[Khoái Xuyên] Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy
Chương 18
Doãn Hủ loạng choạng trở về phòng cẩn thận đóng cửa lại, cả người vô lực dựa vào cửa trượt xuống, ngồi trên mặt đất ôm đầu gối.
Giống như phải làm thế cậu mới có sức trở lại được.
Không biết vừa rồi cậu lấy đâu ra dũng khí và bình tĩnh, thế mà lại có thể giả vờ như chưa nghe thấy gì, lặng lẽ về phòng.
Cậu chống cằm lên mu bàn tay, thở hổn hển, hai tay ôm lấy đầu gối, thật lâu sau mới dần bình tĩnh lại.
Tiên sinh đã biết rồi...
Anh ấy biết từ lúc nào?
Lúc anh ấy biết được đã nghĩ gì, đã muốn làm gì?
Nghĩ đến đây, trái tim hỗn loạn của Doãn Hủ đột nhiên yên lặng lại.
Những câu hỏi khác cậu có thể không biết đáp án, nhưng câu cuối cùng chẳng lẽ cậu lại không biết sao?
Cậu còn vừa tận tai nghe thấy cơ mà...
Vì muốn cậu trở lại "con đường đúng đắn", người này thậm chí còn muốn mời bác sĩ tâm lý.
Doãn Hủ cảm thấy trong lòng nhói đau, có chút rầu rĩ.
Cảm giác khẩn trương thấp thỏm khi mới biết tình cảm của mình bị phát hiện đã giảm xuống, thay vào đó là nỗi buồn và sự bất lực.
Hắn dù biết cũng không biết muốn vạch trần làm rõ, mà chỉ muốn kéo mọi thứ quay về quỹ đạo vốn có của mình.
Doãn Hủ khẽ cười thành tiếng, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
Lý trí nói cho cậu, người đó chỉ muốn tốt cho cậu, cho mối quan hệ của hai người, dù sao chỉ khi không có gì biến đổi hai người mới có thể tiếp tục ở chung với nhau, một khi đã có thay đổi thì không thể nói trước được điều gì.
Trái tim lại bảo cậu, hành động của người đó chính là có ý từ chối. Ngay cả khi hắn đã biết cậu thích hắn cũng không định chấp nhận tâm ý của cậu, thậm chí không muốn đối mặt với tình cảm của cậu, chỉ muốn vờ như chưa phát hiện ra, rồi âm thầm lặng lẽ giải quyết.
Nếu không phải cậu tình cờ nghe thấy, nói không chừng có ngày cậu nản lòng thoái chí quyết định từ bỏ, cũng không biết người đó cũng góp một tay.
Dù sao cũng còn trẻ, lại là lần đầu tiên thích một người, Doãn Hủ hơi không chịu đựng được bị đối xử như vậy.
Nhưng cố tình là cậu còn không có lý do gì để giận dữ oán trách.
Người thích thầm là cậu, người có ý theo đuổi là cậu.
Hắn đã làm gì sai ư?
Hắn chẳng làm gì sai cả.
Đối tốt với cậu là sai sao? Tử tế, xuất sắc, cường đại... Những điều này là sai sao?
Dù hắn muốn từ chối, muốn hướng mình về con đường đúng đắn, hắn cũng âm thầm làm, không muốn tổn thương thể diện của cậu, càng không xua đuổi hay xa lánh cậu.
Đối phương cũng đã làm đến mức này, cậu còn mong muốn xa vời gì nữa? Cậu còn có thể yêu cầu hắn làm gì nữa đây?
Từ chối là quyền của hắn, cậu không có quyền cướp đoạt nó.
Hắn rất tốt, thật sự rất tốt, tốt đến mức cậu không có lý do gì để oán hận.
Trong một khoảnh khắc, Doãn Hủ có oán, nhưng không phải oán hắn từ chối mình, mà là oán hắn đã đối với mình quá tốt. Hắn tốt như vậy, làm sao cậu có thể cam tâm buông tay.
Nói đến cùng cậu cũng chỉ là người bình thường, là người thì sẽ có lòng tham, cậu cũng không ngoại lệ.
Con người có bản năng hướng về ánh sáng, khát vọng những thứ tốt đẹp, mà hiện tại đối với Doãn Hủ, Úc Chỉ là đại diện cho "những thứ tốt đẹp" ấy.
Nếu không có Úc Chỉ, cả đời của cậu sẽ không được trọn vẹn.
Liệu tiên sinh có trách cậu không?
Không, sẽ không. Ngay cả khi đã biết tâm tư của cậu đối với hắn, tiên sinh cũng không nói thẳng với cậu, thay vào đó lại nghĩ cách khuyên nhủ, cho rằng những người trẻ tuổi sẽ thích hợp với cậu hơn.
Nhưng tiên sinh có lẽ không biết, ở trong mắt cậu, hắn chính là người tốt nhất, rạng rỡ nhất, tuy rằng cậu cũng chưa gặp được nhiều người, nhưng cậu cho rằng cho dù có gặp được thêm càng nhiều người nữa, cũng sẽ không ai có thể hấp dẫn cậu như Úc Chỉ, khiến cậu chỉ muốn đến gần.
Thế nhưng... tiên sinh không cần cậu.
Đêm nay, cả Úc Chỉ và Doãn Hủ đều không ngủ ngon.
Ngày hôm sau Úc Chỉ thức dậy, thay vì rời khỏi nhà sớm như mấy hôm trước, hắn lại chờ đến lúc Doãn Hủ rời giường. Hắn muốn nhìn phản ứng của Doãn Hủ để xem chiêu độc tối qua dùng có tác dụng hay không.
Đợi một lúc lâu mới chờ được thiếu niên ra khỏi phòng, hai mắt cậu sưng đỏ, dưới mắt còn có quầng thâm.
Úc Chỉ giả vờ khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tối hôm qua thức đêm đọc sách hay xem TV à?"
Doãn Hủ cười lắc đầu: "Em không sao đâu, tiên sinh đừng lo lắng."
Cậu thuần thục mang bữa sáng cho Úc Chỉ. Toàn những món Úc Chỉ thích.
Thấy Úc Chỉ sững sờ tại chỗ, cậu còn đẩy đẩy bát đũa đến cho hắn. "Tiên sinh không ăn ạ? Hôm nay muốn nghỉ ngơi không đi làm sao?"
Lúc này Úc Chỉ mới nhận lấy bát đũa, tâm trạng phức tạp mà bắt đầu ăn.
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, hành động ngày hôm qua chỉ dẫn đến một kết quả... Doãn Hủ khóc cả đêm.
Chỉ có thế thôi...
Thế thôi...
Thế thôi á?!
Không khó để nhận ra cách cư xử của Doãn Hủ không hề thay đổi, trước sau như một chú ý đến chuyện ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của hắn, hiển nhiên là vẫn đang theo kế hoạch nước ấm nấu ếch như cũ.
Nên là tối qua hắn làm trò không có tác dụng gì hết à?
Đã bảo người trẻ tuổi thì sĩ diện cơ mà?
Lúc này Úc Chỉ thực sự cảm thấy mình già rồi, không còn hiểu người trẻ tuổi nghĩ gì nữa rồi.
Nếu mà đổi thành mục tiêu nhiệm vụ ở thế giới trước hắn đến, bây giờ có khi hận không thể lập tức tốt nghiệp rồi tránh hắn xa nhất có thể.
Nhưng Doãn Hủ không như vậy.
Biết rõ hắn đã phát hiện tâm tư của mình, vẫn trước sau như một làm những gì mình muốn.
Úc Chỉ bình tĩnh lại để tự hỏi, rồi chợt nhận ra.
Đứa nhỏ này đại khái là tưởng nếu chính hắn không nói thẳng, có nghĩa là không muốn cậu bị tổn thương, một khi đã như vậy thì cậu cứ giả vờ như không biết gì hết, dù sao hắn vốn là không biết tối hôm qua gọi điện thoại bị cậu nghe trộm được.
Cậu đang ỷ vào chuyện Úc Chỉ sẽ không nói thẳng.
Úc Chỉ không khỏi lắc đầu cười khẽ, trong lòng có chút bất lực lan tràn.
Doãn Hủ...
Doãn Hủ...
Doãn Hủ...
Tôi phải làm gì với cậu mới được đây?
Đúng như Úc Chỉ nghĩ, Doãn Hủ đang ỷ vào việc Úc Chỉ sẽ không nói thẳng ra.
Cậu không ngốc, nếu như quá lộ liễu, hoặc nếu cậu bày tỏ rõ ràng muốn theo đuổi hắn, hắn sẽ nhân cơ hội mà từ chối mình, để cậu không còn cơ hội nữa.
Không bằng giả vờ như chưa nghe thấy gì, khiến bản thân quên đi chuyện đêm qua.
Thứ Hai, hai đứa nhỏ đến trường, trong lòng Úc Chỉ lại không thấy thoải mái chút nào. Chuyện không giải quyết thì sẽ không biến mất, mà chỉ càng ngày càng thêm phiền phức.
Úc Chỉ không phải người hay chần chừ, nhưng đối với một thiếu niên biến theo đuổi tán tỉnh thành một trận chiến tâm lý, hắn thực sự cảm thấy vô lực.
Từng có lúc hắn đã muốn để yên cho cậu theo đuổi mình.
Nhưng không thể.
Không chỉ bởi vì cơ thể này của hắn lớn hơn thiếu niên tận hai mươi tuổi, còn bởi vì hắn là một người thực hiện nhiệm vụ.
Thế giới này chỉ là một trong những thế giới hắn từng đi qua, trước kia hắn từng trải nghiệm rất nhiều cuộc đời, tương lai sẽ còn phải trải qua nhiều hơn nữa, nhưng thiếu niên thì chỉ có một đời này thôi.
Nếu hắn chấp nhận cậu, sống cùng cậu một đời, sau đó lại quên đi mảnh tình cảm này, thật sự rất không công bằng cho Doãn Hủ, người dành cả một đời để nhớ đến hắn.
Nhưng nếu bản thân hắn không quên đi cậu, mang theo ký ức về người yêu của một đời tiếp tục xuyên qua thời không, thì sẽ không công bằng cho một kẻ gần như bất tử như hắn.
Úc Chỉ thích sự công bằng, không thích người khác mắc nợ mình, càng không thích mình mắc nợ người khác.
(Bản edit chỉ được đăng trên wattpad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)
Rất nhanh đã đến thi cuối kỳ, dưới sự dạy dỗ và áp lực từ ba phía giáo viên, Úc Chỉ và Doãn Hủ, nhóc mập thành công xếp ở vị trí thứ ba trong lớp, trở thành một người bình thường trong miệng Úc Chỉ.
Nhóc mập trợn mắt nhìn hắn: "Ba, bây giờ con mới là người bình thường, thế trước kia ba nghĩ con là gì?"
Úc Chỉ cũng nhìn nhóc, từ từ hỏi ngược lại: "Con đoán xem?"
Nhóc mập: "......"
Úc Chỉ mỉm cười: "Có cần ba nhắc lại không?"
Nhóc mập nghiêm nghị từ chối: "Không cần!" Nhóc không cần người khác bảo nhóc ngốc đâu!
Mặc dù... mặc dù trước đây nhóc thật sự không được thông minh cho lắm.
"Sao ba không nói gì Hủ ca cả? Hủ ca còn không xếp thứ ba được kìa!" Chỉ xếp thứ năm, hoàn toàn không bằng nhóc.
Nhóc mập đắc ý nhìn Doãn Hủ một cái.
Úc Chỉ gõ đầu nhóc: "Hủ ca của con học cái gì? Con thì học cái gì? Lớp của Hủ ca con có bao nhiêu người? Lớp con có bao nhiêu người?"
"Người nhiều thì sao? Chả lẽ người nhiều thì không có vị trí thứ ba này luôn?" Nhóc mập còn nói năng hùng hồn có lý lắm.
Doãn Hủ chỉ cười cười không so đo với nhóc, còn cực kỳ nhiệt tình tỏ vẻ muốn giúp nhóc mang cặp sách về phòng.
Cái tư thái mẹ hiền kia Úc Chỉ coi như không nhìn thấy, chỉ có nhóc mập cho rằng Doãn Hủ đang muốn nhân cơ hội trả thù mình, vì thế kiên quyết không chịu, muốn tự mình mang vào.
Nhìn bóng dáng nhóc mập tung tăng nhảy nhót biến mất ở cuối hành lang, Úc Chỉ mới thu lại nụ cười, đối mặt với Doãn Hủ.
"Sắp được nghỉ có muốn đi đâu chơi không? Quyết định trước rồi tôi mang hai đứa đi." Tuy chỉ có nửa tháng, nhưng rút ra hai ba ngày cũng không thành vấn đề.
Doãn Hủ ngẩng đầu nhìn hắn, sau lại cúi đầu, giọng nói uyển chuyển, khóe môi hơi nhếch lên: "Tiên sinh, thật ra em không muốn ra ngoài nhiều như vậy."
"So với phong cảnh bên ngoài, em thích ở cùng với người nhà hơn."
Nói chuyện ám chỉ, nếu biết mục đích của cậu tự nhiên sẽ liên tưởng đến thâm ý trong đó, nếu không biết thì nghe qua cũng thấy bình thường, không có vấn đề gì cả.
Úc Chỉ tức muốn cười ra, đứa nhỏ này mỗi ngày đọc sách trong thư phòng, ngôn ngữ nghệ thuật gì đó có phải là đều dùng với hắn không?
Hắn đây là mua dây buộc mình? Hay là dạy học trò thầy chết đói(*)?
(*) Dạy học trò, thầy chết đói (教会徒弟饿死师傅): trò giỏi hơn thầy, sóng sau xô sóng trước.
"Cậu muốn ở nhà tôi sẽ không phản đối, nhưng tôi sẽ dẫn nhóc mập đi chơi, cậu ở nhà một mình vậy." Úc Chỉ mím môi.
Doãn Hủ hơi trợn mắt, vội vàng kéo lại Úc Chỉ đang muốn đi. "Tiên sinh!"
"Em sai rồi, em đi với hai người."
Úc Chỉ liếc cậu một cái: "Không phải vừa bảo thích ở nhà à?"
Doãn Hủ nghiêm trang lắc đầu: "Không thích."
Khóe môi Úc Chỉ giương lên: "Còn bảo muốn ở với người nhà mà?"
Doãn Hủ kiên định nói: "Hai người là người nhà của em."
Úc Chỉ nhìn vẻ khẩn cầu và nôn nóng trong mắt cậu, đột nhiên không muốn trêu chọc nữa, nhẹ giọng nói: "Vậy xếp đồ đi."
Nói xong liền xoay người đi.
Doãn Hủ nhìn bóng lưng to lớn của hắn, lẩm bẩm: "Anh còn chưa nói đi đâu nữa mà."
Dù sao cũng đang là mùa đông, Úc Chỉ không muốn đi đâu xa quá, nếu quá thả lỏng thì đến lúc đi học lại sẽ khó vào trạng thái.
Úc Chỉ mang hai đứa đến một khu du lịch thôn dã(*) ở ngoại thành.
(*) Du lịch thôn dã/nông gia nhạc (农家乐): Du lịch tập trung vào việc tích cực tham gia vào lối sống nông thôn. (Bản edit chỉ được đăng trên wattpad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)
Từ thành phố bận rộn về nơi miền quê sông nước, thân thể lẫn tinh thần đều sẽ thư giãn nhẹ nhàng hơn.
Ban ngày, Úc Chỉ dẫn hai đứa đi câu cá, hắn câu được nhiều nhất, Doãn Hủ được hắn hướng dẫn cũng câu được vài con, chỉ có nhóc mập mải chơi game, đến lúc cá ăn hết sạch mồi câu rồi cũng chưa thấy nhóc kéo cần lên lần nào.
Đến lúc câu xong, Úc Chỉ nói một câu khiến cho nhóc mập lập tức trợn to mắt.
"Tối nay ai câu được cá thì người đó ăn." Ý bảo không câu thì đừng có ăn.
Nhóc mập nhìn hắn, rồi lại nhìn Doãn Hủ, lập tức chơi xấu òa khóc: "Ba, ba không thể làm thế!"
Úc Chỉ mỉm cười: "Ba có thể."
Lúc tâm trạng không tốt, cũng chỉ có chọc nhóc mập chơi mới khiến hắn thấy thoải mái hơn.
Đến tối, nhóc mập ăn ké bữa tối của Doãn Hủ.
Chờ nhóc đánh răng rửa mặt đi ngủ rồi, Úc Chỉ gọi Doãn Hủ ra ngoài.
Bầu trời lấp lánh ánh sao, ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống.
Giọng nói của hắn vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, dễ dàng làm cho Doãn Hủ thả lỏng cảnh giác.
"Tôi cảm thấy tâm lý cậu gần đây có hơi không ổn, có phải ôn tập căng thẳng quá không? Tôi giúp cậu hẹn bác sĩ tâm lý, lúc về có thời gian thì đi xem thử nhé?"
Ánh mắt hắn không né tránh nhìn thẳng vào Doãn Hủ, ý tứ trong mắt cũng không che giấu chút nào.
Hắn đang dùng hành động thực tế để nói cho Doãn Hủ.
Hắn đã biết.
Hơn nữa.
Hắn muốn làm rõ.
Tim Doãn Hủ lỡ một nhịp, trong phút chốc, cậu dường như cảm thấy có một bàn tay to đang bóp chặt cổ mình, khiến cậu ngạt thở.
Cậu ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Úc Chỉ, trên mặt hắn vẫn có sự quan tâm chân thành, hắn thực sự quan tâm lo lắng cho cậu, nhưng lời nói việc làm lúc nào cũng như đang đâm vào tim cậu vậy.
Không kiêng nể gì.
Úc Chỉ bị ánh mắt này nhìn làm cho hơi hốt hoảng trong lòng. Hắn nhìn ra chỗ khác, cảm thấy không đành lòng lại nhắm mắt lại, sau đó cười nói: "Nếu cậu không thích thì kệ đi, chỉ là tôi hy vọng cậu có thể chăm sóc bản thân tốt hơn, đừng... làm ra chuyện sẽ khiến cậu hối hận."
Dứt lời, hắn xoay người muốn về phòng.
Ngay sau đó, cổ tay bị nắm thật chặt, giống như dùng hết sức để nắm lấy.
Giọng Doãn Hủ hơi run rẩy, rồi lại ra vẻ bình tĩnh, cậu chịu đựng nỗi chua xót trong lòng, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, không cần phải dò xét hay ám chỉ nữa đâu. Anh muốn nghe điều gì, em đều nói cho anh."
Úc Chỉ như biết trước cậu định nói gì, hắn không khỏi nhíu mày, theo bản năng muốn ngăn lại, muốn rời đi.
"Từ từ......"
"Em thích anh."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Doãn Hủ: Anh có muốn nghe không, em thích anh.
Úc Chỉ:...... Không, tôi không muốn.
Đá: Cuối cùng cũng đến đoạn tỏ tình, mừng rớt nước mắt á (ಥ﹏ಥ) nhưng sắp tới anh già lại chuẩn bị trường kỳ kháng chiến đến cùng rồi (nên mới kéo ra được 30 chương đó orz) bé Hủ lại đây tui ôm (づ  ̄ ³ ̄) づ
Giống như phải làm thế cậu mới có sức trở lại được.
Không biết vừa rồi cậu lấy đâu ra dũng khí và bình tĩnh, thế mà lại có thể giả vờ như chưa nghe thấy gì, lặng lẽ về phòng.
Cậu chống cằm lên mu bàn tay, thở hổn hển, hai tay ôm lấy đầu gối, thật lâu sau mới dần bình tĩnh lại.
Tiên sinh đã biết rồi...
Anh ấy biết từ lúc nào?
Lúc anh ấy biết được đã nghĩ gì, đã muốn làm gì?
Nghĩ đến đây, trái tim hỗn loạn của Doãn Hủ đột nhiên yên lặng lại.
Những câu hỏi khác cậu có thể không biết đáp án, nhưng câu cuối cùng chẳng lẽ cậu lại không biết sao?
Cậu còn vừa tận tai nghe thấy cơ mà...
Vì muốn cậu trở lại "con đường đúng đắn", người này thậm chí còn muốn mời bác sĩ tâm lý.
Doãn Hủ cảm thấy trong lòng nhói đau, có chút rầu rĩ.
Cảm giác khẩn trương thấp thỏm khi mới biết tình cảm của mình bị phát hiện đã giảm xuống, thay vào đó là nỗi buồn và sự bất lực.
Hắn dù biết cũng không biết muốn vạch trần làm rõ, mà chỉ muốn kéo mọi thứ quay về quỹ đạo vốn có của mình.
Doãn Hủ khẽ cười thành tiếng, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
Lý trí nói cho cậu, người đó chỉ muốn tốt cho cậu, cho mối quan hệ của hai người, dù sao chỉ khi không có gì biến đổi hai người mới có thể tiếp tục ở chung với nhau, một khi đã có thay đổi thì không thể nói trước được điều gì.
Trái tim lại bảo cậu, hành động của người đó chính là có ý từ chối. Ngay cả khi hắn đã biết cậu thích hắn cũng không định chấp nhận tâm ý của cậu, thậm chí không muốn đối mặt với tình cảm của cậu, chỉ muốn vờ như chưa phát hiện ra, rồi âm thầm lặng lẽ giải quyết.
Nếu không phải cậu tình cờ nghe thấy, nói không chừng có ngày cậu nản lòng thoái chí quyết định từ bỏ, cũng không biết người đó cũng góp một tay.
Dù sao cũng còn trẻ, lại là lần đầu tiên thích một người, Doãn Hủ hơi không chịu đựng được bị đối xử như vậy.
Nhưng cố tình là cậu còn không có lý do gì để giận dữ oán trách.
Người thích thầm là cậu, người có ý theo đuổi là cậu.
Hắn đã làm gì sai ư?
Hắn chẳng làm gì sai cả.
Đối tốt với cậu là sai sao? Tử tế, xuất sắc, cường đại... Những điều này là sai sao?
Dù hắn muốn từ chối, muốn hướng mình về con đường đúng đắn, hắn cũng âm thầm làm, không muốn tổn thương thể diện của cậu, càng không xua đuổi hay xa lánh cậu.
Đối phương cũng đã làm đến mức này, cậu còn mong muốn xa vời gì nữa? Cậu còn có thể yêu cầu hắn làm gì nữa đây?
Từ chối là quyền của hắn, cậu không có quyền cướp đoạt nó.
Hắn rất tốt, thật sự rất tốt, tốt đến mức cậu không có lý do gì để oán hận.
Trong một khoảnh khắc, Doãn Hủ có oán, nhưng không phải oán hắn từ chối mình, mà là oán hắn đã đối với mình quá tốt. Hắn tốt như vậy, làm sao cậu có thể cam tâm buông tay.
Nói đến cùng cậu cũng chỉ là người bình thường, là người thì sẽ có lòng tham, cậu cũng không ngoại lệ.
Con người có bản năng hướng về ánh sáng, khát vọng những thứ tốt đẹp, mà hiện tại đối với Doãn Hủ, Úc Chỉ là đại diện cho "những thứ tốt đẹp" ấy.
Nếu không có Úc Chỉ, cả đời của cậu sẽ không được trọn vẹn.
Liệu tiên sinh có trách cậu không?
Không, sẽ không. Ngay cả khi đã biết tâm tư của cậu đối với hắn, tiên sinh cũng không nói thẳng với cậu, thay vào đó lại nghĩ cách khuyên nhủ, cho rằng những người trẻ tuổi sẽ thích hợp với cậu hơn.
Nhưng tiên sinh có lẽ không biết, ở trong mắt cậu, hắn chính là người tốt nhất, rạng rỡ nhất, tuy rằng cậu cũng chưa gặp được nhiều người, nhưng cậu cho rằng cho dù có gặp được thêm càng nhiều người nữa, cũng sẽ không ai có thể hấp dẫn cậu như Úc Chỉ, khiến cậu chỉ muốn đến gần.
Thế nhưng... tiên sinh không cần cậu.
Đêm nay, cả Úc Chỉ và Doãn Hủ đều không ngủ ngon.
Ngày hôm sau Úc Chỉ thức dậy, thay vì rời khỏi nhà sớm như mấy hôm trước, hắn lại chờ đến lúc Doãn Hủ rời giường. Hắn muốn nhìn phản ứng của Doãn Hủ để xem chiêu độc tối qua dùng có tác dụng hay không.
Đợi một lúc lâu mới chờ được thiếu niên ra khỏi phòng, hai mắt cậu sưng đỏ, dưới mắt còn có quầng thâm.
Úc Chỉ giả vờ khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tối hôm qua thức đêm đọc sách hay xem TV à?"
Doãn Hủ cười lắc đầu: "Em không sao đâu, tiên sinh đừng lo lắng."
Cậu thuần thục mang bữa sáng cho Úc Chỉ. Toàn những món Úc Chỉ thích.
Thấy Úc Chỉ sững sờ tại chỗ, cậu còn đẩy đẩy bát đũa đến cho hắn. "Tiên sinh không ăn ạ? Hôm nay muốn nghỉ ngơi không đi làm sao?"
Lúc này Úc Chỉ mới nhận lấy bát đũa, tâm trạng phức tạp mà bắt đầu ăn.
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, hành động ngày hôm qua chỉ dẫn đến một kết quả... Doãn Hủ khóc cả đêm.
Chỉ có thế thôi...
Thế thôi...
Thế thôi á?!
Không khó để nhận ra cách cư xử của Doãn Hủ không hề thay đổi, trước sau như một chú ý đến chuyện ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của hắn, hiển nhiên là vẫn đang theo kế hoạch nước ấm nấu ếch như cũ.
Nên là tối qua hắn làm trò không có tác dụng gì hết à?
Đã bảo người trẻ tuổi thì sĩ diện cơ mà?
Lúc này Úc Chỉ thực sự cảm thấy mình già rồi, không còn hiểu người trẻ tuổi nghĩ gì nữa rồi.
Nếu mà đổi thành mục tiêu nhiệm vụ ở thế giới trước hắn đến, bây giờ có khi hận không thể lập tức tốt nghiệp rồi tránh hắn xa nhất có thể.
Nhưng Doãn Hủ không như vậy.
Biết rõ hắn đã phát hiện tâm tư của mình, vẫn trước sau như một làm những gì mình muốn.
Úc Chỉ bình tĩnh lại để tự hỏi, rồi chợt nhận ra.
Đứa nhỏ này đại khái là tưởng nếu chính hắn không nói thẳng, có nghĩa là không muốn cậu bị tổn thương, một khi đã như vậy thì cậu cứ giả vờ như không biết gì hết, dù sao hắn vốn là không biết tối hôm qua gọi điện thoại bị cậu nghe trộm được.
Cậu đang ỷ vào chuyện Úc Chỉ sẽ không nói thẳng.
Úc Chỉ không khỏi lắc đầu cười khẽ, trong lòng có chút bất lực lan tràn.
Doãn Hủ...
Doãn Hủ...
Doãn Hủ...
Tôi phải làm gì với cậu mới được đây?
Đúng như Úc Chỉ nghĩ, Doãn Hủ đang ỷ vào việc Úc Chỉ sẽ không nói thẳng ra.
Cậu không ngốc, nếu như quá lộ liễu, hoặc nếu cậu bày tỏ rõ ràng muốn theo đuổi hắn, hắn sẽ nhân cơ hội mà từ chối mình, để cậu không còn cơ hội nữa.
Không bằng giả vờ như chưa nghe thấy gì, khiến bản thân quên đi chuyện đêm qua.
Thứ Hai, hai đứa nhỏ đến trường, trong lòng Úc Chỉ lại không thấy thoải mái chút nào. Chuyện không giải quyết thì sẽ không biến mất, mà chỉ càng ngày càng thêm phiền phức.
Úc Chỉ không phải người hay chần chừ, nhưng đối với một thiếu niên biến theo đuổi tán tỉnh thành một trận chiến tâm lý, hắn thực sự cảm thấy vô lực.
Từng có lúc hắn đã muốn để yên cho cậu theo đuổi mình.
Nhưng không thể.
Không chỉ bởi vì cơ thể này của hắn lớn hơn thiếu niên tận hai mươi tuổi, còn bởi vì hắn là một người thực hiện nhiệm vụ.
Thế giới này chỉ là một trong những thế giới hắn từng đi qua, trước kia hắn từng trải nghiệm rất nhiều cuộc đời, tương lai sẽ còn phải trải qua nhiều hơn nữa, nhưng thiếu niên thì chỉ có một đời này thôi.
Nếu hắn chấp nhận cậu, sống cùng cậu một đời, sau đó lại quên đi mảnh tình cảm này, thật sự rất không công bằng cho Doãn Hủ, người dành cả một đời để nhớ đến hắn.
Nhưng nếu bản thân hắn không quên đi cậu, mang theo ký ức về người yêu của một đời tiếp tục xuyên qua thời không, thì sẽ không công bằng cho một kẻ gần như bất tử như hắn.
Úc Chỉ thích sự công bằng, không thích người khác mắc nợ mình, càng không thích mình mắc nợ người khác.
(Bản edit chỉ được đăng trên wattpad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)
Rất nhanh đã đến thi cuối kỳ, dưới sự dạy dỗ và áp lực từ ba phía giáo viên, Úc Chỉ và Doãn Hủ, nhóc mập thành công xếp ở vị trí thứ ba trong lớp, trở thành một người bình thường trong miệng Úc Chỉ.
Nhóc mập trợn mắt nhìn hắn: "Ba, bây giờ con mới là người bình thường, thế trước kia ba nghĩ con là gì?"
Úc Chỉ cũng nhìn nhóc, từ từ hỏi ngược lại: "Con đoán xem?"
Nhóc mập: "......"
Úc Chỉ mỉm cười: "Có cần ba nhắc lại không?"
Nhóc mập nghiêm nghị từ chối: "Không cần!" Nhóc không cần người khác bảo nhóc ngốc đâu!
Mặc dù... mặc dù trước đây nhóc thật sự không được thông minh cho lắm.
"Sao ba không nói gì Hủ ca cả? Hủ ca còn không xếp thứ ba được kìa!" Chỉ xếp thứ năm, hoàn toàn không bằng nhóc.
Nhóc mập đắc ý nhìn Doãn Hủ một cái.
Úc Chỉ gõ đầu nhóc: "Hủ ca của con học cái gì? Con thì học cái gì? Lớp của Hủ ca con có bao nhiêu người? Lớp con có bao nhiêu người?"
"Người nhiều thì sao? Chả lẽ người nhiều thì không có vị trí thứ ba này luôn?" Nhóc mập còn nói năng hùng hồn có lý lắm.
Doãn Hủ chỉ cười cười không so đo với nhóc, còn cực kỳ nhiệt tình tỏ vẻ muốn giúp nhóc mang cặp sách về phòng.
Cái tư thái mẹ hiền kia Úc Chỉ coi như không nhìn thấy, chỉ có nhóc mập cho rằng Doãn Hủ đang muốn nhân cơ hội trả thù mình, vì thế kiên quyết không chịu, muốn tự mình mang vào.
Nhìn bóng dáng nhóc mập tung tăng nhảy nhót biến mất ở cuối hành lang, Úc Chỉ mới thu lại nụ cười, đối mặt với Doãn Hủ.
"Sắp được nghỉ có muốn đi đâu chơi không? Quyết định trước rồi tôi mang hai đứa đi." Tuy chỉ có nửa tháng, nhưng rút ra hai ba ngày cũng không thành vấn đề.
Doãn Hủ ngẩng đầu nhìn hắn, sau lại cúi đầu, giọng nói uyển chuyển, khóe môi hơi nhếch lên: "Tiên sinh, thật ra em không muốn ra ngoài nhiều như vậy."
"So với phong cảnh bên ngoài, em thích ở cùng với người nhà hơn."
Nói chuyện ám chỉ, nếu biết mục đích của cậu tự nhiên sẽ liên tưởng đến thâm ý trong đó, nếu không biết thì nghe qua cũng thấy bình thường, không có vấn đề gì cả.
Úc Chỉ tức muốn cười ra, đứa nhỏ này mỗi ngày đọc sách trong thư phòng, ngôn ngữ nghệ thuật gì đó có phải là đều dùng với hắn không?
Hắn đây là mua dây buộc mình? Hay là dạy học trò thầy chết đói(*)?
(*) Dạy học trò, thầy chết đói (教会徒弟饿死师傅): trò giỏi hơn thầy, sóng sau xô sóng trước.
"Cậu muốn ở nhà tôi sẽ không phản đối, nhưng tôi sẽ dẫn nhóc mập đi chơi, cậu ở nhà một mình vậy." Úc Chỉ mím môi.
Doãn Hủ hơi trợn mắt, vội vàng kéo lại Úc Chỉ đang muốn đi. "Tiên sinh!"
"Em sai rồi, em đi với hai người."
Úc Chỉ liếc cậu một cái: "Không phải vừa bảo thích ở nhà à?"
Doãn Hủ nghiêm trang lắc đầu: "Không thích."
Khóe môi Úc Chỉ giương lên: "Còn bảo muốn ở với người nhà mà?"
Doãn Hủ kiên định nói: "Hai người là người nhà của em."
Úc Chỉ nhìn vẻ khẩn cầu và nôn nóng trong mắt cậu, đột nhiên không muốn trêu chọc nữa, nhẹ giọng nói: "Vậy xếp đồ đi."
Nói xong liền xoay người đi.
Doãn Hủ nhìn bóng lưng to lớn của hắn, lẩm bẩm: "Anh còn chưa nói đi đâu nữa mà."
Dù sao cũng đang là mùa đông, Úc Chỉ không muốn đi đâu xa quá, nếu quá thả lỏng thì đến lúc đi học lại sẽ khó vào trạng thái.
Úc Chỉ mang hai đứa đến một khu du lịch thôn dã(*) ở ngoại thành.
(*) Du lịch thôn dã/nông gia nhạc (农家乐): Du lịch tập trung vào việc tích cực tham gia vào lối sống nông thôn. (Bản edit chỉ được đăng trên wattpad hopeseki, vui lòng không mang đi nơi khác)
Từ thành phố bận rộn về nơi miền quê sông nước, thân thể lẫn tinh thần đều sẽ thư giãn nhẹ nhàng hơn.
Ban ngày, Úc Chỉ dẫn hai đứa đi câu cá, hắn câu được nhiều nhất, Doãn Hủ được hắn hướng dẫn cũng câu được vài con, chỉ có nhóc mập mải chơi game, đến lúc cá ăn hết sạch mồi câu rồi cũng chưa thấy nhóc kéo cần lên lần nào.
Đến lúc câu xong, Úc Chỉ nói một câu khiến cho nhóc mập lập tức trợn to mắt.
"Tối nay ai câu được cá thì người đó ăn." Ý bảo không câu thì đừng có ăn.
Nhóc mập nhìn hắn, rồi lại nhìn Doãn Hủ, lập tức chơi xấu òa khóc: "Ba, ba không thể làm thế!"
Úc Chỉ mỉm cười: "Ba có thể."
Lúc tâm trạng không tốt, cũng chỉ có chọc nhóc mập chơi mới khiến hắn thấy thoải mái hơn.
Đến tối, nhóc mập ăn ké bữa tối của Doãn Hủ.
Chờ nhóc đánh răng rửa mặt đi ngủ rồi, Úc Chỉ gọi Doãn Hủ ra ngoài.
Bầu trời lấp lánh ánh sao, ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống.
Giọng nói của hắn vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, dễ dàng làm cho Doãn Hủ thả lỏng cảnh giác.
"Tôi cảm thấy tâm lý cậu gần đây có hơi không ổn, có phải ôn tập căng thẳng quá không? Tôi giúp cậu hẹn bác sĩ tâm lý, lúc về có thời gian thì đi xem thử nhé?"
Ánh mắt hắn không né tránh nhìn thẳng vào Doãn Hủ, ý tứ trong mắt cũng không che giấu chút nào.
Hắn đang dùng hành động thực tế để nói cho Doãn Hủ.
Hắn đã biết.
Hơn nữa.
Hắn muốn làm rõ.
Tim Doãn Hủ lỡ một nhịp, trong phút chốc, cậu dường như cảm thấy có một bàn tay to đang bóp chặt cổ mình, khiến cậu ngạt thở.
Cậu ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Úc Chỉ, trên mặt hắn vẫn có sự quan tâm chân thành, hắn thực sự quan tâm lo lắng cho cậu, nhưng lời nói việc làm lúc nào cũng như đang đâm vào tim cậu vậy.
Không kiêng nể gì.
Úc Chỉ bị ánh mắt này nhìn làm cho hơi hốt hoảng trong lòng. Hắn nhìn ra chỗ khác, cảm thấy không đành lòng lại nhắm mắt lại, sau đó cười nói: "Nếu cậu không thích thì kệ đi, chỉ là tôi hy vọng cậu có thể chăm sóc bản thân tốt hơn, đừng... làm ra chuyện sẽ khiến cậu hối hận."
Dứt lời, hắn xoay người muốn về phòng.
Ngay sau đó, cổ tay bị nắm thật chặt, giống như dùng hết sức để nắm lấy.
Giọng Doãn Hủ hơi run rẩy, rồi lại ra vẻ bình tĩnh, cậu chịu đựng nỗi chua xót trong lòng, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, không cần phải dò xét hay ám chỉ nữa đâu. Anh muốn nghe điều gì, em đều nói cho anh."
Úc Chỉ như biết trước cậu định nói gì, hắn không khỏi nhíu mày, theo bản năng muốn ngăn lại, muốn rời đi.
"Từ từ......"
"Em thích anh."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Doãn Hủ: Anh có muốn nghe không, em thích anh.
Úc Chỉ:...... Không, tôi không muốn.
Đá: Cuối cùng cũng đến đoạn tỏ tình, mừng rớt nước mắt á (ಥ﹏ಥ) nhưng sắp tới anh già lại chuẩn bị trường kỳ kháng chiến đến cùng rồi (nên mới kéo ra được 30 chương đó orz) bé Hủ lại đây tui ôm (づ  ̄ ³ ̄) づ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất