Quyển 1 Chương 12: Phá bỏ thiên mệnh
Nội cung Ngọc quốc vừa có biến, Sở Vân Chính đã ráo riết đưa quân đến kinh thành Ngọc quốc.
Lạ thay suốt cả hành trình dẫn quân hắn không hề bị chặn lại, thậm chí quan binh giữ thành còn mở đường cho quân hắn đi.
Chuyện lạ này khiến hắn sinh nghi, bèn sai phụ tá của mình đi tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Tin báo trở về, phụ tá nói quan lại cũng không biết rõ, chỉ nói là thế tử của Kim Vân vương thất lạc nhiều năm hạ lệnh không được cản quân Đế Đô, thậm chí còn mở cổng hoàng cung chờ tiếp đón.
Sở Vân Chính tuy rằng chưa nguôi nỗi nghi ngờ nhưng cũng thức thời nắm bắt cơ hội, nhân lúc này tiến nhanh đến kinh đô Ngọc quốc. Quân hắn dẫn đi chỉ khoảng ngàn người, cốt là nghe lời quốc sư tránh hạ sát nặng tay, vậy mà cuối cùng đến gươm cũng không cần rút vỏ.
Mất gần ba ngày đêm thì Sở Vân Chính cũng từ biên cảnh đến kinh thành. Hoàng cung thực sự mở cổng nghênh đón quân Đế Đô.
Người tiếp đón hắn đến lần này chẳng phải ai xa lạ mà chính là Ngọc Nhu Nhi. Thiếu nữ vận áo lông dày, đứng sau cổng lớn chờ người, thấy hắn đến thì lên tiếng chào đón:"Lâu rồi không gặp lại ngài."
Đứng ở đất mẹ, nàng không có cúi đầu hành lễ như hồi ở Đế Đô nữa, thậm chí có phần cao ngạo hơn xưa.
Sở Vân Chính xuống ngựa, ánh mắt nhìn Ngọc Nhu Nhi không tốt lắm, vừa mở miệng đã tra hỏi:"Thiên Minh đệ ấy đâu rồi."
Liễu Hạ An nhìn vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của hắn cũng không vội, thủng thẳng trả lời:"Phiền ngài chú ý danh xưng. Hoàng tử Ngọc quốc không phải đệ đệ ngài."
Sở Vân Chính lặng lòng, im lặng không nói.
Lúc này Liễu Hạ An lại tiếp lời:"Kim Vân vương cùng thế tử đang chờ ngài trong đại viện, mời ngài theo ta đến chỗ họ."
Nói đoạn cô chỉ tay về đoàn binh mã vẫn đứng sau cổng hoàng cung, tiếp tục lên tiếng:"Trừ ngài cùng những người quan trọng, thứ cho chúng ta vô lễ, mạn phép đưa binh lính của ngài đến chỗ thích hợp."
"Được." Sở Vân Chính lạnh giọng nói, chỉ kêu Hà Tam đi theo mình, còn lại dặn phụ tá dựa theo ý của Liễu Hạ An mà quản quân.
Cô bàn giao lại việc điều giáo binh mã cho người khác xong liền dẫn Sở Vân Chính cùng Hà Tam đi đến đại viện.
Trong sảnh tiếp khách Ngọc Kính Lâm đã ngồi chờ sẵn. Đối với việc con trai từ chối ngôi vị ông đã không thể hiểu, đến chuyện Thiên Minh muốn giao Ngọc quốc cho Đế Đô ông lại càng khó hiểu hơn. Dù ông không muốn nhưng vì Thiên Minh nói cứ tin tưởng ở cậu nên mới miễn cưỡng nghe theo, hôm nay ở đây cũng chỉ muốn biết vương Đế Đô là người tài giỏi như thế nào.
Ngọc Thiên Minh ngồi gần cạnh cũng bồn chồn từ sớm. Cậu nghe lời Hạ An nói mới một lòng tin tưởng hoàng đế Đế Đô như vậy, chứ thực dạ mà nói ai có thể đặt hết niềm tin vào một người chưa từng biết mặt được.
Nhưng khi nhìn thấy bóng người Hạ An dẫn đến từ bên ngoài vào sảnh tiếp khách thì cậu biết cậu sai rồi. Người đi cạnh cô cũng quá quen mặt, một người là Hà Tam nửa tháng trước làm hộ vệ của cậu, người còn lại là vị huynh đài tên Tầm Nhất. Mà thực ra Tầm Nhất không phải là Tầm Nhất.
Sở Vân Chính bước vào sảnh nhìn thấy Ngọc Thiên Minh cũng kinh ngạc, ánh mắt hai người vừa chạm nhau cậu đã quay đầu tránh né, vẻ mặt còn có phần khó xử.
Liễu Hạ An thấy không khí căng thẳng liền lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai bên:"Vương thúc, đây là hoàng đế Đế Đô."
Ngọc Kính Lâm nâng mắt nhìn Sở Vân Chính một lượt, âm thầm đánh giá hắn. Người này khí chất rất được, ra dáng chính nhân quân tử, hơn nữa tuổi đời còn khá trẻ, tương lai chắc chắn sẽ là một bậc minh quân. Ông hài lòng quay sang Ngọc Thiên Minh trao cho cậu một ánh mắt tán thưởng.
Cậu bắt gặp cái nhìn của Ngọc Kính Lâm, trong lòng cười khổ. Cậu có biết cái gì đâu.
"Vãn bối nghe danh Kim Vân vương đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt, xin ngài chỉ giáo." Sở Vân Chính dù tâm tư đặt hết lên người Ngọc Thiên Minh nhưng cũng không thể bỏ qua lễ nghĩa với người lớn tuổi.
Ngọc Kính Lâm đối với thái độ khiêm nhường kính lễ của Sở Vân Chính thì lại càng hài lòng hơn, không ngại khen hắn một câu:"Vương Đế Đô quả không khiến ta thất vọng. Thiên Minh thật có mắt nhìn người."
Đột nhiên bị nhắc tên khiến Thiên Minh thật muốn đào một cái hố tự chui xuống. Cũng chẳng biết cậu đang xấu hổ cái gì nhưng vẫn không muốn ở đây nữa.
Liễu Hạ An là người duy nhất hiểu được tâm tư khó nói của cậu, liền tiếp tục nhập vai một đại sứ ngoại giao đúng mực:"Thưa ngài, đây là thế tử của Kim Vân vương, tên Ngọc Thiên Minh."
"Thế tử?" Sở Vân Chính lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt dán lên bờ vai gầy của cậu. Hắn tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chuyện đó cũng không quan trọng bằng việc hắn muốn nhìn mặt cậu bây giờ.
Ngọc Kính Lâm nghe lời giới thiệu của Hạ An cũng nắm bắt được điều bất thường, ông còn đang định hỏi gì đó thì Thiên Minh đã lên tiếng chen ngang:"Cha, con cảm thấy không khỏe, muốn lui về trước."
Ông biết tình trạng của Thiên Minh không tốt, cũng chẳng níu cậu lại, còn bảo Hạ An đưa cậu về nghỉ ngơi.
Sở Vân Chính nhìn bóng lưng cậu rời khỏi sảnh lớn, trong lòng tuy tiếc nuối nhưng lại không dám làm gì quá phận.
"Ta thấy hình như hai người không giống là quen biết nhau." Ngọc Kính Lâm là người tinh tế, một chút biểu hiện nhỏ giữa Thiên Minh và Sở Vân Chính cũng có thể nhận ra.
Hắn miễn cưỡng cười đáp lại:"Quả thực không quen."
Là hắn nói với cậu hắn là Tầm Nhất, là hộ vệ của hoàng đế chứ không phải là Sở Vân Chính, là vua Đế Đô. Vậy nên cậu chỉ quen một Tầm Nhất, chứ đâu quen hắn. Chuyện này không thể trách Thiên Minh được.
Ngọc Kính Lâm cũng không quá quan trọng việc này, đem chính sự ra nói thẳng. Đại ý rằng giờ Ngọc quốc đã không còn người làm chủ nữa, muốn quy phục về Đế Đô. Cả thành Tịch Dương của ông cũng sẽ trao đi hết. Còn về phần Ngọc Kính Lâm tương lai ra sao ông không có nói.
"Tiện đây ta cũng muốn gửi gắm Thiên Minh cho ngài. Thằng bé từ nhỏ đã chịu nhiều uất ức, kẻ làm cha như ta cũng không xứng được nó kính trọng. Ta vốn định đem Ngọc quốc cho nó, nhưng nó không chịu, lại thêm sức khỏe yếu, ta thực sự rất lo lắng. Hi vọng sau này ngài có thể chiếu cố nó thay ta." Ngọc Kính Lâm sau khi nói hết chính sự thì nhẹ nhàng mở lời nhờ vả Sở Vân Chính.
Ánh mắt hắn phức tạp, vẻ mặt khó xử hiện rõ. Hắn không biết Kim Vân vương nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ ông ấy không muốn sau này ở cùng Thiên Minh nữa hay sao. Dù hắn có ý muốn tìm cậu về cạnh thì cũng không có nghĩa hắn ích kỷ tới mức sẽ chia rẽ tình phụ tử của hai người.
Nhưng khi hắn muốn phân bua với Ngọc Kính Lâm thì ông một mực lắc đầu, bảo hắn chỉ cần hứa với ông sẽ chăm sóc tốt cho Thiên Minh là được.
Sở Vân Chính lực bất tòng tâm, chỉ có thể cúi đầu nhận lời:"Vãn bối nhất định sẽ không phụ lòng Kim Vân vương."
Trò truyện kết thúc, Sở Vân Chính được dẫn đến nơi ngủ nghỉ, đợi vài ngày tới sau khi hắn lấy được long ấn của Ngọc quốc cũng như thị cáo toàn dân xong sẽ trở về kinh thành Đế Đô. Trong lòng hắn đã có dự cảm chẳng lành, sợ rằng ở nơi kia Sở Thanh Giản thừa cơ làm phản.
Ngày đầu đông chuyển tối cũng rất nhanh, thoáng chốc màn đêm đã kéo xuống trùm khắp nơi nơi.
Sở Vân Chính ngồi trong tiểu viện, lặng nghe tiếng gió rít gào ngoài hiên cửa, nhớ đến mấy lời Thiên Minh nói sáng nay có chút lo lắng cho sức khỏe của cậu.
Từ hồi ở Đế Đô cậu đã chẳng mấy khi để ý đến tình trạng cơ thể, nếu không phải do hắn ngày ngày bồi dưỡng thì chắc cũng phải nằm liệt giường. Mà ở Ngọc quốc này hắn không biết cậu ăn uống ngủ nghỉ thế nào, tự lòng sinh lo.
Cũng may chiều nay hắn có sai Hà Tam dò la được chút tin tức, biết được nơi ở của cậu. Nghĩ đến việc muốn nhìn mặt Thiên Minh, Sở Vân Chính không có kiên nhẫn liền bí mật rời tiểu viện, đi tới chỗ người kia.
Gió đông thực sự rất lạnh.
Sở Vân Chính chỉ mặc một thân phục trang đơn giản, không khoác theo áo ấm, đứng trên mái đình viện nhỏ hứng sương đêm. Ánh mắt hắn nhìn chăm chăm vào ô cửa sổ đang mở toang, bên trong ánh nến sáng rực.
Ngọc Thiên Minh ngồi tựa đầu bên cửa sổ, mắt nhắm lại, dường như đang ngủ
Sở Vân Chính không muốn làm phiền cậu, nhưng nhìn thấy cảnh này thật sự không an tâm. Hắn liền đáp xuống nền đá xanh của tiểu viện, khẽ khàng mở cửa.
Cánh cửa gỗ vang lên tiếng cót két nhè nhẹ, hắn làm thật chậm, tránh để người trong phòng phát giác, đến khi vào phòng rồi lại chầm chậm đóng lại.
Hắn bước tới cạnh cửa sổ. Ngọc Thiên Minh đang ngủ, hình ảnh quen thuộc gợi cho hắn nhớ đến buổi tối của đêm trung thu kia. Gương mặt cậu dịu dàng như nước, mang vẻ ôn hòa nhu thuận. Vẻ mặt ấy khiến người nhìn vào tâm đang loạn cũng trở nên bình lặng, cảm thấy an yên cõi lòng.
Hắn cúi đầu, nâng tay vén chút tóc mai đang xòa xuống ra sau tai cậu. Xương quai hàm một bên lộ ra, có chút gầy guộc.
Một cơn gió buốt lạnh từ ngoài thổi thẳng vào, tạt ngang qua mặt Sở Vân Chính.
Hắn thấy cậu ngủ thật say, một chút động tĩnh cũng không có. Tựa cửa ngồi như thế lúc dậy chắc chắn sẽ mỏi cổ, hắn thì không nỡ để như thế.
Vậy nên Sở Vân Chính nhẹ nhàng ôm lấy cậu, bồng Ngọc Thiên Minh ngang người mình, đưa cậu về giường ngủ, đắp chăn cẩn thận rồi lại ra đóng cửa sổ vào.
Nhưng đến khi hắn muốn quay người thổi tắt nến trong phòng thì nhận ra Thiên Minh đã tỉnh dậy từ bao giờ.
Cậu ngồi trên giường, tựa đầu vào thành gỗ, ngước mắt nhìn hắn:"Huynh sao lại đến đây."
Ánh mắt cậu vẫn mang phần khó xử như lúc sáng, khiến hắn cũng chẳng biết đối mặt như thế nào, đành im lặng không nói.
Ngọc Thiên Minh không nghe tiếng đáp trả, liền cúi đầu thở dài, giọng nói lại tiếp tục vang lên mang theo sự tự trách:"Lần đó đệ tự ý đi cùng Nhu Nhi, không báo cho huynh biết, là lỗi của đệ."
Ngừng một lúc cậu lại nói tiếp:"Sáng nay, khi gặp lại huynh, đệ thực sự không biết đối mặt như nào... đệ là người có lỗi lỗi trước. Thực sự xin..."
"Đệ không cần phải xin lỗi." Sở Vân Chính bất chợt lên tiếng cắt ngang lời của Thiên Minh. Hắn tiến lại gần giường, ngồi xuống đối mặt với cậu, biểu cảm khổ sở mà nói:"Phải là do huynh trước, ngay từ đầu huynh không nên nói dối đệ. Huynh không phải hộ vệ gì cả, cũng không phải Tầm Nhất, huynh là hoàng đế Đế Đô, là Sở Vân Chính."
Ngọc Thiên Minh mới đầu còn hơi sững sờ với biểu hiện của hắn, nhưng chỉ vàu giây đã thích ứng được, khẽ mỉm cười an ủi:"Kể cả huynh là ai thì vẫn là bạn bè tri kỉ của đệ."
Một nụ cười của cậu dễ dàng thổi bay những mây mù giăng kín thâm tâm Sở Vân Chính. Cổ nhân đã dạy quân tử lòng vững như thái sơn, không được ưu sầu đổ lệ, nhưng giờ hai hốc mắt hắn đã ửng đỏ, sống mũi cay cay, phải cố lắm mới kiềm nén được cảm xúc. Cũng bởi vì người trước mắt hắn đây sao lại có thể ấm áp như vậy, khiến hắn không muốn mặc trên người lớp áo giáp gai góc bao bọc cảm xúc nữa. Hắn bao năm mưu cầu cuộc sống an yên tĩnh lặng, nhưng cũng từng ấy mùa xuân hắn chìm trong bão táp của hoàng cung. Đến bây giờ mới có một người, một Ngọc Thiên Minh biết tới danh phận của hắn mà làm ngơ, khẽ khàng nở nụ cười không câu nệ với hắn.
Một đời là rất dài, nhưng không phải ai cũng tìm được người có thể bỏ mặc mọi thứ mà chấp nhận mình. Sở Vân Chính thấy bản thân hắn thật may mắn khi trong đời gặp được một người như Ngọc Thiên Minh.
Thiên mệnh phán rằng nhân duyên bọn họ không thể cưỡng cầu, nhưng chẳng phải thiên mệnh đã sai rồi sao? Không tìm kiếm thì sao có thể nắm lấy vật trong tay.
Sở Vân Chính xúc động tới nỗi không quản thúc được hành động, đột ngột ôm chầm lấy Ngọc Thiên Minh.
"Đệ sau này nhất định phải đi theo huynh, không được chạy loạn." Hắn nói, giọng còn có chút run rẩy, tay ghì chặt lấy cậu như ôm thứ vật quý giá trong lòng.
Ngọc Thiên Minh thấy Sở Vân Chính như vậy cũng không thấy khó xử còn nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của hắn, cằm tựa trên vai hắn mà trấn an:"Đệ hứa sẽ không biến mất nữa."
Sở Vân Chính nghe xong, tâm lý bất an nguôi ngoai hẳn. Nhưng hắn cũng không buông bỏ Thiên Minh ra. Ôm cậu trong lòng hắn thấy an toàn hơn.
Ngọc Thiên Minh thì chẳng có gì là phiền hà cả, thậm chí còn cảm thấy được ôm như thế này rất ấm, không phát giác ra việc hai nam nhân cao lớn ôm ấp nhau trên một chiếc giường có bao nhiêu ái muội. Giả dụ rằng giờ nếu có ai đó nhìn thấy hai người họ trong hoàn cảnh này thì chắc chắn sẽ hiểu lầm.
Tiếc rằng người hiểu lầm không có, nhưng lại có tiếng tù và vang lên ngân khắp hoàng cung. Bên ngoài những âm thanh hỗn tạp chà đạp nhau vang lên, có tiếng bước chân quân lính dồn dập, tiếng hô hoán vội vã và loáng thoáng cả tiếng đao kiếm kim loại va chạm vào nhau.
Sở Vân Chính và Ngọc Thiên Minh vội buông nhau ra, mở cửa tiểu viện xem xét tình hình. Bên ngoài đuốc lửa bập bùng, hình như binh lính đang vội vàng đi đâu đó.
Có tiếng đế giày va chạm với nền đá đang chạy dần đến đây. Đứng trước cửa tiểu viện, Ngọc Thiên Minh thấy được bóng dáng một tì nữ hiện ra sau màn đêm đang tiến gần đến chỗ cậu. Vẻ mặt của tì nữ vô cùng hoảng sợ, quên mất luôn việc hành lễ, mồm miệng loạn hết cả lên, câu chữ cũng rối như tơ vò:"Hoàng cung bị đột kích... thế tử... mau tới chỗ vương gia..."
Lời nói đứt quãng cùng hơi thở dồn dập của tì nữ vừa vang lên không lâu thì cô ta đã ngã xuống. Thiên Minh nhìn thấy mà phát hoảng, bấu lấy tay áo của Sở Vân Chính như thể vật trấn an.
Hắn thấy tình hình bất ổn, tiến lại chỗ tì nữ kia kiểm tra, phát hiện cô ta đã chết. Xem ra loạn hoàng cung không đơn giản, hắn không nghĩ nhiều quay người ôm lấy Ngọc Thiên Minh, dùng khinh công bay đi.
Lướt giữa không trung, hai người đều có thể nhìn thấy những ánh đuốc lửa của quân lính triều đình đang dồn dập tiến về cổng chính hoàng cung, chắc hẳn phải có cả một đoàn quân đánh vào thì mới phải huy động nhiều binh lính như vậy. Điều này khiến Sở Vân Chính càng lo thêm, tốc độ di chuyển càng nhanh.
Nơi ở của Ngọc Kiến Bình cách chỗ Thiên Minh không xa, gần cổng tây của hoàng cung, có thể theo đường đó thoát ra ngoài. Khi Sở Vân Chính đưa Thiên Minh đến nơi đã thấy một toán ngựa tốt chờ sẵn, Ngọc Kính Lâm đứng giữa, trên thân đã dính nhiều vết thương.
Ngọc Thiên Minh thấy ông như vậy trong lòng cũng không kiềm được lo lắng mà chạy đến hỏi han.
Nhưng tình thế cấp bách không có chỗ cho chuyện tình cảm chen chân. Ngọc Kính Lâm liên miệng nói bản thân không sao, vội vàng tiến lại chỗ Sở Vân Chính, đưa cho hắn một hộp gỗ, còn cố dúi Thiên Minh lại chỗ hắn dặn dò:"Ngài hãy nhớ lấy lời mình đã hứa."
Nói rồi ông nhảy lên ngựa toan phóng về phía cổng chính thì đột nhiên phải hãm ngựa lại.
Ngọc Thiên Minh nhìn ra thấy Liễu Hạ An cưỡi một con chiến mã lao tới, cô thắng dây cương, ngựa hí vang trời rồi dừng lại. Vẻ mặt cô vô cùng căng thẳng, hơi thở cũng gấp gáp vô cùng:"Phòng tuyến bên ngoài không chống cự được nữa."
Ngọc Kính Lâm cau mày, hạ lệnh cho một nhóm binh mã tinh nhuệ tiến về phía cổng chính mong có thể giữ lại chút thời gian. Cổng phía tây ngay gần đó, ông muốn dẫn người qua đó để đưa Thiên Minh đi nhưng ngựa vừa mới đi được vài bước đã khựng lại.
"Vương thúc sao phải vội vã như vậy?" Âm thanh lãnh lẽo vang lên, phía trước là cả một đoàn quân binh mã giáo gươm đủ cả, kẻ đang nói là Ngọc Cẩn Xuyên.
Sở Vân Chính thấy người không nên có mặt ở đây như Ngọc Cẩn Xuyên xuất hiện thì trong lòng dậy sóng, e rằng hoàng cung Đế Đô cũng không được an ổn rồi.
"Muội muội nhỏ của ta từ khi nào đã có thể điều khiển được chiến mã điệu nghệ như vậy, thật không nhìn ra muội có tài như thế đấy Nhu Nhi." Ngọc Cẩn Xuyên liếc mắt qua chỗ Liễu Hạ An. Cô thì đương nhiên không sợ, còn trừng mắt nhìn gã.
Một bên hết nước chạy, một bên bị chặn đường, lực chiến nhỏ yếu, đây không phải là một thế trận có lợi. Hạ An với kinh nghiệm khiển quân nhiều năm biết chắc màn này khó mà qua, muốn Ngọc Kính Lâm phải biết tiết chế một chút, chờ thời cơ hành động.
Nhưng dường như ông không quan tâm đến thế trận khó này, hạ lệnh cho binh mã dàn ngang chặn đường Ngọc Cẩn Xuyên, còn vội vã hối thúc Sở Vân Chính đưa Thiên Minh và Hạ An rời khỏi.
Tất nhiên Ngọc Cẩn Xuyên cũng không ngu dốt chờ tới lúc ông hạ lệnh xong mới đánh. Bên phía Ngọc Kính Lâm vừa di chuyển gã đã cho quân tiến lên, giáo gươm tiến lên không ngại ai, cả hai bên đều có người ngã xuống.
Tiếng kim loại va chạm nhau chan chát nhức tai, còn có cả tiếng cung tên xé gió bắn ra vun vút từ đâu tới. Ngọc Thiên Minh trong giây lát nhận ra có một mũi tên đang phóng tới chỗ Sở Vân Chính không xa, một thoáng không kịp nghĩ, cậu lại lao ra đỡ cho hắn một tên.
Mũi tên găm sâu trên lưng cậu, lần này Thiên Minh thấy đau thật, xúc cảm thường không thấy đâu nay dồn lại, khiến cậu không kìm chế được, mặt nhăn đến lợi hại, nước mắt sinh lý cũng trào ra.
Mà người quan tâm cậu ai cũng hoảng hồn một phen, đặc biệt là Sở Vân Chính. Cậu sau khi bị bắn trúng ngã thẳng vào lòng hắn, thân thể gầy yếu run rẩy trong vòng tay Sở Vân Chính. Nơi mũi tên cắm vào máu rỉ ra thấm đỏ phục trang màu thanh thiên sáng màu, dù nằm trên lưng nhưng hắn ngay lập tức phát giác ra vị trí đó chính là nơi trái tim đầy hiểm yếu.
Ngọc Kính Lâm thấy cảnh tượng kinh hoàng này cũng không bình tĩnh nổi. Ông liên tục gào thét giục giã Sở Vân Chính mau đi đi, bản thân ông thì lao đầu vào đối chiến với Ngọc Cẩn Xuyên.
Liễu Hạ An là người duy nhất còn tỉnh táo trong tình huống này. Hai bên chiến quân loạn cào cào, phe mình lại là bên yếu thế, dù có muốn cứu Ngọc Kính Lâm cũng không có thời gian. Cô lực bất tòng tâm mà thúc giục Sở Vân Chính lên ngựa, bọn họ đi cổng nam ra khỏi hoàng cung.
Tiếng ngựa hí vang lên, Sở Vân Chính ôm chặt Thiên Minh trong lòng, phóng ngựa đi như bay về hướng Hạ An chỉ.
Cô cũng chẳng níu lại lâu, vừa phóng ngựa áp sát Sở Vân Chính, vừa âm thầm ra lệnh cho An An:[Phóng hỏa đi.]
Tinh thể màu xanh lục trên vòng cổ Hạ An khẽ rung động rồi phóng ra những tia sáng bắn loạn khắp hoàng cung. Tại mỗi nơi tia sáng rơi xuống đều bốc lên ngọn lửa rừng rực cháy, chỉ một vài giây ngắn ngủi đã lan ra khắp nơi.
Hoàng cung Ngọc quốc chìm trong biển lửa mịt mù, chỉ duy nhất con đường dẫn tới cổng nam không mùi khói.
Sở Vân Chính lao đi không ngừng nghỉ, vội vã muốn tìm người băng bó cho Thiên Minh. Máu trên lưng cậu thấm đẫm tay hắn, mang theo nhiệt độ cơ thể của người trong lòng giảm dần đi.
Từng giây từng khắc hắn đều vội vã, bởi người trong lòng là tri kỉ, là người quý giá nhất đối với hắn của hiện tại.
Vậy nên hắn không thể mất cậu được.
...----------------...
...[Hết chương 11- Thế giới thứ nhất]...
Lạ thay suốt cả hành trình dẫn quân hắn không hề bị chặn lại, thậm chí quan binh giữ thành còn mở đường cho quân hắn đi.
Chuyện lạ này khiến hắn sinh nghi, bèn sai phụ tá của mình đi tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Tin báo trở về, phụ tá nói quan lại cũng không biết rõ, chỉ nói là thế tử của Kim Vân vương thất lạc nhiều năm hạ lệnh không được cản quân Đế Đô, thậm chí còn mở cổng hoàng cung chờ tiếp đón.
Sở Vân Chính tuy rằng chưa nguôi nỗi nghi ngờ nhưng cũng thức thời nắm bắt cơ hội, nhân lúc này tiến nhanh đến kinh đô Ngọc quốc. Quân hắn dẫn đi chỉ khoảng ngàn người, cốt là nghe lời quốc sư tránh hạ sát nặng tay, vậy mà cuối cùng đến gươm cũng không cần rút vỏ.
Mất gần ba ngày đêm thì Sở Vân Chính cũng từ biên cảnh đến kinh thành. Hoàng cung thực sự mở cổng nghênh đón quân Đế Đô.
Người tiếp đón hắn đến lần này chẳng phải ai xa lạ mà chính là Ngọc Nhu Nhi. Thiếu nữ vận áo lông dày, đứng sau cổng lớn chờ người, thấy hắn đến thì lên tiếng chào đón:"Lâu rồi không gặp lại ngài."
Đứng ở đất mẹ, nàng không có cúi đầu hành lễ như hồi ở Đế Đô nữa, thậm chí có phần cao ngạo hơn xưa.
Sở Vân Chính xuống ngựa, ánh mắt nhìn Ngọc Nhu Nhi không tốt lắm, vừa mở miệng đã tra hỏi:"Thiên Minh đệ ấy đâu rồi."
Liễu Hạ An nhìn vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của hắn cũng không vội, thủng thẳng trả lời:"Phiền ngài chú ý danh xưng. Hoàng tử Ngọc quốc không phải đệ đệ ngài."
Sở Vân Chính lặng lòng, im lặng không nói.
Lúc này Liễu Hạ An lại tiếp lời:"Kim Vân vương cùng thế tử đang chờ ngài trong đại viện, mời ngài theo ta đến chỗ họ."
Nói đoạn cô chỉ tay về đoàn binh mã vẫn đứng sau cổng hoàng cung, tiếp tục lên tiếng:"Trừ ngài cùng những người quan trọng, thứ cho chúng ta vô lễ, mạn phép đưa binh lính của ngài đến chỗ thích hợp."
"Được." Sở Vân Chính lạnh giọng nói, chỉ kêu Hà Tam đi theo mình, còn lại dặn phụ tá dựa theo ý của Liễu Hạ An mà quản quân.
Cô bàn giao lại việc điều giáo binh mã cho người khác xong liền dẫn Sở Vân Chính cùng Hà Tam đi đến đại viện.
Trong sảnh tiếp khách Ngọc Kính Lâm đã ngồi chờ sẵn. Đối với việc con trai từ chối ngôi vị ông đã không thể hiểu, đến chuyện Thiên Minh muốn giao Ngọc quốc cho Đế Đô ông lại càng khó hiểu hơn. Dù ông không muốn nhưng vì Thiên Minh nói cứ tin tưởng ở cậu nên mới miễn cưỡng nghe theo, hôm nay ở đây cũng chỉ muốn biết vương Đế Đô là người tài giỏi như thế nào.
Ngọc Thiên Minh ngồi gần cạnh cũng bồn chồn từ sớm. Cậu nghe lời Hạ An nói mới một lòng tin tưởng hoàng đế Đế Đô như vậy, chứ thực dạ mà nói ai có thể đặt hết niềm tin vào một người chưa từng biết mặt được.
Nhưng khi nhìn thấy bóng người Hạ An dẫn đến từ bên ngoài vào sảnh tiếp khách thì cậu biết cậu sai rồi. Người đi cạnh cô cũng quá quen mặt, một người là Hà Tam nửa tháng trước làm hộ vệ của cậu, người còn lại là vị huynh đài tên Tầm Nhất. Mà thực ra Tầm Nhất không phải là Tầm Nhất.
Sở Vân Chính bước vào sảnh nhìn thấy Ngọc Thiên Minh cũng kinh ngạc, ánh mắt hai người vừa chạm nhau cậu đã quay đầu tránh né, vẻ mặt còn có phần khó xử.
Liễu Hạ An thấy không khí căng thẳng liền lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai bên:"Vương thúc, đây là hoàng đế Đế Đô."
Ngọc Kính Lâm nâng mắt nhìn Sở Vân Chính một lượt, âm thầm đánh giá hắn. Người này khí chất rất được, ra dáng chính nhân quân tử, hơn nữa tuổi đời còn khá trẻ, tương lai chắc chắn sẽ là một bậc minh quân. Ông hài lòng quay sang Ngọc Thiên Minh trao cho cậu một ánh mắt tán thưởng.
Cậu bắt gặp cái nhìn của Ngọc Kính Lâm, trong lòng cười khổ. Cậu có biết cái gì đâu.
"Vãn bối nghe danh Kim Vân vương đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt, xin ngài chỉ giáo." Sở Vân Chính dù tâm tư đặt hết lên người Ngọc Thiên Minh nhưng cũng không thể bỏ qua lễ nghĩa với người lớn tuổi.
Ngọc Kính Lâm đối với thái độ khiêm nhường kính lễ của Sở Vân Chính thì lại càng hài lòng hơn, không ngại khen hắn một câu:"Vương Đế Đô quả không khiến ta thất vọng. Thiên Minh thật có mắt nhìn người."
Đột nhiên bị nhắc tên khiến Thiên Minh thật muốn đào một cái hố tự chui xuống. Cũng chẳng biết cậu đang xấu hổ cái gì nhưng vẫn không muốn ở đây nữa.
Liễu Hạ An là người duy nhất hiểu được tâm tư khó nói của cậu, liền tiếp tục nhập vai một đại sứ ngoại giao đúng mực:"Thưa ngài, đây là thế tử của Kim Vân vương, tên Ngọc Thiên Minh."
"Thế tử?" Sở Vân Chính lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt dán lên bờ vai gầy của cậu. Hắn tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chuyện đó cũng không quan trọng bằng việc hắn muốn nhìn mặt cậu bây giờ.
Ngọc Kính Lâm nghe lời giới thiệu của Hạ An cũng nắm bắt được điều bất thường, ông còn đang định hỏi gì đó thì Thiên Minh đã lên tiếng chen ngang:"Cha, con cảm thấy không khỏe, muốn lui về trước."
Ông biết tình trạng của Thiên Minh không tốt, cũng chẳng níu cậu lại, còn bảo Hạ An đưa cậu về nghỉ ngơi.
Sở Vân Chính nhìn bóng lưng cậu rời khỏi sảnh lớn, trong lòng tuy tiếc nuối nhưng lại không dám làm gì quá phận.
"Ta thấy hình như hai người không giống là quen biết nhau." Ngọc Kính Lâm là người tinh tế, một chút biểu hiện nhỏ giữa Thiên Minh và Sở Vân Chính cũng có thể nhận ra.
Hắn miễn cưỡng cười đáp lại:"Quả thực không quen."
Là hắn nói với cậu hắn là Tầm Nhất, là hộ vệ của hoàng đế chứ không phải là Sở Vân Chính, là vua Đế Đô. Vậy nên cậu chỉ quen một Tầm Nhất, chứ đâu quen hắn. Chuyện này không thể trách Thiên Minh được.
Ngọc Kính Lâm cũng không quá quan trọng việc này, đem chính sự ra nói thẳng. Đại ý rằng giờ Ngọc quốc đã không còn người làm chủ nữa, muốn quy phục về Đế Đô. Cả thành Tịch Dương của ông cũng sẽ trao đi hết. Còn về phần Ngọc Kính Lâm tương lai ra sao ông không có nói.
"Tiện đây ta cũng muốn gửi gắm Thiên Minh cho ngài. Thằng bé từ nhỏ đã chịu nhiều uất ức, kẻ làm cha như ta cũng không xứng được nó kính trọng. Ta vốn định đem Ngọc quốc cho nó, nhưng nó không chịu, lại thêm sức khỏe yếu, ta thực sự rất lo lắng. Hi vọng sau này ngài có thể chiếu cố nó thay ta." Ngọc Kính Lâm sau khi nói hết chính sự thì nhẹ nhàng mở lời nhờ vả Sở Vân Chính.
Ánh mắt hắn phức tạp, vẻ mặt khó xử hiện rõ. Hắn không biết Kim Vân vương nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ ông ấy không muốn sau này ở cùng Thiên Minh nữa hay sao. Dù hắn có ý muốn tìm cậu về cạnh thì cũng không có nghĩa hắn ích kỷ tới mức sẽ chia rẽ tình phụ tử của hai người.
Nhưng khi hắn muốn phân bua với Ngọc Kính Lâm thì ông một mực lắc đầu, bảo hắn chỉ cần hứa với ông sẽ chăm sóc tốt cho Thiên Minh là được.
Sở Vân Chính lực bất tòng tâm, chỉ có thể cúi đầu nhận lời:"Vãn bối nhất định sẽ không phụ lòng Kim Vân vương."
Trò truyện kết thúc, Sở Vân Chính được dẫn đến nơi ngủ nghỉ, đợi vài ngày tới sau khi hắn lấy được long ấn của Ngọc quốc cũng như thị cáo toàn dân xong sẽ trở về kinh thành Đế Đô. Trong lòng hắn đã có dự cảm chẳng lành, sợ rằng ở nơi kia Sở Thanh Giản thừa cơ làm phản.
Ngày đầu đông chuyển tối cũng rất nhanh, thoáng chốc màn đêm đã kéo xuống trùm khắp nơi nơi.
Sở Vân Chính ngồi trong tiểu viện, lặng nghe tiếng gió rít gào ngoài hiên cửa, nhớ đến mấy lời Thiên Minh nói sáng nay có chút lo lắng cho sức khỏe của cậu.
Từ hồi ở Đế Đô cậu đã chẳng mấy khi để ý đến tình trạng cơ thể, nếu không phải do hắn ngày ngày bồi dưỡng thì chắc cũng phải nằm liệt giường. Mà ở Ngọc quốc này hắn không biết cậu ăn uống ngủ nghỉ thế nào, tự lòng sinh lo.
Cũng may chiều nay hắn có sai Hà Tam dò la được chút tin tức, biết được nơi ở của cậu. Nghĩ đến việc muốn nhìn mặt Thiên Minh, Sở Vân Chính không có kiên nhẫn liền bí mật rời tiểu viện, đi tới chỗ người kia.
Gió đông thực sự rất lạnh.
Sở Vân Chính chỉ mặc một thân phục trang đơn giản, không khoác theo áo ấm, đứng trên mái đình viện nhỏ hứng sương đêm. Ánh mắt hắn nhìn chăm chăm vào ô cửa sổ đang mở toang, bên trong ánh nến sáng rực.
Ngọc Thiên Minh ngồi tựa đầu bên cửa sổ, mắt nhắm lại, dường như đang ngủ
Sở Vân Chính không muốn làm phiền cậu, nhưng nhìn thấy cảnh này thật sự không an tâm. Hắn liền đáp xuống nền đá xanh của tiểu viện, khẽ khàng mở cửa.
Cánh cửa gỗ vang lên tiếng cót két nhè nhẹ, hắn làm thật chậm, tránh để người trong phòng phát giác, đến khi vào phòng rồi lại chầm chậm đóng lại.
Hắn bước tới cạnh cửa sổ. Ngọc Thiên Minh đang ngủ, hình ảnh quen thuộc gợi cho hắn nhớ đến buổi tối của đêm trung thu kia. Gương mặt cậu dịu dàng như nước, mang vẻ ôn hòa nhu thuận. Vẻ mặt ấy khiến người nhìn vào tâm đang loạn cũng trở nên bình lặng, cảm thấy an yên cõi lòng.
Hắn cúi đầu, nâng tay vén chút tóc mai đang xòa xuống ra sau tai cậu. Xương quai hàm một bên lộ ra, có chút gầy guộc.
Một cơn gió buốt lạnh từ ngoài thổi thẳng vào, tạt ngang qua mặt Sở Vân Chính.
Hắn thấy cậu ngủ thật say, một chút động tĩnh cũng không có. Tựa cửa ngồi như thế lúc dậy chắc chắn sẽ mỏi cổ, hắn thì không nỡ để như thế.
Vậy nên Sở Vân Chính nhẹ nhàng ôm lấy cậu, bồng Ngọc Thiên Minh ngang người mình, đưa cậu về giường ngủ, đắp chăn cẩn thận rồi lại ra đóng cửa sổ vào.
Nhưng đến khi hắn muốn quay người thổi tắt nến trong phòng thì nhận ra Thiên Minh đã tỉnh dậy từ bao giờ.
Cậu ngồi trên giường, tựa đầu vào thành gỗ, ngước mắt nhìn hắn:"Huynh sao lại đến đây."
Ánh mắt cậu vẫn mang phần khó xử như lúc sáng, khiến hắn cũng chẳng biết đối mặt như thế nào, đành im lặng không nói.
Ngọc Thiên Minh không nghe tiếng đáp trả, liền cúi đầu thở dài, giọng nói lại tiếp tục vang lên mang theo sự tự trách:"Lần đó đệ tự ý đi cùng Nhu Nhi, không báo cho huynh biết, là lỗi của đệ."
Ngừng một lúc cậu lại nói tiếp:"Sáng nay, khi gặp lại huynh, đệ thực sự không biết đối mặt như nào... đệ là người có lỗi lỗi trước. Thực sự xin..."
"Đệ không cần phải xin lỗi." Sở Vân Chính bất chợt lên tiếng cắt ngang lời của Thiên Minh. Hắn tiến lại gần giường, ngồi xuống đối mặt với cậu, biểu cảm khổ sở mà nói:"Phải là do huynh trước, ngay từ đầu huynh không nên nói dối đệ. Huynh không phải hộ vệ gì cả, cũng không phải Tầm Nhất, huynh là hoàng đế Đế Đô, là Sở Vân Chính."
Ngọc Thiên Minh mới đầu còn hơi sững sờ với biểu hiện của hắn, nhưng chỉ vàu giây đã thích ứng được, khẽ mỉm cười an ủi:"Kể cả huynh là ai thì vẫn là bạn bè tri kỉ của đệ."
Một nụ cười của cậu dễ dàng thổi bay những mây mù giăng kín thâm tâm Sở Vân Chính. Cổ nhân đã dạy quân tử lòng vững như thái sơn, không được ưu sầu đổ lệ, nhưng giờ hai hốc mắt hắn đã ửng đỏ, sống mũi cay cay, phải cố lắm mới kiềm nén được cảm xúc. Cũng bởi vì người trước mắt hắn đây sao lại có thể ấm áp như vậy, khiến hắn không muốn mặc trên người lớp áo giáp gai góc bao bọc cảm xúc nữa. Hắn bao năm mưu cầu cuộc sống an yên tĩnh lặng, nhưng cũng từng ấy mùa xuân hắn chìm trong bão táp của hoàng cung. Đến bây giờ mới có một người, một Ngọc Thiên Minh biết tới danh phận của hắn mà làm ngơ, khẽ khàng nở nụ cười không câu nệ với hắn.
Một đời là rất dài, nhưng không phải ai cũng tìm được người có thể bỏ mặc mọi thứ mà chấp nhận mình. Sở Vân Chính thấy bản thân hắn thật may mắn khi trong đời gặp được một người như Ngọc Thiên Minh.
Thiên mệnh phán rằng nhân duyên bọn họ không thể cưỡng cầu, nhưng chẳng phải thiên mệnh đã sai rồi sao? Không tìm kiếm thì sao có thể nắm lấy vật trong tay.
Sở Vân Chính xúc động tới nỗi không quản thúc được hành động, đột ngột ôm chầm lấy Ngọc Thiên Minh.
"Đệ sau này nhất định phải đi theo huynh, không được chạy loạn." Hắn nói, giọng còn có chút run rẩy, tay ghì chặt lấy cậu như ôm thứ vật quý giá trong lòng.
Ngọc Thiên Minh thấy Sở Vân Chính như vậy cũng không thấy khó xử còn nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của hắn, cằm tựa trên vai hắn mà trấn an:"Đệ hứa sẽ không biến mất nữa."
Sở Vân Chính nghe xong, tâm lý bất an nguôi ngoai hẳn. Nhưng hắn cũng không buông bỏ Thiên Minh ra. Ôm cậu trong lòng hắn thấy an toàn hơn.
Ngọc Thiên Minh thì chẳng có gì là phiền hà cả, thậm chí còn cảm thấy được ôm như thế này rất ấm, không phát giác ra việc hai nam nhân cao lớn ôm ấp nhau trên một chiếc giường có bao nhiêu ái muội. Giả dụ rằng giờ nếu có ai đó nhìn thấy hai người họ trong hoàn cảnh này thì chắc chắn sẽ hiểu lầm.
Tiếc rằng người hiểu lầm không có, nhưng lại có tiếng tù và vang lên ngân khắp hoàng cung. Bên ngoài những âm thanh hỗn tạp chà đạp nhau vang lên, có tiếng bước chân quân lính dồn dập, tiếng hô hoán vội vã và loáng thoáng cả tiếng đao kiếm kim loại va chạm vào nhau.
Sở Vân Chính và Ngọc Thiên Minh vội buông nhau ra, mở cửa tiểu viện xem xét tình hình. Bên ngoài đuốc lửa bập bùng, hình như binh lính đang vội vàng đi đâu đó.
Có tiếng đế giày va chạm với nền đá đang chạy dần đến đây. Đứng trước cửa tiểu viện, Ngọc Thiên Minh thấy được bóng dáng một tì nữ hiện ra sau màn đêm đang tiến gần đến chỗ cậu. Vẻ mặt của tì nữ vô cùng hoảng sợ, quên mất luôn việc hành lễ, mồm miệng loạn hết cả lên, câu chữ cũng rối như tơ vò:"Hoàng cung bị đột kích... thế tử... mau tới chỗ vương gia..."
Lời nói đứt quãng cùng hơi thở dồn dập của tì nữ vừa vang lên không lâu thì cô ta đã ngã xuống. Thiên Minh nhìn thấy mà phát hoảng, bấu lấy tay áo của Sở Vân Chính như thể vật trấn an.
Hắn thấy tình hình bất ổn, tiến lại chỗ tì nữ kia kiểm tra, phát hiện cô ta đã chết. Xem ra loạn hoàng cung không đơn giản, hắn không nghĩ nhiều quay người ôm lấy Ngọc Thiên Minh, dùng khinh công bay đi.
Lướt giữa không trung, hai người đều có thể nhìn thấy những ánh đuốc lửa của quân lính triều đình đang dồn dập tiến về cổng chính hoàng cung, chắc hẳn phải có cả một đoàn quân đánh vào thì mới phải huy động nhiều binh lính như vậy. Điều này khiến Sở Vân Chính càng lo thêm, tốc độ di chuyển càng nhanh.
Nơi ở của Ngọc Kiến Bình cách chỗ Thiên Minh không xa, gần cổng tây của hoàng cung, có thể theo đường đó thoát ra ngoài. Khi Sở Vân Chính đưa Thiên Minh đến nơi đã thấy một toán ngựa tốt chờ sẵn, Ngọc Kính Lâm đứng giữa, trên thân đã dính nhiều vết thương.
Ngọc Thiên Minh thấy ông như vậy trong lòng cũng không kiềm được lo lắng mà chạy đến hỏi han.
Nhưng tình thế cấp bách không có chỗ cho chuyện tình cảm chen chân. Ngọc Kính Lâm liên miệng nói bản thân không sao, vội vàng tiến lại chỗ Sở Vân Chính, đưa cho hắn một hộp gỗ, còn cố dúi Thiên Minh lại chỗ hắn dặn dò:"Ngài hãy nhớ lấy lời mình đã hứa."
Nói rồi ông nhảy lên ngựa toan phóng về phía cổng chính thì đột nhiên phải hãm ngựa lại.
Ngọc Thiên Minh nhìn ra thấy Liễu Hạ An cưỡi một con chiến mã lao tới, cô thắng dây cương, ngựa hí vang trời rồi dừng lại. Vẻ mặt cô vô cùng căng thẳng, hơi thở cũng gấp gáp vô cùng:"Phòng tuyến bên ngoài không chống cự được nữa."
Ngọc Kính Lâm cau mày, hạ lệnh cho một nhóm binh mã tinh nhuệ tiến về phía cổng chính mong có thể giữ lại chút thời gian. Cổng phía tây ngay gần đó, ông muốn dẫn người qua đó để đưa Thiên Minh đi nhưng ngựa vừa mới đi được vài bước đã khựng lại.
"Vương thúc sao phải vội vã như vậy?" Âm thanh lãnh lẽo vang lên, phía trước là cả một đoàn quân binh mã giáo gươm đủ cả, kẻ đang nói là Ngọc Cẩn Xuyên.
Sở Vân Chính thấy người không nên có mặt ở đây như Ngọc Cẩn Xuyên xuất hiện thì trong lòng dậy sóng, e rằng hoàng cung Đế Đô cũng không được an ổn rồi.
"Muội muội nhỏ của ta từ khi nào đã có thể điều khiển được chiến mã điệu nghệ như vậy, thật không nhìn ra muội có tài như thế đấy Nhu Nhi." Ngọc Cẩn Xuyên liếc mắt qua chỗ Liễu Hạ An. Cô thì đương nhiên không sợ, còn trừng mắt nhìn gã.
Một bên hết nước chạy, một bên bị chặn đường, lực chiến nhỏ yếu, đây không phải là một thế trận có lợi. Hạ An với kinh nghiệm khiển quân nhiều năm biết chắc màn này khó mà qua, muốn Ngọc Kính Lâm phải biết tiết chế một chút, chờ thời cơ hành động.
Nhưng dường như ông không quan tâm đến thế trận khó này, hạ lệnh cho binh mã dàn ngang chặn đường Ngọc Cẩn Xuyên, còn vội vã hối thúc Sở Vân Chính đưa Thiên Minh và Hạ An rời khỏi.
Tất nhiên Ngọc Cẩn Xuyên cũng không ngu dốt chờ tới lúc ông hạ lệnh xong mới đánh. Bên phía Ngọc Kính Lâm vừa di chuyển gã đã cho quân tiến lên, giáo gươm tiến lên không ngại ai, cả hai bên đều có người ngã xuống.
Tiếng kim loại va chạm nhau chan chát nhức tai, còn có cả tiếng cung tên xé gió bắn ra vun vút từ đâu tới. Ngọc Thiên Minh trong giây lát nhận ra có một mũi tên đang phóng tới chỗ Sở Vân Chính không xa, một thoáng không kịp nghĩ, cậu lại lao ra đỡ cho hắn một tên.
Mũi tên găm sâu trên lưng cậu, lần này Thiên Minh thấy đau thật, xúc cảm thường không thấy đâu nay dồn lại, khiến cậu không kìm chế được, mặt nhăn đến lợi hại, nước mắt sinh lý cũng trào ra.
Mà người quan tâm cậu ai cũng hoảng hồn một phen, đặc biệt là Sở Vân Chính. Cậu sau khi bị bắn trúng ngã thẳng vào lòng hắn, thân thể gầy yếu run rẩy trong vòng tay Sở Vân Chính. Nơi mũi tên cắm vào máu rỉ ra thấm đỏ phục trang màu thanh thiên sáng màu, dù nằm trên lưng nhưng hắn ngay lập tức phát giác ra vị trí đó chính là nơi trái tim đầy hiểm yếu.
Ngọc Kính Lâm thấy cảnh tượng kinh hoàng này cũng không bình tĩnh nổi. Ông liên tục gào thét giục giã Sở Vân Chính mau đi đi, bản thân ông thì lao đầu vào đối chiến với Ngọc Cẩn Xuyên.
Liễu Hạ An là người duy nhất còn tỉnh táo trong tình huống này. Hai bên chiến quân loạn cào cào, phe mình lại là bên yếu thế, dù có muốn cứu Ngọc Kính Lâm cũng không có thời gian. Cô lực bất tòng tâm mà thúc giục Sở Vân Chính lên ngựa, bọn họ đi cổng nam ra khỏi hoàng cung.
Tiếng ngựa hí vang lên, Sở Vân Chính ôm chặt Thiên Minh trong lòng, phóng ngựa đi như bay về hướng Hạ An chỉ.
Cô cũng chẳng níu lại lâu, vừa phóng ngựa áp sát Sở Vân Chính, vừa âm thầm ra lệnh cho An An:[Phóng hỏa đi.]
Tinh thể màu xanh lục trên vòng cổ Hạ An khẽ rung động rồi phóng ra những tia sáng bắn loạn khắp hoàng cung. Tại mỗi nơi tia sáng rơi xuống đều bốc lên ngọn lửa rừng rực cháy, chỉ một vài giây ngắn ngủi đã lan ra khắp nơi.
Hoàng cung Ngọc quốc chìm trong biển lửa mịt mù, chỉ duy nhất con đường dẫn tới cổng nam không mùi khói.
Sở Vân Chính lao đi không ngừng nghỉ, vội vã muốn tìm người băng bó cho Thiên Minh. Máu trên lưng cậu thấm đẫm tay hắn, mang theo nhiệt độ cơ thể của người trong lòng giảm dần đi.
Từng giây từng khắc hắn đều vội vã, bởi người trong lòng là tri kỉ, là người quý giá nhất đối với hắn của hiện tại.
Vậy nên hắn không thể mất cậu được.
...----------------...
...[Hết chương 11- Thế giới thứ nhất]...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất