Quyển 4 Chương 11: Lưu luyến
Thời khắc Ngọc Thiên Minh mở mắt ra, đã thấy bản thân xuất hiện tại một địa điểm đã từng ghé qua.
Đó chính là biệt phủ trong núi của thầy Mạnh.
Vẫn là căn phòng có giếng trời, có hòn non bộ nước chảy róc rách và những bức bình phong tinh xảo đắt tiền quen thuộc.
Trong phòng đốt nhang, khói bay nghi ngút, một vòng trận pháp được vẽ dưới sàn nhà, chằng chịt những cổ tự loằng ngoằng.
Ngọc Thiên Minh chỉ ở đây một mình, cậu vẫn bay lơ lửng trong trạng thái linh hồn, nhưng cảm giác đau đớn lúc bị chướng khí xâm nhập vẫn còn âm ỉ khắp tứ chi. Giống như một thói quen, cậu nhìn xuống cổ tay mình, nơi vốn có sợi chỉ đỏ quen thuộc, cơ mà kỳ lạ thay, lúc này vị trí đó trống trơn.
Trong thoáng chốc, một sự lo lắng bất an trào dâng trong lòng cậu, linh hồn yếu đuối muốn rời khỏi đây để kiếm tìm bóng hình quen thuộc. Nhưng tiếc là, cậu chẳng thể rời khỏi phạm vi của vòng trận pháp.
Chẳng biết có phải cậu đã bị nhốt lại, hoặc là vì một nguyên nhân nào đó, cậu buộc phải ở đây.
Ngọc Thiên Minh mang tâm trạng rối bời bay vòng vòng trong không gian chật hẹp mà cậu có thể hoạt động. Thời gian chầm chậm trôi, cơ mà cậu cảm tưởng như đã rất lâu rồi, vẫn chẳng một ai đến căn phòng này.
Bầu trời trên đỉnh đầu đã chuyển màu, từ bóng đêm đen kịt đã đổi sang sắc xanh xám nhàn nhạt của buổi bình minh. Nhưng bởi thời tiết mùa đông khắc nghiệt, ánh dương không thể chiếu xuống được đến nhân gian.
Đến lúc này, cậu loáng thoáng thấy một bóng người xuất hiện sau lớp giấy gió dán cửa. Cánh cửa chầm chậm đẩy ra, khuôn mặt quen thuộc chất chứa đầy sự phiền muộn và lo lắng của đối phương khiến Ngọc Thiên Minh cũng phải giật mình.
Tự nhiên, cậu thấy mình như được sống lại trong dòng hồi ức của bản thân, với người đối diện.
Linh hồn rung động bởi xúc cảm, trận pháp cũng dần hóa tro tàn rồi biến mất. Trong thoáng chốc, cảm giác quen thuộc nơi cổ tay lại xuất hiện. Cậu nhìn xuống, sợi tơ hồng tuyệt sắc đã xuất hiện trở lại.
"Anh không sao chứ?" Ngọc Thiên Minh theo phản xạ tự nhiên cất tiếng hỏi. Nhưng sau lại thở dài bởi vì nhớ ra bản thân chỉ là một âm hồn bất tán vô năng.
Ấy thế nhưng điều kì lạ là Sở Vân Chính ở phía trước ánh mắt lo lắng lập tức tan biến, thay vào đó là sự vui mừng. Hắn tìm trong hư vô, dù không nhìn thấy nhưng vẫn cố gắng hướng đến âm thanh mà mình vừa nghe thấy:"Là cậu sao? Ngọc Thiên Minh, cậu vừa nói đúng không?"
Chính Ngọc Thiên Minh cũng phải sững người vì điều kì lạ này, mất đến mấy giây sau, cậu mới bình tâm trở lại để đáp trả:"Vâng, là tôi... Anh nghe thấy tôi nói sao?"
"Ừm, nghe rất rõ." Sở Vân Chính xác định được vị trí của âm thanh, liền di chuyển đến gần chỗ của cậu, chậm rãi khẳng định một lần nữa:"Giọng của cậu Minh, nghe rất hay."
Thật giống một lời tán tỉnh bông đùa, nhưng mà người nó ra là Sở Vân Chính, cậu lại thấy hắn vô cùng thật lòng.
Hai người... hoặc đúng hơn là một người một linh hồn vẫn còn đang trong trạng thái vui vẻ thì bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang:"Xin lỗi hai vị, làm phiền một chút. Thầy Mạnh đã tỉnh, mời hai vị qua tư phòng."
Sở Vân Chính quay đầu lại, thấy người thư đồng mang dáng vẻ thiếu niên quen thuộc đang đứng đó. Hắn gật gật đầu rồi đi theo bước chân y.
Bầu trời càng lúc càng sáng hơn, nhưng sau cùng màu sắc u ám của mùa đông cũng không thay đổi được là bao. Tư phòng của thầy Mạnh nằm trong một nơi kín đáo của biệt viện, trước nay Sở Vân Chính cũng chưa bao giờ được đặt chân tới.
Hôm nay, khi cánh cửa phòng được kéo ra, thầy Mạnh nằm trong chăn ấm đệm êm, cơ thể càng gầy yếu tong teo, da mặt gần như bó sát lại với xương, trông không khác gì một cái xác sống.
Cả Sở Vân Chính và Ngọc Thiên Minh đều choáng váng trước hình ảnh này, chỉ có vị thư đồng là điềm tĩnh thúc giục họ vào phòng, đóng cửa thật nhanh để giữ cho không gian ấm áp.
Thầy Mạnh cũng không nói gì cả, tất thảy ý nghĩ đều là để thư đồng của mình truyền đạt lại.
"Các vị cũng có thể thấy tình trạng của thầy ấy rồi." Vị thư đồng bình bình cất giọng, biểu cảm gương mặt luôn luôn lạnh băng, song đáy mắt không giấu được vô vàn tiếc nuối:"Thời gian chắc sẽ không còn nhiều nữa, ý tôi là cả thầy Mạnh, cậu Minh... cậu Chính cũng vậy đúng không?"
Sở Vân Chính trầm mặc không đáp, ngầm ý thừa nhận.
Thư đồng lại tiếp tục, nói rõ hơn ý tứ của mình:"Mới đây cậu Minh đã bị nhiễm ma lực. Các cậu không cần biết thứ đó là gì, bởi ma pháp đồ của thầy Mạnh đã tạm thời phong bế nó. Tuy vậy sinh lực của thầy đã bị pháp trận bào mòn, và ma lực cũng không thể áp chế hoàn toàn, cho nên hiện tại cậu Minh cũng không thể tồn tại lâu hơn quá nửa tháng nữa."
Lời của thư đồng không cao không thấp, nhưng lại khiến tâm trạng của Sở Vân Chính lên xuống thất thường. Hắn cũng chẳng hiểu sao bản thân lại thấy lo lắng đến vậy.
Hoặc có thể đó là do bản năng.
Chính chủ chưa lên tiếng, hắn đã sốt sắng trước:"Vậy nếu quá nửa tháng, cậu ấy sẽ ra sao?"
"Cậu Minh cần phải được siêu thoát càng nhanh càng tốt, để quá lâu ma lực sẽ phá vỡ được phong ấn, bắt đầu cắn xé linh hồn cậu ấy..." Vị thư đồng hằm mặt, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm trọng:"... như vậy chính là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể chuyển sinh!"
Đối với vị này mà nói, y cũng chỉ là một sinh linh mới tu hành non nớt, đối mặt với thứ như ma lực cũng vô cùng sợ hãi. Nhưng ngoài bất lực thì biết phải làm sao, đó đâu phải thứ mà đám bán tiên tu vi hạn hẹp như y có thể chống lại.
Ma lực là tai họa của thần linh, là sự ác độc mà các đấng tối cao gieo rắc cho thế giới này. Không một sinh linh nào có thể thoát khỏi khi dính phải thứ đáng sợ ấy cả.
Ấy vậy mà chính chủ gặp họa lại rất bình tĩnh. Cũng không phải lần đầu Ngọc Thiên Minh nghe mấy cụm từ này, mà vốn dĩ, chuỗi nhiệm vụ cậu phải vượt qua luôn có phần hậu quả khi thất bại.
Đó chẳng gì ngoài hồn bay phách tán, vĩnh viễn không thể chuyển sinh.
Sự khác biệt duy nhất là lần này thời hạn của cậu chỉ còn có nửa tháng ngắn ngủi. Cứ tưởng rằng đây không phải thế giới nhiệm vụ, có thể thoát ra khỏi vòng tuần hoàn chết tiệt này, không ngờ tới nó vẫn cứ như cũ, chẳng hề xoay chuyển.
Sao cứ mãi là cậu, là Sở Vân Chính, là Ngọc Nhu Nhi?
Ngọc Thiên Minh mệt mỏi đến phát ngán, rốt cuộc cậu đã nợ nhà họ Ngọc cái gì, để rồi từng kiếp của cậu đều bị bọn họ giày vò đến chết, chẳng một lần yên ổn.
Cậu cũng hiểu kiếp nạn lần này của cậu không thể có quý nhân phù trợ như những lần trước. Chẳng phải tự dưng Liễu Hạ An không thể xuất hiện, An An luôn luôn chìm trong giấc ngủ để bảo toàn năng lượng, thế giới thì lại bị mất thông tin cốt truyện.
Có lẽ ngay từ đầu, cậu bị lôi vào chuỗi nhiệm vụ xuyên qua từng thế giới này, chính là để giải quyết cái thứ ma lực quái quỷ kia.
Và thế giới này, cậu đã thất bại ngay từ đầu.
Ngọc Thiên Minh chẳng biết nên phải làm gì vào lúc này, cậu cứ bần thần mãi, sau một hồi lâu mới nhớ ra điều quan trọng mà thốt ra:"Ma lực, xuất phát từ người Ngọc Nhu Nhi!"
Điều này tưởng chừng như nhỏ bé, nhưng lại là mấu chốt của vấn đề. Một con người bình thường như Ngọc Nhu Nhi lại sở hữu thứ sức mạnh kì quái đáng sợ đến vậy.
Sở Vân Chính hồi tưởng lại những hành vi bất thường bấy lâu nay của Ngọc Nhu Nhi, sắp xếp lại mọi thứ, hắn cũng thấy bất thường.
Dường như đứa con gái đó luôn luôn cố gắng tác động đến hắn, đồng thời làm ảnh hưởng đến tiến độ lật lại vụ án của Ngọc Thiên Minh.
Càng nghĩ, hắn lại càng ghê sợ suy nghĩ của chính mình. Liệu rằng cái chết của Ngọc Thiên Minh có phải là một kế hoạch mượn gió bẻ măng hoàn hảo hay không?
Con người bình thường sẽ chẳng bao giờ có thể tạo dựng ra một án mạng tinh vi và dễ dàng thao túng dư luận đến thế. Nhưng Ngọc Nhu Nhi có phải con người không?
Hay nó là một con quỷ đang đội lốt.
Thế gian có hàng vạn điều chẳng ai ngờ tới, và Sở Vân Chính cũng không dám loại bỏ khả năng suy nghĩ của mình là sự thật. Hắn tuy rằng rất băn khoan, nhưng cuối cùng vẫn đem những ý nghĩ ấy nói ra ngoài miệng.
Chỉ một ý nghĩ le lói, cũng có thể cháy bùng lên chân tướng sự thật. Những gì mà Sở Vân Chính suy đoán không phải là không có khả năng, ngược lại còn chắc chắn đến tám chín phần.
Kể cả khi Ngọc Nhu Nhi chỉ là con người bình thường, thì nó vẫn có thể tiếp xúc với tà ma, trong người nó có ác linh trú ngụ. Dù là khả năng nào, thì nó bây giờ chính là đối tượng nguy hiểm nhất với bọn họ.
Ngọc Thiên Minh tĩnh lặng nghiền ngẫm giả thuyết này. Nếu so sánh Ngọc Nhu Nhi hiểm độc của kiếp này với những Ngọc Nhu Nhi trước đây...
Chẳng đả động tới thì thôi, nghĩ lại thì cậu cũng thấy nó của những kiếp trước vô cùng bất thường.
Loại bỏ thế giới đầu tiên vì di Liễu Hạ An nhập xác đổi hồn, thì từ sau đó, Ngọc Nhu Nhi luôn kiếm cớ để tiếp cận cậu và những người quan trọng xung quanh cậu một cách khéo léo, đến mức cậu không thể nhận ra đó là sự cố ý.
Cậu nhớ lại những hồi ức chẳng hề vui vẻ của tiền kiếp.
Dáng vẻ Đình Phong thân thể đã bết bát thương tổn nằm giữa đống đổ nát tàn dư của hỏa hoạn trở lại trong tâm trí. Bởi vì nơi đó là cửa hàng của Ngọc Nhu Nhi, cậu chưa từng nghi ngờ nó. Nhưng giờ mới nhận ra, kẻ ác thường đâu có chừa thủ đoạn, mà đấy lại giống như một cách che dấu đầy khôn khéo tội ác của chính mình.
Rồi cậu lại nhớ về những dòng hồi ký chất chứa tình cảm của Sở Vân Chính kiếp trước, sau khi cậu chết đi, kẻ ác đã bị vạch mặt. Trong sổ ghi chép không hề nhắc đến kẻ ác là ai, nhưng kẻ kia lại biết chắc chắn "cậu" khi đó chết đi sẽ lại sớm tái sinh. Suy luận ra, kẻ điên loạn đó có phải Ngọc Nhu Nhi?
Mà điều này còn khiến cậu dấy lên một nghi ngờ đáng sợ, rằng đứa con gái mang dáng vẻ thiếu nữ ngây thơ đơn thuần kia, đã theo cậu đuổi cùng giết tận suốt mấy kiếp người.
Mặc dù chẳng rõ oán hận sinh ra từ đâu, nhưng chỉ bằng với những thứ mà Ngọc Nhu Nhi đã làm ra, chúng khiến cậu ghê tởm vô cùng. Khá khen cho ông trời ban bộ mặt kiều diễm, tâm địa lại rắn rết đến cùng cực.
Cục diện như thế này, rõ ràng chứng minh Ngọc Nhu Nhi chẳng phải là đối tượng có thể động tới.
Nửa tháng, tính ra cũng tựa như chớp mắt mà thôi. Ngọc Thiên Minh tuy rằng không lo lắng chuyện mình sẽ bị hồn phi phách tán, nhưng nhìn đến Sở Vân Chính, rõ ràng lòng cậu cứ bứt rứt không yên.
Bởi vì tâm đã động, tơ hồng đã nối, không nỡ để kiếp sau, người kia chẳng còn có mình.
Đó chính là biệt phủ trong núi của thầy Mạnh.
Vẫn là căn phòng có giếng trời, có hòn non bộ nước chảy róc rách và những bức bình phong tinh xảo đắt tiền quen thuộc.
Trong phòng đốt nhang, khói bay nghi ngút, một vòng trận pháp được vẽ dưới sàn nhà, chằng chịt những cổ tự loằng ngoằng.
Ngọc Thiên Minh chỉ ở đây một mình, cậu vẫn bay lơ lửng trong trạng thái linh hồn, nhưng cảm giác đau đớn lúc bị chướng khí xâm nhập vẫn còn âm ỉ khắp tứ chi. Giống như một thói quen, cậu nhìn xuống cổ tay mình, nơi vốn có sợi chỉ đỏ quen thuộc, cơ mà kỳ lạ thay, lúc này vị trí đó trống trơn.
Trong thoáng chốc, một sự lo lắng bất an trào dâng trong lòng cậu, linh hồn yếu đuối muốn rời khỏi đây để kiếm tìm bóng hình quen thuộc. Nhưng tiếc là, cậu chẳng thể rời khỏi phạm vi của vòng trận pháp.
Chẳng biết có phải cậu đã bị nhốt lại, hoặc là vì một nguyên nhân nào đó, cậu buộc phải ở đây.
Ngọc Thiên Minh mang tâm trạng rối bời bay vòng vòng trong không gian chật hẹp mà cậu có thể hoạt động. Thời gian chầm chậm trôi, cơ mà cậu cảm tưởng như đã rất lâu rồi, vẫn chẳng một ai đến căn phòng này.
Bầu trời trên đỉnh đầu đã chuyển màu, từ bóng đêm đen kịt đã đổi sang sắc xanh xám nhàn nhạt của buổi bình minh. Nhưng bởi thời tiết mùa đông khắc nghiệt, ánh dương không thể chiếu xuống được đến nhân gian.
Đến lúc này, cậu loáng thoáng thấy một bóng người xuất hiện sau lớp giấy gió dán cửa. Cánh cửa chầm chậm đẩy ra, khuôn mặt quen thuộc chất chứa đầy sự phiền muộn và lo lắng của đối phương khiến Ngọc Thiên Minh cũng phải giật mình.
Tự nhiên, cậu thấy mình như được sống lại trong dòng hồi ức của bản thân, với người đối diện.
Linh hồn rung động bởi xúc cảm, trận pháp cũng dần hóa tro tàn rồi biến mất. Trong thoáng chốc, cảm giác quen thuộc nơi cổ tay lại xuất hiện. Cậu nhìn xuống, sợi tơ hồng tuyệt sắc đã xuất hiện trở lại.
"Anh không sao chứ?" Ngọc Thiên Minh theo phản xạ tự nhiên cất tiếng hỏi. Nhưng sau lại thở dài bởi vì nhớ ra bản thân chỉ là một âm hồn bất tán vô năng.
Ấy thế nhưng điều kì lạ là Sở Vân Chính ở phía trước ánh mắt lo lắng lập tức tan biến, thay vào đó là sự vui mừng. Hắn tìm trong hư vô, dù không nhìn thấy nhưng vẫn cố gắng hướng đến âm thanh mà mình vừa nghe thấy:"Là cậu sao? Ngọc Thiên Minh, cậu vừa nói đúng không?"
Chính Ngọc Thiên Minh cũng phải sững người vì điều kì lạ này, mất đến mấy giây sau, cậu mới bình tâm trở lại để đáp trả:"Vâng, là tôi... Anh nghe thấy tôi nói sao?"
"Ừm, nghe rất rõ." Sở Vân Chính xác định được vị trí của âm thanh, liền di chuyển đến gần chỗ của cậu, chậm rãi khẳng định một lần nữa:"Giọng của cậu Minh, nghe rất hay."
Thật giống một lời tán tỉnh bông đùa, nhưng mà người nó ra là Sở Vân Chính, cậu lại thấy hắn vô cùng thật lòng.
Hai người... hoặc đúng hơn là một người một linh hồn vẫn còn đang trong trạng thái vui vẻ thì bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang:"Xin lỗi hai vị, làm phiền một chút. Thầy Mạnh đã tỉnh, mời hai vị qua tư phòng."
Sở Vân Chính quay đầu lại, thấy người thư đồng mang dáng vẻ thiếu niên quen thuộc đang đứng đó. Hắn gật gật đầu rồi đi theo bước chân y.
Bầu trời càng lúc càng sáng hơn, nhưng sau cùng màu sắc u ám của mùa đông cũng không thay đổi được là bao. Tư phòng của thầy Mạnh nằm trong một nơi kín đáo của biệt viện, trước nay Sở Vân Chính cũng chưa bao giờ được đặt chân tới.
Hôm nay, khi cánh cửa phòng được kéo ra, thầy Mạnh nằm trong chăn ấm đệm êm, cơ thể càng gầy yếu tong teo, da mặt gần như bó sát lại với xương, trông không khác gì một cái xác sống.
Cả Sở Vân Chính và Ngọc Thiên Minh đều choáng váng trước hình ảnh này, chỉ có vị thư đồng là điềm tĩnh thúc giục họ vào phòng, đóng cửa thật nhanh để giữ cho không gian ấm áp.
Thầy Mạnh cũng không nói gì cả, tất thảy ý nghĩ đều là để thư đồng của mình truyền đạt lại.
"Các vị cũng có thể thấy tình trạng của thầy ấy rồi." Vị thư đồng bình bình cất giọng, biểu cảm gương mặt luôn luôn lạnh băng, song đáy mắt không giấu được vô vàn tiếc nuối:"Thời gian chắc sẽ không còn nhiều nữa, ý tôi là cả thầy Mạnh, cậu Minh... cậu Chính cũng vậy đúng không?"
Sở Vân Chính trầm mặc không đáp, ngầm ý thừa nhận.
Thư đồng lại tiếp tục, nói rõ hơn ý tứ của mình:"Mới đây cậu Minh đã bị nhiễm ma lực. Các cậu không cần biết thứ đó là gì, bởi ma pháp đồ của thầy Mạnh đã tạm thời phong bế nó. Tuy vậy sinh lực của thầy đã bị pháp trận bào mòn, và ma lực cũng không thể áp chế hoàn toàn, cho nên hiện tại cậu Minh cũng không thể tồn tại lâu hơn quá nửa tháng nữa."
Lời của thư đồng không cao không thấp, nhưng lại khiến tâm trạng của Sở Vân Chính lên xuống thất thường. Hắn cũng chẳng hiểu sao bản thân lại thấy lo lắng đến vậy.
Hoặc có thể đó là do bản năng.
Chính chủ chưa lên tiếng, hắn đã sốt sắng trước:"Vậy nếu quá nửa tháng, cậu ấy sẽ ra sao?"
"Cậu Minh cần phải được siêu thoát càng nhanh càng tốt, để quá lâu ma lực sẽ phá vỡ được phong ấn, bắt đầu cắn xé linh hồn cậu ấy..." Vị thư đồng hằm mặt, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm trọng:"... như vậy chính là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể chuyển sinh!"
Đối với vị này mà nói, y cũng chỉ là một sinh linh mới tu hành non nớt, đối mặt với thứ như ma lực cũng vô cùng sợ hãi. Nhưng ngoài bất lực thì biết phải làm sao, đó đâu phải thứ mà đám bán tiên tu vi hạn hẹp như y có thể chống lại.
Ma lực là tai họa của thần linh, là sự ác độc mà các đấng tối cao gieo rắc cho thế giới này. Không một sinh linh nào có thể thoát khỏi khi dính phải thứ đáng sợ ấy cả.
Ấy vậy mà chính chủ gặp họa lại rất bình tĩnh. Cũng không phải lần đầu Ngọc Thiên Minh nghe mấy cụm từ này, mà vốn dĩ, chuỗi nhiệm vụ cậu phải vượt qua luôn có phần hậu quả khi thất bại.
Đó chẳng gì ngoài hồn bay phách tán, vĩnh viễn không thể chuyển sinh.
Sự khác biệt duy nhất là lần này thời hạn của cậu chỉ còn có nửa tháng ngắn ngủi. Cứ tưởng rằng đây không phải thế giới nhiệm vụ, có thể thoát ra khỏi vòng tuần hoàn chết tiệt này, không ngờ tới nó vẫn cứ như cũ, chẳng hề xoay chuyển.
Sao cứ mãi là cậu, là Sở Vân Chính, là Ngọc Nhu Nhi?
Ngọc Thiên Minh mệt mỏi đến phát ngán, rốt cuộc cậu đã nợ nhà họ Ngọc cái gì, để rồi từng kiếp của cậu đều bị bọn họ giày vò đến chết, chẳng một lần yên ổn.
Cậu cũng hiểu kiếp nạn lần này của cậu không thể có quý nhân phù trợ như những lần trước. Chẳng phải tự dưng Liễu Hạ An không thể xuất hiện, An An luôn luôn chìm trong giấc ngủ để bảo toàn năng lượng, thế giới thì lại bị mất thông tin cốt truyện.
Có lẽ ngay từ đầu, cậu bị lôi vào chuỗi nhiệm vụ xuyên qua từng thế giới này, chính là để giải quyết cái thứ ma lực quái quỷ kia.
Và thế giới này, cậu đã thất bại ngay từ đầu.
Ngọc Thiên Minh chẳng biết nên phải làm gì vào lúc này, cậu cứ bần thần mãi, sau một hồi lâu mới nhớ ra điều quan trọng mà thốt ra:"Ma lực, xuất phát từ người Ngọc Nhu Nhi!"
Điều này tưởng chừng như nhỏ bé, nhưng lại là mấu chốt của vấn đề. Một con người bình thường như Ngọc Nhu Nhi lại sở hữu thứ sức mạnh kì quái đáng sợ đến vậy.
Sở Vân Chính hồi tưởng lại những hành vi bất thường bấy lâu nay của Ngọc Nhu Nhi, sắp xếp lại mọi thứ, hắn cũng thấy bất thường.
Dường như đứa con gái đó luôn luôn cố gắng tác động đến hắn, đồng thời làm ảnh hưởng đến tiến độ lật lại vụ án của Ngọc Thiên Minh.
Càng nghĩ, hắn lại càng ghê sợ suy nghĩ của chính mình. Liệu rằng cái chết của Ngọc Thiên Minh có phải là một kế hoạch mượn gió bẻ măng hoàn hảo hay không?
Con người bình thường sẽ chẳng bao giờ có thể tạo dựng ra một án mạng tinh vi và dễ dàng thao túng dư luận đến thế. Nhưng Ngọc Nhu Nhi có phải con người không?
Hay nó là một con quỷ đang đội lốt.
Thế gian có hàng vạn điều chẳng ai ngờ tới, và Sở Vân Chính cũng không dám loại bỏ khả năng suy nghĩ của mình là sự thật. Hắn tuy rằng rất băn khoan, nhưng cuối cùng vẫn đem những ý nghĩ ấy nói ra ngoài miệng.
Chỉ một ý nghĩ le lói, cũng có thể cháy bùng lên chân tướng sự thật. Những gì mà Sở Vân Chính suy đoán không phải là không có khả năng, ngược lại còn chắc chắn đến tám chín phần.
Kể cả khi Ngọc Nhu Nhi chỉ là con người bình thường, thì nó vẫn có thể tiếp xúc với tà ma, trong người nó có ác linh trú ngụ. Dù là khả năng nào, thì nó bây giờ chính là đối tượng nguy hiểm nhất với bọn họ.
Ngọc Thiên Minh tĩnh lặng nghiền ngẫm giả thuyết này. Nếu so sánh Ngọc Nhu Nhi hiểm độc của kiếp này với những Ngọc Nhu Nhi trước đây...
Chẳng đả động tới thì thôi, nghĩ lại thì cậu cũng thấy nó của những kiếp trước vô cùng bất thường.
Loại bỏ thế giới đầu tiên vì di Liễu Hạ An nhập xác đổi hồn, thì từ sau đó, Ngọc Nhu Nhi luôn kiếm cớ để tiếp cận cậu và những người quan trọng xung quanh cậu một cách khéo léo, đến mức cậu không thể nhận ra đó là sự cố ý.
Cậu nhớ lại những hồi ức chẳng hề vui vẻ của tiền kiếp.
Dáng vẻ Đình Phong thân thể đã bết bát thương tổn nằm giữa đống đổ nát tàn dư của hỏa hoạn trở lại trong tâm trí. Bởi vì nơi đó là cửa hàng của Ngọc Nhu Nhi, cậu chưa từng nghi ngờ nó. Nhưng giờ mới nhận ra, kẻ ác thường đâu có chừa thủ đoạn, mà đấy lại giống như một cách che dấu đầy khôn khéo tội ác của chính mình.
Rồi cậu lại nhớ về những dòng hồi ký chất chứa tình cảm của Sở Vân Chính kiếp trước, sau khi cậu chết đi, kẻ ác đã bị vạch mặt. Trong sổ ghi chép không hề nhắc đến kẻ ác là ai, nhưng kẻ kia lại biết chắc chắn "cậu" khi đó chết đi sẽ lại sớm tái sinh. Suy luận ra, kẻ điên loạn đó có phải Ngọc Nhu Nhi?
Mà điều này còn khiến cậu dấy lên một nghi ngờ đáng sợ, rằng đứa con gái mang dáng vẻ thiếu nữ ngây thơ đơn thuần kia, đã theo cậu đuổi cùng giết tận suốt mấy kiếp người.
Mặc dù chẳng rõ oán hận sinh ra từ đâu, nhưng chỉ bằng với những thứ mà Ngọc Nhu Nhi đã làm ra, chúng khiến cậu ghê tởm vô cùng. Khá khen cho ông trời ban bộ mặt kiều diễm, tâm địa lại rắn rết đến cùng cực.
Cục diện như thế này, rõ ràng chứng minh Ngọc Nhu Nhi chẳng phải là đối tượng có thể động tới.
Nửa tháng, tính ra cũng tựa như chớp mắt mà thôi. Ngọc Thiên Minh tuy rằng không lo lắng chuyện mình sẽ bị hồn phi phách tán, nhưng nhìn đến Sở Vân Chính, rõ ràng lòng cậu cứ bứt rứt không yên.
Bởi vì tâm đã động, tơ hồng đã nối, không nỡ để kiếp sau, người kia chẳng còn có mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất