng yêu dị kia lại cẩn thận đảo qua từng tấc từng tấc trên người Dương Xác như thể đang chọn nơi để nhấm nháp.
Dương Xác nhanh chóng đưa ra lựa chọn, “Ta giúp ngươi, nhưng ngươi không thể tùy tiện ăn thịt người, cũng không thể tùy tiện đả thương người.”
Tịch Đăng lười nhác cười, sự quyến rũ lan tràn trên khuôn mặt, “Được.”
Dương Xác lại nói, “Nếu ngươi muốn trở thành một con người thì con người không ngủ trong bồn tắm. Ngươi phải ngủ trên giường mới không làm người khác nghi ngờ.”
Tịch Đăng hừ nhẹ một tiếng, lười biếng ghé vào bồn tắm, cái đuôi khẽ di chuyển dưới nước, “Thật rắc rối.”
Mái tóc dài của Tịch Đăng dán ở sau lưng, chỉ có một chút da thịt tuyết trắng ẩn hiện trong mỗi chuyển động. Mái tóc dài đó giống như tảo, giữa mái tóc đen đó là một khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, lông mày đen và đôi môi đỏ, giống như một con sơn tinh yêu quái trong thoại bản* cổ đại Trung Quốc. Cái đuôi màu xanh lá của cậu chầm chậm bơi trong nước, chóp đuôi dần dần chạm vào cánh tay của cậu, Tịch Đăng giơ tay bắt lấy nó, sau đó đưa nó lên môi và cắn một ngụm.
*Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Những giọt nước trong suốt nhẹ lăn xuống khuôn mặt tinh xảo, ẩm ướt đến yêu dị của Tịch Đăng, đôi môi đỏ của cậu phủ lên đầu chóp của cái đuôi nhỏ.
Đồng tử Dương Xác khẽ nhúc nhích, sau đó lùi về sau một bước.
“Trốn cái gì? Lại đây.”
Con rắn kia nhẹ nhàng cười với y.
***
Nghiêm Hâm đợi một lúc mới thấy Dương Xác đi ra. Hắn nhìn vào chiếc áo khoác của đối phương gần như ướt sũng, ngập ngừng, “Cậu ở bên trong nghịch nước?”
Dương Xác miễn cưỡng kéo khóe môi, quay đầu nói với con rắn bước đi phía sau mình, “Tủ lạnh có cá đóng hộp, hương vị không tồi, muốn thử chút không?”
Tịch Đăng mặc bộ quần áo Nghiêm Hâm đã chuẩn bị cho cậu. Cậu đã nghịch nước trong phòng tắm hai giờ. Cơ thể ướt sũng, mềm nhũn, lúc nào cũng buồn ngủ. Đôi mắt của Tịch Đăng đã híp thành một đường, nhưng nghe Dương Xác nói, lập tức gật đầu.
Dương Xác cũng nhẹ nhàng thở ra, trước khi đi ngủ cho con rắn này ăn no, vậy thì sẽ giảm đáng kể nguy cơ bị đối phương ăn thịt.
Tịch Đăng đi đến nhà ăn bước chân còn xiêu xiêu vẹo vẹo hơn cả ngày thường, bởi vì cậu buồn ngủ, khi buồn ngủ càng khó kiểm soát đôi chân của mình. Nhưng rơi vào mắt Nghiêm Hâm chính là…
“Cầm thú!” Nghiêm Hâm nghiến răng hung tợn, “Tớ nguyền rủa tên chết tiệt kia cả đời đều không cứng được.”
Dương Xác nghe thấy toàn bộ chỉ im lặng, y không mất trí như Nghiêm Hâm, khi y tiếp xúc gần với đối phương, mùi máu tươi tuy rằng rất nhẹ, nhưng y vẫn có thể ngửi thấy.
Tịch Đăng mềm như bông ngồi xuống bàn ăn, dùng tay chống đầu nhìn Dương Xác. Dương Xác vội vàng cầm bốn năm lon đồ hộp dùng một lần từ tủ lạnh ra, đặt chúng ngay ngắn trước mặt Tịch Đăng.
Tốc độ Tịch Đăng chớp mắt càng trở nên chậm chạp, cậu nhìn chằm chằm mấy lon đồ hộp cá trước mặt, chậm rãi nói: “Vị thịt nướng BBQ, vị cay nồng, vị cay rát…… Cái nào ăn ngon nhất?” Không đợi Dương Xác trả lời, cậu liền cầm lấy cái lon vị cay rát cách mình xa nhất, “Cái này cũng được.”
Thì ra đó là một con rắn thích ăn cay, Dương Xác nghĩ thầm.
Tịch Đăng ăn một hơi hết sạch ba lon đồ hộp và uống một cốc nước đá lớn rồi mới trở về phòng trong ánh mắt tha thiết của Dương Xác. Dương Xác hạ thấp điều hòa còn giúp Tịch Đăng đắp chăn đàng hoàng.
“Nếu muốn biến trở về nguyên hình, nhớ phải cởi quần ra trước, không thì ngày mai không có cách nào để giải thích với Nghiêm Hâm.”
Dương Xác vừa mới nói xong, liền nghe thấy “Xoẹt” một tiếng, là tiếng vải bị rách. Y cạn lời đỡ trán, nhìn tên nhóc trên giường xoay người, chóp đuôi nhòn nhọn lộ ra ở bên ngoài.
Bây giờ y cũng rất buồn ngủ, đành duỗi tay dém chăn lại rồi đi ra ngoài.
Những chuyện khác, ngày mai rồi nghĩ.
Dương Xác một đêm vô miên. Lúc tiếng chuông báo thức vang lên y còn không biết mình đang ở chỗ nào. Đến khi chuông báo thức vang lên lần thứ hai, y mới giãy giụa bò dậy đi đánh răng rửa mặt. Ngay khi bước vào phòng tắm, y nghe thấy một tiếng hét.
“Ngươi dẫm lên đuôi của ta!”
Dương Xác lùi lại theo bản năng, “Xin lỗi, xin lỗi. Chân của ngươi… Không đúng, là cái đuôi, đuôi của ngươi có đau không? Ngươi có muốn lấy Vân Nam bạch dược* xoa một chút không?”
*Vân Nam bạch dược: Là một loại thuốc y học cổ truyền Trung Quốc độc quyền bán trên thị trường và được sử dụng như một sản phẩm cầm máu, có thể sử dụng cho người và thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất