[Khoái Xuyên] Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy

Chương 26

Trước Sau
Mùi canh thịt hầm vẫn thoang thoảng trong gian bếp, nhưng giờ phút này dường như còn có một hơi thở khác nảy sinh trong không khí, phiêu phiêu đãng đang dung nhập vào máu thịt hai người, quyện vào hô hấp, hòa nhịp với trái tim.

"Ừm, hơi ngọt." Úc Chỉ liếm liếm môi nhẹ giọng nói, trên mặt lộ ra vẻ tự nhiên, không nhìn ra được gì, giống như vừa mới nếm thử một ngụm bình thường.

Doãn Hủ lập tức rút khỏi trạng thái mặt đỏ tim đập vừa rồi, cả khuôn mặt càng đỏ hơn, nhưng là vì tức.

Nhìn người đàn ông bình tĩnh tự nhiên trước mặt, Doãn Hủ cắn môi cả giận nói: "Anh tự đi mà nếm!" Dứt lời xoay người đi vào phòng khách.

Úc Chỉ cười nhẹ, múc một muỗng canh nếm thử, vị thơm ngon lưu mãi trong miệng, nhưng lại không có vị ngọt mới rồi.

Úc Chỉ không thích đồ ngọt, đúng hơn, hắn có loại đồ ăn yêu thích nào, nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy ngụm canh vừa rồi thơm ngọt vô cùng.

Đồ ăn được dọn ra bàn, người ăn nhiều nhất không phải là người nấu Úc Chỉ, cũng không phải là Doãn Hủ trong lúc đang nấu không nhịn được vào bếp vụng trộm, mà lại là nhóc mập kia, nhìn tốc độ ăn không khác gì đã nhịn đói 800 năm nay.

"Ở trường con không được ăn à?" Úc Chỉ liếc nhóc một cái.

Nhóc mập cực kỳ hùng hồn: "Không phải, đây là ba thiếu con, con ở nhà chưa bao giờ thấy ba xuống bếp, bây giờ Hủ ca con vừa về ba đã xuống bếp luôn rồi, ba đừng có thiên vị quá đáng thế chứ!"

Động tác ăn cơm của Doãn Hủ chợt nhanh hơn hẳn.

Úc Chỉ nhàn nhạt liếc nhóc mập: "Con muốn so với em ấy? Vậy con cũng thi đỗ đại học Q cho ba xem."

Thực ra hắn cũng không phải là người quá quan tâm đến thành tích, nhưng ai bảo đứa con tiện nghi này ngốc quá đâu, nhóc còn là học sinh, đương nhiên cũng chỉ có thể nói nhóc ở mặt học tập.

Nhóc mập lập tức vỗ bàn nói: "Ba đừng coi thường con! Con thi không đỗ được, nhưng bạn cùng bàn của con có thể đó!"

Úc Chỉ cạn lời: "Bạn cùng bàn thì liên quan gì đến con? Người ta có thi đỗ đại học Q hay không, chẳng lẽ không có con giúp thì không được?"

Hắn liếc nhóc mập một cái, nhóc con này còn không nghĩ đến việc dùng lý do nhóc còn chưa học đến cấp 3 để phản bác, đầu óc không khác gì vật trang trí cả.

Doãn Hủ lúc này lại cười nói: "Nhóc mập còn nhỏ mà, về sau cố gắng vẫn có thể thôi. Nếu tiên sinh không rảnh, em cũng có thể giúp nhóc mập học."

Nhóc đang định bảo hai người này đừng có kêu nhóc là nhóc mập nữa, bây giờ nhóc cũng là một anh đẹp trai lai láng cao to đen hôi đó, thế nhưng nghe xong lời này của Doãn Hủ thì lập tức bỏ qua vụ xưng hô, cả người vội vàng nhưng gặp đại địch: "Hủ ca, anh vừa về đã muốn hại tui hả?! Thì ra tình cảm mấy năm nay của tui đã trao sai người rồi!"

Doãn Hủ trong lòng nói anh với nhóc thì có tình cảm gì, đừng có mà nói bậy.

Cuối cùng vấn đề này cũng đành kết thúc trong sự từ chối kiên quyết của nhóc mập.

Trở lại trường học, nhóc mập trong lòng vẫn còn sợ hãi, kể chuyện này cho bạn cùng bàn.

Cặp kính của bạn cùng bàn từ lâu đã được thay sang gọng vàng hồng, khiến cho làn da càng thêm trắng nõn thanh tú.

Nghe chuyện này, cậu cũng không thông cảm với trải nghiệm của nhóc mập, ngược lại hỏi một câu: "Chính là cái người suýt nữa đã thành ba nhỏ của cậu? Anh ta trở lại rồi?"

Mấy năm nay cậu nghe nhóc mập nói, cũng như nhóc mập cho rằng người đã chạy thật rồi, không ngờ lại quay lại.

Quả nhiên cậu không nên tin lời đứa ngốc, chính cậu cũng sẽ biến thành đứa ngốc liền.

Giọng nhóc mập lộ rõ vẻ sùng bái: "Tớ khâm phục anh ấy lắm luôn, dám chinh phục cái loại người như ba tớ, hy sinh chính mình tạo phúc muôn dân."

Tuy rằng cái muôn dân này là đặc biệt chỉ nhóc.

Có Hủ ca, lực chú ý ba đặt lên người nhóc sẽ phải giảm bớt.

"Ba cậu chấp nhận rồi?" Bạn cùng bàn hỏi.

"Cứ bảo là chưa, nhưng tớ cảm thấy bây giờ đã không khác mấy rồi, không hiểu ba già còn ngại cái gì nữa." Nhóc mập lẩm bẩm.

"Vậy bọn họ......" Bạn cùng bàn còn muốn hỏi nữa.

"Này này." Đối với bạn cùng bàn không phân biệt được chuyện quan trọng, nhóc mập tức cực kỳ. "Cậu có nghe tớ nói không đó? Trọng điểm là hai người họ sao? Trọng điểm là suýt nữa tớ lại bị ba trù dập cơ mà!"

Bạn cùng bàn nhàn nhạt "a" một cái, lại nói: "Nhưng về sau tớ định thi đại học B, cậu không định thi cùng tớ à?"

"Đương nhiên......" Nhóc mập đột nhiên hoàn hồn, gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: "Ha... Cái kia... Tớ cảm thấy mình học khác trường cũng không sao mà, vẫn có thể lên mạng chơi game, cậu thấy sao?"

Đại học B với đại học Q có khác nhau là mấy đâu, sao nhóc sống trên đời lại phải chịu hết đau khổ thế này?

Bạn cùng bàn nhàn nhạt liếc một cái, nhóc mập chợt cảm thấy lạnh hết cả gáy, cứ cảm giác ánh mắt của bạn cùng bàn ngày càng sắc bén.

Tuần mới đến, Úc Chỉ vẫn tiếp tục đi làm, mà Doãn Hủ cũng kiên trì mỗi ngày đều đến công ty cùng hắn.

Chưa đến mấy ngày đã có người bắt đầu bàn tán, Doãn Hủ thấy Úc Chỉ đang bận rộn thì tự mình vào phòng nước pha hai tách trà, trên đường đi gần như bị chìm trong ánh mắt tò mò của người xung quanh.

Doãn Hủ cảm thấy buồn cười, đi vào văn phòng đặt tách trà lên bàn, sau đó đi vòng ra sau lưng Úc Chỉ, dựa vào tấm lưng rộng lớn của hắn, nói với Úc Chỉ đang phê duyệt tài liệu: "Mặc dù có thay đổi nhân sự, nhưng tính buôn dưa lê bán dưa chuột của người ta cũng không khác xưa là mấy. Tiên sinh, thanh danh của anh lại sắp bị em phá hủy rồi."

Úc Chỉ khẽ ừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Nếu em không thích, tôi sẽ nói rõ với họ rằng em là con cháu nhà tôi, sắp tới sẽ đến làm việc ở Úc thị."

Doãn Hủ: "......"

Cậu ghé sát vào tai Úc Chỉ, tức giận nói: "Anh có phải cố ý không?"



Úc Chỉ nhướng mày hỏi lại: "Cố ý gì?"

Cố ý hiểu sai, cố ý không hiểu phong tình.

Doãn Hủ hiểu rõ rồi, lão già thối này xấu tính lắm!

Cậu đứng thẳng dậy định đi đến ghế sô pha, lại bị Úc Chỉ kéo cổ tay lại.

"Từ từ, đừng đi."

Niềm vui còn chưa kịp dâng lên trong lòng Doãn Hủ đã nghe thấy tiếng Úc Chỉ đẩy tài liệu đến trước mặt cậu.

Úc Chỉ: "Nhìn xem, em cảm thấy dự án này nên xử lý như thế nào?"

Doãn Hủ đang định xem, đột nhiên lại thấy sai sai: "Sao lại muốn cho em xem?"

Úc Chỉ ngẩng đầu nhìn cậu: "Không phải em muốn tôi về hưu sớm sao?"

Doãn Hủ giật mình: "Anh muốn em tiếp quản?"

Úc Chỉ mỉm cười: "Không được sao?"

Đây là chuyện hắn đã nghĩ tới từ lâu, nếu nhóc mập thật sự không thể kham nổi thì giao cho Doãn Hủ cũng được, dù sao yêu cầu của nguyên chủ chỉ là bồi dưỡng một người thừa kế ưu tú, chứ không yêu cầu người thừa kế này nhất định phải là con trai của anh ta hoặc là người họ Úc.

Dù Doãn Hủ không học chuyên ngành tài chính, nhưng trên thương trường người ta xem trọng thiên phú hơn. Những thứ học được ở trường có tốt đến mấy cũng không bằng tự thực hành ngoài đời, chỉ cần Doãn Hủ đồng ý, hắn hoàn toàn có thể tự cầm tay dạy cậu cho đến khi cậu có thể tự mình đảm đương được chuyện lớn mới thôi.

Doãn Hủ lắc đầu, cười nói: "Úc tiên sinh, anh có biết Úc thị đại diện cho cái gì không? Cứ tùy tiện giao một khối tài sản khổng lồ như vậy cho người ngoài, nếu người khác nghe thấy lời này chắc sướng đến phát điên mất."

Úc Chỉ kéo cậu lại gần: "Để tôi nhìn xem."

Doãn Hủ khó hiểu: "Xem cái gì cơ?"

Úc Chỉ: "Xem khi nào em điên."

Doãn Hủ: "......"

Úc Chỉ không nhịn được cười, thầm nghĩ bản thân nên kiềm chế, nếu chọc cậu quá đà có khi lại khiến cậu giận thật. Hắn nghiêm túc lại, nhưng sự dịu dàng nơi khóe mắt đuôi mày của hắn không hề suy giảm.

"Việc này không phải nhất thời hứng lên. Từ lâu tôi đã nghĩ đến chuyện này, em nên tin tưởng tôi sẽ không lấy công ăn việc làm của trăm nghìn người ra làm trò đùa."

Doãn Hủ nghĩ nghĩ rồi nói: "Rồi còn nhóc mập, anh tính sao?"

Đó là con trai duy nhất của hắn, nếu biết chính ba mình giao gia nghiệp ra cho người ngoài chứ không giao cho nhóc, liệu trong lòng nhóc có thể yên được không?

Doãn Hủ không muốn gây bất hòa trong gia đình chỉ vì những vật ngoài thân.

"Nó á?" Úc Chỉ lộ ra vẻ ghét bỏ. "Chắc là nó sẽ ăn mừng tứ phía thôi."

Doãn Hủ: "......?"

Úc Chỉ nhìn cậu một cái, lúc này mới bất đắc dĩ kể lại chuyện lười nhác ngu ngốc của nhóc mập cho cậu.

Doãn Hủ: "....."

Cuối cùng cậu vẫn từ chối: "Xin lỗi tiên sinh, dù em rất muốn làm anh hài lòng, nhưng em thật sự không có hứng thú với chuyện này."

Úc Chỉ đã dự đoán được khả năng này thế nên cũng không ngạc nhiên lắm, hắn dừng lại một chút, đột nhiên nhìn Doãn Hủ nói: "Nếu là vì tôi thì sao? Em vẫn không muốn à?"

Doãn Hủ cũng không né tránh, đối mặt với hắn, cánh tay đặt trên vai đối phương, chậm rãi nói: "Vậy phải xem...... Úc tiên sinh dùng thân phận gì để nói những điều này với em."

"Là một chú đã giúp đỡ em, hay là... bạn trai của em?"

Cậu cười nói: "Nếu là cái sau, em còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận."

Úc Chỉ lấy tay cậu khỏi vai mình, mặt không đổi sắc mà nói: "Quên đi, nếu em đã không thích, tôi cũng không bắt ép em. Giống như em nói, có rất nhiều người sẵn sàng tiếp nhận, em vẫn nên vui vẻ chơi thiết kế đi."

Hắn không thèm nói thêm một câu thuyết phục nào, Doãn Hủ sửng sốt, hoàn hồn xong mới bước lên một bước: "Anh thật sự không thèm thuyết phục em luôn? Thật ra em cũng không phải là không thích đến vậy đâu."

Úc Chỉ trìu mến nhìn cậu: "Không cần phải miễn cưỡng chính mình."

Doãn Hủ: "......"

Nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của Doãn Hủ phản chiếu trong tấm kính, tâm trạng của Úc Chỉ cực kỳ tốt. Hắn cảm thấy hình như mình học xấu rồi, thỉnh thoảng lại thích chọc giận người nào đó, trong lòng còn thấy vui vẻ lắm.

Nói cho vui vậy thôi chứ cũng phải biết kiềm chế, nhìn đứa nhóc này là biết không nhịn được lâu nữa.

Buổi chiều Doãn Hủ về nhà trước, chủ động vào bếp nấu cơm.

Khi Úc Chỉ trở về liền thấy một bàn đồ ăn nóng hổi.



Hắn chưa kịp lại gần đã ngửi thấy mùi vị truyền đến, bước chân ngừng lại.

Hắn nhìn mấy món trên bàn, ngẩng đầu nhìn ánh mắt không có ý tốt của Doãn Hủ. "Tiên sinh mau ngồi đi, em sắp chuẩn bị xong rồi."

Úc Chỉ ngồi xuống, nhìn các loại rau dưa chua trên bàn, cảm thấy lá gan người nào đó càng ngày càng lớn.

Trước có nói hắn không có loại đồ ăn yêu thích nào, nhưng có loại hắn ghét.

Cái loại dính đầy nước sốt nhão nhão này là kiểu hắn ghét nhất.

Doãn Hủ làm hẳn một bàn.

Nhưng hắn không muốn làm ai đó đắc ý, thế là mặt không đổi sắc mà ăn cơm trộn tương.

Xong rồi còn khen: "Khá ngon."

Sắc mặt Doãn Hủ cứng đờ, nhìn nhìn Úc Chỉ, người đàn ông này thật sự không cho cậu tí cơ hội nào.

"Tiên sinh, em nói là thích anh, nhưng nếu anh cứ bắt nạt em thế này, có thể một ngày nào đó em không còn thích anh nữa đâu." Cậu nói với giọng điệu uy hiếp.

Úc Chỉ cười: "Tôi đang khen em còn gì."

"Em không cần." Cậu chỉ muốn được hắn dỗ thôi.

"Được rồi, vừa rồi là tôi sai." Úc Chỉ nhẹ nhàng nhận thua.

Bây giờ Doãn Hủ mới hài lòng thu dọn bát đũa.

Xếp hết đồ vào trong máy rửa bát rồi, Doãn Hủ mới muộn màng nhận ra, hình như người kia chẳng cần phải làm ra hành động thực tế nào, chỉ cần xin lỗi một câu, cậu đã ngoan ngoãn nghe lời rồi.

Có phải cậu lỗ rồi không?

Hai người ở với nhau, kiểu gì cũng sẽ có một bên bị thiệt, nhưng hình như từ đầu đến cuối chỉ có cậu bị thiệt thôi?

Hơn nữa... Hơn nữa người kia đến giờ vẫn chưa đáp ứng cậu.

Nghĩ xong, Doãn Hủ không nhịn được lại đi vào thư phòng tìm người, đẩy cửa ra lại không thấy ai.

Cậu tìm khắp nơi, cuối cùng thấy được bóng dáng của hắn ngoài ban công.

Hắn đang nói chuyện điện thoại cạnh lan can.

Khoảng cách không xa, Doãn Hủ mơ hồ có thể nghe thấy giọng Úc Chỉ.

"...... Lần sau đến công ty, giúp tôi lập di chúc...... Ừ, thằng bé không muốn..."

Đến lúc nói xong, Úc Chỉ mới xoay người chuẩn bị về phòng, lại đột nhiên thấy được Doãn Hủ ở sau lưng.

"Sao lại ra đây, bên ngoài gió lạnh lắm, không sợ cảm lạnh sao?"

Hắn kéo người định vào nhà, lại bị Doãn Hủ ngăn lại.

"Tiên sinh."

"Ừ?" Úc Chỉ nhìn cậu.

Doãn Hủ cầm lấy tay hắn, muốn nhét tay mình vào trong lòng bàn tay đối phương. Cậu hơi mỉm cười nói: "Em chỉ là thích anh, không cần anh phải cho em thứ gì cả." Huống chi là cho cậu sau khi chết.

Cậu cũng không dám tưởng tượng, khi ngày đó đến, liệu chính mình có thể......

Hiểu được ý cậu chưa nói ra, ánh mắt Úc Chỉ hơi ngưng, hắn nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Doãn Hủ.

"Doãn Hủ."

Doãn Hủ ngước lên nhìn hắn, đôi mắt không hề chớp.

Úc Chỉ nhẹ giọng nói: "Dù là lúc nào, cũng phải sống thật tốt."

Doãn Hủ lắc đầu: "Em không cần......"

Úc Chỉ hơi mỉm cười, bắt lấy cái người đang muốn trốn nào đó. "Nếu thích tôi, vậy xin em, khi thế giới này quên đi tôi, em cũng phải nhớ đến tôi."

Trên mặt hắn vẫn là vẻ ôn hòa như mọi khi, dù đối mặt với sinh tử cũng không đổi sắc.

"Có thể không......"

Doãn Hủ cúi đầu, đôi môi run rẩy không nói thành lời.

"Bạn trai của tôi?" Úc Chỉ cười, nói nốt nửa câu sau.

Doãn Hủ đầu tiên là giật mình, sau đó đột nhiên ngẩng đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau